• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Hoắc tổng truy thê (4 Viewers)

  • Chương 356-360

Chương 356 Nhưng Ôn Noãn nhất quyết không chịu.​



  • Hoắc Minh không giấu diếm.

    Một dòng máu đỏ tươi chảy xuống mặt...

    Lục Khiêm không để ý tới việc này, ông ấy đứng trước mặt Hoắc Minh, tức đến mức giọng phát run: “ Hoắc Minh, cậu đã nghĩ đến hậu quả việc làm này chưa? Ôn Noãn có thể chịu đựng được không? Lỡ như, lỡ như.. ... sau này đứa bé thật sự không còn, Hoắc Minh, cậu sẽ thật không còn đường lui! Tôi nói cho cậu biết, cậu chết chắc!"

    Hoắc Minh khẽ nhắm mắt lại: "Cháu biết! Cháu biết rõ!"

    Anh không còn lựa chọn nào khác!

    Ôn Noãn hận anh thấu xương, anh không thể cho cô bất cứ thứ gì, anh không thể nhìn cô bị đau khổ tra tấn, nếu thay đổi môi trường có thể khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn, thì anh sẽ... anh sẽ... để cô được tự do!

    Lục Khiêm hồi lâu không nói chuyện.

    Nhưng Hoắc Minh biết, ông ấy đồng ý.

    Anh lau máu trên trán, đứng dậy rời đi.

    Khi cửa đóng lại, Lục Khiêm liền nổi giận lôi đình, quét tài liệu trên sàn, mắng: "Đồ điên! Mẹ nó, nếu yêu con bé như vậy thì không sớm làm vậy đi?"

    Chửi thề, Lục Khiêm chán nản ngồi sụp xuống.

    Mắt ông ấy đỏ hoe.

    Kỳ thật trong lòng ông ấy biết, làm như vậy ít nhất có thể cứu được tính mạng của Ôn Noãn.



    Hoắc Minh trở lại phòng bệnh.

    Ôn Noãn vẫn chăm chú nhìn đứa bé, thậm chí anh không tính được mỗi ngày cô có ngủ được ba tiếng hay không.

    Cô dần dành cả cuộc đời mình cho đứa trẻ này.

    Hoắc Minh đưa ra quyết định như vậy, trong lòng anh có phần đau đớn, từ bé đến lớn anh chưa từng cảm nhận được tâm trạng thế này, nhưng bây giờ anh đã nếm đủ.

    Anh là một người chồng , còn là một người cha.

    Anh đã không làm tốt!

    Anh đã khiến vợ mình biến thành thế này...

    Anh ôm lấy cô.

    Ôm cô ấy thật chặt, có lẽ đây là lần cuối cùng anh có thể quang minh chính đại ôm cô thế này.

    Hiển nhiên Ôn Noãn từ chối.

    Hoắc Minh ôm chặt lấy cô, tựa cằm vào vai cô, thì thầm: “Để anh ôm em một lúc, chỉ lần này thôi, Ôn Noãn… đừng đẩy anh ra!”

    Cô không còn sức lực, để anh lặng lẽ ôm.

    Anh dường như đang ôm một khối băng lạnh lẽo.

    Nhưng anh vẫn quyến luyến vùi đầu vào cổ cô, hít hà mùi hương trên cơ thể cô, khiến anh nhớ đến nhiều chuyện đã qua, quá khứ tươi đẹp giữa anh và Ôn Noãn.

    Rõ ràng anh yêu cô...

    Cô là người phụ nữ đầu tiên anh quyến luyến đến thế.

    Anh nuôi cô trong nhà, tặng cô đủ thứ quà để lấy lòng cô, tranh giành cô với Cố Trường Khanh, ghen tị với Khương Duệ, Cảnh Từ, Chu Mộ Ngôn... Mỗi lần cô khóc anh đều đau lòng, mỗi lần cô rời đi đều khiến anh hối hận.

    Rõ ràng là anh yêu cô...

    Hoắc Minh hôn lên tóc cô, giọng nói có chút run rẩy: “Ôn Noãn, anh yêu em!”

    Ôn Noãn cứng đờ.

    Dù anh có yêu cô hay không thì điều đó cũng chẳng còn ý nghĩa gì với cô.

    Cô không trả lời, anh khẽ nhắm mắt lại, ôm cô chặt hơn, như muốn dùng hết sức lực, sức mạnh đó khiến Ôn Noãn vô cùng đau đớn khó chịu, cô khàn giọng nói: "Anh làm tôi đau!"

    "Anh cũng rất đau!"

    "Ôn Noãn, anh cũng rất đau!"

    Trước đây dù kiểu gì cô cũng xót anh, nhưng bây giờ dù anh có đau đớn đến đâu cô đều không quan tâm tới!



    Y tá bưng thuốc đi vào, cảnh tượng này khiến cô ấy không biết làm sao cho phải.

    Thế là cô ấy vội vàng đặt thuốc xuống rồi rời đi.

    Hoắc Minh nhìn hai viên thuốc trên khay, là thuốc chống trầm cảm Ôn Noãn đã uống, nhưng thuốc hôm nay đã được thay thế bằng thuốc ngủ.

    Chỉ cần Ôn Noãn uống vào, cô sẽ ngủ ngon hơn 10 tiếng.

    Hoắc Minh từ từ buông cô ra.

    Giọng nói của anh có chút run rẩy: “Ôn Noãn, đến giờ em uống thuốc rồi!”

    Ôn Noãn không từ chối uống thuốc, cô biết mình có bệnh, sẵn sàng tiếp nhận chữa trị nên cô nhanh chóng uống hai viên thuốc với nước ấm.

    Cơn mệt mỏi dần dần ập đến...

    Cô cảm thấy mỏi mệt hơn bao giờ hết, như thể ngủ được một đời.

    "Hoắc Minh..."

    Vì sao tôi muốn ngủ?

    Cơ thể cô dần mềm mại, được anh tiếp lấy, ôm vào lòng.

    Anh đặt cô lên chiếc giường nhỏ, lặng lẽ nhìn.

    Ôn Noãn trước khi sinh con nặng 55kg, nhưng hiện tại cô chỉ nặng 40kg, cơ thể như da bọc xương, khuôn mặt nhỏ nhắn nhọn hoắc khiến người ta không khỏi xót xa.

    Hoắc Minh nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, cảm nhận được hơi ấm của cô.

    Một lúc lâu sau, anh tháo chiếc vòng cổ trên cổ cô ra.

    Trên đó có chiếc nhẫn anh tặng cô.

    Vào lúc cô ngủ anh có thể nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn kim cương vào ngón áp út của cô.

    Cuối cùng anh và cô đã trở thành một đôi vợ chồng thực sự!

    Hoắc Minh nằm xuống ôm lấy cơ thể cô, vùi mặt vào cổ cô, một chốc sau phần đó đã trở nên ướt đẫm... Anh chỉ muốn đóng băng khoảng thời gian này lại.

    Tiểu Hoắc Tây vẫn ổn.

    Anh và Ôn Noãn vẫn là vợ chồng...

    *

    Ôn Noãn đã ngủ suốt 24 tiếng.

    Cô từ từ mở mắt ra, đầu óc lúc đầu trống rỗng, sau đó cơ thể từ từ ngồi dậy, giống như khôi phục được ký ức, nhanh chóng chạy về phía cửa kính.

    Hoắc Tây…

    Hoắc Tây thế nào rồi?

    Nhưng khi nhìn thấy phía bên kia, cô ngây người.

    Phòng giữ ấm trống rỗng, tất cả thiết bị đều đã được chuyển đi, chỉ còn chiếc khăn quấn lấy Tiểu Hoắc Tây, nhưng chỗ đó không còn ai nữa...

    Đứa trẻ tên Hoắc Tây ấy đã không còn ở đây nữa.

    Khi Ôn Noãn hoàn hồn, khuôn mặt đầy nước mắt, cô vỗ nhẹ vào cửa kính, gọi tên Hoắc Tây...

    "Hoắc Tây...Hoắc Tây..."

    Mẹ ở đây.

    Hoắc Tây...Con đâu rồi?

    Thân thể cô được một cơ thể ấm áp ôm chặt, Hoắc Minh ôm chặt lấy cô, môi anh áp vào tóc cô, ngăn cản cô cử động, sợ cô sẽ tự làm mình bị thương, anh khàn giọng nói với cô: “Hoắc Tây đi rồi!”

    Ôn Noãn sửng sốt.

    Cô chớp mắt, lông mi đẫm nước, không nhìn rõ được gì nữa.

    Cô không tin!

    Cô chỉ vừa chợp mắt một lát mà sao Hoắc Tây đã không còn?

    Cô đập mạnh vào kính đến nỗi lòng bàn tay sưng tấy nhưng cô vẫn không bỏ cuộc...

    Cô luôn cảm thấy mọi thứ đều là ảo ảnh, là một cơn ác mộng!

    Khi cô tỉnh dậy, Hoắc Tây bé nhỏ của cô vẫn sẽ nằm ở đó!

    Ôn Noãn bắt đầu điên cuồng đập phá đồ đạc, những âm thanh vỡ vụn đó nhất định sẽ đánh thức cô, đánh thức cô khỏi cơn ác mộng này... Nhất định chỉ là mộng mà thôi!

    Hoắc Minh ôm cô, mọi thứ trong phòng bệnh đều bị đập nát.

    Cánh tay của anh vấy đầy máu đỏ...

    Ôn Noãn nhìn hết thảy trước mắt, cô dần dần chấp nhận hiện thực, Hoắc Tây của cô đã không còn, con bé đã... biến mất khỏi thế giới này!

    Hoắc Minh dùng sức ôm lấy cô: "Ôn Noãn, bình tĩnh!"

    Ôn Noãn nổi điên, tát anh vài cái, khóc lóc thảm thiết: "Hoắc Minh... Hoắc Tây đi rồi! Bé con đi rồi!"

    Hoắc Minh chịu đựng tất cả!

    Anh biết Ôn Noãn rất hận anh, nhưng anh chỉ có thể chịu đựng!

    Anh ôm cô.

    Ôm lấy sự dịu dàng cuối cùng giữa họ...

    Hồi lâu sau...

    Ôn Noãn như bị thôi miên, cô thì thầm nói: "Con bé đâu rồi? Tôi muốn gặp con bé."

    Hoắc Tây nhỏ như vậy, con bé chắc chắn rất sợ.

    Hoắc Minh không muốn cô đi, anh sợ cô lại bị kích thích: “Chúng ta nghỉ ngơi một ngày đi, bây giờ em cần phải nghỉ ngơi.”

    Nhưng Ôn Noãn nhất quyết không chịu.

    "Tôi muốn đi! Hoắc Minh... con bé là con của tôi, tôi muốn đi!"



    Buổi tối, ánh chiều tà le lói.

    Trong nghĩa trang của nhà họ Hoắc, bóng cây cao lớn phủ bóng mặt đất, ngày dần tàn.

    Bên cạnh ngôi mộ mới của bà cụ họ Hoắc có một chiếc túi nhỏ.

    Ôn Noãn xuống xe, loạng choạng chạy tới.

    Sau khi nhìn thấy chiếc túi nhỏ, toàn thân cô như cứng đờ, hai chân yếu ớt, quỳ sụp xuống, run rẩy cầm một nắm bùn đất.

    Mới mẻ ẩm ướt, mang theo vài mầm chồi non...

    Rốt cuộc lúc này Ôn Noãn đã biết.

    Hoắc Tây đã không còn...

    Chương 357 Anh biết, cơ hội như vậy không nhiều lắm.​

    Phía chân trời, ráng chiều lững lờ trôi.

    Ánh chiều tà chiếu lên cành lá tạo thành những cái bóng sẫm màu, khiến mặt đất tăng thêm chút kì dị, như thể đang tiếc thương cho sự ra đi của một sinh mệnh nhỏ bé.

    Khuôn mặt Ôn Noãn đẫm nước mắt, toàn thân như thể mất đi hồn phách.

    Hoắc Tây, thực sự đi rồi sao?

    Hoắc Tây, con cứ vậy mà đi rồi sao?

    Con thế nào rồi, có sợ không…

    Mẹ… Phải làm thế nào bây giờ?

    Ôn Noãn ôm lấy nắm đất vẫn còn mới kia, gắng sức nhét vào lòng mình, toàn thân co lại thành một quả bóng, cho dù có cách một lớp quần áo vẫn có thể nhìn thấy những khớp xương gầy guộc sau lưng cô.

    “Tại sao… Tại sao không cho tôi gặp con bé lần cuối!”

    Hoắc Minh vốn định ôm lấy cô nhưng những ngón tay thon dài lại đột ngột dừng lại, lơ lửng giữa không trung với một tư thế kỳ lạ.

    Giọng anh khàn tới mức gần như không ra tiếng: “Dáng vẻ của đứa trẻ không đẹp, sợ em nhìn thấy rồi sẽ không thể quên được.”

    Ôn Noãn nghe vậy thì ngẩn ngơ.

    Cô khẽ nhắm mắt lại: “Hoắc Minh, anh thật tàn nhẫn! Con bé cũng là con của anh, anh cứ vậy mà đem con bé… Đem con bé…”

    Ôn Noãn không nỡ nói ra từ này với Tiểu Hoắc Tây của cô.

    Cô đặt nắm đất trong lòng mình vào một cái túi nhỏ.

    Sau đó, cô bắt đầu bốc đất xung quanh đắp lên, trong đất có rất nhiều vụn sỏi đá nhỏ bén nhọn, rất nhanh đã khiến tay cô đầy vết xước, nhưng Ôn Noãn không quan tâm.

    Cô chỉ máy móc làm những hành động này.

    Hoắc Tây, mẹ đắp thêm chăn cho con, con có cảm thấy ấm áp hơn chút nào không?

    Hoắc Tây, mẹ còn chưa kịp yêu thương con.

    Hoắc Tây, trước khi con ra đời, mẹ đã tưởng tượng dáng vẻ của con vô số lần, thế nhưng cuối cùng vẫn không kịp nói lời chào với con.

    Hoắc Tây, ngủ ngon chóng lớn nhé.

    Mẹ luôn ở bên cạnh con…

    Trời đất tang thương.

    Tia sáng cuối cùng nơi cuối chân trời khép lại, bóng tối bao trùm mặt đất rộng lớn.

    Hoắc Minh xoay người ôm lấy Ôn Noãn: “Về thôi!”

    Nhưng vừa ôm cô vào lòng, anh liền phát hiện ra cô đã ngất đi, toàn thân nóng tới mức bất thường…

    ……

    Phòng bệnh.

    Ôn Noãn im lặng nằm đó, Hoắc Minh ngồi bên cạnh lau tay, lau người cho cô.

    Anh nói chuyện bên tai cô, hy vọng có thể đánh thức cô dậy.

    Thế nhưng cô không muốn tỉnh lại, bác sĩ nói cô đã bị kích thích quá mạnh, tiềm thức không thể chấp nhận nên mới liên tục ngủ say không tỉnh.

    Bà Hoắc cùng Hoắc Minh Châu đã tới.

    Hoắc Minh Châu không nhịn được bật khóc: “Anh, chị dâu có thể nào sẽ không tỉnh lại nữa không? Anh, anh vốn không nên lừa chị ấy như vậy… Hu hu… Chị ấy nhất định rất đau lòng!”

    Bà Hoắc lặng lẽ lau nước mắt.

    Mặc dù bà và Chấn Đông đều biết cách làm của Hoắc Minh, thế nhưng trong lòng họ cũng không dám ôm hy vọng quá lớn, dù sao cũng chỉ có năm phần trăm cơ hội.

    Bây giờ… Họ vẫn không thể nhìn thấy nó.

    Tất cả, tất cả mọi chuyện đều do Hoắc Minh quyết định.

    Hoắc Minh nghe tiếng khóc của mẹ và em gái, anh nắm tay Ôn Noãn, hai mắt chăm chăm nhìn vào khuôn mặt cô, nhẹ nhàng lên tiếng: “Anh không hối hận.”

    Hoắc Minh Châu giật mình.

    ……

    Ôn Noãn hôn mê bốn ngày.

    Bốn ngày sau, cô tỉnh lại, phòng bệnh vô cùng im lặng, ánh sáng cũng mờ mờ.

    Chắc đang là ban đêm.

    Hoắc Minh ghé vào bên giường, khuôn mặt từng khiến cô phải rung động kia áp sát vào tay cô, lúc này trông có vẻ rất hốc hác và mệt mỏi.

    Ôn Noãn im lặng chăm chú nhìn anh…

    Hoắc Minh lập tức bừng tỉnh.

    Anh nhấc mắt, dưới ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn, đối diện với cô.

    Hai người họ là vợ chồng, thế nhưng trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, quan hệ giữa hai người đã vỡ nát từ lâu, thậm chí khi gặp nhau cũng không biết nên nói gì mới tốt.

    Không có Hoắc Tây, giữa hai người họ cũng chẳng còn gì để nói.

    Ôn Noãn nhẹ nhàng khép mắt lại: “Anh ra ngoài đi!”

    Giọng Hoắc Minh khàn đi, dịu dàng nói: “Có đói không, anh lấy chút cháo nóng cho em ăn!”

    Anh nói xong thì định đi múc cháo.

    Ôn Noãn quay đầu sang hướng khác, lạnh lùng lên tiếng: “Không cần.”

    Tay anh hơi khựng lại, nụ cười nhẹ vui vẻ trên mặt cũng cứng đờ, thế nhưng rất nhanh anh đã tiếp tục múc cháo, cố gắng nói chuyện với cô bằng giọng điệu thoải mái: “Bác sĩ nói em bị thiếu chất, cháo này là anh bảo người ta…”

    “Hoắc Minh, tôi không cần!”

    “Anh muốn tôi phải nói bao nhiêu lần nữa, tôi không cần anh!”

    ……

    Cuối cùng, tay anh khẽ run lên, nhẹ nhàng đặt bát xuống.

    Anh và cô đang quay lưng lại với nhau, không thể nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, có lẽ nói chuyện thế này sẽ dễ dàng hơn một chút.

    Anh sợ nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của cô.

    Giọng Hoắc Minh lộ ra chút kìm nén: “Nếu em không muốn nhìn thấy anh, vậy anh bảo mẹ tới đây chăm sóc em! Chân của mẹ đã đỡ hơn nhiều rồi, có thể đi lại được… Ôn Noãn, anh biết em rất buồn, nhưng đừng buồn lâu quá có được không? Chúng ta… Chúng ta… dù thế nào vẫn phải tiếp tục sống!”

    ……

    “Con bé là đứa trẻ tôi đã mang thai bảy tháng.”

    “Tôi đã mất mười sáu tiếng đồng hồ mới sinh ra con bé.”

    ……

    Ôn Noãn dứt lời, cảm thấy lồng ngực đau đớn, thân thể cũng vậy.

    Cô nhẹ nhàng ngồi xuống, kinh ngạc nhìn xuống lồng ngực mình, chỗ đó vậy mà lại bắt đầu căng sữa… Sau khi sinh Hoắc Tây cô chưa từng bị như vậy, bây giờ Hoắc Tây đi rồi, nơi này lại căng đầy sữa như vậy.

    Mà chút cảm giác căng đau này đang từng phút từng giây nhắc nhở cô rằng mình đã từng có con.

    Ôn Noãn bỗng nhiên bật khóc.

    Cô ôm lấy chiếc chăn màu trắng mà khóc nức nở, những ngón tay thon dài siết chặt…

    Hoắc Minh cũng nhìn thấy.

    Anh đi tới, nhẹ nhàng ôm lấy cô.

    Anh tựa đầu bên cổ cô, cất giọng trầm thấp: “Ôn Noãn, về nhà với anh được không? Chúng ta không thể ở lại bệnh viện, còn ở bệnh viện em sẽ vĩnh viễn nhớ tới Hoắc Tây.”

    Ôn Noãn hất tay anh ra.

    Cô ôm chăn, im lặng đờ ra, ngẩn người.

    Bác sĩ nói để cô có thể vượt qua được những chuyện này sẽ cần một thời gian rất dài, Hoắc Minh cần kiên nhẫn làm bạn bên cạnh cô thật nhiều.

    Hoắc Minh vẫn ở lại bệnh viện cùng Ôn Noãn, dù cô có không quan tâm tới anh, cho dù suốt mấy ngày liền có lẽ cô không thèm nói với anh chỉ một câu, nhưng anh vẫn không muốn buông tay, anh chỉ tham lam nhìn chăm chú khuôn mặt cô.

    Anh biết, cơ hội như vậy không nhiều lắm.

    Thỉnh thoảng, giữa đêm, anh nhận được một cuộc điện thoại khẩn cấp, sẽ phải đi vắng hai ngày.

    Ôn Noãn không biết anh đi đâu, cũng không quan tâm.

    Quan hệ giữa hai người họ vì vậy mà rơi xuống tận điểm đóng băng, chung sống với nhau nửa tháng, sau này nhớ lại, Hoắc Minh vẫn cảm thấy đây có lẽ là nửa tháng đau lòng nhất trong cuộc đời anh.

    Cô đang ở trước mặt, nhưng anh lại không thể nhìn thấy hy vọng.

    Chương 358 Quả nhiên, Ôn Noãn đang ở đây.​

    Hai ngày trước khi Ôn Noãn xuất viện.

    Hoắc Minh có một vụ kiện vào mười giờ sáng. Tám giờ anh cố ý dặn Hoắc Minh Châu trông nom Ôn Noãn, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh.

    Hoắc Minh Châu gật đầu: “Em sẽ chăm sóc tốt cho chị dâu!”

    Hoắc Minh lại nhìn thoáng qua Ôn Noãn.

    Cô tựa vào đầu giường, lẳng lặng đọc một quyển sách, tinh thần đã đỡ hơn một chút, khuôn mặt cũng tròn hơn trước.

    Biết rõ cô không thèm quan tâm, nhưng anh vẫn dịu dàng lên tiếng: “Trưa anh sẽ về ăn cơm với em!”

    Cô đáp lại anh bằng sự im lặng.

    Hoắc Minh chua xót cười, rồi ra khỏi phòng bệnh.

    Thư ký Trương ở bên ngoài chờ anh, thấy anh đi ra, lập tức quan tâm hỏi han: “Ôn Noãn sao rồi?”

    Hoắc Minh cầm lấy tài liệu, nói nhỏ: “Khá hơn một chút! Bác sĩ nói có thể xuất viện.”

    Thư ký Trương an ủi vài câu.



    Xuống đến tầng trệt, trước xe nhà lưu động màu đen chen chúc đông nghịt phóng viên, họ chen lấn giành nhau đưa micro về phía Hoắc Minh để phỏng vấn.

    “Luật sư Hoắc, sau khi vợ anh xảy ra chuyện thì đây là lần đầu anh ra tòa.”

    “Chuyện của vợ có ảnh hưởng đến sự phát huy của anh không?”

    “Anh có nắm chắc là sẽ duy trì được thành tích bất bại không?”



    Hoắc Minh không nói lời nào, ngồi vào ghế sau.

    Thư ký Trương ngăn cản những phóng viên kia, nói vài câu khách sáo mới ngồi vào ghế sau, trong lòng mắng chửi đám phóng viên vô lương tâm kia: Thật quá thất đức!

    Cô ấy lo lắng nhìn sếp, sợ hôm nay anh phát huy không tốt.

    Hoắc Minh coi trọng danh dự đến mức nào, trong lòng cô ấy hiểu rõ nhất!

    Trái lại, Hoắc Minh cũng rất bình tĩnh!

    Anh vô cảm bảo tài xế: “Lái xe!”

    Lúc chín giờ, xe từ từ dừng lại trước cửa tòa án tối cao thành phố B, đương sự của anh đã sớm đợi ở đó, còn luật sư của phía bên kia cũng ở cách đó không xa, vẻ mặt đầy dã tâm.

    Hoắc Minh vừa xuống xe, đã bị một bó hoa chặn lại.

    Khuôn mặt Kiều An còn đẹp hơn cả hoa hồng, cô ta ngượng ngùng nhìn chăm chú người đàn ông này.

    Sau khi trải qua một cuộc hôn nhân, cô ta nghĩ Hoắc Minh mới là điều cô ta muốn.

    Cô ta biết hôn nhân của anh đang bên bờ tan vỡ, cô ta chỉ cần dịu dàng săn sóc, rộng lượng hơn một chút thì sớm muộn gì anh cũng sẽ trở lại vòng tay của cô ta.

    Kiều An chân thành nói: “Hoắc Minh, hi vọng hôm nay anh xuôi chèo mát mái!”

    Hoắc Minh nhíu mày.

    Lúc trước anh giúp cô ta kiện tụng, chẳng qua chỉ làm hết chức trách của mình thôi, cũng có lẽ còn muốn có một kết thúc.

    Bây giờ Kiều An đang làm gì?

    Kiều An xinh đẹp quyến rũ: “Khi anh thắng, chúng ta hãy cùng nhau khui sâm banh, em sẽ là của anh!”

    Phóng viên xôn xao.

    Đây là công khai tỏ tình à?

    Hơn nữa cô Kiều này hình như là mối tình đầu của luật sư Hoắc, chẳng lẽ luật sư Hoắc sắp ly hôn, cô gái định mệnh là cô Kiều này ư?

    Mọi người đều chờ Hoắc Minh đáp lại.

    Hoắc Minh chỉ nói: “Tôi đã có vợ! Tôi không có ý định ngoại tình! Mong Cô Kiều hãy tự trọng!”

    Anh nói xong, lập tức đi thẳng vào tòa án.

    Kiều An tức giận đến mức khuôn mặt vặn vẹo, bó hoa kia cũng bị cô ta ném xuống đất.

    Phóng viên đang cười nhạo cô ta.

    Cô ta cố gắng duy trì nụ cười, không biết liêm sỉ nói: “Chúng tôi là người yêu từ thuở ấu thơ, không phải ai cũng có thể thay thế địa vị của tôi trong lòng anh ấy! Nếu như pháp luật là mạng sống thứ nhất của Hoắc Minh, vậy thì tôi là mạng sống thứ hai của anh ấy.”

    Phóng viên nhanh chóng viết vào.

    Tin tức này nhất định sẽ gây chấn động!

    Thư ký Trương nhìn Kiều An rồi nhẹ nhàng lắc đầu, cô đang thách thức sự kiên nhẫn của luật sư Hoắc.

    Đúng mười giờ, phiên tòa bắt đầu.

    Trình độ của Hoắc Minh vẫn như trước.

    Mười một giờ, kết quả gần như đã được xác định.

    Luật sư Hoắc duy trì được thành tích bất bại, ngày mai hình ảnh của anh sẽ được đăng trên các phương tiện truyền thông lớn.

    Mười một giờ mười phút.

    Đối phương yêu cầu tạm dừng phiên tòa, muốn đàm phán hòa giải với bên này.

    Ngay khi thẩm phán tuyên bố, Hoắc Minh nhận được một cuộc điện thoại, là Hoắc Minh Châu gọi tới, Hoắc Minh Châu khóc không ngừng.

    “Anh, không thấy chị dâu đâu hết! Em tìm khắp nơi cũng không thấy.”

    “Em chỉ mới đi nhà vệ sinh có một chút, em không cố ý.”

    “Anh ơi, có khi nào chị dâu xảy ra chuyện gì không?”



    Hoắc Minh khẽ nói: “Anh sẽ lập tức trở lại!” Nói xong, anh cúp điện thoại.

    Trước vô số ánh mắt, Hoắc Minh hơi đứng thẳng.

    Anh nhìn vị thẩm phán đang bất mãn, khàn giọng nói: “Vợ tôi cần tôi, cho nên tôi... yêu cầu đương sự đổi luật sư!”

    Thẩm phán ngây người.

    Đương sự của anh cũng ngây người.

    Tất cả mọi người đều ngẩn ra.

    Vụ kiện này sắp sửa kết thúc, không quá nửa tiếng, như vậy Hoắc Minh sẽ duy trì được thành tích bất bại của mình, sẽ vẫn là huyền thoại của giới luật chính trị!

    Giờ anh đang làm gì?

    Khuôn mặt của Thẩm phán cũng mất tự nhiên, ho nhẹ một tiếng: “Luật sư Hoắc, anh đã nghĩ kỹ chưa? Rời khỏi tòa án sẽ bị thu hồi giấy phép hành nghề hai năm!”

    Hoắc Minh đã đi ra ngoài.

    Anh bỗng nhiên dừng bước, nói rất khẽ: “Không chỉ hai năm, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ rời khỏi giới luật chính trị vĩnh viễn !”

    Ngay khi anh vừa tuyên bố.

    Phóng viên đều phát rồ lên!

    Vụ án này vốn đã không còn quan trọng nữa, tất cả mọi người đều tập trung chú ý vào quyết định của Hoắc Minh.

    Diêm Vương của giới luật chính trị lại rời khỏi giới luật chính trị.

    Hôm nay là cá tháng tư sao?

    Sau lưng anh, Kiều An gần như nổi điên, Hoắc Minh biết mình đang làm gì không? Chỉ vì Ôn Noãn không thấy đâu, mà anh lại muốn rời khỏi giới luật chính trị?

    Sao anh lại có thể như vậy!

    Sao anh lại có thể sỉ nhục mình như vậy!

    Hoắc Minh đi rất nhanh, thư ký Trương đi theo bên cạnh anh, thương tiếc mình phải học lại lần nữa.

    Ra ngoài.

    Phóng viên vây quanh xe, hoàn toàn không có cách nào khởi động.

    Hoắc Minh vịn cửa xe, nhẹ giọng nói: “Vợ tôi mất tích, bây giờ tôi muốn đi tìm cô ấy! Trước đây tôi vẫn cảm thấy tòa án là nơi quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, nhưng bây giờ tôi mới biết, gia đình mới là điều tôi mong muốn nhất! Tôi rất yêu vợ mình!”

    Anh nói xong, liền ngồi lên xe.

    Những phóng viên kia từ từ tản ra, nhường ra một con đường...

    Tất cả mọi người đều yên lặng.

    Tất cả mọi người đều giật mình bởi quyết định này!

    Lúc Hoắc Minh rời đi, anh cho rằng mình sẽ không nỡ. Nhưng anh không có, bởi vì anh biết mình sắp đi tìm người quan trọng nhất trong cuộc đời...

    Trong đêm đó, Ôn Noãn mất đi cơ hội trở thành nghệ sĩ dương cầm hàng đầu.

    Ôn Noãn dùng tính mạng để bảo vệ Tiểu Hoắc Tây.

    Anh cũng có thể từ bỏ thứ mà mình yêu quý, anh sẽ không bao giờ để cô phải đau khổ đối mặt mọi việc một mình nữa...

    Sau lưng, Kiều An cuồng loạn thét chói tai.

    Vô số ánh mắt nhìn cô ta, khinh bỉ cô ta...

    Thì ra, người luật sư Hoắc thực sự yêu chính là vợ mình, mà cô Kiều này lại quấn quýt không buông, muốn phá hoại gia đình người khác...

    Sau đó, không biết là người nào thao túng.

    Rất nhiều ảnh chụp khiếm nhã của Kiều An bị lộ ra, từ một ngọc nữ ngây thơ, cô lập tức có một biệt danh mới, chỉ là đổi một chữ mà thôi.



    Hoắc Minh rời khỏi giới luật chính trị, ở bên ngoài nhấc lên một đợt sóng to gió lớn.

    Anh chặn hết các cuộc phỏng vấn, bảo tài xế lái xe đến nghĩa trang nhà họ Hoắc.

    Quả nhiên, Ôn Noãn đang ở đây.

    Cô mặc quần áo bệnh nhân và đứng yên đó.

    Hoắc Minh nhẹ nhàng đi qua, Ôn Noãn dường như đoán được là anh, khẽ nói: “Hôm nay là ngày đầy tháng của Hoắc Tây.”

    Chương 359 Cô bé rất may mắn!​

    Hoắc Minh nhẹ nhàng ôm lấy vai cô.

    Thái độ bất thường của Ôn Noãn là cô không tránh anh.

    Cô ôm anh thật lâu.

    Đợi đến lúc giữa trưa, cuối cùng cô cũng nói: “Hoắc Minh, khi nào thì chúng ta ly hôn?”

    Cơ thể Hoắc Minh hơi cứng lại.

    Anh đã đoán trước được rằng hôm nay cô sẽ nói đến chuyện này, thế nhưng anh không muốn buông tay dễ dàng. Anh hy vọng nếu mình kéo dài một chút, có lẽ vẫn còn thời gian để cứu vãn cuộc hôn nhân tan vỡ thành mảnh nhỏ này.

    Anh im lặng một lúc lâu, khàn giọng nói: “Từ từ!”

    Ôn Noãn tránh né anh.

    Cô quay người nhìn thẳng vào anh, trong lòng cô anh đã bị kết án tử hình, cô nhất định phải ly hôn với anh.

    “Cần gì phải vậy!”

    Cô khàn giọng mở miệng: “Kết thúc cuộc hôn nhân này càng sớm càng tốt, chúng ta đều phải bắt đầu một cuộc hành trình mới, cuộc hôn nhân này vốn tồn tại vì Hoắc Tây, bây giờ con bé không ở bên chúng ta nữa…”

    Hoắc Minh ngắt lời cô.

    Ánh mắt của anh nhìn cô thật sâu, giọng điệu nhẹ nhàng mà hèn mọn đến cực điểm hỏi cô: “Nếu như Hoắc Tây vẫn còn ở đây, em sẽ quay lại với anh phải không?”

    Anh hỏi rất thành thạo.

    Anh cũng không hỏi, nếu Hoắc Tây vẫn còn ở đây thì em có thể không ly hôn với anh phải không.

    Anh hỏi, em có thể ở quay lại với anh không?

    Ôn Noãn không nghe thấy.

    Cô nhìn về phía chân trời, nhẹ nhàng nói: “Đáng tiếc giữa chúng ta đã không còn nếu như từ lâu rồi!”

    Hoắc Minh lại tiến lên lần nữa, từ từ ôm lấy cô, trước khi cô tránh né anh lẩm bẩm: “Anh sẽ ký tên! Ôn Noãn… Để anh ôm một lúc thôi!”

    Anh cứ lặng lẽ ôm cô.

    Lúc này Hoắc Minh không biết anh sẽ phải cách xa cô bao lâu, có thể là hai năm, có thể là ba năm… Hay có thể là cả đời!

    Nhưng bất kể là bao lâu đi chăng nữa, anh tự nói với mình.

    Có lẽ anh nên để cho cô được tự do!

    Anh nhìn cô thật sâu: “Đi, chúng ta đi đến căn hộ chúng ta ăn một bữa đi! Anh đã nhờ thư ký Trương chút nữa sẽ đem đơn ly hôn đến đây!”

    Cuối cùng Ôn Noãn cũng rời xa anh.

    Cô khẽ mỉm cười: “Không cần!”

    Hoắc Minh nắm lấy tay cô: Ăn một bữa đi! Anh sẽ ký tên ngay lập tức!”

    Ánh mắt của anh nhìn cô rất nóng bỏng, rất kiên trì.

    Cuối cùng, Ôn Noãn vẫn đồng ý.

    Cô ngồi vào xe của anh, anh gọi điện cho thư ký Trương dặn dò vài câu, rõ ràng đối phương đã biết từ trước, nhanh chóng thực hiện theo yêu cầu của anh!

    Nửa giờ sau, anh lái xe chạy về phía căn hộ kia.

    Mọi thứ vẫn như trước!

    Rèm cửa kiểu rococo, đàn dương cầm, bình hoa màu xanh da trời, đều giống như trong trí nhớ, thậm chí Tiểu Bạch bị thương cũng được đưa từ bệnh viện thú cưng về, lúc này nó đang uể oải nằm trên chiếu phơi nắng.

    Ôn Noãn đi vào, nó lập tức chạy đến.

    Gâu gâu một lúc lâu!

    Ôn Noãn giơ tay ra, nhẹ nhàng xoa đầu con chó.

    Hoắc Minh nhìn bàn tay gầy gò kia, nhỏ giọng nói: “Nếu em thích thì có thể đem đi!”

    Ôn Noãn khẽ gật đầu.

    Vì là bữa cơm chia tay của bọn họ, cô cũng không muốn mặc đồ bệnh viện để ăn cơm với anh, cô đến phòng thay đồ chọn một cái váy, còn trang điểm!

    Lúc ăn cơm, họ đều im lặng.

    Bởi vì ngoài những món ăn đẹp mắt trên bàn ăn, còn có hai tờ đơn ly hôn được đặt ngay ngắn ở đó.

    Hoắc Minh để chúng sang một bên, nói nhỏ: “Cơm nước xong xuôi rồi xem.”

    Anh dịu dàng gắp thức ăn cho cô, muốn cô ăn nhiều hơn một chút.

    Ôn Noãn ăn một chút, sau đó cô nhẹ nhàng đặt đũa xuống, nhẹ nhàng mỉm cười: “Hoắc Minh, chúng ta ký tên đi!”

    Những ngón tay cầm đũa của anh hơi cứng lại.

    Một lúc sau, anh nói: “Anh vẫn chưa ăn no!”

    Ôn Noãn kiên nhẫn chờ anh, trên người cô gần như không có một chút dáng vẻ điên cuồng nào, đúng vậy, cho dù có đau buồn thế nào thì con người cũng vẫn phải quay về hiện thực, còn phải dũng cảm đi tiếp.

    Bây giờ, Ôn Noãn đã tìm được dũng khí cho mình.

    Cô muốn một mình bước tiếp…

    Điều kiện mà Hoắc Minh đưa ra cho cô rất hậu hĩnh, bất động sản, quỹ cổ phiếu, còn có các tiền mặt tổng cộng hơn 2 tỷ.

    Ôn Noãn không thể ký được.

    Anh dịu dàng mà bình tĩnh nói: “Nhận đi! Sau này em đừng vì công việc mà liều mạng uống rượu nữa…”

    Mắt Ôn Noãn hơi ướt.

    Trước mặt Hoắc Minh hơi mơ hồ, anh dừng lại một chút mới tùy ý hỏi: “Em có dự định gì không?”

    Ôn Noãn không lên tiếng.

    Cô sửng sốt một lúc rồi rơi vào trạng thái hoảng hốt.

    Đúng vậy, đã ly hôn rồi còn hỏi dự định của cô, cô tất nhiên sẽ không nói gì.

    Mọi thứ đã kết thúc.

    Ôn Noãn đứng dậy, cô gọi Tiểu Bạch đến, đeo dây thừng cho nó, lúc cô rời đi còn nhỏ giọng nói: “Em đi đây!”

    Hoắc Minh vẫn ngồi trước bàn ăn.

    Anh rất muốn tiến cô đi, nhưng anh sợ bản thân không nỡ buông tay.

    Anh nhìn thẳng vào dáng vẻ lạnh nhạt điềm tĩnh của cô, tự nhủ như vậy sẽ tốt cho cả hai, cuối cùng, anh quay mặt đi, giọng nói khàn khàn: “Xe của cậu em ở dưới tầng!”

    Ôn Noãn rũ mắt xuống, ừm một tiếng.

    Kết thúc…

    Lúc tay cô cầm vào nắm cửa, Hoắc Minh đột nhiên nói: “Ôn Noãn, cho dù em có tin hay không tin, anh yêu em!”

    Ôn Noãn hơi cứng lại.

    Đầu ngón tay của cô chạm vào tay nắm cửa kim loại, cô cắn răng mở ra.

    Ánh mặt trời tươi sáng ở bên ngoài.

    Xe của Lục Khiêm đậu ở bên dưới, ông ấy tự mình đến đón cô.

    Ngồi vào trong xe, cô vẫn luôn không nói gì, quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe…

    Lục Khiêm mỉm cười: “Thế nào, con không nỡ rời xa tên khốn kia sao?”



    “Không có!”



    Ánh mắt Lục Khiêm sâu thẳm: “Đúng rồi, hôm nay tên khốn kia đã rời khỏi tòa án, mãi mãi rời khỏi giới luật sư!”

    Ôn Noãn rõ ràng có hơi giật mình.

    Lục Khiêm mỉm cười: “Nếu như không để ý thì cứ đi về phía trước!"

    Cảm xúc của Ôn Noãn chập chùng.

    Hoắc Minh, anh muốn làm gì?

    Vào ngày chúng ta ly hôn, anh rời khỏi giới luật sư, sẽ không bao giờ trở thành luật sư nữa, anh muốn nói gì?

    Ôn Noãn quyết định không muốn.

    Khi chúng ta chia tay, không nên quan tâm đến nhau nữa.



    Ôn Noãn rời đi, Hoắc Minh ngồi một mình trong căn hộ.

    Xung quanh đều trống rỗng.

    Anh vô cùng im lặng.

    Anh biết Ôn Noãn chuẩn bị ra nước ngoài, Lục Khiêm đã giúp cô làm hộ chiếu đi Thụy Sĩ, đi ba năm.

    Một lần đi rất nhiều năm.

    Cảnh tượng khi cô về sẽ như thế nào, bên cạnh cô còn có người nào khác hay không?

    Hoắc Minh không biết.

    Anh chỉ biết là, anh dùng chứng nhận ly hôn để đổi lấy một cơ hội ở tương lai, cho dù anh có yêu điên cuồng, cho dù có khó chịu hơn nữa, anh cũng phải nhìn cô rời đi, để cô được tự do.

    Anh ngồi trước cây đàn dương cầm morning dew và chơi bài ‘Moonlight’ của ai đó.

    Anh chơi rất lâu, không biết mỏi mệt!

    Lúc chạng vạng tối, anh nhận được một cuộc điện thoại: “Anh Hoắc, con gái anh đã mở mắt rồi, tôi nghĩ tôi nên báo tin này cho anh biết đầu tiên! Có lẽ anh sẽ nhớ con bé, trao đổi với cô bé!”

    Hoắc Minh cầm điện thoại.

    Yết hầu của anh không ngừng di động, cuối cùng anh cũng kiềm chế được tâm trạng của mình: “Tôi sẽ đến ngay lập tức!”

    Nửa giờ sau, chiếc Maybach màu đen đậu ở trước tòa cao ốc nhà thí nghiệm.

    Phòng thí nghiệm này là do một tiến sĩ người Mỹ xây dựng để phá được gen sinh vật của nhân loại, nửa tháng trước Tiểu Hoắc Tây được đưa tới đây, đương nhiên giá trị chữa trị rất đắt đỏ…

    Được tính bằng giây!

    Hoắc Minh vừa đẩy cửa kính ra, một người nước ngoài tóc vàng đưa cho anh một chiếc tàu vũ trụ nhỏ.

    “Cô bé rất may mắn!”

    “Tỷ lệ sống sót bây giờ là 50%, chỉ là anh Hoắc… Đứa trẻ này rất khó nuôi, bởi vì phương pháp trị liệu của chúng tôi không biết trong quá trình phát triển của cô bé sẽ phát sinh chuyện gì! Tóm lại… Trước khi tròn hai tuổi cô bé phải ở lại phòng thí nghiệm của chúng tôi để quan sát và theo dõi."

    Hoắc Minh ôm cái tàu vũ trụ nhỏ kia.

    Bên trong, có một thứ nhỏ.

    Cô bé trắng hơn trước, trên đỉnh đầu có lông tơ nhỏ màu trà, đôi mắt rất đẹp và sáng ngời, đuôi lông mày có một chút gân xanh được di truyền từ mẹ.

    Tiểu Hoắc Tây nhìn chằm chằm vào những người phía trên.

    Cô bé đột nhiên mỉm cười, để lộ ra cái rảnh thỏ đáng yêu.

    Lúc này nội tâm đang nôn nóng của Hoắc Minh được xoa dịu, anh hôn lên vật nhỏ kia qua tàu vũ trụ.

    Hoắc Tây, bố là… Bố của con!”


    Chương 360 Anh tiễn em!​

    Ba năm sau.

    Ôn Noãn và Khương Sinh đi ra khỏi sân bay.

    Ở lối ra, Chu Mộ Ngôn đung đưa đôi chân dài, thấy hai cô đi ra, cậu ta lập tức tháo kính râm xuống, ôm lấy Khương Sinh rồi hôn cô ấy một cái thật mình.

    Mặt Khương Sinh lập tức đỏ lên.

    Ôn Noãn bất lực.

    Khương Sinh mới 19 tuổi, Chu Mộ Ngôn đúng là cầm thú mà!

    Mấy năm nay, trung tâm âm nhạc cơ bản được giao cho Chu Mộ Ngôn, dù sao cũng nhờ gen của Chu Truyền Nhân, Chu Mộ Ngôn đã mở rộng trung tâm đến thành phố H, làm cho nó lên như diều gặp gió.

    Thường xuyên qua lại, cậu ta đã lừa gạt bắt được Khương Sinh.

    Sau khi Khương Duệ biết, cậu ta đã đánh cho thiếu niên xinh đẹp Cho Mộ Ngôn đến thừa sống thiếu chết! Sau đó vượt quá dự đoán của mọi người, sau khi Chu Mộ Ngôn và Khương Sinh quen nhau, bọn họ không uống rượu, không đi bar nữa, hoàn toàn là bạn trai ngoan.

    Khương Sinh sông ở Thụy Sĩ, mỗi tháng cậu ta đều qua đó.



    Ôn Noãn quay về thành phố B, chủ yếu là vì vết thương ở chân của dì Nguyễn tái phát, cần được điều trị ở thành phố B.

    Cô đầu tư vào mấy nhà hàng Pháp, thỉnh thoảng lại đến đó chơi đàn.

    Một người phụ nữ xinh đẹp, thành thục lại độc lập về kinh tế đương nhiên có rất nhiều người theo đuổi.

    Nhưng Ôn Noãn không có cảm giác…



    Tập đoàn Tây Á.

    Tòa nhà cao 68 tầng, tầng cao nhất là văn phòng của Tổng Giám đốc.

    Hoắc Minh ngồi ở chiếc bàn làm việc bằng gỗ, cúi đầu phê duyệt tài liệu, ánh sáng từ cửa sổ sát đất ở sau lưng chiếu vào người anh, khiến anh trông ba chiều hơn, đẹp trai như thần.

    Thư ký Trương mở cửa đi vào.

    Cô ấy nhìn thấy cấp trên của mình, cô ấy cảm tháng trời cao đã quá hào phóng với anh.

    Người đàn ông đã bước sang tuổi 33, đó là độ tuổi khiến người ta thưởng thức, đâu đâu cũng bộc lộ vẻ quyến rũ của người đàn ông trưởng thành, những người phụ nữ muốn có quan hệ với Tổng Giám đốc Hoắc xếp hàng từ thành đông đến thành tây.

    Thư ký Trương nhẹ nhàng đặt một cái túi giấy màu da bò xuống.

    Hoắc Minh dừng bút lại, cầm lên mở ra xem.

    Thư ký Trương khẽ ho một tiếng: “Ôn Noãn đã quay về!”

    Hoắc Minh khẽ giật mình.

    Anh ngước mắt lên nhìn thẳng vào thư ký Trương, giọng nói hơi khô khốc: “Cô ấy về rồi sao?”

    Thư ký Trương rất áp lực nên ừm một tiếng: “Đúng vậy, cô ấy về rồi! Vì chân dì cô ấy bị thương, có thể sẽ ở lại thành phố B một thời gian ngắn.”

    Hoắc Minh không hỏi gì nữa.

    Anh mở túi giấy màu da bò ra.

    Bên trong có một xấp ảnh chụp, đều là Chu Mộ Ngôn và Ôn Noãn, mặc dù không thân mật lắm nhưng cũng đủ khiến anh ghen tị.

    Anh biết, mỗi tháng Chu Mộ Ngôn đều đến Thụy Sĩ.

    Còn ba năm nay, anh không đến đó dù chỉ một lần.

    Bởi vì Hoắc Tây nên anh không thể đi được, anh cũng không dám đến đó làm phiền cô!

    Trong ba năm này, anh chỉ có thể giải nỗi nhớ của mình qua những bức ảnh, thế nhưng lần nào cũng có Chu Mộ Ngôn… Còn có em gái Khương Duệ! (Khương Sinh: tôi không xứng có tên sao?”

    Thư ký Trương có thể nhìn ra cấp trên của mình đang ghen!

    Cô ấy bình tĩnh đặt một tấm thiệp mời khác: “Bữa tiệc tối kỷ niệm bốn năm ngày với của Tổng Giám đốc Cảnh và Bạch Vi, nghe nói là tổ chức rất lớn!”

    Hoắc Minh cười nhẹ: Vợ chồng này!

    Thư ký Trương mỉm cười: “Ôn Noãn cũng đi!”

    Hoắc Minh lập tức cảm thấy thiệp mời này rất có giá trị, anh cầm lên xem xét rồi thản nhiên nói: “Cô đi theo tôi làm việc cũng nhiều năm rồi, cũng nên nhắc đến tiền lương rồi!… Đúng rồi, tháng sau sinh nhật cô đúng không, tự mình đến cửa hàng chọn quà rồi báo cáo cho bộ phận tài chính nhé!"

    Thư ký Trương cười vui vẻ: “Cảm ơn Tổng Giám đốc Hoắc!”

    Để tự thưởng cho mình, cô ấy đã chọn một chiếc vòng cổ trị giá mười sáu vạn! Cô ấy từ một nhân viên hợp pháp trở thành một gian thương, cô ấy xứng đáng.

    Thư ký Trương rời đi.

    Một mình Hoắc Minh đi đến cửa sổ trong suốt sát đất, cúi đầu nhìn xuống dưới.

    Khoảng mười phút sau, tay anh run rẩy rút một điếu thuốc lá ra rồi châm lửa.

    Hít một hơi thật sâu, anh khẽ nhắm mắt lại.

    Cuối cùng cô đã trở về…

    *

    Tối thứ sáu.

    Tiệc kỷ niệm ngày cưới của Cảnh Sâm và Bạch Vi.

    Lần đầu tiên Ôn Noãn lộ diện.

    Cô và Bạch Vi đã lâu không gặp, vừa đi đến hai người đã ôm lấy nhau.

    Bạch Vĩ kéo Ôn Noãn xem xét kỹ lưỡng, cô đã bình phục rất tốt, vẫn mảnh mai tinh xảo nhưng lại có hương vị trưởng thành hơn so với quá khứ, hấp dẫn hơn trước,

    Mắt Bạch Vi rưng rưng: “Con nhóc thối! Đi xa như vậy!”

    Ôn Noãn khẽ mỉm cười: “Tạm thời sẽ chưa đi!”

    Bạch Vi vừa khóc vừa cười: “Cậu còn chạy nữa tớ sẽ đánh gãy chân cậu!”

    Khi họ đang nói chuyện thì Cảnh Sâm đi đến, dắt theo Cảnh Thụy con trai của bọn họ, năm nay Tiểu Cảnh Thụy đã năm tuổi, đang đi học mẫu giáo, thằng bé lớn lên khỏe mạnh, kháu khỉnh.

    Cảnh Sâm để con trai lại.

    Cảnh Thủy rất ngoan ngoãn cho nên Ôn Noãn rất thích, thậm chí cô còn đem theo quà.

    Bạch Vi nhìn thấy dáng vẻ yêu thích không muốn buông tay của cô, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Cậu thích trẻ con như vậy, lại có nhiều người theo đuổi nhưng cũng không thấy cậu động lòng!”

    Ôn Noãn khẽ cười: “Không có duyên!”

    Bạch Vi đang định nói gì đó, ngoài cửa có tiếng ồn ào…

    Ôn Noãn tự nhiên nhìn sang, sau đó cô giật mình.

    Là Hoắc Minh!

    Rõ ràng, Hoắc Minh cũng nhìn thấy cô, bốn mắt nhìn nhau, giống như mọi thứ xung quanh mình đều biến mất.

    Nếu là vợ chồng bình thường, thời gian ba năm đủ để hòa tan tất cả mọi thứ.

    Thế nhưng bọn họ từng có con, lại bi thảm như vậy, làm sao có thể dễ dàng quên như vậy được?

    Cuối cùng vẫn là Ôn Noãn tỉnh táo lại trước, nở một nụ cười nhẹ với anh rồi xoay người đi vào trong bữa tiệc.

    Ánh mắt Hoắc Minh rất sâu.

    Anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, vô cùng tham lam… Ôn Mạn khác với lúc trước!

    Anh rất muốn giả vờ vô ý nói chuyện với cô, nhưng bọn họ không ngồi cùng bà, chỗ anh ngồi đều là những ông chủ kinh doanh mà Cảnh Sâm tốn rất nhiều tâm tư mời đến, Hoắc Minh không yên lòng giao lưu và nói chuyện làm ăn với họ.

    Nhưng ánh mắt của anh vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Ôn Noãn.

    Ôn Noãn có chút hối hận khi đến đây.

    Cô không ngờ mình lại gặp Hoắc Minh sớm như vậy, khi nhìn thấy anh cô sẽ nhớ đến những chuyện không vui trong quá khứ.

    Cả tối, cô có chút im lặng.

    Cô cũng biết anh đang nhìn cô, cô cố tình không thể ý đến anh.

    Sau đó, Chu Mộ Ngôn đến gặp cô có công việc, trong sảnh bữa tiệc rất ồn ào nên Chu Mộ Ngôn thì thầm vào tai cô vài câu.

    Ôn Noãn suy nghĩ một chút, đồng ý với cách làm của cậu ta.

    Chu Mộ Ngôn mỉm cười rồi rời đi.

    Động tĩnh bên này không giấu được Hoắc Minh, anh rất ghen tị khi nhìn thấy chú chó sói con đến gần cô. Nhưng anh vẫn không thể làm gì.

    Bên cạnh có người mời anh rượu: “Hoắc Ninh, tối nay cậu bị làm sao vậy? Đến bây giờ cậu vẫn chưa uống rượu! Thế nào, sợ uống rượu hỏng việc, muốn thủ thân như ngọc sao?”

    Hoắc Minh cười nhạt: “Tôi tự mình lái xe đến, xin lỗi Tổng Giám đốc Lâm!”

    Tổng Giám đốc Lâm là ông chủ của khách sạn Lệ Tinh, vừa nhìn thấy Ôn Noãn ông ta đã đoán được anh đang nghĩ gì.

    Ông ta hạ giọng: “Em dâu đã về rồi à?”

    Hoắc Minh khẽ ừm một tiếng.

    Tổng Giám đốc Lâm cảm thấy anh có chút khổ sở, tự mình uống vài ly rượu đỏ, động viên khuyến khích anh: “Hoắc Minh, vì cuộc sống cá nhân như hòa thượng của cậu, tôi cảm thấy em dâu nhất định sẽ cảm động!... Ai, tại sao em dâu lại đi rồi?”

    Hoắc Minh vội vàng đuổi theo.

    Ôn Noãn đã rời đi trước.

    Bạch Vi nói sau này còn có một bữa tiệc tụ hội riêng, Ôn Noãn không muốn đi nên cô đã từ chối.

    Cô đi thang máy đi xuống tầng một của khách sạn.

    Ở trong bãi đỗ xe, có một chiếc xe RV màu đen đang đợi cô.

    Lái xe thấy cô xuống lập tức mở cửa cho cô.

    Ôn Noãn đang định lên xe thì cửa xe bị người khác nhẹ nhàng ấn lại, cô ngước mắt lên, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Minh gần mình trong gang tấc, giọng nói trầm như rượu vang đỏ: “Ôn Noãn, chúng ta tìm một nơi để nói chuyện được không?”

    Ôn Noãn do dự.

    Cô không muốn ôn chuyện với anh, nhưng cô hiểu Hoắc Minh, nếu cô từ chối anh sẽ để tài xế ở bên xem trò vui.

    Sau khi cân nhắc xong, cô chỉ vào quán cà phê ở đối diện: “Đến đó ngồi một chút!”

    Nói xong cô lập tức đi ở phía trước

    Hoắc Minh biết cô cố tình giữ khoảng cách với anh, vốn không cho anh cơ hội suy nghĩ, anh cũng không ép buộc, ung dung đi theo sau cô, vừa đi vừa châm một điếu thuốc.

    Khi đến quán cà phê ở đối diện đường, anh dập tắt điếu thuốc.

    Quán cà phê sáng sủa.

    Ôn Noãn chọn một ly Mandheling, cô nhẹ nhàng khuấy đều, khách sáo nói: "Mấy năm nay anh có khỏe không? Em nghe nói anh đã thành lập tập đoàn Tây Á, làm ăn rất tốt!"

    Mất ba năm, tập đoàn Tây Á đã trở thành một trong mười công ty hàng đầu châu Á.

    Giá trị thị trường trăm tỷ!

    Ôn Noãn uống một ngụm cà phê: “Hoắc Minh, cho dù làm cái gì anh cũng làm rất tốt!”

    Ánh mắt Hoắc Minh còn thẳng thắn hơn cô rất nhiều.

    Từ khi ngồi xuống, ánh mắt anh vẫn không rời khỏi khuôn mặt cô, giống như một cái máy căng dây, nghe cô nói xong anh khẽ mỉm cười: “Vậy sao? Làm gì cũng tốt sao?”

    Ôn Noãn có hơi kinh ngạc!

    Vành tai cô hơi hồng lên, sau đó thái độ của cô trở nên lạnh lùng: “Em phải đi rồi!”

    Hoắc Minh có hơi hối hận.

    Anh ga lăng giữ lại, giọng nói trở nên dịu dàng: “Là lỗi của anh! Nói thêm vài câu đi! Ôn Noãn… Tại sao em không hỏi đời sống tình cảm của anh mấy năm qua như thế nào?”

    Ôn Noãn không muốn hỏi.

    Cô yên lặng trả tiền cà phê và đi về phía trước.

    Một ly cà phê, đối với vợ chồng đã ly hôn là đủ rồi.

    Hoắc Minh đuổi theo ra ngoài: “Anh tiễn em!”

    Ôn Noãn dừng bước.

    Dưới ánh đèn neon, cô ngước lên nhìn anh.

    Anh vẫn đẹp trai, thậm chí còn mê người hơn trước nhưng sau ba năm, bọn họ chẳng khác gì người xa lạ.

    Anh ở đây nhớ lại, nhưng trong ba năm nay Ôn Noãn lại dần quên anh và nhạt nhòa hơn!

    Ôn Noãn nhẹ nhàng nói: “Em thấy anh, bây giờ anh rất muốn kết hôn, Hoắc Minh… Tìm một cô gái tốt rồi kết hôn đi! Chuyện của chúng ta đã qua rồi, em… Cũng không thể nào chìm đắm trong quá khứ mãi được.”

    Sau khi nói xong những lời này, cô luôn nghĩ đến những nỗi đau.

    Ôn Noãn quay người, nhanh chóng rời đi.

    Hoắc Minh đứng trong bóng tối, im lặng nhìn cô.

    Đối diện, tài xế của cô đang đợi cô. Đó chính là người Lục Khiêm chọn cho cô, bây giờ cô là đại tiểu thư của nhà họ Lục, mọi thứ đều là tốt nhất, cô không cần xã giao, sống một cuộc sống theo ý mình, rất thoải mái.

    Cô thật sự đã làm vậy, cũng không cần phải nhìn lại nữa...
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom