• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Hóa ra anh là chàng trai năm ấy (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 111-114

Chương 111: Tên hề nhảy nhót

Lúc rời khỏi nơi này, Hoàng Chấn trợn mắt nhìn Lý Hùng: “Cậu đợi đó đi! Nhất định tôi sẽ quay lại!”

“Bớt nói xàm đi, mau cút!”

Lưu Đức Luân nhét Hoàng Chấn vào trong xe.

Sau khi Hoàng Chấn rời khỏi nơi này, Lưu Đức Luân quay đầu nhìn Lý Hùng.

“Đại ca, để cho Hoàng Chấn đi về như thế này, sẽ không thả hổ về rừng chứ?”

“Dù gì nhà họ Hoàng cũng là một trong sáu gia tộc đứng đầu Giang Châu”.

“Mặc dù xếp hạng cuối nhưng thế lực nhà bọn họ hùng mạnh, tôi lo sau này sẽ xảy ra biến cố”.

Lý Hùng lại nói hờ hững: “Trong mắt tôi, sáu gia tộc lớn ở Giang Châu cũng chỉ là vài công xưởng mà thôi”.

“Với lại bắt đầu từ ngày hôm sau, nhà họ Hoàng đã bị loại trừ”.

“Năm ấy Hoàng Chấn có thể chống đỡ được một gia tộc nhỏ là nhờ một chữ ác”.

“Nhưng ông ta không biết rằng sau lưng mình còn có một vài người trẻ tuổi ác hơn cả ông ta nữa”.

“Bây giờ nhà họ Miêu đã phân chia gần xong tài sản của Hoàng thị rồi”.

Lưu Đức Luân nhìn Lý Hùng đăm đăm.

Ánh mắt anh ta toát ra vẻ sùng bái.

Giỏi thật, đúng là giỏi thật!

Không những Lý Hùng có thân phận bí ẩn và sự mạnh mẽ đến mức gần như vô địch.

Anh còn có đầu óc hơn hẳn người bình thường.

Chỉ trong ngày một ngày hai, không ngờ tập đoàn Lăng Tiêu và tập đoàn Thiên Nhất đã thâu tóm một phần năm doanh nghiệp của Đông Hải trong lòng bàn tay!

Quan trọng hơn nữa là, thậm chí anh đã đoán được bước đi của kẻ địch của kẻ kịch.

Kể từ lúc ban đầu, anh đã gieo xuống cạm bẫy liên hoàn!

Không ngờ những ông lớn trên tỉnh còn liên tục bán mạng nhảy xuống!

Phục sát đất!

Bây giờ Lưu Đức Luân nhìn Lý Hùng với vẻ sùng bái như thể đang nhìn một vị thần!



Sáng ngày hôm sau, Tô Phương Hoa luôn có thói quen dậy sớm đã ăn mặt tươm tất.

Anh ta đặt một tấm thẻ vàng lên trên chiếc tủ đầu giường, nhìn nụ cười hài lòng của ngôi sao nữ trên ở trên giường, Tô Phương Hoa bước ra khỏi phòng với vẻ mặt kiêu ngạo.

Anh ta luôn có thủ đoạn hơn người để đối phó với các cô gái.

Anh ta cho rằng trên đời này không có bất kỳ người phụ nữ nào có thể thoát khỏi ải của mình.

Bây giờ anh ta vô cùng trông đợi ngày gặp mặt Hứa Mộc Tình.

Thế là anh ta gọi điện thoại kêu thư ký đến.

“Có phải tập đoàn Lăng Tiêu đang rối nùi như nồi cháo không?”

Nhưng điều khiến cho Tô Phương Hoa bất ngờ là thư ký lại lắc đầu mà nói: “Hoàng Chấn thất bại rồi”.

“Tối ngày hôm qua, bọn họ đã rút hết tất cả số vốn và nhân viên ra khỏi Đông Hải”.

“Hơn nữa bọn họ còn nhượng tất cả doanh nghiệp của mình trong Đông Hải cho tập đoàn Lăng Tiêu và tập đoàn Thiên Nhất”.

Sau khi Tô Phương Hoa ngập ngừng một lúc, anh ta không khỏi thở dài: “Xem ra Lưu Đức Luân là một người tài ba, có thể nuốt hết vài tỷ của nhà họ Hoàng một cách đơn giản như thế”.

“Cậu chủ, bây giờ chúng ta phải làm sao ạ?”

Tô Phương Hoa ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Cậu lập tức đem hết tất cả văn kiện trong tập đoàn Thái An bán cho Mã Nam Lăng ở An Hải!”

Vừa nghe thấy cái tên Mã Nam Lăng, thư ký giật mình hoảng hốt: “Cậu chủ, Mã Nam Lăng là kẻ có số má nhất ở An Hải đó”.

“Hắn hoạt động trong cả hắc bạch đạo, nếu như bán tập đoàn Thái An cho hắn, đồng nghĩa việc bắc cho hắn một cây cầu”.

“Với phong cách làm việc của hắn, hắn sẽ nhanh chóng thâm nhập và chiếm đoạt hết cả Đông Hải!”

Tô Phương Hoa nở nụ cười khó dò: “Mã Nam Lăng đúng là kẻ có số má nhất ở vùng đất An Hải”.

“Nhưng ra khỏi An Hải, hắn chỉ là một con chó biết cắn người mà thôi”.

“Hơn nữa, nếu như tôi không đẩy tập đoàn Lăng Tiêu vào chỗ chết thì làm sao có thể khiến cho Hứa Mộc Tình lấy thân báo đáp đây chứ?”

Nói đến đây, gương mặt Tô Phương Hoa trở nên u ám.

“Đồng thời, tôi cũng muốn xem xem cái tên Lưu Đức Luân và Mã Nam Lăng lấy cứng đối cứng thì kết quả sẽ ra sao?”

Thư ký lập tức nói ngay: “Cậu chủ, tôi còn một việc muốn báo cáo với cậu”.

“Nhân lúc nhà họ Hoàng dồn hết toàn sức lực vào việc xâm chiếm Đông Hải, Miêu Lạc của nhà họ Miêu đã đâm lén Hoàng Chấn một nhát”.

“Đại đa số tài sản của nhà họ Hoàng ở trên tỉnh đều bị nhà họ Miêu ác ý mua rồi”.

“Bây giờ nhà họ Hoàng đã đi tong, tỉnh chúng ta chỉ còn lại năm gia tộc lớn mà thôi”.

“Còn nhà họ Miêu, vì thôn tính được đại đa số thế lực của nhà họ Hoàng nên thứ hạng hiện tại có thể sẽ thay đổi”.

“Miêu Lạc?”

Tô Phương Hoa nở nụ cười khinh thường: “Chỉ là một tên hề nhảy nhót mà thôi, cứ để cho anh ta nhảy trước đi”.

“Anh ta nhảy nhót càng hăng say, đợi đến lúc tôi bóp chết anh ta thì sẽ càng cảm thấy kích thích hơn nữa”.
Chương 112: Tặng xe

An Hải, trong căn phòng VIP của câu lạc bộ giải trí.

Mã Nam Lăng tiếp đón người Tô Phương Hoa phái đến.

Hắn nhìn xấp văn kiện dày cộp trong tay, lông mày hơi giần giật, rồi hỏi người nọ.

“Cậu Tô thật sự muốn bán lại những tập đoàn này cho tôi bằng nửa giá sao”.

“Trước giờ cậu chủ nhà chúng tôi luôn giữ chữ tín, lời anh ấy nói ra còn thật hơn cả vàng thật”.

“Ngoài ra, cậu chủ nhà chúng tôi nói, Mã Nam Lăng của An Hải là một con hổ dũng mãnh”, thư ký đột ngột thay đổi chủ đề: “Nhưng bây giờ gặp mặt rồi tôi mới thấy không giống như trong lời đồn”.

“Bốp!”

Mã Năm Lăng đập mạnh xuống bàn.

Hơn hai mươi tên đàn em xung quanh lập tức đứng dậy, trông ai nấy đều có vẻ hung hãn.

Mã Nam Lăng cười cười rồi nói: “Mặc dù tôi không biết rõ cậu chủ của nhà họ Tô làm như thế vì mục đích gì?”

“Nhưng ban nãy cậu nói đúng, tôi chính là một con hổ dũng mãnh, có người đưa mồi đến tận miệng tôi, cậu nói xem tôi có thể không ăn không?”

“Người đâu!”, Mã Nam Lăng vẫy tay.

“Có em!”, một đám đàn em bên cạnh lập tức đáp lời.

“Đi chuyển tiền cho cậu Tô ngay, ngoài ra, kêu lão nhị dẫn theo một nhóm người đến Đông Hải ngay lập tức!”



Lý Hùng dẫn Hứa Mộc Tình đến cửa hàng ô tô.

Lần này không phải để mua xe cho Hứa Mộc Tình.

Mà là mua một chiếc xe chuyên dụng dành cho chủ tịch để tặng bố vợ.

Kể từ lúc thôn tính sản nghiệp của tập đoàn Hoàng thị trong Đông Hải, tập đoàn Lăng Tiêu lập tức trở nên lớn mạnh hơn.

Bây giờ các dự án trong tay rất nhiều.

Hứa Hiếu Dương là chủ tịch, ngày nào cũng tới lui những nơi sang trọng.

Vào thời đại ‘chỉ xem trọng tiền bạc không xem trọng nhân phẩm’ này, xe hơi là thứ mà một người đàn ông thành đạt nhất định phải có.

Cũng là cửa hàng Mercedes – Benz.

Trong chiếc xe Mercedes – Benz ở góc khuất, hai nguời Phùng Thúy Lan và Bao Tiểu Dũng đang làm một vài chuyện không đứng đắn.

Bao Tiểu Dũng húc vào người Phùng Thúy Lan như một con heo.

Phùng Thúy Lan đang hưởng thụ thì chợt nhìn thấy Lý Hùng và Hứa Mộc Tình dắt tay nhau đi vào trong phòng trưng bày của tiệm 4S.

Hai người bọn họ lập tức chỉnh trang quần áo, vội vàng xuống xe đi theo.

Lần trước Bao Tiểu Dũng cho Hắc Báo rất nhiều tiền để hắn ta đi đối phó với Lý Hùng.

Nhưng cuối cùng Báo Đen lại bị Lưu Đức Luân xử lý, điều này khiến cho Bao Tiểu Dũng thấy phiền muộn rất lâu.

Mấy ngày nay, anh ta đang định tìm người gây rắc rối cho gia đình Lý Hùng.

Không ngờ Lý Hùng lại chủ động dâng mình đến tận cửa.

Bao Tiểu Dũng vội vàng gọi điện thoại kêu đàn em sang, anh ta và Phùng Thúy Lan cũng đứng bên cạnh phòng trưng bày nhìn Lý Hùng và Hứa Mộc Tình chăm chú.

Nhân viên bán hàng cho Lý Hùng và Hứa Mộc Tình lần trước đã lên chức thành nhóm trưởng.

Vừa nhìn thấy Lý Hùng và Hứa Mộc Tình, cô ta vội vàng mỉm cười đi đến gần bọn họ.

Cô ta thật lòng cảm kích Lý Hùng.

Tiền hoa hồng từ hai chiếc xe Lý Hùng mua đã giúp cô ta vượt qua khó khăn trong cuộc sống.

“Anh Lý, cô Lý, hai người lại đến rồi, lần này hai người muốn mua xe gì vậy?”

Vừa nghe thấy người khác gọi mình là cô Lý, gò má của Hứa Mộc Tình không khỏi đỏ ửng.

Cô nhìn Lý Hùng đang cười xấu xa mà hờn dỗi hừ một tiếng.

Hứa Mộc Tình chủ động nói: “Chúng tôi muốn mua một chiếc xe phù hợp với chủ tịch, cô có chiếc nào để giới thiệu cho chúng tôi không?”

“Nếu là xe cho chủ tịch đi thì đương nhiên cấp S sẽ tốt hơn”.

“Nhưng mà xe cấp S có giá cả tương đối cao, hơn 2 triệu lận”.

Lý Hùng còn chưa lên tiếng, Hứa Mộc Tình đã kêu nhân viên bán hàng dẫn cô đi xem xe Mercedes – Benz cấp S.

Hứa Mộc Tình ngắm nghía một lúc rồi đi vào trong thử xe.

Vào lúc này, Lý Hùng nhỏ giọng thầm thì với nhân viên bán hàng.

Sau khi nghe anh nói, nhân viên bán hàng lập tức tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Anh Lý, anh chắc chắn muốn mua chiếc này chứ?”

Lý Hùng cười cười rồi đưa thẻ đen cho cô ta.

Nhân viên bán hàng vội vàng chạy ra quầy.

Lần này tốc độ chạy của cô ta còn nhanh hơn cả thỏ.

Hứa Mộc Tình vừa mới bước xuống xe, cô không khỏi đảo mắt nhìn xung quanh rồi hỏi Lý Hùng: “Nhân viên bán hàng đâu rồi?”

“Cô ấy đi ra quầy trả tiền giúp anh rồi”.

“Sao anh lại chủ động trả tiền nữa thế? Chiếc xe này là tài sản của tập đoàn, cứ mua bằng thẻ của tập đoàn là được rồi”.

Lý Hùng cười cười rồi nói: “Xem như anh mua xe này tặng cho bố vợ đi”.
Chương 113: Maybach

Hứa Mộc Tình nói nhỏ: “Lúc thì anh lấy lòng mẹ em, lúc thì anh lấy lòng bố em, anh sắp cướp bọn họ khỏi tay em rồi đó”.

“Sao em lại ghen thế?”

Chiếc mũi xinh xắn của Hứa Mộc Tình hơi động đậy.

Vào lúc này, nhân viên bán hàng mỉm cười đi đến bên cạnh bọn họ.

Cô ta nói với Lý Hùng và Hứa Mộc Tình: “Anh Lý, cô Lý, hai ngày trước chiếc xe này mới được vận chuyển từ trên tỉnh về tiệm 4S của chúng tôi đấy”.

“Trước mắt cả thành phố Đông Hải chỉ có hai chiếc mà thôi, đều ở trong tiệm của chúng tôi”.

Hứa Mộc Tình hơi sững sờ, bình thường cô cũng hay nhìn thấy xe Mercedes – Benz cấp S chạy trên đường, sao nhân viên bán hàng lại nói quá như thế?

Lúc nhân viên bán hàng dẫn Hứa Mộc Tình và Lý Hùng đi xem xe.

Có một đám lưu manh đang đứng bên cạnh chiếc xe, Lý Hùng cũng nhìn thấy Bao Tiểu Dũng.

Bao Tiểu Dũng đang ngồi trên mũi xe của chiếc ô tô trông có vẻ rất sang trọng ấy.

Thân xe dài và rộng rãi hơn những chiếc xe Mercedes – Benz cấp S bình thường.

Hơn nữa đúng là rất ít khi nhìn thấy mẫu xe này ở ngoài đường.

Logo của chiếc xe vẫn còn chưa kịp gắn lên.

Bao Tiểu Dũng đang giơ tay đập mạnh xuống mui xe mấy lần.

Rồi nói với Lý Hùng: “Ê nhóc con, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở đây”.

Lý Hùng khẽ nhíu mày lại: “Anh muốn làm gì?”

“Tao muốn làm gì à? Ha ha, không phải tụi mày tới đây mua xe sao? Hôm nay tao muốn đập vỡ con xe mày muốn mua!”

Sau khi nói dứt lời, Bao Tiểu Dũng gào lên với bọn lưu manh.

“Các anh em, giúp tao đập vỡ chiếc xe này đi!”

Mấy tên lưu manh phấn khởi hò hét.

Bọn chúng cầm búa, cầm rìu hoặc gậy gỗ đập lung tung vào những chiếc xe trông có vẻ rất sang trọng này.

“Không thể đập! Không thể đập!”

Nhân viên bán hàng sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, cô ta vội vàng xông lên cản bọn chúng lại.

“Cút đi!”

Bao Tiểu Dũng đẩy nhân viên bán hàng ra.

Anh ta nhìn Lý Hùng: “Thằng nhóc này tông vào xe của tôi, hôm nay tôi phải đập bù!”

Nhân viên bán hàng sắp bật khóc đến nơi: “Chiếc xe này còn chưa mua bảo hiểm mà! Anh Lý đã ký hợp đồng đâu, bây giờ anh đập thì sẽ tính tiền anh đó!”

Bao Tiểu Dũng hơi ngẩn người, anh ta lập tức vỗ ngực rồi nói: “Chẳng phải chỉ là chiếc Mercedes – Benz rách đáng giá 2 triệu thôi sao?”

“Ông đây muốn đập thì đập! Ông đây có tiền! Bây giờ cô lấy tấm thẻ này đi quẹt đi”.

“Ôi má ơi!”

Vào lúc này, tiếng rít gào của Phùng Thúy Lan vang lên trước cửa nhà vệ sinh ở góc cuối hành lang.

Khi nãy Phùng Thúy Lan mắc nên vội vàng chạy đi vệ sinh.

Cô ta vừa bước ra đã nhìn thấy đám lưu manh đang quơ vũ khí, đập mạnh vào chiếc Mercedes – Benz ‘Maybach’ vừa mới được vận chuyển từ tỉnh về!

“Trời ơi, trời đất ơi!”

Phùng Thúy Lan nhảy dựng lên, cô ta vội vội vàng vàng chạy đến bên cạnh Bao Tiểu Dũng.

Cô ta gào lên với anh ta: “Không được đập! Không thể đập được!”

“Anh Bao, chiếc xe này mới được vận chuyển từ trên tỉnh về đấy, cả cửa hàng 4S của bọn em chỉ có hai chiếc thôi, không thể đập được!”

“Hừ! Đúng là đồ nhà quê chưa trải sự đời, chẳng phải chỉ là Mercedes – Benz thôi sao? Đập thì đập, có gì nghiêm trọng đâu?”

Bao Tiểu Dũng nhìn nhân viên bán hàng đang ngồi trên mặt đất: “Cô gì kia, mau cầm thẻ vàng lên đi ra quầy tính tiền”.

“Chỉ có 2 triệu thôi, món tiền mọn ấy mà”.

“Anh nói cho em biết, anh có một căn nhà sắp sửa được giải phóng mặt bằng rồi đó!”

“Lần giải tỏa mặt bằng này, anh phải nhận được ít nhất là 30 triệu!”

Nghe thấy thế, Lý Hùng không khỏi nhướn mày, anh hỏi: “Không biết giải tỏa mặt bằng ở khu nào?”

Bao Tiểu Dũng đọc địa chỉ nhà mình một cách đắc ý.

“Nhóc con, mày có hâm mộ không! Một người chưa tốt nghiệp cấp ba, từ nhỏ đã đánh nhau với người khác như tao”.

“Nhưng thế thì sao? Tao may mắn như vậy đó!”

“Tao có ba tòa nhà, số tiền bồi thường lần này đã đủ cho tao tiêu tiền như nước cả đời rồi”.

“Nhìn mày xem, mua chiếc xe rách Mercedes – Benz 2 triệu mà thôi, mày là cái thá gì?”

“Có nhìn thấy chiếc Ferrari đậu ngoài cửa của tao không, chiếc đó phải 8 triệu đấy!”

Bao Tiểu Dũng tiếp tục đắc ý: “Tao nói cho mày biết, hôm nay tao không những đập xe của mày mà còn phải đập đầu mày vào thân xe này nữa!”

Sau khi nói dứt lời, Bao Tiểu Dũng gọi mấy tên đàn em của mình tiếp tục đập phá.

“Không thể đập! Không thể đập được!”

Phùng Thúy Lan vội vàng kéo tay của bọn lưu manh lại, cô ta la làng: “Đây không phải là Mercedes – Benz bình thường đâu”.

“Đây là mẫu xe đắt nhất trong họ nhà Mercedes – Benz!”

“Nó tên là Maybach, chiếc xe này là mẫu mới nhất, đáng giá 20 triệu lận đó!”
Chương 114: Không đồng trong tài khoản

Lặng phắt như tờ!

Bầu không khí im lặng chết chóc!

Nhưng âm thanh hỗn tạp xung quanh đều biến mất ngay tức khắc.

Bây giờ chỉ có thể nghe tiếng hít thở của mọi người ở nơi này.

Đương nhiên còn có tiếng tim đập thình thịch của Bao Tiểu Dũng!

Bao Tiểu Dũng chậm rãi ngẩng đầu Phùng Thúy Lan.

“Em mới nói gì? Em đang đùa với hai đứa nhà quê này chứ gì?”

“Maybach là xe rách nát gì? Sao ông đây chưa từng nghe nhắc đến bao giờ?”

Phùng Thúy Lan nhìn chiếc xe sang bị đập tan tành trước mắt rồi nói với gương mặt đau lòng.

“Anh Bao, đây là dòng cao cấp nhất của Mercedes – Benz”.

“Mười năm trước, có vài chiếc xe được bán trong nước nhưng vì một vài lý do nên sau đó không bán nữa”.

“Mẫu xe này vừa mới nhập khẩu từ nước ngoài về, còn chưa có bán đâu”.

“Cái, cái, cái, cái, cái gì, thật sự đắt đến như vậy à!?”

Lúc Bao Tiểu Dũng ấp a ấp úng, quản lý trong tiệm 4S đã dẫn bảo vệ đến.

Vừa nhìn thấy nhóm bảo vệ, đám lưu manh vội vàng bỏ chạy tán loạn.

Chỉ còn lại một mình Bao Tiểu Dũng đứng bên cạnh đống lộn xộn.

Vài người bảo vệ xông lên đè Bao Tiểu Dũng xuống đất.

Bao Tiểu Dũng vội vàng gào thét: “Thả tao ra! Mau thả tao ra!”

“Không phải chỉ đáng giá 20 triệu thôi sao, tao có thể bồi thường!”

“Bây giờ trong thẻ ngân hàng của tao còn mười triệu!”

“Nhà tao sắp sửa được giải tỏa mặt bằng rồi, sau khi giải phóng mặt bằng xong thì tao sẽ bồi thường cho chúng mày mười triệu nữa là xong”.

Quản lý cầm thẻ vàng dưới đất đưa cho nhân viên bán hàng.

Nhân viên bán hàng vội vàng chạy ra quầy xác nhận.

Bao Tiểu Dũng phủi bụi trên người mình, anh ta chỉ tay vào người quản lý với vẻ mặt kiêu ngạo.

“Mẹ, có phải mày không muốn làm việc nữa không mà dám gọi bảo vệ đánh tao?”

“Mày có biết tao có bao nhiêu căn nhà, có bao nhiêu miếng đất không?”

“Một tòa nhà một miếng đất của tao được giải tỏa mặt bằng một cách tùy tiện thôi thì đã đủ để mày phấn đấu mấy đời rồi”.

Bao Tiểu Dũng chỉ tay vào người quản lý.

Vào lúc này, điện thoại trong túi Bao Tiểu Dũng đổ chuông.

Bao Tiểu Dũng lấy điện thoại từ trong túi ra, phía giải tỏa mặt bằng gọi đến cho anh ta.

Anh ta lập tức cười lạnh, nói với nhóm người quản lý và Lý Hùng.

“Có nhìn thấy chưa? Tao lập tức lấy được tiền ngay đây”.

Sau khi nói dứt lời, Bao Tiểu Dũng đắc ý mở loa ngoài.

“Xin hỏi anh có phải là anh Bao, Bao Tiểu Dũng không?”

“Tôi chính là Bao Tiểu Dũng”.

“Chào anh, anh Bao! Bây giờ có một vài chuyện, tôi phải xác nhận lại với anh”.

Sau khi nói dứt lời, đối phương đọc địa chỉ hai tòa nhà của Bao Tiểu Dũng rồi hỏi: “Xin hỏi hai tòa nhà này đứng tên anh Bao đúng không?”

“Đúng thế, là của tôi”.

“Anh Bao, chào anh! Mời anh lên phòng làm việc của chúng tôi một chuyến”.

Hai mắt Bao Tiểu Dũng sáng bừng.

“Ha ha, nhanh như vậy mà đã trả tiền rồi à?”

Nhân viên nói: “Chúng tôi không dỡ nhà nữa! Anh trả hết số tiền còn lại trong tài khoản ngân hàng cho chúng tôi!”

“Cậu nói cái gì?”

Bao Tiểu Dũng nhảy dựng lên: “Nói xằng! Nhà của tôi giống hệt với nhà của người khác, sao lại không dỡ?”

Đối phương không đáp mà nói thẳng thừng: “Nếu như anh không trả lại tiền thì chúng tôi sẽ nhờ pháp luật can thiệp”.

Nhân viên bán hàng vừa cầm thẻ vàng đi ra quầy hồi nãy cũng vội vàng quay ngược về.

Anh ta đưa thẻ vàng cho quản lý rồi nói với vẻ căng thẳng: “Quản lý, thẻ này không có tiền!”

“Không thể nào! Rõ ràng trong thẻ của tao có hơn mười triệu!”

Bao Tiểu Dũng vừa nói vừa nhảy dựng lên

Anh ta muốn xông ra cánh cửa nhỏ ở bên cạnh.

Vài người bảo vệ vội vàng kéo anh ta lại.

Nhưng Bao Tiểu Dũng lại gào lớn: “Ferrari của tôi! Ferrari của tôi!”

Hóa ra nhân viên ngân hàng nhanh chóng đến lấy chiếc xe của Bao Tiểu Dũng đi.

Một nhân viên ngân hàng đi đến đưa một tờ đơn cho Bao Tiểu Dũng với vẻ mặt nghiêm túc, anh ta nói với Bao Tiểu Dũng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom