• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Hoắc Thiếu Sủng Kiều Thê (1 Viewer)

  • Chương 6-10

Chương 6 A Sênh, chỉ cần em muốn, chỉ cần tôi có

Lâm Hoàng Sanh cười đi qua lấy đi 800 từ trong tay Hoắc Đồng Sâm, cười nói với cảnh sát:

- Anh cảnh sát, thật ngại quá, vị hôn phu của tôi nói đùa thôi, chúng tôi sẽ đi ngay bây giờ.

Lâm Hoàng Sanh nói xong quay đầu nhìn Hoắc Đồng Sâm đang thất thần, giận trách:

- Còn không đi? Không nên để đồng chí cảnh sát chậm trễ thi hành nhiệm vụ.

Hoắc Đồng Sâm lúc này mới lấy lại tinh thần vội vàng mở cửa xe cho Lâm Hoàng Sanh, đưa tay đặt ở trần xe phòng ngừa Lâm Hoàng Sanh lúc lên xe bị đụng vào đầu. Chờ Lâm Hoàng Sanh ngồi xuống, hắn mới đóng cửa xe, tiếp đó vòng tới ghế lái, thắt chặt dây an toàn, nổ máy xe rời đi.

Hoắc Đồng Sâm lái xe đến dưới nhà Lâm Hoàng Sanh, sau đó tắt máy dừng lại.

Lâm Hoàng Sanh nhìn ngón tay thon dài của Hoắc Đồng Sâm, chậm rãi mím môi ngẩng đầu, ánh mắt hai người chạm nhau. Hoắc Đồng Sâm vẫn còn đang có chút ngây người nhìn Lâm Hoàng Sanh, phảng phất hết thảy đều giống như một giấc mộng.

Lâm Hoàng Sanh nghiêng đầu cười cười:

- Sao anh lại nhìn em như thế?

- A Sênh, em vừa rồi ở chỗ đó gọi tôi là cái gì?

Suy nghĩ của Hoắc Đồng Sâm tựa hồ vẫn còn ở thời điểm bọn họ đứng trước cửa khách sạn.

Lâm Hoàng Sanh sững sờ, hơn nửa ngày mới phản ứng được điều mà mình nói lúc ấy, cảm giác chua xót trước nay chưa từng có, cô nhíu mày, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nói:

- Em nói anh là vị hôn phu của em, em nói không đúng sao?

Ánh mắt sâu hút của Hoắc Đồng Sâm nhìn chằm chằm Lâm Hoàng Sanh, giống như chìm trong giấc mộng, không dám cả cử động, chỉ sợ sơ ý một chút mộng liền tan.

Lâm Hoàng Sanh mím môi cười, cô duỗi cánh tay ôm lấy anh, sau đó nói:

- Đồng Sâm, em trở về rồi.

Đúng, cô trở về rồi, đây là lời đầu tiên cô muốn nói với anh sau khi cô một lần nữa sống lại, cô đã trở về! Từ lúc Tử thần một lần mang Lâm Hoàng Sanh đi, cô đã không còn sợ chết nữa, cô chỉ sợ không thể bảo vệ tốt người mình quan tâm, chỉ sợ không thể đem kẻ thù kéo xuống địa ngục cô từng đi qua.

Hoắc Đồng Sâm hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, đưa tay ra cẩn thận ôm lấy Lâm Hoàng Sanh:

- A Sênh, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.

Hoắc Đồng Sâm chỉ cho lời cô nói là cô từ khách sạn trở về mà thôi, nhưng mà mặc kệ là loại nào, chỉ cần A Sênh trở về bên cạnh hắn là đã quá tốt rồi.

- Đồng Sâm

Lâm Hoàng Sanh vỗ vỗ bả vai Hoắc Đồng Sâm, tiếp đó nghiêm túc, dù sao cô sống lại không chỉ có riêng chuyện cùng Hoắc Đồng Sâm nối lại tiền duyên, cô còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, nhưng mà Hoắc Đồng Sâm cũng là người cô phải bảo vệ. Tuy bây giờ nói là tình yêu sẽ hơi quá, dù sao cô chỉ là chết qua một lần mà thôi, cô vẫn luôn biết Hoắc Đồng Sâm đối với cô rất tốt. Lúc trước cô không có tình yêu với anh, bây giờ cũng không phải bởi vì chết qua một lần liền sinh ra tình yêu, mà giống như vì sự áy náy mà muốn bảo vệ anh.

Cô có chuyện quan trọng hơn, phải đoạt lại công ty của ba từ trong tay Lệ Uẩn Nam, hơn nữa để cho Lệ Uẩn Nam nếm được cái gì là mong mà không được, để cho Lâm Triêu Tuyết chết không yên lành!

Lâm Hoàng Sanh nghiêm túc nhìn Hoắc Đồng Sâm nói:

- Đồng Sâm, em cần trợ giúp của anh

Cô quyết định hướng Hoắc Đồng Sâm tìm kiếm sự trợ giúp, chuyện này so với cô đơn thương độc mã đi đối phó Lệ Uẩn Nam cùng Lâm Triêu tuyết, phần thắng phải hơn rất nhiều.

- A Sênh, em nói đi, chỉ cần em muốn, chỉ cần tôi có.

Hoắc Đồng Sâm chân thành nhìn Lâm Hoàng Sanh nói.

- Công ty của ba em sở dĩ xuất hiện vấn đề khủng hoảng kinh tế là bởi vì Lệ Uẩn Nam bên trong giở trò, khiến cho Lâm thị xuất hiện vấn đề ảnh hưởng đến uy tín. Cho nên ngân hàng không cho chúng ta vay, dẫn đến hạng mục cho vay không có cách nào được phê duyệt, điều này sẽ khiến Lâm thị trên dưới mấy ngàn người ở hạng mục này không cách nào tiến hành, đồng nghĩa với việc nuôi bọn họ uổng phí, tiếp tục như vậy, không bao lâu nữa, Lâm thị sẽ bị tuyên cáo phá sản.



--------------------------------
Tác giả:Có ai thắc mắc sao nữ chính là Lâm Hoàng Sanh nhưng Hoắc thiếu lại gọi là A Sênh không nhỉ?
Chương 7 Quyền lực và nghĩa vụ của Tổng tài phu nhân

Ánh mắt Lâm Hoàng Sanh kiên định, tỉnh táo nhìn Hoắc Đồng Sâm nói:

- Đồng Sâm, cho nên lần này em cần anh giúp đỡ.

Hoắc Đồng Sâm nghi ngờ nhìn cô, giống như người trước mặt lúc này không phải là Lâm Hoàng Sanh mà hắn quen biết, hơn nửa ngày mới hỏi:

- Không phải trước đó em không quan tâm những chuyện này sao?

- Con người cũng phải có lúc cần trưởng thành chứ, ai có thể một mực bảo vệ em mãi?

Lâm Hoàng Sanh cười khổ nói.

Hoắc Đồng Sâm cũng là cười khổ:

- Tôi biết, đây cũng là toàn bộ ý nghĩa của chuyện tôi kết hôn cùng em.

Lâm Hoàng Sanh nhíu mày, nhưng cô rất nhanh điều chỉnh tâm tình của mình, sau đó tiếp tục nói:

- Đồng Sâm, bây giờ không phải thời điểm tính toán điều này, quan trọng nhất là chúng ta kết hôn, không phải sao? Chúng ta về sau còn thời gian rất dài để cùng nhau đi tiếp, hiện tại có thể giúp em trải qua nguy cơ trước mắt không? Công ty của ba em bây giờ cần một công ty đảm bảo, Hoắc thị bất luận là phương diện nào thực lực cũng rất thích hợp, chỉ cần Hoắc thị chịu đứng ra đảm bảo, ngân hàng cho vay chắc chắn là không có vấn đề, chỉ cần nhóm đầu tư bỏ vốn cho vay xuống, công ty sẽ có thể làm sống lại. Đồng Sâm anh nhất định phải giúp em.

Hoắc Đồng Sâm nhìn cô, đột nhiên cười nói:

- Vậy nếu như tôi nói tôi đáp ứng em, nhưng đêm nay muốn em ở lại với tôi? Em nguyện ý không?

Hoắc Đồng Sâm nói xong câu đó, thần sắc rõ ràng trở nên khẩn trương, bên trong ánh mắt ẩn nhẫn khát vọng thậm chí còn có một tia hèn mọn.

Lâm Hoàng Sanh hơi hơi cách xa Hoắc Đồng Sâm một chút, sững sờ nhìn Hoắc Đồng Sâm, hơn nửa ngày cũng không nói được thành lời.

Hoắc Đồng Sâm đột nhiên cười khổ một tiếng, anh biết là mình đang ép buộc cô, anh vừa định nói cô về đi. Lại nghe thấy Lâm Hoàng Sanh kiên định nói:

- Được!

Hoắc Đồng Sâm bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Lâm Hoàng Sanh, không thể tin những gì mình vừa nghe được.

- Nếu như em sớm muộn gì cũng là gả cho anh, vậy thì em sớm muộn gì cũng sử dụng quyền lực của Tổng tài phu nhân, như vậy em sớm muộn gì cũng phải thực hiện nghĩa vụ của Tổng tài phu nhân

Lâm Hoàng Sanh vừa cười vừa nói.

Hoắc Đồng Sâm trong mắt khát vọng sâu hơn, hắn nhìn cô:

- A Sênh, em có biết em đang nói cái gì không?

- Em rất tỉnh táo, chưa bao giờ tỉnh táo hơn lúc này.

Nói xong liền trực tiếp đặt một nụ hôn lên môi Hoắc Đồng Sâm.

Hoắc Đồng Sâm sững sờ, lập tức đưa tay, một cái tay giữ eo của cô, một tay đỡ lấy sau gáy cô, nụ hôn trở nên sâu hơn, cả hai đều nồng nhiệt hôn lấy. Người trong ngực là tình cảm chân thành mà Hoắc Đồng Sâm khát vọng đời này.

Giọng của anh khàn đi, anh nói:

- A Sênh, mặc kệ em là vì nguyên nhân gì, đây đều là chính em đem mình đưa tới bên cạnh tôi.

Lâm Hoàng Sanh cười cười, đưa tay đỡ lấy vai của hắn, tiếp đó vừa cười vừa nói:

- Chẳng lẽ anh đã chuẩn bị ngay trong xe dưới nhà của em?

Hoắc Đồng Sâm lúc này mới tìm về một điểm lí trí, khắc chế rất lâu mới buông cô ra, nhìn đôi môi đỏ mọng có chút sưng của cô, nuốt nước miếng một cái, yết hầu khẽ chuyển động. Lâm Hoàng Sanh nhìn anh:

- Kỳ thực, chúng ta ngày mai sẽ phải làm hôn lễ.

Hoắc Đồng Sâm có chút ngượng ngùng nhìn Lâm Hoàng Sanh:

- Thật xin lỗi, vừa rồi là tôi mạo phạm.

- Không sao

Cô dừng một chút, lại nói:

- Hoan nghênh mạo phạm.

Lâm Hoàng Sanh nháy mắt hoạt bát nói.

Yết hầu Hoắc Đồng Sâm trơn trượt, nhưng vẫn nắm chặt nắm đấm, quay mặt chỗ khác nói:

- Em lên nhà đi, hôn lễ ngày mai có rất nhiều việc phải chuẩn bị, chắc chắn sẽ rất bận, nghỉ ngơi sớm một chút.
Chương 8 Ta sẽ đoạt lại hết tất cả

Lâm Hoàng Sanh tiến tới nhẹ nhàng hôn lên má anh một cái, sau đó vừa cười vừa nói:

- Đồng Sâm, ngủ ngon.

Hoắc Đồng Sâm kiềm chế nhìn cô, sau đó nói câu:

- Ngủ ngon.

Hoắc Đồng Sâm xuống khỏi ghế lái, đi đến bên cửa ghế phụ, sau đó mở cửa xe, theo thói quen dùng tay đặt ở trên cửa xe phòng ngừa cô đụng đầu. Lâm Hoàng Sanh nhìn hắn nói:

- Thật sự là em từ nhỏ đến lớn được người khác quá nuông chiều, cho nên cảm thấy hết thảy những chuyện này đều là chuyện đương nhiên, không nhìn thấy anh đối xử với em tốt đến như vậy, nhưng bây giờ em hình như có thể nhìn thấy rồi.

Hoắc Đồng Sâm nhìn cô, cười một cái nói:

- Tôi chỉ mong em vĩnh viễn không nhìn thấy, em mãi mãi sẽ được bảo hộ như tiểu công chúa, sẽ không để bất cứ điều gì khiến em ủy khuất.

Lâm Hoàng Sanh cúi đầu xuống, hơn nửa ngày mới ngẩng đầu, bình tĩnh lại kiên định bật cười:

- Cũng nên có một chút ủy khuất để em còn trưởng thành, nhưng cũng không phải em đang biết ơn những điều ấm ức đó, em vẫn như hận những kẻ đã ức hiếp mình, nhưng mà chính em cũng đã mạnh lên, tự mình trưởng thành hơn, đây mới là điều tốt nhất, đáng giá để em ghi nhớ cả một đời.

Hoắc Đồng Sâm nhìn cô, anh luôn cảm thấy Lâm Hoàng Sanh cùng với trước đó không giống nhau lắm, nhưng mà không thể nói rõ là khác ở chỗ nào.

Lâm Hoàng Sanh về đến nhà, trong nhà đèn đuốc sáng trưng, quản gia cùng bảo mẫu đều nơm nớp lo sợ. Bảo mẫu trông thấy Lâm Hoàng Sanh, cơ hồ là khóc chạy tới:

- Tiểu thư, cô cuối cùng cũng trở về rồi, phu nhân sắp vội muốn chết, đã trách mắng sai người ra ngoài tìm tiểu thư.

Lâm Hoàng Sanh nhìn thấy người sau đang chạy đến, Tô Như đôi mắt sưng đỏ, lập tức chạy tới ôm lấy cô, nước mắt chảy xuống:

- Mẹ, ta trở về rồi, con gái trở về rồi

Đây là lần thứ hai cô nói cô trở về rồi, lần đầu tiên là nói với Hoắc Đồng Sâm, lần thứ hai là nói với mẹ của mình.

Tô Như đã sớm khóc đến không nghĩ được gì, thấy con gái của mình cũng khóc, lập tức vỗ bờ vai của cô nói:

- Con gái ngoan, trở về là tốt rồi, không khóc, không khóc, ta biết đều là ba con sai, ba con không nên ép buộc con cùng Hoắc Đồng Sâm kết hôn.

Lâm Hoàng Sanh buông ra Tô Như, vừa cười vừa nói:

- Mẹ. Không phải ép buộc, lần này là con tự nguyện.

Lâm Hoàng Sanh vừa nói xong, đã nhìn thấy Lâm Đông từ phía sau đi ra. Ông vẫn nghiêm túc như trước, nhưng vẫn có thể nhìn ra trong ánh mắt là sự lo lắng cho con gái của mình.

Lâm Đông nhìn cô nói:

- Muộn như vậy con còn chạy đi nơi nào?

Lâm Hoàng Sanh cười đi qua, ôm lấy ba của mình, làm nũng nói:

- Ba, con ngày mai sẽ phải kết hôn, ba còn muốn nghiêm khắc như thế? Con không vui.

Lâm Đông hơi sững sờ, lập tức thỏa hiệp nói:

- Biết mình sắp kết hôn, còn chạy loạn? Chuyện kết hôn đã là chuyện của người lớn, sao còn tự do phóng khoáng như vậy? Ba biết lần này con ủy khuất, ba thật sự là...

- Không phải lỗi của người.

Lâm Hoàng Sanh lập tức cắt ngang câu nói của Lâm Đông, sau đó nói:

- Ba, gả cho Hoắc Đồng Sâm là con tự nguyện.

Lâm Đông có chút nghi ngờ nhìn Lâm Hoàng Sanh, tiếp đó hỏi:

- Trước đó ba phản đối con cùng Lệ Uẩn Nam, là bởi vì ba biết hắn rắp tâm hại con

- Ba, con biết sai, đều tại con, là con dẫn sói vào nhà.

Lâm Hoàng Sanh mím môi cúi đầu nói.

Lâm Đông thấy vậy thêm hồ nghi, con gái của mình đây là thế nào, sao lại thoáng cái đã thông suốt như vậy?

Lâm Hoàng Sanh vừa cười vừa nói:

- Con sẽ giúp ba đoạt lại công ty từ trong tay hắn.

- Sênh nhi, con trưởng thành thật rồi.
Chương 9 Lâm Hoàng Sanh muốn đến Lâm thị nhậm chức

Lâm Hoàng Sanh nhìn ba mình thời gian gần đây tựa như già thêm mười tuổi, khẽ nhíu mày, vừa cười vừa nói:

- Ba ba, con muốn đến công ty nhậm chức.

Đôi mắt đục ngầu của Lâm Đông đột nhiên sáng lên một cái, nhưng sau đó lập tức ảm đạm, trước đây Lâm thị như mặt trời ban trưa, Lâm Đông muốn cho Lâm Hoàng Sanh đến công ty nhậm chức, tương lai công ty kiểu gì cũng sẽ giao cho cô, nhưng mà cô không chịu, còn đem Lệ Uẩn Nam đề cử cho ông! Bây giờ cô chủ động muốn đến công ty làm việc, Lâm Đông tự nhiên rất vui, thế nhưng sau khi vui vẻ lại là vô cùng mất mát. Bây giờ Lâm thị chỉ còn lại một cục diện rối rắm, cục diện rối rắm như thế sao có thể giao cho con gái bảo bối của ông?

Lâm Hoàng Sanh tựa hồ nhìn ra lo lắng và do dự của Lâm Đông, cười ôm Lâm Đông nói:

- Ba ba, con gái đã lớn, lần này Lâm thị gặp nguy cơ coi như là thử thách đối với con, nếu như lần này con có thể khiến cho Lâm thị chuyển nguy thành an, chứng minh Lâm thị có thể giao cho con, người cũng có thể hoàn toàn yên tâm.

Lâm Đông lại nghiêm túc nhìn Lâm Hoàng Sanh, nói:

- Sênh nhi, con biết điều này có ý nghĩa gì không?

- Biết.

Lâm Hoàng Sanh cười nói:

- Mang ý nghĩa về sau con cũng không thể tự do phóng khoáng nữa

- Sênh nhi, có thể nói cho ba biết tại sao không?

Lâm Hoàng Sanh nháy nháy mắt, khắc chế cảm xúc muốn khóc, vừa cười vừa nói:

- Bởi vì con không muốn mất đi ba và mẹ.

Lâm Hoàng Sanh cười lại qua một bên Tô Như, ôm hai người, nhẹ giọng, nhưng lại kiên định nói:

- Lúc nào cũng được hai người bảo hộ lấy, con đây cũng đã đến lúc phải học được cách bảo vệ hai người, nếu không có một ngày tai hoạ giáng xuống, ba và mẹ cũng đã già, chẳng lẽ con còn như đồ ngốc trốn phía sau hai người? Như thế ngay cả chính bản thân còn cũng sẽ xem thường chính mình.

- Tốt, con gái ngoan của ta, đợi ngày mai hôn lễ của con cùng Đồng Sâm xong xuôi, ba sẽ dẫn con đến Lâm thị làm.

Lâm Đông vỗ vỗ bả vai Lâm Hoàng Sanh nói.

Ngày thứ hai hôn lễ. Lâm Đông mời đoàn đội trang điểm cao cấp nhất đến Lâm Hoàng Sanh trang điểm, Tô Như ở một bên trợ thủ.

Lâm Hoàng Sanh qua kính trang điểm nhìn Tô Như phía sau bận bịu, vừa cười vừa nói:

- Mẹ, người thật xinh đẹo, sao trước đó con không chú ý tới những điều này nhỉ?

Tô Như dáng dấp ưa nhìn, nhất là cặp mắt kia, hồn xiêu phách lạc, cho dù là trong tuổi về già, cũng có thể nhìn ra được lúc tuổi còn trẻ cũng là một mỹ nhân, hơn nữa còn đem di truyền khuôn mặt xinh đẹp này cho Lâm Hoàng Sanh, thậm chí khuôn mặt của Lâm Hoàng Sanh còn có vài phần đẹp hơn!

Lâm Hoàng Sanh là loại mỹ nhân bậc nhất! Đôi mắt xinh đẹp câu người ánh mắt đung đưa cơ hồ có thể khiến người ta chết chìm ở bên trong, những điểm tốt này trước đó đều bị Lâm Hoàng Sanh ngạo kiều bốc đồng không để ý đến.

Tô Như sững sờ, lập tức cười nói:

- Chỉ có lúc con cần ta và ba con làm gì đó, mới bằng lòng nói những lời dễ nghe như vậy, hôm nay là chuyện gì xảy ra? Nói đi, hôm nay con kết hôn, con muốn cái gì, mẹ đều đáp ứng con, kể cả sao trên trời, mẹ cũng sẽ cho con.

Lúc Tô Như nói những lời này bà có chút nghẹn ngào, nhân lúc thu dọn đồ trang sức len lén cúi đầu lau nước mắt, con gái bảo bối duy nhất lại vì Lâm thị ủy khuất gả cho Hoắc gia, bà làm sao có thể nhẫn tâm?

Bởi vì đang ở bàn làm tóc, Lâm Hoàng Sanh cũng không thể đứng lên, chỉ là cười nói:

- Mẹ, con nói con là tự nguyện gả cho Đồng Sâm

- Mẹ biết con tự nguyện, nhưng con là vì…

Tô Như đương nhiên biết con gái tự nguyện, cô không muốn thấy công ty sụp đổ mới tự nguyện gả cho Hoắc Đồng Sâm mà cô không hề yêu.
Chương 10 Hôn lễ (1)

Lâm Hoàng Sanh lắc đầu, cười cười nói:

- Không, lần này không chỉ là vì công ty của ba, từ trong lòng con cũng nguyện ý gả cho Đồng Sâm.

Dừng một chút, cô nhìn bộ dáng càng xinh đẹp của mình trong gương, cười nói:

- Lần này con đã nghĩ mình sẽ thử một lần thích Hoắc Đồng Sâm.

Tô Như khiếp sợ nhìn biểu cảm của Lâm Hoàng Sanh, trong lòng hoài nghi con gái của mình có phải hay không đã nhận lấy đả kích gì, nhưng mà cũng chỉ là mím môi không nói lời nào, hôm nay thực sự không phải là thời điểm thích hợp để truy vấn.

Lâm Hoàng Sanh nhìn ra sự nghi hoặc của Tô Như, nhưng mà cũng không nói thêm, dù sao ở đây còn có người ngoài, rất nhiều lời không tiện nói.

Bởi vì Lâm Hoàng Sanh ngày bình thường ngạo kiều tùy hứng, cũng không có bạn bè thân thiết, lúc kết hôn ngay cả một người làm phù dâu cũng không có, trước đây Lâm Hoàng Sanh không cam tâm chuyện kết hôn, đương nhiên sẽ không để ý những thứ này. Lần này lại có chút mất mát cùng căm hận, chính mình trước kia đem quá nhiều tâm tư đều đặt ở trên thân Lệ Uẩn Nam, cho nên mới không còn biết gì đến bản thân, không còn cuộc sống của mình, cuối cùng không chỉ hại mình, thậm chí hại toàn bộ Lâm thị.

Lâm Hoàng Sanh siết chặt áo cưới, xương ngón tay bởi vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, nhưng trên mặt cô lại tỏ ra bình tĩnh.

Tô Như giúp cô cài mạng che mặt lên, tiếp đó kiềm nước mắt nói:

- Con gái bảo bối của ta nhất định phải hạnh phúc nhé.

- Vâng

Lâm Hoàng Sanh gật đầu. Tô Như dắt Lâm Hoàng Sanh, lúc ra cửa liền nhìn thấy Lâm Đông đang đứng chờ, trông thấy con gái xinh đẹp, hốc mắt trở nên ướt, một khắc này vừa vui sướng không nên lời vừa tự trách bản thân mình, là sự bất lực của mình mới ép con gái gả cho người mà con gái không muốn gả.

Lâm Hoàng Sanh tự nhiên cười cười, đưa tay khoác lên tay Lâm Đông, nói:

- Ba, con muốn nghe lời chúc phúc của ba, sau đó tiễn con xuất giá.

Lâm Đông chưa từng nhìn thấy con gái hiểu chuyện đến vậy, tưởng rằng lần này đả kích quá lớn khiến cho cô đổi tính, lập tức khóc lên:

- Con gái, con gái bảo bối của ta.

Lâm Hoàng Sanh cũng khóc, lúc này cô có thể cảm nhận được tình yêu thương của ba mẹ mình, ba mẹ vẫn còn sống khỏe mạnh, thật tốt!

Sống lại thật tốt!

Thợ trang điểm bên cạnh cẩn thận nhắc nhở:

- Cô dâu tuyệt đối đừng khóc, nếu không sẽ trôi lớp trang điểm mất. Hôm nay cô phải cười thật nhiều mới được.

Luật sư An Trạch của Lâm thị đứng sau lưng Lâm Đông trấn an nói:

- Chủ tịch, hôm nay là đám cưới của tiểu thư.

Lâm Đông lúc này mới khống chế tâm tình của mình, kéo Lâm Hoàng Sanh hướng phía xe rước dâu ở cửa chờ.

Lâm Hoàng Sanh cảm kích hướng về An Trạch gật gật đầu biểu thị gửi tới lời cảm ơn. An Trạch sững sờ, từ trước đến nay tiểu công chúa Lâm Hoàng Sanh luôn cao ngạo vậy mà lại đối với hắn gật đầu mỉm cười cảm ơn, thực sự là hiếm thấy.

An Trạch là luật sự hai năm trước Lâm Đông tự mình mời về, mặc dù trẻ tuổi,nhưng danh tiếng trong ngành không hề tầm thường, chưa từng thua qua lần nào, cho nên Lâm Đông mới tự mình đi mời hắn tới Lâm thị làm luật sư cố vấn. Cũng một phần vì thân thế của hắn, ba mẹ của hắn đã sớm qua đời, lớn lên trong nhà người cậu ruột, sau khi thành niên mới ra ngoài. Ngày thường nếu không làm việc hắn sẽ là người trầm mặc ít nói, nghiêm túc tỉnh táo.

Đội xe hôn lễ đang trên đường đến, một chiếc Bentley dừng ở nơi xa, người trong xe thần sắc lạnh nhạt, mang theo ánh nhìn mãnh liệt căm hận nhìn chăm chú đội xe đi qua trước mặt mình, chiếc xe ở giữa kia, cô dâu đang ngồi trong đó, mạng che mặt che kín thế gò má của cô, cổ của cô hiện lên đường cong mỹ lệ, dung mạo của xinh đẹp, hôm nay trang điểm như thế, nhất định càng thêm mỹ lệ! Người trong xe nhìn xe của cô, cửa sổ chậm rãi kéo lên, ngăn lại ánh mắt của hắn, bàn tay siết chặt thành nắm đấm.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom