• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Hoắc tổng truy thê (4 Viewers)

  • Chương 426-430

Chương 426 Tiếu Hoắc Tây: Vậy phải sớm kết hôn thôi!​


Ôn Noãn nhìn một hồi nhưng không trả lời.
Cô biết, Hoắc Minh có mấy phần thích cô nhưng vẫn chưa đủ sâu đậm, trong lòng anh vẫn còn bóng dáng Kiều An, anh lại vi phạm điều cấm kỵ của cô nên ôn Noãn không thể nào không e dè.
Anh có được cô quá dễ dàng.
Hôn nhân, con cái, đều là tiền cược của anh.
Cô dọn dẹp sơ qua rồi ra khỏi phòng làm việc, chuấn bị đi đón Hoắc Tây.
Bó hoa Hoắc Minh tặng cũng không mang theo.
Đến lầu một, trong đại sảnh truyền đến tiếng ồn ào.
Mấy nhân viên bảo vệ đang ngăn cản không cho hai cô gái trẻ vào, nhưng hai người họ không ngừng đứng trước cửa la hét đòi gặp ồn Noãn.
Trợ lý Từ nhỏ giọng nói: “Tôi gọi người kéo đi rồi! Khó coi quá!”
Ôn Noãn đưa mắt nhìn sở Liên.
Cô ta cũng nhìn lại cô, hai người cách một đám đông đấu mẳt với nhau.
Lát sau, Ôn Noãn nhỏ giọng: “Dẩn cô ta đến phòng tiếp khách!”
Năm phút sau, sở Liên và bạn học Tiểu Ngải của cô ta bước vào phòng tiếp khách ở lầu một.
Bọn họ nhìn căn phòng to lớn sang trọng thì có hơi sợ sệt, nhất là cô gái tên Tiểu Ngải, cô ta kéo tay áo sở Liên, nhỏ giọng nói: “Hay là bỏ đi! Tớ thấy bà Hoắc không dễ chọc đâu!”
Sở Liên mấp máy môi…
Ôn Noãn ngồi trên sô pha, trợ lý Từ mang trà hoa đến cho cô.
Cô nhìn sở Liên chăm chú.
Chân còn chưa kịp lành hẳn, tay vẫn quấn băng gạc mà vẫn dám đến đây tranh đàn ông!
Ôn Noãn trợn mắt: Chắc là nghèo sắp điên rồi!
Sở Liên cũng nhìn ôn Noãn trước mặt: Xinh đẹp sang trọng, vóc dáng vô cùng đẹp!
Nhưng thế thì sao, mình trẻ hơn cô ta!
Sở Liên rất khí phách, không chịu ngồi xuống mà đặt một xấp tiền lên bàn trà nhỏ.
“Bà Hoắc, tôi đến để trả tiền!”
“Luật sư Hoắc ứng cho tôi ba trăm ngàn tiền thuốc men, dư ra sáu mươi ngàn, tôi nghĩ cần phải trả lại cho bà!”
Cô ta nói rất nhiều, ôn Noãn cứ ngồi uổng trà hoa, im lặng lắng nghe.
Ôn Noãn nhẹ nhàng buông ly xuống, cười khẽ: “Cô Sở tính nhầm rồi!”
Sở Liên ngơ ngác.
Ôn Noãn cầm xấp tiền lên đếm: “Không phải là cô nợ ba trăm ngàn sao? Tôi nhớ cô vừa nói chồng tôi ứng ba trăm ngàn tiền thuốc men cho cô mà!”
Sở Liên không ngờ cô lại tính toán chi li như thế.
Khí phách của cô ta nát tan, môi run run: “Bà Hoắc, đó là luật sư Hoắc ứng cho tôi, bà không có quyền đòi!”
Ôn Noãn cười.
“Thế à? Nhưng đó là tài sản chung của vợ chồng tòi!”
“Tôi có quyền đòi lại!”
“Lại nói, cô không đến đây sao tôi biết cần phải đòi trăm ngàn?… Bây giờtôi hỏi cô, hai người đã xảy ra quan hệ chưa?”
Đôi môi Sở Liên run rấy, không dám nói dối. Ôn Noãn khẽ ném xấp tiền trong tay xuống, cười nhạt: “Nếu các người đã xảy ra quan hệ thì tôi không lấy sổ tiền này, coi như là Hoắc Minh chơi gái một lần! Nhưng nếu hai người không làm gì thì ngại quá, xin cô sở trả hết số nợ ba trăm ngàn trong vòng một tháng!”
Sở Liên bị sỉ nhục triệt đế.
Bạn học cô ta thấy ôn Noãn nổi giận thì nhỏ giọng khuyên can: “Đã không cho cậu tới rồi! Cậu mau xin lỗi bà Hoắc đi, cô ấy sẽ không làm khó cậu!
Sở Liên ưỡn thẳng sống lưng, dứt khoát vò mẻ chẳng sợ sứt.
“Bà Hoắc, tôi thích luật sư Hoắc!”
“Tôi nghĩ luật sư Hoắc cũng không hẳn không có cảm giác gì với tôi, nếu không cũng không ở lại bệnh viện với tôi mấy ngày! Tôi biết bà khó chịu, nhưng tôi muốn nói là bà có ngăn cản cũng vô ích thôi!”
“Bà Hoắc, tôi không cần danh phận, tôi chỉ muốn ở bên cạnh luật sư Hoắc.”
“Không phải chút bao dung này bà cũng không làm được chứ?”
Trợ lý Từ nghe thấy mà hết hồn!
Cô gái này dữ ghê nha!
Trong đôi mắt ôn Noãn toàn là sự lạnh lẽo.
Sở Liên thật sự đã chạm vào mấu chốt của cô, không liên quan gì đến Hoắc Minh, chỉ đơn giản là ghê tởm cô ta.
Cô giương mắt nhìn một lúc rồi cười khẽ: “Tất nhiên là tôi sẽ bao dung! Từ giờ trở đi, tôi chẳng những không ghét cô sở mà còn phải đối xử thật tốt!”
Sở Liên ngơ ngác.
Ôn Noãn khẽ giơ tay.
Trợ lý Từ nhẹ nhàng hỏi: “Tống Giám đốc ôn có gì sai bảo!”
Giọng Ôn Noãn mềm nhẹ: “Chọn mấy vệ sĩ hàng đầu, từ hôm nay trở đi bảo vệ cô sở ngày đêm, bảo đảm không bị chút thương tích nào, đến khi trả lại hết ba trăm ngàn mới thôi!”
“Còn vị bạn học Tiểu Ngải này có thế…”
Ôn Noãn đứng dậy: “Đem thứ cô vừa ghi âm lại phản ánh với nhà trường không! Biết sai còn làm, có phải không thích hợp học tiếp không?”
Trợ lý Từ gật đầu: “Dạ, Tống Giám đổc ôn!”
Sở Liên sợ ngây người.
Cô ta không ngờ ôn Noãn lại trở mặt như vậy, dám đối xử với cô ta như vậy, không sợ làm luật sư Hoắc giận à?
ôn Noãn đã bỏ đi.
Sở Liên kéo cái chân tàn đuối theo đằng sau: “Bà Hoắc, bà không có quyền làm thế với tôi! Tình cảm của tôi với luật sư Hoắc làm sao thứ máu lạnh như bà hiểu được, bà thích anh ấy thật sao, không, bà chỉ thích anh ấy đưa tập đoàn Tây Á cho bà!”
Ôn Noãn dừng bước chán.
Giọng điệu lạnh như băng: “Sở Liên, tôi đã kiềm chế lắm rồi!”
Cô biến mất ngoài cửa.
Sở Liên đứng đó mất hồn mất vía, hôm nay cô ta đến chỉ định khiêu khích một chút, làm ôn Noãn ghê tởm, ly gián tình cảm vợ chồng của bọn họ.
Nhưng cô ta đã đánh giá thấp sức mạnh của quyền lực.
òn Noãn hoàn toàn không làm theo suy nghĩ của cô ta.
Sở Liên siết chặt nắm tay, cô ta không tin, không tin ôn Noãn có thế làm gì mình!
Lúc này, trợ lý Từ bước đến.
Cô ấy chỉ vào hai anh vệ sĩ cao to, khách sáo nói: “Cô Sở, từ hôm nay hai anh vệ sĩ này sẽ luôn đi theo cô, cho dù là ăn uống hay đi vệ sinh cũng sẽ theo sát bên cạnh, đảm bảo an toàn cho cô…
Xin cô hãy hợp tác, đừng phụ lòng ý tốt của Tổng Giám đốc Ôn nhà chúng tôi!”
Sở Liên giận điên lên…
Cô ta giơ tay muốn đập vỡ bình hoa.
“Cái bình hoa này là đồ cổ thời Thanh, trị giá hai triệu một trăm sáu mươi ngàn.” Trợ lý Từ tốt bụng nhắc nhở.
Mắt Sở Liên đỏ bừng, dùng chút kiêu ngạo còn sót lại nói: “Tôi không cần các người bảo vệ! Bà ta muổn theo dõi tôi, muốn đối phó tôi!”
Trợ lý Từ cười nhạt.
Cô ấy rất xem thường cô gái trước mặt, trông cũng tạm được nhưng không biết lấy tự tin đâu ra đế so kè với Tổng Giám đốc ôn, đúng, tập đoàn Táy Á là do luật sư Hoắc tặng Tổng Giám đốc ôn, nhưng Tổng Giám đốc ôn cũng phải quản lý được chứ.
Từ khi Tống Giám đốc ôn nhậm chức tới giờ, tập đoàn Tây Á không ngừng phát triển.
Tất cả cố đông đều hài lòng.
Trợ lý Từ móc bút ghi âm trong túi áo ra, cười: “Có vài lời để dành nói với giáo viên phụ trách của mình đi!”
Sở Liên giận đến biến sắc.
Cô ta ra khỏi Tây Á.
Người ngoài chỉ chỉ chỏ chỏ, sau lưng là hai vệ sĩ một bước không rời.
Tiếu Ngải đã khóc rồi…
Cô ta hối hận vì đã đắc tội ôn Noãn.
Sở Liên lấy điện thoại ra gọi cho Hoắc Minh liên tục, tiếc là đầu dây bên kia cứ báo bận, không thể gọi được.
Tiểu Ngải biết luật sư Hoắc đã chặn số sở Liên rồi.
Hoắc Minh đang ởthành phố H.
Anh đang ở tiệc mừng cạn ly cùng người khác, vốn nên hăng hái.
Trước đây anh rất hưởng thụ.
Nhưng hôm nay lại chẳng mấy hăng hái, anh nhắn tin nhưng ôn Noãn vẫn chưa trả lời.
Lúc anh nhận lời chúc mừng từ người ngoài không khỏi nghĩ đến ôn Noãn, nghĩ đến dáng vẻ cô ngồi đàn dương cầm đêm ấy.
Rõ ràng anh và cô trái ngược nhau, nhưng cô vẫn quyến rũ anh như thế, bởi vì cô là vợ anh sao?
Ngoại trừ xinh đẹp, anh biết còn có điều gì khác vô cùng quyến rũ anh, khiến anh muốn chiếm lấy làm của riêng.
Nửa tiếng sau, anh kết thúc tiệc mừng sớm.
Anh khéo léo từ chối ý tốt của thân chủ, tự lái xe về khách sạn. Chắc là vì lễ tình nhân nên đường phố rất nhộn nhịp, khắp nơi đều là tình nhân đang yêu đương.
Hoắc Minh lái chiếc Bentley màu trắng, thấy hơi lạc lõng.
Anh dừng xe ven đường, tựa vào cửa sổ hút thuốc, anh nghĩ anh điên rồi, anh muốn yêu đương…
Trước mặt có một người phụ nữ đang ôm một cô bé.
Quần áo rách rưới, hôi hám nghèo khố.
Mặt mũi hai mẹ con đau khố, trước mặt người mẹ có một cái chén, cầu xin người qua đường cho chút tiền đế đứa nhỏ mua bánh mì ăn… Đứa nhỏ kia đang bị bệnh!
Ban đầu Hoắc Minh không đế ý lắm.
Nhưng anh nhìn hồi lâu mới phát hiện ra mình quen hai mẹ con này.
Năm đó anh cãi thắng một vụ án kinh tế, bị cáo tàng gia bại sản, vừa ra khỏi cửa đã nhảy lầu, bỏ lại vợ và con gái…
Đã nhiều năm như thế, vậy mà lại thành ra thế này!
Nếu là trước đây, anh chắc chắn sẽ không quan tâm, nhưng anh nhìn bé gái kia lại nhớ đến
Hoắc Tây.
Hoắc Tây nhà anh là cành vàng lá ngọc.
Đứa trẻ bên vệ đường cũng từng là viên ngọc quý của nhà giàu như Hoắc Tây vậy.
Nếu trước đáy anh nương tay, kết cục của đứa trẻ kia liệu có khác đi không, có phải sẽ không nằm bên vệ đường, đến bệnh cũng phải bỏ qua…
Có phải sẽ không mất cha hay không?
Lúc anh tỉnh táo lại thì điếu thuốc đã cháy hết, một đoạn tàn tro dài rũ xuống.
Hoắc Minh mở cửa xe bước xuống.
Khi anh đứng trước mặt hai mẹ con, bọn họ ngước lên nhìn anh, trong đêm tối, toàn thân anh cao quý, sang trọng…
Người phụ nữ biết chiếc xe sau lưng anh.
Trước đây chồng cô cũng rất thích hãng này.
Hoắc Minh đặt bàn tay lên trán đứa trẻ, hơi nóng, anh đè giọng: “Tôi đưa hai người đến bệnh viện!”
Đứa trẻ mắt ngấn lệ.
Người phụ nữ dập đầu với anh…
Lòng Hoắc Minh cảm thấy ươn ướt, cô không nhận ra anh là vị luật sư năm đó.
Anh không nói nhiều, chỉ khom người ôm lấy đứa trẻ.
Người phụ nữ lo lắng bất an lên xe, nội thất quá sang trọng, tản ra mùi da thật nhàn nhạt càng làm cô ấy thêm bất an: “Chúng tôi ngồi xe buýt là được rồi!”
Hoắc Minh không nói gì, sờ nhẹ đầu đứa trẻ.
Mái tóc mềm mại y như Hoắc Tây.
Chiếc xe sang vụt nhanh qua phố phường phồn hoa, chớp mắt đã đến bệnh viện.
Đứa trẻ bị viêm phối.
May là không mấy nghiêm trọng, ở lại theo dõi một tuần là được.
Hoắc Minh sắp xếp phòng đơn cho hai người, còn mình thì ra ngoài một chuyến, đến khi quay lại thì xách một cái túi, cô bé vui vẻ gọi anh: “Chú.”
Anh bước đến sờ đầu cô bé: “Chú phải đi đây!”
Người phụ nữ ngàn ân vạn tạ.
Cô ấy tiễn người đàn ông sang quý ra cửa, hồi lâu sau mới quay lại phòng bệnh…
Hoắc Minh để lại trong túi.
Thức ăn nóng hối và bánh ngọt trẻ con thích nhất.
Năm trăm ngàn tiền mặt và chìa khóa một căn nhà rộng 80 mét vuông, anh đã sắp xếp người đến sang tên nhà!
Người phụ nữ nhìn thấy mấy thứ này, cò ấy đã trải đời nên tin rằng trên đời không có bữa trưa miễn phí. Cô ấy cấn thận nhớ lại người đàn ông là ai…
Người phụ nữ trong phòng bệnh khóc lớn, đứa trẻ bất an kéo tay cô ấy, hồi lâu sau người phụ nữ mới bình tĩnh lại, nhẹ nhàng ôm lấy đứa trẻ: “Đừng sợ, chú là người tốt!”
Hoắc Minh ra khỏi bệnh viện.
Ban đêm, anh lẳng lặng ngồi hút thuốc trên xe bên tai không hiểu sao lại văng vẳng mấy chữ…
Duyên phận vợ chồng cạn!
Anh hoảng hốt sợ hãi, nhắm mắt bình tĩnh lại, rất muốn gặp ôn Noãn…
Đêm đó, Hoắc Minh quay về thành phố B.
Nhà họ Hoắc rất náo nhiệt, nhưng ôn Noãn không có mặt, hỏi người giúp việc mới biết cô dẫn Hoắc Tây ra ngoài chơi lê.
Lễ Tình Nhân, dẫn con gái đi chơi…
Hoắc Minh ngồi trên xe, khẽ vuốt tay lái, suy đi nghĩ lại rồi đến nhà hàng Pháp.
Đêm đã khuya, lúc ôn Noãn mở cửa nhà hàng Pháp vẫn còn rất nhiều khách.
Ôn Noãn ngồi đánh đàn.
Dưới ánh đèn, da thịt cô trắng nõn như sứ, vô cùng tinh tế…
Dáng dấp cô là loại hạng nhất.
Cái váy dài phong cách Bohemian trên người cô vô cùng lẳng lơ nhưng lại rất có khí chất.
Tiếu Hoắc Tây ngồi thẳng tắp, tự hào nhìn mẹ mình.
Hoắc Minh cởi áo khoác ngồi đối diện Tiếu Hoắc Tây, ánh mắt đứa nhỏ dời sang anh, khẽ chớp chớp rồi nhào vào lòng anh, vui vẻ kêu: “Bố!”
Cơ thế nho nhỏ mềm mại khiến người ta yêu thích.
Hoắc Minh hôn một cái lên gương mặt non mềm, giọng đè nén: “Bố đến đón hai mẹ con!”
Tiểu Hoắc Tây ngồi trên đùi anh, đếm ngón tay: “Tối nay đã có bốn năm chú đến tán tỉnh mẹ ròi á!”
Hoắc Minh giương mắt nhìn.
Ôn Noãn còn đang đàn dương cầm, sườn mặt cô vô cùng dịu dàng…
Trong ánh mắt anh có sự yêu thích.
Anh cúi đầu nhỏ giọng nói với Hoắc Tây: “Mẹ kết hôn với bố rồi, không thể yêu đương với người khác nữa.”
Gương mặt nhỏ nhắn của Hoắc Tây nhăn lại.
Hồi lâu sau cô bé mới nói: “Con và Trương Sùng Quang còn chưa kết hôn, có phải cậu ấy có thể yêu đương với người khác không?”
Hoắc Minh cười yếu ớt: “Trên nguyên tắc thì là vậy!”
Tiếu Hoắc Tây: Vậy phải sớm kết hôn thôi!
Ôn Noãn đàn xong thì nhìn thấy Hoắc Minh, hơi ngạc nhiên.
Cô bước đến, cười nhạt: “Luật sư Hoắc, chúc mừng nha!… Không phải mai mới về sao?”
Hoắc Minh nhìn chằm chằm mặt cô.
Hồi lâu sau mới mở miệng: “Có hơi nhớ em nên về sớm!”
Trước giờ ở ngoài ôn Noãn luôn chừa mặt mũi cho anh, thế nên chỉ cười miễn cưỡng, ngay cả khi anh lấy quà từ túi áo ra đưa cho, cô cũng không từ chối.
Mở ra, là một đôi bông tai ngọc trai.
Mắt cô có hơi ướt, đã lâu như vậy, anh đã quên hết mọi chuyện nhưng thấm mỹ vẫn chẳng hề thay đổi…
Hoắc Minh chăm chú nhìn vẻ mặt cô, nhẹ giọng nói: “Anh thấy em thường xuyên đeo đôi bông tai kia! Nghe vú Trương nói em mất một chiếc, tìm rất lâu nên mua cho em thêm một đôi!”
“Cảm ơn!”
Hoắc Minh nắm tay cô, giọng mang theo vài phần dịu dàng: “Vậy em có thích không?”
Ôn Noãn cười nhạt với anh.
Cô đeo đôi bông tai ngọc trai lên…
Hoắc Minh không khỏi mất mác.
Ôn Noãn rõ ràng đang qua loa cho có, không muốn cho anh cơ hội, cô chỉ đang đóng vai bà Hoắc trước mặt người ngoài mà thôi…
Trở về xe.
Có Tiếu Hoắc Tây nên không thể nào nói vài lời giữa vợ chồng với nhau…
Anh chỉ nhân lúc đèn đỏ nhìn cô qua gương chiếu hậu.
Tối nay lúc ở thành phố H anh rất xúc động, trong một đêm như thế, anh muốn chia sẻ toàn bộ tâm trạng với vợ mình…
Xe dừng lại, ôm Hoắc Tây xuống trước.
Hoắc Minh khẽ vuốt tay lái, lẩm bẩm: “ôn Noãn, hôm nay là Lễ Tinh Nhân, chúng ta cùng nhau đi…” 

Chương 427 Trợ lý hơi ngạc nhiên nhưng vẫn làm!​


ỏn Noãn lạnh lùng: “Không cần!”
Cô muốn xuống xe, nhưng Hoắc Minh nhanh hơn cô một bước, chặn cô lại trong xe.
Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn cô chăm chú: “Lần trước là lỗi của anh, anh không nên đối xử với em như vậy, nhưng mà ôn Noãn… Em đừng lạnh lùng và nói mấy câu chọc tức anh nữa được không?”
Ôn Noãn cười nhạt.
Cô nhìn ra ngoài xe, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay sở Liên đến gặp tôi, cô ta nói muốn ở bên anh, cô ta còn nói cô ta không cần danh phận! Hoắc Minh, anh biết tòi ghét anh đến mức nào không? Nếu không phải anh nhất quyết cứu cô ta và ở lại bệnh viện thêm hai ba ngày thì cô ta lấy đáu ra tự tin để khiêu chiến tôi?”
Tất cả, đều do anh gây ra!
Hoắc Minh ngẩn người.
Anh chưa bao giờ ngờ rằng sở Liên lại mặt dày như vậy, anh đã thanh toán tiền thuốc men cho cô ta, sau khi xác nhận tính mạng cô ta không gặp nguy hiếm thì anh không liên lạc với cô ta nữa và kéo cô ta vào danh sách đen.
Anh hạ giọng: “Anh sẽ giải quyết, được chứ?”
ôn Noãn cụp mắt cười nhạt: “Không cần! Để tôi làm!”
Hoắc Minh nghĩ chỉ là phụ nữ cãi nhau, ròi đuổi Sở Liên đi… Anh không can thiệp.
Tối nay anh có phần xúc động, anh muốn ở bên Ôn Noãn.
Anh trầm giọng van xin: “Vào phòng anh qua đêm đi, anh sẽ không làm gì em, cũng sẽ không làm chuyện gì khiến em phản cảm!”
Ôn Noãn không hứng thú.
Cho dù cô cũng có nhu cầu của phụ nữ, nhưng cô thực sự không vượt qua được rào cản trong lòng.
Cô lập tức từ chối.
Dưới ánh trăng hiu hắt, Hoắc Minh cúi người muốn hôn cô.
Ôn Noãn dịch vào bên trong.
Cô định xuống xe từ bên kia, nhưng Hoắc Minh nhanh chóng lên xe, nắm lấy cánh tay cô và ấn cô vào ghế sau, định hôn cô…
Ngoài xe vang lên một tiếng ho nhẹ.
Sau đó là giọng của Hoắc Chấn Đông: “Làm gì đấy, Hoắc Minh?”
Cơ thế Hoắc Minh cứng đờ.
Anh từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ trong vòng tay, gương mặt đẹp trai mang theo vài phần khó chịu…
Ôn Noãn nghẹn họng, giọng nói hơi khàn: “Bố, con đi dạo với bố nhé!”
Hoắc Chấn Đông liền đợi ngoài xe.
Hoắc Minh buông lỏng tay, ôn Noãn sửa sang lại rồi xuống xe.
Hoắc Chấn Đông nhìn thấy liền biết đôi vợ chồng son đang cãi nhau không thoải mái, ông cười nói: “Noãn Noãn đi dạo với bổ đi!”
Ôn Noãn mặc thêm áo khoác và đi theo Hoắc Chấn Đông.
Tình cảm giữa họ thật tốt, thân thiết như bố con vậy.
Đi được một lúc, giọng nói của Hoắc Chấn Đông dịu dàng yêu thương: “Bổ và mẹ cũng biết con phải chịu tổn thương, Hoắc Minh ấy à… ôi, bố mẹ cũng khó mà quản được tính khí của nó!”
Giọng nói ôn Noãn hơi mang giọng mũi: “Vâng, hơi vất vả ạ!”
Hoắc Chấn Đông vỗ vai cô, cùng cô đi dạo.
Ông biết Ôn Noãn không vui, nếu không phải vì tình cảm vợ chồng trong quá khứ hay vì hiện giờ Ôn Noãn đã có một trai một gái, tại sao phải chịu thiệt thòi như thế?
Cuộc sống diễn ra đều đều.
Một tuần sau, buối tối ôn Noãn đang đánh dương cầm trong phòng khách.
Quản gia thì thầm bạn Tiểu Ngải muốn gặp cô.
Ôn Noãn bình tĩnh nói: “Mời cô ta vào!”
Đây là lần thứ hai bạn sở Liên đến nhà họ Hoắc, cô ta không dám ngồi xuống mà chỉ đứng cạnh òn Noãn, thận trọng nói: “Bà Hoắc, xin bà hãy để cho sở Liên một con đường sổng!”
Ôn Noãn tiếp tục đánh đàn.
Tiểu Ngải nức nở: “Sở Liên đã bị nhà trường đuối học, hai vệ sĩ của bà đi theo cậu ấy từng giây từng phút, cậu ấy đã ngột ngạt đến nỗi sắp điên rồi! Bà Hoắc, thân thế của cậu ấy rất đáng thương, cầu xin bà buông tha cho cậu ấy!”
Ôn Noãn ngừng tay.
Cô nhìn Tiểu Ngải, cười nhẹ: “Nhân tiện cô nhắn cho cô ta, chỉ cần cô ta về quê, tôi sẽ không truy cứu ba trăm triệu đó!”
Sắc mặt Tiếu Ngải tái nhợt.
Cô ta khẽ nói: “Khó khăn lắm sở Liên mới đến được thành phố B, cậu ấy không thế trở về được, cậu ấy trở về thì cuộc đời cậu ấy sẽ kết
thúc! Xin bà giơ cao đánh khẽ!”
Ôn Noãn cười lạnh: “Cô ta tự nghĩ quấn trong lòng, vậy mà còn đố lỗi cho người khác sao?”
Tiếu Ngải vẫn muốn cầu xin thì tiếng bước chân vang lên từ lối vào.
Là Hoắc Minh!
Anh có vẻ không vui, không biết đã nghe được bao nhiêu.
Tiểu Ngải lại cầu xin anh nhưng Hoắc Minh không đồng ý, yêu cầu Tiểu Ngải rời đi trước.
Sau khi những người khác đi rồi, anh dựa vào đàn dương cầm, trên mặt cười như không cười: “Bà Hoắc, đây là xã hội pháp trị!”
Ôn Noãn biết anh đang cầu xin.
Cô hơi cụp mắt xuống, cảm thấy trái tim đau xót nặng nề.
“Đau lòng?”
“Vậy luật sư Hoắc có thế nghĩ ra cách ngăn cô ta đến gần tôi, ngăn cô ta gọi điện cho chồng tôi được không?”
Hoắc Minh nhìn cồ chăm chú.
Sau một lúc lâu, anh nhẹ nhàng nói: “Em biết anh không có ý gì với cô ta mà, sao em cứ phải
thế!”
Anh luôn cảm thấy cô là người thiếu nhân tính!
Anh biết quá khứ của sở Liên.
Hoàn cảnh rất tệ, quá trình trưởng thành cũng khó diễn tả, nên dù cho cô gái đó có suy nghĩ khác với anh thì chỉ cần anh không nghĩ vậy, Sở Liên hoàn toàn sẽ không trở thành mâu thuẫn giữa vợ chồng họ.
Ôn Noãn quá đế ý!
Ôn Noãn tiếp tục đàn dương cầm, sau một bản nhạc, cô thì thầm: “Hoắc Minh, tôi chỉ muốn bảo vệ người tôi muốn bảo vệ…”
Hoắc Minh nhìn chằm chằm vào cô với ánh mắt sâu thẳm.
Anh từ từ nới lỏng cà vạt và bước lên tầng …
Bữa tối và khi dỗ Hoắc Tây và Doãn Tư đi ngủ, họ không hề nói chuyện với nhau, tuy cùng sổng chung một nhà, nhưng họ giống như những người xa lạ.
Ôn Noãn không còn quan tâm nữa.
Đêm khuya.
Họ về phòng của mình.
Trên hành lang tối đen, Hoắc Minh nắm lấy tay Ôn Noãn: “Chúng ta nói chuyện đi!”
Nói xong, điện thoại của ôn Noãn vang lên, cô nhấc máy.
Đó là vệ sĩ gọi đến, giọng nói có phần do dự: “Tổng Giám đốc ôn, cô gái kia nhảy từ cửa số tầng ba xuống, ngã gãy chân!”
Nhảy ra khỏi cửa số…
òn Noãn bình tĩnh nói: “Đưa cô ta đi bệnh viện! Tiếp tục theo dõi!”
Hoắc Minh hất chiếc điện thoại khỏi tay cô, trong lúc cấp bách, giọng điệu anh rất nặng nề…
“Cô ta đã bị đuổi học rồi, em còn muốn thế nào nữa?”
“Ôn Noãn… Em máu lạnh như vậy sao? Em làm như vậy là vì không tin tưởng tôi hay không tin sức quyến rũ của em?”
“Hay là do cuộc hôn nhân trước kia của chúng ta?”
Anh liên tục chất vấn.
Ôn Noãn có phần hoảng hốt, sau đó, cô cười nhạt.
“Đúng! Tôi máu lạnh thế đấy!”
“Tỏi không thể chịu được một người như vậy ở lại thành phố B đấy!”
“Tôi không quan tâm đến sống chết của cô
ta!”
Hoắc Minh nhìn cô chằm chằm, đáy mắt toát lên vẻ tức giận!
Anh đi đến cuối lối đi, bấm điện thoại gọi cho trợ lý và giải thích một loạt chuyện.
Trợ lý hơi ngạc nhiên nhưng vẫn làm!
Ôn Noãn đứng dưới ngọn đèn, cô nghe thấy những lời nói của anh, anh muốn khôi phục hồ sơ học tập cho Sở Liên và trả tiền thuốc men thay cho cô ta…
Anh để Sở Liên ở lại thành phố B.
Lúc này, ôn Noãn vô cùng mệt mỏi.
Cô cảm thấy mình và Hoắc Minh hoàn toàn không chung tiếng nói, sự tổn thương mà cô đã trải qua và nổi sợ hãi trong lòng không bao giờ có thể được Hoắc Minh thòng cảm.
Đèn pha lê sáng rực rỡ trên hàng lang.
Sắc mặt Ôn Noãn trắng bệch, cô gửi tin nhắn Zalo: [Rút lui, không cần theo dõi cô ta nữa!]
Hoắc Minh gọi điện thoại xong, quay đầu lại.
Ôn Noãn đã không còn ở đó nữa, hành lang dài mỹ lệ chỉ còn lại cái buốt lạnh…
Hoắc Minh nghĩ lại lời mình nói, giọng điệu có phần quá nặng nề.
Anh không muốn cãi nhau với cô, anh sẵn lòng dỗ dành cô và mỗi người đều nhượng bộ thì chuyện của sở Liên sẽ kết thúc.
Anh gõ cửa phòng ngủ của cô: “ôn Noãn, mở cửa!”
Sau một lúc lâu, bên trong không có động tĩnh…
Hiển nhiên cô không muốn nói chuyện với anh.
Hoắc Minh kiên nhẫn đợi một lát, sau đó trầm giọng nói: “Em mở cửa đi, chúng ta nói chuyện, chắc em cũng không muốn đánh thức người già muộn thế này đâu! ôn Noãn, em đừng ngang ngược nữa, được không?”
Cô vẫn không ra ngoài!
Hoắc Minh đứng một lúc lâu mới trở về phòng ngủ…
Quan hệ vợ chồng giữa họ đã đóng băng!
Cơ hội gặp mặt của họ rất hiếm hoi, gần như Ôn Noãn không cho anh một cơ hội nào, anh cũng không thể tự làm mất thể diện.
Trong đêm khuya vắng lặng, chỉ có khao khát về thể xác mới nói cho anh, anh bị cô thu hút và vẫn rất muốn cô… 

Chương 428 Cô chỉ muốn có hai đứa con!​


Công việc của Hoắc Minh phải đi xã giao nhiều.
Tâm trạng anh không tốt nên uống hơi quá chén, lúc lên xe hơi choáng váng.
Tài xế không biết về sinh hoạt cá nhân của anh, nên lúc mở cửa cho anh thuận miệng nói: “Luật sư Hoắc, anh uống nhiều quá! về nhà bị Tổng Giám đốc ôn nhìn thấy chắc chắn cô ấy sẽ không vui, phụ nữ đều không thích đàn ông uống say!”
Hoắc Minh tựa người vào ghế sau.
Anh lấy một điếu thuốc trong hộp thuốc ra, châm lửa, chậm rãi nhả một làn khói, cười khẽ: “Cô ấy đế ý chỗ nào chứ?”
Anh có vợ cũng như không!
Ôn Noãn đối xử với anh rất lạnh nhạt.
Đã mấy tháng rồi bọn họ chưa làm chuyện vợ chồng…
Cô tuyệt đối không cho anh chạm vào.
Vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường lành, nhưng cô lại chuyển sang phòng khác, nói chuyện cùng cô một câu còn khó chứ đừng nói đến ngủ chung!
Tài xế đánh hơi được chuyện gì đó, không dám nhiều lời nữa, đi lên phía trước định lái xe đi.
Bên cạnh xe, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Luật sư Hoắc!”
Hoắc Minh quay đầu lại, thấy người gọi là sở Liên!
Cô ta chống nạng, đi lại vẫn chưa lưu loát.
Sở Liên nhìn theo ánh mắt của anh, nhìn vào chân mình: “Bác sĩ nói hai tháng nữa sẽ khôi phục bình thường, sẽ không đế lại di chứng!”
Nói xong, cô ta ra vẻ đáng thương.
Cô ta vẫn luôn cho rằng Hoắc Minh và vợ trở mặt, ít nhất anh cũng sẽ đến thăm cô ta!
Nhưng cô ta chờ đợi mãi, vẫn không đợi được anh đến!
Nhưng không sao cả, nếu anh không đến, cô ta có thế tự tìm cơ hội gặp mặt!
Hoắc Minh gật đầu, bảo tài xế lái xe.
Tài xế gật đầu, quay đầu xe lái về phía đường chính, Sở Liên nhìn chiếc nhà xe lưu động màu đen đắt tiền đi ngang qua người mình, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười lạnh.
Vứt chiếc nạng đi, cô ta lập tức ngã xuống đất.
Nhu nhược yếu ớt, cô ta nhã trên đất, nhìn rất đáng thương.
Hoắc Minh đúng lúc nhìn thấy, anh khẽ cau mày, đắn đo mở miệng: “Dừng xe!”
Tài xế có chút bối rối.
Hoắc Minh trầm giọng nói: “Anh xuống đỡ cô ấy lên xe rồi đưa cô ấy về nhà!”
Tài xế do dự nói: “Tổng Giám đốc ôn biết được sẽ không vui!”
Hoắc Minh đã ngà ngà say, vuốt trán nói: “Anh không nói, cô ấy sẽ không biết! Hơn nữa, chỉ là tiện đường cho quá giang thôi, không có gì đâu!”
Tài xế không nói gì nữa, xuống xe đỡ sở Liên lên xe.
Sở Liên ngồi ở bên cạnh Hoắc Minh.
Anh nhắm mắt nghỉ ngơi, không nói chuyện với cô ta nhưng cô ta có thế ngửi thấy mùi thông dễ chịu trên người anh.
Cô ta lặng lẽ nghiêng người nhìn anh.
Góc nghiêng của anh rất hoàn hảo, các đường nét trên khuôn mặt sắc sảo và góc cạnh, nét đẹp rất kiêu ngạo.
Chiếc xe này cũng rất sang trọng.
Sở Liên gần như tham lam cảm nhận tất cả những điều này, cò ta hơi đỏ mặt nghiêng người tới gần, ngửi mùi thơm trên cơ thế anh, tưởng tượng mình đang làm chuyện như vậy với anh…
Có phải lúc đó luật sư Hoắc sẽ giữ chặt người cô ta, vẻ mặt của anh vừa vặn vẹo lại vừa động tình?
Chỉ nghĩ thôi cũng khiến sở Liên có chút hưng phấn.
Cô ta nhìn chiếc áo sơ mi trắng như tuyết, trong lòng nghĩ ngợi, nhẹ nhàng cúi người hôn lên đó.
Son môi màu hồng cam,
In trên vải áo trắng như tuyết, là người cẩn thận thì sẽ không thế bỏ qua!
Hoắc Minh cau mày mở mắt ra, sở Liên nhanh chóng ngồi thẳng dậy…
Nửa tiếng sau, xe đậu trước một tòa chung cư, hoàn cảnh khá tốt.
Tài xế đỡ Sở Liên xuống xe.
Hoắc Minh ngồi tim, không có ý định đi xuống, Sở Liên cúi người nhẹ giọng nói: “Luật sư Hoắc, cảm ơn ngài đã đưa tôi về… Nếu như ngài cần tôi giải thích với bà Hoắc, tôi sẽ cấn thận nói chuyện với cô ấy, giữa hai chúng ta hoàn toàn trong sạch!”
Hoắc Minh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta, nhẹ nhàng mỉm cười, không nói gì!
Khi xe khởi động lại, Hoắc Minh vẫn không nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thực ra vừa rồi khi sở Liên đến gần anh đã nhận ra, một cô gái rất trẻ rất giống người đó, như là em ruột của người đó, lại nịnh nọt anh như vậy…
Anh biết rõ, chỉ cần anh ôm nhẹ cô ta một cái là có thế chiếm được cô ta.
Sau đó có một tình nhân trẻ trung, nghe lời.
Đế cô ta làm thế thân!
Anh thừa nhận rằng vài giây ái muội vừa nãy là anh muốn tự khảo nghiệm mình.
Anh muốn xem anh để ý đến ôn Noãn tới mức nào!
Chỉ là… khi Sở Liên dựa vào người anh, anh nghĩ đến lúc cô nhắm mắt yếu ớt đánh đàn, cảm giác rung động trong lòng lúc ấy dù có đối mặt với Sở Liên bao nhiêu lần cũng không thể sánh được!
Đàn ông đều sẽ cân nhắc!
Hoắc Minh chọn gia đình và ôn Noãn!
Nhà họ Hoắc.
Hoắc Minh xuống xe, ngước mắt nhìn lên cửa sổ, có lẽ vì đêm đã khuya, đèn đã tắt gần hết, nhưng đèn trong phòng ôn Noãn vẫn sáng.
Anh bước qua sảnh vào, từ từ đi lên tầng hai.
Sau khi nhìn qua Hoắc Tây và Doãn Tư, anh mở cửa phòng ngủ của ôn Noãn.
Cô không khóa cửa, anh dễ dàng bước vào.
ỏn Noãn đang tựa người vào sofa, mặc bộ đồ ngủ bằng tơ tằm mềm mại, dưới ánh đèn làn da trắng nõn như xuyên thấu, cô ôm một cuốn tiểu thuyết trên tay mà ngủ thiếp đi…
Hoắc Minh thích cơ thể của cô.
Vừa uống rượu xong, cũng đã lâu chưa thân mật với cô, anh có chút khát vọng làm tình.
Anh cúi người ôm cô, triền miên cùng cô hôn sâu.
Ôn Noãn vẫn không tỉnh lại,
Cô lúc ngủ ngoan ngoãn hơn bình thường.
Hôn nhau được một lúc, Hoắc Minh rất muốn làm tình, không nhịn được dùng tay trêu chọc cô.
Ôn Noãn tỉnh lại.
Cô mơ màng mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn tú phóng to trước mặt…
Và vết son màu cam trên cố áo sơ mi trắng như tuyết của anh!
Đó là do một phụ nữ để lại!
ôn Noãn lặng lẽ nhìn, nhưng anh vẫn nhiệt tình như lửa, cởi áo ngủ của cô kéo sang một bên…
“Thả tôi ra!” Khuôn mặt ôn Noãn trắng nhợt, như không còn giọt máu.
Hoắc Minh không biết tại sao, anh chỉ cho là Ôn Noãn gây sự với mình, không muốn cùng làm cùng anh nên nhẹ nhàng cắn vào phần thịt mềm sau tai cô: “Còn giận sao?”
Ôn Noãn nằm ngửa trên ghế soía, thân hình đầy đặn quyến rũ, nhưng giọng nói lại lạnh như băng.
“Anh đã gặp sở Liên phải không?”
Động tác của Hoắc Minh cứng đờ.
Một lúc sau, anh ngước mắt lên nhìn cô: ‘Tinh cờ gặp mà thôi, cho cô ấy quá giang một đoạn!”
Ôn Noãn mặc lại đồ ngủ.
Cô dùng ngón tay thon dài khéo léo cởi hai cúc áo sơ mi của anh, khiến khuôn mặt anh hơi ửng đỏ.
Son môi màu hồng cam, một màu rất tâm cơ.
Hoắc Minh cau mày: “Ngồi cùng một xe, nhưng tài xế cũng ở trên xe, anh còn có thể làm gì?”
Anh cũng không thích trên người dính mùi hương của phụ nữ, từ từ cởi từng nút áo, sau đó cởi hẳn áo ra ném thẳng vào thùng rác.
Anh quay lại nhìn ôn Noãn: ‘Anh không ngoại tình!”
Ôn Noãn cảm thấy mình đã không buồn nổi giận nữa.
Cô lặng lẽ ngồi đó, đôi mắt ươn ướt, bình tĩnh nói: “ừ, anh không làm gì cả! Anh chỉ giúp cô ta lấy lại tư cách sinh viên, thuê một căn hộ cho cô ta, trả học phí còn tìm một công việc tốt cho cô ta thòi!”
“Hoắc Minh, những việc này có khác gì nuôi bồ nhí không?”
Hoắc Minh cau mày: “Anh không có ý định đó!”
Ôn Noãn không muốn nhìn thấy anh nữa.
Cô đứng dậy đi đến trước cửa sổ sát đất, nhìn màn đêm bên ngoài, lấm bẩm: “Hoắc Minh, anh cho phép cô ra đến gần anh, anh cho phép cô ta khiêu khích vợ hợp pháp của anh! Anh và cô ta đã sớm làm chuyện quá phận rồi!”
“Nếu hôm nay không có tài xế ở đây thì sao!”
“Anh sẽ tiến thêm một bước khảo nghiệm bản thân. Anh sẽ cùng cô ta đến căn nhà thuê của cô ta, để cô ta ân cần cởi áo khoác của anh.
Anh sẽ dung túng cho hành động thân mật của cô ta, để cho cô ta hôn anh, nếu cảm giác thoải mái sẽ để cô ta làm tình nhân, trở thành… thế thân của Kiều An!”
Hoắc Minh đang hút thuốc, tàn thuốc làm bỏng ngón tay anh.
Một lúc sau anh mới nói: “ôn Noãn, sao em phải nói khó nghe như vậy!”
Ôn Noãn không tranh cãi với anh.
Cô chỉ nhẹ nhàng lấm bấm: “Sự thật luôn khó nghe! Hoắc Minh, tối nay anh có thể về nhà chỉ vì tôi và anh đang trong thời kỳ chiến tranh lạnh. Nếu mối quan hệ của chúng ta bình thường trở lại, liệu anh có như vậy không.”
òn Noãn như moi tim ra mà nói, trái tim cô đau quá.
Lời nói thật không bao giờ dề nghe!
Hoắc Mình uống hơi nhiều, hơi đau đầu.
Anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng ôn Noãn, cảm thấy tối nay không có chuyện gì đế nói, anh vuốt trán nói: “Ngày mai chúng ta nói chuyện tiếp! Em đi ngủ sớm đi!”
Ôn Noãn vẫn đứng yên.
Nhưng khi anh cầm vào nắm cửa, cô nhẹ giọng nói: “Đem áo sơ mi của anh theo đi!”
Hoắc Minh đã bỏ lỡ quá nhiều, bóng lưng của của cô giờ đây chỉ còn vẻ xa cách.
Anh không khỏi tự hỏi: Cô có thực sự từng yêu anh sao?
Họ thật sự từng yêu nhau sao?
Hoắc Minh rời đi, ôn Noãn chậm rãi đi về phía ghế sô pha ngồi xuống.
Cô vuốt ve cuổn tiếu thuyết vừa đọc, trên mặt không có nhiều biểu cảm, thực ra từ lúc Hoắc Minh nhúng tay vào chuyến của sở Liên, cô đã biết trước sẽ có ngày hôm nay.
Cô không bao giờ quên cuộc gặp gỡ giữa Hoắc Minh và Kiều An nhiều năm trước.
Tinh ý triền miên biết bao!
Sau khi khôi phục trí nhớ, phát hiện ánh trăng sáng trong lòng đã chết, đúng lúc lại có một người thay thế hoàn hảo, không người đàn ông nào có thể chổng cự được!
Ôn Noãn biết rõ anh đang nghĩ gì.
Nếu anh độc thân và chưa kết hôn, cô sẽ đi tranh giành, nhưng cô đã có Hoắc Tây và Doãn Tư.
Cô không cho phép mình sống trong nỗi lo được lo mất, làm gương xấu cho con cái.
Có lẽ, đã đến lúc…
Ôn Noãn mở ngăn kéo bàn đầu giường lấy ra hai bản thỏa thuận.
Một bên là bản thỏa thuận ly thán, một bên là bản thỏa thuận ly hôn.
Sáng sớm.
Ôn Noãn vẫn chăm sóc hai con như trước.
Gần đây hai vợ chồng có mâu thuần nhưng vẫn cố gắng giấu kín trước mặt các con, nhưng Hoắc Tây là một đứa trẻ nhạy cảm, cô bé có thể cảm nhận được bố mẹ mình không giống lúc trước.
Trong lúc Tiếu Hoắc Hi đang bới cơm, cô bé không nhịn được tò mỏi hỏi ôn Noãn.
“Mẹ, chúng ta sẽ chuyến nhà ạ?”
Đêm qua, cô bé nghe thấy mẹ gọi điện, nói muốn tìm một căn nhà lớn có năm phòng.
Ôn Noãn ngẩn ra.
Cô véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc Tây, khẽ mỉm cười: “Vậy Hoắc Tây có muốn ở cùng mẹ không? Nơi đó rất gần trường mẫu giáo của Hoắc Tây, mẹ có thế nắm tay con và đưa con đến trường!”
Thỉnh thoảng cô có thể đưa Doãn Tư cùng
tới đón Hoắc Hi.
Hoắc Minh đi xuống lầu, đúng lúc nghe được.
Ôn Noãn, muốn đem bọn nhỏ cùng nhau rời đi sao?
Hoắc Minh đi tới ngồi xuống cạnh ôn Noãn, anh không muốn tranh cãi với cô trước mặt bọn trẻ nên nhỏ giọng nói: “Lát nữa để tài xế đưa Hoắc Tây đi học, ôn Noãn, chúng ta nói chuyện đi!”
Ôn Noãn lau miệng Tiêu Hoắc Hi, một lúc lâu sau mới tùy ý ừ một tiếng.
Cô vẫn luôn lạnh lùng.
Kể cả tối qua nắm được nhược điếm của anh, cô vẫn không bùng nổ.
Đợi đến khi Hoắc Tây đi mẫu giáo.
Hoắc Minh cầm chìa khóa xe nói: “Anh đưa em đến công ty, trên đường đi nói chuyện nhé!”
Ôn Noãn đồng ý.
Cô ngồi ở ghế phụ, nhưng dù đã qua một đêm, cô vẫn ngửi thấy mùi hương của một người phụ nữ không phải mình.
Cô tưởng nó là do sở Liên tối qua để lại!
Ôn Noãn từ trong cặp lấy ra hai bản thỏa thuận.
Một cái là ly thân, một cái là ly hôn.
Cô nhỏ giọng nói: “Nếu chúng ta ký ly thân thì hai năm nữa sẽ ly hôn! Nếu chúng ta ký ly hôn thì có thể ly hôn ngay lập tức… Thực ra cũng không khác nhau là bao, chỉ là quyền thăm nom con cái mấy năm nay sẽ khác nhau!”
Hoắc Minh tùy ý lật qua.
Nội dung hai văn kiện không khác nhau nhiều, không đề cập đến phân chia tài sản.
Tập đoàn Tây Á vốn dĩ thuộc sở hữu của ôn Noãn.
Cô cũng không muốn cái gì khác!
Cô chỉ muốn có hai đứa con!
Hoắc Minh khép tài liệu lại, ném lên bảng điều khiển trung tâm, sau đó lấy điếu thuốc châm lửa.
Bên trong xe rất nhanh đã đầy khói.
Ôn Noãn cảm thấy có chút sặc, cô yên lặng mở cửa kính xe, lúc này Hoắc Minh mới nói: “Em nghĩ bổ anh sẽ để em mang hai đứa bé họ Hoắc đi sao?”
Khóe mắt ôn Noãn hơi đỏ lên: “Bố đã đồng ý rồi!”
Ngón tay cầm điếu thuốc của Hoắc Minh hơi run lên, một lúc sau mới thấp giọng hỏi: “Là vì chuyện tối qua sao? ôn Noãn, anh không có lên giường với cô ta, thậm chí còn không hôn cô ấy!”
Anh chỉ bị vợ phớt lờ quá lâu.
Hoắc Minh không đồng ý ly hôn, cũng không muốn ly thân.
Anh cũng cảm thấy bọn họ là vợ chồng, xảy ra vấn đề thì cùng nhau giải quyết, anh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng nói: “Anh đưa em ra ngoài chơi! Chỉ hai chúng ta thôi.”
Ôn Noãn rút tay ra.
Cô dựa vào ghế, có chút mệt mỏi nói: “Hoắc Minh, chúng ta ly thân rồi ly hôn đi!” Nói xong, cô mở cửa bước xuống xe, bước vào một chiếc xe khác.
Hoắc Minh đuối theo, đập cửa xe: “ôn Noãn, xuống xe rồi chúng ta nói chuyện tiếp!”
Anh chưa bao giờ muốn ly hôn.
Không chỉ vì danh tiếng, anh cũng không muốn Hoắc Tây và Duẩn Tư trở thành những đứa trẻ trong gia đình đơn thân!
Lão Triệu lái xe có chút khó xử: “Mợ chủ?”
Ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Lái xe!”
Chiếc nhà xe lưu động màu đen chậm rãi đi ngang qua Hoắc Minh, ôn Noãn tưởng rằng cô sẽ không còn cảm giác gì nữa, nhưng mắt cô vẫn
không khỏi ươn ướt…
Cô rất thất vọng về anh,
Nhưng trong thâm tâm cô biết trước đây cô đã từng yêu một Hoắc Minh như thế này.
Nhưng bắt đầu không giống,
Tất nhiên sẽ cho một cái kết khác…

Chương 429 Hoắc Minh cũng nhẹ nhàng ngồi xuống.​


Hoắc Minh không muốn ly hôn.
Mấy ngày tiếp theo, anh vẫn quấy fây ôn Noãn, ngày nào đúng giờ tan làm cũng sẽ xuất hiện trước cửa tập đoàn Tây Á.
Mọi người nhìn vào đều cho rằng vợ chồng bọn họ thật tình cảm.
Ôn Noãn chỉ cảm thấy mệt mỏi…
Cô có thế bao dung với anh rất nhiều, anh nóng tính, trên giường rất dữ dội.
Nhưng đối với chuyện của sở Liên, anh hết lần này đến lần khác phá vỡ giới hạn của cô… Anh biết rõ dã tâm của sở Liên, nhưng anh vẫn dung túng cho cô ta đến gần.
Anh không tôn trọng vợ mình
Anh thậm chí còn cho rằng chỉ cần không có quan hệ thể xác thì vẫn được coi là chung thủy!
Thứ Sáu, năm giờ ba mươi chiều…
Ôn Noãn đưa văn kiện đã ký cho trợ lý Từ: “Đưa xuống cho mọi người xong thì tan làm!”
Trợ lý Từ cười: “Tống Giám đốc ôn, luật sư Hoắc gọi điện thoại tới, nói là muốn Tổng Giám đốc Ôn đi đón Hoắc Tây!”
Ôn Noãn không nói gì!
Trợ lý Từ không dám nói thêm gì nữa, ôm tài liệu trên tay rời đi.
Ôn Noãn ngồi ngơ ngác một lúc rồi thu dọn đ’ô đạc rời đi.
Khi bước ra khỏi thang máy, cô suy nghĩ
Hoắc Minh vẫn làm phiền cô, không muổn ly hôn nên giờ lại lôi đứa trẻ ra để khiến cô mềm lòng. Nhưng anh không biết rằng chính vì đứa trẻ mà cô mới nhanh chóng đưa ra quyết định này!
Sảnh lớn của Tây Á.
Hoắc Minh đang nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha, ăn mặc kiêu ngạo.
Sơ mi xám nhạt, vest đen cố điển.
Khuôn mặt đẹp trai của anh cũng tràn ngập gió xuân, trông anh không giống một người đàn ông sắp phải ly hôn chút nào.
Ôn Noãn đi xuống tâng,
Hoắc Minh lập tức đứng dậy, cầm lấy chiếc cặp từ trong tay cô, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay ở trường mẫu giáo có hoạt động, giờ tan học sẽ muộn hơn một chút. Hiện tại chúng ta đến đón Hoắc Tây là vừa kịp lúc!”
Anh rất thông minh, biết rằng ôn Noãn trở thành trò cười trong mắt người khác.
Hơn nữa cô cũng muốn làm Hoắc Tây vui vẻ.
ôn Noãn lên xe của anh.
Hoắc Minh thấy rõ ràng cô không muốn giao tiếp với anh, câu hỏi được hỏi nhiều nhất mỗi ngày khi gặp nhau là khi nào anh ký tên.
Anh sẽ không ký!
Hầu kết của anh khẽ cử động, giọng anh hơi trầm xuống: “Thắt dây an toàn vào!”
Ôn Noãn tỉnh táo lại.
Lúc cô thắt dây an toàn, anh khởi động xe, rất nhẹ nhàng thăm dò: “Lát nữa chúng ta dẫn Hoắc Tây đi ăn đồ Tây nhé? Tối qua con bé làm ầm ĩ với anh rất lâu, nói muốn đi ăn cùng bố mẹ.”
Trong lời nói của anh có ẩn ý, ôn Noãn tự nhiên hiếu được.
Cô im lặng một lúc mới nói: “Sau khi ly hôn, anh có thế gặp con bé và Doãn Tư nếu muốn!”
Những ngón tay đang cầm vô lăng của Hoắc Minh trở nên trắng bệch.
Anh nhẹ nhàng hỏi: “Còn em thì sao? Anh không được gặp em sao?”
Ôn Noãn trong lòng cảm thấy khó chịu.
Cô từng hứa sẽ không từ bỏ anh, nhưng giờ cô đã thất hứa.
Cô quay mặt đi, lấm bẩm: “Tất nhiên là có thể gặp, nhưng mối quan hệ sẽ khác đi!”
Hoắc Minh không nói nữa, xe lái đi một lúc lâu mới thấp giọng nói: “ôn Noãn, lần này em không thế tha thứ cho anh được sao?”
Ôn Noãn khẽ mấp máy môi.
Cô muốn nói rất nhiều lời, nhưng cuối cùng lại không muốn nói một lời nào.
Sau đó, anh cũng không nói gì nữa.
Giữa họ chỉ còn sự im lặng…
Khi xe đến cổng trường mẫu giáo, đã có rất nhiều phụ huynh đến đón con, ôn Noãn trước mặt người ngoài không thế tỏ thái độ với anh nên đi đã sóng vai anh đến đón Hoắc Tây.
Nhưng vừa nhìn thấy Hoắc Tây, máu toàn thân ốn Noãn như ngừng chảy.
Tiểu Hoắc Tây đứng bất động!
Đôi mắt to đen như quả nho mất đi vẻ lấp lánh, những ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn siết chặt váy.
Con bé rơi vào trạng thái tự khép mình.
Sở Liên ngồi xổm trước mặt Hoắc Tây, trên mặt nở nụ cười, nhìn như đang nhẹ nhàng dỗ dành Hoắc Tây.
“Đây là kẹo chị gái mua cho Hoắc Tây, em có thích không, Hoắc Tây?”
“Tại sao em không nói gì?”
“Em không thích chị à? Nhưng bố em rất thích chị…”
Cô giáo Vương ở trường mẫu giáo cũng hoảng sợ.
Người phụ nữ này không biết từ đâu đến, dọa sợ Hoắc Tây… cô ấy đang định gọi cho ôn Noãn.
Ôn Noãn đã tới rồi!
Cô tức giận đến toàn thân run rẩy, sở Liên, sao cô ta dám làm như thế!
Không theo đuổi được đàn ông nên quấy rối trẻ con sao, cô ta và Kiều An không khác gì nhau?
Sở Liên dần dần cảm thấy có gì đó không ổn, cô ta có chút sợ hãi, khi ngước mắt lên, vừa lúc nhìn thấy ôn Noãn và Hoắc Minh, cô ta theo bản năng dùng ánh mắt vô tội và đáng thương để biện hộ cho mình: “Luật sư Hoắc, bà Hoắc, tôi không cố ý, tôi không biết tại sao con bé lại như vậy! Hai người có muốn…đưa con bé đến bệnh viện không?”
òn Noãn nhẹ nhàng ôm Hoắc Tây.
Cô giơ tay tát sở Liên hai cái.
Khóe miệng sở Liên chảy máu, nửa khuôn mặt sưng tây, nước mắt trào ra, cô ta kêu lên: “Bà Hoắc, tôi không cố ý!”
Ôn Noãn kiềm chế cảm xúc: “Nếu như Hoắc Tây có chuyện gì, tôi sẽ giết chết cô!”
Nói xong cô bế Hoắc Tây lên.
Hoắc Minh muốn ôm con giúp cô: “ôn Noãn, để anh bế con bé!”
Ôn Noãn không chút nghĩ ngợi đẩy anh ra… Lúc này cô còn không muốn nhìn thấy anh!
Nếu không phải tại anh, anh dung túng cò ta hết lần này đến lần khác,
Nếu không phải tại anh, anh khiến cho sở Liên hiếu lầm hết lần này đến lần khác.
Nếu không phải tại anh sắp xếp cuộc đời cho người ta, tặng nhà cho người đó, chơi đùa một chút, cô gái này sao dám đến quấy rối Hoắc Tây, cô ta đang ỷ vào sự dung túng của Hoắc Minh.
Quá đủ rồi!
Hoắc Minh lập tức đuổi theo.
Cánh tay của anh bị người nào đó nắm lấy, khi anh quay người lại thì thấy chính là sở Liên, cô ta ngập ngừng nói: “Luật sư Hoắc, tôi không cố ý!”
Hoắc Minh không có ý định dây dưa với cô, đẩy cô ta ra.
Ôn Noãn đã lên xe rồi.
Hoắc Minh mở cửa bước vào xe, quay đầu nhìn Hoắc Tây, cô bé nằm bất động trong vòng tay mẹ, không nói hay phản ứng gì… Đây là lần đầu tiên Hoắc Minh nhìn thấy Hoắc Táy phát bệnh tự kỷ kể từ khi anh mất trí nhớ.
Anh nghiến răng nghiến lợi khởi động xe!
Chiếc nhà xe lưu động màu đen từ từ phóng đi…
Sở Liên sờ lên mặt mình, sững sờ tại chỗ, lúc nãy luật sư Hoắc đấy cô ta rất thô bạo.
Trong mắt anh có sự chán ghét.
Làm sao anh có thể ghét cô ta được?
Không phải anh… rất thích khuôn mặt của cô ta sao?
ỏn Noãn đưa Hoắc Tây về nhà.
Cô cho Hoắc Tây uống một ít thuốc an thần rồi cố dỗ con bé lên giường ngủ.
Hoắc Tây không chịu.
Thân hình nhỏ bé cứ đứng dưới gốc hoa cây quế trong sân, liên tục hái lá cây hoa quế.
Mái tóc nâu xoăn xõa xuống…
Trông chừng bên cạnh con bé, nửa đêm Hoắc Tây nhố trụi lá một cái cây nhỏ…
ôn Noãn nhẹ nhàng ôm lấy thân thể nhỏ bé của con.
Một chiếc áo lông được khoác lên người cô, phía sau vang lên giọng nói trầm thấp của Hoắc Minh: “Mặc áo vào đi, bên ngoài lạnh lắm!”
ốn Noãn rất ghét anh.
Cô vứt bỏ chiếc áo, trở tay đẩy anh ra…
Hoắc Minh không kịp chuẩn bị đã va phải một cột đá bên cạnh, trán chảy ra rất nhiều máu.
Dưới màn đêm nhìn rất ghê người.
Anh lấy tay lau đi, không thèm để ý.
Ôn Noãn kìm nén cảm xúc, thấp giọng nói: “Hoắc Tây bị Kiều An hại hai lần! sở Liên vì muốn tiếp cận anh đã hù dọa Hoắc Tây đến mức tự kỷ! Anh có biết rất lâu rồi con bé chưa phát bệnh không?… Hoắc Minh, đây là hậu quả của sự dung túng của anh, đây là cái giá cho việc anh chơi trò mập mờ với người khác!”
Dựa vào đâu, ôn Noãn luôn phải trả giá tình yêu thời niên thiếu của anh!
Kiều An đã chết rồi.
Tại sao lại xuất hiện em gái đến làm tổn thương cô?
Bây giờ ồn Noãn chỉ còn lại một ý nghĩ, đó là rời xa Hoắc Minh!
Hoắc Tây sau nửa đêm mới tỉnh táo lại.
Cô bé nức nở lao mình vào vòng tay mẹ…
Ôn Noãn biết cô bé sợ nên vẫn luôn ôm cô bé, nhẹ nhàng dỗ dành.
Đêm xuân lạnh giá.
Tiếu Hoắc Tây mặt đỏ bừng vì lạnh, cô bé ôm cổ Ôn Noãn, rưng rưng nước mắt thì thầm: “Bảo bối đói rồi!”
Ôn Noãn hôn cô bé: “Mẹ sẽ làm đồ ăn ngon cho con!”
Cô bế Hoắc Tây vào nhà.
Vợ chồng Hoắc chấn Đông cũng vui mừng đến phát khóc, cuối cùng Hoắc Tây ngoan yêu cũng chịu nói chuyện.
Hoắc Tây thẫn thờ bao lâu, Hoắc chấn Đông ở bên cạnh bấy lâu, lúc này ông ôm Tiểu Hoắc Tây tới hôn đi hôn lại, ước gì mình có thể thay Tiểu Hoắc Tây chịu tội…
Ôn Noãn vào bếp làm đồ ăn cho trẻ con cho Hoắc Tây.
Tiểu Hoắc Tây xúc cơm ăn ngon lành.
Bà Hoắc tự tay nấu mì, đưa cho ôn Noãn, dịu dàng trìu mến nói: “Ăn một ít cho ấm người đi!”
“Cám ơn mẹ!” ôn Noãn im lặng ngồi ăn mì.
Hoắc Minh chứng kiến hết mọi chuyện, anh cảm thấy mình như người ngoài cuộc.
Hoắc Chấn Đông gay gắt nói: “Tới đây!”
Trong chốc lát, hai cha con vào phòng làm việc nói chuyện.
Hoắc Minh vừa mới lau máu xong.
Hoắc Chấn Đông ném vào đầu anh cái chặn giấy…
Ông chỉ vào con trai mình, tức giận mắng: “Thằng khốn nạn! Mày có bản lĩnh lớn quá nhỉ! Vì một người phụ nữ như vậy có đáng không? Nhìn Ôn Noãn yêu thương hai đứa con như thế, nếu con bé không yêu mày, mày thấy nó sẽ đối xử với bọn trẻ tốt thế sao?”
Hoắc Minh có chút bối rối.
Hoắc Chấn Đông cười lạnh: “Đúng rồi, bây giờ mày không nhớ! Nhưng trong số hộ khấu của mày ghi rõ một nhà bốn người không sai! Mày là chồng của ôn Noãn, là bố của Hoắc Táy và Doãn Tư!”
“Người phụ nữ đó tự tìm đường chết, mày ngăn nó làm gì?”
Hoắc Chấn Đông tức giận xong.
ông đột nhiên cảm thấy hơi mệt mỏi.
Đêm khuya, ánh đèn chiếu vào mặt ông, nhìn ông như già đi nhiều tuổi!
Ông xua tay, ngồi xuống, thấp giọng nói: “Có lẽ đây là số mệnh! ôn Noãn muốn ly hôn với mày, mẹ mày và tao còn không nỡ, nhưng con bé đã mắc chứng trầm cảm sau sinh, bây giờ lại thêm chuyện Hoắc Tây, cho nên Hoắc Minh… Từ nay về sau mày muốn làm gì thì làm, nhưng tao tuyệt đối sẽ không để cho người phụ nữ không đứng đắn kia bước vào cửa!”
“Hơn nữa tài sản của nhà họ Hoắc chúng ta cũng thuộc về Hoắc Tây và Doãn Tư!”
“Những người phụ nữ ngoài kia không được một cắt bạc nào hết!”
Hoắc Minh cũng nhẹ nhàng ngồi xuống.
Anh lấy ra một điếu thuốc và châm lửa.
Sửng sốt hồi lâu, thanh âm của anh có chút khàn khàn: “Bố, con không muốn ly hôn với ôn Noãn!”
Hoắc Chấn Đông nhẹ giọng thở dài.
Ông mệt mỏi nói: “Hoắc Minh, bố cũng là đàn ông! Bố hiểu mày đang nghĩ gì… Nhưng mày không biết rằng trước khi mất trí nhớ mày và ôn Noãn đã yêu nhau. Trong lòng mày tưởng nhớ những chuyện về Kiều An, nhưng những chuyện đó không là gì so với những điều mày và ôn Noãn đã cùng nhau trải qua!”
“Ôn Noãn yêu mày bao nhiêu, con bé sẽ thất vọng bấy nhiêu!”
Hoắc Minh ngồi trong phòng đọc sách đến sáng.
Khi trời đã sáng, anh chậm rãi đứng dậy đi nhìn Hoắc Tây.
Con bé đã ngủ rồi.
Trước mắt có một loạt quạt nhỏ đáng yêu.
Khuôn mặt trắng trẻo hơi hồng vì nóng, mềm mại khiến người ta muốn cắn một miếng.
Hoắc Minh nhìn hồi lâu rồi hôn lên má con gái.
Anh rất thích Hoắc Tây, cô bé rất thông minh và dề thương!
Sáng nay anh có một phiên tòa quan trọng, cũng gần đến giờ nên anh về phòng thay quần áo rồi đến văn phòng.
Không ngờ ôn Noãn lại ở trong phòng anh, cô yên lặng ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, hình như đã đợi anh rất lâu rồi…
Có một bản thỏa thuận ly hôn trên bàn cà
phê.
Hoắc Minh cứng người.
Cô không cân nhắc việc ly thân nữa, muốn trực tiếp ly hôn với anh sao?

Chương 430 Lúc này mới chấm dứt.​


Sắc mặt Ôn Noãn trông cực kỳ tái nhợt, nhưng biểu tình lại thản nhiên bình tĩnh: “Ký tên đi!”
Hoắc Minh nhìn cô chằm chằm.
Một lúc lâu sau, anh mới nhẹ tay khép cửa lại, từ từ đi tới cầm tập tài liệu kia lên, thấp giọng nói: “Ôn Noãn… Chuyện ngày hôm qua chỉ là ngoài ý muốn, anh hứa với em, cô ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Hoắc Tây nữa!”
Ôn Noãn hơi nhếch môi, cười lạnh.
Lời hứa của anh, cô không còn muốn nghe thêm một lần nào nữa!
Bây giờ, cô chỉ muốn bảo vệ con mình mà thôi…
Cồ vẫn bình tĩnh, đáp: “Ký đi, chờ tình trạng của Hoắc Tây ổn định hơn một chút, tôi và hai đứa nhỏ sẽ dọn ra ngoài!”
Thật ra, ôn Noãn vẫn cảm thấy buồn bực, khó chịu trong lòng.
Lúc trước, khi cô chuyến đến đây, ít nhiều vẫn mang theo hy vọng.
Cô những tưởng khi trong một gia đình lớn như bây giờ, Hoắc Minh có thể cảm nhận được thế nào là tình cảm gia đình, nhưng có lẽ cô đã sai ngay từ lúc bắt đầu. Đáng ra, cô nên hết hy vọng từ năm ngoái rồi, khi anh bỏ lại người thân trong nhà mà đi cứu sở Liên.
Hoắc Minh nhìn cô chăm chú, thấy khóe mắt ươn ướt của cô.
Tài liệu trong tay anh bị ném xuống bàn trà.
Anh vào phòng thay đồ đế thay quần áo, nhưng tìm nửa ngày cũng chẳng tìm ra thứ gì mặc được!
Cuối cùng, anh đứng ở trong đó, nói chuyện với Ôn Noãn bên ngoài: “Em nghĩ rằng anh không có chút tình cảm nào với em, nhưng ôn Noãn à… Nếu anh thật sự không thích em, thì làm sao anh có thể quay lại với em!”
Anh vẫn không chịu ly hôn, không chịu ký tên!
“Ôn Noãn, không phải em yêu anh sao?”
Ôn Noãn bình tĩnh trả lời: “Yêu thì có tác dụng gì! Hoắc Minh, tôi chỉ muốn sống những tháng ngày yên ổn mà thôi!”
Hoắc Minh đang thay áo sơ mi, bổng giật mạnh áo ra, ném sang một bên rồi mặc áo khác.
Anh lặp lại vài lần như vậy, cuối cùng cũng ra khỏi phòng thay đồ.
Anh nhìn cô, dịu giọng nói: “Anh sẽ không đồng ý ly hôn!”
Ôn Noãn cụp mắt cười nhạt: “Kiểu gì tôi cũng sẽ tìm được cách thôi! Hoắc Minh, anh không chịu ký thì đừng trách tôi xuống tay với người thương của anh!”
Hoắc Minh cười lạnh: “Cô ta không phải, em mới là người anh thích!”
Ôn Noãn giễu cợt.
Trò đùa này, chẳng buồn cười chút nào.
Cô xoay người rời đi, không thèm ngoảnh đầu lấy một lần, cách cửa bị đập mạnh vang lên tiếng “rầm” nặng nề…
Trước khi rời đi, Hoắc Minh ghé qua thăm Doãn Tư, người giúp việc đang cho Doãn Tư bú sữa, anh không nhịn được mà hỏi: “Không phải sáng nay ôn Noãn đã cho thằng bé bú rồi sao?”
Thứ kia của cô vẫn rất nở nang.
Lớn đến mức Tiểu Doãn Tư uống không hết.
Vẻ mặt người giúp việc trông không tốt lắm, nhỏ giọng thưa: “Đêm qua mợ Hoắc bỗng nhiên mất sữa, một giọt cũng không có, không biết đã xảy ra chuyện gì!”
Hoắc Minh rõ ràng giật mình.
Không phải ôn Noãn vừa sinh Doãn Tư chưa được ba tháng sao?
Sao lại không còn sữa?
Anh bế Tiểu Doãn Tư lên, không nói gì cả, thầm nghĩtối nay phải nói chuyện với ôn Noãn mới được… Về cuộc hôn nhân của bọn họ, về con trai của hai người!
Mười một giờ trưa.
Phiên thấm vấn của tòa kết thúc, Hoắc Minh ra khỏi Tòa án.
Trước xe của anh bỗng có một cô gái trông nhếch nhác vô cùng, cả người đầy máu, trên da lộ ra nhiều vết bầm xanh xanh đỏ đỏ, rõ ràng là mới bị người ta dạy dỗ.
Sơ Liên run run nói: “Luật sư Hoắc, xin ngài hãy nói chuyện với bà Hoắc giúp tôi, cho tôi một con đường sống! Hôm qua tôi chỉ muốn chơi với bạn nhỏ một chút thôi, thật sự không cố ý, tôi khống biết cô ấy lại điên như vậy!”
Hoắc Minh mở cửa xe, ném cặp vào trong.
Sau đó anh nhìn sang sở Liên, châm một điếu thuốc: “Tại sao cô lại đến nhà trẻ tìm con gái tôi?”
Sở Liên co rúm cả người.
Một lúc lâu sau, cô ta mới nhỏ giọng nói: “Luật sư Hoắc, đêm đó ngài đưa tôi về, có phải là ngài cũng đối xử đặc biệt với tôi không? Tôi biết
Sao lại không còn sữa?
Anh bế Tiểu Doãn Tư lên, không nói gì cả, thầm nghĩtối nay phải nói chuyện với ôn Noãn mới được… Về cuộc hôn nhân của bọn họ, về con trai của hai người!
Mười một giờ trưa.
Phiên thấm vấn của tòa kết thúc, Hoắc Minh ra khỏi Tòa án.
Trước xe của anh bỗng có một cô gái trông nhếch nhác vô cùng, cả người đầy máu, trên da lộ ra nhiều vết bầm xanh xanh đỏ đỏ, rõ ràng là mới bị người ta dạy dỗ.
Sơ Liên run run nói: “Luật sư Hoắc, xin ngài hãy nói chuyện với bà Hoắc giúp tôi, cho tôi một con đường sống! Hôm qua tôi chỉ muốn chơi với bạn nhỏ một chút thôi, thật sự không cố ý, tôi khống biết cô ấy lại điên như vậy!”
Hoắc Minh mở cửa xe, ném cặp vào trong.
Sau đó anh nhìn sang sở Liên, châm một điếu thuốc: “Tại sao cô lại đến nhà trẻ tìm con gái tôi?”
Sở Liên co rúm cả người.
Một lúc lâu sau, cô ta mới nhỏ giọng nói: “Luật sư Hoắc, đêm đó ngài đưa tôi về, có phải là ngài cũng đối xử đặc biệt với tôi không? Tôi biết ngài thích khuôn mặt này, khuôn mặt rất giống chị tôi…”
Hoắc Minh chậm rãi phun ra một ngụm khói.
Anh nhìn cô ta, giọng điệu lạnh nhạt: “Có lẽ khuôn mặt của cô đúng là làm tôi nhớ đến chuyện gì đó, nhưng chuyện này chắc chắn chẳng phải chuyện vui vẻ gì! Hơn nữa, cô dựa vào đâu mà cho rằng bản thân có quyền đến làm phiền Hoắc Tây?”
Cho nên cô ta phải được dạy cho một bài học, Hoắc Minh cũng thấy chẳng cần thông cảm gì cho cô ta.
Anh không phải là loại đàn ông thích làm xằng làm bậy, nhưng anh hiểu rõ nam nữ mập mờ là như thế nào.
Đêm đó ở trên xe, khi cô ta dựa sát vào…
Anh đã bình tĩnh từ chối!
Anh cảm thấy cô nhóc không hiếu chuyện này cũng nên biết giữa bọn họ không được có trò đùa này!
Sắc mặt Sở Liên tái xanh, cơ thế bị thương run rấy không thôi.
Bây giờ cô ta đã đến bước đường cùng rồi.
Trường đã đuổi học cô ta, căn phòng cô ta thuê cũng bị chủ nhà bán đi… Chẳng bao lâu nữa cô ta sẽ phải ngủ ngoài đường, nên mới đến đây kế tình trạng khốn đốn của mình cho anh nghe, hòng mong anh sẽ đau lòng cho mình.
Hoắc Minh phủi phủi tàn thuốc.
Anh lạnh nhạt nói: “Cô rời khỏi thành phố B, đến chỗ thư ký Trương lấy tấm séc hai trăm ngàn đi!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của sở Liên trắng bệch như tuyết, đây không phải là kết quả mà cô ta muốn!
Thứ cô ta muốn là được kim ốc tàng kiều!
Sau đó leo lên vị trí bà Hoắc!
Cô ta cắn cắn môi, nước mắt rưng rưng chực rơi xuống: “Luật sư Hoắc, em muốn ở bên anh đâu phải vì tiền! Em chỉ đơn giản là thích anh mà thôi… Anh, anh rể, anh thật sự không hề có cảm giác gì với em sao?”
Anh rể…
Thư ký Trương ở bên cạnh liếc mắt xem thường, tốt bụng nhắc nhở: “Cô Kiều khi còn sống đã từng kết hôn một lần! Người đó là anh Hoàng, người Anh gốc Hoa!”
Sắc mặt Sở Liên xấu hố, khó coi.
Giờ đây cô ta đã không còn mặt mũi, không còn liêm sỉ gì nữa rồi, tính lợi dụng quan hệ cấm kỵ của hai người để kích thích dục vọng chiếm hữu của Hoắc Minh.
Nhưng đáng tiếc là Hoắc Minh không hề có một chút ý nghĩ nào với cô ta.
Đàn ông đều rất thích so sánh.
So với Ôn Noãn nở nang đầy đặn, sở Liên chỉ trông như một con gà con khô cằn!
Đàn ông nào không mù đều biết mình muốn ỏm ai!
Hoắc Minh không muốn dây dưa nữa, bỏ lại một câu: “Tôi cho cô ba ngày để suy nghĩ!”
Ngồi trên xe, anh nhớ đến ôn Noãn…
Anh không hề thấy thương xót sở Liên chút nào, nhưng anh luôn cảm thấy việc ôn Noãn khồng lưu đường sống cho người ta như thế này, rất giống anh ngày trước.
Hoắc Minh nhớ tới hai mẹ con ở thành phổ H kia.
Anh lại bắt đầu bực bội.
Anh biết Ồn Noãn làm vậy với sở Liên một nửa là trả thù xả giận, một nửa là muốn khích anh, ép anh phải ký đơn ly hôn… Anh không khỏi nghĩ, chẳng lẽ cô gấp gáp muốn rời xa anh đến vậy sao?
Có ai đang chờ cô sao?
Cố Trường Khanh, hay là Hạ Như Lâm?
Quá trưa, anh lái xe về nhà họ Hoắc, anh biết
ôn Noãn đang ở nhà với Hoắc Tây.
Hoắc Tây đang ngủ trưa.
Hoắc Minh dịu dàng sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, hỏi người giúp việc: “ôn Noãn đâu?”
Giúp việc thận trọng đáp: “Mợ Hoắc đang ở phòng gym dưới tầng trệt ạ!”
Giờ mà cô còn có tâm trạng đi tập gym…
Hoắc Minh cởi áo khoác tây trang, đi cầu thang thẳng xuống tầng trệt.
Quả nhiên ôn Noãn đang ở đây.
Âm nhạc thư giãn vang lên, thân hình uyển chuyển của người phụ nữ ở đó, từ ngày thấy bản thỏa thuận ly hôn, cảnh này đều luôn kích thích Hoắc Minh.
Anh bước tới, bật nhạc to lên.
Ôn Noãn đã nhận ra, cô dừng động tác, nhìn sang anh: “Sao về sớm như vậy, về ký tên sao?”
Hoắc Minh đến gần cô.
Từng bước, từng bước rút ngắn khoảng cách, anh ôm lấy vòng eo thon gầy của cô, kéo vào lòng mình.
Vừa cúi đầu xuống đã hôn cô mạnh bạo.
Cơ thể cô mềm mại, làn da mướt mồ hôi trắng đến chói mắt.
Hoắc Minh thích thú không thôi, âu yếm vổ về không chịu buông tay, vừa hôn cô vừa nói ra những lời bấn thỉu: “Em đánh cô ta thành ra như vậy là muốn anh đồng ý ly hôn với em, có đúng không? ôn Noãn, tại sao em lại nghĩ anh có thể thích cô ta cơ chứ? Nếu phải so sánh, anh sẵn sàng ngủ với em mỗi ngày… Khi làm chuyện đó, em nũng nịu ngoan ngoãn đến mức nào, em không biết sao?”
“Mấy tháng rồi không chạm vào người em, chắc là em đã quên mất rồi!”
“Vậy để anh giúp em ôn lại nhé!”
Hoắc Minh rất mạnh tay, ôn Noãn bị anh đấy ngã vào sô pha mềm mại.
Đầu cô vùi vào trong vải, cảm nhận được thế công kích như chẻ tre của anh, ngay cả âm thanh phản kháng cũng vỡ vụn…
Hoắc Minh cắn vào phần thịt mềm sau tai cô, thấp giọng lấm bấm: “Thoải mái quá!”
Bây giờ hai người đang ở nhà họ Hoắc.
Ôn Noãn không thế nào lớn tiếng được, nếu không sẽ khiến người khác chê cười, hơn nữa người lớn trong nhà còn đang nghỉ trưa… Cô khó chịu quay mặt đi, đuôi mày hiện ra màu xanh nhạt mê người.
Hoắc Minh thích nhất là nhìn thấy chỗ đó…
Mỗi lần Ồn Noãn hứng lên, màu xanh nhạt kia liền hiện ra.
Anh nhìn nó một lúc lâu, sau đó ngón tay thon dài khẽ vuốt ve chỗ kia, thở hổn hển nói: “Bây giờ em vẫn là vợ anh, ngày nào anh chưa ký tên, ngày đó em vẫn còn là bà Hoắc!”
Anh quang minh chính đại thể hiện chủ quyền với cô, chiếm hữu cô hết lần này đến lần khác.
Có lẽ là do không làm quá lâu, khiến anh nhớ da diết hương vị này, vậy nên làm ôn Noãn tận hơn ba tiếng…
Lúc này mới chấm dứt.
Anh vẫn Ồm cô không chịu buông tay, mãi cho đến khi mồ hôi ngừng chảy.
Ôn Noãn bỗng bị hắn làm mấy tiếng chẳng vì lý do gì, lúc này mới lấy được chút sức, cô đá anh một cái, giọng fâm rì như đang khóc: “Đủ rồi, làm xong thì cút đi!”
Hoắc Minh cúi đầu tìm môi cô, hôn hôn cô.
Lúc lâu sau, anh mới nhỏ giọng nói: “Như vậy mới ngoan chứ!”
Ôn Noãn đẩy anh ra, cô ngồi dậy, cũng không quan tâm dáng vẻ bây giờ của mình như thế nào, ngón tay thon dài vuốt nhẹ mái tóc dài màu trà, giọng hơi run run nhưng cố tỏ vẻ thờ ơ: “Hoắc Minh, anh cho rằng khoe mẽ trên người tôi mấy tiếng, quan hệ với tôi một lần là có thế khiến tôi thay đổi suy nghĩ, khiến tôi cúi đầu phục tùng anh sao? Anh cũng quá tự cao rồi đấy!”
Bọn họ làm thì làm…
Nhưng ly hôn thì vẫn phải ly hôn!
Nói xong, cô liền đi thẳng đến gian phòng tắm vòi sen trong phòng gym, tắm rửa sạch sẽ.
Khi đi ra, Hoắc Minh đã mặc xong áo sơ mi và quần tây, có điều cái nào cũng đầy nếp nhăn, anh nhìn cô chăm chú, thấp giọng hỏi: “Sao lại thay quần áo vậy? Phải ra ngoài sao?”
Ôn Noãn lấy di động trên sô pha, bước ra ngoài.
Anh bắt lấy tay cô, hỏi cô đi đâu.
Ôn Noãn hất tay anh ra: “Đi mua thuốc tránh thai! Hoắc Minh, anh nghĩ tôi… lại có thế sinh con cho anh sao!”
Tối qua cô đã hết sữa cho con bú.
Kỳ kinh cũng sắp đến rồi, hôm nay anh
phóng túng như thế, rất có thể sẽ làm cô có thai.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom