• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Hoắc tổng truy thê (2 Viewers)

  • Chương 511-515

Chương 511 Tao thương Ôn Noãn còn không được sao​



  • Hoắc Chấn Đông bên kia còn đang mở hội nghị.

    Vừa nghe vậy đã không bình tĩnh.

    Cái gì cơ?

    Ôn Noãn lại mang thai?

    Ông ấy tính, trong nhà đã có bốn đứa bé rồi, bây giờ lại thêm một đứa là thành năm! Xem ra Sùng Quang đến nhà cũng khá tốt, mang đến vận may cho nhà bọn họ...


    Hoắc Chấn Đông lập tức đã đưa ra quyết định: “Ôn Noãn mang thai, cần có người chăm sóc! Như vậy, con đưa tất cả vợ con đến trong nhà đi, bố và mẹ con mỗi ngày đều hầu hạ cơm ấm canh ngọt, Hoắc Tây và Sùng Quang cũng không cần con nhọc lòng, con cũng chỉ cần kinh doanh Tây Á và Hoắc thị cho tốt là được.”

    Hoắc Minh bật cười: “Bố à, là bà xã con mang thai đấy.”

    Hoắc Chấn Đông cười mắng: “Nó cũng là con dâu của tao mà! Tao thương Ôn Noãn còn không được sao!”


    Hoắc Minh cúi đầu, nhẹ nhàng nhéo mặt vợ: "Vợ yêu của con, tự mình con chăm sóc.”

    Nói rồi, anh cúp điện thoại.

    Hoắc Chấn Đông bên kia tức điên.

    Chà, vợ yêu mang thai, ghê gớm nhỉ!

    Nhưng tức giận xong, ông ấy lại nở nụ cười... Minh rốt cuộc cũng có chút dáng vẻ người chồng rồi!
    Hoắc Minh đưa Ôn Noãn về nhà.
    Hắn không muốn tới công ty, chỉ muốn ở cạnh vợ mình, nhưng Ôn Noãn không cho.
    “Cũng không phải chuyện gì mới mẻ, anh tới công ty đi!”
    Hoắc Minh ôm cô lên sô pha, mở lò sưởi tới nhiệt độ vừa phải rồi mới yên tâm. Người giúp việc trong nhà đại khái cũng đã đoán được có tin vui, đồng loạt tới chúc mừng Hoắc Minh.
    Hoắc Minh hào phóng phát lì xì.
    Mặt trời mùa đông ấm áp.
    Ôn Noãn cầm một cốc sữa bò nóng, nhìn Hoắc Minh đang dặn dò người giúp việc làm việc ở bên ngoài, sau đó hắn đi tới bãi giữ xe, chỉ là lúc mở cửa xe ra, anh lỡ đãng quay đầu lại, vừa hay đụng trúng ánh mắt của Ôn Noãn.
    Bốn mắt nhìn nhau, mặc dù cả hai đều không nói gì.
    Nhưng trong bụng cô đang mang thai đứa con của hắn, như vậy cũng đã đủ ngọt ngào.
    Lúc hoàng hôn, Hoắc Minh đưa Hoắc Tây và Sùng Quang trở về, lúc xuống xe, Tiểu Sùng Quang xuống xe trước, sau đó còn đỡ Hoắc Tây.
    Hoắc Minh đóng cửa xe, im lặng quan sát.
    Ngay lập tức, hắn đi theo hai đứa trẻ bước vào đại sảnh.
    Trong đại sảnh chất đầy đủ loại quà tặng và thuốc bổ quý hiếm, Ôn Noãn đang kiểm tra rồi cho người giúp việc mang vào trong nhà kho.
    Hoắc Minh cởi áo khoác ra, thuận tiện hỏi: “Có rất nhiều người tới à?”
    Ôn Noãn lắc đầu: “Chỉ có bố mẹ và Minh Châu tới! Mang theo rất nhiều đồ.
    Cô nói tiếp: “Đừng tiết lộ tin tức em mang thai ra ngoài, tránh cho mọi người lui tới.”
    Hoặc Minh nhìn dáng vẻ rủ mày khép mắt của cô, không nhịn được ôm lấy eo cô từ phía sau, dịu dàng nói: “Vợ nói đúng, phụ nữ mang thai không nên vất vả.”
    Ôn Noãn cảm thấy có phần không được tự nhiên.
    Trong nhà vẫn còn ba đứa bé, hắn làm nhưng vậy không chút kiêng kị, lỡ như bọn chúng học theo thì phải làm sao.
    Hoắc Minh cười.
    Hắn đi qua ôm lấy Doãn Tư, đứa nhóc này có dáng vẻ rất đẹp, trắng trẻo mềm mại.
    Trong lòng Hoắc Minh đang nghĩ: Vẫn nên sinh một đứa con gái thôi!

    Ngoại hình giống Ôn Noãn, tốt nhất tính cách cũng giống Cô.
    Tiểu Hoắc Tây nhìn bố mình, lại nhìn sang mẹ mình, cô bé dường đại khái đã đoán ra được điều gì đó, thế là cô bé chạy qua, nhẹ nhàng sờ lên bụng mẹ mình, cẩn thận hôn lên.
    Ôn Noãn cúi đầu, vuốt ve mái tóc xoăn màu xanh của cô bé.

    Tiểu Hoắc Tây vẫy cánh tay trắng mềm: "Trương Sùng Quang, cậu qua đây!”
    Trương Sùng Quang từ từ đi qua.
    Hoắc Tây để cậu nhóc sờ lên bụng Ôn Noãn, còn lén lút nói với cậu nhóc: “Trương Sùng Quang, cậu sắp làm anh trai rồi, có vui không?”
    Trương Sùng Quang dán sát lên bụng của Ôn Noãn.
    Ôn Noãn sờ đầu cậu nhóc.
    Cậu nhóc cười, nhưng trong mắt lại có nước mắt, trong trí nhớ của cậu nhóc, bố mẹ cậu nhóc không ngừng cãi nhau, khi tuổi còn rất nhỏ, cậu nhóc đã phải mất mẹ, lâu lắm rồi cậu nhóc không được trải qua sự dịu dàng của phái nữ.
    Trước giờ, Trương Sùng Quang chưa bao giờ nói với người bên cạnh mình rằng, điều cậu nhóc hy vọng nhất chính là vào ngày lễ ngày tết, cậu nhóc mong đợi chú Hoắc có thể mình tới nhà họ Hoắc ở vài ngày...
    Ôn Noãn rất thông cảm cho cậu nhóc.

    Chương 512 Ôn Noãn không tin.​

    Cô khom lưng xuống hôn cậu nhóc, nhỏ giọng nói: “Sùng Quang, cháu có thể gọi cô là mẹ”
    Nhưng Trương Sùng Quang đã là một cậu bé bảy tuổi, cậu nhóc thấy ngại.
    Gương mặt nhỏ khẽ đỏ lên.
    Ôn Noãn cũng không miễn cưỡng, cô vẫn luôn tôn trọng đám trẻ, buổi tối cô định nấu cơm tối cho đám trẻ, cuối cùng bị Hoắc Minh đuổi vào nghỉ ngơi, cô vô cùng bất đắc dĩ: “Mang thai mà thôi, nào mong manh tới vậy!”
    Hoắc Minh ôm eo cô, nhẹ giọng nói: “Anh không biết người bên cạnh ra sao, nhưng đối với anh mà nói, đây là lần đầu tiên! Em nghỉ ngơi đi, để anh đi làm!”
    Tài nấu ăn của hắn không bằng Ôn Noãn, nhưng hắn và hai đứa trẻ cùng nhau làm cũng coi như thú vị.
    Buổi tối, Ôn Noãn đói rồi.
    Cô lật người, dán sát vào người Hoắc Minh, nhìn hắn bằng ánh mắt chờ mong.

    Hoắc Minh tỉnh giấc.
    Hắn cũng nhìn cô, giọng nói khàn khàn vì mới tỉnh giấc: “Mấy giờ rồi? Vợ của anh đói rồi à?”
    Ở trong chăn ấm áp, nếu là bình thường, Ôn Noãn cũng không muốn giày vò hắn thức dậy, nhưng khi cô mang thai đứa trẻ này, cô không buồn nôn cũng không khó chịu, khẩu vị còn vô cùng tốt.
    Cô đặt chiếc gối lên vai hắn: “MUốn ăn canh xương bò!”
    Cánh tay Hoắc Minh khế vỗ lên mông cô: “Khó làm như vậy! Em muốn ăn gì?”
    Nhưng hắn vẫn đứng dây, vừa mặc quần áo vừa nói: “Vợ muốn ăn gì anh sẽ nấu món đó! Mặn ngọt gì đều có.
    Ôn Noãn cảm thấy hắn trở nên gần gũi.

    Ngay sau đó, cô lại cảm thấy hắn lưu manh, không cần mặt mũi.
    Hoắc Minh mặc áo lông, xuống lầu nấu canh xương bò, Ôn Noãn ở lại trong phòng ngủ ấm áp, cô mãi không ngủ được nên dứt khoát đứng dậy, lấy bài tập của Hoắc Tây và Sùng Quang tới, xem kỹ.
    Trong nhà có mấy đứa trẻ, nhưng cô đều nghiêm túc cư xử với từng đứa.
    Cô cũng biết, có thêm một đứa trẻ nữa, cô sẽ không còn khả năng để mở rộng sự nghiệp thêm nữa, nhưng thu nhập của trung tâm âm nhạc và nhà hàng cực kỳ tốt, có lẽ thỉnh thoảng cô cũng sẽ đầu tư cho một hai bộ phim!
    Người phụ nữ trải qua cuộc sống như ý sẽ trở nên dịu dàng.
    Cô nhớ lại quá khứ trong màn đêm, trong lòng đã tiêu tan không ít.
    Một tiếng sau, Hoắc Minh bưng canh xương bò đi vào, một cơn gió lạnh đi theo.
    “Canh xương bò hoành thánh, ăn thử đi.”
    Hắn đặt khay thức lên lên chiếc bàn trà nhỏ trong phòng, thấy Ôn Noãn từ tốn ăn, thật ra miệng của cô rất bắt bẻ, nhưng món do Hoắc Minh làm rất hợp khẩu vị của cô.
    tốt!”
    “Ngon lắm.” Cô cười yếu ớt với Hoắc Minh.
    Đôi tay lạnh lẽo của Hoắc Minh sờ lên mặt cô: “Ngon thì
    Ôn Noãn trừng hắn một cái.
    Hoắc Minh bật cười.
    Một lát sau, hắn lấy một điều thuốc ra, nhẹ giọng nói: “Anh ra ngoài hút một điếu thuốc, ban ngày nhịn cả ngày rồi.”
    Ôn Noãn ừ một tiếng.
    Cô không yêu cầu hắn phải cai thuốc, đàn ông làm kinh doanh không thể thiếu việc ăn nhậu.
    Chỉ cần không hút thuốc ở trước mặt trẻ con là được.
    Hoắc Minh ra ngoài hút thuốc, trong phòng sách không mở lò sưởi,hắn lại mở cửa sổ ra, quả thực có hơi lạnh.
    Nhưng trong lòng hắn chưa bao giờ thỏa mãn tới vậy.
    Ôn Noãn đã mang thai, người ngoài không thể trải nghiệm được cảm giác mà đứa bé này mang tới cho hắn.
    Hắn thích cô, yêu cô.
    Thế những khoảng ký ức kio của bọn họ vẫn trống rỗng, có
    Thế những khoảng ký ức kio của bọn họ vẫn trống rỗng, có lẽ trong mắt người ngoài, Hoắc Minh là kẻ mạnh, cho dù là luật sư Hoắc hay tổng giám đốc Hoắc, hắn đều có thể thuận buồm xuôi gió.
    Nhưng trên phương diện tình cảm vốn không có kẻ mạnh.
    Hắn cũng sẽ yếu ớt, cũng sẽ lo lắng, thậm chí rất lâu sau khi Cố Trường Khanh qua đời, hắn vẫn lo lắng trong lòng Ôn Noãn vẫn có Cố Trường Khanh, thậm chí còn nhiều hơn hẳn.
    Đứa bé này đến...
    Trong lòng Hoắc Minh vô cùng biết ơn.
    Từ nay trở đi, những lo lắng này chỉ còn là lo lắng.
    Gió đêm thổi mạnh, Hoắc Minh thở ra luồng khói thuốc cuối cùng, hắn đóng cửa số lại đi vào phòng sách... bên trong phòng ngủ có vợ của hắn và cả đứa trẻ chưa chào đời.
    Ôn Noãn sẽ dựa vào đầu giường, vừa đọc sách vừa chờ hăn.
    Dịu dàng, hòa tan cái lạnh trong đêm...
    Sáng sớm, Ôn Noãn thức dậy.
    Hoắc Minh đã chăm sóc Hoắc Tây và Sùng Quang thức dậy, hai đứa trẻ đang ăn sáng, ba lô nhỏ được đặt ngay ngắn trên sô pha.
    Hoắc Minh mũ áo ngay ngắn, trên tay hắn là một hộp chuyển phát nhanh.
    Ôn Noãn có hơi kỳ lạ: “Cho em à?”
    “Không phải!”
    Hắn bình tĩnh nói, sau đó định bỏ hộp chuyển phát nhanh vào trong phòng đựng đồ lặt vặt, Ôn Noãn ngắn hắn lại: “Em muốn xem.
    Hoắc Minh khẽ họ một tiếng: “Gửi nhầm!”
    Ôn Noãn không tin.
    Cô kiên trì muốn xem, quả nhiên đúng như cô nghĩ, đây là đồ gửi tới từ thành phố H.
    Do Sở Liên gửi.
    Ôn Noãn xem xuống phần ký tên, nhịp tim cô trở nên nhanh và loạn nhịp, ít nhiều gì cũng có vài phần cảm thán. Cô nhìn Hoắc Đình: “Anh còn nói là gửi nhầm!”
    Hắn cười nhạt: “Không muốn em không vui.
    Ôn Noãn bắt đầu mở hộp chuyển phát nhanh ra, bình tĩnh nói: “Cũng không có gì không vui cả!”
    Trước giờ, vấn đề giữa cô và hắn đều nằm trên người hắn, thực ra những người khác đều không quan trọng như vậy... Điều cô để ý nhất chính là cô ta là em gái của Kiều An.
    Ôn Noãn nghĩ bản thân cô vẫn là người lòng dạ hẹp hòi.
    Cô mở hộp chuyển phát nhanh ra, bên trong là một số đặc sản nông thôn của thành phố H, bột của loại cây nào đó được mài ra.
    Ôn Noãn lẳng lặng nhìn một hồi, cô gọi người giúp việc mang nó vào nhà bếp, có lẽ lúc trời lạnh có thể pha một ly uống!

    Chương 513 Chiếc xe dần dần lăn bánh.​

    Hoặc Minh lặng lẽ ôm chiếc eo nhỏ của cô từ phía sau, thấp giọng nói: “Ôn Noãn, anh chưa bao giờ thích cô ta.
    “Ừ, em biết.”
    Ôn Noãn không khỏi nhớ tới ngày đó, dấu son môi kia.
    Đừng nói là thích, cho dù lúc đó hắn có dục vọng... cô và Hoắc Minh cũng sẽ không có ngày hôm nay, chẳng qua lúc đó hắn dò xét như vậy quả thực đáng ghét.
    Ôn Noãn liếc hắn một cái: “Em quyết định, chúng ta chia giường ngủ một thời gian đi.”
    Hoắc Minh: Hắn đã nói đừng lấy hộp chuyển phát nhanh kio tới rồi mà!
    Hắn nhẹ nhàng dỗ cô: “Chia giường nữa, nửa đêm em muốn ăn canh xương bò, ai có thể bò dậy nấu cho em ăn?”
    Ôn Noãn suy nghĩ, cũng đúng.

    Hoắc Minh cười sửa sang lại cà vạt, nói với hai đứa trẻ: “Lên xe đi! Bố đưa các con tới nhà trẻ.”
    Trên lưng tiểu Hoắc Tây và Sùng Quang đã đeo ba lô nhỏ.
    Tay nắm tay leo lên xe...
    Ôn Noãn đứng ở tiền sảnh, lặng lẽ nhìn chiếc xe RV màu đen rời khỏi biệt thự, ánh nắng ấm áp chiếu lên người, trên bàn ăn còn có bữa sáng kiểu Trung mà cô thích ăn, còn có cả khoai tây nghiền của Doãn Tư.
    Không thể không thừa nhận, Hoắc Minh là một người chồng tốt.
    Ôn Noãn xoay người lại, tiểu Doãn Tư được người giúp việc đưa xuống lầu, cô hôn con trai mình.

    Buổi trưa, cô nhận được điện thoại của Minh Châu.
    Thì ra, hạng mục kia của Lục Khiêm xảy ra chút vấn đề, phải đẩy tới cuối năm... Lục Khiêm bận tới mức tối tăm mặt mũi, có lẽ thời gian rất dài sẽ không thể tới thành phố B.
    Trong điện thoại, Minh Châu nghẹn ngào nói: “Cũng tốt! Thật ra tôi vẫn chưa nghĩ xong.
    Ôn Noãn nhớ tới lời của Hoắc Minh, hắn nói khắp người Minh Châu từ trên xuống dưới, miệng là cứng nhất... Bây giờ, cô đã được trải nghiệm sâu sắc.
    Ôn Noãn ngắt điện thoại, cố ý hỏi Lục Khiêm.
    Lục Khiêm đang bận.
    Nhưng tâm trạng ông ta rất tốt, xem ra việc này cũng
    không đến mức khó giải quyết, ông ta biết Ôn Noãn đang mang thai, vừa dịu dàng vừa yêu thương nói: “Lần sau trở về thành phố B, cậu sẽ mang chút đồ tốt cho con.
    Ôn Noãn gật đầu, ngắt điện thoại.
    Từng ngày trôi qua, bụng của Ôn Noãn cũng từ từ to lên.
    Ba tháng, bụng bầu đã hiện rõ.
    Cô hẹn Bạch Vi cùng đi dạo cửa hàng mẹ và bé, những bộ quần áo trẻ con trắng trẻo mịn màng này khiến cho Bạch Vi thấy ngứa ngáy trong lòng, cô ấy vừa chọn vừa nhỏ giọng nói: “Mấy năm nay, tớ và Cảnh Sâm cũng rất muốn có thêm một đứa nữa, nhưng cố gắng rất lâu mà vẫn không thể mang thai! Ôn Noãn, tại sao cậu và Hoắc Minh sinh con giống như cậu bé hồ lô thế, trong nhà đã có bốn đứa rồi, sinh thêm ba đứa nữa là có thể gom thành bảy anh em rồi!”
    Bạch Vi cười, lại nói tiếp chuyện phụ nữ: “Có phải anh ta không muốn đeo cái đó không?"
    Ôn Noãn rất cạn lời.
    Cô suy nghĩ kỹ, nhẹ nhàng nói: “Đứa bé này vốn nằm trong kế hoạch”
    Bạch Vi ngưỡng mộ không thôi.
    Cô ấy không chỉ giúp Ôn Noãn chọn quần áo trẻ em, mà còn mua cho mình hai bộ quần áo trẻ con dễ thương, mong chờ sau này có thể sử dụng.
    Ôn Noãn vừa giận vừa buồn cười, cô nói: “Trẻ nhỏ vẫn cần phải chăm sóc, dù sao cũng không tự do”
    Bạch Vi thở dài: Nhưng cô ấy vẫn muốn sinh.
    Hai người vừa tán dóc vừa nói chuyện, không phát hiện Đinh Tranh đang cách một lớp thủy tinh nhìn chằm chằm hai người.
    Đinh Tranh đã gầy hơn trước.
    Cô ta im lặng nhìn bụng đã hơi nhô lên của Ôn Noãn, còn biểu cảm của Ôn Noãn vô cùng dịu dàng.
    Cô chắc chắn đã sống rất hạnh phúc!
    Giới thương trường có ai mà không biết, Hoắc Minh không hay ăn nhậu, không gần phụ nữ.
    Hắn rất yêu vợ mình.
    Đinh Tranh rất ganh tỵ, thế nhưng cô ta có thể chịu đựng được điều này, điều cô ta không thể chịu đựng được nhất chính là Cố Trường Liễu vì Ôn Noãn mà bị xe tông qua đời, Ôn Noãn dựa vào đâu mà có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ hạnh phúc như vậy?
    Không phải cô nên sám hối, ngày đêm ăn năn tự trách à?
    Tại sao cô có thể càng thêm ân ái với Hoắc Minh, lại còn có thai?
    Giống như... giống như...
    Sự tồn tại của Cố Trường Khanh không có chút ý nghĩa nào
    cá!
    Ngay lúc này, bên trong cửa hàng mẹ và bé xuất hiện người quen khác, đó chính là Cố Hi Quang và mẹ của cậu.
    Gặp lại Ôn Noãn, hai mẹ con Cố Hi Quang có chút ngoài ý muốn.
    Thấy chiếc bụng hơi nhô ra của Ôn Noãn, Cố Hi Quang mất nửa ngày mới tìm lại được giọng nói của mình: “Chúc mừng tổng giám đốc Ôn
    Ôn Noãn mỉm cười.
    Mặc dù mẹ của Cố Hi Quang có chút không được tự nhiên vì chuyện của Ôn Noãn và Cố Trường Khanh nhưng bà ta cũng biết nhà họ Hoắc giống như mặt trời buổi trưa, con trai nhà bọn họ lăn lộn ở cả giới giải trí và giới kinh doanh, xây dựng quan hệ tốt với nhà họ Hoắc là một chuyện rất tốt.
    Bà ta rất biết cách làm người, bà ta chọn một bộ đồ chất lượng tốt cho trẻ con đưa cho Ôn Noãn.
    Ôn Noãn cân nhắc một lát sau đó nhận lấy.
    Bạch Vi ở bên cạnh nhìn thấy Cố Hi Quang, ánh mắt liền thẳng lên, cậu quả thực rất giống Cổ Trường Khanh khi còn trẻ.
    Lúc lên xe, Cố Hi Quang rất có phong độ giúp hai người mở cửa xe.
    Chiếc xe dần dần lăn bánh.
    Vẻ mặt mẹ Cố không vui, có hơi lo lắng: “Hi Quang! Cô ta đã kết hôn, cô ta và chồng sắp sinh đứa thứ ba rồi.”
    Cố Hi Quang dìu mẹ mình, giọng điệu dịu dàng.
    “Mẹ! Mẹ yên tâm, con sẽ không bước lên con đường giống như chú họ.”
    Cậu thừa nhận mình thích Ôn Noãn.
    Nhưng loại thích này rất phức tạp, có ngưỡng mộ, có tình cảm nam nữ... cũng có hoài niệm sâu sắc với chú họ của mình, cậu nghĩ, nỗi lo lắng không thể buông xuống của chủ họ lúc lâm chung có lẽ chính là Ôn Noãn, nếu như cậu có thể chăm sóc phần nào cho cô, không phải rất tốt à?

    Chương 514 Hôm nay là sinh nhật con trai tôi​


    Mẹ Cố vỗ lên tay cậu rất vui mừng, từ nhỏ, đứa bé này đã hiểu chuyện như vậy rồi.
    Ôn Noãn vừa mới lên xe liền bị Bạch Vi tra hỏi.
    “Có phải thắng nhóc kio có suy nghĩ gì đó với cậu không?”
    Ôn Noãn cười bất đắc dĩ: "Cậu cảm thấy đây là chuyện tốt
    à?"
    Bạch Vi suy nghĩ: “Trông người này rất tốt! Không giống như Cố Trường Khanh lúc còn trẻ, trong lòng toàn dã tâm.”
    Ôn Noãn tựa lưng vào ghế.
    Rất lâu sau, cô mới nhẹ giọng nói: “Trước khi anh ấy qua đời, tớ quả thực rất thích anh ấy, nhưng người cũng đã ra đi, có hận bao nhiêu cũng sẽ tan thành mây khói! Chỉ còn lại một tiếng than nhẹ.
    Bạch Vi biết cô trải qua không lắm lắm, cô ấy nắm tay cô, im lặng ở cạnh.

    Ôn Noãn cười nhạt: “Tớ không sao! Chỉ là thỉnh thoảng vẫn nằm mơ thấy anh ấy, mơ thấy khung cảnh lúc chúng tớ còn học đại học... Bạch Vi, tớ vẫn luôn cảm thấy Cố Trường Khanh vẫn chưa đi xa, anh ấy vẫn đang ở xung quanh tớ.”
    Tóc gáy của Bạch Vi liền dựng thẳng.
    Cô ấy có cần mời một vị đại sư tới làm pháp sự hay không?
    Ôn Noãn không hề sợ hãi.
    Ngay lúc này, điện thoại reo lên, là trợ lý Từ gọi tới.
    [Tổng giám đốc Ôn, tuần sau, bộ phim điện ảnh của chúng ta sẽ chiếu buổi đầu tiên, cô có tham gia không?]
    Ôn Noãn không cần suy nghĩ, đương nhiên cô sẽ tham gia.

    Bạch Vi ở bên cạnh liền làm ầm lên: “Tớ cũng muốn có vé, tớ còn chưa có chữ ký của cô Hồ! Cô ấy rất kiêu ngạo, người bình thường không thể lấy được! Tớ thấy chỉ có cậu của cậu mới trị được cô ấy!”
    Bạch Vi phàn nàn.
    Ôn Noãn cười cười, cô lẳng lặng nhìn Bạch Vi, trong lòng cảm thấy yên tâm.
    Những năm qua, có lẽ cô đã mất đi rất nhiều người nhưng có rất nhiều người ở bên cạnh cô trước sau như một, không thay đổi.
    Mẹ, bọn nhỏ, Bạch Vi...
    Cuộc đời luôn có những điều hối tiếc, nhưng lúc này Ôn Noãn lại thấy rất hài lòng.
    Cô nhẹ nhàng chạm vào tóc Bạch Vi, nhỏ nhẹ nói: “Tớ sẽ sắp xếp vị trí tốt nhất cho cậu.”
    Trở lại biệt thự.
    Bọn nhỏ vẫn chưa về, chỉ có mình tiểu Doãn Tư ở nhà.
    Ôn Noãn cố ý nấu món ăn mà cậu bé yêu thích và chơi cùng cậu bé. Doãn Tư mới hơn một tuổi nhưng rất hiểu chuyện, biết trong bụng mẹ có em bé, nên không bao giờ nhõng nhẽo đòi mẹ bế.
    Sẩm tối, tài xế đón hai thằng nhóc về nhà.
    Lão Triệu cười ha hả: “Lát nữa Minh mới về nhà!”
    Ôn Noãn mỉm cười nói mình biết rồi.
    Lúc này trời đã tối đen, bên ngoài có tuyết rơi lất phất, nhẹ nhàng êm ái.
    Ôn Noãn ở sau lưng bọn nhỏ gọi điện thoại cho Hoắc Minh, nhỏ giọng nói: “Tối nay anh có thể về sớm một chút không?”
    Hoắc Minh lúc này đang ngồi ở trong văn phòng của chủ tịch tập đoàn Tây Á.
    Anh khẽ mỉm cười hỏi: “Nhớ anh hả?”
    Ôn Noãn nhìn tuyết rơi bên ngoài, lại nhìn lũ trẻ ngoài sảnh, nhỏ giọng nói: “Hôm nay là sinh nhật Sùng Quang.
    Hoắc Minh thoáng giật mình.
    Lúc này, thư ký Trương vừa hay đi vào: "Tổng giám đốc Hoắc, cuộc họp sắp bắt đầu rồi!"
    Hoắc Minh giơ tay nhìn đồng hồ rồi nói: "Bên ngoài tuyết đang rơi, dời cuộc họp sang sáng mai đi! Nói mọi người tan làm sớm.
    Thư ký Trương rất ngạc nhiên.
    Hoắc Minh cười cười: “Hôm nay là sinh nhật con trai tôi.”
    Tắt điện thoại, Hoắc Minh khoác thêm áo bành tô mỏng rồi rời khỏi công ty.
    Thư ký Trương đứng đó mỉm cười...
    Hoắc Minh lái xe về đến biệt thự vừa đúng bảy giờ.
    Anh mở cửa xe bước xuống, trên mặt đất đã phủ một lớp tuyết mỏng, cả thành phố cũng chìm trong một màu trắng xóa, nhìn qua rất lạnh lẽo nhưng trong nhà rọi ra ánh đèn vàng ấm áp.
    Từ trong cốp xe anh lấy món quà, chậm rãi bước vào đại sảnh.
    "Bên ngoài tuyết càng ngày càng lớn.
    Hoắc Minh vừa nói vừa dùng một tay cởi cúc áo khoác, sau đó gọi Sùng Quang: "Sùng Quang, lại đây!"
    Tiểu Sùng Quang đang nửa quỳ trên ghế ăn.
    Trước mặt cậu bé là một chiếc bánh ngọt nhỏ do Ôn Noãn tự tay làm, còn có vài món ăn do người hầu trong nhà dày công chuẩn bị.
    Hầu hết đều là những món cậu bé thích ăn.
    Cậu bé nhìn món đồ chơi khổng lồ trong tay chú Hoắc, là siêu nhân trứng muối.
    Cậu bé vội vàng chạy tới ôm chầm lấy chân Hoắc Minh, anh mỉm cười bế cậu bé lên, hôn một cái: "Dì gọi điện nói hôm nay là sinh nhật của con! Xin lỗi con, chú về hơi trễ! Đây là quà sinh nhật... Con có thích không?" ?"
    Trương Sùng Quang nhận lấy món quà, ôm nó trong lòng.
    Hoắc Minh nhìn về phía phòng ăn.
    Vợ anh mặc áo váy dài ngồi trước bàn ăn, còn có tiểu Hoắc Tây và Doãn Tư... Hoắc Tây vừa vỗ hai bàn tay bé nhỏ vừa hát chúc mừng sinh nhật Sùng Quang, cô bé nói quà sinh nhật của Trương Sùng Quang chính là đêm nay ôm cậu bé ngủ.

    Hoắc Minh cười: “Hoắc Tây, hôm nay không phải sinh nhật con."
    Hoắc Tây ngẩng khuôn mặt bé nhỏ lên nói: “Không dễ gì con cho người khác ngủ cùng mình!”
    Lục Thước phải cầu xin rất lâu mới được ngủ trên giường công chúa của cô bé.

    Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trương Trùng Quang ửng đỏ hết lên...
    Hoắc Minh bước tới, hôn môi Ôn Noãn: “Sinh nhật vui vẻ, mẹ bọn nhỏ.”
    Ôn Noãn một tay ôm tiểu Sùng Quang, bảo cậu bé thổi nến.
    Giây phút này trái tim của cậu bé như được chữa lành.
    Bên trong cậu bé vốn là một mảnh âm u, đen tối, mẹ cậu bé nhảy lầu rồi qua đời, cậu bé cảm thấy mình được vợ chồng Hoắc Minh nhận nuôi chỉ vì dòng máu gấu trúc của cậu bé.
    Nhưng cho đến tận bây giờ, cậu bé vẫn chưa bị rút máu.
    Ôn Noãn bảo cậu bé gọi mình là mẹ, người đàn ông trước mặt này so với người cha ruột của cậu bé càng giống một người bố hơn, anh đối xử với cậu bé rất tốt, dạy cậu bé rất nhiều điều, dạy cậu bé cách trở thành một người đàn ông chân chính...
    Trương Sùng Quang bảy tuổi trong lòng vô cùng xúc động.

    Chương 515 Thế nào mới là đứng đắn?​

    Vì vậy, ngay cả sau này khi nắm quyền điều hành Tập đoàn Á Tây A trong tay, cậu bé cũng không làm những chuyện đen tối đó... mà ở lại gia đình này.
    Ở lại bên cạnh Hoặc Tây.
    Đêm đó, Sùng Quang vẫn là bị Hoắc Tây kéo đi.
    Ôn Noãn có chút lo lắng, cô sợ bọn nhỏ trưởng thành quá sớm, lúc Hoắc Minh tắm xong đi ra, cô lập tức nói cho anh nghe nỗi lo lắng của mình.
    mái.
    Đêm đông rét lạnh.
    Nhưng hệ thống sưởi trong phòng ngủ rất ấm áp và thoải
    Thân trên Hoắc Minh trần trụi, bên hông quấn một chiếc khăn tắm lỏng lẻo, anh ngồi ở cuối giường dùng khăn lau tóc, Ôn Noãn đi tới cầm khăn mặt nhẹ nhàng lau tóc giúp anh.

    Anh ngước lên nhìn cô rồi nhẹ nhàng chạm vào bụng cô.
    Giọng nói của Hoắc Minh rất dịu dàng, nhỏ nhẹ: “Lo lắng cái gì thế hả! Ôn Noãn, đứa nhỏ do chúng ta dạy dỗ sẽ không bao giờ làm sai, đợi đến khi bọn chúng mười tuổi, đến lúc đó lại lo lắng vấn đề này cũng không muộn.”
    Ôn Noãn suy ngẫm lại.
    Cô tập trung lau tóc cho anh, chỉ cần cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy sống mũi cao thẳng của anh.
    Anh thật sự rất đẹp trai, nhiều năm như vậy rồi cô vẫn không thể nào chán nổi.
    Giọng Hoắc Minh có chút khàn khàn: "Ba tháng rồi!"

    Cô ậm ừ đáp lại.
    Hoắc Minh nhẹ nhàng áp mặt vào người cô, qua lớp vải lụa anh cảm nhận được bụng cô hơi nhô lên, nhỏ giọng nói: "Một tháng nữa là đứa nhỏ sẽ có thai máy! Thật sự rất là kỳ diệu, đứa nhỏ thế mà lớn rồi này."
    Ôn Noãn cười nhẹ, mắng yêu: “Đồ ngốc!”
    Cô nghĩ bọn họ không khác gì những cặp vợ chồng bình thường, cùng nhau chăm sóc mấy đứa nhỏ và thai nghén một sinh linh mới.
    Thật sự rất tốt.
    Trong lúc im lặng, cô kể cho anh nghe về buổi ra mắt: “Không biết hôm đó tổng giám đốc Hoắc có thời gian đến tham dự không?”
    Hoắc Minh nhéo mũi cô: "Bà Hoắc ra mắt phim mới, anh tất nhiên phải đến đó cỗ vũ rồi! Nói đi, em muốn anh đặt bao nhiêu chỗ?"
    Ôn Noãn cảm thấy mệt mỏi nên ngồi trên đùi, ôm cổ anh: “Không cần bao hết cả rạp! Chỉ cần anh đến là được, Minh... Em không dám đảm bảo tình yêu của chúng ta sẽ mãi mãi cuồng nhiệt, nhưng em có thể đảm bảo với anh rằng đời này, anh vĩnh viễn là người đàn ông em yêu nhất”.
    "Yêu hơn cả Doãn Tư và Sùng Quang hả?"
    "Già đầu rồi mà còn so bì với con nít."
    Hoắc Minh đè cô xuống cuối giường, lo lắng đụng trúng cái thai của cô nên động tác của anh rất nhẹ nhàng.
    Cả người cô lọt thỏm giữa giường, anh thì nằm trên người cô, chỉ nhìn cô mà không làm gì cả... Hoắc Minh trời sinh đã cực kỳ đẹp trai, chỉ cần nhìn đắm đuối như thế này cũng hiếm có phụ nữ nào chịu nổi.
    Ít nhất, Ôn Noãn không nhịn được.
    Hoắc Minh một tay chống người, tay kia nhẹ nhàng chạm vào mặt cô.
    Giọng anh hơi khàn khàn, dịu dàng hơn cả màn đêm ngoài kia: “Ôn Noãn, từ lúc trước anh đã say mê em! Em nhìn đi, khuôn mặt, làn da, dáng người,... sao mà đều đẹp như này.
    Dù bọn họ đã là vợ chồng già nhưng Ôn Noãn cũng không chịu nổi khi được khen như vậy.
    Cô ngại ngùng quay mặt ửng hồng sang một bên, lại đá anh một cái: “Sao đột nhiên anh không đứng đắn thế hả?”
    "Thế nào mới là đứng đắn?"
    Hoắc Minh khẽ cười: "Mang hợp đồng kêu gọi đầu tư Tây Á đến đây, chúng ta cùng nhau bàn bạc?"
    Lời này lại càng thiếu đứng đắn hơn nữa.
    Ôn Noãn hiểu rõ anh, đêm nay anh cứ cọ tới cọ lui, lại không nói lời nào, đơn giản là muốn... Cái thai mới ba tháng, cô lo lắng đứa nhỏ vẫn chưa ổn định, lập tức chặn môi anh, mập mờ nói: "Anh không được làm càn!
    Hoắc Minh hôn cô thật sâu và nhẹ nhàng.
    Cuối cùng, anh ôm lấy cơ thể cô, thì thầm bên tai: “Anh chỉ muốn làm mẹ đứa nhỏ thoải mái thôi.”
    Ôn Noãn:...
    Buổi ra mắt phim "Mai tiên sinh" rất nhanh đã đến.
    Vì gần đến cuối năm có rất nhiều người, mà bọn trẻ còn quá nhỏ nên Ôn Noãn quyết định hai vợ chồng cùng nhau đến đó.
    Bốn giờ chiều.
    Cô vừa thay lễ phục xong thì bên ngoài vang lên tiếng ô tô.
    Hoắc Minh quay về đón cô.
    Quả nhiên, một lúc sau, có tiếng bước chân vang lên, sau đó cửa phòng ngủ bị mở ra.
    Hoắc Minh đứng ngoài cửa im lặng ngắm nhìn một lúc rồi nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
    Ôn Noãn mặc một cái váy dài màu vàng hồng nhạt.
    Cô không cố ý che giấu cái bụng căng phồng nên nhìn bên ngoài mọi người đều biết rằng cô đang mang thai, nhưng không vì vậy mà khó coi ngược lại còn khiến cô trông nữ tính hơn.
    Hoắc Minh tiến tới, hôn lên bờ vai gầy của cô, thì thầm: “Mẹ bọn nhỏ nhà ta thật là xinh đẹp.”
    Ôn Noãn khẽ run lên.
    Hoắc Minh từ trong túi lấy ra một chuỗi hạt dài nhỏ, sau đó móc cái khóa bình an trên bàn trang điểm vào, không ngờ nó lại rất hợp với chiếc váy này.
    Viên ngọc bích xanh biếc yên tĩnh nằm trước ngực cô.
    Ôn Noãn nhẹ nhàng vuốt ve viên ngọc.
    Cô ngửa đầu nhìn Hoắc Minh, nhẹ nhàng nói: "Minh à, thật ra anh không cần phải cẩn thận như vậy!"
    Hoắc Minh vuốt lại mái tóc dài rồi búi lên cho cô.
    Anh chăm chú nhìn khuôn mặt cô, khẽ mỉm cười: “Anh lo lắng! Nhưng anh cũng hy vọng tình yêu của anh thật sự có thể giúp em gặp dữ hóa lành, gặp nhiều may mắn... Ôn Noãn, xin em đừng tháo nó xuống!”
    Ôn Noãn ngoan ngoãn gật đầu.
    Lúc ra khỏi nhà, anh quấn cho cô một chiếc áo lông rất dày, để từ trong gara ngầm xuống xe đi ra cô sẽ không bị lạnh.
    Nhà hát thành phố B đông nghẹt người.
    Những ngôi sao nổi tiếng đang sải bước trên thảm đỏ, người nổi tiếng đến rất rất đông, ồn ào náo nhiệt không giống không khí mùa đông.
    Ôn Noãn không đi thảm đỏ.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom