• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full HOÀNG HẬU CÓ KHẢ NĂNG ĐỌC ĐƯỢC SUY NGHĨ (3 Viewers)

  • Phần I

1.

Cha của Tống Quý phi tố cáo cha của ta thông đồng với địch phản quốc.

Còn trình lên một xấp mật tin dày cộp.

Nghe nói sau khi xem xong, bệ hạ vô cùng tức giận, lập tức bắt giam cha ta ngay tại chỗ.

Thuận tiện phong tỏa luôn phủ Thừa tướng, còn đưa mẫu thân, ca ca, tẩu tử cùng vào Đại Lý Tự, đoàn tụ với phụ thân.

Chạng vạng, ngự giá tới điện Hoàng Hậu.

Tạ Huyên đứng ở trước mặt ta, tay chắp sau lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ta.

Sau khi Lý công công tuyên đọc ý chỉ biếm ta vào lãnh cung, quyển trục màu vàng sáng được đưa tới trước mặt ta.

Ngay khoảnh khắc ta quỳ xuống vươn tay nhận lấy thánh chỉ kia, ta bỗng nhiên nghe thấy giọng của Tạ Huyên.

【 Phiền phức thật! Đêm nay không thể ôm Hoàng Hậu ngủ được rồi. 】

【 Sao Hoàng Hậu còn chưa cầu xin trẫm nữa, nàng mau cầu trẫm đi, trẫm sẽ lập tức thu hồi mệnh lệnh đã ban. 】

【 Trẫm có thể vào lãnh cung ngủ cùng được không nhỉ?】

Ta kinh ngạc ngẩng đầu nhìn chàng ấy, chỉ thấy bộ dạng của Tạ Huyên vẫn giống như hồi nãy.

Đến khi ta cúi đầu, âm thanh kia lại vang lên.

【 Rốt cuộc là Hoàng Hậu bị sao vậy! Cầu trẫm, cầu trẫm, mau cầu trẫm đi! 】

【 Trẫm đã đứng ở chỗ này nửa ngày rồi, nàng ấy không nhìn thấy sao! 】

【 Lãnh cung đó sao tốt hơn điện Hoàng Hậu được! Không phải là nàng ấy thật sự muốn vào lãnh cung đấy chứ! 】

Vì thế ta thử mở miệng thăm dò:

“Bệ hạ……”

Tạ Huyên nhìn về phía ta, dường như trên mặt còn mang theo chút chờ mong: “Hoàng Hậu còn muốn nói gì?”

“Thiếp lĩnh chỉ tạ ơn.”

Ngay sau đó, giọng của Tạ Huyên lại vang lên.

【 Lĩnh cái gì mà lĩnh, còn tạ ơn nữa! Mau nói là nàng không muốn vào lãnh cung đi! 】

【 Hoàng Hậu, nàng đừng có mà hồ đồ! Lãnh cung vắng vẻ không có gì cả! Đặc biệt là không có trẫm! 】

Nhưng rõ ràng là ta vẫn không thấy chàng ấy mở miệng mà.

Cho nên, là ta nghe được tiếng lòng của Tạ Huyên sao?

2.

Cung nữ yên lặng thu dọn một ít chăn đệm, chuẩn bị theo ta đến lãnh cung.

Tạ Huyên vẫn chưa rời đi, chỉ đứng một bên lạnh lùng nhìn chúng ta.

Đợi ta thu dọn đồ đạc xong đi ngang qua trước mặt chàng ấy, chàng ấy bỗng nhiên đưa tay ngăn cản ta lại.

“Hoàng Hậu, nàng đây là chuẩn bị đi đến lãnh cung hưởng phúc sao?”

Ta quay đầu lại, nhìn thoáng qua.

Trong lòng mỗi một cung nữ đều ôm đầy đồ vật, có chăn đệm, có lò sưởi, còn có hộp đựng đồ ăn.

Ta phải đến lãnh cung kiểm điểm bản thân, mang theo những thứ này…

Đúng thật là có hơi quá đáng.

“Xuân Đào, bỏ hộp đựng đồ ăn lại đi.”

Xuân Đào ôm hộp đựng đồ ăn, lưu luyến mang về điện bỏ lại.

Nàng ấy vừa rời khỏi, giọng của Tạ Huyên lập tức xuất hiện.

【 Mang theo nhiều đồ như vậy mà không nhớ phải mang trẫm theo, chẳng lẽ trẫm không quan trọng sao? 】

【 Không đúng, chẳng lẽ trẫm bị tức đến choáng váng rồi sao, sao trẫm có thể so sánh mấy thứ này với bản thân được! 】

【 Trẫm lại ép nàng ấy thêm một lần nữa! Trẫm không tin là nàng ấy sẽ không cầu trẫm! 】

“Hoàng Hậu, Kim Ti Nhuyễn là cống phẩm từ ngoại bang, nàng mang nó theo đến lãnh cung có vẻ không thích hợp lắm nhỉ?”

Ta nhìn chăn đệm trong tay Hạ Hà.

Do dự một chút rồi mở miệng nói: “Bệ hạ, thiếp sẽ chết cóng trong lãnh cung mất.”

Nói xong còn hơi hơi nhíu mày lại.

【 Nàng cầu trẫm xin chút chăn đệm này thôi?! 】

【 Hoàng Hậu à! Cầu thêm thứ khác đi! Trẫm thật sự không muốn ngủ một mình đâu! 】

【 Trong nhà kho của trẫm còn một trăm tấm giường Kim Ti Nhuyễn kìa! Cho nàng hết luôn đó, được không! 】

【 Đều là do Thừa tướng! Rảnh rỗi không có việc gì hay sao mà đi thông đồng với địch phản bội quốc gia! 】

“Bệ hạ, nếu không còn chuyện gì khác, vậy thiếp đến lãnh cung đây.”

Ta và Tạ Huyên đã là phu thê từ thuở thiếu niên, làm bạn mười năm.

Đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện ly kỳ có thể nghe thấy tiếng lòng như thế này.

Có lẽ nếu ta mở miệng cầu xin, chàng ấy thật sự sẽ để ta ở lại.

Nhưng cha ta đã phạm phải tội thông đồng với địch phản quốc tày trời kia.

Ta không mở miệng được, thôi thì ngoan ngoãn đến lãnh cung ở vậy.

Nói thật, ta cũng không hiểu lắm.

Đang yên đang lành, cha ta lại đang làm rất tốt chức Thừa tướng này…

Sao đột nhiên ông ấy lại luẩn quẩn trong lòng như thế nhỉ?

3.

Lúc ra khỏi cửa lớn của điện Hoàng Hậu, ta lại nghe được tiếng lòng của Tạ Huyên.

【 Hoàng Hậu không cầu trẫm, trẫm chỉ có thể dựa vào bản thân mình thôi! 】

【 Đêm nay, trẫm sẽ trèo tường vào trong lãnh cung! 】

Sau khi vào đêm, Tạ Huyên quả thật đã leo tường vào trong lãnh cung.

Chỉ là có lẽ chàng ấy không ngờ được ta vẫn chưa ngủ mà còn ngồi bên mép giường nhìn chàng ấy bỗng nhiên xông vào lãnh cung.

Mắt to trừng mắt nhỏ.

【 Tiêu rồi, tiêu rồi, trẫm đường đường là một hoàng đế, lại bị phát hiện leo tường vào trong lãnh cung! 】

【 Để trẫm nghĩ xem nên ngụy biện như thế nào đây! 】

Chàng ấy ho nhẹ hai tiếng, trên mặt hơi không được tự nhiên: “Trẫm chỉ tới xem thử, ở trong lãnh cung Hoàng Hậu có kiểm điểm tốt bản thân hay không.”

【 Rõ ràng là đã tách ra hai canh giờ rồi! Vì sao trông như nàng ấy không nhung nhớ trẫm chút nào vậy! 】

【 Hoàng Hậu thật là tàn nhẫn. Nàng ấy không hề quan tâm đến việc đêm nay trẫm có ngủ được không nữa! 】

【 Hay là, người thông đồng với địch phản quốc chính là Hoàng Hậu? Chẳng lẽ nàng ấy có tình cảm với hoàng đế nước khác sao? 】

【 Không được, trẫm phải tìm cơ hội tiêu diệt hết bọn họ! 】

Nghe được những lời nói hùng hồn này của Tạ Huyên, thiếu chút nữa là ta phụt cười ra tiếng.
Nhưng mà may là nhịn được.

“Bệ hạ, đêm khuya lạnh lẽo, người hãy sớm trở về nghỉ ngơi đi.”

【 Nghỉ ngơi? Sao trẫm có thể nghỉ ngơi được? 】

【 Chăn đơn gối chiếc, nàng có hiểu hay không! 】

【 Trời xanh ơi! Mau nói cho trẫm biết! Có lý do gì để trẫm có thể danh chính ngôn thuận ở lại đây không! 】

Cửa sổ không đóng, không biết gió từ đâu thổi tắt ngọn nến trên bàn.

Tạ Huyên nhìn vào mắt của ta, đôi mắt chàng ấy sáng như sao trời: “Hoàng Hậu, trẫm nhớ hình như nàng sợ tối đúng không? Hay là trẫm……”

“Bệ hạ, thiếp không sợ tối, vốn dĩ thiếp cũng đang định thổi tắt nến đi.”

【 Trẫm sợ tối! Là trẫm sợ tối, được chưa! 】

【 Không có Hoàng Hậu, tẩm cung vừa lạnh lại vừa tối! Nàng muốn trẫm phải ngủ như thế nào đây! 】

【 Trẫm thảm quá đi mất, đường đường là vua của một nước, lại không thể ngủ cùng với Hoàng Hậu của mình! 】

【 Thật đúng là tạo nghiệt! 】

Tạ Huyên giận dữ rời đi.

Lúc ra cửa không nhìn đường, đụng vào khung cửa.

【 Ngày mai, trẫm sẽ cho người phá cái khung cửa này! 】

【 Cái khung cửa đáng chec! 】

Đêm nay ta đắp chân Kim Ti Nhuyễn, nhưng lại ngủ không ngon lắm.

Ta mơ thấy Tạ Huyên cầm cây đao lớn đuổi theo sau ta, nói muốn chém ta làm thành gối đầu.

Đuổi theo ta cả một đêm.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom