• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Hậu Duệ Kiếm Thần (7 Viewers)

  • Chương 3016-3020

Chương 3016: Đảo ngược tình thế

Đúng lúc này, Cơ Chiến đột nhiên nói: “Diệp Quân, ngươi cảm thấy chúng ta sẽ bị ngươi châm ngòi ly gián sao?”

Diệp Quân cười rộ lên không nói gì.

Sắc mặt của chủ nhân bút Đại Đạo vẫn khó coi như cũ.

Ông ta biết, tên Cơ Chiến này thật ra đã bắt đầu hoài nghi ông ta, sở dĩ bây giờ nói như vậy chỉ là vì lấy đại cục làm trọng.

Nhưng ông ta biết, sâu bên trong nội tâm của Cơ Chiến chắc chắn là đang đề phòng ông ta.

Nhưng mà ông ta cũng không quan tâm lắm, bây giờ chỉ cần diệt nhà họ Thiên, sau đó để cho Diệp Quân đầu hàng nhận thua, vậy thì ông ta có thể khôi phục được thực lực, chỉ cần khôi phục lại thực lực thì tất cả mọi chuyện con mẹ nó đều là chỉ là muỗi mà thôi!

Cơ Chiến quay đầu nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Đạo huynh, có cách nào phá giải đại trận phòng thủ này không?”

Đại Đạo Bút chủ nhân nhìn về phí bức màn sáng ở phía trước không xa kia: “Phải nghiên cứu một chút”.

Cố Chiến nói: “Thời gian?”

Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Vài ngày là đủ rồi”.

Vài ngày!

Nghe thấy lời mà chủ nhân bút Đại Đạo nói, hai mí mắt của tên Thái Cổ Kình kia giật giật, mẹ nó, đây chính là Thủ Hộ Thần Trận mạnh nhất của nhà họ Thiên, ngươi vài ngày là có thể phá giải?

Cơ Chiến cười nói: “Đạo huynh, vậy phải dựa vào ngươi rồi”.

Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu.

Cơ Chiến quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, không nói gì, một giây sau, gã xoay người biến mất tại chỗ.

Thái Cổ Kình nhìn về phía đám người Diệp Quân một cái rồi cũng xoay người biến mất tại chỗ.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân: “Lần này ngươi chết chắc rồi”.

Diệp Quân nói: “Vậy thì để chúng ta mỏi mắt trông chờ!”

Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Được thôi!”

Diệp Quân không nói gì nữa, xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng Diệp Quân rời đi, ánh mắt của chủ nhân bút Đại Đạo dần dần trở nên lạnh xuống như băng, ông ta không tin tên ngu đần này còn có thể lật ngược tình thế.

Ở tại nơi nào đó có một người phụ nữ cũng đang nhìn bóng lưng Diệp Quân, người này chính là Tang Hàn.

Vẻ mặt Tang Hàn phức tạp, cô ta biết không phải là Diệp Quân chủ động phản bội Đế quốc, mà là bị Đế quốc bỏ rơi, cô ta không ngờ sự tình lại phát triển thành ra như vậy.

Đương nhiên, bây giờ nghĩ những thứ này cũng đã không còn nghĩa lý gì nữa!

Bây giờ đã là kẻ thù rồi!

Nếu như thật sự phải giao tranh thì cô ta cũng sẽ không hạ thủ lưu tình!



Thành Ung Nhung.

Nhà họ Tần, trong điện, Tần Vân nhìn một đạo mật chiết trước mặt, cả người đều trở nên tê dại.

Diệp Quân lại trở thành tộc trưởng của nhà họ Thiên!

Đây là tin tức mà ông ta mới nhận được!

Sắc mặt gã tái nhợt như tờ giấy, cả người đầu óc trống rỗng.

Lúc này, Tần Tuyết vội vã đi đến: “Ông nội, làm sao vậy?”

Tần Vân đưa mật chiết trong tay cho Tần Tuyết, Tần Tuyết nhận lấy vừa nhìn, sắc mặt trong nháy mắt cũng trở nên trắng bệch: “Cái này... Cái này…”

Tần Vân cười khổ: “Diệp công tử kia lại trở thành người của gia tộc nhà họ Thiên!”

Tần Tuyết giọng run rẩy nói: “Ông nội, bây giờ chúng ta còn đang cho hắn làm thư viện Quan Huyên, cái này... nghiêm khắc mà nói, chúng ta chẳng khác nào đang nối giáo cho giặc! Ta… bây giờ ta lập tức cho mọi người dừng việc làm thư viện lại…”

Tần Vân lắc đầu: “Không còn kịp nữa rồi”.

Tần Tuyết nhìn về phía Tần Vân, Tần Vân nhẹ giọng nói: “Cho dù chúng ta bây giờ cho dừng việc làm thư viện Quan Huyên lại thì đã không còn kịp nữa rồi! Bởi vì một khi thân phận của Diệp công tử được truyền ra ngoài thì Đế quốc chắc chắn sẽ xuống tay với chúng ta đầu tiên… cứ cho là Đế quốc không xuống tay với chúng ta thì nhà họ Tần chúng ta cũng đã phải chịu cái danh phản quốc rồi, có làm như thế nào cũng không thể gỡ bỏ được…”

Giọng của Tần Tuyết hơi run rẩy nói: “Ông nội, nhà họ Tần chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Tần Vân nhắm chặt hai mặt lại, cả khuôn mặt lộ vẻ đau khổ.

Tần Tuyết lúc này nói: “Không được, không thể ngồi chờ chết như vậy được, bây giờ chúng ta phải lập tức vạch rõ ranh giới với tên Diệp Quân kia, thể hiện lập trường của chúng ta, chúng ta không thể để cho nhà họ Tần bị diệt vong như vậy được…”

Vừa nói cô ta vừa xoay người rời đi.

“Đứng lại!”

Tần Vân đột nhiên đứng dậy, ông ta hìn chằm chằm vào Tần Tuyết: “Không kịp nữa rồi! Bây giờ rời đi đã không còn kịp nữa rồi. Hiện tại nhà họ Tần ta chỉ có một con đường..”.

Tần Tuyết hỏi: “Con đường gì?”

Hai tay Tần Vân siết chặt lại: “Một con đường đi vào ngõ cụt, tiếp tục làm thư viện Quan Huyên, không chỉ có phải làm, mà còn phải ra sức mà làm!”

Sắc mặt Tần Tuyết khó hiểu: “Ông nội…”

Khuôn mặt của Tần Vân có hơi dữ tợn: “Ngộ nhỡ, ta nói là ngộ nhỡ, ngộ nhỡ lần này nhà họ Thiên đánh thắng, vậy thì Diệp công tử vương giả sẽ quay về đâu?”

Tần Tuyết lập tức đáp: “Không thế nào, điều này…”

Giọng của Tần Vân run run nói: “Nhưng nếu như ngộ nỡ hắn thắng thật...... Đánh cược, ta con mẹ nó đánh cược!! Ông đây muốn đảo ngược tình thế...... Hoặc là sẽ nở hoa, hoặc là bế tắc.....”.

….
Chương 3017: Xóa sổ nhà họ Thiên

Đánh cược!

Tần Vân nắm chặt hai tay, toàn thân run rẩy, bởi vì chỉ có ông ta mới biết mình đã làm ra quyết định gì...

Khi nhìn thấy bức thư bí mật kia, ông ta cảm thấy trước mắt tối tăm, trong lòng tràn ngập sự tuyệt vọng.

Diệp Quân đã trở thành gia chủ của nhà họ Thiên!

Về phần nhà họ Tần hợp tác với Diệp Quân... Sẽ có kết cục bi thảm đến mức nào?

Lúc đó trong đầu ông ta tràn ngập đủ loại kết cục sẽ xảy ra với nhà họ Tần.

Thực sự tuyệt vọng.

Sau khi tuyệt vọng, ông ta cũng nghĩ đến việc lập tức cắt đứt quan hệ với Diệp Quân, nhưng lý trí lại nói với ông ta rằng hiện tại muốn cắt đứt quan hệ với Diệp Quân đã quá muộn!

Đã quá muộn rồi!

Bởi vì tất cả mọi người đều biết nhà họ Tần đang giúp đỡ Diệp Quân xây dựng thư viện, hơn nữa giữa bọn họ có quan hệ rất thân thiết với nhau, lúc này cắt đứt mối quan hệ cũng không có tác dụng gì. Nếu đã như vậy, vậy tốt hơn hết là nên đánh cược một lần… Nếu không thành công thì xả thân!

Sắc mặt Tần Tuyết tái nhợt như tờ giấy, “Ông nội… chúng ta không thể ôm tâm lý may mắn như những dân cờ bạc được! Nếu thua cược, mọi người trong nhà họ Tần của chúng ta đều sẽ chết...”

Ánh mắt sợ hãi lúc đầu của Tần Vân chậm rãi chuyển sang kiên định: “Khi gặp khó khăn lớn, cần phải dũng cảm...”

Nói đến đây, ông ta đột nhiên nắm chặt tay và nói: “Cứ làm là được”.

Trong thời gian tiếp theo, nhà họ Tần bắt đầu tiếp tục nỗ lực xây dựng thư viện Quan Huyên.

Nhà họ Quân.

Trong điện, một người nam tử nhìn về phía bức thư bí mật, sau hồi lâu, hắn ta đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Người này không ai khác chính là Quân Khâm, đại thiếu gia của nhà họ Quân!

Lúc này hắn ta thật sự nghĩ lại vẫn thấy sợ, bởi vì trước đó Diệp Quân đã tới nhà họ Quân, may mắn là lúc đó hắn ta không lựa chọn gặp Diệp Quân, nếu không, nhà họ Quân đã không còn đường lui.

Tổ tiên hiển linh, vận mệnh đã sắp đặt bảo vệ hắn ta và bảo vệ nhà họ Quân!

Nghĩ đến nhà họ Tần còn đang cật lực xây dựng thư viện, Quân Khâm không khỏi bật cười, chết đến nơi rồi còn không biết, đúng là đáng buồn!

...

Thiên Vực.

Diệp Quân đứng ở cửa đại điện, hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, vẻ mặt vô cảm.

Lúc này Thiên Liên đi tới bên cạnh hắn, nói: “Ông ta thật sự có thể phá vỡ trận pháp của nhà họ Thiên ta sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Chắc chắn có thể”.

Có thể mắng chủ nhân bút Đại Đạo là kẻ khốn nạn, nhưng không thể mắng ông ta vô dụng.

Thiên Liên quay đầu nhìn Diệp Quân: “Ngươi có dự định gì không?”

Nói xong, cô ta dừng lại rồi nói: “Không phải ta muốn gây áp lực cho ngươi, nhưng lòng người trong tộc hiện tại không ổn định, mọi người đều rất lo lắng”.

Diệp Quân cười nói: “Đừng lo lắng”.

Thiên Liên nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nghiêm túc nói: “Nếu thật sự đến lúc không còn cách nào khác, ta sẽ cố gắng hết sức bảo vệ nhà họ Thiên...”

Thiên Liên im lặng.

Diệp Quân lại nói: “Thiên Liên cô nương, ta rất xin lỗi chuyện của phụ thân cô, ta vẫn luôn muốn xin lỗi cô... Nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội”.

Thiên Liên khẽ lắc đầu: “Ông ấy đã chết vì tương lai của nhà họ Thiên”.

Diệp Quân im lặng.

Thiên Liên nói: “Mặc kệ ngươi từ đâu tới, ta chỉ biết ngươi hiện tại là tộc trưởng của nhà họ Thiên ta”.

Trong mắt Diệp Quân hiện lên một tia phức tạp, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, xuyên qua màn sáng, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của chủ nhân bút Đại Đạo.

Hắn biết rằng với sức mạnh của tên này, sẽ có thể phá vỡ trận pháp này rất nhanh.

Khi đó, chính là trận chiến quyết định!

Trận chiến quyết định!

Hai mắt Diệp Quân chậm rãi nhắm lại, ý thức của hắn đột nhiên tiến vào 'Nơi hư cảnh và thực tế giao nhau', hắn đứng ở nơi đó, tựa hồ đang chờ đợi cái gì.

Không biết qua bao lâu, một bóng người chậm rãi bay tới.

Diệp Quân nhìn bóng người trước mặt, trong lòng có chút hồi hộp, lúc này, phía sau bóng người lại đột nhiên xuất hiện thêm hơn chục bóng người….

Thấy vậy, Diệp Quân thở phào nhẹ nhõm.

Được rồi.



Vài ngày sau, ở ngoài Thiên Vực.

Đột nhiên, quầng sáng của trận pháp lớn kia đột nhiên khẽ rung lên.

Trong Thiên Vực, tất cả cường giả của nhà họ Thiên đều ngẩng đầu nhìn về phía quầng sáng kia, mọi người đều có chút không thể tin được.

Đây có phải là phá trận pháp không?

Bên ngoài quầng sáng, trước mặt chủ nhân bút Đại Đạo có một quầng sáng nhỏ, ông ta nhanh chóng dùng tay thắp sáng nó, xung quanh ông ta xuất hiện những phù văn đại đạo thần bí, khi những phù văn đại đạo này ngưng tụ, năng lượng trong trời đất đột nhiên bắt đầu trở nên kỳ lạ.

Thời không đang bóp méo!

Cách đó không xa, đám người Cơ Chiến đang nhìn chủ nhân bút Đại Đạo với vẻ mặt nặng nề.

Không lâu sau, dưới sự điều khiển của chủ nhân bút Đại Đạo, quầng sáng ở nơi xa đột nhiên rung chuyển dữ dội.

Chủ nhân bút Đại Đạo chỉ một ngón tay ra: “Phá!”

Khi thanh âm vừa dứt, tất cả phù văn đại đạo trong trời đất đều tụ tập ở trên quầng sáng, chỉ trong chốc lát, quầng sáng kia đã vỡ tan, hóa thành vô số mảnh vỡ bắn tung tóe trong trời đất.

Trận pháp đã bị phá vỡ!

“Ha ha!”

Thái Cổ Kình bật cười: “Đạo huynh thật tài giỏi, trận pháp này dễ dàng bị phá vỡ như vậy, thật đáng kinh ngạc!”

Chủ nhân bút Đại Đạo bình tĩnh nói: “Chỉ là chuyện nhỏ thôi”.

Thái Cổ Kình: “. . . “

Cơ Chiến nhìn sâu vào chủ nhân bút Đại Đạo, sau đó nhìn về phía các cường giả nhà họ Thiên phía dưới: “Giết!”

Giết!

Vừa dứt lời, hơn trăm luồng khí tức đáng sợ đột nhiên xuất hiện từ phía sau bọn họ.

Một trăm hai mươi hai vị cường giả cảnh giới Giới Ngoại!

Trong số đó, ngoài những người đến từ Đế quốc và Thái Cổ Kình, còn có những người đến từ Trụ tộc và Ô tộc, trong đó có một số người được Đế quốc mời từ bên ngoài đến.

Tất cả các cường giả cảnh giới Giới Ngoại từ bốn thế lực lớn đều ra mặt!

Hiện tại tuy rằng Thiên Hợp của nhà họ Thiên đã không còn, nhưng bọn họ cũng không dám khinh thường, bởi vậy bọn họ đã dồn hết sức lực vào trận chiến này.

Hôm nay, toàn bộ nhà họ Thiên sẽ bị xóa sổ.
Chương 3018: Nhanh lên!

Mà đằng sau những cường giả cảnh giới Giới Ngoại này còn có mấy vạn cường giả cảnh giới Phá Hư.

Tất cả những cường giả đều cùng nhau xuất hiện, sức mạnh mà bọn họ tỏa ra trực tiếp khiến Thiên Vực này trở nên hư ảo trong suốt.

Nơi này căn bản không thể chịu nổi sức mạnh của bọn họ!

Phía dưới, tất cả cường giả của nhà họ Thiên đều tụ tập lại, bọn họ nhìn chằm chằm vào những cường giả của Đế quốc mà trong mắt không hề có chút sợ hãi.

Cơ Chiến đột nhiên tiến lên một bước, ông ta đang muốn làm người đầu tiên ra tay, nhưng vào lúc này, một tiếng kiếm âm đột nhiên từ phía dưới vang lên, trong nháy mắt, Diệp Quân đã xuất hiện ở trước mặt Cơ Chiến.

Tộc trưởng!

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Diệp Quân, người của nhà họ Thiên vẫn có chút nghi ngờ Diệp Quân, không phải nghi ngờ hắn là người có vấn đề gì, mà là nghi ngờ thực lực của hắn... Dù sao hắn còn quá trẻ.

Cơ Chiến nhìn Diệp Quân, Diệp Quân cười nói: “Cơ Chiến, ông có dám đánh với ta một trận không?”

Một chọi một!

Mọi người đều choáng váng.

Tên này muốn đấu tay đôi với Cơ Chiến, cường giả mạnh nhất của đế quốc sao?

Các cường giả của nhà họ Thiên cũng có chút kinh hãi, bọn họ không ngờ Diệp Quân lại dám công khai khiêu chiến Cơ Chiến.

Sắc mặt của đám người Thiên Diêm lập tức tối sầm lại, bọn họ cũng rất ngạc nhiên trước sự thách thức đột ngột của Diệp Quân, nhưng bọn họ suy nghĩ nhiều hơn, nếu Diệp Quân bị đánh bại, chắc chắn đó sẽ là một đả kích chí mạng đối với tinh thần của nhà họ Thiên.

Hơn nữa... Diệp Quân có thể đánh thắng được Cơ Chiến sao?

Mọi người đều cho rằng điều đó là không thể!

“Không được!”

Cơ Chiến còn chưa kịp nói gì thì chủ nhân bút Đại Đạo ở bên cạnh đột nhiên bước ra, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Quân nói: “Một chọi một có ý nghĩa gì? Chúng ta muốn quần ẩu! Quần ẩu!”

Diệp Quân trực tiếp làm lơ ông ta, nhìn Cơ Chiến, cười nói: “Hoàng đế, có dám hay không?”

Chủ nhân bút Đại Đạo trầm giọng nói: “Chiến huynh, người này không đơn giản...”

Cơ Chiến đột nhiên cười lớn: “Đạo huynh, ngươi cho rằng ta sẽ thua hắn sao?”

Chủ nhân bút Đại Đạo cau mày.

Cơ Chiến nhìn Diệp Quân ở phía xa, bình tĩnh nói: “Ta biết, nếu hắn dám khiêu chiến ta thì chắc chắn là có cái gì đó để dựa vào... Nhưng vậy thì sao?”

Chủ nhân bút Đại Đạo trầm giọng nói: “Chúng ta không cần phải đấu một chọi một với hắn, hiện tại chúng ta quần ẩu, hắn căn bản không có cơ hội”.

Vẻ mặt Cơ Chiến vô cảm: “Danh dự của Hoàng đế không thể bị xúc phạm!”

Chủ nhân bút Đại Đạo im lặng, ông ta đương nhiên hiểu rằng với tư cách là người thống trị tối cao của đế quốc, Cơ Chiến đương nhiên muốn duy trì danh dự của một hoàng đế.

Chủ nhân bút Đại Đạo không nói gì nữa, ông ta nhìn Diệp Quân đứng ở đằng xa, ông ta thực sự không tin rằng Diệp Quân có thể làm trái ý trời.

Thực lực hiện tại của Diệp Quân thực sự rất mạnh, nhưng tuyệt đối không thể so sánh với Cơ Chiến.

Cơ Chiến tiến lên một bước, chỉ một bước, một mảng kim quang đột nhiên hiện ra từ dưới chân ông ta, sau đó bay thẳng về phía Diệp Quân.

Xoẹt....

Khi kim quang đi qua, thời không trực tiếp nứt ra và nổ tung!

Diệp Quân duỗi tay phải, trong lòng bàn tay ngưng tụ một thanh ý kiếm, ngay sau đó, hắn lao về phía trước, dùng kiếm chém mạnh vào kim quang.

Lúc này, ba loại sức mạnh huyết mạch cùng nhau dâng trào, sức mạnh huyết mạch ùn ùn bộc phát ra, khu vực thời không nơi mà hắn đang đứng trực tiếp biến thành màu đỏ như máu.

Bùm!

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, một kiếm của Diệp Quân mạnh mẽ phá vỡ kim quang thành từng mảnh, kiếm quang dài vạn trượng lao nhanh tới, chém thẳng vào Cơ Chiến.

Trên mặt Cơ Chiến không có biểu cảm gì, giơ tay lên đấm ra một quyền.

Bùm!

Một mảnh kim quang và kiếm quang đồng thời nổ tung ra, Diệp Quân và Cơ Chiến đồng thời kịch liệt rút lui, Diệp Quân lui về chỗ cũ, còn Cơ Chiến cũng lui ra xa gần ngàn trượng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt của mọi người có mặt đều trở nên nghiêm nghị.

Thái Cổ Kình nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, trong lòng chấn động, thực lực của Diệp Quân lại trở nên mạnh mẽ hơn.

Lúc này mới trôi qua bao lâu?

Thực lực của tên này thực sự đã tiến bộ nhiều như vậy?

Các cường giả của Thiên tộc lại có chút khó tin, bọn họ không ngờ thực lực của Diệp Quân lại mạnh như vậy.

Cảnh giới Giới Ngoại trẻ như vậy?

Vẻ mặt Thiên Diễm vẫn nặng nề như cũ, mặc dù hắn ta cũng rất kinh ngạc trước thực lực của Diệp Quân, nhưng Cơ Chiến này cũng không phải là cường giả cảnh giới Giới Ngoại bình thường.

Cách đó không xa, chủ nhân bút Đại Đạo nhìn Diệp Quân, cau mày thật chặt, sao tên phản bội này lại tiến bộ nhanh như vậy?

Đây là kiểu treo máy gì vậy?

Không nên như vậy!

Tòa tháp nhỏ vẫn bị phong ấn và thanh kiếm Thanh Huyên cũng không thể sử dụng được….

Nghĩ đến đây, sắc mặt ông ta đột nhiên tối sầm, bởi vì ông ta chợt nhận ra một vấn đề, đó là nếu thực lực hiện tại của Diệp Quân kết hợp với kiếm Thanh Huyên thì còn mạnh đến mức nào?

Cũng may, dựa theo đánh cược, Diệp Quân không thể sử dụng kiếm Thanh Huyên!

Ông ta chăm chú nhìn Diệp Quân ở phía xa, ông ta muốn xem thử con át chủ bài của Diệp Quân là gì.

Đối diện Diệp Quân, Cơ Chiến liếc mắt nhìn Diệp Quân, ông ta cũng có chút kinh ngạc, ông ta không nói nhảm mà nắm chặt tay phải, trong chốc lát, kim quang vạn trượng hiện ra từ lòng bàn tay ông ta.

Đúng lúc này, Diệp Quân đột nhiên biến mất tại chỗ, chỉ trong chốc lát, một tia kiếm quang như sấm sét lao tới trước mặt Cơ Chiến.

Nhưng vào lúc này, chủ nhân của bút Đại Đạo dường như đã nhận ra điều gì đó, vẻ mặt ông ta đột nhiên thay đổi mạnh mẽ, “Đệt, có gì đó không đúng... Mọi người cùng xông lên, nhanh lên!”

...
Chương 3019: Phạm luật

Chủ nhân bút Đại Đạo muốn phát điên khi nhìn thấy khí tức của Diệp Quân tăng vọt.

Và trong người hắn là mười mấy cái bóng mờ.

Hư Chân Linh.

Ban đầu ông ta còn tưởng mình nhìn lầm. Làm sao những sinh linh sống ở điểm giao Hư Chân lại đồng ý giúp thằng ranh này được?

Lại còn tới mười mấy con.

Con bà nó!

Một con tương đương với một cường giả Giới Ngoại.

Mà bây giờ nhiêu đó Hư Chân Linh mượn cơ thể Diệp Quân để dung hòa.

Thì tuyệt đối không bình thường được.

Chủ nhân bút Đại Đạo dại cả người.

Thấy sức mạnh Diệp Quân tăng lên ngùn ngụt mấy chục lần, Cơ Chiến cũng nhận ra có gì đó không đúng.

Làm sao hắn làm được? Gã kinh hãi không thôi.

Hắn làm cách nào??

Nhưng Cơ Chiến còn chưa kịp nghĩ thêm gì thì thanh kiếm của Diệp Quân đã lao tới.

Ngửi được tử thần đang đến, gã không dám giấu nghề nữa mà gọi một chiến giáp màu vàng ra.

Giáp Đế Vương.

Bảo vật siêu cấp của Đế quốc, ngang hàng với Ấn Đế Vương, một khi mặc vào thì cường giả Giới Ngoại cũng khó mà làm gì nó.

Chưa dừng lại, Cơ Chiến siết chặt nắm tay, ngưng tụ hàng loạt tia sáng vàng trong Ấn Đế Vương phóng về phía Diệp Quân.

Vừa phòng thủ vừa tấn công.

Mà kiếm của Diệp Quân cũng tới.

Ruỳnh!

Tia sáng vàng nổ tung, Cơ Chiến bị đánh bay đi mấy trăm nghìn trượng.

Kiếm khí lan tràn khắp nơi, đập bể tia sáng vàng thành hư vô.

Giáp Đế Vương của Cơ Chiến nứt toác thành nhiều mảnh, Ấn Đế Vương trên đầu cũng nứt ra, khiến khí tức quanh người gã trôi đi từng chút một.

Bốn bề tĩnh lặng.

Ai nấy đều câm nín.

Cơ Chiến ăn một kiếm mà bay luôn?

Không ai nhà họ Thiên biết nên nghĩ gì, bèn nhìn Diệp Quân.

Tộc trưởng mới mạnh thế à?

Diệp Quân hít vào một hơi, tay hơi run, hỏi Cơ Chiến: “Thế thôi à?"

Thế thôi à?

Các cường giả nhà họ Thiên nghe mà sục sôi, thay nhau gầm lên.

Phóng ra hàng loạt khí tức hùng hậu.

Tinh thần tăng vọt chục lần.

Cơ Chiến nhìn Diệp Quân đầy khó tin, không ngờ hắn đã mạnh đến vậy.

Thái Cổ Kình và những người khác đằng sau cũng bàng hoàng, không dám tin đây là thật.

"Diệp Quân!"

Bỗng nghe Chủ nhân bút Đại Đạo gầm lên: “Ngươi phạm luật!"

Diệp Quân: “Phạm luật gì?

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Đã nói cạnh tranh công bằng không ăn gian! Ngươi...”

Ông ta điên tiết mà lại không thể mắng người nhà của thằng chó chết này, bèn sửa miệng: “Thằng láo toét! Đây không phải ăn gian thì là gì?"

Diệp Quân tỉnh bơ: “Ta gian lận hồi nào?"

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Ngươi không gian lận thì lấy đâu ra tận mười mấy Hư Chân Linh giúp?!"

Diệp Quân: “Vậy thì ngươi cũng gian dối thôi, bằng không Đế quốc sống chết giúp ngươi làm gì?"

"Ngươi!"

Chủ nhân bút Đại Đạo giận đến run cả tay: “Ngươi chơi chó đúng không?"

Diệp Quân: “Ngươi tự tìm được người giúp thì vì sao ta không thể?"

Chủ nhân bút Đại Đạo trừng mắt: “Ta tự dựa vào bản lĩnh lên làm quốc sư, còn ngươi nói xem ngươi lấy cái gì để được Hư Chân Linh giúp? Nói xem!"

Diệp Quân: “Tự hiểu đi. Cạnh tranh công bằng là ta không gọi người nhà, ông cũng không gọi người bên ngoài đến giúp, vậy bây giờ ta đã gọi ai chưa?"

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn trúng điểm này: “Thế vì sao Hư Chân Linh lại giúp ngươi?"

Diệp Quân: “Bọn họ là người nhà ta à?"

Chủ nhân bút Đại Đạo trừng trộ.

Diệp Quân nhún vai: “Ngươi cũng nhờ họ được mà, tự nhiên đi!"

Mọi người: “...”

Chủ nhân bút Đại Đạo giận đến tái cả mặt.

Thằng chó khốn nạn này chắc chắn đã lợi dụng quan hệ, bằng không Hư Chân Linh còn lâu mới giúp hắn.

Sinh linh ở nơi điểm giao Hư Chân cao ngạo đến cỡ nào.

Đừng nói chi Diệp Quân, ngay cả ông ta mà chúng chưa chắc đã chịu nể mặt.

Vậy thì hắn dựa vào cái gì?

Dựa vào cái gì chứ?

Diệp Quân lại nói: “Ông có bản lĩnh khiến Đế quốc dốc sức tương trợ thì ta cũng có cách khiến Hư Chân Linh giúp ta. Công bằng quá chứ gì nữa!"
Chương 3020: Ngon thì lên đi

Chủ nhân bút Đại Đạo vừa mở miệng thì hắn biến mất.

Xoẹt!

Kiếm quang lao vút về phía ông ta.

Diệp Quân biết sức mạnh của hắn bây giờ hoàn toàn có thể giết ông ta, chỉ cần làm được là sẽ thắng.

Chủ nhân bút Đại Đạo lại bình tĩnh vô cùng, kiếm quang vừa tới thì ông ta đã biến mất làm kiếm chém hụt.

Rồi xuất hiện lại ở cách đó mấy vạn trượng.

Diệp Quân nheo mắt: “Sức mạnh này...”

Chủ nhân bút Đại Đạo mặc kệ hắn, lạnh lùng nói với đám Hư Chân Linh: “Lũ các ngươi nếu còn tiếp tục giúp hắn, ngày kia ta trở lại tự do, ắt sẽ cho các ngươi chết không chỗ chôn!"

Đám Hư Chân Linh run lên, hiển nhiên biết người này là ai.

Diệp Quân lại nói: “Ta xin thề, chỉ cần các ngươi giúp đỡ thì trừ khi bỏ mạng, ta tuyệt đối sẽ không để ông ta đụng đến các ngươi”.

"Thề cái con mẹ ngươi!"

Chủ nhân bút Đại Đạo gắt: “Ngươi thề được cái đách gì? Ngươi chỉ muốn mượn sức người nhà ngươi thôi? Mặt mũi ngươi quăng cho chó rồi à?"

Diệp Quân: “Thứ nhất, ta chưa gọi ai. Thứ nhì, ta mượn sức thì sao? Đó là cha mẹ với cô cô ta, ta mượn thì đã làm sao nào? Ông không phục thì đi mượn sức thằng ông nội nhà ông đi!"

"Được lắm!"

Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu, cười nói: “Ngươi vứt hết liêm sỉ rồi chứ gì?"

Diệp Quân: “Bớt nói nhảm, giờ trả lời xem ta gọi ai đến chưa? Thằng này đã gọi mạng nào đến chưa?"

Chủ nhân bút Đại Đạo phát khùng đến khí tức cũng hỗn loạn.

"Diệp Quân”.

Bỗng Thái Cổ Kình gọi: “Ngươi nghĩ ngươi vô địch rồi à?"

Diệp Quân không đáp mà vung kiếm lên.

Thái Cổ Kình biến sắc, vung tay gọi một lá cờ màu đen ra.

Nó là Thái Cổ Chiến Kỳ.

Bảo vật siêu cấp của di tộc Thái Cổ. Nó tản ra ánh sáng đen như thác, vừa chạm vào kiếm của Diệp Quân đã vỡ ra. Kiếm quang và sức mạnh hất bay Thái Cổ Kình đi.

Diệp Quân không chửi lộn với Chủ nhân bút Đại Đạo nữa mà vung kiếm lên: “Cường giả nhà họ Thiên nghe lệnh! Giết chúng!"

Giết!

Hắn xông lên đầu tiên.

Những người kia nghe theo mà tiến lên tấn công cường giả Đế quốc.

Tuy nha không chiếm ưu thế về số lượng, sức mạnh cũng thua xa Đế quốc nhưng được cái đang hăng hái, đánh mạnh hơn bình thường.

Thái Cổ Kình tái mặt, tự nhận thấy với chiến lực bây giờ của Diệp Quân thì người thường không phải đối thủ của hắn.

Quả nhiên hắn mới vừa giao thủ với cường giả Thái Cổ thì vung kiếm là chém nát người ta, suýt nữa linh hồn cũng bị tiêu diệt.

Cường giả Giới Ngoại còn bị vậy khiến những người khác sững sờ.

Diệp Quân thì không đánh cường giả Giới Ngoại của Đế quốc mà chọn người của tộc Thái Cổ, chỉ vài ba chiêu đã diệt được thân xác vài tên.

Thái Cổ Kình vội la lên: “Rút lui! Rút mau!"

Ông ta không cho phép cường giả Giới Ngoại của tộc mình bỏ mạng, bằng không bọn họ sẽ tổn thương nặng nề.

"Không được rút!"

Chủ nhân bút Đại Đạo gầm lên: “Hắn không chịu được sức mạnh của ngần ấy Hư Chân Linh, đã là nỏ hết đà rồi. Hắn đánh tộc huynh là để lung lay sĩ khí, khiến huynh muốn rút”.

Diệp Quân nghe vậy thì cười khà khà: “Ghê ta, vậy cũng nhìn ra”.

Rồi lại đánh cường giả Thái Cổ.

Thấy hắn càng hăng máu, Thái Cổ Kình làm sao mà tin chủ nhân bút Đại Đạo được, lại la lên: “Tất cả rút đi mau!"

Rồi dẫn theo một đám cường giả trong tộc chạy trốn.

Chủ nhân bút Đại Đạo quát: “Không được lui! Hắn sắp...”

Thái Cổ Kình chỉ vào mặt ông ta: “Con mẹ ông! Ngon thì ông lên đi!"

Chủ nhân bút Đại Đạo: “...”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom