• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Hệ thống mau xuyên : BOSS phản diện đột kích! (9 Viewers)

  • Thế Giới 2: Đồng Minh Học Sinh Cá Biệt (7)

Vạch trần tội ác trường học, Minh Thù không cần suy nghĩ, lập tức nghĩ đến câu chuyện được nghe ở dãy phòng bỏ hoang.

Tin tức không có tác dụng nhiều lắm, nhưng ít ra cho thấy bọn họ có mờ ám.

Bỏ đi, vẫn còn thời gian, từ từ xem xét.

Minh Thù nhìn nam sinh đối diện chưa đi, hỏi:

"Cậu tên gì?"

"Tôi còn tưởng Lộc Manh sẽ không hỏi chứ?"

Lâu như vậy rồi còn chưa hỏi tên của hắn, cũng không gọi tên của hắn, nhìn ánh mắt xa lạ kia, tất nhiên là không biết hắn.

Nói lời vô ích, không muốn thì bỏ đi.

Minh Thù đứng dậy tính tiền, đi thẳng đến quầy bán bánh bông lan, nam sinh đầu đầy vạch đen đi theo cô.

Hắn lại một lần nữa, nảy sinh nhận thức mới đối với cô gái nhỏ này.

"Tôi là Trình Diễn, Trình trong quy trình, Diễn trong diễn biến trình bày."

Trong trường học, tên của hắn cũng coi như là nhân vật truyền thuyết, cho nên Trình Diễn vẫn rất tự tin.

Nhưng mà...

Minh Thù liếc mắt, dùng ánh mắt kỳ lạ quan sát Trình Diễn.

Người này vừa nhìn đã biết là thuộc nhóm cá biệt, làm sao có thể dùng cách thức nho nhã như thế, để giới thiệu tên của hắn nhỉ?

Đáng sợ.

Thật là đáng sợ.

Trình Diễn không biết Minh Thù đang nghĩ cái gì, nhưng ánh mắt này nhìn có chút quái dị, hắn ho khan:

"Cậu không tự giới thiệu về mình một chút sao?"

Minh Thù thu hồi ánh mắt: "Cậu không phải biết tên tôi rồi sao?"

Bệnh thần kinh, biết còn hỏi.

"Chúng ta có thể làm quen một lần nữa."

"Cậu thật phiền."

Bị Minh Thù dán cái mác phiền phức, vẻ mặt Trình Diễn mù mịt, sao lại thấy hắn phiền phức?

Trình Diễn và Minh Thù cùng đi trên đường, chứng kiến Minh Thù ăn hết cái này sang cái khác, rốt cuộc hắn nhịn không được mà nói:

"Lộc Manh, dạ dày cậu là động không đáy hả?"

Ăn nhiều như vậy, bụng còn chưa thấy căng lên, thức ăn đi đâu rồi?

Minh Thù nở nụ cười:

"Không ăn đồ của cậu, cậu quan tâm làm gì? Để ý tôi rồi hả?"

Ánh mắt Trình Diễn hơi đổi, nói tiếp:

"Cũng không biết Lộc Manh có cho tôi cơ hội hay không?"

Cái gì vậy? Để ý thật á?

"Không."

"Vì sao?"

"Cậu nuôi không nổi tôi."

Trình Diễn: "..."

Cậu ăn như vậy, người thường đúng là nuôi không nổi.

...

Minh Thù quay về tiểu khu, phát hiện Trình Diễn còn đi theo mình, cô thật muốn đánh người:

"Cậu không để tôi yên có phải không?"

Trình Diễn tỏ ra vô tội, chỉ chỉ phía trước:

"Nhà của tôi cũng ở đây."

Mình Thù: "..."

Trình Diễn dán sát vào người Minh Thù:

"Cho nên Lộc Manh, cậu có muốn suy nghĩ lại không, tôi hoàn toàn có thể nuôi cậu."

"Không cần nghĩ."

Trẫm không có hứng thú với người không đáng tin.

Trình Diễn theo Minh Thù vào tiểu khu, nơi này là khu của người giàu. Nhà nguyên chủ mặc dù không tính là giàu nhất nhì, nhưng là danh môn vọng tộc. Nhưng Trình Diễn cũng ở đây, nhà hắn rất giàu có sao?

Chuyện này thật sự là không biết, cốt truyện không có đề cập qua, trong trí nhớ của nguyên chủ cũng không nhắc đến chuyện này.

Chỉ là tên Trình Diễn này nghe hơi quen tai, chắc là nguyên chủ từng nghe qua.

Trình Diễn theo Minh Thù đến trước cửa nhà:

"Lộc Manh, nếu như cậu thay đổi ý kiến, tôi lúc nào cũng hoan nghênh."

Minh Thù: "..."

Đồ tâm thần.

Minh Thù vào nhà, rầm một tiếng đóng cửa lại.

Nụ cười trên mặt Trình Diễn thu lại, ánh mắt trở nên sâu thẳm. Khung cảnh bốn phía đan xen, làm hình ảnh của hắn lúc ẩn lúc hiện ở một nơi tối tăm.

...

Hôm sau.

Minh Thù mở cửa, liền thấy Trình Diễn giương gương mặt huênh hoang, xuất hiện trong tầm mắt. Hôm nay hắn mặc đồng phục, mặc dù là đồng phục thông thường, nhưng mặc trên người nam sinh này, cũng giống như là có thêm một tầng hào quang, lòe lòe chiếu sáng.

"Sao cậu lại ở đây?"

Minh Thù cắn sandwich, nụ cười sớm đã biến mất, hắn còn đi theo cô?

"Lộc Manh, chào buổi sáng."

Trình Diễn làm ảo thuật biến ra một đóa hồng, tặng cho Minh Thù.

Chả ăn được, có ích gì.

Minh Thù lười chẳng muốn phản ứng lại Trình Diễn, cắn sandwich đi ra ngoài.

Bất cứ lúc nào, trên mặt cô cũng có thể nhìn ra ba phần ý cười, ngay cả khi ăn vẫn luôn duy trì nụ cười, làm cho người ta sinh ra cảm tình.

Trình Diễn hơi thất thần, chờ Minh Thù đi qua, mới hoàn hồn không có chút xấu hổ nào thu tay về, xoay người đuổi theo Minh Thù, cong khóe môi:

"Lộc Manh, như vậy thật không lễ phép."

Minh Thù quay đầu lại, cười giòn tan nói:

"Trình Diễn, chào buổi sáng."

Trình Diễn: "..."

Em gái sao không làm theo kịch bản vậy?

Từ tiểu khu đến trường học, Trình Diễn phát hiện nữ sinh này tính tình rất cổ quái. Nụ cười của cô lúc mềm nhẹ, lúc thì rực rỡ, nhưng từ nụ cười hoàn toàn không nhìn ra tâm tình của cô như thế nào.

Tóm lại, điều duy nhất không thay đổi là cô cười từ đầu đến cuối.

Cô giống như một cô bé vô tâm vô tư, cả người toát ra thanh xuân vô hạn.

Trẻ con đi học, thành phần trí thức bận rộn, mua thức ăn cho bà cụ, mỗi người đều có vẻ bận rộn như vậy, vội vàng đi về phía trước hoặc là đi thoáng qua nhau. Duy chỉ có cô là nhàn nhã như đi chơi, trên con đường ồn ào tản bộ như trên sân vắng.

Trong lòng Trình Diễn có chút quái lạ, cho đến khi đến trường cũng chẳng nói thêm với cô câu nào.

"Lộc Manh, cậu đừng đến dãy phòng bỏ hoang nữa, lần sau sẽ không may mắn như đêm qua đâu."

Trước khi vào trường Trình Diễn nhắc lại những lời này, sau đó nhanh chóng đi một hướng khác, không đi vào trường cùng Minh Thù.

Dãy phòng bỏ hoang...

Nơi đó có cái gì?

Trong trí nhớ nguyên chủ, cô ấy thấy quỷ trong dãy phòng bỏ hoang, là quỷ thật sao?

Minh Thù suy tư đi về lớp học, còn chưa đến lớp, thầy chủ nhiệm đột nhiên xuất hiện, trầm mặt gọi cô lại:

"Vì sao không có quét sân thể dục?"

Thầy chủ nhiệm cực kỳ tức giận:

"Lộc Manh, em đừng tưởng rằng có thành tích tốt muốn làm gì thì làm ở trường này."

"Em..."

"Thầy cho em biết, em phạm lỗi phải chịu phạt, trường học có quy định của trường học, thân là học sinh phải nghe theo. Bây giờ nghiêm khắc với em, cũng chỉ muốn tốt cho em, sau này bước chân ra xã hội, đều là kinh nghiệm xương máu, ai còn sẽ quản em, giảng đạo lý cho em như bây giờ?"

"Em..."

"Ngày hôm nay, tan học thầy sẽ đích thân giám sát, em còn dám không quét, xem thầy xử lý em như thế nào."

Thầy chủ nhiệm triệt để bùng nổ, đùng đùng nói xong, hừ lạnh một tiếng phất tay rời đi.

Minh Thù: "..."

Ngươi con mẹ nó, sao không nghe trẫm nói một câu chứ.

"Chủ nhiệm, ai lại chọc giận thầy rồi."

"Những học sinh này, càng ngày càng khó quản, một khi không chú ý liền gây không biết bao nhiêu chuyện."

"Còn không phải sao, nhưng bọn nó vẫn còn nhỏ, vẫn còn nghịch ngợm, thầy cũng đừng để ý quá."

Minh Thù nhìn sang bên kia, một phụ nữ mặc váy liền màu kem, đang nói chuyện cùng thầy chủ nhiệm, tóc uốn lượn sóng, nhìn qua rất trẻ.

Cái âm thanh này.

Giống y hệt giọng của người phụ nữ đêm qua.

"Manh Manh!"

Diệp Miểu Miểu không biết từ đâu lao tới ôm cánh tay Minh Thù:

"Nhìn gì vậy?"

Minh Thù gạt tay bạn mình, hất cằm về phía thầy chủ nhiệm:

"Cô gái kia là ai?"

Diệp Miểu Miểu nhìn sang, nói:

"Hình như là giáo viên môn tiếng anh cấp 2, sao thế?"

"Không có gì, tò mò thôi."

Kim Vũ Kỳ không đi học, nhưng cũng không gây ra tin tức gì, mọi người vẫn tiếp tục công việc của mình. Vấn đề được thảo luận nhiều nhất, vẫn là vấn đề liên quan đến mấy bức ảnh, bị đăng lên trang web trường của Minh Thù.

Mặc dù bài đăng đã được gỡ xuống, nhưng không thể cản được hiếu kỳ của mọi người, thậm chí có nam sinh còn chạy tới chỗ Minh Thù hỏi lung tung này nọ.

"Học bá, cậu ở bên ngoài thật sự có kết giao với mấy người trong ảnh hả?"

"Cậu nói cái gì đó?"

Diệp Miểu Miểu đứng cạnh Minh Thù, nhìn nam sinh không có ý tốt kia, lạnh lùng nói:

"Tôi nói cho cậu biết, để tôi nghe thấy các cậu nói những lời này, đừng trách tôi không nể mặt!"

Trong lớp, Diệp Miểu Miểu nổi danh cọp mẹ, một số nam sinh cũng không dám chọc cô.

"Mẹ nó, đều bị phơi ra ánh sáng rồi, còn không cho nói? Có gan làm thì có gan nhận, giả bộ cái gì, không biết xấu hổ."

Một nữ sinh đứng phía trước hừ lạnh.

"Cô lặp lại lần nữa!"

"Lục Thủy."

Minh Thù cản Diệp Miểu Miểu đang chuẩn bị tiến lên.

"Manh Manh, tớ giúp cậu dạy dỗ bọn họ."

Diệp Miểu Miểu không phục, những người này chỉ biết khua môi múa mép, Manh Manh nhà mình căn bản không phải loại người như vậy.

"Dạy dỗ tụi tao? Diệp Miểu Miểu mày là cái thá gì, tụi tao nói sai gì sao?"

"Đúng vậy, nếu cô ta không làm ra chuyện đó thì tụi tao nói làm gì? Là cô ta không biết xấu hổ! Đồ ti tiện!"

Trước đây trong lớp, Lộc Manh là học bá, trong trường bộ dạng thanh thuần khả ái, có không ít người theo đuổi, đương nhiên làm người khác đố kỵ. Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, những nữ sinh này bắt được điểm yếu, làm sao lại không liều mạng công kích.

Đố kỵ khiến con người ta phát rồ phát dại.

Diệp Miểu Miểu bùng nổ lửa giận, cầm sách trên bàn ném qua:

"Ai không biết xấu hổ, mắng ai là đồ ti tiện!"

"Mẹ nó."

Hành vi ném sách của Diệp Miểu Miểu, làm những nữ sinh bên này tức giận, không nói lời nào liền ném sách lại.

Trong phòng học xảy ra một trận hỗn chiến.

Minh Thù: "..."

Làm gì đấy? Nghe trẫm nói một câu không được sao? Vì sao các người đều thích cấp thêm đất diễn cho bản thân vậy?

"Bang... "

Một quyển sách từ bên cạnh bay tới, vừa lúc quét một túi quả hạch, để ở bàn bên cạnh Minh Thù rớt xuống đất, toàn bộ quả hạch bị đổ ra, rơi đầy đất, tiếp theo là bị người khác vô tình đạp phải.

Minh Thù: "..."

Minh Thù là kiểu người có thể động tới cô, thế nhưng động tới đồ ăn vặt của cô, tuyệt đối không thể tha thứ.

...

Mười phút sau.

Các nữ sinh kia nằm đầy đất, Minh Thù cũng mặc kệ đối phương là nam hay nữ, dù sao người động đến đồ ăn vặt của cô, đều phải đánh cho nằm bẹp.

Diệp Miểu Miểu cùng quần chúng vây xem, đều trợn mắt há mồm, cằm rớt đầy đất.

Khả năng vũ lực của Manh Manh nhà mình, từ lúc nào trâu bò như vậy?

Minh Thù đứng trên ghế, nhìn người nằm dưới đất:

"Xin lỗi Lục Thủy."

"Cô ta ra tay trước, dựa vào cái gì muốn tụi tao xin lỗi."

Một nữ sinh hung dữ trừng mắt với Minh Thù, Lộc Manh ngày nào sao lại lợi hại như vậy, đau quá.

Minh Thù mỉm cười giơ giơ nắm đấm, nhất thời nữ sinh kia sắc mặt trắng bệch. Cô ta cắn cắn môi, nước mắt lưng tròng:

"Thực... Thực xin lỗi."

"Xin lỗi."

"Xin lỗi."

Dưới sự uy hiếp từ nắm đấm của Minh Thù, những nữ sinh khác mặc dù không tình nguyện, vẫn phải nói xin lỗi.

Diệp Miểu Miểu cảm động một phen, Manh Manh nhà mình đúng là yêu mình nhất.

"Còn vấn đề thứ hai."

Nắm tay Minh Thù xòe ra, vươn ra hai ngón tay trắng nõn, ánh mắt đảo qua mấy nữ sinh:

"Vừa nãy là ai đánh rớt quả hạch của tôi?"

Nữ sinh nằm trên đất: "..."

Cái gì?

Quả hạch?

Hoàn cảnh hỗn loạn lúc nãy, ai còn quan tâm quả hạch gì chứ.

Những nữ sinh kia muốn trả lời không biết, nhưng nhìn bộ dạng Minh Thù cười tủm tỉm, không biết tại sao có hơi sợ hãi, lời đến bên miệng lại không dám nói ra.

Ngay lúc bọn họ chần chừ, ngoài cửa ồn ào, tiếp theo là tiếng gầm lên giận dữ.

"Lộc Manh, em làm gì vậy?"

Tiếng hét phẫn nộ của thầy chủ nhiệm, phá tan bầu không khí quỷ dị trong phòng:

"Em xuống đây cho thầy."

Chuyện lúc trước còn chưa tính sổ, bây giờ lại dám ẩu đả trong lớp, phản nghịch.

Minh Thù bị kêu lên văn phòng, bị phê bình một trận, đám học sinh bị đánh yêu cầu phạt nặng Minh Thù. Minh Thù dửng dưng nhìn thầy chủ nhiệm.

Thầy chủ nhiệm nghĩ Minh Thù là một học bá, có thể làm vẻ vang trường học, vốn còn muốn nói đỡ cho cô hai câu, nhưng nhìn thái độ của cô, làm thầy chủ nhiệm bùng nổ tức giận, ghi cho Minh Thù một tội nữa.

Thời gian quét sân thể dục tăng lên gấp đôi.

Các nữ sinh âm thầm đắc ý, dám đánh người, đáng đời.

Nhưng mà bọn họ nhanh chóng hiểu ra, việc này căn bản không có kết thúc dễ dàng như vậy. Vừa tan học, bọn họ đã bị Minh Thù chặn đường.

"Lộc Manh, mày dám động vào tụi tao, tụi tao lập tức nói cho thầy chủ nhiệm, mày sẽ bị đuổi học."

Một nữ sinh trong đó bạo dạn nói.

Một tay Minh Thù chống lên khung cửa, hất hất tóc mái, cong cong khóe miệng:

"Đừng lo lắng, tôi chỉ nói lý lẽ thôi."

Các nữ sinh: "..."

Người này chẳng giống đi nói lý lẽ chút nào.

...

Cửa hàng bán quả hạch.

Minh Thù ôm quả hạch ra ngoài, mấy người phía sau nhìn nhau, thần sắc cổ quái. Cô xoay người nhìn mấy nữ sinh kia, các nữ sinh đồng thời lui về phía sau một bước, cảnh giác nói:

"Mày còn muốn gì nữa?"

Minh Thù mỉm cười:

"Lần sau đừng lãng phí thức ăn."

Các nữ sinh nhìn Minh Thù rời đi, cho đến khi bóng dáng của cô biến mất ở đầu đường, một nữ sinh trong đó khó khăn nuốt nước bọt, nói:

"Các cậu có thấy Lộc Manh như kiểu bị trúng tà không?"

"Không chỉ có vậy, lúc trước đã cảm thấy là lạ. Trước đây Lộc Manh sẽ không cười như vậy, tôi nhìn cô ta cười thôi đã cảm thấy khiếp sợ."

"Ừ, tôi cũng có cảm giác như vậy. Hành vi gần đây của Lộc Manh quá khác thường..."

Cô gây ra chuyện, bắt bọn họ bồi thường quả hạch, mà chuyện cô đánh người cũng vì quả hạch bị làm rớt. Đây là chuyện người bình thường có thể làm ra sao? Con mẹ nó không phải là trúng tà sao?

"Tôi hơi sợ."

Mấy nữ sinh kia nhìn nhau, mỗi người đều xoa xoa cánh tay, hiển nhiên đều hơi sợ hãi.

...

Lộc Manh đánh người trong lớp, lần thứ hai leo lên tiêu đề của trường. Không ít người suy đoán có phải Lộc Manh trúng tà hay không, nếu không thì làm sao sẽ làm ra loại chuyện này, rõ ràng không hợp với hình tượng của Lộc Manh.

Cũng có người nói Minh Thù điên rồi, có thể là bởi vì chuyện ảnh phát tán lúc trước.

Nhưng mà ý kiến này nhanh chóng bị phủ định, nhìn qua là biết không phải bị điên, ăn nói rõ ràng, rất bình thường, chỉ là thỉnh thoảng cười làm lòng người khiếp sợ.

Mấy nữ sinh bị Minh Thù dạy dỗ, thấy Minh Thù cũng không dám khiêu khích nữa, hình như xem cô giống sinh vật đáng sợ nào dó, hoàn toàn không dám đến gần.

Mà chuyện Minh Thù quét sân thể dục, lại làm thầy chủ nhiệm đau đầu, hoàn toàn không chờ được người, vừa tan học cô đã biến mất không thấy tăm hơi.

Thầy chủ nhiệm hết cách, chỉ có thể canh giữ cửa lớp lúc tan học.

"Chủ nhiệm, sao thầy không thể buông tha em?"

Trẫm làm sao có thể đi quét sân thể dục gì đó, quá hạ thấp đẳng cấp của trẫm.

Thầy chủ nhiệm nghiêm mặt:

"Lộc Manh, em đừng có đùa giỡn với thầy."

Ai da!

Bây giờ cười cũng phạm pháp.

"Đứng đó làm gì, còn không mau đi? Ngày hôm nay em quét không xong, thầy cũng không đi."

Mấy đứa nhóc bây giờ, càng ngày càng phản nghịch, trước kia là một học bá chăm ngoan, sao lại biến thành thế này, phải giáo dục thật tốt để trở lại như xưa mới được.

Cũng không thể để phát triển sai đường được.

Minh Thù đảo đảo mắt: "Hiệu trưởng, chào thầy."

Thầy chủ nhiệm không nhúc nhích.

Minh Thù: "..."

Chủ nhiệm à, chúng ta hà cớ gì phải tổn thương nhau?
Sao Minh Thù có thể làm chuyện quét sân thể dục này được, kì kèo cả nửa ngày cũng chưa quét được ba mét.

Aiz, thật là đói!

"Bạn học Lộc Manh, quét rác hả?"

Trình Diễn dẫn theo hai bạn học từ bên phía thầy chủ nhiệm đi đến, nhướng mày nhìn Minh Thù:

"Cậu quét như vậy, quét đến khi nào mới xong?"

Hai đàn em bên cạnh Trình Diễn liếc nhau, có chút ngạc nhiên đánh giá nữ sinh trước mặt, hình như gần đây lão đại rất quan tâm đến học bá...

Chẳng lẽ là coi trọng học bá?

Đại ca, hai người không phải cùng thế giới đâu!

Minh Thù rất muốn dùng chổi quét cái tên đáng ghét này đi cho khuất mắt.

"Chủ nhiệm, cậu ta quấy rối em quét rác."

Minh Thù rống giận nói với thầy chủ nhiệm, đang đứng bên kia vọc điện thoại.

Chủ nhiệm ngẩng đầu, thấy Trình Diễn dẫn theo hai đàn em, đứng trước mặt Minh Thù diễu võ dương oai, sắc mặt trầm xuống, vừa gắt vừa đi về bên ấy:

"Trình Diễn, em làm gì?"

Trình Diễn: "..."

Cậu nói một lời không hợp thì mách thầy à?

Minh Thù chống cây chổi, cười tủm tỉm nhìn hắn, ai bảo ngươi quấy rối trẫm hoài niệm đồ ăn vặt.

"Chủ nhiệm, em giúp đỡ bạn học Lộc Manh quét sân."

Chủ nhiệm sắp bước đến, Trình Diễn lên tiếng.

Lời này chẳng những làm thầy chủ nhiệm kinh ngạc, còn làm hai tên đàn em sợ hãi.

Hôm nay đại ca ra cửa quên uống thuốc sao?

Từ lúc nào mà bàn tay tôn quý của đại ca hắn đã cầm cái chổi tầm thường như vậy?

"Trình Diễn, em làm cái gì vậy?"

Thầy chủ nhiệm hoài nghi: "Tháng này em đến trường chỉ vài lần, thầy cho em biết, em tiếp tục như vậy nữa, sớm muộn gì trường học cũng đuổi em."

"Không phải em đã tới rồi sao?"

Trình Diễn nói: "Chủ nhiệm, thầy xem trời sắp tối rồi, một cô gái như bạn học Lộc Manh lát nữa đi về rất nguy hiểm, em tới giúp bạn ấy không được sao?"

Thầy chủ nhiệm ngẩng đầu nhìn trời, rồi nhìn đến Minh Thù quét còn chưa được ba mét, lại nhìn Trình Diễn đột nhiên tự tiến cử bản thân, trầm ngâm chỉ trong chốc lát:

"Quét nhanh lên đi."

Trình Diễn chớp mắt với Minh Thù, sau đó chỉ huy hai đàn em sau lưng:

"Hai người các cậu, quét."

Hai tiểu đệ: "..."

Đã nói đại ca làm sao có thể quét rác.

Minh Thù kéo cái chổi đi dọc sân thể dục, Trình Diễn bám theo đuôi:

"Bạn học Lộc Manh, cậu không cảm ơn tôi sao?"

"Có mục đích gì? Nói đi."

Không chuyện lại ân cần, nhất định có âm mưu, cô phải bảo vệ đồ ăn vặt thật tốt.

Điều kiện tiên quyết là hiện tại cô có đồ ăn vặt.

Thật là đói.

"Bạn học Lộc Manh đừng lạnh lùng như thế, tôi chỉ là giúp đỡ bạn học mà thôi."

Minh Thù ngẩng đầu nhìn hắn, tràn đầy một dòng sông thu sâu thẳm trong đôi mắt, hiện lên ánh sáng nhu hòa ấm áp, nhưng mà ánh mắt kia nhìn Trình Diễn khiến hắn chột dạ.

Không phải, hắn chột dạ cái gì? Hắn không có làm gì hết!

Hắn ho khan một cái:

"Bạn học Lộc Manh, tôi nghĩ cậu thiếu bạn trai, cậu xem chuyện ngày hôm nay, có một người bạn trai có thể giải quyết giúp cậu, cậu có muốn suy xét một chút hay không?"

"Ừ."

Minh Thù nhìn về phía sân thể thao:

"Là thiếu một đàn em, cậu muốn làm đàn em của tôi?"

Trình Diễn: "..."

Đàn em cái gì? Hắn nói là bạn trai! Bạn trai!

Bình tĩnh!

Không thể tức giận.

Trình Diễn cúi người, biểu hiện trên gương mặt hắn nghiêm chỉnh không ít:

"Bạn học Lộc Manh, cậu không cần lảng tránh câu hỏi của tôi. Tôi nói chuyện với cậu rất nghiêm túc."

Minh Thù duỗi tay chống lại ngực hắn, mỉm cười:

"Đáng tiếc là tôi không thích cậu."

Trình Diễn này tuyệt đối có vấn đề.

Trẫm mới không mắc mưu.

"Hiện tại không thích, không có nghĩa là sau này cũng không thích."

Khóe miệng Trình Diễn cong lên nụ cười kỳ lạ, rất tự tin:

"Tôi tin tưởng cậu sẽ thích tôi."

Minh Thù cười lắc đầu:

"Tự tin là tốt, nhưng tuyệt đối đừng tự tin quá mức, sau này sẽ có hại."

"Cũng chưa thử một chút, thì làm sao biết sẽ không được? Bạn học Lộc Manh sợ hãi?"

Nụ cười của Minh Thù tăng thêm vài phần:

"Sợ? Còn chưa có thứ gì làm tôi sợ đâu."

"Vì sao không dám đồng ý với tôi?"

Trình Diễn cho rằng phép khích tướng hữu dụng, tới gần Minh Thù:

"Vậy thì cậu sợ cái gì?"

Dưới ánh mắt áp bách của Trình Diễn, trong mắt Minh Thù lóe lên ý cười:

"Phép khích tướng đối với tôi cũng vô dụng, tôi nói không thích chính là không thích."

Trẫm mới không phải là người dễ dàng bị người khác ảnh hưởng.

[Ký chủ, cô có thể đồng ý với hắn.] Hài Hòa Hiệu lại bắt đầu xúi bậy Minh Thù.

[Chỉ cần đồng ý với hắn, đợi đến thời cơ thích hợp liền bỏ rơi hắn, có thể thu được giá trị thù hận của hắn, ký chủ không nên bỏ qua cơ hội tốt như vậy.]

Hừ, trẫm là cái loại con gái xấu xa này sao?

Có thời gian lượn quanh hắn cũng không bằng để trẫm ăn thêm đồ ăn vặt chứ.

[...]

Trong lòng ký chủ ngoại trừ đồ ăn vặt ra, thì còn có cái gì quan trọng không? Hiện tại nó trả hàng lại còn kịp sao?

Nó chỉ là muốn giá trị thù hận thôi mà.

Vì sao khó khăn như vậy?

Đối với người có mục đích phá rối mình, từ trước đến giờ Minh Thù đều không nhẹ dạ. Nhân thời điểm thầy chủ nhiệm gọi điện thoại, Minh Thù ném chổi chạy mất.

Trình Diễn muốn quét thì để hắn quét đi, trẫm muốn theo đuổi lý tưởng của mình.

Thái độ Minh Thù từ chối rõ ràng, làm Trình Diễn có hơi thất bại.

Không phải hắn trông đẹp trai sao? Đối với vẻ ngoài của mình, hắn vẫn rất có tự tin, nữ sinh trong trường nhìn thấy hắn không phải đều si mê mà thét chói tai sao?

Sao học bá lại không tiếp nhận hắn?

...

Từ ngày Kim Vũ Kỳ bị Minh Thù nhốt trong dãy phòng bỏ hoang, ba ngày sau mới đi học, nhìn qua có chút suy yếu, ánh mắt cô ta nhìn Minh Thù càng ngày càng tối sầm. Nếu ánh mắt có thể giết người, không biết Minh Thù đã chết bao nhiêu lần.

Minh Thù không để ý, lộ ra nụ cười khiêu khích, cười khanh khách nhìn cô ta.

Có tức hay không? Có hận hay không?

Hận là đúng rồi.

Cho đến khi thầy chủ nhiệm vào lớp, Kim Vũ Kỳ mới thu ánh mắt lại, mặt tối sầm ngồi tại chỗ, cô bạn ngồi cùng bàn cũng không dám bắt chuyện.

Chủ nhiệm lớp gõ bàn, nói:

"Mọi người yên lặng. Lễ văn hóa của trường, mỗi lớp đều phải đăng ký một tiết mục, lần này lớp chúng ta chuẩn bị vở kịch "Công chúa ngủ trong rừng". Ủy viên văn hóa phụ trách chuyện này, mọi người phải nhiệt tình tham gia đó."

"A...Lại là kịch." Bạn học nào đó kêu than.

"Không thể không tham gia sao? Thật là nhàm chán." Bạn học nào đó oán giận.

"Thầy ơi, chúng em không tham gia được không?"

Chủ nhiệm lớp đen mặt vỗ bàn, giải quyết dứt khoát:

"Không được, mỗi lớp đều phải chuẩn bị tiết mục, mọi người tranh thủ thời gian chuẩn bị."

Một đám học sinh cực kỳ không vui, lớp này của Minh Thù toàn là học bá, đa số mọi người chỉ thích học tập.

Cho nên, đến thời điểm ủy viên văn hóa ghi tên lên danh sách, mọi người đều giả chết từ chối.

Quậy một trận ầm ĩ, dưới sự dụ dỗ cưỡng ép của ủy viên văn hóa, cuối cùng cũng tìm đủ người.

Chuyện này vốn không có liên quan gì với Minh Thù, cũng không biết vì sao đến thời gian tập luyện, ủy viên văn hóa kêu tên cô.

Minh Thù ngơ ngẩn nhìn ủy viên văn hóa: "Tớ?"

"Manh Manh, cậu báo danh khi nào thế?"

Diệp Miểu Miểu cũng thấy kỳ lạ, cô ấy ở bên cạnh Minh Thù, sao lại không biết khi nào cô báo danh.

"..."

Trẫm đâu biết, có lẽ là thời điểm trẫm mộng du chăng?

Ủy viên văn hóa bên kia gật đầu xác nhận:

"Đúng vậy, chính là cậu."

Minh Thù nhìn về phía Kim Vũ Kỳ, cô ta không cười, mà giống như cười nhìn cô, ác ý dưới đáy mắt rõ ràng không thể nghi ngờ.

Đầu lưỡi Minh Thù liếm môi trên, hơi hút khí, lộ ra nụ cười, hỏi ủy viên văn hóa:

"Tớ diễn cái gì?"

"Ừm...Phù thủy nguyền rủa công chúa." Ủy viên văn hóa có chút khó hiểu:

"Lộc Manh, không phải là cậu điền phiếu báo danh sao? Trước đây kêu cậu tham gia hoạt động cậu cũng không tham gia, không ngờ lần này cậu chủ động như vậy."

Gần đây phong thái của học bá không được bình thường, bây giờ còn báo danh tham gia diễn kịch. Không biết có phải vì chuyện trên trang chủ trường học, kích thích học bá không nữa.

Diễn kịch là cái gì?

Minh Thù hoàn toàn không hiểu, ở trong ấn tượng của cô chính là một phương thức biểu diễn cực kỳ phù phiếm.

Kim Vũ Kỳ lại mạo danh đăng ký cho cô, không biết muốn làm gì nhưng nhất định không phải chuyện gì tốt lành.

Muốn làm chuyện gì, tưởng cô sợ sao?

Chơi đến càng náo nhiệt càng tốt.

Diệp Miểu Miểu không hiểu, tại sao Minh Thù lại đồng ý với ủy viên văn hóa, cô ấy kéo tay Minh Thù:

"Manh Manh, không phải cậu báo danh, tại sao phải đồng ý?"

"Diễn một vở kịch mà thôi, có gì phải sợ."

Minh Thù xé túi khoai, ngữ khí nhẹ nhàng khoan thai lại kiêu ngạo:

"Tớ là diễn viên, diễn kịch với tớ ngược cho mấy người kia không biết Đông Tây Nam Bắc."

"Manh Manh, trước kia cậu chưa từng diễn kịch."

Diệp Miểu Miểu khẩn trương nói: "Diễn kịch không có đơn giản như cậu tưởng đâu."

Minh Thù vươn tay vỗ vai Diệp Miểu Miểu, trên mặt tràn đầy ý cười:

"Yên tâm, còn chưa có chuyện nào mà tớ không giải quyết được."

Diệp Miểu Miểu: "..."

Cô đây là hoàng đế chưa vội mà thái giám đã gấp.

Diệp Miểu Miểu đỡ trán, cuối cùng thở dài, lấy ra dũng khí lên Lương Sơn, cũng đi ghi danh.

Cô ấy cũng không thể nhìn Manh Manh nhà cô ấy bị bắt nạt chứ?

...

Sau khi tan học, Minh Thù đi một vòng quanh sân thể dục, phát hiện hai tên đàn em của Trình Diễn đã ở đó.

Thấy cô sang đây, bọn họ tung ta tung tăng chạy đến, gương mặt nịnh nọt:

"Chị dâu, chuyện quét rác để chúng em lo, sau này chị không cần đến, chúng em nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ."

"Ai là chị dâu của mấy người?"

Minh Thù mỉm cười: "Còn dám gọi lung tung, tôi đánh các người."

"..."

Được đại ca coi trọng, không phải chị dâu thì là cái gì? Chị hai?

Minh Thù nhìn hai đứa đàn em vài lần, bọn họ gục đầu xuống, cô nói không phải thì không phải, dù sao bọn họ nghe đại ca.

...

Kịch bản Minh Thù diễn là phù thủy nguyền rủa công chúa, thời gian cô lên sân khấu không nhiều lắm, đa số thời gian đều là ngồi phía dưới ăn.

Kim Vũ Kỳ cũng tham gia, nhưng rất kỳ lạ là cô ta không làm phiền đến Minh Thù, mà là nghiêm túc luyện tập.

Có lẽ Kim Vũ Kỳ cố ý dẫn dắt tất cả mọi người, đều có ý cô lập Minh Thù, may là có Diệp Miểu Miểu, làm Minh Thù không buồn chán đến mức đi tìm những người đó giảng đạo lý.

"Chào mẫu hậu, mẫu hậu, người đang làm gì vậy?"

"Ta đang xe chỉ. Con xem, thật thú vị, con muốn thử một chút không?"

Màn luyện tập lúc này chính là sinh nhật 15 tuổi của công chúa, cô ấy sắp bị con thoi đâm cho ngủ say.

Đóng vai công chúa chính là Kim Vũ Kỳ, tuy rằng không phải diễn viên chuyên nghiệp, nhưng động tác của Kim Vũ Kỳ cũng không cần cố gắng học, diễn thật sự không tồi.

Ngay cả giáo viên đến quan sát cũng âm thầm gật đầu, tỏ vẻ hài lòng với Kim Vũ Kỳ.

Ngay thời điểm Kim Vũ Kỳ đang cầm đạo cụ con thoi, có một người từ bên ngoài đột nhiên xông vào, đi thẳng đến chỗ Kim Vũ Kỳ, khuôn mặt tức giận:

"Kim Vũ Kỳ, cô dựa vào cái gì mà giành phòng học của chúng tôi?"

Tập luyện bị cắt ngang, tất cả mọi người nhìn nữ sinh xông vào kia.

"Đây không phải là Tiền Đa Đa của ban F sao? Tại sao đến gây chuyện với Vũ Kỳ, lúc trước đồng phục của Vũ Kỳ bị làm hư, Vũ Kỳ chưa từng tính toán với cô ta, thật không biết cô ta lấy dũng khí ở đâu ra nữa."

"Ây da, loại vịt con xấu xí như cô ta lại tưởng mình là thiên nga, có thể bay lên trời."

"Cũng không biết lấy tự tin ở đâu ra, da mặt thật dày, còn mơ ước Giang học trưởng của chúng ta, Giang học trưởng và Vũ Kỳ của chúng ta mới là một đôi trai tài gái sắc..."

Có trò hay để xem.

Minh Thù đổi một tư thế để ăn, ánh mắt rơi vào trên người nữ sinh kia, cô nữ sinh này hẳn là nữ chính thật.

Kim Vũ Kỳ là nữ chính giả, cô ta muốn đổi vị trí, đương nhiên sẽ có một nữ chính thật.

Chỉ là nữ chính thật lại còn đang online?

Cô tưởng rằng đã sớm bị Kim Vũ Kỳ làm cho offline luôn rồi chứ.

Nữ sinh bị tiếng bàn luận xung quanh làm cho có chút xấu hổ, nhưng cô vẫn ưỡn ngực nhìn Kim Vũ Kỳ:

"Lúc trước căn phòng này vẫn do chúng ta dùng, Kim Vũ Kỳ, cô dựa vào đâu mà giành?"

Kim Vũ Kỳ cầm con thoi, nụ cười nhẹ nhàng:

"Bạn học Tiền Đa Đa, phòng là của trường học. Thời điểm chúng tớ tới cũng không có ai, cậu cũng không xin phép trường học, chỉ các cậu mới có thể sử dụng, vì sao chúng tớ không được dùng?"

"Đúng vậy, đây là phòng học công cộng, vì sao chúng tớ không thể dùng?"

Gần đây tất cả mọi người đều muốn luyện tập, thực sự rất thiếu sân, bọn người Tiền Đa Đa vốn vẫn dùng căn phòng này, nhưng bây giờ bị Kim Vũ Kỳ dẫn người chiếm lấy, Tiền Đa Đa sẽ tìm Kim Vũ Kỳ nói lý.

"Thế nhưng lúc trước vẫn là chúng tôi dùng." Tiền Đa Đa đỏ mặt.

"Do các cậu dùng chính là của các cậu sao?"

Kim Vũ Kỳ mân mê con thoi: "Sao tớ không biết trường học có quy định này?"

"Vậy...Các người cũng không thể không nói một tiếng với chúng tôi!" Tiền Đa Đa nói muốn hụt hơi.

Hai bên nói lý với nhau, Tiền Đa Đa và Kim Vũ Kỳ tôi một lời, cô một lời, bên nào cũng cho mình là đúng. Cuối cùng không biết lúc nào lại động tay động chân, Tiền Đa Đa đẩy Kim Vũ Kỳ một cái.

Kim Vũ Kỳ "Oạch" một tiếng ngã trên mặt đất, con thoi trong tay đâm vào tay cô ta.

Nhìn từ góc độ của người bên kia, Kim Vũ Kỳ là bị Tiền Đa Đa đẩy nhưng từ góc độ của Minh Thù, có thể thấy được Kim Vũ Kỳ tự lui ra sau, sau đó ngã trên mặt đất.

Minh Thù: "..."

Bây giờ mọi người thích chơi cái loại kịch bản này sao? Thật độc!

"Vũ Kỳ."

Thời điểm mọi người ở đây la lên, một nam sinh từ bên ngoài chạy đến, khẩn trương đỡ Kim Vũ Kỳ dậy:

"Không sao chứ?"

Kim Vũ Kỳ cố ý giấu tay ra sau lưng, dường như không muốn nam sinh thấy nhưng động tác này của cô ta càng làm nam sinh chú ý:

"Tay bị thương?"

"Không sao."

Kim Vũ Kỳ lắc đầu, sắc mặt cô ta rất bình thường, cố gắng giữ khoảng cách với nam sinh.

"Giang học trưởng, là cô ta đẩy Vũ Kỳ." Nữ sinh bên cạnh nhanh trí mách tội.

Giang học trưởng nhìn Tiền Đa Đa, sắc mặt lạnh nhạt.

Tiền Đa Đa lắc đầu, dưới cái nhìn chằm chằm của Giang học trưởng, ấp úng giải thích:

"Không phải... Mình..."

Mới vừa rồi cô còn không có dùng sức, chính Kim Vũ Kỳ tự té xuống mà.

Tiền Đa Đa nhìn Kim Vũ Kỳ, vừa đúng lúc thấy sự nhạo báng trên gương mặt cô ta, Tiền Đa Đa suy nghĩ, chỉ vào mặt Kim Vũ Kỳ, tức giận nói:

"Cô hãm hại tôi!"

Chuyện đồng phục lúc trước rõ ràng cũng là cô ta hãm hại mình, nhưng tất cả mọi người đều nói là lỗi của mình, tin tưởng Kim Vũ Kỳ.

"Chúng ta nhiều người như vậy đều nhìn thấy cô đẩy Vũ Kỳ, sao lại là hãm hại cô?"

Kim Vũ Kỳ không cần lên tiếng, tự nhiên có người bên cạnh ra mặt cho cô ta.

"Tôi không có."

Tiền Đa Đa gấp đến đỏ bừng cả mặt, oan ức khổ sở đan xen, ánh mắt của Giang học trưởng nhìn cô, cùng với những chỉ trích của những người này, càng làm cô khó chịu.

"Tiền Đa Đa, xin lỗi Vũ Kỳ." Giang học trưởng trầm giọng nói.

Sắc mặt Tiền Đa Đa liền trắng bệch, anh ấy cũng không tin tưởng mình.

"Khụ khụ!"

Minh Thù ho khan hai tiếng, sau khi thành công hấp dẫn lực chú ý, cô từ trên ghế đứng dậy, dưới cái nhìn soi mói của mọi người mà đi tới.

Sao vị này lại muốn chen chân vào?

Minh Thù vừa bước ra, Kim Vũ Kỳ lại căng thẳng.

Không biết vì sao, rõ ràng Tiền Đa Đa mới là vai chính của quyển sách mà cô ta xem qua, nhưng bây giờ nhìn thấy Minh Thù, cô ta lại có dự cảm xấu.

"Lúc nãy buồn chán, ghi lại một video ngắn, mọi người cùng nhau xem đi."

Minh Thù cười híp mắt, giơ điện thoại di động lên.

Kim Vũ Kỳ quét mắt qua chỗ lúc nãy Minh Thù đến đây, cái hướng kia...
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom