• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Hóa ra anh là chàng trai năm ấy (1 Viewer)

  • Chương 51-55

Chương 51: Bà đây không tha cho anh

Tuy Trương Toàn Vũ có xuất thân côn đồ, nhưng không thể nhìn ra chút khí chất lưu manh nào trên người hắn cả.

Khí chất trên người còn có vẻ rất nho nhã là đằng khác.

Hắn mặc bộ vest thẳng thớm, trên tay đeo đồng hồ Rolex, mang dáng vẻ của một người thành công.

Hắn cầm điện thoại bấm xuống phím nghe: “Đại ca”.

Trong điện thoại vang lên giọng nói của Hoàng Chấn: “Cậu đang ở đâu?”

“Hai ngày nay em không ở Giang Châu, phải đến Đông Hải bàn chút chuyện”.

“Được, nếu cậu đã đến Đông Hải rồi thì thuận đường làm giúp tôi một việc”.

“Đại ca nói đi ạ”.

Có hai người tên là Lý Hùng và Hứa Hiếu Dương, cậu đánh gãy tay chân bọn họ, còn người phụ nữ tên Hứa Mộc Tình thì đem về đây cho tôi”.

Trương Toàn Vũ ung dung nói: “Chuyện nhỏ, đại ca đợi tin của em đi”.

Vừa cúp máy, bên cạnh đã có người nói.

“Anh Vũ, em khá quen thuộc với vùng Đông Hải, nhưng thật sự chưa từng nghe nói tới Lý Hùng và Hứa Hiếu Dương này”.

“Sao đại ca lại kêu anh đi đối phó với hai nhân vật nhỏ không chút tiếng tăm nào thế?”

Lúc này, Trương Toàn Vũ nói: “Chuyện nhỏ thế này không cần hỏi nhiều nữa”.

“Cậu đi kêu Lão Hổ dẫn mấy người đánh Lý Hùng và Hứa Hiếu Dương tàn phế, sau đó dẫn Hứa Mộc Tình về Giang Châu, hiểu chưa”.

“Vâng!”

Trương Toàn Vũ im lặng một lát rồi nói tiếp: “Kêu Lão Hổ ra tay nhẹ thôi, đừng giết chết, đại ca của tôi muốn hàng sống”.

Cùng lúc đó, trong một căn biệt thự xa hoa giữa sườn núi Giang Châu.

Hứa Phi Phi mặc váy dạ hội đắt tiền gợi cảm lạnh lùng ngồi trên sofa.

Hứa Phi Phi đứng hàng thứ ba trong nhà họ Hứa.

Từ nhỏ đã không được bố mẹ yêu thích.

Bà ấy tính cách phản nghịch, mười sáu tuổi đã bỏ quê hương lên thành phố phát triển cùng với mối tình đầu.

Liều mạng hai mươi mấy năm, bà ấy cũng đã có mạng lưới quan hệ của riêng mình.

Đừng thấy Hứa Phi Phi chỉ là một người phụ nữ.

Bà ấy làm việc rất cứng rắn.

Hơn nữa thủ đoạn còn tàn nhẫn, nham hiểm giả dối, được gọi là “sói mẹ Đông Hải”!

Mấy năm nay người thua dưới tay bà ấy, cả hai tay cũng đếm không hết!

“Cô, cô về với con đi, trong nhà đang cần cô lắm!”

Hứa Thiên Tứ quỳ trước mặt Hứa Phi Phi than thở khóc lóc.

“Tôi và nhà họ Hứa của các người đã không còn quan hệ gì nữa”.

“Nếu không phải nể tình trước đây tôi từng bế cháu, thì cháu đã bị đá ra ngoài từ lâu rồi”.

“Cô à! Cô về nhanh đi, ông nội sắp không xong rồi!”, Hứa Thiên Tứ đau xót la lên.

“Cháu nói cái gì?”

Hứa Phi Phi đứng bật dậy, sắc mặt tái nhợt!

Nhìn thấy thái độ này của Hứa Phi Phi, Hứa Thiên Tứ thầm thấy đắc ý.

Bố nói đúng thật.

Dù cô mình có tiếng là “sói mẹ Đông Hải”, nhưng thật ra vẫn là một đứa con gái rất hiếu thảo.

Hứa Phi Phi kéo áo Hứa Thiên Tứ, xách cả người anh ta lên.

Sự tức giận khiến nếp nhăn nơi khoé mắt bà ấy cũng bắt đầu run rẩy!

“Nói mau, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Hai tháng trước tôi còn thấy ông ta lên tivi, sao bây giờ đột nhiên lại xảy ra chuyện chứ?”

“Cô, là chú hai! Đều tại chú hai đó ạ!”

“Từ sau khi chú hai bị tai nạn, ông nội đã nghĩ hết cách bù đắp cho chú ấy”.

“Nhưng chẳng những chú hai không biết ơn còn cho rằng tất cả chuyện này là ông nội gây ra, còn hận ông nội nữa”.

“Đồ đê tiện Hứa Mộc Tình kia còn cấu kết với người ngoài, chẳng những cướp tài nguyên của tập đoàn chúng ta còn thành lập một tập đoàn chó má tên là Lăng Tiêu gì đó”.

“Ông nội bị cả nhà chú hai chọc giận đến nhập viện đó ạ!”

“Cô, xin cô mau về đi!”

“Lúc cháu đến, tim ông nội đột nhiên ngừng đập, bác sĩ còn đang cấp cứu!”

Trong phòng khách lập tức vang lên tiếng kêu to của phụ nữ!

“Hứa Hiếu Dương! Tên khốn này, bà đây không tha cho anh đâu!!”

Giang Châu đến Đông Hải, đi nhanh cũng chỉ mất hai tiếng.

Một chiếc Mercedes-Maybach chạy như bay trên đường!

Hơn một tiếng sau, khu chung cư Dương Quang.

Liễu Ngọc Phân đặt một bát canh sườn củ sen nóng hổi lên bàn.

Bên bàn ăn, hai bố con Hứa Mộc Tình và Hứa Hiếu Dương đang cùng nhau bàn kế hoạch thu mua một xí nghiệp nhỏ.
Chương 52: Tự ý xông vào nhà người khác

Liễu Ngọc Phân nhìn thấy Hứa Hiếu Dương đang nghiêm túc thì không nhịn được cười nhạt.

Tuy trên mặt đã phủ kín tang thương.

Nhưng bây giờ Liễu Ngọc Phân lại được nhìn thấy dáng vẻ phấn chấn mạnh mẽ của chồng lúc còn trẻ một lần nữa.

“Ấy, Hạo Nhiên và Tiểu Hùng đi đâu rồi?”

Liễu Ngọc Phân đẩy cửa phòng của Hứa Mộc Tình ra, phát hiện Lý Hùng không có trong phòng.

Hứa Mộc Tình không ngẩng đầu lên nói một câu.

“Không biết chiều nay hai người đó lén lút làm cái gì nữa”.

Từ trong lời nói của Hứa Mộc Tình, có thể nghe ra cô hơi không vui.

Vì bình thường dù Lý Hùng có làm gì cũng sẽ nói với cô.

Nhưng hôm nay lại cố ý trốn tránh cô, không biết là vì sao nữa.

Liễu Ngọc Phân kéo Hứa Mộc Tình sang bên cạnh, nhỏ giọng hỏi.

“Hai đứa không có cãi nhau đó chứ?”

“Mẹ, sao con có thể cãi nhau với anh ấy được?”, Hứa Mộc Tình lẩm bẩm.

“Con làm gì có tư cách cãi nhau với anh ấy?”

“Bây giờ nhà chúng ta có thể tốt như vậy đều là nhờ anh ấy mà”.

Liễu Ngọc Phân nhìn Hứa Mộc Tình, nâng tay sờ đầu cô.

“Sao vậy, trong lòng thấy áp lực à?”

Hứa Mộc Tình lắc đầu.

“Con là do mẹ sinh ra, con nghĩ gì, người làm mẹ này có thể không biết sao?”

“Có phải cảm thấy Tiểu Hùng quá xuất sắc, mình không xứng với cậu ta không?”

Hứa Mộc Tình cắn môi, khẽ gật đầu.

“Chuyện tình cảm không phải vài ba câu là có thể nói rõ được”.

“Tiểu Hùng không nói gì với con, vậy con có từng nghĩ vì sao nó lại như thế không?”

Hứa Mộc Tình lắc đầu, lại gật đầu, nhưng không tiếp lời.

“Nếu đã biết thì đừng nghĩ nhiều nữa, cứ là chính bản thân mình là được rồi.

“Nếu con thật sự cảm thấy áp lực thì cứ nói ra với nó, cả hai cùng trao đổi với nhau”.

Hứa Mộc Tình nghiêm túc gật đầu: “Mẹ yên tâm đi! Con nhất định sẽ rất cố gắng, rất cố gắng, rất…”

Ầm!

Cửa nhà đột nhiên bị người ta đá mở!

Sau đó, có sáu người đàn ông vạm vỡ như trâu xông vào trong.

“Các người muốn làm gì?”, Liễu Ngọc Phân vội bảo vệ Hứa Mộc Tình ở sau lưng mình.

Chát!

Một người đàn ông tiến lên tát mạnh vào mặt Liễu Ngọc Phân một cái.

Liễu Ngọc Phân che mặt, kéo Hứa Mộc Tình lùi về sau.

Lúc này Hứa Hiếu Dương cũng khập khiễng xông tới.

“Các người đang tự ý xông vào nhà người khác đấy, tôi, tôi muốn báo cảnh sát bắt…”

Hứa Hiếu Dương còn chưa nói xong, một người đã hất ngã ông ấy.

Một người khác kéo tay Hứa Hiếu Dương, đè tay ông ấy lên bàn.

Sau đó rút một con dao sắc bèn ra, đâm mạnh xuống bàn tay của Hứa Hiếu Dương.

Phập!

Con dao xuyên qua mặt bàn.

“Các người muốn làm gì?”

“Chúng tôi cũng đâu có đắc tội các người, cuối cùng các người muốn làm gì?!”

Hứa Mộc Tình quát to muốn xông lên.

Liễu Ngọc Phân thì ôm chặt lấy cô, hai mẹ con kề sát trên vách tường run cầm cập.

Lúc này, ngoài cửa có tiếng giày cao gót vang lên.

Cộp cộp, cộp cộp.

Mọi người nhìn qua, thấy một người phụ nữ cao gầy nóng bỏng đi tới.

Khi nhìn thấy người phụ nữ này, Hứa Mộc Tình không khỏi kêu lên.

“Cô!”

Nghe thấy Hứa Mộc Tình gọi mình là cô, Hứa Phi Phi lập tức cầm bát canh sườn củ sen trên bàn hất về phía Hứa Mộc Tình.

Ngay lúc quan trọng, Liễu Ngọc Phân vội lao qua, dùng lưng của mình chắn bát canh lại.

“Mẹ!”

Hứa Mộc Tình thét chói tai!

Hứa Phi Phi cầm con dao trên bàn lên, bước nhanh về phía Liễu Ngọc Phân.
Chương 53: Trả giá

Hứa Phi Phi nắm lấy áo Liễu Ngọc Phân, ném bà ấy qua một bên.

Sau đó kề con dao sắc bén lên khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của Hứa Mộc Tình.

“Mấy năm không gặp đúng là ngày càng đẹp ra nhỉ, chẳng trách có thể khiến thứ thấp hèn Lưu Đức Luân kia si mê đến thần hồn điên đảo!”

“Cô, cháu không có, cháu…”

Hứa Mộc Tình còn chưa nói xong, Hứa Phi Phi đã hung hăng đè cô lên vách tường.

“Bớt có nói nhảm đi!”

“Cái đồ đê tiện này, sao trước kia bà đây không nhìn ra cô còn có mưu tính như thế nhỉ!”

“Nếu sớm biết vậy thì năm đó nên để cô chết đuối luôn rồi!”

Khi nhỏ Hứa Mộc Tình từng rơi xuống nước.

Lúc đó là Hứa Phi Phi mạo hiểm tính mạng cứu cô từ dưới nước lên.

Hứa Hiếu Dương bị đè trên bàn cũng hô to: “Em gái, em nghe anh nói đi, chuyện này không giống như em nghĩ đâu”.

“Có phải anh cả nói gì với em không? Anh cả…”

Hứa Phi Phi ném Hứa Mộc Tình qua một bên.

Bà ấy nắm đầu Hứa Hiếu Dương, đập mạnh cán dao lên mặt ông ấy.

“Bây giờ anh còn có mặt mũi nhắc đến anh cả với tôi ư!”

“Bây giờ anh cả sa sút như thế đều do anh làm hại cả!”

“Người khác nói tôi là sói mẹ, còn anh Hứa Hiếu Dương, anh chính là một con sói mắt trắng!”

Hứa Phi Phi nắm chặt tóc Hứa Hiếu Dương, tức giận mắng to, trong mắt còn loé lên ánh sáng hung ác!

“Bây giờ tôi cho anh một cơ hội sống”.

“Lập tức trả lại cho anh cả tập đoàn của các người, và những gì các người giành lấy từ trong tay anh cả nữa”.

“Nếu không, hôm nay cả nhà các người đừng hòng sống sót!”

“Em gái! Em nghe anh nói đi, chuyện thật sự không phải như thế mà!”, Hứa Hiếu Dương cố hết sức muốn làm rõ chuyện này.

“Còn dám mạnh miệng hả, vậy được, bây giờ tôi sẽ xé nát mặt các người!”

Nói xong, Hứa Phi Phi quay đầu nhìn về phía một người đàn ông cao to bên cạnh.

“Anh đi lột hết quần áo trên người con nhóc đê tiện Hứa Mộc Tình kia cho tôi!”

Người đàn ông cười gằn một tiếng, bước nhanh về phía Hứa Mộc Tình.

Lúc người đàn ông duỗi cánh tay to khoẻ về phía Hứa Mộc Tình, ngoài cửa đột nhiên như có cơn gió mạnh thổi vào!

Lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã có một bàn tay nắm lấy tay người đàn ông cao lớn.

Răng rắc!

A!

Tiếng kêu la thảm thiết vang lên!

Sau đó, người đàn ông cao to bị người ta ném ra khỏi cửa sổ như bao cát!

Chỗ này là lầu ba đó!

Lý Hùng đỡ Hứa Mộc Tình đang ngã ngồi dưới đất dậy.

Hứa Mộc Tình vô cùng sợ hãi, vùi đầu vào lòng Lý Hùng khóc to.

Lý Hùng duỗi tay vỗ nhẹ lên lưng cô.

Lúc này, Liễu Ngọc Phân cũng chạy đến, hai mẹ con ôm chặt lấy nhau.

Lý Hùng xoay người nhìn thẳng vào Hứa Phi Phi.

Ầm!

Lúc đối diện với Lý Hùng, Hứa Phi Phi có cảm giác cả thế giới của mình như sụp đổ vậy!

Con dao bà ấy cầm trong tay cũng bất giác rơi xuống.

Khi con dao vẫn chưa chạm đất, Lý Hùng đã nhanh chóng xuất hiện trước mặt Hứa Phi Phi.

Ngay sao đó, Lý Hùng bóp lấy cổ bà ấy, xách bà ấy lên khỏi mặt đất!

“Ai dám đụng vào người nhà của tôi”.

“Đều phải chết!”

Vào lúc năm ngón tay của Lý Hùng siết lại, Hứa Hiếu Dương thoát khỏi hai người đàn ông vội la lên.

“Dừng tay! Mau dừng tay!”

“Nó là em gái của tôi, là cô của Tình Tình!”

Lý Hùng lập tức ngừng dùng sức, nhưng anh vẫn không buông tay.

Lý Hùng lúc này giống như một con dao đã ra khỏi vỏ vậy!

Hơi thở lành lạnh khủng bố bao phủ toàn thân.

Dù là Hứa Hiếu Dương cũng không dám tự ý đến gần.

Mà năm người đàn ông cao lớn Hứa Phi Phi dẫn đến hoàn toàn không có can đảm đối mặt với Lý Hùng!

“Tôi không quan tâm bà là ai, kẻ dám động vào người nhà của tôi đều phải trả giá!”

Nói xong, Lý Hùng nắm lấy tay phải của Hứa Phi Phi kéo nhẹ một cái!
Chương 54: Xin lỗi

Lập tức nghe thấy tiếng kêu thất thanh đầy thảm thiết của Hứa Phi Phi!

Tay của bà ấy bị trật khớp rồi!

Nhưng tất cả vẫn còn chưa kết thúc, không ngờ Lý HùngHùng lại nối cánh tay bị trật khớp của bà ấy lại.

“Á!!”

“Á!!!”

Bị trật khớp ba lần liên tiếp, rồi nối lại.

Tiếp tục bị trật khớp, lại được nối lại.

Lại bị trật khớp, tiếp tục được nối lại.

Hứa Phi Phi đau đến mức sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra, cuối cùng bà ấy đau đến mức mất hết sức lực.

“Mẹ tôi, bố tôi, Tình Tình, bà đánh bọn họ ba lần thì tôi bẻ tay bà ba lần, thế là công bằng”.

Sau khi nói dứt lời, Lý Hùng mới ném bà ấy xuống mặt đất như ném rác.

Cùng lúc đó, anh cũng quay đầu nhìn hai người đàn ông vạm vỡ đè Hứa Hiếu Dương xuống bàn ăn.

Hai tay của hai người đàn ông vạm vỡ ấy bị Lý Hùng vặn thành bánh quai chèo trong nháy mắt!

Mặc dù Hứa Hiếu Dương gặp không ít chuyện kinh sợ nhưng ông ấy vẫn vươn tay muốn đỡ em gái mình dậy.

Hứa Phi Phi nhấc chân đá Hứa Hiếu Dương đi.

Bà ấy trợn trừng mắt nhìn Hứa Hiếu Dương: “Anh đừng có giả vờ giả vịt, giả nhân giả nghĩa với tôi ở đây nữa!”

“Em nghe anh nói đi!”

“Chuyện này không giống như em đã nghĩ đâu”.

“Anh cả đã đuổi gia đình anh ra khỏi nhà!”

“Hơn nữa sau khi bọn anh rời đi, anh ta còn không ngừng sai người làm khó với bọn anh”.

“Bọn anh bất đắc dĩ lắm nên mới phải phản kháng”.

Cho dù Hứa Hiếu Dương nói một cách chân thành, thế nhưng vẻ mặt vặn vẹo và đong đầy thù hận của bà ấy lại không hều dịu đi một chút nào cả.

Bà ấy ráng kềm chế cơn đau kịch liệt mà nhìn Hứa Hiếu Dương trân trân.

“Hứa Hiếu Dương, anh nói anh cả đuổi anh ra khỏi tập đoàn, tôi tin!”

“Anh nói anh cả đối phó với anh, tôi cũng tin!”

“Nhưng tại sao anh lại chọc giận bố đến nỗi phải nhập viện? Đến bây giờ bố còn đang cấp cứu trong bệnh viện kia kìa!”

Cùng lúc đó, Hứa Phi Phi còn trừng mắt nhìn Lý Hùng với ánh mắt oán hận.

“Còn có cậu nữa, cái đồ điên!”

“Cậu đánh đàn em của tôi, phế đi hai tay tôi! Nhất định tôi phải đòi lại món nợ này!”

“Mấy người chờ đó đi! Lần sau tôi về Đông Hải thì gia đình mấy người không có ngày sống yên đâu!”

“Bà cảm thấy mình còn có cơ hội về không?”

Giọng nói của Lý Hùng giống như vang vọng lên từ dưới Cửu Tuyền sâu thẳm.

Vào giây phút đó, Hứa Phi Phi lập tức cảm thấy da gà của mình dựng đứng!

Cảm giác chết chóc chưa từng có bao trùm lấy bà ấy, rốt cuộc vào giây phút đó bà ấy đã biết Lý Hùng đáng sợ đến mức nào!

Lý Hùng cử động.

Anh chỉ đi một bước.

Trong phút chốc, Hứa Phi Phi cảm thấy hối hận vô cùng, thậm chí bà ấy còn không có ý định phản kháng Lý Hùng.

Bởi vì bà ấy biết mình chết là cái chắc!

“Khoan đã!”

Hứa Hiếu Dương vội vàng ngăn cản Lý Hùng.

“Tiểu Hùng, đừng, đừng làm thế!”

“Con bé là em gái của bố, là cô ruột của Tình Tình”.

“Lúc còn nhỏ nó còn cứu Tình Tình một mạng”.

Câu nói cuối cùng của Hứa Hiếu Dương đã cứu mạng Hứa Phi Phi.

Lúc nghe thấy Hứa Phi Phi đã từng cứu mạng Hứa Mộc Tình, hơi thở như Tu La quanh người anh đột nhiên tan biến, rút nhanh như thủy triều.

Lý Hùng nhìn Hứa Phi Phi với ánh mắt lạnh lùng: “Cút đi, từ nay về sau không được trở về Đông Hải nữa!”

Hứa Phi Phi nhìn Lý Hùng với ánh mắt oán hận, bà ấy dẫn theo mấy tên đàn em sợ đến mức són tiểu của mình vội chạy ra ngoài.

Lý Hùng đỡ Hứa Hiếu Dương ngồi xuống.

Nửa gương mặt của Hứa Hiếu Dương bị em gái ruột của mình đánh đến sưng vù, đồng thời còn bị rách chút da.

Lúc Liễu Ngọc Phân bôi thuốc cho Hứa Hiếu Dương, Lý Hùng đỡ Hứa Mộc Tình đi vào trong phòng.

Sau một lúc im lặng, hai người đồng thanh lên tiếng.

“Xin lỗi”.

“Xin lỗi”.

Hai vợ chồng họ đưa mắt nhìn nhau.
Chương 55: Làm một chuyện

Lý Hùng nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay mềm mịn của Hứa Mộc Tình.

Hứa Mộc Tình khẽ run run.

Trong lòng bàn tay to lớn của Lý Hùng, giống như là một con cá nhỏ nghịch ngợm.

Hứa Mộc Tình nhìn Lý Hùng rồi lên tiếng trước: “Đều tại vì em vô dụng, em sợ chết khiếp khi nhìn thấy mấy người bọn họ xộc vào nhà”.

“Nếu như em có thể kể lại mọi chuyện rõ ràng cho cô nghe từ khi cô vừa vào”.

“Nói cho cô biết tình hình thực tế là như thế nào thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy rồi”.

Nói đến đây, Hứa Mộc Tinh không khỏi khựng lại, đôi mắt cô rơm rớm nước.

“Tại sao gia đình chúng ta cứ bị người khác ức hiếp mãi kia chứ?”

Lý Hùng nhìn cô rồi nói từ tốn: “Đó là vì chúng ta còn chưa đủ mạnh”.

“Em muốn trở nên mạnh mẽ, em muốn bảo vệ bố mẹ. Còn có…”

“Còn có anh nữa, đúng không?”, Lý Hùng cười toe toét.

“Làm gì có, anh đâu có cần bảo vệ”, Hứa Mộc Tình sụt sịt mũi, cô nói chẳng ra hơi.

“Ai nói thế? Anh cũng rất yếu đuối. Nhìn dáng vẻ hiện tại của em mà tim anh vỡ nát ra rồi này, không tin thì em sờ thử xem”.

Sau khi nói dứt lời, Lý Hùng cầm tay Hứa Mộc Tình, nhẹ nhàng đặt lên trước lồng ngực mình.

“Ghét quá, em không nói chuyện với anh nữa đâu, em ra ngoài xem xem vết thương của bố thế nào rồi”.

Gương mặt Hứa Mộc Tình đỏ ửng, cô nhanh chân đi ra phía bên ngoài, làm cuốn theo làn gió thơm thoang thoảng.

Vào giây phút đóng cửa phòng lại, nụ cười trên gương mặt Hứa Mộc Tình tươi tắn như hoa.

Lý Hùng nhìn theo bóng lưng của Hứa Mộc Tình, anh lẩm bẩm bằng giọng nói chỉ một mình mình có thể nghe thấy: “Lúc còn nhỏ em bảo vệ cho anh, anh sẽ dùng cả cuộc đời còn lại của mình để bảo vệ em!”

Trong bệnh viện Đông Hải.

Hứa Thiên Tứ vội vội vàng vàng đi vào trong phòng bệnh VIP.

“Bố ơi, cô đi rồi”.

“Đi rồi! Nó tha cho tụi kia một cách dễ dàng như vậy hay sao?”

Hứa Thiên Tứ lắc lắc đầu.

“Không phải vậy đâu, cô bị Lý Hùng đánh gãy tay rồi”.

“Đàn em của cô cũng bị Lý Hùng đánh cho bị thương nặng”.

Nghe thấy thế, đầu của Hứa Hải Phong lại đau nhức vô cùng, ông ta đưa tay ôm lấy đầu mình.

“Cái thằng điên đó ghê gớm đến vậy à? Biết sớm như vậy thì ban đầu không nên chọn nó”.

“Bố, nếu như cái thằng điên đó đánh chết cô luôn thì hay rồi”.

Hứa Hải Phong sững sờ, ông ta ngẩn người nhìn Hứa Thiên Tứ.

Hứa Thiên Tứ không hề để ý đến vẻ mặt ngạc nhiên của Hứa Hải Phong, anh ta vẫn cúi đầu xuống tự lẩm bẩm với chính mình.

“Con nghe người ta nói mấy năm nay cô quen nhiều đàn ông lắm”.

“Có rất nhiều người đã từng bán mạng vì cô”.

“Hình như cô có một người yêu ở phía Bắc”.

“Nếu như cô bị thằng điên Lý Hùng giết chết thì chắc chắn người yêu của cô sẽ ra tay”.

“Nếu là thế, gia đình Lý Hùng chết là cái chắc”.

Thật ra đây không phải là lần đầu tiên Hứa Thiên Tứ ra tay với người thân của mình.

Năm ấy sở dĩ Hứa Mộc Tình bị rơi vào trong dòng nước là vì Hứa Thiên Tứ đẩy cô từ đằng sau!

Bốp!

“Bố, bố đánh con làm gì?”, Hứa Thiên Tứ ôm gương mặt bị đánh rồi ngẩng đầu lên nhìn Hứa Hải Phong.

“Mày có còn là người không!? Nó là cô của mày, không ngờ mày lại muốn hại nó chết!”

“Bố! Đây là do bố dạy con mà! Người làm việc lớn phải không từ thủ đoạn”.

“Bây giờ gia đình chú hai là trở ngại lớn nhất của chúng ta”.

“Chỉ cần trừ khử bọn họ rồi cướp tập đoàn Lăng Tiêu của bọn họ”.

“Thế thì gia đình chúng ta có thể xưng hùng xưng bá trong Đông Hải được rồi!”

Hứa Thiên Tứ nhìn Hứa Hải Phong chăm chú.

“Bố, bây giờ chúng ta ra tay vẫn còn kịp đó”.

“Mấy tên đàn em của cô đều bị Lý Hùng đánh đến tàn phế hết rồi, chúng ta có thể nhân cơ hội này, chúng ta…”

“Cút đi! Lập tức cút đi cho tao!”

Hứa Thiên Tứ sầm mặt đi ra ngoài giữa tiếng mắng chửi của Hứa Hải Phong.

Hứa Thiên Tứ đi ra ngoài hành lang, anh ta càng đi càng nhanh, mỗi lúc gương mặt lại càng trở nên nham hiểm!

Anh ta đang mắng chửi trong lòng: “Lý Hùng, tất cả đều là do mày ép tao đấy!”

Hứa Thiên Tứ vội vội vàng vàng đi ra khỏi bệnh viện.

Anh ta đứng trước chiếc xe Ferrary, gọi một cuộc điện thoại cho Trương Toàn Vũ.

“Anh Vũ, em đồng ý với yêu cầu của anh. Nhưng đàn em của anh phải thay em giải quyết chuyện này mới được!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom