• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Hoắc tổng truy thê (4 Viewers)

  • Chương 521-525

Chương 521 Khanh trải dài, trông rất cô đơn.​


Sắc mặt Cổ Trường Khanh trầm xuống.
Dì Nguyễn đã đoán được nguyên nhân, bà ấy thở dài rồi cho hắn vào.
Đúng lúc này, ôn Noãn từ phòng ngủ đi ra, nhìn thấy cố Trường Thanh, cô có hơi giật mình.
Hai nhà có quan hệ tốt, cô cũng thích cố Trường Khanh.
Có điều hai người họ lại không đi xa hơn được.
Ôn Noãn đứng sững một lúc mới nhỏ giọng hỏi: “Anh đến tìm bố em à?”
Cố Trường Khanh nhìn chằm chằm ôn Noãn.
Ánh mắt hắn sáng rực, giống với lần đầu thấy cô, hắn cũng nhìn kỹ từng tấc da thịt từ đầu đến chân của cô như thế.
ở nhà, Ôn Noãn mặc một bộ đ’ô ngủ ngắn.
Cánh tay cô trắng nõn, chân vừa thon vừa dài, mái tóc nâu trà buông xõa trên đầu vai, cô còn đeo một cặp kính gọng tròn màu cà phê, trông rất trẻ trung dịu dàng.
Cô rất xinh đẹp!
Nhưng cố Trường Khanh của trước đây chỉ
quan tâm đến giá trị lợi dụng của cô.
Bây giờ lại đột nhiên xuất hiện một người đàn ông có ý đồ với ôn Noãn, sau khi giải quyết mọi vấn đề của tập đoàn cố thị, hắn như mới bắt đầu nhìn thẳng vào ôn Noãn, chú ý đến cô gái luôn ở bên cạnh mình đây.
Trước đây cho rằng cô quá nhạt nhẽo, hắn cũng không mấy hứng thú.
Hôm nay, chiếc bánh thơm ngon mềm mại này đã sắp bị người khác ăn mất.
Cổ Trường Khanh luyến tiếc rồi.
Đây có lẽ là bản tính xấu của đàn ông!
“Chúng ta nói chuyện đi!” cổ Trường Khanh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của ôn Noãn, nhẹ giọng nói.
Ôn Noãn có chút mơ hồ.
Lúc này, ôn Bá Ngôn cảm thấy bầu không khí không ổn, bèn đi tới nhẹ nhàng nói: “Trường Khanh, chuyện của công ty không liên quan gì đến Noãn Noãn!”
Ánh mắt Cố Trường Khanh vẫn nhìn chằm chằm vào Ôn Noãn.
Hắn nói từng câu từng chữ: “Chú ôn, cháu muốn nói chuyện riêng với cô ấy.”
Ôn Bá Ngôn nhất thời không biết nói gì, rắc
rối rồi đây.
Ôn Noãn quay về phòng lấy áo khoác dệt kim mặc vào, đi ra nhẹ nhàng nói: “Được rồi, chúng ta xuống lầu nói chuyện.”
Vừa bước xuống lầu, cánh tay cô đã bị giữ lại.
“Em thích anh ta?”
Đối mặt với lời chất vấn của cố Trường Khanh, ôn Noãn ít nhiều có đôi phần hốt hoảng, cô quen biết hắn đã lâu, chuyện cô thích hắn mọi người đều biết, nhưng hắn chưa bao giờ thể hiện điều gì.
Cô cũng chưa từng bày tỏ.
Theo lý thuyết, cô ở bên ai cũng không liên quan gì đến hắn.
Huống chi là bây giờ cô vẫn chưa có ý định đó.
ỏn Noãn cố giãy ra nhưng không thể tránh thoát, sức của cố Trường Khanh quả thực mạnh đến kinh người.
“Hoắc Minh sẵn sàng đầu tư vào tập đoàn Cố Thị một tỷ, điều kiện là chú ôn phải đến làm việc cho Hoắc Thị, đây có phải là điều kiện mà em đã thương lượng với anh ta hay không?”
ôn Noãn sửng sốt.
Lòng tự trọng của cố Trường Khanh bị tổn thương, hắn gầm nhẹ: “Trả lời anh!”
Cánh tay ôn Noãn có hơi đau.
Cô hơi hơi chớp mắt.
Thì ra là như vậy, thì ra là vì lòng tự trọng của người đàn ông bị đả kích, hắn chịu không nối nên mới đến tìm cô. Nhưng giữa họ là quan hệ gì? cố Trường Khanh hắn dựa vào đâu mà đối xử với cô như vậy?
Ôn Noãn dứt khoát nói rõ với hẳn.
“Vậy còn anh thì sao, cố Trường Khanh?”
“Anh nghĩthế nào?”
“Anh biết rõ là em thích anh, nhưng anh vẫn cứ lập lờ với em!”
Cố Trường Khanh đối diện với cô, cả hai đều là người trẻ tuổi, hô hấp đều có hơi nóng rực.
Hồi lâu sau, Ôn Noãn khàn giọng hỏi: “Anh thì sao? Trước khi chất vấn em, thật ra thì anh cũng đã có ý chấp nhận rồi, không phải sao?”
Cổ Trường Khanh nghẹn họng.
Hắn thấy bối rối vì mình bị nhìn thấu.
Kế hoạch ban đầu của hẳn là yêu đương với
ôn Noãn, lấy được toàn bộ lòng tin ôn Bá Ngôn, tương lai mấy năm sau cố Thị có thiếu hụt vài trăm triệu thì tất cả đều sẽ do ôn Bá Ngôn gánh lấy.
Nhưng bây giờ mọi thứ loạn cả rồi…
Khủng hoảng của tập đoàn cố Thị đã được giải quyết, đáng lẽ hắn phải mừng rỡ, phải vui vẻ chúc phúc cho Ôn Noãn, thế nhưng hắn lại không thể chấp nhận được cách thức này.
Trước khi đến đây, hắn còn không biết mình muốn cái gì!
Ôn Noãn đã đánh thức hắn!
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, cổ Trường Khanh đứng thẳng, hồi lâu sau mới khàn giọng nói: “Em về trước đi.”
Ôn Noãn cụp mắt xuống.
Cô kéo sát áo khoác vào, chậm rãi đi về nhà.
Gió đêm thổi qua, mũi cô đỏ bừng, khóe mắt cũng hơi nóng lên.
Cô bật khóc.
Bởi vì tình yêu chưa kịp nảy nở này, cô thậm chí còn chưa kịp tỏ tình thì mối tình thầm lặng này đã kết thúc. Cố Trường Khanh lựa chọn thế nào, trong lòng cô đã hiểu rõ.
Dưới tán cây rậm rạp, bóng của cố Trường
Khanh trải dài, trông rất cô đơn.
Hắn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của ôn Noãn.
Trong một thoáng, hấn đã muốn gọi cô lại, nói với cô rằng hắn không muốn nhận một tỷ đầu tư kia.
Thứ hắn muốn, chính là cô!
Nhưng cuối cùng hắn đã không làm vậy… chỉ lặng lẽ nhìn ôn Noãn rời đi.
Ôn Noãn về đến nhà, tâm trạng vẫn luôn không tốt.
òn Bá Ngôn vỗ vỗ cô: “Là bố không tốt, bố không đế ý tới tâm trạng của con.”
Ôn Noãn lắc đầu.
Cô ôm lấy Ôn Bá Ngôn, tựa đầu vào vai ông ấy, nhỏ giọng nói: “Con biết bố thương con nhất! Bố làm như vậy là vì cố Trường Khanh không thích con.”
Ôn Bá Ngôn sờ đầu cô: “Ai mà không thích bảo bối nhỏ của bố cơ chứ?”
Dì Nguyễn bưng đồ ăn ra, thấy hai bổ con đang thắm thiết, bà ấy giả vờ không vui: “Bá Ngôn, anh chiều con quá rồi đấy! ôn Noãn cũng đã hai mươi tuổi rồi, con bé có thể tự giải quyết chuyện
của mình.”
Ôn Bá Nham cười khẽ, phản bác: “Em còn không biết xấu hố mà đi trách anh à! Là ai mỗi đêm còn đi đắp chăn cho con?”
Anh một lời em một lời, vậy mà ấm áp vô cùng.
Tâm trạng của ôn Noãn cũng khá hơn, cô ăn hai bát cơm.
Buối tối đi ngủ, cô lăn qua lộn lại hồi lâu, quyết định quên cố Trường Khanh đi.
Ngay khi chuẩn bị ngủ thì điện thoại của cô reo lên.
Một tin nhắn Zalo.
Khi mở ra xem, ôn Noãn thiếu chút nữa đã phụt máu, kích thích quá.
Là một bức ảnh chụp bán thân của một người đàn ông, chụp vô cùng hấp dẫn, từng giọt nước giống như là có thể lăn xuống khăn tắm từ làn da bóng loáng bất cứ lúc nào, còn cả cơ bụng săn chắc kia…
Chủ nhân bức ảnh, là Hoắc Minh.

Chương 522 Hoắc Minh châu tức muốn chết.​


Không chỉ gửi ảnh mà Hoắc Minh còn nhắn: [Thích không?]
ỏn Noãn giận đến đỏ mặt.
Anh thật không biết xấu hố!
Với cả, sao anh biết được số Zalo của cô, người này thật đúng là mặt dày, nhưng mà… ôn Noãn lại không không kìm lòng được nhìn vào bức ảnh thêm lần nữa.
Cô biết, cho dù có vò lại thì Hoắc Minh vẫn là tên vô lại đẹp trai nhất.
Ôn Noãn xóa ảnh.
Cô cảm thấy tốt xấu gì cũng phải nói rõ với anh.
Dù cô và Cố Trường Khanh đã hết hy vọng thì cũng không đồng nghĩa là cô phải chấp nhận sự quấy rối của anh, hơn nữa, bố có nói buổi tối ông ấy phải đến Hoắc Thị làm việc, điều này khiến Ôn Noãn bất an, cô có cảm giác Hoắc Minh sẽ đến đây.
Nửa đêm, trời khô nóng.
Ôn Noãn không nhịn được vén chăn lên, đứng dậy chạy vào phòng tắm.
Cô cởi đồ ngủ ra, trên người chỉ còn một bộ đồ lót màu hồng nhạt, cô nhìn kỹ cơ thể mình trong gương… mảnh mai, nhưng nơi nào cần thì đều có.
Cộng thêm mái tóc dài màu nâu trà, rất xinh đẹp.
Nhưng cô tin rằng vẻ đẹp này của mình chưa đủ để đánh động tới Hoắc Minh!
Anh từng nói đến dương cầm…
Vậy là anh đã bị thu hút bởi tài năng của cô?
Ôn Noãn hai mươi tuổi vẫn mơ ước trở thành nghệ sĩ dương cầm, trong lòng không khỏi có chút vui mừng.
Nhưng cô vẫn muốn nói rõ với anh.
Ngày hôm sau, tại học viện âm nhạc.
Ôn Noãn vốn đã rất ấn dật nhưng bất luận có đi đến đâu thì cô cũng trở thành tâm điểm của đám đông, đặc biệt là Đinh Tranh, cô ta luôn châm chọc cô.
“Ôn Noãn, không phải sắp trở thành bà Hoắc quyền quý rồi hay sao, còn đi học làm gì?”
“Tôi còn tưởng rằng cô thích cố Trường Khanh cỡ nào, thì ra cũng chỉ là phường nịnh hót mà thôi.”
ôn Noãn cũng không chịu thiệt, phản bác: “Liên quan gì đến cô?”
Đinh Tranh nghẹn họng.
Ngay lúc này, Bạch Vi và Diêu Tử An cũng đi tới, trùng hợp nghe thấy những lời này.
Trước nay Bạch Vi luôn giúp đỡ ôn Noãn nên lập tức đứng ra nói: “Đinh Tranh, không phải bây giờ đã đúng ý của cô rồi sao? Không phải cô thích Cố Trường Khanh nhất à? Tranh thủ lên!”
Vẻ mặt Đinh Tranh trở nên khó coi.
Cổ Trường Khanh vổn coi thường cô ta, cô ta đã hẹn gặp cổ Trường Khanh mấy lần, nhưng hắn không hề quan tâm tới cô ta.
Bạch Vi thắng thế không muốn bỏ qua, định nói thêm mấy câu.
Diêu Tử An ngăn cô ấy lại, làm người hòa giải: “Đều là bạn học cả! Thôi đi Bạch Vi, được đi!”
Bạch Vi hai mươi giống như một đóa hồng kiều diễm.
Cô ấy hừ nhẹ: “Tại sao anh lại nói giúp cô ta? Diêu Tử An, anh nói rõ cho em biết, có phải anh thích cô ta hay không? Có phải vì nhìn thấy cô ta lẳng lơ nên anh giúp cô ta?”
Diêu Tử An đành chịu.
Còn Đỉnh Tranh, mặc dù bị mắng nhưng cô ta cũng chỉ hơi nhếch môi.
Cô ta nhìn Diêu Tử An, hơi nháy nháy mắt rồi bỏ đi.
Ký túc xá nữ.
Nơi đây vốn dĩ không có một bóng người nhưng bây giờ lại hừng hực ngất trời.
Trên cơ thế nuột nà của Đinh Tranh không còn bao nhiêu quần áo, rất phối hợp với sự chiếm hữu của Diêu Tử An.
Giữa ban ngày, hai người làm đến nỗi quên trời quên đất.
Trong lúc ý loạn tình mê, Diêu Tử An hung hăng chiếm lấy người phụ nữ trong ngực, hắn cắn chặt quai hàm, từng giọt mồ hôi nhỏ xuống, nhuộm ướt ga trải giường màu trắng xanh.
Đinh Tranh không xinh đẹp bằng Bạch Vi.
Nhưng cô ta rất phóng khoáng, những chuyện bình thường Bạch Vi không chịu làm, Đinh Tranh đều sẵn sàng thực hiện.
Lúc này Đinh Tranh đang ôm lấy Diêu Tử An, ánh mắt quyến rũ như tơ, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua lồng ngực người đàn ông, cười giễu: “Bạch Vi sẽ quay lại bất cứ lúc nào, anh không sợ bị cô ta phát hiện sao?”
Diêu Tử An hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô ta, giọng khàn khàn.
“Chỉ cần có mặt ôn Noãn, trong mắt cô ấy sẽ không có tôi! Nhưng mà có phát hiện thì thế nào? Cô ấy cũng đâu biết lấy lòng người khác như cô?”
Diêu Tử An nói xong thì dường như càng thêm hưng phấn.
Đinh Tranh đố mồ hôi như nước.
Trong thâm tâm cô ta biết rõ, Diêu Tử An chỉ đóng kịch với Bạch Vi, nếu một ngày nào đó bị Bạch Vi phát hiện, mối quan hệ giữa cô ta và Diêu Tử An cũng sẽ chấm dứt, nói cách khác là sẽ không còn ai chi trả học phí cho cô ta, nên cho dù có bị Bạch Vi nói những lời khó nghe đến đâu thì Đinh Tranh cũng chưa từng nghĩ đến việc phơi bày mối quan hệ này.
Sau khi xong chuyện, Diêu Tử An kéo quần bỏ đi.
Ném xuống một tấm thẻ, là phí sinh hoạt tháng này của Đinh Tranh.
Bên đây, Bạch Vi an ủi ôn Noãn.
Ôn Noãn cũng không phải người yếu ớt, vỗ vổ Bạch Vi: “Cậu đấy, cứ khấu xà tâm Phật mãi thôi! Ngoài miệng thì mắng Đinh Tranh, nhưng tháng nào cũng lén chuyển một ngàn vào thẻ
cơm của cô ta!”
Bạch Vi cảm thấy có chút mất tự nhiên.
Cô ấy cười ha ha: “Cô ta không có liêm sỉ, tớ phải trị cô ta!”
Hai người nói thêm mấy câu rồi quay lại nhìn một cái, Diêu Tử An đi đâu rồi?
Ôn Noãn vừa giận vừa buồn cười: “Cậu lo việc của mình đi, đừng lo cho tớ nữa! Tớ thật sự không sao!”
Cô vẫn sinh hoạt và học tập như bình thường.
Trong lòng cô có một ước mơ, đó là được sang Anh học tiếp.
Niềm tự hào của đất nước, Kiều cảnh Niên, đang ở Anh.
Nghĩ đến Kiều cảnh Niên, ôn Noãn lại nhớ tới cây dương cầm của vua Louis XII, nó thật sự ở chỗ Hoắc Minh sao? Anh thật sự bằng lòng cho cô chạm vào sao?
Cùng lúc đó, Hoắc Minh đã có một chuyến đi Ý.
Anh đã mua lại cây đàn Morning Dew kia!
Giá hơi cao, nhưng anh biết ôn Noãn rất thích!
Thứ Sáu, Hoắc Minh về nước.
Anh vừa vào tới công ty, thư ký Trương cũng đã theo vào phòng làm việc, nói: “Luật sư Hoắc, có anh cố muốn gặp anh.”
Anh Cố?
Cố Trường Khanh?
Hoắc Minh đứng dậy rót cho mình một ly nước, uống hết nửa ly rồi mới nói: “Mời cậu ta vào!”
Anh lại nói tiếp: “Gọi điện cho cô ôn, nói là tôi mời cô ấy đến xem dương cầm, hỏi ý cô ấy thế nào.”
Thư ký Trương không ngốc.
Cô ấy biết sếp của mình đang chơi một trò chơi, vậy nên chỉ mỉm cười.
Chốc lát sau, cố Trường Khanh vào phòng làm việc.
Hắn cũng được xem như là con cưng của trời, xuất thân tốt, ngoại hình đẹp.
Nhưng tất cả những điều này so với Hoắc Minh thì chẳng là gì cả.
Lúc hắn bước vào, Hoắc Minh đang đứng bên cửa sổ uống nước.
Cố Trường Khanh năm hai mươi hai tuổi khi so sánh mình với Hoắc Minh có nhiều thành tựu trong sự nghiệp thì không giữ được bình tĩnh,
khàn giọng nói: “Tài liệu đầu tư một tỷ kia tôi vẫn chưa ký.”
Hoắc Minh vẫn không quay đầu lại.
Anh cầm chiếc ly cối nhìn ra ngoài cửa số, nhẹ giọng hỏi: “Cố Trường Khanh, cậu có thích ôn Noãn không?”
Cố Trường Khanh:…
Thật lâu sau hắn vẫn không trả lời.
Hoắc Minh cuối cùng cũng quay người lại.
Hắn im lặng nhìn chằm chằm vào cố Trường Khanh, nhẹ giọng lên tiếng: “Ngay cả thích cô ấy mà cậu cũng không dám thừa nhận! Cậu lấy cái gì ra đế nói chuyện với tôi? Tinh địch thì cũng nên ở một vị trí ngang nhau, ít nhất là chúng ta đều thích cô ây, không phải cô ấy thì không được.”
Cổ Trường Khanh có chút lung lay.
Hắn vổn tưởng rằng một người đàn ông có thân phận như Hoắc Minh, tình cảm đối với ôn Noãn chỉ là hứng thú.
Nhưng rõ ràng Hoắc Minh rất đế ý đến cô.
Hoắc Minh đã nhìn ra suy nghĩ của hắn.
Anh cười nhạt, nụ cười có chút cay đắng.
Từ tận đáy lòng, anh cảm kích cố Trường Khanh, cảm kích sau khi hắn qua đời đã đế lại một Cố Hi Quang bảo vệ ôn Noãn, cho nên trong giấc
mộng này, anh cũng chẳng có ác ý gì đối với cố Trường Khanh.
Hoắc Minh từ từ ngồi xuống, cũng ra hiệu cho Cố Trường Khanh ngồi.
Cửa số lá sách được kéo lên, ánh nắng bên ngoài chiếu vào sườn mặt của Hoắc Minh làm nối bật thêm đường nét của anh, tầng ánh sáng màu vàng nhạt bao phủ khiến anh trông như một vị thân.
Hồi lâu sau, Hoắc Minh mới từ từ lên tiếng.
“Cố Trường Khanh, lấy một tỷ rồi buông bỏ Ôn Noãn, không phải rất tốt sao? Vừa giúp được tập đoàn Cố Thị bình an vượt qua cơn nguy kịch, đồng thời còn giúp cho cậu sau này không phải phản bội một người con gái thật lòng yêu mình!”
“Ôn Bá Ngôn cũng sẽ mãi là chú ôn của cậu.”
Sắc mặt Cổ Trường Khanh tái nhợt.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới chuyện kế hoạch của mình lại bị người đàn ông trước mặt này nhìn thấu.
Lần đầu tiên hắn không giữ được bình tĩnh: “Luật sư Hoắc có ý gì?”
Hoắc Minh lấy một điếu thuốc ra cúi đầu châm lửa, sau khi rít một hơi rồi nhả khói, anh khẽ mỉm cười: “Tôi có ý gì, chắc hẳn trong lòng cậu
hiếu rõ! Cố Trường Khanh, cậu đừng hỏi sao tôi lại biết được, tôi không có ác ý với cậu.”
Cùng lắm thì, coi như là tình địch.
Anh muốn cố Trường Khanh năm hai mươi hai tuổi sẽ chọn quyền lực, chứ không phải ôn Noãn.
“Có thể cho tôi một điếu thuốc không?” cổ Trường Khanh đột nhiên hỏi.
“Đương nhiên!” Hoắc Minh ra hiệu một cách nhẹ nhàng phong độ.
Cố Trường Khanh lấy điếu thuốc, châm lửa rít một hơi dài, trong lòng hắn biết rõ Hoắc Minh nói đúng, là đàn ông thì đều phải biết nên chọn thế nào, rõ ràng nhất là hắn không chỉ có thể lấy được một tỷ đầu tư mà còn có thể leo lên nhà họ Hoắc.
Làm một được mười!
Cố Trường Khanh yên lặng hút xong một điếu thuốc.
Hắn đứng dậy, rất bình tĩnh nói: “Cảm ơn luật sư Hoắc! Hợp tác vui vẻ!”
Hoắc Minh ngồi đó, không vội đáp lại.
Anh ngấng đầu nhìn cố Trường Thanh trẻ trung hai mươi hai tuổi, trong lòng ít nhiều cũng có sự thương cảm.
Trên thực tế, cố Trường Khanh đã chết rồi.
Ngay lúc cố Trường Khanh cho rằng anh định lên mặt thì Hoắc Minh đã đứng dậy bắt chặt lấy tay hắn, trầm giọng nói: “Cố Trường Khanh, cảm ơn cậu!”
Cố Trường Khanh sửng sốt.
Hắn không hiếu ý của Hoắc Minh.
Hoắc Minh chỉ cười nhạt: “Thật ra thì tôi rất thích một đứa nhỏ trong nhà họ cố, tên là Hi Quang!”
Hi Quang…
Cố Trường Khanh càng không hiếu.
Hoắc Minh vẫn cười nhạt, ánh mắt chất chứa tình cảm: “Hi Quang chắc chỉ mới mười ba tuổi thôi! Chờ khi tôi và ôn Noãn kết hôn sẽ nhận thằng bé làm con nuôi!”
Cổ Trường Khanh nghĩ, Hoắc Minh anh mới hai mươi bốn tuối, Hi Quang đã bao lớn?
Có lợi dụng thì cũng không thế lợi dụng như vậy!
Hắn nói đại gì đó rồi định rời đi.
Bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, theo sau đó là một luồng hương thơm, một cô gái vô cùng xinh đẹp bước vào.
Cố Trường Khanh nhận ra, đây chính là thiên
kim nhà họ Hoắc.
Hoắc Minh Châu!
Hoắc Minh châu đi vào, nhìn hắn một hồi lâu, Cố Trường Khanh khẽ gật đầu rồi rời đi.
“Anh! Vừa rồi là ai vậy?”
Hoắc Minh châu chạy tới nũng nịu ôm cổ anh trai mình.
Hoắc Minh quay đầu liếc cô ấy một cái: “Vừa ý? Thích?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Hoắc Minh Châu ửng đỏ.
Hoắc Minh như có điều suy nghĩ, lát sau anh lại nói: “Cậu ta không thích hợp với em! Nếu em dám lén lút liên lạc với cậu ta, anh sẽ đánh gãy chân em!”
Hoắc Minh châu tức muốn chết.
Cô ấy nghe nói gần đây anh trai đang theo đuối một cô gái, sao chỉ mình anh là được theo đuối người khác vậy?
Hoắc Minh nhẹ nhàng kéo em gái lại.
Anh nhìn cô ấy một lúc rồi bật máy tính lên, lấy ra một phần tin tức từ thành phố c, nhân vật chính là ông Lục của thành phổ c.
Lúc đó, Lục Khiêm vẫn còn trẻ.
Khí chất cao quý nhã nhặn, tài hoa phong nhã như thế tất nhiên thu hút các cô gái nhỏ, ngay cả Hoắc Minh Châu cũng ngây người.
Hoắc Minh: “Người này có tốt hơn không?”
Sau khi xem xét kỹ lưỡng, Hoắc Minh Châu không vui: “Anh, đây là ông Lục ở thành phố c đấy, sao có thể thích em được!”
Hoắc Minh vốn định dạy dỗ cô ấy vài câu, nhưng cuối cùng vẫn đau lòng.
Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nhỏ giọng nói: “Minh Châu, trong lòng anh em là tốt nhất! Không ai có thể so sánh được với em.”
Hoắc Minh châu buồn nôn lè lưỡi.
Cô ấy buồn nôn nói với anh: “Em có tốt hơn Ôn Noãn không?”
Hoắc Minh cũng không ngạc nhiên, anh nghịch đồ chặn giấy trên bàn, cười như không cười: “Sao mà so được! Một người là bà xã tương lai, một người là em gái bảo bối.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc Minh Châu hơi đỏ lên.
Trước giờ cô ấy vẫn luôn ỷ lại Hoắc Minh, không nhịn được nũng nịu đòi ôm, nhỏ giọng nói: “Anh! Chỉ cần chị dâu tốt, em cũng sẽ đối xử đàng hoàng với chị ấy!”
Hoắc Minh vuốt vuốt tóc cô ấy.
Lúc này, thư ký Trương đi vào, nhìn thấy hai anh em họ đang đùa giỡn thì không khỏi mỉm cười.
“Luật sư Hoắc, cô ôn… không chịu đi.”
Hoắc Minh cũng không giận.
Anh hiểu tính cách của ôn Noãn hơn ai hết, thế là nhìn Hoắc Minh Châu một cái, ném điện thoai qua cho cô ấv: “Goi cô ây tới qiÚD anh!”

Chương 523 Quá quen thuộc​


Sau khi Hoắc Minh nói xong, cô ấy không tin: “Có chỗ gì tốt à?”
Hoắc Minh vổ đầu cô ấy.
Chỗ tốt?
Chỗ tốt chính là em có thể yêu người cậu kia, kết hôn và sinh một nhóc tì dễ thương!
Minh Châu bèn hừ một tiếng: “Anh đừng tưởng rằng em không biết suy nghĩ của anh! Anh lợi dụng thân phận là con gái của em để hẹn người ta đến, khi hẹn được người sẽ đuổi em đi, đúng không?”
Chính xác!
Hoắc Minh không phủ nhận, bàn tay mảnh khảnh như ngọc sửa sang lại cà vạt.
Bề ngoài cực kỳ tự phụ.
Minh Châu bấm điện thoại, khóe miệng nhếch lên, thì thầm: “Hóa ra anh trai em cũng gặp được người không theo đuổi được!”
Cô ấy nghe nói anh trai cô ấy đang theo đuổi một cô gái tên là ôn Noãn.
Là một sinh viên tài năng của học viện âm nhạc.
Có tài đánh đàn dương cầm rất tuyệt!
Cô ấy đã bí mật xem ảnh chụp, cô gái ấy rất đẹp, hẳn anh trai rất thích cô gái đó.
Điện thoại được kết nổi, ôn Noãn liền trực tiếp từ chối: “Luật sư Hoắc, tôi đã nói rồi, tôi sẽ không nhận lời mời.”
Minh Châu quay đầu nhìn anh trai.
Hoắc Minh sờ sờ đầu nhỏ của cô ây.
Minh Châu lập tức tỏ vẻ giới thiệu: “Em tên là Minh Châu Vâng, đúng vậy, là em gái của luật
sư Hoắc, cứ gọi em là Minh Châu! Thật ra là em mời chị, em giống chị đều rất thích đàn dương cầm! Chị đến đây được không! Nếu chị không tiện, em sẽ lái xe đến đón chị.”
Ôn Noãn đầu dây bên kia: Hoắc Minh Châu?
Có phải quá thân thiết rồi không?
Minh Châu rất giỏi làm nũng, vài câu êm tai nũng nịu, ôn Noãn liền cảm thấy xấu hổ nếu từ chối cô ấy.
Rốt cuộc còn bị dẫn dụ nói ra thời gian tan học.
Minh Châu cúp máy, khoanh tay: “Anh trai, anh cảm ơn em thế nào đây?”
Hoắc Minh lấy tấm chi phiếu ra viết một con số.
Mười triệu!
Xé xuống đưa cho cồ ấy, sau đó anh in một tấm ảnh rồi đưa cho cô ấy: “Tấm ảnh của người họ Lục này cũng cho em, nhớ rõ dán lên đầu giường, coi đây là mục tiêu!”
Minh Châu cong miệng: “Em muốn gặp ôn Noãn!”
Hoắc Minh không muốn mang theo bóng đèn này, nhưng nghĩ kỹ lại, anh vẫn dẫn cô ấy đi theo.
Ôn Noãn thật sự rất thích kiểu người như Minh Châu.
Học viện âm nhạc ở thành phổ B.
Bốn giờ chiều, ôn Noãn không còn tiết học, cô ôm hai quyển sách muốn bắt xe về nhà.
ở cổng trường, một chiếc Bentley vàng kim đang đậu ở đó.
Bởi vì giá cả của nó cho nên nhìn khá phô trương.
Ôn Noãn không nhìn nhiều, đi thẳng qua hướng đường cái đối diện, nhưng chiếc xe kia lại lái đến chỗ cô, cửa sổ được hạ xuống để lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, cô ấy thân mật kêu: “Ôn Noãn lên xe.”
Lời mời này thực sự đột ngột.
ôn Noãn có chút sửng sốt.
Ngay sau đó, Hoắc Minh từ ghế lái bước xuống, mở cửa sau cho cô: “Mau lên xe, ở đây không có chỗ đậu xe.”
Ôn Noãn đành phải lên xe.
Vừa lên xe, Hoắc Minh châu liền nói ríu rít, miệng nhỏ chưa từng ngừng nghỉ.
ốn Noãn lần đầu tiên gặp cô ấy, thật sự xa lạ.
Bầu không khí có phần vi diệu.
Hoắc Minh tự nhiên có thể cảm nhận bầu không khí hiện tại, phía trước có đèn đỏ nên xe dừng lại, anh nhẹ nhàng vuốt ve vô lăng, nhìn vào gương chiếu hậu, vừa lúc chạm mắt với ôn Noãn.
Đôi mắt cô trong veo.
Đây là dáng vẻ mà anh chưa từng thấy.
Hoắc Minh rung động, nở ra nụ cười nhẹ
Anh có khí chất tốt, đẹp trai nên khi cười như vậy, Ôn Noãn lập tức đỏ mặt.
Minh Châu không cẩn thận nhìn thấy cảnh này.
Cô ấy rất tự hào, anh trai cô thật lợi hại
Nửa tiếng sau, xe dừng lại dưới căn hộ của Hoắc Minh, trong lúc Hoắc Minh đi đỗ xe, Minh
Châu đưa ôn Noãn lên lầu.
Cửa căn hộ mở ra, thấy ngay được một chiếc bình hoa màu xanh được đặt trên kệ tủ lối vào.
Trong bình cắm một vài bông hồng trắng.
Nhìn vào bên trong, căn hộ được trang trí theo phong cách Baroque, cây đàn dương cầm của vua Louis II Không biết tại sao, trái tim ôn
Noãn bỗng nhiên đập nhanh.
Quá quen thuộc!
Cảnh tượng này thực sự quá quen thuộc, giống như đời trước cô đã sống ở đây vậy.
Những thứ này, đều là thứ cô thích.
Là ngôi nhà cô hằng mơ về.
òn Noãn bỗng quên hết mọi thứ xung quanh, cô cầm lòng không được mà vuốt ve chiếc bình.
“Em có thích nó không?” Sau lưng truyền đến âm thanh của người đàn ông.
Ôn Noãn giật mình.
Cô quay đầu nhìn Hoắc Minh, vẻ mặt thản nhiên của anh mang theo cảm giác khó lường.
Đôi mắt đen, nhìn thẳng vào cô.
Hai chân ôn Noãn liền khẽ run.
Từ trước đến giờ cô không thích nói dối, cô
thành thật nhẹ giọng nói: “Tôi thích phong cách trang trí này! Nó rất quen thuộc, giống như là tôi đã nhìn thấy trong giấc mơ vậy.”
Trên mặt cô hiện vài phần mê mang và bối rối.
Hoắc Minh rất muốn ôm cô vào lòng, nhưng vẫn chưa đến lúc.
Anh cười nhẹ, giọng nói mang thêm chút dịu dàng: “Thích là tốt rồi.”
Ôn Noãn suýt chút nữa không dám nhìn anh.
Cô nói với Hoắc Minh châu: “Không phải nói muốn xem đàn dương cầm sao?”
Minh Châu kéo cô qua, vừa nói vừa chạy: “Căn hộ này của anh em, trước kia giống như một ngôi nhà mẫu, không phải đen thì là trắng, mang cảm giác lạnh như băng không có cảm giác có người sổng….
Không biết tại sao mấy ngày trước anh em lại muốn trang hoàng lại nhà cửa! Em thấy anh ấy chắc chắn vì cô gái mình thích nên mới đối lại đấy.”
Miệng nhỏ của cô ấy cứ bô bô mãi, ăn ngay nói thẳng.
Mà bầu không khí giữa hai người kia, rất vi diệu.
Ôn Noãn không khỏi nhìn về phía Hoắc Minh


Chương 524 Ôn Noãn nằm yên​



  • Ôn Noãn đứng ở huyền quan, chậm rãi cởi áo khoác ra, sau đó đi vào trong.
    Ôn Noãn không tự chủ nhìn anh.
    Mỗi một động tác giơ tay nhấc chân của anh đều rất đẹp.
    Ôn Noãn đi tới, anh nhẹ nhàng ấn tay lên vai cô, giống như là tùy ý nói: “Chẳng phải thích lắm sao? Ngồi xuống đàn thử xem.”
    Ôn Noãn nghe vậy vừa mừng vừa sợ.
    Cây dương cầm này có một truyền thuyết rất đẹp, cũng là bảo vật hiếm có.
    Cô đã muốn nhìn nó từ lâu.
    Cô mím môi, ngồi xuống trước cây đàn dương cầm, ngón tay đặt lên phím đàn đen trắng.
    Bỗng nhiên Hoắc Minh nói: “Tôi muốn nghe “Sonate Ánh Trăng”.
    Ôn Noãn tròn mắt nghiêng đầu nhìn anh.
    Trong lòng cô hơi chấn động.
    Lại nữa, lại là cảm giác này!
    Vì sao Hoắc Minh lại hiểu rõ tất cả mọi thứ về cô như vậy, hiểu đến nổi như nắm trong lòng bàn tay?
    Cô thậm chí còn nghi ngờ không biết có phải anh đã điều tra về cô hay không.
    Hoắc Minh chăm chú nhìn cò.
    Dáng vẻ phúng phình lại thích tức giận kia hơi giống như Hoắc Tây, khiến anh yêu thích không buông muốn chiếm hữu cho bằng được.
    Ôn Noãn bắt đầu đánh đàn.
    Lúc này chân cô chưa từng bị thương, đàn rất hay, rất sống động.
    Trước khi Hoắc Minh đi vào giấc mộng, đã được thầy Thanh Thủy chỉ điếm, mang theo toàn bộ ký ức.
    Anh là Hoắc Minh có được toàn bộ ký ức.
    Ôn Noãn đàn dương cầm khiến anh xúc động, thậm chí hốc mắt còn nóng lên.
    Nếu như năm đó anh xử lý Kiều An tốt hơn, vậy thì ít nhất buối tối đó ôn Noãn không còn tiếc nuối, ít nhất cô sẽ không mất đi mộng tưởng, có lẽ cô đã là nhà dương cầm nổi tiếng toàn cầu.
    Nhưng đời người không có từ nếu…
    Lúc này, anh chỉ cầu có thể bình an mang cô về.
    Ôn Noãn đàn xong, cô chậm rãi giơ tay lên, giống như không thể tưởng tượng được.
    Cảm xúc này quen thuộc đến độ đau lòng.
    Lúc này, Hoắc Minh đi tới phía sau cô, đôi tay ấm áp đạt lên bờ vai của cô, kéo cô vào người mình.
    Anh quả thật rất dịu dàng.
    Sẽ không khiến người khác cảm thấy mạo phạm.
    òn Noãn không biết bản thân mình làm sao vậy, rõ ràng mấy ngày hôm trước cô còn ngày nhớ đêm mong cố Trường Khanh, cơm cũng ăn không ngon, nhưng lúc này lòng cô lại bị người đàn ông bên cạnh giữ chặt.
    Cô rất ngoan…
    Hoắc Minh khó kiềm chế được cúi thấp đầu xuống, dán sát tai cô, giọng nói trầm thấp: “Anh rất nhớ em, em biết không?”
    Thân thể ôn Noãn cứng đờ.
    Cô chưa bao giờ thân thiết với người đàn ông nào như vậy.
    Giọng nói của cô run run: “Tôi không biết!”
    Hoắc Minh không nói gì cả, chỉ áp mặt vào mái tóc màu trà của cô, cảm thụ cảm giác mềm mại xõa tung… Lâu lắm rồi anh không ôm cô!
    Hoắc Minh châu đứng bên cạnh cảm thấy rất khó nói.
    Làm gì vậy hả!
    Sao lại ôm nhau rồi?
    Cô ấy lặng lẽ chạy tới phòng bếp tìm đồ ăn, sau đó nhìn thấy một cái nồi chiên không dầu mới tinh, Minh Châu kéo ra nói thầm: “Sao anh cũng mua thứ này!”
    Cô ấy nhìn nó, thầm nghĩ chờ bọn họ hú hí xong rồi thì phải bắt bọn họ làm đồ ăn cho mình.
    Hoàng hôn buông xuống.
    Bên ngoài cửa sổ sát mặt đất của chung cư có vài tia nắng cuối cùng lọt vào, chiếu lên trên người.
    Rất tốt đẹp.
    Ôn Noãn vẫn bị người đàn ông ôm lấy.
    Cô rất ngây ngô, chưa từng chạm vào đàn ông, cho nên hơi sợ, còn nhỏ giọng nức nở: “Luật sư Hoắc, anh bỏ ra.”
    Hoắc Minh giơ tay lớn mật ôm eo cô.
    Giọng nói của anh khàn khàn lười biếng, rất nam tính: “Đã ôm lâu thế rồi! ôn Noãn, em dám nói là em không có cảm giác gì với anh không?”
    Ôn Noãn không thế phủ nhận điều này.
    Khi Hoắc Minh ôm cô, cô không nhịn được đỏ mặt tim đập nhanh, thậm chí còn mềm nhũn chân ra.
    Không phải cô không đẩy ra được, mà là cô
    không muốn đấy.
    Người đàn ông này luôn đánh trúng linh hồn cô, có sự thần bí rất hấp dần rất cô.
    Hoắc Minh vuốt ve eo cô.
    Sau đó kéo cô nằm gọn trong lòng mình, nói nhỏ bên tai cô: “Hiện tại xem như chúng ta đang yêu đương rồi đúng không?”
    Ôn Noãn muốn nói không phải.
    Nhưng mà cô đã tới chung cư của anh, lại bị anh ỏm, quả thật không thể phủ nhận được.
    Cô hơi chần chừ khiến cho anh nhân cơ hội.
    Hoắc Minh cúi người dịu dàng hôn cô…
    Lúc bờ môi dán bên nhau, đầu óc ôn Noãn như vỡ tung ra, cuối cùng cô cũng biết lúc anh hôn môi liệu cái mũi có bị đâm vào nhau hay không…
    Ôn Noãn không thể nào hình dung được loại cảm giác này.
    Nhưng mà… Khắp nơi toàn là mùi vị đàn ông của anh.
    Nhợt nhạt xâm nhập vào thần kinh của cô.
    “Nhắm mắt lại.” Hoắc Minh khàn khàn nói, một bàn tay đỡ sau đầu cô trấn an, khiến cô thả lỏng lại.
    Ôn Noãn ngáy ngô, luống cuống tay chân.
    Hoắc Minh dứt khoát che mắt cô lại, sau đó ôm cô đặt trên dương cầm, một âm thanh chấn động vang lên, sau đó cô cảm giác được mùi vị đàn ông xâm chiếm cô.
    Nụ hôn này nóng bỏng đến mức khiến cô sợ hãi.
    Ôn Noãn không nhìn thây, chỉ có thế vô thức sờ soạng, cuối cùng giữ chặt lấy vai anh…
    Cô bị người đàn ông hôn đến mức không biết trời đất gì.
    Rất lâu sau, dường như anh đã thỏa mãn rồi, buông tha cho cô, nhưng vẫn chôn mặt ở cổ cô thở dốc, từng tiếng thở mang theo hơi nóng, khiến Ôn Noãn liên tưởng đến mấy con thú đực.
    Cô chưa từng trải qua chuyện yêu, nhưng vẫn có thể cảm giác được anh muốn cô.
    Làn da trắng nõn của cô lúc này đã đỏ ửng.
    Còn nhỏ tuổi, lại có thêm vài phần phong tình.
    Hoắc Minh yêu quý sờ mặt cô, khàn khàn nói: “Đừng sợ, anh không động vào em.”
    Dương cầm hơi trơn, ôn Noãn sợ rơi xuống.
    Cô ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, phản bác: “Rõ ràng đã động vào rồi.”
    Hoắc Minh cúi đầu nhìn cô.
    Một Ôn Noãn tuổi trẻ tươi tắn như vậy đang ở trong lòng ngực anh, nếu như anh không có một chút ý tưởng nào thì đúng là không phải đàn ông…
    Hoắc Minh véo nhẹ mũi cô, cười nhạt một cái.
    “Anh đi nấu cơm đây! Chắc Minh châu đã đói bụng rồi, con nhóc kia không thể chịu đói được.”
    Ôn Noãn đỏ mặt.
    Cô gần như đã quên mất Hoắc Minh Châu cũng ở chỗ này, mà bản thân cô còn dính chặt vào lòng anh trai người ta, còn ngồi trên dương cầm hôn môi với đối phương, còn bị sờ soạng…
    Mặt cô hồng nhỏ ra máu.
    Hoắc Minh không nhịn được hôn cô: “Ngại à?”
    Ôn Noãn lắc đầu, mềm mại ngẩng đầu nhìn anh: “Nhanh quá!”
    Cô mới hai mươi tuổi, bởi vì một cái dương cầm, bởi vì sắc đẹp của anh, đã tự dáng bản thân mình lên rồi?
    Nghĩ lại mới thấy không chân thật.
    Ôn Noãn nhỏ giọng nói: “Hoắc Minh, tôi cứ thấy đây giống như giấc mơ.”
    Hoắc Minh im lặng không nói gì.
    Bởi vì đây đúng thật là một giấc mơ.
    Anh đi tới nơi này, yêu đương với ôn Noãn năm hai mươi tuổi, nhưng chung quy anh vẫn phải rời khỏi.
    Hy vọng lúc tỉnh lại, cả hai bọn họ đều có thể giữ lại đoạn ký ức này.
    Đến già nhớ lại cũng thấy lãng mạn.
    Hoắc Minh chỉ có thể tự tiêu hóa loại cảm xúc gần như là phiền muộn này, anh sờ đầu cô, ôm cô xuống dưới… Đến lúc này, cô đã là của anh.
    Hoắc Minh xác Minh Châu ra khỏi phòng bếp.
    Hai cô gái một hoạt bát một trầm tính, có thế chơi rất vui.
    Đến lúc nói chuyện thân thiết, Hoắc Minh Châu lấy điện thoại ra mở một tấm hình, đưa cho Ôn Noãn xem: “Nhìn cái này thử xem, có đẹp trai không? Anh em nói em có cơ hội.”
    Ôn Noãn cẩn thận xem.
    Một người đàn ông văn nhã quý phái, đi trong mưa, có không ít người vây quanh.
    Một người giống như thư ký đang cầm ô che cho đối phương.
    Tấm ảnh này rất đẹp.
    Nhưng ôn Noãn cảm thấy rung động không
    nói nên lời, bởi vì cô nhìn thấy sự quen thuộc từ khuôn mặt của người đàn ông kia.
    Đặc biệt là mũi với môi, giống hệt như cô.
    Ôn Noãn biết bản thân không phải con ruột của Ôn Bá Ngôn.
    Vậy có khi nào ngài Lục ở thành phố c là bố ruột của cô không?
    Hoắc Minh châu nhìn vẻ mặt của ôn Noãn, hơi không yên tâm, cô ấy liền nói: “ôn Noãn, chị đã có anh trai em rồi, đừng có tranh giành người này với em đấy!”
    Ôn Noãn dở khóc dở cười.
    Nhưng mà chuyện về thân thế cũng không thế nói bậy được, tóm lại là cô sẽ đế ý.
    Ngài Lục ởthành phố c, Lục Khiêm.
    Cô ừ một tiếng, Minh Châu tức khắc yên tâm.
    Hoắc Minh nấu ăn, tay nghề của anh không tồi.
    Lúc bưng lên bàn, Hoắc Minh Châu ăn xong khen không dứt miệng: “Anh, anh học được mấy cái này từ lúc nào đấy.”
    Cô ấy nhét đầy miệng: “ôn Noãn, về sau chị có lộc ăn rồi! Trước kia anh trai em chưa từng vào
    bếp bao giờ.”
    Ôn Noãn cũng cảm thấy đồ ăn ngon.
    Hoắc Minh gắp cho cô một ít đồ ăn.
    Anh nói: “Cổ ý học đế theo đuối em đấy.”
    Không có người phụ nữ nào không thích nghe lời âu yếm, đặc biệt là do người đàn ông anh tuấn nói ra, ôn Noãn đương nhiên cũng thích nghe.
    Nhưng dù sao cô vẫn hơi ngại.
    Hoắc Minh ôn hòa sờ tóc cô…
    Cảm xúc ngại ngùng lập tức bay biến.
    Ôn Noãn nghĩ: Có lẽ, cô thật sự muốn yêu đương với anh.
    Cô đã hưởng qua mùi vị yêu thầm, hiện giờ có một người ưu tú như vậy, đổi xử dịu dàng với cô… Cô không chống cự được cũng không muốn chống cự.
    Ôn Noãn nằm yên.
    Cô yên tâm ăn cơm, sau đó đi rửa bát với Minh Châu.
    Minh Châu chưa từng làm việc nhà, to giọng phản đổi, nhưng cuối cùng vẫn bóp mũi rửa bát, bởi vì anh cô ấy nói ngài Lục kia thích người hiền huệ.
    Cô ấy cũng hiền huệ mà, lúc rảnh cô ấy cũng
    sẽ làm mấy thứ này!


    Chương 525 Sao Đinh Tranh lại đến đây​



    • Tám giờ tối, Hoắc Minh đưa ôn Noãn về nhà.
      Bentley vàng kim chậm rãi dừng lại trước cửa nhà họ ôn, đột nhiên cửa xe bị khóa lại cạch một cái.
      Anh khóa cửa xe lại.
      Ôn Noãn nghiêng người nhìn anh, hơi sợ hãi: “Hoắc Minh, nhanh quá!”
      Hoắc Minh chỉ cần dùng một phần công lực là có thể đối phó với Ôn Noãn năm hai mươi tuổi, anh cười nhạt nói: “Anh còn chưa làm gì, sao lại nhanh quá?”
      Khuôn mặt ôn Noãn nóng đỏ lên.
      Tuy cô chưa trải sự đời, nhưng vẫn có thể hiếu được mấy lời nói đều cáng của đám đàn ông.
      Hoắc Minh thưởng thức vẻ bối rối của cô một lát, dù sao cũng đau lòng cô, không nỡ bắt ép quá mức.
      Anh cởi đai an toàn ra cho cô, lại vén tóc cô lên.
      Nhiệt độ trong xe tăng lên.
      Ôn Noãn hồi hộp lo lắng, đây là lần đầu cô ở gần đàn ông như này, hơn nữa trong mất anh còn có chút dục vọng xa lạ với cô.
      Ngay khi tim cô đang đập vang như sấm, Hoắc Minh cúi người tới.
      Giọng nói của anh còn gợi dục hơn cả bóng đêm.
      “Anh muốn hôn em!”
      Lúc ấy, vẻ mặt của ôn Noãn giống như một con thú nhỏ.
      Hoắc Minh đang lúc động tình, dứt khoát ôm cô vào lòng mình.
      Ôn Noãn luống cuống không biết nên làm thế nào.
      “Ôm cố anh.” Anh dùng sổng mũi chống lên mũi cô, ánh mắt dán chặt vào khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô, khàn giọng ra lệnh cho cô.
      Đầu tiên Ôn Noãn không dám, sau đó vẫn chậm rãi đặt tay lên vai anh.
      Cô thậm chí còn cúi đâu không dám nhìn anh, thân thế ngây ngô run rấy không ngừng.
      Chỉ là một cái hôn thôi mà cô sợ tới mức như vậy.
      Hoắc Minh vòng một tay ôm eo cô, tay khác nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn môi cô.
      Từ đầu chỉ nhợt nhạt hôn.
      Sau đó cảm thấy không đủ, lại bắt đầu làm cái khác…
      ôn Noãn không chịu.
      Cô dựa lên vai anh, ngón tay mảnh khảnh đè chặt tay anh lại.
      “Không cho anh động vào!”
      Tuy cô có cảm giác với anh, nhưng mà cô vẫn tỉnh táo, bọn họ vừa mới quen biết vừa mới yêu đương… Hôn môi đã là quá mức rồi, huống chi là chuyện khác.
      Giọng nói của thiếu nữ yếu ớt, còn giống như đang khóc.
      Hoắc Minh kéo lại một tia lý trí.
      Là anh không đúng.
      Người trong lòng ngực anh là vợ anh, cho dù anh có làm gì cũng không quá phận. Nhưng đối với Ôn Noãn hai mươi tuổi mà nói, Hoắc Minh anh chỉ là một người đàn ông xa lạ.
      Anh lại nhìn cô gái nhỏ trong lòng, váy đã bị cởi một nửa, đang treo trên cánh tay trắng trẻo, thoạt nhìn gợi cảm không nói nên lời, khiến người ta…
      Trong lòng Hoắc Minh mềm nhũn ra.
      Anh duỗi tay nhẹ nhàng kéo váy lên cho cô, cài từng viên từng viên lại.
      Anh lại hôn mặt cô, ôn hòa cưng chiều: “Không được khóc! Không động vào em!”
      ôn Noãn muốn đi xuống.
      Anh không cho.
      Hoắc Minh một tay ôm cô, tay khác rút một điếu thuốc lá từ hộp đựng đồ ra.
      Sau đó châm lửa, hút một hơi thật dài.
      Ôn Noãn rất yếu ớt, ghét bỏ nói: “Tôi không muốn hít khói thuốc.”
      Lá gan của cô rất lớn, dám trực tiếp cầm điếu thuốc trên miệng anh xuống, nhưng cứ cầm trong tay không biết phải xử lý thế nào, nhìn có vẻ… Ngu ngốc đáng yêu.
      Hoắc Minh thò lại gần, ngậm điếu thuốc về.
      Anh lại hôn cô: “Chỉ hút xong một nửa là cho em về.”
      ỏn Noãn không nói gì.
      Cô ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, cảm thụ nhiệt độ cơ thể anh qua một lớp áo sơ mi.
      Còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt.
      Hoắc Minh hạ cửa xe xuống một nửa.
      Anh chậm rãi hút thuốc, một tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô gái nhỏ, anh yêu thương cô, lại có hơi khác so với sự yêu thương ôn Noãn trong hiện thực.
      Dù sao lúc này ôn Noãn mới hai mươi tuổi.
      Hoắc Minh quả thật chỉ hút một nửa điếu thuốc, sau đó dụi tắt, anh cúi đầu hỏi cô: “Thích anh không?”
      Ôn Noãn không chịu nói.
      Sao cô có thể nói ra mấy câu thẹn thùng như thế được?
      Hoắc Minh cũng không bức ép cô, anh chỉ quý trọng ôm cô, vừa hôn vừa thơm… Cuối cùng vỗ nhẹ mông cô một cái, ôn hòa nói: “Mau về thôi! Nếu không bác trai sẽ lo lắng đấy.”
      Ôn Noãn ừ một tiếng.
      Hoắc Minh chỉnh sửa lại váy cho cô, khàn khàn nói: “Không được giấu quan hệ của chúng ta đi.”
      Ôn Noãn không đồng ý, chỉ hơi đỏ mặt lên.
      Cô chạy nhanh xuống xe, đi vào thang máy.
      Hoắc Minh ngồi trong xe lẳng lặng nhìn bóng dáng sinh động của cô, trong lòng lại có chút bực bội.
      Anh đã ở trong giấc mơ này nhiều ngày rồi.
      Anh dùng tốc độ nhanh nhất để đi yêu đương với ôn Noãn.
      Nhưng mà nhiệm vụ của anh không phải tới đế yêu đương, mà là giúp ôn Noãn chịu nạn sau đó đưa cô về nhà.
      Nhưng mà cho tới bây giờ, anh vẫn chưa thấy cơ hội đâu!
      ít nhiều gì Hoắc Minh cũng cảm thấy lo âu.
      Anh lại cúi người rút một điếu thuốc lá nữa, châm lửa.
      Anh chậm rãi hút xong, đang chuẩn bị khởi động xe đi, thì phía trước đột nhiên xuất hiện một đôi nam nữ đang đi tới, hình như đang cãi nhau.
      Là người Hoắc Minh quen biết.
      Cố Trường Khanh và Đinh Tranh.
      Xem ra hai người đã tới đây rất lâu ròi, cũng thấy được chuyện vừa rồi.
      Đinh Tranh kéo quần áo của cố Trường Khanh, khóc đến độ đứt ruột đứt gan: “Cố Trường Khanh anh thấy rõ chưa, cô ta đi theo người khác, cô ta đi xuống từ con xe đắt tiền như thế! Anh còn đến chỗ này làm gì, anh còn mong chờ cái gì?”
      cố Trường Khanh đẩy cô ta ra.
      Đinh Tranh ngã ngồi trên mặt đất, cuồng loạn kêu khóc: “Cổ Trường Khanh… Em yêu anh mà! Hiện tại đã không còn ôn Noãn, anh vẫn không muốn yêu em à?”
      Cổ Trường Khanh không đế ý đến cô ta…
      Ánh mắt anh ta sáu thẳm, nhìn về phía Hoắc
      Minh, sau đó biến mất trong màn đêm.
      Đinh Tranh còn đang khóc thút thít.
      Bỗng dưng trong đầu Hoắc Minh nảy lên một suy nghĩ…
      Cố Trường Khanh! Đinh Tranh! cố Hi Quang!
      Sao lúc trước anh không nghĩ tới chuyện này?
      Điếm mấu chốt là Đinh Tranh!
      Như vậy ở trong hiện thực, chuyện đèn treo rơi xuống có phải do Đinh Tranh làm hay không?
      Trong xe u ám, ôn Noãn ngồi trong đó.
      Anh dùng ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang khóc thút thít trên mặt đất, hận không thể lái xe nghiền qua người cô ta ngay lập tức, nhưng mà anh không thế… Thầy Thanh Thủy đã nói anh phải thay ôn Noãn chịu kiếp!
      Không…
      Hoắc Minh bỗng dưng ngộ ra!
      Anh đến giấc mơ này là đế chuộc lại lỗi lầm của mình.
      Bentley vàng kim chậm rãi rời đi…
      Thành thị lấp lánh ánh đèn, chiếu lên trên mặt Hoắc Minh, anh vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho bí thư Trương: “Sắp xếp hai vệ sĩ đến âm
      thầm bảo về Ôn Noãn cho tôi.”
      Thư ký Trương nhận được điện thoại kinh ngạc há hốc mồm.
      Nhưng cô ấy rất chuyên nghiệp, lập tức đi làm.
      Hoắc Minh cúp điện thoại.
      Chiếc xe đắt đỏ biến mất trong thành phố hoa lệ…
      Hoắc Minh vừa tìm kiếm manh mối vừa yêu đương với ôn Noãn.
      Anh thường xuyên đón ốn Noãn đi hẹn hò, phần lớn thời gian sẽ ở lại căn chung cư kia, anh cho ra cô gái nhỏ dù gì cũng thấy chán, nhưng không ngờ ôn Noãn lại rất thích.
      Cô thích đàn dương cầm, thích làm đồ ăn.
      Cô còn thích ghé vào lòng ngực anh, nghe anh nói một số tri thức về phương diện pháp luật.
      Những thứ này, trước kia anh và ôn Noãn chưa từng trải qua.
      Anh cũng không biết liệu có phải trời cao thấy bọn họ đáng thương, nên mới cho bọn họ có cơ hội yêu lại lần nữa hay không.
      Hoắc Minh cấn thận quý trọng cơ hội này.
      Cuối tuần, chín giờ tối, ôn Noãn cảm thấy
      mình cần về nhà.
      Nhưng bên ngoài đang có mưa to.
      Ôn Noãn đứng trước cửa số sát đất, nói thầm: “Đầu mùa thu sao vẫn còn mưa to vậy!”
      Nói xong, một tia chớp cắt ngang qua bầu trời.
      Cô sợ tới mức chui vào lòng Hoắc Minh.
      Anh vừa mới tắm xong, trên người thoải mái sạch sẽ, hơi thở đầy nam tính.
      Ôn Noãn mới chợt nhận ra anh chỉ mặc mỗi áo tắm.
      Lúc này cô đang vùi mặt vào ngực anh, dán lên da thịt ấm áp, còn có thế cảm nhận được nhịp thở… Cô phát ngại lên được.
      Hoắc Minh ôm eo cô, giọng nói khàn khàn.
      “Có thể là do anh không muốn để em đi chăng!”
      Ôn Noãn mới hai mươi tuổi, nào dám qua đêm với đàn ông?
      Cô không chịu, nhất quyết muốn đợi tạnh mưa.
      Hoắc Minh dứt khoát ôm cô, ngồi trước cửa sổ sát đất ở ban công ngắm cảnh đêm, anh cười nhẹ bên tai cô: “Không tin anh thế cơ à?”
      òn Noãn đỏ mặt….
      Hoắc Minh mềm lòng không thể tưởng tượng được, không phải là anh không có ý đó, mà là anh không nỡ.
      Dù sao anh cũng phải đi.
      Cho dù chỉ là một giấc mơ thì anh cũng không muốn làm cô gái nhỏ này đau lòng.
      Anh ôm cô, một tay lấy điện thoại gọi cho òn Bá Ngôn, chỉ một lát sau đã kết nối được.
      Hoắc Minh nhìn chằm chằm ôn Noãn, mở miệng nói: “Bác trai, là cháu đây! Trời mưa to quá, Ôn Noãn không về nữa! Được, cháu sẽ trông cô ấy cấn thận.”
      Nói xong, anh cúp máy.
      Ôn Noãn ngơ ngác nhìn anh.
      Hoắc Minh ném điện thoại sang một bên, nhẹ nhàng đè cô lên thảm lông dê màu trắng, thân mật chạm vào chóp mũi cô: “Nghĩgì đấy? Em tưởng cứ ở lại qua đêm thì nhất định phải làm chuyện đó chắc?”
      Anh nói trắng ra luôn.
      Khiến cho ồn Noãn không biết nên nói cái gì.
      Bên ngoài sấm sét ầm ‘âm, trong chung cư lại ấm áp, nơi này là nhà của anh và ôn Noãn.
      Hoắc Minh ôm chặt người cô, hôn môi cô.
      Ôn Noãn chưa từng như vậy với anh.
      Cô nhỏ giọng nức nở: “Hoắc Minh, anh nói
      không chạm vào tôi!”
      Hoắc Minh nằm bên cạnh cô, nhỏ giọng cười một cái, sau đó nghẹn giọng dỗ cô: “Anh không làm gì thật, nhé?”
      Ôn Noãn ngây ngô như thế, vốn dĩ không thể nào ngăn cản anh được.
      Trước cửa sổ làm bằng pha lên, ôn Noãn bị anh lột sạch quần áo, tận tình hưởng thụ.
      Cuối cùng cô khóc lên.
      Hoắc Minh vừa hôn vừa dỗ cô, cuối cùng dổ đến sung sướng.
      Đêm khuya, cô gái nhỏ mặc áo sơ mi đen của anh, cùng nằm trên một cái giường mềm mại với anh. Thân thế Hoắc Minh được sung sướng, nhưng khó tránh khỏi chuyện tâm lý nặng nề…
      Ôn Noãn không biết mấy thứ này.
      Cô chỉ biết bản thân bị bắt nạt, muốn đòi lại công bằng.
      Hu hu a a, thử anh!
      Bộ dáng của cô khiến người thích lắm, tâm trạng Hoắc Minh tốt hơn chút: “ôn Noãn, về sau chúng ta sinh ba đứa con.”
      Ba đứa con…
      ôn Noãn lại đỏ mặt lên, cãi lại theo bản năng: “Ai muốn sinh con với anh!”
      Hoắc Minh dùng ngón tay thon dài trêu đùa cô: “Anh đã nghĩ kỹ tên luôn rồi!”
      Ôn Noãn thấy hứng thú.
      Cô nằm trong lòng anh, trên người chỉ có một cái áo sơ mi đen của anh, ánh mắt sáng lấp lánh.
      Hoắc Minh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, giọng nói ôn hòa vang lên trong bóng đêm: “Hoắc Tây, Hoắc Duẩn Tư, Hoắc Kiều… Thế nào?”
      Ôn Noãn cẩn thận nghiền ngẫm.
      Một lát sau, cô ôm eo anh, nhỏ giọng nói: “Em không muốn sinh ba đứa.”
      Hoắc Minh cười nhạt.
      Anh kéo cô lại gần, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng…
      Bọn họ đã trải qua vô số đêm, nhưng mà rất ít khi nào yên lặng ôm nhau thế này.
      Lúc ỏn Noãn nửa tỉnh nửa mê, cô nghe thấy Hoắc Minh nói gì đó bên tai cô.
      Câu nói đó là: Anh yêu em!
      Một tuần sau, Hoắc Minh vẫn không chờ
      được Đinh Tranh hành động.
      Anh không khỏi bực bội.
      Trong phòng sách, anh ngồi hút thuốc, từng điếu từng điếu một.
      Anh nhắm mắt lại, suy xét lại mọi chuyện một lần…
      Đã quên điều gì nhỉ?
      Đúng lúc này, điện thoại Hoắc Minh reo lên, là Cảnh Sâm gọi tới.
      Quan hệ giữa anh và cảnh Sâm không tồi, thường xuyên đi chơi với nhau, hôm nay anh ta gọi điện cũng như thế: “Hoắc Minh, tối nay tôi tổ chức buối tiệc, cậu đến không?”
      Hoắc Minh đang muốn từ chối, nhưng đột nhiên trong đầu anh lướt qua một suy nghĩ.
      Cảnh Sâm!
      Đúng rồi, cuối cùng cảnh Sâm và Bạch Vi đến với nhau.
      Lúc này Diêu Tử An vừa yêu đương với Bạch Vi, vừa cung cấp nuôi dưỡng Đinh Tranh.
      Có người nuôi dưỡng, sẽ không trở nên cực đoan!
      Hoắc Minh lập tức có chủ ý.
      Cắt đứt nguồn cung cấp của Đinh Tranh mới khiến cô ta chó cùng rứt giậu.
      Vì thế Hoắc Minh sảng khoái đồng ý, anh hút thuốc lá, hai má hóp sâu lại cười nói: “Gọi thêm Diêu Tử An đi, gần đây tôi gặp cậu ta ở học viện âm nhạc vài 1’ân.”
      Nhắc tới Diêu Tử An, cảnh Sâm không vui lắm.
      Nhưng nghĩ lại thì Bạch Vi sẽ tới, cho nên anh ta đồng ý.
      “Được, đế tôi gọi đến.”
      Hoắc Minh cúp điện thoại, ngồi im một lát, sau đó lại gọi một cuộc điện thoại: “Phục chế số điện thoại Diêu Tử An cho tôi, tôi cần dùng!”
      Ngày tiếp theo, tám giờ tối.
      Trong một câu lạc bộ cao cấp của thành phố B, một phòng riêng được trang hoàng xa xỉ, khắp nơi ngợp trong hương vị vàng son.
      Có không ít người đến, khoảng mười mấy người.
      Toàn là người cùng chơi trong một giới với nhau.
      Hoắc Minh ngồi trong góc, ánh đèn u ám, anh còn mặc một bộ quần áo màu đen.
      Rất khiêm tốn.
      Cảnh Sâm ngồi bên cạnh anh đùa nói: “Làm
      sao vậy, sợ con gái người ta dính vào à, đừng nói cậu yêu đương thật nhá?”
      Anh ta nói vừa đùa vừa thử.
      Hoắc Minh rụt rè cười: “Vừa mới xong!”
      Cảnh Sâm dùng sức vỗ mạnh vào người anh một cái: “Vậy mà không đưa người ta đến! Để tôi gọi một tiếng chị dâu thử xem.”
      Hoắc Minh không muốn đưa ôn Noãn đến nơi ngập tràn chướng khí thế này, nói lảng đi: “Trẻ con thì nên ngủ sớm, chắc giờ này đang nằm trên giường rồi.”
      Cảnh Sâm: “Chậc chậc, vẫn còn nhỏ à, trẻ con mà Hoắc Minh cậu cũng xuống tay được?”
      Miệng Hoắc Minh ngậm chặt vô cùng, không chịu nhả ra.
      Đúng lúc này, Diêu Tử An dần Bạch Vi tới đây.
      Diêu Tử An cũng coi như người trong giới, nhưng mà hắn không được bằng Hoắc Minh, thái độ thấp hèn.
      Nhưng Hoắc Minh lại khá khách sáo với hắn.
      Anh gọi hắn là Tử An.
      Diêu Tử An nghe vậy vừa mừng vừa sợ, cảm thấy chắc chắn là nhờ quan hệ của ôn Noãn, cho nên Hoắc Minh mới nhìn mình bằng con mắt khác.
      Hắn cũng thấy quái.
      Đúng là òn Noãn khá xinh đẹp, nhưng hắn cảm thấy cô không buộc được nhân vật như Hoắc Minh.
      Nhưng nghe Bạch Vi nói, Hoắc Minh thật sự rất để bụng.
      Nhà họ Ôn cũng được chiếu cố, hiện tại đã gà chó lên trời.
      Diêu Tử An là đàn ông, hắn biết khi một người đàn ông chiều chuộng phụ nữ thì sẽ dùng cách gì, tình nguyện bỏ tiền mới là thật, còn đi mua sắm vài lần chỉ là chơi đùa, không phải thật.
      Cho nên hắn càng coi trọng Bạch Vi hơn, muốn cô ấy giữ quan hệ tốt với ôn Noãn.
      Mọi người có đủ loại tâm tư.
      Nhưng đổi với Hoắc Minh ba lăm tuối, đối phó với bọn họ dễ dàng như bắt gà con.
      Anh rụt rè mỉm cười, chỉ là xã giao bình thường thôi.
      Bầu không khí trong phòng rất tốt, cánh đàn ông uổng rất nhiều rượu, chỉ có Hoắc Minh vẫn bảo trì tỉnh táo…
      Lúc mười giờ, cửa phòng mở ra, có phục vụ lễ phép nói: “Cô Đinh, là chỗ này.”
      Tiếp theo Đinh Tranh đi vào trong phòng.
      Cô ta mặc một cái váy bó sát qua mông, nhìn rất gợi cảm.
      Diêu Tử An ngây ra.
      Sao Đinh Tranh lại đến đây?
      Không khí trở nên vi diệu, Đinh Tranh vốn muốn đi tới ngồi một cái, nhưng liếc mắt lại nhìn thấy Bạch Vi.
      Cô ta nhìn Diêu Tử An, hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ta.
      Đinh Tranh lập tức hiểu ngầm: “Thật ngại quá, tôi đi nhầm!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom