• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Hoắc tổng truy thê (8 Viewers)

  • Chương 421-425

Chương 421 Bởi vì quả thật không dừng lại được.​


Hoắc Minh cười khẽ một cái.
Thật ra là không có, trong trí nhớ của anh không có…
Có điều thân là đàn ông, anh sẽ không nói cho cô biết việc này, chỉ phủi ống quần làm ra vẻ không thèm để bụng, hỏi lại: “Chẳng phải em đã làm vợ anh bao nhiêu năm sao, anh biết được bao nhiêu… Em không biết chắc?”
Anh lại bóp nhẹ mặt cô một cái: “Em ghen tỵ như vậy, chắc chắn là biết ròi!”
Ôn Noãn cười điềm đạm.
Hoắc Minh nhìn góc nghiêng đẹp hiền hòa của cô, trong lòng chợt mềm nhũn, hạ giọng nói: “Đừng làm loạn nữa! về sau chúng ta hãy sống vui vẻ với nhau, nhé?”
Anh cảm thấy, bằng tuối như anh đây, cộng thêm tình trạng khôi phục của ôn Noãn, chắc chắn có thế phấn đấu thêm đứa thứ ba!
Nhưng mà thêm hai năm nữa, còn phải xem xem Ôn Noãn có muốn không!
Có thể là do anh đã tỏ thái độ, cho nên bầu không khí giữa hai người tốt hơn lần trước rất nhiều, lúc vào bệnh viện toàn là Hoắc Minh bận trước lo sau, đến cả lão Triệu cũng nói: “Cậu chủ đã săn sóc được bằng một nửa lúc trước rồi!”
ôn Noãn ngồi trên ghế dài, cầm ly nước ấm trong tay.
Cô cười nhạt, nhìn Hoắc Minh từ đằng xa đang đi tới, đến gần mới nghe thấy anh lấm bấm nói: “Rất tốt! Thân thể cũng sạch sẽ!”
Mặt Ôn Noãn hơi nóng lên.
Cô giả vờ đọc phiếu khám bệnh, sau đó bỏ phiếu khám vào trong túi.
Hoắc Minh lại đi lên trước một bước, duỗi tay ôm lấy eo cô, nhọ giọng nói: “Đi mua đ’ô Tết với anh đi, bố sắp xếp cho anh nhiều việc quá, giống kiểu sợ anh không đủ mệt ấy!”
Ôn Noãn ngửa đầu lên, khẽ xoa khuôn mặt anh tuấn của anh: “Là do anh tự chuốc họa vào thân đấy chứ! Gần đây bố khó chịu với anh lắm!”
Hoắc Minh bắt lấy tay cô.
Anh nhỏ giọng nói: “Sao ông ấy lại thương em như vậy!”
Anh biết tính tình của bố mình, dù sau tính cách của anh cũng thừa hưởng từ bố mình mà ra, chẳng qua tình yêu thương của ông ấy dành cho Ôn Noãn gần như đã vượt qua cả Minh Châu, nhìn vào là có thể nhận thấy rõ, mà kỳ lạ hơn nữa là Minh Châu không hề ghen tỵ, trái lại còn thích bám lấy ôn Noãn.
Tại sao người phụ nữ này lại có sức cuốn hút đến vậy?
Ôn Noãn chậm rãi đi vào thang máy: “Thì bởi vì em tốt chứ sao!”
Lão Triệu đi xuống dưới trước, trong thang máy chỉ có hai vợ chồng, cho nên có thể phóng túng hơn chút, anh đè cô lên tường thanh máy, dùng kỹ xảo trêu chọc cô, ghé sát vào tai cô lấm bấm nói: “Vậy có thể cho phép anh trải nghiệm mặt tốt đẹp của Tổng Giám đốc ôn không?”
Mặt Ôn Noãn nóng bừng lên.
Hiện tại, trình độ vô lại của Hoắc Minh đã vượt qua cả tưởng tượng của cô.
Không biết có phải tất cả đàn ông đều giống như thế này không, đối với mấy chuyện như thế này cho dù không học cũng hiểu.
Ôn Noãn không dao động.
Thật ra cô cũng muốn chứ, người đàn ông trước mặt là người cô yêu vô cùng, sao cô lại không nghĩ đến chuyện thân mật với anh cho được.
Nhưng mà cô cũng biết rõ, một khi cô đã giao hết toàn bộ mọi thứ ra rồi, vậy thì không còn con át chủ bài nào trong tay.
Chỉ có thế mặc anh chơi đùa.
Đến một ngày nào đó anh chán rồi, vậy cô nên làm thế nào đây?
Bàn tay đang chống lên vai anh của ôn Noãn nhẹ nhàng trượt xuống dưới dây lưng của anh, đầu ngón tay vẽ vòng tròn trên khuy dây lưng, như có như không mà chọc ghẹo: “Vậy phải xem biểu hiện của anh!”
Hoắc Minh bị cô kích thích, há miệng cắn một cái lên tai cô.
“Đúng là xấu xa!”
Cũng may, ở bên ngoài anh vẫn biết chừng mực, không làm quá mức.
Bọn họ đi dạo suốt một ngày, không chỉ có đồ Tết, còn mua cả quần áo mới đi chơi Tết cho mấy đứa nhỏ, ôn Noãn còn chọn hai bộ cho Trương Sùng Quang, bảo nhân viên giao đến nhà họ Trương.
Lúc trở về, Hoắc Minh tự mình lái xe.
Anh đi được một đoạn, đột nhiên hỏi: “Em thích Sùng Quang lắm à?”
Ôn Noãn gật đầu: “Nhìn rất tuấn tú! Lại còn thông minh!”
Hoắc Minh nắm vô lăng, ho khan một tiếng: “Thế nào thì gọi là tuấn tú?”
Ôn Noãn liếc nhìn anh một cái.
Cò biết anh có ý gì, chẳng qua chỉ muốn hỏi cô xem có thấy anh đẹp trai hay không thôi.
Tất nhiên Hoắc Minh rất đẹp.
Có thể nói, anh là người đàn ông đẹp nhất mà Ôn Noãn từng gặp.
Cô không chút keo kiệt nói: “Giống như anh thế này là tuấn tú rồi!”
Hoắc Minh cười khẽ một cái, anh duỗi tay chạm vào tấm kính trên xe, nói nhỏ: “Lại có tuyết! Nếu như tuyết lớn thì chúng ta phải đón năm mới trong nhà… Nghĩthửxem có bộ phim nào mà em chưa xem không, chúng ta ở nhà xem.”
Tuyết mịn, càng rơi càng lớn…
Ôn Noãn dùng đầu ngón tay chạm lên cửa xe.
Thời tiết như thế này, lại cùng anh ngồi trong xe ngắm cảnh tuyết rơi khiến cô cũng có chút rung động.
Lúc dừng đèn đỏ, cô kêu nhỏ: “Hoắc Minh!”
Anh ừ một tiếng.
Sau đó, anh lái xe sang một hướng khác, dừng xe ở ven đường.
Một tiếng vang rất nhỏ vang lên.
Anh cởi đai an toàn ra, sau đó ôn Noãn bị anh ôm vào trong lòng… Áo khoác bị cởi ra, chỉ còn lại một cái áo lông hồng nhạt, dán chặt vào thân thể nhỏ nhắn của cô.
Hoắc Minh không hôn cô ngay.
Anh đè cô lên trên vô lăng, bàn tay ấm áp vổ về xoa bóp eo cô.
“Muốn nói cái gì?”
Ôn Noãn tháo dây cột tóc ra, mái tóc màu trà dài đến eo buông xõa, tản ra hương thơm giống mùi hoa sen.
Cô ôm cổ anh, môi đỏ hé mở, giọng nói khàn khàn gợi cảm: “Hoắc Minh, em muốn hôn anh!”
Anh bị cô trêu chọc khó lòng chịu nổi, chỗ cổ xuất hiện một mảng hồng nhạt, còn có một vài sợi gân xanh hơi nổi lên, cả người giống như chìm vào ham muốn nhục dục…
Anh cúi người, ngậm lấy môi cô, hỏn môi với cô.
Nam nữ trưởng thành, một khi châm lửa thì chỉ hôn môi là không đủ!
May mà sắc trời đã tối sẫm…
Da mặt Ôn Noãn rất mỏng, không chịu làm với anh ở trong xe, huống chi lại còn ở ngoài đường thế này.
Hoắc Minh không nhịn được, anh ghé sát bên tai cô, khàn khàn nói: “Đừng nhúc nhích! Đế anh hầu hạ em, sau đó em nói cho anh biết làm có được hay không…”
Anh cảm thấy chuyện này rất mới lạ, dù sao trong trí nhớ của anh chưa từng có chuyện hầu hạ cho người phụ nữ nào cả.
Nhưng anh muốn khiến ôn Noãn sung sướng.
Cuối cùng, cả hai đều khó mà nói thành lời…
Ôn Noãn đỏ mặt tim đập nhanh, cô muốn cài cúc váy lông cừu lại, mãi vẫn không cài được.
Hoắc Minh chỉnh đốn lại xong.
Anh nhìn thấy ôn Noãn như vậy không khỏi mềm lòng, giơ tay giúp cô làm, sau đó thuần thục cài khóa cho cô.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, có thế thấy rõ khát vọng khó nén trong mắt đối phương.
Bọn họ không thấy đủ, vần còn chưa đủ…
Giọng nói của Hoắc Minh khàn khàn: “Về nhà ăn cơm thôi! Bố đã gọi vài cuộc rồi!”
Bọn họ, không nghe máy…
Bởi vì quả thật không dừng lại được.
Ôn Noãn ngồi vào ghế phụ, trên mặt vẩn nóng bừng, cô không dám nhìn anh nên chỉ có thể xoay mặt sang bên khác.
Hoắc Minh thắt đai an toàn, lúc khởi động xe còn cười cô: “Sao lại giống con gái chưa trải sự đời vậy! Trước kia… Chúng ta không làm mấy
chuyện này ở bên ngoài à?”
“Không có!”
Mặt Ôn Noãn nóng như muốn bốc khói, cô hạ cửa xe xuống một chút…
Nhưng Hoắc Minh lại nhanh chóng đóng lại cho cô, giọng nói của anh trầm trầm khàn khàn: “Đừng có mở! Hiện tại thì thấy thoải mái, nhưng tí nữa sẽ bị cảm, em bị cảm thì không thể cho Duẫn Tư ăn được!”
Ôn Noãn nhẹ nhàng vuốt tóc: “Anh chỉ biết thương nó!”
“Anh thương em hơn chứ! Anh sợ em đau đầu!”
Bọn họ nói chuyện câu được câu không, bầu không khí ngọt ngào.
Ngoài xe thì có tuyết rơi.
Trong xe thì ấm áp, bên cạnh có người yêu ngồi cùng…
Lúc cửa xe bị phủ sương mù, ôn Noãn viết tên anh lên trên đó…
Hoắc Minh!”
Điện thoại của anh vang lên rất nhiều lần.
Hoắc Minh đang lái xe, cho nên để ôn Noãn xem, Ôn Noãn nhận ra đó là số điện thoại của sở 
Liên, bởi vì cô đã nhìn thấy trong tư liệu rồi.
Ôn Noãn bình tĩnh nói: “Là sổ lạ!”
Hoắc Minh cười cười: “Vậy em cho vào số đen đi! Sắp đến Tết rồi, chắc mấy người tiêu thụ sản phấm qoi điên đấy!”

Chương 422 Cô đã nhờ người thiết kế nội thất xong rồi.​


Ôn Noãn trượt ngón tay mấy cái.
Số điện thoại của sở Liên đã lọt vào trong sổ đen của Hoắc Minh.
Làm xong, tâm trạng của cô cũng chịu chút ít ảnh hưởng, lúc Hoắc Minh nói chuyện cô còn bần thần.
Mãi cho đến khi xe dừng lại ở biệt thự.
Anh cởi đai an toàn ra, nghiêng người ôn hòa hỏi: “Sao lại không nói gì thế?”
Đàn ông luôn thích so đo…
Hoắc Minh suy nghĩ rồi hỏi: “Vừa nãy làm trong xe, em không thoải mái à?”
Ôn Noãn nhẹ nhàng lắc đầu.
Cô mở cửa xuống xe, nói lảng sang chuyện khác: “Bọn họ còn đang chờ chúng ta đấy!”
Mới đi được hai bước, Hoắc Minh đã giữ chặt tay cô lại.
Cả người cô ngã vào vòng ôm của anh.
Bông tuyết, vẫn bay trên không trung, làm ướt áo khoác trên người họ, nhưng mà không ai để ý đến, bởi vì trong một đêm rét lạnh thế này, có thể có được cái ôm lâu dài như thế là chuyện khó có được.
“ôn Noãn! Có lẽ, anh có thế làm một người chồng tốt!”
Anh ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng nói.
Anh vứt bỏ thành kiến trước kia, muốn nghiêm túc thử đón nhận cô.
Không cần biết là vì dục vọng đàn ông, hay là do tính nết cô rất tốt, tóm lại anh cảm thấy cô là một tình nhân ngoan, cũng là một người vợ hiền, lại vừa là một bà mẹ tốt.
Ôn Noãn dựa vào vai anh, trong lòng dâng lên chút tham lam, lẩm bẩm nói.
“Thật vậy à?”
“Hoắc Minh, anh thích em ở chỗ nào?”
Hoắc Minh lười nhác vỗ vổ người cô: “Buổi tối anh nói cho em!”
Ôn Noãn lại lấm bẩm: “Nhanh quá!”
Hoắc Minh khẽ vuốt lưng cô, từng chút từng chút một, lúc này cô ngoan cực kỳ, mà anh thì rất thích cưng chiều cô những lúc cô thế này…
Hoắc Chấn Đông và Lục Khiêm đang đứng ở huyền quan của biệt thự.
Hai người đang hút thuốc.
Hoắc Chấn Đông bỗng trợn mắt già lên: “ồng nhìn xem, hai người đang ôm nhau ở chỗ bãi đậu
xe kia có phải Hoắc Minh với vợ nó không?”
Lục Khiêm cúi đầu châm lửa, hút một hơi thật dài, nhìn rất nam tính.
Ông ấy nhìn một cái: “Còn ai vào đây!”
Hoắc Chấn Đông không đứng im được!
Ông ngậm điếu thuốc lá, đội tuyết đi về phía trước, vừa đi vừa nói to: “Hoắc Minh, mày là thằng ngốc à! Đang có tuyết mà đứng đấy diễn phim thần tượng lãng mạn, người mày da thịt dày béo không sao, nhưng vợ mày mới sinh được có hai tháng, mày cũng dám để con bé đứng hứng tuyết chung với mày?”
Đầu ngón tay đang kẹp thuốc lá của Lục Khiêm suýt bị bỏng!
Phía đằng kia, ôn Noãn ngượng ngùng đấy Hoắc Minh ra: “Bố đến kìa!”
Hoắc Minh cũng cảm thấy không ổn, cởi áo khoác ra khoác lên vai cô, ôm cô nói: “Được rồi, chúng ta đi vào trước đã! Anh đã nói là bố thương em nhất rồi mà!”
Lúc anh nói, Hoắc chấn Đông đã đi tới.
Trong tay ông cầm một cái ô to màu đen, đưa cho ôn Noãn che, sau đó mắng cho thằng con trai ngu xuẩn của mình một trận!
Hoắc Minh lấy một điếu thuốc lá từ trong túi ra.
Anh đứng giữa trời tuyết châm lửa, sau đó cười nhạt liếc nhìn ôn Noãn một cái.
ít nhiều gì cũng có hàm ý chê cười trong đó.
Nói thật, bộ dáng này của Hoắc Minh đúng là làm Ôn Noãn rất thích! Chẳng qua có người lớn ở đây, cô không dám tán tỉnh với anh, vội bước vào trong đại sảnh.
Hoắc Chấn Đông lại dạy cho Hoắc Minh một tiết phụ nữ sau khi sinh.
Cuối cùng, ông vung tay lên: “Đi hầu hạ vợ anh đi, nhìn là thấy chướng mắt!”
Hoắc Minh thong thả hút xong nửa điếu thuốc lá còn lại, vào nhà!
Vừa mới vào đã thấy ôn Noãn đang cởi áo khoác ra, dùng khăn lông lau tóc.
Trên người cô chỉ mặc một cái váy lông dê mỏng, vừa đẹp vừa nhu hòa, làm cho da thịt trở nên trắng hơn.
Giọng nói của Hoắc Minh mang theo chút ôn hòa: “Còn nửa tiếng nữa mới ăn cơm, lên lầu tắm một cái đi! Anh đi xem Doãn Tư!”
Tiểu Hoắc Tây nắm tay anh, vội vàng nói: “Con cũng muốn đi xem em trai với bố!”
Hoắc Minh khom lưng bế cô bé lên, hôn mấy cái.
Tiếu Hoắc Tây quàng một tay ôm cố anh, dù không nói gì cũng biết là cô bé đang vui vẻ.
Ôn Noãn nhìn một lớn một nhỏ, biếu tình bất giác trở nên dịu dàng.
Bà Hoắc cầm lấy khăn lông trong tay cô, từ từ nói: “Thời gian lâu rồi nó cũng sẽ tu chí lại, dù sao hai đứa cũng đã có tình cảm sẵn rồi.”
Ôn Noãn khẽ ừ một tiếng.
Thật ra Hoắc Minh có nhớ lại hay không cũng không quan trọng.
Quan trọng nhất là sau này thế nào!
Cô lên lầu tắm rửa, lầu một nhà họ Hoắc rất náo nhiệt, người hầu đi đi lại lại, bưng đồ ăn ngon lên bàn, trong phòng khách ấm cúng, rất có hương vị của ngày cuối năm.
Hoắc Minh đi xem Doãn Tư xong, dẫn Hoắc Tây xuống dưới lầu.
Lúc này đã là bảy rưỡi tối.
ở vùng ngoại ô của thành phố B đã có người bắt đầu bắn pháo hoa…
Tiếu Hoắc Tây mặc bộ váy xinh đẹp chạy vòng quanh Hoắc Minh, mà người đàn ông anh tuấn chỉ cảm thấy trong lòng như mềm nhũn ra, bế luôn con gái nhỏ vào lòng.
Lúc anh đọc tạp chí kinh tế, có đôi khi sẽ nhìn gương mặt nhỏ trắng nõn kia tới mức thất thần.
Nhìn Hoắc Tây giống như đang thấy ôn Noãn.
Tiểu Hoắc Tây bị nhìn vậy thì ngại ngùng vò vò ngón tay: “Bố, đúng là bố rất đẹp trai, nhưng mà con thấy Trương Sùng Quang đẹp hơn nhiều!”
Hoắc Minh tát vào mông cô bé một cái!
Hoắc Tây xấu hổ, ôm chầm lấy vai anh làm nũng…
Lục Khiêm và Hoắc Chấn Đông đi vào trong nhà, thấy vậy, hai mắt ông ấy hơi tối đen đi.
Chưa bao giờ ông và Thước Thước thân thiết nhau như vậy, đứa bé kia rất thẹn thùng.
Vừa hay Minh Châu đang dẫn theo Thước Thước xuống dưới lầu.
Gần đây cô ấy sống rất tốt, con nhỏ đã có bố mẹ chăm giúp, cô ấy không cần bôn ba vì kế sinh nhai, đã sớm khôi phục vẻ xinh đẹp như trước, chẳng qua lại có thêm vài phần sương gió!
Lục Khiêm nhớ cô ấy, nhưng hiện tại ông không có tư cách.
Ông khom lưng nói với hai đứa nhỏ: “Đến đây, ông cậu cho lì xì cho này!”
Tiểu Hoắc Tây đầu tàu gương mẫu đi tới trước.
Lục Khiêm cho cô bé một cái lì xì dày cộp!
Thước Thước chần chừ, cậu bé cảm thấy Lục Khiêm hơi đáng sợ, Minh châu vỗ nhẹ vai cậu bé nói: “Đi nhanh đi!”
Tiếu Thước Thước lấy đủ dũng khí, chậm chạp bước đến trước mặt Lục Khiêm.
“Ông cậu!”
Nhất thời, bầu không khí trong phòng khách trở nên nghẹt lại!
Biểu tình trên mặt Lục Khiêm suýt không giữ được bình thản, nhưng ông vẫn từ ái sờ đầu cậu nhóc, đưa một cái bao lì xì thật dày cho cậu, còn khàn khàn giọng nói: “Phải gọi là bố chứ!”
Tiếu Thước Thước cái hiểu cái không, vẫn gật đầu gọi: “Bố!”
Tiểu Hoắc Tây chạy lại đây, âm thanh giòn giã: “Ông cậu là cậu của mẹ, cho nên Tây Tây gọi là ông cậu, nhưng ông cậu với cô là một cặp, sinh ra Tiểu Thước Thước, cho nên Thước Thước phải gọi là bố!”
Lục Khiêm sờ đầu Tiểu Hoắc Tây.
Thông minh thật! Giống bố cô bé!
Tiếu Hoắc Tây kéo Thước Thước chạy đi đếm bao lì xì…
Hoắc Minh châu chậm rãi đi xuống lầu.
Lục Khiêm lấy một cái hộp từ trong túi áo ra, đưa cho cô ấy: “Đáy là quà mừng năm mới!”
Minh Châu không chịu nhận.
Ánh mắt Lục Khiêm sâu thẳm: “Anh trai em còn phải gọi tôi một tiếng cậu, cứ coi như lì xì của người lớn cho đi! Nhận lấy đi, khó lắm tôi mới đến đây một chuyến, sáng mai phải đi rồi, không biết đến bao giờ mới có thế quay lại đây được!”
Hoắc Minh châu bực mình nhận lấy cái hộp, mở ra xem.
Là một vòng hạt đế vương lục.
Vừa nhìn đã biết là đồ có giá trị liên thành!
Cô không dám thu, Lục Khiêm lại nhẹ nhàng bâng quơ nói không có gì…
Ông không nói cho cô ấy biết, đây là vật gia truyền của nhà họ Lục.
Chỉ có con dâu trưởng của nhà họ Lục mới có thể có được.
Chuyện của ông và cô ấy không biết sẽ thế nào… Nhưng mà lần này đến đây, ông xúc động muốn hứa hẹn với cô.
Bên này, tâm tình gợn sóng.
Bên kia, Hoắc Minh cứ ngồi im lẳng lặng xem.
Anh không giống cô em gái ngốc của mình, vừa nhìn đã biết chuỗi vòng phỉ thúy này có ý nghĩa gì, chẳng qua anh không nói rõ ra… Đúng lúc này, điện thoại di động trong túi áo anh vang lên.
Là một dãy số lạ.
Anh hơi nhăn mày, nhưng nghĩ lại thì vẫn nghe máy, vừa mới ấn chấp nhận đã nghe thấy tiếng khóc từ phía bên kia truyền đến: “Luật sư Hoắc, tôi cầu xin anh giúp đỡ sở Liên với! Cô ấy không có ai hổ trợ nên mới về quê làm ăn, hôm nay tuyết lớn, mà chỗ cô ấy toàn là núi, cô ấy bất cấn bị ngã xuống vách núi rồi, hiện tại gọi đội cứu viện cũng khó đến được… Luật sư Hoắc, tôi biết cô ấy có chỗ sai, cô ấy đắc tội với bà Hoắc, nhưng mà hiện tại thật sự không thế gọi cho cứu viện được, nếu không có phi cơ trực thăng thì cô ấy chỉ có thể chịu cóng chết ở đằng kia thôi!”
“Cô ấy đã gọi cho anh mấy cuộc điện thoại, nhưng mà anh không nghe máy!”
“Luật sư Hoắc, tôi cầu xin anh!”
Cô gái tên Tiểu Ngải kia đang khóc lóc không ngừng.
Hoắc Minh nắm chặt điện thoại di động.
Mấy cuộc điện thoại cũng không nghe máy…
Sau đó, bị Ôn Noãn kéo vào sổ đen.
Một mạng người…
Hoắc Minh lập tức đồng ý, anh hỏi kỹ càng tình hình, sau đó nói mình sẽ xử lý.
Anh cúp điện thoại, giương mắt nhìn…
Ôn Noãn đang đứng trên cầu thang, cô đã tắm gội xong, gương mặt lại càng trắng nõn thêm.
“Anh muốn ra ngoài à?”
Cô nhìn anh đã cầm áo khoác lên, giống như muốn đi ra khỏi nhà.
Hoắc Minh ừ một tiếng.
Anh nói nhỏ: “ít nhiều gì cũng có quan hệ với chúng ta, ôn Noãn, anh xử lý xong chuyện này sẽ trở về!”
“Nhưng mà đồ ăn đã xong hết rồi! Sáng mai cậu sẽ rời đi!”
Ôn Noãn bám vào tay vịn, chậm rãi đi xuống dưới…
Cô nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng chỉ có cô mới biết được tay của mình đã run đến mức nào.
Cuối cùng, cô đi tới trước mặt anh: “Để cậu xử lý cho, dùng quan hệ đế thuyên chuyển trực thăng, em cảm thấy không có vấn đề gì cả.”
Hoắc Minh nhìn về phía Lục Khiêm.
Lục Khiêm chậm rãi hút thuốc, cười nhạt: “Tôi giúp được!”
Anh lại nhìn về phía òn Noãn.
Trên mặt òn Noãn vẫn mang theo nụ cười nhợt nhạt: “Có cậu giúp đỡ, anh có thế yên tâm! Hoắc Minh, anh đã đồng ý với em là không bao giờ nhúng tay vào chuyện của sở Liên nữa, cho nên giao chuyện này cho em đi… Được không?”
Cô không ngu.
Trên đời này làm gì có chuyện nào trùng hợp đến thế!
Chẳng qua sở Liên chỉ đang dùng khố nhục kế mà thôi!
Chỉ là cô gái này thật tàn nhẫn, thật liều mạng, dám rơi xuống chân núi thật, nếu như không có trực thăng đến cứu thì cô ta thật sự có thể bị chết cóng!
Ôn Noãn không thèm để ý cô ta chết hay sổng, nhưng cô còn muốn giữ cho gia đình hòa thuận.
Cô nói xong liền nhìn chằm chằm vào mắt Hoắc Minh.
Hoắc Minh duỗi tay vuốt nhẹ gương mặt cô, giọng nói vẫn còn tính là ôn hòa: “Khó lắm cậu mới đến đáy một lần, mọi người đi ăn cơm đi, anh đi một chuyến, đến sáng mai là về rồi!”
Anh nói xong lập tức quay người đi.
Ôn Noãn bắt lấy tay anh, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi: “ở đây có nhiều người thân như vậy, bầu không khí tốt như vậy mà vẫn không giữ anh ở lại được à? Hay là anh không chịu tin em? Anh cảm thấy em cố ý kéo cô ta vào sổ đen đúng không?”
Hoắc Minh khẽ nhíu mày.
“Ôn Noãn, anh không nghĩ vậy!”
Ôn Noãn rũ mắt cười khẽ một tiếng, cô không muốn dọa Hoắc Tây, cũng không muốn khiến mọi người khó xử ngay trong năm mới này.
Cô hạ giọng, hơi nghẹn ngào nói: “Vừa rồi anh còn nói là muốn làm một người chồng tốt, còn muốn sống yên ổn… Mới được bao lâu mà anh đã muốn đi lo cho một người đàn bà có ý đồ rõ ràng với anh như vậy? Hoắc Minh, anh là sứ giả chính nghĩa, hay là anh đang tiếc khuôn mặt của cô ta?”
Cô nói ra rồi.
Cuối cùng cũng nói ra bí ẩn trong lòng anh!
Mặt Hoắc Minh lạnh tanh: “ôn Noãn, đừng có gây chuyện nữa!”
Ôn Noãn buông tay anh ra, trong nháy mắt ấy, cô có chút hoảng hốt.
Cô miễn cưỡng mỉm cười, đi tới ỏm Hoắc Táy ngồi vào bàn ăn.
Cô khẽ nói nhỏ: “Bổ có việc phải đi ngoài, chúng ta ăn cơm trước với ông bà được không?”
Tiểu Hoắc Tây thưa một tiếng, nhưng vẫn thất vọng.
Ôn Noãn lại nhỏ giọng dồ cô bé.
Từ đầu đến đuôi, cô không hề nhìn lại Hoắc Minh một cái.
Tóm lại… vẫn thất vọng rồi!
Hoắc Chấn Đông không nhịn nối nữa, lạnh giọng nói: “Hoắc Minh, nếu mày mà đi ra ngoài thì tao đánh gãy chân mày!”
Hoắc Minh lạnh nhạt nói: “Bố, là một mạng người đấy!”
Anh nói xong, lại nhìn về phía ôn Noãn.
Anh hy vọng cô có thể nói với anh mấy câu, cho dù là trách cứ cũng được, cho dù chỉ liếc nhìn anh một cái… Nhưng mà cô không làm thế, giống như cô đã từ bỏ rồi, chỉ chuyên tâm chăm sóc Hoắc Tây.
Hoắc Chấn Đông muốn đánh gãy chân thằng con mình!
Ôn Noãn lại nói: “Bố, để anh ấy đi đi!”
Hoắc Chấn Đông cảm thấy rất có lỗi với ôn Noãn, lúc trước Hoắc Minh bảo ôn Noãn chờ mình… Sau đó người trở về là cái thứ như này!
Cuối cùng Hoắc Minh vẫn quyết tâm đi.
Lúc anh đi ra khỏi nhà họ Hoắc, tuyết rơi trắng xóa.
Toàn thân bị bông tuyết lạnh băng bao phủ.
Anh ngồi vào trong xe, liên hệ trực thăng cứu hộ, việc cứu viện đã có tiến triển!
Nhưng mà anh không rời đi ngay, chỉ ngồi im nhìn di động, sau đó anh gọi điện cho ôn Noãn…
Có tiếng chuông chờ, nhưng không có người nghe máy.
Ôn Noãn đang giận.
Hoắc Minh nghĩ ngợi, nhắn cho cô một tin [Sáng mai anh sẽ về”].
Nhắn xong, anh châm một điếu thuốc lá ngồi đợi, đến lúc hút xong ôn Noãn cũng không phản hồi.
Hoắc Minh dụi điếu thuốc đi, lúc đóng cửa số lại anh còn nhìn thoáng qua biệt thự, vẫn đèn đuốc sáng trưng, rất ấm áp.
Anh lạnh nhạt kéo cửa xe lên.
Sau đó nhấn ga.
Anh đi lần này, đêm ba mươi cũng không thể trở về ngay được!
Sau khi Sở Liên được cứu lên, phải vào ICU.
Sáng sớm năm mới.
Lúc Ôn Noãn tỉnh lại, cô lẳng lặng nằm trên giường lớn, đầu ngón tay thon nhỏ vuốt ve gối đầu…
Đồng hồ dưới lầu vang lên tám tiếng chuông.
Cô chậm rãi đứng dậy rửa mặt, cho Doãn Tư ăn, lại chơi với Hoắc Tây.
Lúc mười giờ, cô phát lì xì cho người giúp việc trong nhà, người giúp việc rất thích cô, nhưng nói mấy câu chúc không hay lắm, toàn là chúc vợ chồng hòa thuận các thứ.
Ôn Noãn cười nhạt, gọi hai người giúp việc cũ đến: “Dọn một gian phòng ở đổi diện phòng trẻ con cho tôi, buổi chiều công ty nội thất sẽ đưa đồ đến!”
Cô đã nhờ người thiết kế nội thất xong rồi.
Cô làm một cái phòng nhỏ, về sau sẽ dọn qua đó ngủ, cô không muốn ở chung với Hoắc Minh nữa.
Người hầu kinh ngạc, nhưng cũng không dám nói nhiều lời.
Bọn họ lặng lẽ nói cho Hoắc Minh Châu.
Buổi chiều năm mới, Hoắc Minh châu ở trong phòng ngủ trộm gọi điện thoại cho Hoắc Minh.
Hoắc Minh còn đang ởthành phốT.
Anh đứng ở hành lang nghe điện thoại của Hoắc Minh châu, nhỏ giọng hỏi cô ấy: “Chị dâu em thế nào rồi? Còn tức giận không?”
Mấy ngày nay ôn Noãn không chịu nghe điện thoại của anh, cũng không chịu trả lời tin nhắn.
Anh biết, không dễ gì dỗ cô được.
Giọng nói của Hoắc Minh Châu giống như đang khóc: “Bố giận lắm đấy! Chị dâu đã dọn sạch một gian phòng rồi, em thấy chị ấy muốn phân rõ giới hạn với anh, anh à, anh mau về đi!”
Ôn Noãn muốn ở riêng…
Hoắc Minh ngẩn ra.
Một lát sau, anh nói nhỏ: “Anh biết rồi! Cúp máy trước đây!”
Anh kết thúc cuộc gọi, sau đó lập tức gọi điện cho Ôn Noãn.
Bất ngờ là lần này ôn Noãn nghe máy…
Nhất thời, anh không biết phải nói cái gì, một lúc lâu sau mới khàn khàn giọng nói: “Chúc mừng năm mới!” 
ôn Noãn im lặng một hồi, lên tiếng nói: “Chúc mừng năm mới!”
Hoắc Minh vội vàng nói: “Buối chiều anh sẽ về!”
Anh lại nhỏ giọng giải thích.
Phía bên kia đầu dây, ôn Noãn đang chỉ huy công nhân bày biện đồ gia dụng, nghe vậy cô chỉ cười lạnh một cái: “Tùy!”

Chương 423 Giữa anh và cô ta sẽ không có chuyện gì cả​


Ôn Noãn nói xong lập tức cúp máy.
Cô chỉ huy công nhân, chưa đến nửa ngày đã hoàn thiện một căn phòng nhỏ.
Sau khi bố trí xong hết mọi thứ, ôn Noãn dựa vào trên sô pha nghỉ ngơi…
Buổi chiều cô không gặp ai cả!
Cô ở trong không gian riêng tư của mình, cầm cuốn số nhật ký Hoắc Minh để lại, cấn thận đọc.
Khóe mắt hơi ẩm ướt.
Cô rất nhớ anh.
Cô hoài niệm tình cảm của bọn họ…
Bổn giờ chiều, một chiếc Maybach màu đen chậm rãi dừng lại, Hoắc Minh mở cửa xuống xe.
Vợ chồng Hoắc chấn Đông đã dẫn theo đám trẻ ra ngoài, biệt thự im phăng phắc không có tí không khí ngày Tết. Hoắc Minh gọi một người hầu lại, giọng nói hơi nghẹn ngào: “Vợ tôi đâu?”
Người hầu biết bọn họ cãi nhau, do dự nói: “Đang ở trên lầu!”
Hoắc Minh gật đầu, chậm rãi đi lên lầu.
Trên người anh vẫn mặc bộ quần áo từ hai ba ngày trước, vẫn chưa tắm rửa lại, dựa theo tính tình ưa sạch sẽ của anh thì đáng ra nên đi tắm trước, nhưng mà anh muốn nhìn thấy ôn Noãn trước.
Hoắc Minh dễ dàng tìm được ôn Noãn.
Dưới ánh đèn vàng mờ, cô đang nằm ngủ trên ghế sô pha, nhìn rất ngoan ngoãn.
Anh đến gần, nhìn thấy ánh nước ở khóe mất cô.
Cô đã khóc?
Trong lòng Hoắc Minh ít nhiều gì cũng có chút áy náy, anh chống một tay lên bên cạnh cô, cúi người xuống định hôn môi cô…
Ôn Noãn tỉnh!
Lông mi dài run run, sau đó hai mắt nhìn thẳng hai mắt anh. Mấy giây sau cô tỉnh táo lại, ngồi thẳng dậy: “Về rồi à?”
Hoắc Minh nghe ra vẻ lãnh đạm trong giọng nói của cô.
Anh ngước mắt nhìn bổn phía.
Căn phòng này được bố trí rất thoải mái, có thể nhận ra được cô muốn ở lại đây lâu dài, cho nên anh cúi đầu lấm bấm: “Em giận anh, nhưng vẩn còn luyến tiếc anh đúng không? Em không dọn đi, chứng tỏ em vần còn để ý tới cuộc hòn nhân của chúng ta.”
ôn Noãn chậm rãi khép cuốn sổ lại.
Cô nhìn một lớp bụi mỏng bám trên đó, cười lạnh: “Luật sư Hoắc, đừng có mà dát vàng lên mặt như vậy! Tôi chỉ vì Hoắc Tây mà thôi… Chẳng lẽ anh không biết sức khỏe Hoắc Tây thế nào à?”
Hoắc Minh ngẩn ra.
Hoắc Tây có bệnh tự kỷ, cho nên… Vì con cái nên cô mới bảo trì cuộc hôn nhân này?
Giọng nói của òn Noãn rất nhỏ: “Cứ vậy là được! Anh đi ra ngoài đi!”
Thái độ của cô hoàn toàn xem anh như người xa lạ.
Rõ ràng, mấy hôm trước cô còn ngồi trong xe anh, còn mang vẻ mê say nói: “Hoắc Minh, em muốn hôn môi!”
Hoắc Minh không đi ra.
Chẳng như không đi, anh còn giữ chặt cánh tay Ôn Noãn lại không cho cô có cơ hội trốn thoát, anh muốn hôn môi cô, nhưng đến khi thò mặt lại gần thì Ôn Noãn lại quay ngoắt đi.
“Đừng có chạm vào tôi!”
Hoắc Minh còn muốn hôn, nhưng ôn Noãn chống cự quá mãnh liệt.
Bỗng nhiên, ánh mắt cô như ngưng đọng lại, đầu ngón tay kéo ra một sợi tóc dài từ trên đầu vai anh.
Một sợi tóc màu đen, rõ ràng không phải của Ôn Noãn.
Hoắc Minh nhíu mày.
Anh không hề dan díu với người phụ nữ nào khác, chắc chắn không phải do người phụ nữ xa lạ để lại, ngoại trừ… Lúc ở bệnh viện, sở Liên đột nhiên ôm anh một cái, lúc đó anh bị bất ngờ.
Có phải bị dính vào từ khi đó không?
Ôn Noãn cười nhẹ nhàng: “Đúng là ghê tởm thật!”
Cô biết đây chỉ là trò hề của sở Liên đế ly gián quan hệ của cô và Hoắc Minh, nhưng cái trò hề này cũng là do Hoắc Minh vội vàng xáp đến cho đổi phương cơ hội!
Cô mệt rồi, không muốn để ý nữa!
Hoắc Minh nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt cô, kiên nhẫn dổ cô: “Anh không biết bị dính phải lúc nào, tin anh đi, anh không làm chuyện có lỗi với em, có lỗi với bọn nhỏ.”
Anh cũng thông minh đấy, dùng bọn nhỏ để vùi dập chuyện này.
Ôn Noãn cong khóe môi lên, đáp lại anh bằng một nụ cười lạnh…
Hoắc Minh nhìn thấy chói mắt, lại muốn hôn cô, anh không muốn nhìn thấy biếu cảm này của cô, giống như là… Muốn từ bỏ anh!
Một cái bạt tay vang rát mặt.
Lòng bàn tay ôn Noãn tê đi, cô không thế nhịn được nữa, nói: “Cút ra ngoài!”
Hoắc Minh ngây người ra.
Chờ đến khi hoàn hồn lại, sắc mặt trở nên anh u ám, anh nhìn chằm chằm vào mắt cô gằn từng chữ một: “ôn Noãn, đó là một mạng người!”
Ôn Noãn mệt mỏi nhắm mắt lại.
Giọng nói của cô nhẹ nhàng mịt mờ: “Mạng của cô ta là mạng, vậy mạng của tôi với Hoắc Tây không phải à? Hoắc Minh, anh cảm thấy tôi máu lạnh đúng không? Tôi không ngại nói cho anh biết suy nghĩ thật trong lòng, tôi còn đang hy vọng cô ta có thể chết đi! Cô ta chết đi rồi, sẽ không…”
“Ôn Noãn!”
Giọng nói của Hoắc Minh tràn ngập sự tàn nhẫn, anh không cho phép cô nói tiếp.
Ôn Noãn lại không thèm để ý.
Cô dùng ngữ khí ôn hòa nhất, nói ra câu từ tàn nhẩn nhất: “Tốt nhất là cô ta đừng có mấy suy nghĩ bậy bạ, nếu không… Luật sư Hoắc, tôi không ngại khiêu chiến pháp luật đáu!”
ít nhiều gì Hoắc Minh cũng nghe ra ý cô nói.
Anh nhìn chằm chằm vào cô, lồng ngực phập phồng, một lát sau mới lấm bẩm: “ôn Noãn, đâu mới là con người thật của em! Em nhìn lại bản thân hiện tại xem, còn có tí gì là ngoan ngoãn hiền lành không?”
Ôn Noãn giơ tay vất thẳng cuốn tạp chí vào người anh: “Vậy anh cứ coi tôi như gái hư cũng được!”
Hoắc Minh nghiến răng.
Cuối cùng anh vẩn rời đi, còn đóng sầm cửa lại.
Anh về phòng ngủ chính tắm rửa.
Bực bội cởi áo khoác ra, nhìn một cái, nghĩ đến sợi tóc dính trên đó.
Anh không thèm nghĩ ngợi quăng luôn vào sọt rác.
Sau đó lúc anh lơ đãng mở tủ quần áo ra, lại ngấn người một trận, trong tủ vốn dĩ treo quần áo của cả nam lẫn nữ, hiện tại đã bị dọn sạch một nửa, chỉ còn lại áo sơ mi tây trang của đàn ông, mà những bộ váy xinh đẹp của ôn Noãn…
Cô đã dọn hết đi rồi!
Giờ khắc này, Hoắc Minh đã hoàn toàn ngộ ra, Ôn Noãn không nói đùa.
Thân cô còn đang ở nhà họ Hoắc.
Nhưng trong lòng cô, cuộc hôn nhân của bọn họ chỉ còn lại hai đứa nhỏ, những thứ khác đã không còn giá trị gì…
Lúc rửa mặt cạo râu, anh nhìn gương vuốt ve mặt mình.
Sau đó, không nhịn được mà nghĩ, liệu ôn Noãn còn cảm giác gì với gương mặt này không?
Bọn họ đang ở cùng một tầng, nhưng rất ít khi có cơ hội gặp mặt.
ỏn Noãn cố ý tránh anh.
Lúc anh chơi với Hoắc Tây, cô sẽ trở lại phòng ngủ của mình, ngay cả lúc cho Doãn Tư ăn, cô sẽ lễ phép mời anh rời khỏi, cứ như kiếu anh là người đàn ông không liên quan gì.
Ban đêm, anh chủ động pha sữa bò cho Hoắc Tây.
Lúc đẩy cửa ra, dưới ánh đèn nhu hòa, gương mặt của ôn Noãn càng trở nên điềm đạm.
Cô bé đang nằm trong lòng mẹ, hai tay ôm thật chặt, đang nằm nghe ôn Noãn đọc truyện.
Giọng nói của ôn Noãn rất êm tai, ôn hòa thêm chút khàn khàn, làm Hoắc Minh không khỏi nhớ tới những buổi đêm kiều diễm đó, cô nằm dưới người anh, tiếng nói khàn khàn xin tha…
Kết hầu của anh cuộn lên xuống, nhẹ nhàng nhét bình sữa vào trong tay Tiểu Hoắc Tây.
Hoắc Tây ôm bình uống.
Sau khi uống được nửa bình, cô bé đã buồn ngủ, cái đầu nhỏ lắc lư lảo đảo.
Giọng đọc của ôn Noãn càng ôn hòa thêm chút…
Đêm khuya, cô vỗ vai Tiểu Hoắc Táy, nhỏ giọng hát ru.
Hoắc Minh khom lưng cúi sát vào, nói nhỏ: “Con bé ngủ rồi!”
Ôn Noãn cẩn thận buông cô bé ra, lại hôn trán cô bé, sau đó mới bước xuống giường.
Cô đi sang phòng bên cạnh để xem Doãn Tư.
Hiện tại Doãn Tư đã ngủ một mình ở phòng trẻ con, ban đêm có hai bảo mẫu thay phiên nhau trực, Ôn Noãn xem xong đi ra ngoài, Hoắc Minh đi sát đằng sau cô, ở hành lang không người, anh cầm lấy tay cô, dễ dàng đè cô lên vách tường.
“ốn Noãn, em còn muốn chiến tranh lạnh với anh bao lâu?”
“Giữa anh và cô ta sẽ không có chuyện gì cả!”
ỏn Noãn chống tay lên bả vai anh, đấy anh ra, sau đó đi về phía phòng ngủ của mình.
Hoắc Minh lại một lần nữa bắt lấy cổ tay cô.
“Chúng ta nói chuyện đã!”
Ôn Noãn dừng chân lại, thân mình mảnh khảnh của cô được ánh đèn chiếu lên, càng tỏ rõ vẻ gầy gò.
Mới có mấy ngày, cô đã hao gầy đi nhiều.
Làm sao giống với người vừa sinh được hai tháng?
Ôn Noãn hơi khàn giọng nói: “Anh cảm thây, giữa chúng ta còn chuyện gì để nói à? Từ khi sở Liên xuất hiện, tôi đã thế hiện rõ sự bài xích và phản cảm, chỉ cần anh thật sự có một chút tình cảm với tôi, nếu anh thật sự coi tôi như vợ của anh, thì anh sẽ không làm ra chuyện như vậy.”
Nói xong, cô đi thẳng về phòng ngủ của mình.
Tiếng đóng cửa rất nhỏ, như tiếng lòng vỡ nát của Hoắc Minh… 

Chương 424 Hoắc Minh thì nổi giận.​


Sáng sớm hôm sau.
Trong phòng ăn chỉ có Hoắc Minh và ôn Noãn.
Người giúp việc cười tủm tỉm: “ông chủ bà chủ đã dẫn bọn nhỏ ra ngoài rồi!”
Hoắc Minh biết bố mẹ đang cho bọn họ cơ hội được ở riêng, tất nhiên anh cũng đồng tình với chuyện này nên nói với òn Noãn: “Hai giờ chiều nay có đại nhạc hội, em cho Doãn Tư ăn rồi chúng ta đi xem nhé?”
Ôn Noãn lẳng lặng ăn cơm.
Lát sau, cô nhẹ giọng nói: “Tôi muốn ở nhà!”
Hoắc Minh nhìn gương mặt cô: “Tuyết bên ngoài đã ngừng rơi rồi, em không định ra ngoài một chút à?”
“Không muốn lắm!”
Hoắc Minh bị lạnh nhạt.
Anh vừa sinh ra đã là con cưng của trời, cao quý ngạo mạn, chưa từng bị người phụ nữ nào từ chối.
Người phụ nữ này!
Anh bị mất mặt mấy lần thì không tiếp tục kiên trì nữa, định lát nữa sẽ lên lầu xem vụ án.
Ngay lúc anh vừa đứng dậy thì chuông điện thoại reo lên.
Người gọi đến là sở Liên.
Hoắc Minh nhìn điện thoại hồi lâu rồi nhìn sang ôn Noãn, cuối cùng tắt máy.
Điện thoại di động lại reo vang lần nữa.
Anh lại tiếp tục cúp máy, sau đó nhẹ giọng nói với Ôn Noãn: “Chắc chắn cô ta cũng không gặp chuyện gì nguy hiếm đến tính mạng, sau này anh sẽ không liên lạc với cô ta nữa!”
Ôn Noãn thả con dao trong tay vào đĩa, lẳng lặng nhìn anh: “Anh kéo cô ta ra khỏi danh sách chặn rồi à? Không bỏ được?”
“Ôn Noãn!”
“Hoắc Minh, lần này cô ta có thể nằm dưới chân núi, lần sau cô ta có thế nhảy lầu, nếu anh không nhận điện thoại của cô ta thì cô ta sẽ nhờ bạn học truyền tin đến, đến khi đó anh lại nói đó là một sinh mạng!”
Ôn Noãn cười nhạt: “Có một lần thì sẽ có một trăm lần!”
Cò lười nói nữa, đứng dậy về phòng ngủ đọc sách một lúc.
Đến trưa, cô không ăn cơm với anh nữa.
Buổi chiều, cô xuống tầng hầm tập yoga, tập đến toàn thân đều là mồ hôi.
Hoắc Minh đứng ngoài cửa, trong tay cầm điện thoại di động của cô: “Em có điện thoại!”
Ôn Noãn đang kéo chân, nghe thấy thế thì cảm ơn một tiếng.
Nhìn thử thì thấy là Bạch Vi.
Bạch Vi không biết nghe được tin đồn từ đâu nên hẹn ôn Noãn ra ngoài giải khuây.
Ôn Noãn có hơi miễn cưỡng.
Bạch Vi tựa vào đầu vai cảnh Sâm, nhẹ nhàng vuốt ve sống mũi cao của chồng mình, gào lên: “Đều là mấy người bạn cũ thôi! Bây giờ cậu là người lăn lộn tổt nhất trong số chúng ta, có tài sản mấy trăm tỉ còn có con trai con gái… Đến đây, còn có một khách mời bí ẩn nha!”
Ôn Noãn bị chọc cười: “Ai đấy, quan trọng vậy à!”
Bạch Vi không chịu nói.
Ôn Noãn lấy khăn lau mồ hôi: “Thôi được rồi! vẫn là cái câu lạc bộ kia đúng không?”
Bạch Vi lém lỉnh bảo đúng, sau đó đè thấp giọng nói: “Sửa soạn cho đẹp chút, tuyệt đối không uống chuyến này!”
Ôn Noãn không nhịn được mà cười lên.
Đã nhiều năm như vậy vẫn luôn có người
bạn như Bạch Vi bên cạnh, thật tốt.
Cô cúp điện thoại, tâm trạng tốt lên.
Nhưng mặt Hoắc Minh lại xanh lè, mặc dù tiếng trong điện thoại không quá rõ nhưng ít nhiều gì anh cũng đoán được, không có gì ngoài xã giao, tụ tập!
Anh tựa người vào máy chạy bộ bên cạnh, không vui: “Anh hẹn em đi hòa nhạc em bảo không rảnh, sao, Bạch Vi kêu em ra ngoài chơi thì em rảnh à? Anh muốn đi cùng!”
ỏn Noãn tiếp tục chạy bộ, hời hợt: “Bạch Vi không mời anh!”
“Em dẫn anh đi!”
Ôn Noãn chỉ cười cười không nói, ý tứ rất rõ.
Hoắc Minh nhìn chằm chằm cô mấy giây rồi quay đầu bỏ đi…
Luật sư Hoắc, chung quy vẫn có vài phần tính tình.
Bảy giờ tối, Ôn Noãn ra ngoài.
Hoắc Minh chợt mở cửa nhìn cô chăm chú..
Váy màu vàng lấp lánh, dây áo mỏng manh.
Cô không mang tất, đôi chân nhỏ trắng nõn thẳng tắp như đang phát ra ánh sáng nhàn nhạt.
Bên ngoài khoác một cái áo lông, chân mang giày cao gót cùng màu.
Tối nay ôn Noãn vô cùng bóng bấy.
Hầu kết Hoắc Minh khẽ động đậy, giọng trầm thấp: “Anh đưa em đi!”
“Không cần, chú Triệu chờ sẵn rồi!”
“Em có chắc muốn mặc như vậy đi tụ tập khóng? ôn Noãn, em có chồng rồi!”
Đôi mắt Ôn Noãn ánh lên ý cười nhợt nhạt.
Chồng? Anh có xem cô là vợ sao…
Trong lòng anh cô bất quá cũng chỉ là một người bạn giường tạm được mà thôi, hoặc là cô con dâu hoàn hảo của nhà họ Hoắc, không chút liên quan gì đến chuyện có yêu hay không!
Cô xoay người bỏ đi không hề lưu luyến.
Lúc lên xe, lão Triệu luôn miệng khen ngợi: “Tối nay mợ chủ thật xinh đẹp!”
Ôn Noãn lơ đãng nói: “Có cuộc xã giao!”
Nửa tiếng sau, xe lái đến Lan Quế Phường.
Đấy cửa phòng tiệc nhỏ ra, đúng như Bạch Vi nói, rất nhiều bạn cũ.
Thích hợp để thư giãn, chơi đùa!
Tâm trạng ôn Noãn không tệ lắm, cởi áo khoác vắt lên sô pha, trò chuyện với Bạch Vi đôi câu.
Dù cô có khiêm tốn đến đáu thì ánh mắt xung quanh đều đang nhìn cô.
Tán thưởng giá trị con người cô, tò mò hôn nhân của cô và Hoắc Minh…
Bạch Vi cũng nghe nói đến sở Liên nên tiến sát lại gần òn Noãn, đè giọng thật nhỏ: “Hay là, cứ khiến cô ta… như thế!”
Dưới ánh đèn mờ sang trọng, ôn Noãn lắc chiếc ly chân cao.
Rượu sâm panh màu vàng kim nhẹ nhàng lắc lư…
Hồi lâu sau, Ôn Noãn vén mái tóc màu trà, cười cười: “Chờ cô ta xuất viện đã!”
Lúc này đang là lúc bầu không khí tốt nhất…
Bạch Vi bị cảnh Sâm kéo vào nhà vệ sinh thân thiết, Ôn Noãn ngồi đó một mình rất hưởng thụ.
“Ôn Noãn!”
Trước mặt xuất hiện một bóng dáng cao gầy, giọng nói rất quen thuộc.
Ôn Noãn ngước mắt, thế mà lại là cố Trường Khanh.
Đã lâu lắm rồi cô chưa gặp hắn…
cố Trường Khanh khẽ hất cằm: “Ngồi được không?”
Những chuyện quá khứ từ lâu đã tan thành mây khói, ôn Noãn dửng dưng nói: “Ngồi đi!”
Cố Trường Khanh không có vượt giới hạn.
Bọn họ quen biết nhiều năm, từng yêu, từng tổn thương lẫn nhau, đến hôm nay vẫn có thế bình tĩnh an yên ngồi uống rượu cùng nhau, hắn không khỏi hơi động lòng.
“Ôn Noãn, em có khỏe không?”
ỏn Noãn cười khẽ: “Khỏe lắm! Anh thì sao, kết hôn chưa?”
Cố Trường Khanh giơ tay ra, phẳng lì trổng không, không có gì cả.
Ôn Noãn không nói gì.
Giọng Cố Trường Khanh khàn khàn: “Trước đó tôi ra Bắc làm ăn mới trở lại mấy ngày nay, nghe nói em… không được như ý lắm. ôn Noãn, dù gì chúng ta cũng không còn trẻ nữa, anh cũng không vòng vo. Mấy năm nay quanh đi quấn lại, anh thừa nhận bên cạnh có không ít phụ nữ, nhưng quay đầu lại, anh chỉ từng thích một mình em!”
Hắn rất hối hận…
Hắn rất hối hận vì đã vứt bỏ cô gái nguyện ý nấu cơm cho hắn, cùng hẳn vượt qua khoảng thời gian đen tối…
Những năm qua hắn sống mơ mơ hồ hồ.
Còn Ôn Noãn thì lại đâm đầu vào hôn nhân.
Cổ Trường Khanh cầu xin Bạch Vi mới có cơ hội gặp mặt lần này, hắn đi thẳng vào vấn đề: “Hoắc Minh mất trí nhớ đúng không? Anh ta quên mất đã yêu em!… ôn Noãn, nếu như quá vất vả thì hay là em cân nhắc đến anh đi! Anh bằng lòng xem Hoắc Tây và Doãn Tư như máu mủ ruột thịt.”
Hắn nói xong thì lẳng lặng nhìn cô chăm chú.
Ôn Noãn vẫn tựa lưng vào sô pha, khẽ lắc cái ly chân cao.
Hồi lâu sau, cô cười cười: “Cố Trường Khanh, đâu phải anh không sinh được đáu, mới nhiêu tuổi đã đi dòm ngó con của người ta rồi? Không sinh được thì khám nam khoa đi, còn không thì đi khám não ấy!”
Giữa bọn họ còn có gì cần cân nhắc?
Tâm trạng tốt đẹp của ôn Noãn bị phá hỏng, không khỏi mất hứng, cầm túi định bỏ đi.
Cố Trường Khanh bắt lấy tay cô.
Tinh tế mịn màng như đậu hũ non vậy.
Ôn Noãn hất hắn ra: “Đáng lẽ tôi không nên nói câu nào với anh!”
cố Trường Khanh cười khố.
Hắn thật lòng, nhưng trong mắt ôn Noãn đã không còn đáng tin nữa. Hắn nhìn dáng vẻ nóng bỏng xinh đẹp của cô, muôn vàn khố sở hóa thành một câu: “ôn Noãn, em thay đổi nhiều quá!”
Từ đầu đến cuối hắn vẫn tấm hình kia lại trong album ảnh trong điện thoại.
Trong đêm khuya, ôn Noãn nằm trên bàn ăn chờ hắn về, trên bàn là thức ăn nóng hổi.
Đó là tình cảm tốt đẹp nhất hắn từng có.
Ôn Noãn không muốn nói chuyện cũ với hắn.
Cô nhanh chóng bỏ đi, bước vào thang máy thì gọi cho Bạch Vi. Chắc là bên kia đang thân thiết nên giọng Bạch Vi khẽ run: “Cậu đi à… Đừng… Lát nữa tớ vào ngay!”
Ôn Noãn vừa tức giận vừa buồn cười.
Cô ra khỏi câu lạc bộ mới phát hiện mình bỏ quên áo khoác lông bên trong.
Cô vuốt cánh tay trắng nõn, định nhờ lão Triệu đi lấy giúp mình, cô thật sự không muốn gặp Cố Trường Khanh nữa…
Bóng một chiếc Roll Royce màu đen vụt đến, đôi chân thon dài bước xuống.
Không phải lão Triệu, là Hoắc Minh.
Dưới ánh đèn neon, anh thật đẹp trai và quý phái.
Ôn Noãn ngà ngà say, hồi lâu mới tìm lại được âm thanh, lạnh lùng lên tiếng: “Sao lại là anh?”
Hoắc Minh cởi áo khoác dài ra phủ lên người cô.
Ôn Noãn giãy giụa mấy cái thì bị anh ôm chặt lấy, toàn thân bị áo khoác dài che phủ, mùi tùng hương nhàn nhạt dê chịu của anh quấn quanh mũi.
Anh ôm chặt cô, đôi môi đè lên vành tai cô, không vừa lòng nói: “Bà Hoắc buông thả không chịu nổi!”
“Không cần anh lo! Buông tôi ra!”
“Không buông!”
Giữa lúc đang giằng co, có người bước ra khỏi cửa câu lạc bộ.
Là Cố Trường Khanh.
Trong tay hắn là áo khoác lông của ôn Noãn, hắn nhìn thấy đôi vợ chồng đang ôm nhau thì cười nhạt, giọng điệu còn mang theo sự dịu dàng và cưng chiều: “ôn Noãn, em để quên áo khoác!”
Cơ thế õn Noãn cứng đờ.
Dù cho gia đình đang lục đục thì cô cũng chẳng muốn vướng vào tình cảnh này.
Hoắc Minh thì nổi giận.
Anh ôm lấy vợ mình, nhìn chằm chằm cố Trường Khanh với đôi mắt bốc lửa…
Cố Trường Khanh không sợ chết tiến tới.
Hoắc Minh hơi né người, mở cửa xe ra nhét Ôn Noãn vào trong, cười nhạt với cố Trường Khanh đứng đằng sau: “Vậy thì cảm ơn Tống Giám đổc Cố nhé!”
Anh nhận lấy áo khoác của ôn Noãn.
Cố Trường Khanh không buông ra, hai người đàn ông ngấm ngầm giằng co, cuối cùng cố Trường Khanh cũng chịu buông tay.
Hoắc Minh đùa cợt: “Tống Giám đổc cổ cô đơn lẻ loi quá thì đi coi mắt thêm đi!”
Cố Trường Khanh cười cười, cúi đầu châm thuốc: “Ôn Noãn kết hôn rồi không phải cũng cô đơn đến đây chơi sao? Hoắc Minh… Nếu cô ấy nể nang anh thì sao anh lại phải đứng ngoài cửa như tài xế?”
Hoắc Minh giễu cợt: “Vậy cũng tốt hơn cậu tơ tưởng đến vợ người khác!”
Cổ Trường Khanh từ tổn hút thuốc, liếc Hoắc Minh một cái: “Đúng vậy! Tôi còn tơ tưởng, từ ngày mai tôi sẽ nhiệt tình theo đuổi, không chừng có ngày sẽ khiến ôn Noãn cảm động thì sao!”
Hắn nói một nửa là giận dỗi, một nửa là thật lòng.
Nhưng tận đáy lòng hắn biết rõ, ôn Noãn sẽ không chào đón hắn.
Hoắc Minh không định phí lời thêm nữa.
Anh đi vòng ra trước, bước lên xe, ném áo khoác ra ghế sao, chung quy vẫn đế ý.
Anh mất đi rất nhiều ký ức, thậm chí còn không biết òn Noãn với cố Trường Khanh… đến bước nào!
Bọn họ đã hôn nhau chưa?
Có… làm chuyện đó hay chưa?
Hoắc Minh phóng xe thật nhanh…
Dần dần ôn Noãn cũng cảm thấy không thoải mái, cô che ngực, nhỏ giọng hỏi: ‘Anh chở tối đi đâu?”
Hoắc Minh không lên tiếng.
Gương mặt anh tuấn trong bóng đêm càng thêm nghiêm nghị.
Cực kỳ giống luật sư Hoắc hồi mới quen biết… 

Chương 425 Lại đến Lễ Tinh Nhân!​


Một tiếng sau, xe của bọn họ dừng lại trước căn biệt thự hai người đang ở, từ khi không ở đây nữa thì cũng đã cho người giúp việc nghỉ nên căn biệt thự rộng lớn lại không một bóng người.
Hoắc Minh cởi dây an toàn ra, vòng qua bên kia kéo ôn Noãn xuống xe.
Ôn Noãn không chịu.
Anh trực tiếp ôm ngang cô lên, không quan tâm cô đang vùng vẫy tay chân.
Anh vừa đi vừa mở đèn, biệt thự nhanh chóng đèn đuốc sáng trưng.
Ôn Noãn bị anh ném lên giường…
Cơ thể mềm mại của ôn Noãn hơi nảy lên, vừa định chạy trốn đã bị anh bắt lấy hai tay ghim chặt xuống giường.
Tối nay, cô thật là đẹp…
Lúc nảy bởi vì đang tức giận mà bộ ngực nhấp nhô, lại càng thêm quyến rũ.
Nhu cầu của Hoắc Minh lại lớn thêm, tối nay bị Cố Trường Khanh kích thích nên không khỏi hơi bốc đồng, một tay anh tóm lấy tay không cho cô nhúc nhích, tay còn lại nắm lấy cằm cô gấp gáp hôn lên môi.
Nụ hòn ấm áp làm dục vọng cưỡng bức của anh kéo đến ùn ùn.
Ôn Noãn không muốn, cô không muốn chút nào…
Cô lắc đầu hòng thoát khỏi nụ hôn.
“Hoắc Minh, đừng chạm vào tôi!”
Hoắc Minh nhổm người dậy, hơi thở hỗn loạn, tròng mắt đen sâu thẳm: “Chúng ta là vợ chồng, sao anh lại không được chạm vào em?”
Ôn Noãn giãy giụa cả buổi, mất hết sức lực.
Cô vùi người trên chiếc giường mềm mại, nhỏ giọng lấm bấm: “Bởi vì tôi ghê tởm anh!”
Hoắc Minh ngơ ngác.
Anh chăm chú nhìn người phụ nữ dưới thán mình, không ngờ cô lại nói như thế.
Cô nói, ghê tởm anh?
Không phải cô… yêu anh à?
Môi Ôn Noãn run rấy, chóp mũi hồng hồng nhưng vẫn kiên trì không khóc lên.
“Hoắc Minh, nếu anh có yêu tôi một chút thôi thì cũng biết Kiều An tổn thương tôi và Hoắc Tây sâu đậm cỡ nào, suýt nữa Hoắc Tây đã mất mạng!”
“Giờ anh còn đang chăm sóc em gái cô ta! Đầu năm mới anh bỏ người nhà lại chạy vào trong núi mấy ngày!
“Hoắc Minh, luật sư Hoắc… Anh thật quyến rũ! Gái trẻ vì anh mà mạng cũng không cần!”
Hoắc Minh buông cô ra.
Anh từ từ, chậm rãi ngả ra sau, ngồi lên bắp chân cô.
Thậm chí anh còn muốn rút điếu thuốc ra hút.
Anh nhìn chằm chằm cô thật lâu rồi hỏi: “Còn em thì sao? Gái trẻ vì anh mạng cũng không cần… Ôn Noãn, còn em thì sao? Anh có vị trí nào trong lòng em?”
Ôn Noãn nằm ngửa trên giường, lúc này trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ.
Muốn tổn thương anh!
Cô cười khẽ, đôi môi đỏ mọng hé mở: “Không phải anh luôn muốn biết, anh và ‘anh ấy’ trong lòng tôi khác nhau chỗ nào sao?”
“Tôi nói cho anh biết, anh chẳng bằng một phần của Minh!”
“Thậm chí anh còn không xứng bước vào căn hộ kia, không xứng thừa hưởng những kỷ niệm của tôi và anh ấy!”
“Hoắc Minh, tôi nói thật, tôi hận anh đã chiếm lấy cơ thể anh ấy!”
Cơ thể Hoắc Minh hoàn toàn cứng đờ.
Anh đã bị cô chọc điên.
Người phụ nữ này nằm trên giường anh nhưng lại nói những lời chọc anh tức chết!
Anh nghiêng người, khẽ cào vào cơ thể cô từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở cái bụng đã từng dựng dục hai sinh mạng nhỏ mà cười nhạt: “Mấy ngày chúng ta làm chuyện đó sao không thấy cô chê, khác gì những người ý loạn tình mê, gào lung tung dưới thân tôi chứ. ôn Noãn, bà Hoắc… thanh cao gì thế!”
Ngực Ôn Noãn nhấp nhô kịch liệt.
Cô ngồi dậy, vỗ nhẹ gương mặt tuấn tú của anh, đùa cợt: “Vâng! Trải nghiệm không tệ! Nhưng hiện tại tôi không muốn trải nghiệm!”
“Có thật không?”
Anh dán lên môi cô, vẻ mặt khó coi: “Cơ thế cô đâu có thể hiện như thế!”
Anh rất tức giận khi nghe cô nói những lời như thế.
Điện thoại di động của ôn Noãn reo lên.
Là Tiểu Hoắc Tây gọi tới, giọng mềm như sữa: “Mẹ, khi nào bố mẹ mới về?”
ôn Noãn hất tóc, quay lưng lại.
Giọng nói đứt quãng xen lẫn dịu dàng: “Một lát nữa mẹ về!”
Tiểu Hoắc Tây nói tiếp: “Con muốn nghe bố đọc truyện!”
Ôn Noãn khẽ “ừ”.
Cô đè giọng thật thấp: “Mẹ nhớ Hoắc Tây!”
Tiểu Hoắc Tây cười ngọt ngào: “Bé cũng nhớ mẹ!”
Hoắc Minh vẫn đang nhìn chằm chằm.
Anh thấy ôn Noãn đối sắc mặt, khi nhìn anh thì thế này, đối với con nhỏ lại là dạng khác!
Tóm lại anh vẫn để ý những gì cô nói, không có hứng thú làm với cô nữa, nằm thẳng lên giường nhưng vẫn mang giày, chẳng thèm đế ý mà im lặng hút thuốc…
Ôn Noãn nhỏ giọng nói: “Sửa soạn một chút rồi về thôi!”
Hoắc Minh hiểu ý cô, bọn họ nên ốn định tâm trạng ở đây, khi về nhà thì phải bình tĩnh lại, không được để người lớn và con nhỏ phát hiện bọn họ cãi nhau.
Anh chậm chạp phun ra một làn khói, hỏi: “Ôn Noãn, cô không mệt à?”
“Mệt chứ!”
“Nhưng tôi không còn cách nào cả! Hoắc Minh, nếu như có thể thì tôi cũng muốn chọn tự do.”
Cô phải gánh quá nhiều trọng trách trên vai…
Ngoại trừ Hoắc Minh, cô còn quá nhiều thứ không buông bỏ được.
òn Noãn đứng dậy vào phòng thay đồ thay một cái quần lông cừu, Hoắc Minh mỉa mai: “Sao nào, sợ bố mẹ nhìn thấy bộ dáng kia à?”
Ôn Noãn vén mái tóc dài, giọng nhàn nhạt: “Nếu anh thấy vui thì cứ đâm chọc vậy mỗi ngày nhé!”
Hoắc Minh bị cô làm cho tức chết…
Ôn Noãn đã bước ra ngoài: “Nửa tiếng sau chúng ta về!”
Cô chậm rãi bước xuống lầu tắt đen, ngồi xuống trước cây piano tên Morning Dew, nhắm mắt đàn “Khúc Sonate Ánh Trăng”…
Ánh trăng yếu ớt chiếu lên gương mặt dịu dàng của ôn Noãn, nhưng vẻ mặt cô lại chất chứa bi thương, khóe mắt lấp lánh ánh nước…
Đó là nước mắt sao?
Hoắc Minh đứng trên bậc thang lẳng lặng nhìn cô.
Tối nay anh đã từng nghi ngờ cô có phải là chưa dứt tình với cố Trường Khanh hay không, nhưng lúc này đây, anh vô cùng chắc chắn cô yêu “Hoắc Minh” kia sâu sắc…
Anh ghen, anh khó chịu.
Thế nhưng anh không thể rời mắt, bởi vì dáng vẻ khi ôn Noãn đánh đàn thật chói mắt.
Bầu trời đầy sao ngoài cửa số sát đất cũng không sáng chói bằng cô.
Chiến tranh lạnh giữa ôn Noãn và Hoắc Minh tiếp tục kéo dài.
Sau Tết bọn họ đều rất bận bịu nên không ai đi phá băng.
Tháng hai tiết trời ấm áp.
Tập đoàn Tây Á, phòng chủ tịch trên tầng cao nhất.
Ôn Noãn lẳng lặng ngồi ở bàn làm việc, trợ lý Từ mang một bó hoa tươi vào, cười tủm tỉm: “Tống Giám đốc ôn, có hoa nè!”
Ôn Noãn cũng không ngẩng đầu lên: “Ném vào thùng rác đi!”
Trợ lý Từ hắng giọng: “Hoa của Tổng Giám
đốc cố đã xử lý rồi, đây là hoa của luật sư Hoắc á.”
Ôn Noãn giương mắt: “Đem qua đây xem thử!”
Trợ lý Từ đặt bó hoa lên bàn làm việc.
Ồn Noãn lẳng lặng nhìn bó hoa hồng sâm panh, rút tấm thẻ bên trong ra, trong đó chỉ có một câu ngắn gọn.
Bà Hoắc, lễ tình nhân vui vẻ!
Lễ Tinh Nhân…
Lại đến Lễ Tinh Nhân!
Ôn Noãn hơi bực bội, sau đó cô ngước nhìn trợ lý Từ: “Đi bảo mọi người hôm nay tan làm sớm hai tiếng… Chúc mọi người ngày lễ vui vẻ!”
Trợ lý Từ mỉm cười: “Tổng Giám đốc ôn tốt quá! Chắc chắn mọi người rất vui!”
Ôn Noãn gật đầu, tỏ ý cho cô ấy ra ngoài.
Cả đám đều đã tan làm, ôn Noãn cầm tờ báo bên cạnh lên, tiêu đề phía trên là về Hoắc Minh… Anh lại cãi thắng một án lớn ởthành phổ H.
Trong tiệc mừng, anh giơ ly sâm panh, khóe miệng khẽ cong, oai hùng rạng rỡ.
Điện thoại đố chuông, là tin nhắn anh gửi đến.
Ôn Noãn, anh rất muốn chia sẻ niềm vui với em!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom