• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Hoắc tổng truy thê (3 Viewers)

  • Chương 366-370

Chương 366 Ôn Noãn không hề do dự, lập tức từ chối.​


Ôn Noãn hoàn toàn không có tâm trạng nói chuyện.

Hơn nữa trong lòng cô biết rõ anh muốn nói chuyện gì, chỉ là muốn hợp lại với cô thôi.

Sau khi trải qua những chuyện đó, lại ly hôn ba năm.

Tình cảm của Ôn Noãn đã sớm phai nhạt, tuy không còn hận anh nữa, nhưng tình yêu thuở ấy cũng đã tan thành mây khói.

Nhưng vì Hoắc Tây, cô cần phải chung sống hòa bình với anh.

Cô thì thầm: “Tôi muốn gặp con bé trước!”

Dưới ánh đèn mờ nhạt.

Anh siết chặt tay, rồi lại nhẹ nhàng buông lỏng, sau đó thì thầm: “Đi thôi! Đừng đánh thức con bé.”

Ôn Noãn khẽ ừ, sau đó đi vòng qua anh lên lầu.

Khi cô đi xa, Hoắc Minh cúi đầu nhìn chăm chú bàn tay mình, trên đó còn sót lại hơi ấm của Ôn Noãn, hơi ấm mà anh quyến luyến.



Tầng 2, trước cửa phòng ngủ trẻ em.

Ngón tay Ôn Noãn đặt lên tay nắm cửa, cô do dự một lát, nhẹ nhàng đẩy ra.

Tiểu Hoắc Tây đã ngủ.

Trong phòng ngủ màu hồng phấn, một ngọn đèn ngủ lóe sáng, vật nhỏ kia đang nghiêng người ngủ, cái miệng nhỏ hơi mở ra, hơi thở mang hương vị ngọt ngào.

Đáy lòng Ôn Noãn vừa chua xót vừa yêu thương.

Cô ngồi bên giường, vươn ngón tay mảnh khảnh, nhẹ nhàng vuốt ve bé con.

Sờ nhiêu cũng không đủ!

Ba năm, cô đã bỏ lỡ ba năm của đứa trẻ này, nhất là khi hai năm Tiểu Hoắc Tây nằm trong phòng thí nghiệm, người mẹ như cô lại không ở cạnh.

Trong lòng cô tràn đầy áy náy.

Cho dù cô biết, khi đó Hoắc Minh là vì muốn tốt cho cô, nhưng cô vẫn hận anh.

Khóe mắt Ôn Noãn ngấn lệ, cô không quan tâm, cúi người hôn Tiểu Hoắc Tây của mình.

Tiểu Hoắc Tây trông giống cô.

Tính tình lại hoàn toàn giống Hoắc Minh.

Ôn Noãn không kiềm được mà nằm xuống ôm lấy Tiểu Hoắc Tây, ngửi mùi sữa nhàn nhạt trên người cô bé, lòng cô từ từ bình tĩnh lại, dường như vào giờ khắc này, tất cả những đau xót đều được xoa dịu.

Hoắc Minh đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn chăm chú hai người.

Anh biết nên cho Ôn Noãn thời gian, để cô thích nghi, nhưng anh vẫn không kiềm chế được.

Anh rất muốn gần gũi cô.

Không phải hoàn toàn là vì dục vọng, mà anh muốn có được cô gái này, sau ba năm anh muốn biết cô... còn muốn anh hay không!

Hoắc Minh tắt đèn.

Trong phòng ngủ lập tức trở nên tối tăm, Ôn Noãn ngẩn ra.

Tiếp theo, chiếc nệm mềm mại bên cạnh cô lún xuống thật sâu, Hoắc Minh chống mình ở phía trên người cô, dưới ánh sáng u ám, không ai thấy rõ ai...

Ôn Noãn nói nhỏ: “Hoắc Minh, anh điên rồi!”

Anh nhìn cô chăm chú.

Sau đó ngay trước ánh mắt của cô, anh cúi đầu hôn cô, Ôn Noãn chưa kịp đề phòng đã bị anh tấn công, nhẹ nhàng đùa giỡn...

Lâu rồi không gặp.

Hiển nhiên Hoắc Minh cảm thấy không quen, anh dựa vào trí nhớ, trêu chọc cô để cô thoải mái.

Ôn Noãn đẩy anh.

Thế nhưng Tiểu Hoắc Tây ngủ ở một bên, tiếng động quá lớn sẽ khiến cô bé tỉnh giấc, cô không muốn để cho đứa nhỏ nhìn thấy cảnh này, khi đang chần chờ Hoắc Minh nâng mặt của cô lên, bắt đầu cùng cô hôn sâu...

Ôn Noãn trốn không thoát, trong lúc nóng nảy đã cắn anh một cái.

Hoắc Minh lui ra.

Trong bóng tối, đôi mắt đen của anh nhìn chằm chằm cô, khàn giọng nói: “Ôn Noãn, vừa rồi em có đáp lại! Em vẫn còn cảm giác với cơ thể anh!”

Hơi thở Ôn Noãn rối loạn.

Lúc này tình trạng của bọn họ rất quá quắt, thậm chí mỗi một hơi thở của cô đều phải kề sát vào thân thể anh, cô vừa thẹn vừa tức: “Hoắc Minh, không phải anh nói muốn đến phòng sách nói chuyện sao?

Thân thể anh đè xuống.

Khuôn mặt anh vùi vào bên gáy cô, một hồi lâu anh vẫn im lặng.

Thật lâu sau, anh rốt cục lên tiếng: “Ôn Noãn, anh rất nhớ em, anh thừa nhận rằng anh muốn em, muốn lên giường với em, có người đàn ông nào đã xa cách người phụ nữ mình thích suốt mấy năm mà không muốn làm đâu chứ?”

Đầu óc Ôn Noãn đã minh mẫn hơn một chút.

Cô đá anh: “Đi xuống! Chúng ta ly hôn rồi!”

Vốn tưởng rằng anh sẽ bất động, nào biết anh lại nhẹ nhàng xê dịch thân thể, không có miễn cưỡng cô.

Dù sao thì suýt chút nữa họ đã lau súng cướp cò.

Ôn Noãn vào nhà vệ sinh sửa sang lại bản thân, lúc này mới đến phòng sách nói chuyện với anh.

Họ có quá nhiều điều để nói.

Quá khứ, hiện tại và tương lai của Tiểu Hoắc Tây

Làm bố mẹ, cho dù là ly hôn cũng phải suy nghĩ cho kỹ.



Hiển nhiên, Hoắc Minh cũng đã sẵn sàng để nói chuyện với cô.

Ôn Noãn đẩy cửa đi vào, anh đang pha cà phê, nghe thấy tiếng bước chân của cô, anh rất tự nhiên nói: “Vẫn uống Mandheling chứ!”

Ôn Noãn gật đầu, cô nhẹ nhàng ngồi trên sô pha.

Cô nhìn chăm chú vào bóng lưng anh.

Gặp lại lần nữa, đây là lần đầu tiên cô đánh giá Hoắc Minh, anh vẫn đẹp như trước, chỉ là khí chất chững chạc hơn rất nhiều, đương nhiên ngoại trừ lúc anh không biết xấu hổ, khi đó thì vẫn giống như trước.

Hoắc Minh đặt cà phê trước mặt cô.

Anh lấy ra một tập tài liệu dày từ trên giá sách đưa cho cô xem, Ôn Noãn đã được Lục Khiêm nhắc nhở trước, nhưng khi cầm lấy tài liệu, ngón tay cô vẫn không khống chế được mà run rẩy.

Bóng đêm thăm thẳm.

Ôn Noãn lật từng trang một, anh ở bên cạnh cô.

Trời hơi sáng, Ôn Noãn khép tài liệu lại, trên mặt đầy vẻ mệt mỏi.

Khuôn mặt Hoắc Minh chìm vào hồi ức, anh nói nhỏ: “Lúc trước thân thể của em không tốt, anh sợ em không chịu nổi! Sau đó Tiểu Hoắc Tây khá hơn một chút, nhưng tình trạng hai năm đầu rất tệ! Mãi cho đến năm nay, Hoắc Tây mới ổn định, mặc dù có chút bệnh vặt, nhưng con bé sẽ lớn lên mạnh khỏe!”

Ôn Noãn nhẹ nhàng buông tập tài liệu xuống.

Cô nhìn anh, khẽ lẩm bẩm: “Anh nói bệnh vặt là bệnh gì?”

Hoắc Minh chật vật nói: “Tự kỷ, rối loạn đông máu, đúng rồi... con bé thuộc nhóm máu hiếm!”

Khi nói đến đây, bản thân anh cũng hoảng hốt.

Ôn Noãn nghe xong càng hoảng hốt.

Ngón tay trắng mịn của cô, gắt gao siết vào trong thịt, cô không thể tin những gì mình nghe được, trái tim cực kỳ đau đớn.

Hoắc Minh vòng ra sau lưng cô.

Anh nhẹ nhàng ôm cô, đặt cằm lên đầu vai mỏng manh của cô: “Ôn Noãn, chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi, lần này anh sẽ làm một người chồng, một người cha tốt, anh sẽ không để em thất vọng nữa!”

Anh biết cô sẽ không đồng ý dễ dàng.

Nhưng anh vẫn không thể dằn lòng được, ban đêm như thế này, thích hợp để ái ân.

Ôn Noãn không hề do dự, lập tức từ chối.

Cô kiềm chế, rất bình tĩnh nói: “Hoắc Minh, chúng ta không có khả năng! Tôi cũng sẽ không giành quyền nuôi con với anh, bởi vì Hoắc Tây là do anh nuôi lớn, tôi không thể tổn thương tình cảm của con bé, cho nên biện pháp tốt nhất là chúng ta cùng nhau nuôi dưỡng! Chúng ta có thể phân công thời gian… Tôi khi nào cũng có thể, còn phải xem anh thế nào!”

Lòng Hoắc Minh lập tức lạnh đi.

Ngay cả việc phân công thời gian Ôn Noãn cũng đã nghĩ kỹ, cũng không nổi giận với anh, càng không đánh anh.

Anh thà rằng cô tát anh!

Dưới bầu không khí như vậy, anh cũng không thể lại quyến rũ cô nên chỉ đành nhường một bước: “Chuyện này bàn sau! Trước tiên hãy ở bên cạnh Tiểu Hoắc Tây! Đúng rồi, mỗi tháng Hoắc Tây sẽ khám bệnh tự kỷ, lần sau em đi cùng chứ!”

Ôn Noãn không từ chối.

Cô là mẹ của Tiểu Hoắc Tây, tối hôm qua cô bước vào căn biệt thự này, cô đã biết cô nhất định sẽ thiếu chút tự do.

Nhưng cô không hối hận.

Ôn Noãn cũng có chút lòng riêng, cô thử thăm dò: “Hoắc Minh, tôi... không có ý định kết hôn, nếu anh có ý định tái hôn, chi bằng giao con bé cho tôi nuôi dưỡng, tôi cam đoan sẽ không ra nước ngoài, khi anh muốn gặp con bé thì lúc nào cũng có thể gặp!”

Chương 367 Hoắc Tây​


Hoắc Minh tức cười.
Anh trở về ngồi đối diện cô, bưng ly cà phê đã lạnh lên, từ tử uống hết.
Uống xong anh đặt ly xuống, cười nhạo.
“Sau đó anh thường xuyên đến chỗ em thăm con?”
“Thỉnh thoảng thời tiết xấu thì sẽ qua đêm ở đó?”
“Ôn Noãn… em kiềm chế được thân thế, anh sợ anh không kiềm chế được chính mình, đến lúc đó truyền ra tin tức Tổng Giám đốc tập đoàn Tây Á có quan hệ mờ ám với vợ trước, sẽ ảnh hưởng đến danh dự và tình cảm vợ chồng của anh!”
Anh ăn nói không đứng đắn, ôn Noãn tức muốn chết.
Chết tiệt!
Cô không muốn nói chuyện với anh nữa, dù sao cũng không nói được gì!
Lúc này, tiếng chuông dưới lầu vang lên bảy lần.
Bảy giờ sáng rồi!
Hoắc Minh giơ tay nhìn đồng hồ, nói với ôn Noãn: “Em đi tắm rửa thay quần áo, lát nữa chúng ta cùng nhau đưa Hoắc Tây đi học!”
Vẻ mặt anh ẩn chứa chút dịu dàng: “Con bé nhất định sẽ rất vui vẻ!”
Chuyện liên quan đến con cái, phần lớn ôn Noãn sẽ nghe theo.
Cò kiên trì tẩm rửa ờ phòng cho khách, nhưng cô cám thấy không cần phái thay quần áo, nhưng sau khi tâm xong lại thấy xui tận mạng.
Cò đang đến kỳ kinh nguyệt.
Trên chiếc váy màu vàng nhạt kia thấm chút vết máu.
Ôn Noãn ở trong phòng tắm rất làu, Hoắc Minh đi tới gõ cửa: “ôn Noãn, đã xong chưa? Lát nữa Hoắc Tây thức dậy, không nhìn thấy em, con bé chắc chắn sẽ tức giận…”
Nếu không cấn thận còn phát bệnh tự kỷ nữa!
Ôn Noãn rất gấp.
Cô mặc quần áo ban đau, đứng ở khe cửa, dù sao trước đây đã từng làm vợ chồng cho nén có một số việc cũng không khó nói như vậy: “Ngày ấy của tòi tới rồi, chổ anh có bãng vệ sinh hay không, với quần áo của phụ nữ nữa?”
Ánh mẩt Hoẩc Minh sáu thắm.
Anh nhìn quét toàn thân cò, chậm rãi nói: “Chỗ anh sao lại có thứ đó, còn nữa… mấy năm nay bẽn cạnh anh không có phụ nữ, nên càng không có quần áo phụ nữ.”
ôn Noãn cắn môi: “Không ai cần anh bày tỏ lòng thành! Bây giờ tòi ra ngoài thế nào đây?”
Hoắc Minh lại nhìn cò một hồi rồi nói: “Em chờ một lát!”
Dù sao trong nhà có người giúp việc chừng bốn mươi tuổi, có lẽ vẫn chưa mãn kinh.
Còn về quần áo, Hoắc Minh chọn một cái áo sơ mi màu đen từ trong tủ quần áo của mình, lại cầm thêm một cái quần đùi thế thao.
Người giúp việc đưa băng vệ sinh của mình, nét mặt già nua ửng đỏ: “Không biết bà chủ có quen dùng loại này hay không!
Hoăc Minh nhìn một chút, là nhãn hiệu ôn Noãn từng dùng trước đây.
Anh cười nhạt: “Cỏ ấy đã từng dùng!”
Nụ cười này của anh khiến người giúp việc rất kinh ngạc.
Trước kia nghe người ta nói khi òng bà chủ ly hôn, cãi nhau ầm ĩ, rất không thoải mái, các cỏ đều thầm cho rằng đôi vợ chồng này cả đời cũng sẽ không qua lại với nhau, không nghĩ tới tối hõm qua bà chủ đến đây, tâm trạng của ông chủ lại tốt như thế.
Hoắc Minh đi thắng vào phòng cho khách.
Ôn Noãn ở trong nhà vệ sinh, bụng hơi khó chịu. Sau khi sinh con, suy cho cùng sức khỏe không còn như trước kia, mỗi kỳ kinh nguyệt đều hơi đau nhói.
Cò cầm quần áo, nhanh chóng mặc vào.
Lúc đi ra ngoài, thật không ngờ Hoắc Minh vẩn còn ở đấy, anh ngồi trên sô pha phòng khách, cầm điện thoại xem tin tức.
Ôn Noãn đến gần, anh ngước mẩt lên.
Cò mặc chiếc áo sơ mi đen của anh, chiều dài vạt áo che quần thể thao, đế lộ đòi chân thon dài.
Cò đeo thắt lưng nhỏ của mình trên eo.
Yết hầu Hoắc Minh nhẹ nhàng chuyển động, khàn giọng nói: “Rất đẹp!”
Ôn Noãn chuấn bị tìm túi đựng quần áo, Hoẳc Minh không quá để ý nói: “Để người giúp việc giặt đi!”
Chuyện riêng tư như vậy, ôn Noãn không thế để người khác làm.
Hơn nữa đây là nhà Hoắc Minh.
Cô kiên trì tìm túi giặt, nhưng còn chưa tìm được thì Tiếu Hoắc Tây đã tỉnh, chân trần chạy khắp nơi tìm mẹ, cuối cùng cũng tìm được người đang ở phòng khách, cô bé nhào vào trong lòng cò không nhúc nhích.
Ôn Noãn ôm vật nhỏ mềm mại.
Cò hôn một cái rồi ôm lên, lấy tay ủ ấm bàn chân nhỏ của cỏ bé, vừa đi vừa xót: ‘Vê sau không được đi chân trần nữa, có biết không?”
Tiếu Hoắc Tây vùi đầu vào cố cô, không nói lời nào.
Hoắc Minh muốn Hoắc Tây xuống, nhưng ôn Noãn đâu chịu, cô õm Tiểu Hoắc Tây trở về phòng trẻ em, mặc quần áo cho cô bé.
Bên ngoài hành lang, vang lên giọng nói của Tiếu Hoắc Tây: “Hòm nay bố mẹ cùng nhau đưa con đi học sao?”
Ôn Noãn khẽ giật mình.
Sau đó cò nhẹ nhàng cười rộ lẽn: “Ừ! Bố mẹ cùng đưa Hoâc Tây đi học.”
Phòng cho khách.
Hoắc Minh đi vào nhà vệ sinh, quần áo ôn Noãn đặt trong giỏ giặt, trên váy màu vàng nhạt có dính một chút vết máu mờ.
Anh sinh ra vốn đã là người cao quý, chỉ giặt quần áo của mình hồi đi du học.
Huổng chi quần áo dính máu của phụ nữ.
Nhưng Hoắc Minh rất yêu thương ôn Noãn, anh rất sẵn lòng giặt cho cò, vì thê’ chỉ vài ba cái đã giặt sạch váy áo sơ mi và đồ lót của cô, sau đó để vào máy sấy.
Làm xong, đáy lòng anh mềm nhũn, nói không nên lời.
õn Noãn mặc dù không chấp nhận, nhưng bọn họ có con chung, anh không tin cò không mềm lòng…
Hoắc Minh thong thả xuống lầu.
Tiếu Hoắc Tây có ôn Noãn chăm sóc, anh hiếm khi mới có thể uống cà phê, đọc báo buổi sáng.
Cảm giác thoải mái này làm cho anh hơi hoảng hốt.
Có lẽ… đây chính là hạnh phúc!
Loại cảm giác này, thậm chí còn hơn cả cảm giác khi anh hôn và vuốt ve thân thế cô vào tối hòm qua! Đương nhiên, nếu được lựa chọn, Hoẳc Minh vần muốn hòn và làm chuyện kia hơn.
Phòng ngủ trẻ em.
Những tính cách ngày thường của Tiểu Hoắc Tày đều biến mất.
Ôn Noãn chọn cho cò bé một chiếc váy hoa nhỏ, còn chải mái tóc xoăn rối tung của cò bé, khi sờ lên vò cùng mềm mại.
Lúc mang giày, ôn Noãn sờ băp chân trẳng nõn kia.
Trong lòng cò cảm thấy ấm áp.
Thực ra, Hoắc Minh nuôi Tiếu Hoắc Tây rất tốt, một vật nhỏ vốn yếu ớt như thế, mà hiện tại lại trắng nõn mềm mại.
Cô hơi sững sờ, Tiếu Hoằc Tây hôn cô một cái.
Mềm mại, ấm áp.
ón Noãn quá thực không nỡ rời xa cỏ bé, cò hòn lấy hòn để, sau đó mới ôm bé con: “Xuống lầu àn sáng thôi.”
Cò bế Tiểu Hoắc Tây xuống lầu.
Hoắc Minh nhìn thấy, khẽ nhíu mày: “Sao không để con bé tự đi?”
Tiểu Hoắc Tây ôm cổ ôn Noãn, nhỏ giọng nói: “Bố ghen tị với con!”
Hoắc Minh cười nhạo: “Lúc bố thân mật với mẹ con, con còn không biết đang ở đâu nữa kìa!”
Tiếu Hoắc Tây cười tít mắt: “Tối hòm qua con nhìn thấy cả rồi! Bố hòn mẹ… mẹ nói không muốn, bố còn nói mẹ có cảm giác!”
Hoắc Minh:…
Ôn Noãn hận không thế đào một cái hố chui xuống.
Người giúp việc trong nhà, lau chùi bình hoa, sau đó lập tức chạy biến.
Hoắc Minh ho nhẹ: “Hoắc Tây!”
Tiểu Hoắc Tây ngoan ngoãn ngồi xuống.
Bình thường cò bé được Hoắc Minh dạy dỗ nên vẫn rất vâng lời, lúc ăn sáng cũng không dám đòi Ôn Noãn đút nữa, chỉ là trong đòi mắt kia đay vẻ đáng thương.
Ôn Noãn đau lòng.
Cò nhịn không được nói với Hoăc Minh: “Con bé mới bốn tuổi, không cần phải độc lập như vậy.*
Hoắc Minh rất nghiêm túc nói: “Con bé đã tự ăn cơm, tự giặt quần áo, tất, tự tắm rửa, không cần phải vì em trở về mà bẳt con bé thụt lùi.
Tiếu Hoắc Tây múc cơm, yếu ớt oán giận.
Ôn Noãn không kiên trì.
Cò sờ đau bé con, lặng lẽ an ủi!
Tiểu Hoắc Tây rất gấp gáp: ‘Mẹ hãy phát huy sức hấp dẫn của mình đi! Ví dụ như tình huống tối hôm qua, mẹ nói gì bố cũng sẽ đồng ý, mẹ lại hỏn bố một cái, bảo bố hái trăng xuống bố cũng chịu nữa!’
ôn Noãn nào biết được suy nghĩ của cõ bé.
Sau khi có ãn cơm xong, lập tức tìm người giúp việc lấy túi giặt quần áo, lúc này Hoắc Minh rất bình tĩnh nói: “Quần áo của em, anh đã giặt giúp em rồi, cũng đã sấy khò, đế ở đây lần sau mặc!”
õn Noãn bất ngờ, mặt nóng lên.
Đó là quần áo dính máu kinh nguyệt của cò, Hoắc Minh… giặt?
Tiểu Hoắc Tây đang múc cơm thì lập tức nhảy dựng lẽn!
Bố tiêu chuấn kép quá đi!
Mẹ đã lớn như vậy rồi mà bố còn giặt quần áo cho mẹ!
Hoắc Minh liếc cõ bé rồi tiếp tục đọc báo: “Sau này trưởng thành, tự mình tìm một người đàn õng giặt cho con!”

Chương 368 Họ đã ly hòn.​


Tiếu Hoắc Tây rất uể oải.
Nhưng có bố mẹ cùng đưa cõ bé đi nhà trê, cô bé bắt đầu vui vẻ lên.
Hoẩc Minh tự mình lái xe.
Ngồi sau xe, ôn Noãn dịu dàng thắt dây an toàn cho Tiếu Hoắc Tây, lại kìm lòng khòng đậu mà sờ cái đầu nhỏ của cỏ bé, ánh mắt quả thực không nỡ dời đi.
Tiểu Hoắc Tây cực kỳ kiêu ngạo.
Cô bé đã nói rồi mà, một đứa bé như mình, ai gặp cũng thích.
Trên đường đi, cò bé vươn ngón tay nhỏ trắng nõn, nói với ôn Noãn về các bạn nhỏ trong nhà trẻ.
Người cỏ bé nhắc đến nhiều nhất là Trương Sùng Quang!
ôn Noãn rất chăm chú lằng nghe, lần đau tiên cỏ làm mẹ đã trải qua cảm giác mất rồi lại được như vậy, cả trái tim đều bị Hoắc Tây lấp đầy, nên không tránh khỏi lạnh nhạt với… chồng trước!
Vợ con đều ở trên xe, Hoắc Minh chuyên chú lái xe.
Chỉ khi có đèn đỏ, anh sẽ nhìn ôn Noãn qua gương chiếu hặu.
Hòm nay cò buộc tóc lên, mái tóc lỏng léo, rũ mằt nhìn xuống thì góc nghiêng của khuôn mặt cô đay sự dịu dàng, cộng thêm chiếc cổ thon thả non mịn kia, rất thu hút người khác.
Hoắc Minh nhìn chàm chàm.
Lúc Ôn Noãn lơ dãng ngước mẩt lên, vừa lúc đối diện với ánh mât của anh trong gương chiếu hậu, đó hoàn toàn là ánh mắt đàn ông nhìn phụ nữ.
Mặt cõ hơi nóng lên, đồng thời hơi ảo não.
Hoắc Minh nở nụ cười rất khẽ, có chút mập mờ.
Đèn xanh sáng lên, anh nhẹ nhàng đạp chân ga. Nửa tiếng sau, xe dừng lại trước cửa một nhà trẻ tư nhân cao cấp.
Hoắc Minh xuống xe, vòng ra sau mở cửa.
Anh nhìn ỏn Noãn với ánh mắt vò cùng dịu dàng.
Ôn Noãn phớt lờ sự tồn tại của anh, nới lỏng dây an toàn cho Tiếu Hoắc Tây, ôm có bé ra khỏi xe.
Hôm nay, Tiếu Hoăc Tây cực kỳ oai phong lầm liệt.
Cò bé kéo tay mẹ, đi đến lớp của mình xếp hàng, ôn Noãn nhìn cò bé nhỏ nhỏ vẫy tay với cô!
Tiếu Hoắc Tây ngấng khuôn mặt nhỏ: “Đây là mẹ tớ!”
Cò không sợ người khác không tin, mẹ cũng có mái tóc màu trà, cũng trắng nõn.
Các cậu cứ hâm mộ đi!
Các bạn nhỏ xung quanh quả thực rất hâm mộ: Mẹ của Hoắc Tây thật đẹp!
Cô chú nhiệm lớp đi đến, dằt Tiếu Hoằc Tây, Tiểu Hoẳc Tây lại nhịn không được nói lần nữa: “Cỏ Lâm ơi, đây là mẹ của em!”
Cò Lâm chưa đến bốn mươi, rất hiền từ.
Suy nghĩ của trẻ nhỏ, sao cỏ ấy không biết được chứ, vì thế cò ấy sờ đầu bé con dịu dàng nói: “Mẹ em rất đẹp!”
Lòng hư vinh của Tiếu Hoắc Tây đã được thỏa mãn.
Cò bé quyết định hòm nay sẽ ăn hai bát cơm!
Ôn Noãn Tân đau tiên làm phụ huynh nên rất nghiêm túc!
Cò nói chuyện rất khách sáo với cô Lâm, nói về tình huống của Tiểu Hoắc Tây, ngay cả Hoắc Minh đi tới bên cạnh lúc nào cò cũng không hay, huống chi tay anh còn không thành thật khoác trên lưng cô!
Cô Lâm rất bất ngờ.
Trong tài liệu cho thấy, bố mẹ Hoẩc Tây đã ly hòn, nhưng hiện tại nhìn họ có vẻ rất mặn nồng!
Hoắc Minh cười nói: “Lúc trước mẹ Hoắc Tây ra nước ngoài làm việc, sau này tình hình của Hoắc Tây cò Lâm có thể nói với cò ấy, điện thoại của cô ấy là xxxxx.”
Ôn Noãn giật mình.
Cò Lâm đã nhanh trí ghi lại số điện thoại.
Tổng Giám đốc Hoẳc là đại gia của nhà trẻ tư nhân này, anh nói ra nước ngoài cóng tác thì là ra nước ngoài còng tác, dù sao anh nói gì cũng đúng!
Tiểu Hoắc Tây kéo tay cò Lâm, kiêu ngạo
nói: “Mẹ em tên là ôn Noãn!”
Cô Lâm yêu thương sờ cái đầu nhỏ của cò bé.
Ôn Noãn sợ ảnh hưởng trật tự, nên nhanh chóng vầy tay tạm biệt Tiếu Hoắc Tây, Tiếu Hoắc Tây đeo cặp sách nhỏ nhảy chân sáo, hòm nay là ngày vui vẻ nhất từ khi cò bé đi nhà trẻ tới nay.
Ôn Noãn đứng rất lâu.
Hoầc Minh cười: “Lèn xe, đế anh chở em đi!”
õn Noãn cũng muốn nói chuyện với anh, ừ một tiếng rồi mở cửa xe.
Cửa xe bị đóng lại.
Ánh mắt Hoắc Minh sâu thẳm: “Ngồi phía trước đi, cho tiện nói chuyện!” Anh nói xong lập tức mờ cửa ghê’ phụ.
Chút chuyện nhỏ này, ôn Noãn không muốn xung đột với anh, cò lén xe ngồi xuống.
Không bao lâu, bên cạnh có thêm người!
Hoắc Minh nghiêng người, ánh mắt nhẹ nhàng liếc đôi chân trâng nõn của cò, giọng hơi khàn: “Đi đâu?”
Ôn Noãn nhẹ giọng nói: “Đến bệnh viện số 1!”
Hoắc Minh đạp nhẹ chân ga, lái một đoạn rồi khe khẽ hỏi: “Anh với em cùng đi thăm mẹ nhé?”
ón Noãn đã quen với da mặt dày của anh.
Cò ho nhẹ: “Là mẹ tòi, không phải mẹ anh!”
Hoăc Minh rất dề tính nói: “Vậy anh phải gọi bà ấy là dì ư? Nhưng ôn Noãn… mấy năm nay anh đều gọi là mẹ, bà ấy cũng không phản đối!”
“Tôi phản đối!”
Hoắc Minh không giận cô, tập trung lái xe.
Một lát sau, Ôn Noãn khẽ nói: “Hoắc Minh, em nghĩ chúng ta nên thành lập một loại quan hệ mới!”
Sao anh lại không biết suy nghĩ của cò chứ?
Hoắc Minh không nói gì.
Khi đến đèn đỏ ở giao lộ, anh lấy ra một điếu thuốc lá từ trong tủ, cúi đầu châm lửa, sau khi hút một hơi thì từ từ phun ra vòng khói, lúc này mới quay sang nhìn chăm chú cô: “Quan hệ mới như thế nào, em nói thử xem!”
Ôn Noãn nhìn anh: “Cùng nhau nuôi dưỡng Hoắc Tây, không quan tâm đến cuộc sống riêng tư của nhau.”
Hoầc Minh đưa tay ra ngoài cửa sổ xe, phủi tàn thuốc.
Sau đó, anh cười: “Sao… coi trọng người họ Hạ kia à? Tên Hạ Du đúng không! Dáng dấp
cũng không tệ lắm!
Ôn Noãn hơi bực bội: “Hoắc Minh, tói không có ý này!”
“Vậy ý em là sao?”
“Ý của em không phải là chúng ta đều có quyền tự do quen biết, yêu đương, lên giường với người khác sao!”
Ôn Noãn không muốn đế ý đến anh nữa!
Cò quay mặt đi, không nói lời nào.
Sau ba năm, tính tình Hoắc Minh tốt hơn rất nhiều, nếu trước kia cò đi xem mắt, anh nhất định ghen tuông nổi giận, nhất định sẽ gây chuyện, nhưng hiện tại thì khác.
Họ đã ly hòn.
Thực ra ôn Noãn nói đúng, bọn họ quả thực không nên hỏi đến nhau.
Nhưng anh… vẫn còn yêu cô!
Giọng Hoắc Minh dịu dàng: “Được rồi! Anh phối hợp với em là được!”
Ôn Noãn rất kinh ngạc.
Thật ra cô đã nói với cậu, cô và Hạ Du kia không có khả năng, nhưng lời nói của Hoằc Minh rất vò lý, chẳng lẽ cuộc sống riêng tư là xem mắt yêu đương lên giường sao?
Anh chịu thua trước nên ôn Noãn cũng không muốn làm quá lên, dù sao bọn họ còn phải cùng nhau nuôi dưỡng đứa nhỏ.
Cò nói khẽ: “Một vài ngày nữa, tôi muốn đưa Tiếu Hoăc Tây đến chồ tòi ở vài ngày!”
“Em là mẹ của Hoắc Tây, muốn mang con bé ở bao lâu cũng được, nhưng thán thế con bé đặc biệt, bình thường không được ra khỏi thành phố B!”
Ôn Noãn ử một tiếng.
Hoắc Minh lái xe vào bệnh viện, lúc xe dừng ở bãi đổ xe, anh gọi ôn Noãn lại.
“Đưa điện thoại cho anh!”
Ôn Noãn hơi thắc mắc, nhưng vẩn đưa di động cho anh, Hoắc Minh lại châm một điếu thuốc lá, ngậm trong miệng, sau đó đối chiếu di động của mình ghi lại hơn mười số điện thoại cho Ôn Noãn.
Bác sĩ X trong phòng thí nghiệm, bác sĩ khoa cấp cứu,
Bác sĩ tâm lý, nhân viên quản lý ngân hàng máu.
Giáo viên mầm non và hiệu trưởng.
Lưu xong, anh trả lại di động cho cò, ôn Noãn nhìn thấy thì hơi bàng hoàng.
Hoắc Minh nói rất nhẹ: “ôn Noãn, ba năm nay anh không có cuộc sống riêng tư! Ngay cá thời gian nhớ em cũng rất có hạn, những lúc đêm khuya thường nhớ tới em, nhưng chỉ một cuộc điện thoại gọi đến anh sẽ lập tức mặc quần áo chạy tới phòng thí nghiệm, bởi vì Hoằc Tâv đang ở đó…*

Chương 369 Hạ Du rất cảm động.​


Ôn Noãn sửng sốt.
Giọng Hoắc Minh khàn khàn: “Anh nói điều này không phải để lấy lòng thương cảm của em, mà anh muốn nói với em rằng khi em về làm mẹ của Hoắc Tây… có thể em sẽ giống anh, không có cuộc sống riêng tư!”
“Bây giờ em vẫn còn muốn làm mẹ của Hoắc Tây chứ?”
Lời nói khiến ôn Noãn cảm thấy ươn ướt trong lòng.
Sao cô có thế không cần Hoắc Tây?
Cô nhìn chằm chằm vào anh, trái tim cô đập mạnh, lúc này cô không biết nên nói gì.
Hoắc Minh giơ tay nhẹ nhàng chạm vào mặt cô!
Anh biết trong lòng cô cảm thấy không tốt, nhưng anh vẫn phải nói với cô điều này, bởi vì nuôi bé Hoắc Tây thực sự rất khổ, anh sợ cô trách móc.
Lần đó, nếu anh không sang Anh, có lẽ cô vẫn còn ngủ trên lầu.
Có lẽ sau khi sinh Hoắc Tây ra, cơ thể sẽ không yếu ớt như vậy!
Ôn Noãn hồi lâu không nói gì, cô cũng không đẩy anh ra, người làm cha mẹ như lúc này, bọn họ cần trao cho nhau chút hơi ấm.
Một lúc lâu sau, Hoắc Minh mới thu tay lại, rất nhẹ nhàng nói: “Lên đi! Lát nữa anh có cuộc họp, hôm khác quay lại, chiều em đi đón Hoắc Tây, tối anh đón nó về!”
Ôn Noãn ừm một tiếng.
Cô giống như đang chạy trốn giữa đồng hoang, cũng không biết mình đang trốn tránh điều gì!
Là sự dịu dàng của Hoắc Minh, hay là quá khứ đau thương không thể chịu nổi khi nhìn lại…
*
Ôn Noãn lộ vẻ thẫn thờ!
Lúc gọt trái cây còn suýt cắt vào tay.
Dì Nguyễn dựa vào giường bệnh mỉm cười: “Bỏ xuống đi! Cứ tiếp tục như vậy sẽ cắt trúng tay đấy!”
Ôn Noãn hạ tay xuống, nhẹ nhàng gọi: “Mẹ!”
Dì Nguyễn gọi cô lại, nắm lấy tay cô, dịu dàng nói: “Năm nay mẹ cũng mới biết sự tồn tại của Hoắc Tây! Hoắc Minh đã dẫn nó đến thành phố c, con nhóc đó cứ làm cho mọi người lo lẳng, bà ngoại con đã khóc rất lâu, Hoắc Minh quỳ suốt một đêm!”
Ôn Noãn ghé sát đầu vào dì Nguyền.
Dì Nguyễn vuốt ve đầu cô, nhỏ giọng nói: “Cậu của con nói, mong con có nhiều sự lựa chọn hơn, chứ không phải vì đứa trẻ mà sống chung với Hoắc Minh, cho nên nhà họ Hạ nhờ ông ấy giới thiệu ông ấy không hề từ chối! Ý của mẹ là… theo trái tim, nhưng đừng vội đưa ra quyết định, các con chia tay rồi tái hợp mấy lần rồi.”
Ôn Noãn gật đầu: “Mẹ, con sẽ cấn thận!”
Bây giờ cô không muốn nghĩ ngợi gì nữa, cô chỉ muốn nuôi dạy bé Hoắc Tây nên người.
Dì Nguyễn mỉm cười: “Ngày mai đưa đứa nhỏ tới đây, mẹ cũng lâu rồi chưa gặp nó, đúng là rất nhớ… đứa trẻ đó giống con hồi nhỏ y như đúc, nhưng tính cách lại rất giống Hoắc Minh, lớn lên ghê gớm lắm đây!”
Ôn Noãn cảm thấy mềm lòng khi nghĩ đến bé Hoắc Tây!
Cô ở bên cạnh dì Nguyễn cả nửa buổi, lúc ba giờ chiều mới bắt xe đi đón bé Hoắc Tây.
Cổng trường mẫu giáo.
Bé Hoắc Tây nhìn thấy ôn Noãn, gương mặt trắng nõn ngẩng cao lên, cực kỳ kiêu ngạo.
Ôn Noãn cầm cặp sách của bé Hoắc Tây, ngồi xổm xuống lau mồ hôi cho cô bé, mỉm cười dịu dàng: “Lát nữa mẹ phải đến nhà hàng làm việc, con với mẹ đi ăn chút đồ ăn Pháp chịu không?”
Bé Hoắc Tây chớp chớp đôi mắt đen như quả nho.
Cô bé nũng nịu nói: “Mẹ, có phải mẹ không có tiền xài không? Bố có rất nhiều tiền!”
Ôn Noãn hôn cô bé: “Mẹ là chủ nhà hàng đó, thỉnh thoảng còn đi đánh đàn dương cầm!”
Bé Hoắc Tây đột nhiên vui mừng.
Cô muốn được mẹ ôm, còn muốn vòng tay qua cố mẹ.
Trên người mẹ có mùi thơm quá!
Ôn Noãn dẫn bé Hoắc Tây đến nhà hàng Pháp.
Xin một chỗ gần cây đàn piano, cho bé Hoắc Tây ngồi và chuẩn bị cho cô bé một bữa ăn kiếu Pháp khá ngon.
Bé Hoắc Tây bình thường tự xúc cơm ăn.
Lúc này ôn Noãn cắt miếng bít tết cho cô bé, cô bé dùng một chiếc nĩa nhỏ ăn, dáng vẻ rất sang trọng.
Ôn Noãn quan sát một hồi, thở dài gen của
Hoắc Minh đúng là mạnh!
Cô chăm sóc cho bé Hoắc Tây xong thì ngồi chơi đàn, chắc là vì tâm trạng vui vẻ nên hôm nay mấy bài cô chơi đều rất thú vị, rất cảm động!
Bé Hoắc Tây ôm lấy cái đầu nhỏ của mình.
Cô bé nhìn vòng eo thon và tấm lưng thẳng của mẹ, mái tóc nâu buông xuống rất lãng mạn, chiếc váy dài trông cũng rất xinh đẹp!
Mẹ của bạn học ởtrường mẫu giáo cũng không đẹp bằng mẹ cô bé!
Bé Hoắc Tây gắp một miếng bít tết, ăn ngấu nghiến!
Ôn Noãn đàn khoảng mười khúc rồi quay lại ăn chút gì đó, phụ nữ thích đẹp, nên tối cô ăn rất ít.
Cô nhìn đồng hồ, đã tám giờ rồi.
Trẻ em ở độ tuổi bé Hoắc Tây thường phải đi ngủ lúc chín giờ.
Ôn Noãn đang định gọi Hoắc Minh thì một bóng người mảnh khảnh xuất hiện bên cạnh bàn ăn, kèm theo một giọng nói có chút quen thuộc: “Ôn Noãn!”
Ôn Noãn hơi giật mình.
Hạ Du?
Hạ Du chính là đối tượng xem mắt mà Lục Khiêm giới thiệu cho cô hôm đó, cô từ chối rồi, không ngờ lại gặp nhau.
Ôn Noãn không ngốc, cô không cho rằng đáy là cuộc gặp gỡ tình cờ.
Cô đang nghĩ làm sao giữ khoảng cách mà không để lộ dấu vết…
Bé Hoắc Tây gọi một tiếng thân mật: “Anh!”
Hạ Du bật cười khi bị một đứa nhỏ mấy tuổi gọi là anh. Anh ta ngồi xuống, hỏi ôn Noãn một cách tự nhiên: “Nó là con họ hàng à? Khá đáng yêu đấy!”
Ôn Noãn khẽ mỉm cười: “Là con của tôi!”
Hạ Du giật mình.
Anh biết Ôn Noãn đã kết hôn và có con, nhưng không ngờ ôn Noãn lại dần bọn họ theo.
Ôn Noãn cảm thấy rất tốt, có đứa trẻ ở đây, Hạ Du chắc sẽ không tình cờ gặp cô nữa!
Bé Hoắc Tây trông có vẻ ngây thơ.
Cô bé lấy một viên kẹo từ trong cặp đi học màu hồng ra, đặt vào tay Hạ Du, nhẹ giọng nói: “Anh đẹp trai quá! Viên kẹp này vốn dĩ em tặng cho Trương Sùng Quang, bây giờ tặng lại cho anh!”
Hạ Du rất cảm động.
Anh ta vuốt ve mái tóc xoăn nhỏ màu nâu…
Bé Hoắc Tây để anh ta chạm vào mái tóc xoăn rất mềm mại, ngọt ngào nói: “Mẹ cũng thích ăn lắm! Lần nào bố cũng bóc ra cho mẹ ăn, bố rất tốt với mẹ, sáng nay còn giặt quần áo cho mẹ nữa!”
Hạ Du:
Ôn Noãn:
Bé Hoắc Tây nhẹ nhàng nói: “Mẹ, bổ tới đón chúng ta về nhà!”
Ôn Noãn giật mình nhìn ra ngoài.
Quả nhiên, chiếc xe Maybach màu đen của Hoắc Minh đã đỗ ở bên ngoài, anh đứng bên cạnh xe, ánh mắt thật sâu nhìn về phía bên này, vẻ mặt hơi khó coi.
Ôn Noãn đoán là do Hạ Du.
Hạ Du cũng nhìn thây.
Bị ngăn cách bởi một tấm kính, đứng bên ngoài là một người đàn ông rất lịch lãm, dung mạo xuất sắc, là loại đàn ông mà phụ nữ một khi đã quan hệ với anh ta thì cả đời sẽ không bao giờ quên.
Ôn Noãn mỉm cười tỏ ý xin lỗi: “Xin lỗi không thế trò chuyện với anh nữa!”
Hạ Du biết mình không còn hy vọng, nhưng anh ta không biết tại sao cứ cố chấp mà đi theo ra ngoài. 
Sau đó hai người mặt đối mặt.
Ôn Noãn thật sự bất lực…
Cô gượng cười giới thiệu: “Đây là Hạ Du, con trai đồng nghiệp của cậu em.”
Trong khoảnh khắc tranh hùng, Hoắc Minh mặc kệ phong độ.
Anh tức giận, ậm ừ: “Không phải đối tượng xem mắt sao?… Vậy mà em cũng giới thiệu cho anh à!”
Ôn Noãn bị anh chọc tức!
Thật trẻ con làm sao!
Cô khẽ mỉm cười nói với Hạ Du: “Đây là chồng cũ của tôi!”
Hoắc Minh tỏ ra không tức giận, thậm chí còn gật đầu: “Đúng! Chúng tòi là vợ chồng đã ly hôn!”
Anh đặt bé Hoắc Tây lên xe, quay người lại nhẹ nhàng nói: “Anh đưa con bé về trước, sáng mai em qua đón nó!… Đúng rồi, tối qua quần áo bẩn của em anh qiặt xonq đế tronq phònq khách.”

Chương 370 Cô lưỡng lự.​


Hoắc Minh cố ý nói một cách mơ hồ.
Ôn Noãn vừa tức vừa buồn cười.
Anh chăm chăm nhìn cô, dè dặt gật đầu với Hạ Du, mở cửa bước vào xe.
Bé Hoắc Tây nằm ở bên cửa sổ, thầm nói mấy chữ: Anh chết chắc rồi!
Mong muốn trả thù của bố là mạnh mẽ nhất!
Ôn Noãn đứng trong đêm, nhìn chiếc xe đắt tiền chậm rãi lái đi, cô nhẹ nhàng lắc đầu: ở cùng Hoắc Minh còn mệt hơn chăm con!
Hạ Du không phải là không có mắt nhìn.
Anh ta nhìn xuống viên kẹo trong tay, nghĩ mình không có cơ hội, không chỉ vì Hoắc Minh mà còn vì đứa bé.
Còn nhỏ mà đã thông minh như vậy!
Gọi anh ta là anh, kéo khoảng cách giữa anh ta với Ôn Noãn bằng cả một thế hệ!
Ôn Noãn tỉnh táo lại, mỉm cười xin lỗi với anh ta.
Hạ Du cũng mỉm cười, nhìn về hướng xe đang rời đi, suy nghĩ hồi lâu mới nhẹ nhàng hỏi: “Em… thực ra vẫn còn yêu anh ấy phải không?”
Hoắc Minh đưa bé Hoắc Tây về.
Trở lại biệt thự, con bé đi tắm, anh thì lặng lẽ ngồi trên ghế sô pha, đôi mắt nặng trĩu như nước.
Dù biết anh biết ôn Noãn và Hạ Du không có chuyện gì, nhưng anh vẫn ghen chết đi được!
Anh không nhịn được liền lấy điện thoại di động nhắn tin cho ôn Noãn [Cô Noãn, bây giờ em thích đàn ông trẻ đúng không? Trẻ thì ít kinh nghiệm… có thế thỏa mãn em được không?]
Bên này ôn Noãn nhìn một hồi lâu, xác định là tin nhắn của Hoắc Minh.
Trong ba năm qua, anh nhịn đến mức thất thường rồi chăng!
Ôn Noãn không muốn chiều chuộng anh nên trực tiếp trả lời [Cảm ơn anh quan tâm, tôi sẽ thử!]
Hoắc Minh đọc xong lập tức ném điện thoại đi.
Bọn họ chọc giận nhau rồi.
Bé Hoắc Tây tắm xong mặc một bộ đồ ngủ liền thân chạy ra ngoài.
Cô bé nhào vào lòng Hoắc Minh.
Hoắc Minh bình tĩnh lại, lau tóc cho cô bé, cô bé thoải mái đến mức suýt ngủ quên, nhưng cũng không quên giải thích với bố: “Mẹ sẽ không thích chú Hạ đâu!”
Hoắc Minh vui mừng, nhưng lại giả vờ không quan tâm: “Hả?”
Bé Hoắc Tây ngáp một cái: “Mẹ đẹp như vậy, có chú nào thích cũng là chuyện bình thường! Giống như con… trong trường mẫu giáo có rất nhiều bạn thích con, con không đếm nối!”
Trong lòng Hoắc Minh mềm nhũn.
Anh hôn cô bé, giọng khàn khàn nói: “Bố quá hống hách rồi phải không?”
Cô bé tóc xoăn màu nâu nhẹ nhàng khe khẽ đáp, như một câu trả lời.
Hoắc Minh nghiêm túc suy nghĩ.
Chẳng lẽ anh quá để tâm đến ôn Noãn, nên mới khiến cô thấy phản cảm, thực ra giữa bọn họ có Hoắc Tây, với tình hình này ôn Noãn cũng không thể hẹn hò yêu đương với người khác.
Anh đã quá lo lắng về được mất!
Hoắc Minh vổ vỗ đứa bé trong lòng, cầm lấy điện thoại, đang định xin lỗi ôn Noãn, gõ xong tin nhắn, con nhóc tóc xoăn nâu nhàn nhạt nói: “Thật ra bố, bố lo lắng là đúng! Hôm nay trên xe mẹ nhận được cuộc điện thoại, rất phấn khởi…”
Những ngón tay của Hoắc Minh run rẩy.
Bé Hoắc Tây mở to đôi mắt sáng ngời nói: “Mẹ gọi người đó là Khương Duệ!”
Hoắc Minh:…
Anh ném chiếc điện thoại sang một bên, âm thầm tức giận.
Hoắc Tây thoải mái trở mình trong lòng anh…
Hoắc Minh chịu cơn ghen suốt cả đêm.
Sáng sớm ôn Noãn đến đón Hoắc Tây, thái độ của Hoắc Minh vẫn luôn bình tĩnh, không hỏi về Hạ Du.
Nếu anh không nhắc tới, òn Noãn cũng sẽ không nói tới.
Cầm lấy chiếc vali nhỏ mà người giúp việc đã thu xếp, cô nhìn Hoắc Minh trên ghế sô pha, nhẹ giọng nói: “Tối mai em sẽ đưa nó về!”
Hoắc Minh nhìn chằm chằm vào tạp chí tài chính, khá lạnh lùng.
Ôn Noãn cảm thấy anh giống như bị rối loạn nội tiết nên cô không đế ý, lúc cô chuẩn bị rời đi, anh lại ngăn cô lại.
Hoắc Minh bảo Hoắc Tây lên xe trước, anh chỉ vào ghế sô pha đối diện: “Anh có chuyện muốn hỏi em!”
ôn Noãn đưa hành lý cho người giúp việc.
Người giúp việc khôn ngoan dẫn bé Hoắc Tây lên xe trước, khi phòng khách trở nên yên tĩnh, Hoắc Minh thản nhiên nói: “Nghe nói em vẫn còn liên lạc với Khương Duệ!”
ốn Noãn không ngạc nhiên khi anh biết chuyện này.
Bé Hoắc Tây chính là gián điệp mà.
Thực ra Khương Duệ gọi điện cho cô đế hỏi về chuyện của Khương Sinh
Hơn nữa, Chu Mộ Ngôn hợp tác với Khương Duệ, cô là chủ, hai người có chút quan hệ là chuyện bình thường, hơn nữa Khương Duệ hình như cũng có bạn gái ởthành phố H.
Nhưng ôn Noãn sẽ không giải thích nhiều như vậy với anh.
Ôn Noãn ậm ừ, trực tiếp hỏi: “Anh sẽ không can thiệp nữa chứ?”
Hoắc Minh nhìn cô hồi lâu, chợt mỉm cười: “Đương nhiên không, chúng ta là vợ chồng cũ!”
Anh chắc chắn không muốn gây thêm rắc rối với cô nên nhanh chóng đổi chủ đề: “Mà này, Minh Châu đã liên lạc với em chưa?”
“Minh Châu?”
Hoắc Minh châm một điếu thuốc rồi dập đi:
“Con bé bỏ đi đã hai năm rồi!”
Ôn Noãn ngạc nhiên.
Trong suy nghĩ của cô, Hoắc Minh Châu vẫn luôn mềm yếu và ngây thơ, sao có thể chạy trốn suốt hai năm?
Nhìn vẻ mặt của cô, Hoắc Minh biết cô không biết.
Anh cười nhẹ: “Có thời gian thì theo anh về một chuyến, bố mẹ anh… bố mẹ anh nhớ em lắm! Dần theo Hoắc Tây về cho họ xem nhé.”
Ôn Noãn cầm chiếc cốc, cô cảm thấy không thích hợp.
Hoắc Minh cũng biết cô đang nghĩ gì, anh nhìn cô: “Em là mẹ của Hoắc Tây! Cho dù làm khách cũng rất bình thường!”
Ôn Noãn cười nhẹ: “Được, có thời gian tôi sẽ đến thăm bác trai bác gái!”
Hoắc Minh nghe vậy cảm thấy phấn khích.
Anh không cưỡng ép.
Sau đó, rốt cuộc ôn Noãn vẫn không cùng anh đến nhà họ Hoắc, cô cảm thấy không thích hợp.
Cô và Hoắc Minh đã ly hôn, chia tay rồi tái hợp nhiều lần, trước khi mối quan hệ trở nên rõ ràng, cô cảm thấy không cần thiết phải kéo trưởng bối vào khiến bọn họ lo lắng.
Cô chăm sóc bé Hoắc Tây rất chu đáo, trong khi Hoắc Minh lại bận rộn với sự nghiệp.
Dần dần, sự mơ hồ giữa họ cũng giảm dần. Hoắc Minh một mặt không dám ép buộc cô, mặt khác, anh thật sự rất bận, trước đây anh không thế làm gì khác, nhưng bây giờ ôn Noãn có thể chăm sóc bé Hoắc Tây, anh thực sự có thể cống hiến hết mình cho sự nghiệp của mình tốt hơn.
Trước ngày lễ thất tịch, anh đã mua lại chuỗi khách sạn năm sao ở Hồng Kòng.
Đặt tên là khách sạn VVindsor.
Bữa tiệc ăn mừng đã gây chú ý trên các phương tiện truyền thông lớn.
Hoắc Minh mặc bộ vest ba lớp của Anh, cầm sâm panh trên tay, cùng uống với một số giám đốc điều hành cấp cao.
Đứng cạnh anh là sao nữ hạng A xinh đẹp, tươi sáng và là người phát ngôn của khách sạn VVindsor.
Sao nữ đương nhiên rất kín đáo, nhưng cũng rất cân nhắc,
Bé Hoắc Tây nhìn hồi lâu rồi ngẩng đầu lên: “Mẹ, mẹ không ghen tị sao?”
Ôn Noãn cẩn thận suy nghĩ.
Thực ra là không!
Nếu có… lẽ ra cô đã ở bên anh từ lâu rồi.
Ôn Noãn hôn cô bé, dịu dàng nói: “Bố con có cuộc sổng riêng tư của mình.”
Bé Hoắc Tây ồ một tiếng.
Cô bé ngồi trên sofa, từng sợi tóc cũng tỏ ra chán nản, cô không chỉ muốn có mẹ, mà còn muốn được sống cùng bố mẹ như những đứa trẻ khác.
òn Noãn nhận thấy bé con có chút không vui.
Cô chạm vào cái đầu nhỏ của cô bé: “Hoắc Tây, có một số điều khi lớn lên con sẽ hiếu!”
Bé Hoắc Tây hét lên.
Cô bé biết mẹ rất yêu cô, cô bé cũng biết nếu cô làm nũng và khóc, mẹ cô có thế ở với bố, nhưng bé Hoắc Tây cũng thích mẹ.
Cô bé không thể làm như vậy…
Suốt cả đêm tâm trạng của cô bé đều không tốt.
Mười giờ tối, Hoắc Minh sớm trở về thành phổ B, trực tiếp đến chỗ ôn Noãn.
Căn hộ của ôn Noãn rộng 180 mét vuông và được trang trí rất đẹp mắt.
Lúc Hoắc Minh đi tới, bé Hoắc Tây đã ngủ rồi.
Hoắc Minh nhẹ nhàng đặt vali xuống, cởi áo khoác, tự nhiên hỏi ôn Noãn: “Đi ngủ à?”
Ôn Noãn ừm một tiếng.
Hoắc Minh bước vào phòng ngủ, đặt con gấu anh mang về từ Hồng Kông lên gối của cô bé, cô bé tỉnh dậy thì có thể nhìn thấy, khi anh làm những việc này, dáng vẻ lại dịu dàng đến lạ.
ỏn Noãn ở ngoài cửa lặng lẽ nhìn.
Hoắc Minh ngồi bên giường hồi lâu, khi đứng dậy, bắt gặp ánh mắt của cô, cười khúc khích: “Em mệt à?”
Ôn Noãn chưa kịp nói đã từ trong túi quần móc ra một chiếc hộp: “Cho anh đấy!”
Ôn Noãn mở ra, bên trong không có thứ gì đắt tiền ngoài một đôi bòng tai ngọc trai độc đáo.
Món quà nhỏ như vậy trông như được chồng đặc biệt mang đến cho vợ trong một chuyến công tác.
Cô lưỡng lự.
Hoắc Minh hạ giọng: “Em đeo cái này trông rất đẹp!”
Ôn Noãn cất đi, đi vào phòng bếp: “Đế tôi pha cho anh một tách cà phê!”
Hoắc Minh đoán cô có chuyện muốn nói. 
ôn Noãn pha cho anh một tách cà phê, vừa uống vừa nói nhỏ: “Con bé có vẻ hơi không vui vì chúng ta chia tay.”
Hoắc Minh không nói gì.
Anh biết rõ hơn ôn Noãn về tình trạng của bé Hoắc Tây.
Im lặng hồi lâu, Hoắc Minh cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói có chút dịu dàng: “Không sao, lát nữa anh sẽ an ủi con bé!”
Ôn Noãn ừm một tiếng.
Hoắc Minh đặt cốc cà phê xuống, nhẹ nhàng nói: “Ôn Noãn, lâu rồi chúng ta mới nói chuyện bình tĩnh như vậy!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom