• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Hậu Duệ Kiếm Thần (3 Viewers)

  • Chương 2941-2945

Chương 2941: Đại Đạo chó

Thấy những người đó, Diệp Quân nhất thời ngạc nhiên, hắn quay đầu nhìn Toại Cổ Kim: “Cô chưa từng bàn bạc với ta.”

Toại Cổ Kim nói: “Ngươi không gánh nổi, cũng không nên gánh, vả lại, chủ nhân bút Đại Đạo cũng có thể gọi người, tại sao ngươi lại không thể gọi người chứ? Dù không gọi đám người cô cô của ngươi, nhưng cũng cũng phải gọi những trưởng bối khác trong nhà chứ, chắc là không có vấn đề gì nhỉ?”

Diệp Quân lắc đầu cười một tiếng: “Được thôi!”

Khi thấy những người đó xuất hiện, nụ cười trên mặt chủ nhân bút Đại Đạo cứng đờ ra.

Mẹ kiếp!

Ông ta không ngờ rằng Toại Cổ Kim lại đi thông báo với những người này!

Thảo nào lại không sợ!

Mọi người xung quanh nhìn những người này với ánh mắt nghi ngờ, bọn họ phát hiện rằng, cảnh giới của những người này đều không lộ rõ, trông rất quỷ dị.

Lúc này, Đạo Tiêu đột nhiên nhìn Tiểu Bạch trên bả vai Nhị Nha, ánh mắt ông ta nóng rực: “Đây là Linh Tổ... hơn nữa còn là một Linh Tổ không giới hạn.”

Không giới hạn!

Chính là loại Linh Tổ linh khí không giới hạn chỉ có trong truyền thuyết.

Linh Tổ không giới hạn nghĩa là thế nào chứ?

Tất cả mọi người đều hiểu!

Ánh mắt mọi người đều dừng lại trên người Tiểu Bạch, đôi mắt không giấu được khát vọng và tham lam.

Đến cả Phạn Thiên cũng lộ ra sự tham lam trong ánh mắt.

Loại Linh Tổ này có thể thấy chứ không thể có được!

Mọi người đều đang tính kế làm sao để giành được Linh Tổ này.

“Này, Tiểu Quân Tử!”

Ngay lúc này, ở phía chân trời, giọng của Nhị Nha đột nhiên vang lên.

Diệp Quân: “...”

Nhị Nha nhìn Diệp Quân, cười nói: “Đã lâu không gặp!”

Trên bả vai cô bé, Tiểu Bạch giơ móng vuốt nhỏ về phía Diệp Quân như đang chào hỏi.

Diệp Quân cười nói: “Nhị Nha, Tiểu Bạch, đã lâu không gặp.”

Nói xong, hắn nhìn về phía An Nam Tịnh bên cạnh Nhị Nha và Tiểu Bạch, cung kính hành lễ: “An tiền bối.”

Theo xưng hô thì nên gọi là bà, nhưng gọi như vậy không được hay cho lắm nên cứ trực tiếp gọi tiền bối đi.

An Nam Tịnh nhìn Diệp Quân, sau đó, ánh mắt bà ấy dừng lại trên người Toại Cổ Kim.

Chỉ cần liếc mắt một cái, Toại Cổ Kim đã cảm thấy rùng mình, nhưng cô ta vẫn rất bình tĩnh.

An Nam Tịnh thu lại ánh mắt, quay đầu nhìn ba người Diệp Thanh Thanh, Diệp Thanh Thanh cũng nhìn bà ấy, không nói gì.

Hai bên chưa bao giờ giải quyết xong xuôi!

Mộ Niệm Niệm thản nhiên cười: “An cô nương, đã lâu không gặp.”

An Nam Tịnh khẽ gật đầu, coi như chào hỏi.

Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Quân cách đó không xa, thấy Diệp Quân nhìn mình, vẻ mặt Diệp Quân nhất thời thay đổi, hắn thật sự rất sợ Thanh Thanh cô cô.

Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Quân, sau đó nhìn Toại Cổ Kim bên cạnh hắn, Diệp Thanh Thanh nhìn Toại Cổ Kim, nói: “Được lắm, lại có thêm một đứa cháu dâu rồi.”

Diệp Quân: “...”

Toại Cổ Kim nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Thanh Thanh quay đầu nhìn chủ nhân bút Đại Đạo: “Đại Đạo chó, đã lâu không gặp.”

Vẻ mặt chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên tối sầm lại: “Diệp Thanh Thanh, ngươi nói năng ý tứ chút được không?”

Diệp Thanh Thanh nói: “Được thôi, Đại Đạo chó.”

Mọi người: “...”

Chủ nhân bút Đại Đạo không quan tâm tới bà ấy nữa, vì ông ta biết, cãi vã với người phụ nữ này thì chỉ có đường thua.

Diệp Thanh Thanh nhìn những cường giả cấp cao sau lưng chủ nhân bút Đại Đạo: “Đại Đạo chó, ta nói này, ngươi có thôi đi không? Ngươi đã làm chuyện này từ thời ca ca ta tới bây giờ rồi, ngươi không thấy mệt sao?”

Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Cách mạng chưa thành công, ta sao có thể mệt?”

Diệp Thanh Thanh giơ ngón cái: “Đại Đạo chó, ngươi thật là kiên nhẫn.”

Vẻ mặt chủ nhân bút Đại Đạo đen như than.

Thấy tòa đại điện bên cạnh Diệp Thanh Thanh, ông ta nhíu mày.

Diệp Thanh Thanh cũng nhìn tòa đại điện, bà ấy nheo mắt, kiếm trong tay hơi run lên.

Chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên cười nói: “Ta không ngờ Toại cô nương này lại gọi các người tới đây, nhưng mà các người tới hình như cũng vô ích.”

Diệp Thanh Thanh đột nhiên biến mất.

Vèo!

Một luồng kiếm quang đột nhiên chém thẳng vào chủ nhân bút Đại Đạo.

Một nhát kiếm này vừa chém xuống, thời không trong sân đột nhiên cũng bị vỡ ra.

Hơn nữa nó còn bị xé nát một cách dễ dàng.

Chủ nhân bút Đại Đạo phất tay áo, sức mạnh Đại Đạo ngút trời xông ra, nháy mắt đã ngăn được một nhát kiếm này của Diệp Thanh Thanh.

Diệp Thanh Thanh lại nâng kiếm lên chém thêm một nhát nữa.

Phanh!

Sức mạnh Đại Đạo trước mặt chủ nhân bút Đại Đạo lập tức vỡ tan!

Mà ngay lúc này, chủ nhân bút Đại Đạo lại đưa tay đấm ra một quyền.

Phanh!

Kiếm quang lập tức bị đấm tới mức lõm vào, những không vỡ ra.

Chủ nhân bút Đại Đạo lại bước lên phía trước một bước, rồi lại đấm ra một quyền, dường như cùng lúc đó, Diệp Thanh Thanh cũng chém xuống một nhát kiếm.

Rầm!

Quyền mang và kiếm mang vừa mới tiếp xúc, thời không ở chỗ hai người lập tức sụp đổ, biến thành một khoảng không màu đen.

Thấy cảnh này, mọi người trong sân đều kích động.

Trong khu vực thời không đã sụp đổ kia, chủ nhân bút Đại Đạo và Diệp Thanh Thanh nhìn nhau, Diệp Thanh Thanh tay cầm trường kiếm, mặc váy màu xanh, trông vừa lạnh lùng vừa tao nhã.

Ánh mắt bà ấy tràn ngập sát khí.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhẹ nhàng phất tay, kiếm ý còn lại trước mặt ông ta đột nhiên bị đẩy ra, cười nói: “Diệp Thanh Thanh, thực lực có tiến bộ rồi nhỉ!”
Chương 2942: Trai hay gái

Diệp Thanh Thanh không nói dong dài, đột nhiên hóa thành một luồng kiếm quang màu xanh vạn trượng phóng thẳng tới chỗ chủ nhân bút Đại Đạo.

Một luồng kiếm này vừa phóng ra, thời không nơi bà ấy và chủ nhân bút Đại Đạo đang đứng vốn đã được khôi phục lại đột nhiên nổ tung!

Trường kiếm lướt qua, phá tan mọi thứ!

Đằng xa, chủ nhân bút Đại Đạo không hề sợ hãi, ông ta bước lên phía trước một bước, giơ tay đánh ra một quyền, vừa mới đánh, một sức mạnh Đại Đạo thần bí xuất hiện, trong nháy mắt đã trấn áp kiếm quang của Diệp Thanh Thanh cách đó vài bước chân.

Ánh mắt Diệp Thanh Thanh trở nên hung dữ, bà ấy đột nhiên bay lên trời, hai tay cầm kiếm chém một nhát về phía trước.

Soạt!

Một âm thanh sắc bén đột nhiên vang lên trong đất trời, ngay sau đó, sức mạnh Đại Đạo thần bí kia của chủ nhân bút Đại Đạo lại vỡ tan, trường kiếm lao thẳng tới chém về phía chủ nhân bút Đại Đạo, mà khi kiếm cách đầu chủ nhân bút Đại Đạo một đoạn, một luồng sức mạnh đáng sợ đột nhiên phóng ra từ cơ thể ông ta, chỉ trong nháy mắt, Diệp Thanh Thanh đã bị luồng sức mạnh này đánh bay về chỗ cũ.

Trong đất trời tràn ngập kiếm quang.

Đằng xa, quanh người chủ nhân bút Đại Đạo tỏa ra khí tức Đại Đạo cực kỳ kinh khủng.

Sức mạnh của luồng khí tức này đã vượt qua cảnh giới Phá Hư.

Thấy cảnh này, tất cả mọi người trong sân đều hoảng sợ, đặc biệt là Mạc Sơn Hà kia, lúc này y mới phát hiện rằng, người này còn mạnh hơn y nghĩ!

Mẹ kiếp!

Mạc Sơn Hà không khỏi nhìn Diệp Quân cách đó không xa, trong đầy nghĩ con người Diệp Quân hơi không đứng đắn! Sau này chung sống phải cẩn thận hơn mới được!

Diệp Quân cầm kiếm Thanh Huyên, hắn chăm chú nhìn chủ nhân bút Đại Đạo và Diệp Thanh Thanh đằng xa, trực giác mách bảo hắn, chủ nhân bút Đại Đạo vẫn chưa dùng thực lực thật sự.

Người này che giấu quá kỹ!

Tính toán cũng rất kỹ!

Chuyện hôm nay không đúng lắm!

Vì sau khi thấy đám người Diệp Thanh Thanh cô cô xuất hiện, chủ nhân bút Đại Đạo này lại không hề hoảng hốt.

Chẳng lẽ đối phương đã đoán được từ trước rồi sao?

Bên cạnh hắn, Toại Cổ Kim dường như hiểu ý hắn, đột nhiên nói: “Chắc ông ta đã sớm đoán được rồi, ông ta còn có quân bài khác!”

Nói xong, cô ta nhíu mày.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Không cần phải lo.”

Toại Cổ Kim nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nhìn chân trời, bình tĩnh nói: “Trưởng bối trong nhà đều ở đây, ta sợ cái gì!”

Toại Cổ Kim: “...”

Diệp Quân quả thật không sợ, những trưởng bối trong nhà đều không hề đơn giản.

Hắn đột nhiên phát hiện rằng, làm vua dựa dẫm hình như cũng rất thú vị!

Ngay tại lúc này, Nhị Nha không biết đã đến bên cạnh hắn từ lúc nào, Diệp Quân nhìn Nhị Nha, Nhị Nha lại không quan tâm tới hắn, mà đang đánh giá Toại Cổ Kim, sau đó còn sờ bụng Toại Cổ Kim: “Trai hay gái?”

Toại Cổ Kim: “...”

Tiểu Bạch cũng tò mò sờ bụng Toại Cổ Kim, đôi mắt to tròn lanh lợi tràn đầy hiếu kỳ.

Nhị Nha đột nhiên nói: “Nếu là con trai thì để nó theo ta, còn nếu là nữ thì để nó theo Tiểu Bạch, chúng ta sẽ dạy bảo nó, không cần đến Tháp gia đâu.”

Diệp Quân cười nói: “Ngươi muốn chơi phải không?”

Nhị Nha lắc đầu nguây nguẩy: “Không không, chúng ta sẽ dạy đứa bé thật tốt.”

Diệp Quân lắc đầu, ta tin ngươi mới lạ.

Nếu thật sự để đứa bé cho Nhị Nha và Tiểu Bạch, nhất định sẽ dạy ra một bá vương vô địch thiên hạ.

Lần này Nhị Nha và Tiểu Bạch có thể ra ngoài cũng không dễ dàng gì, họ đã cọ xát rất lâu, thảo luận một chút thì biết một chuyện, nếu thật sự muốn tự do tự tại, vô lo vô nghĩ thì chỉ có thể làm như Tháp gia, ra ngoài chăm con!

Nhìn xem, Tháp gia tự do tự tại biết bao?

Du ngoạn khắp nơi!

Phiêu du khắp chốn!

Cũng không ai thèm quan tâm...

Tháp gia: “...”

Toại Cổ Kim nhìn Nhị Nha và Tiểu Bạch trước mặt, nở một nụ cười, cô ta đưa tay ra định sờ Tiểu Bạch, nhưng Tiểu Bạch lại giơ móng vuốt lên chặn tay cô ta, nó trừng mắt nhìn, móng trái quơ quơ, không biết là có ý gì.

Toại Cổ Kim khẽ mỉm cười: “Sau này thân rồi thì có thể sờ ngươi phải không?”

Nghe vậy, Diệp Quân đột nhiên hoảng sợ: “Cô hiểu được ngôn ngữ của nó sao?”

Nhị Nha cũng hiếu kỳ nhìn Toại Cổ Kim.

Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: “Không phải là rất dễ hiểu sao?”

Diệp Quân hơi xấu hổ.

Hắn không ngờ Toại Cổ Kim này lại hiểu được ngôn ngữ của Tiểu Bạch.

Nhị Nha đột nhiên nói: “Tiểu Quân Tử, ta có một lời này, ngươi có muốn nghe không?”

Diệp Quân do dự một chút, sau đó nói: “Ta có thể không nghe không?”

“Không thể!”

Nhị Nha nhìn Diệp Quân: “Thực lực của ngươi tăng lên rất chậm, ta quyết định tới đích thân dạy bảo ngươi, nhưng ông nội ngươi nhất định sẽ không đồng ý, thế nên, chuyện này ngươi phải nói với ông nội ngươi, ngươi hiểu chưa?”

Diệp Quân: “...”

Nhị Nha tiếp tục nói: “Ông nội ngươi hiểu ngươi nhất, ngươi nói với ông ấy, ông ấy nhất định sẽ đồng ý, nếu không đồng ý thì ngươi cứ quỳ xuống cầu xin, sau đó bảo ngươi sau này không muốn mang họ Dương, mà sẽ mang họ Diệp, hơn nữa, đứa bé cũng phải họ Diệp...”

Tiểu Bạch nhìn Nhị Nha với ánh mắt không thể tin nổi, quơ móng nhỏ.

Nhị Nha đè móng vuốt của Tiểu Bạch xuống và nháy mắt với nó.

Tiểu Bạch cũng có chút không đành lòng.

Vẻ mặt Diệp Quân tối sầm lại.

Mẹ kiếp...

Nhị Nha ngươi muốn ta chết chứ gì?
Chương 2943: Mạnh mẽ

Nhị Nha lại rất nghiêm túc, cảm thấy cách này rất khả thi.

Nếu là người khác, chắc chắn Dương ca sẽ tức giận, nhưng cô bé biết, Dương ca cực kì thích đứa cháu bảo bối này, chỉ cần đứa cháu bảo bối này nhắc tới, đảm bảo Dương ca sẽ không giận, đương nhiên, có khả năng sẽ bị đánh cho một trận, nhưng không quá nặng đâu!

Cô bé càng nghĩ càng thấy chuyện này đáng tin, sau đó không khỏi cười hì hì, cô bé và Tiểu Bạch cuối cùng cũng có thể đi chơi khắp nơi rồi.

Diệp Quân không từ chối, vì hắn biết, nếu bây giờ không đồng ý với Nhị Nha này, e là Nhị Nha sẽ gây rắc rối mất.

Cứ dùng kế hoãn binh trước đi!

Sau khi xoa dịu Nhị Nha xong, hắn nhìn chủ nhân bút Đại Đạo và Diệp Thanh Thanh ở nơi xa, Diệp Thanh Thanh lại chém một kiếm về phía chủ nhân bút Đại Đạo.

Kiếm đạo của Diệp Thanh Thanh cũng giống như tính cách bà ấy, đơn giản, thô bạo, nhưng lại chứa sức mạnh khủng bố vô cùng.

Chủ nhân bút Đại Đạo vẫn đứng yên như núi, dù kiếm đạo của Diệp Thanh Thanh mạnh, nhưng vẫn không thể làm gì được ông ta.

Đại Đạo của ông ta rất thần bí, mọi người ở đó đều chưa từng thấy, nhưng có thể cảm nhận được sự đáng sợ của nó, mấy cường giả đã rời xa khỏi khu vực này, hoàn toàn không dám tới gần.

Cạnh Diệp Quân, Toại Cổ Kim nhìn chằm chằm vào chủ nhân bút Đại Đạo ở nơi xa, trong âm thanh lộ vẻ nghiêm trọng: “Có lẽ đạo của ông ta là đạo ngoài Đại Đạo trong truyền thuyết.”

Diệp Quân quay đầu nhìn Toại Cổ Kim: “Đạo ngoài Đại Đạo?”

Toại Cổ Kim gật đầu.

Diệp Quân quay đầu nhìn Nhị Nha: “Nhị Nha, ngươi biết không?”

Nhị Nha lấy ra một xiên hồ lô rồi liếm láp, sau đó nói: “Không biết!”

Diệp Quân: “…”

Nhị Nha nhìn chằm chằm vào chủ nhân bút Đại Đạo ở nơi xa: “Cho dù ông ta là đạo gì, hôm nay cũng phải nện ông ta!”

Tiểu Bạch cũng vung chân, khuôn mặt hung dữ, nhưng cho dù hung dữ, trông cũng cực kì đáng yêu.

Ầm ầm!

Đúng lúc này, nơi xa đột nhiên truyền đến một tiếng nổ vang đinh tai nhức óc, tiếp đó, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt tối thui, thì ra khu vực mà bọn họ nhìn thấy đã sụp đổ hoàn toàn rồi.

Lúc này cả Giới Vực bắt đầu tan tành!

Giới Vực này, đã không thể chịu được sức mạnh của hai người nữa.

Kiếm quang của Diệp Thanh Thanh như mưa, chém hết nhát này tới nhát khác về phía chủ nhân bút Đại Đạo, nhưng chủ nhân bút Đại Đạo vẫn đứng yên như núi, ngăn cản mọi kiếm quang của bà ấy, đồng thời phá hủy chúng.

Kiếm của Diệp Thanh Thanh hoàn toàn không thể khiến ông ta lay động.

Còn lúc này, An Nam Tịnh và đám người Đồ đều đang nhìn trận đấu của hai người.

Cạnh Đồ, Mộ Niệm Niệm đột nhiên nói: “Đạo của ông ta… Có vẻ là đạo ngoài Đại Đạo, nhưng thật ra lại chứa vô số loại đạo.”

Đồ nói: “Nguồn gốc của đạo.”

Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Nguồn gốc của mọi đạo, nếu đánh bại ông ta, chỉ có vượt qua nguồn gốc này, hoặc là một đạo căn nguyên khác.”

Đồ nhìn chằm chằm vào chủ nhân bút Đại Đạo: “Ông ta giấu mục đích của mình rất sâu.”

Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Nghĩ từ góc độ khác, thật ra ông ta chưa từng che giấu mục đích của ông ta.”

Đồ quay đầu nhìn Mộ Niệm Niệm, Mộ Niệm Niệm khẽ cười nói: “Cả đời ông ta đều đang làm một chuyện, đó là đối phó với nhà họ Dương, rất rõ ràng, nhà họ Dương đã gây trở ngại cho ông ta.”

Đồ nhẹ giọng nói: “Ý của ngươi là…”

Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Đúng vậy.”

Đồ cau mày.

Mộ Niệm Niệm nói: “Đây không phải là cuộc chiến tranh giành Đại Đạo bình thường, đây là ngươi sống ta chết thật sự, trừ khi ông ta thua, không thể cầu mong gì nữa, nếu không, cuộc chiến này sẽ kéo dài mãi mãi.”

Nói rồi, bà ấy nhìn chủ nhân bút Đại Đạo ở nơi xa: “Thay vì nói ông ta đang đấu với chúng ta, không bằng nói là ông ta đang đấu với bản thân, thật ra, người thật sự đưa mình vào cuộc chơi là ông ta.”

Đồ nói: “Nếu ông ta thật sự sụp đổ, sẽ thế nào?”

Mộ Niệm Niệm nhẹ giọng nói: “Vậy ông ta thật sự sẽ làm gì tùy thích thôi.”

Đồ nói: “Bọn họ sẽ không để ông ta thắng đâu.”

Bọn họ này, tất nhiên là chỉ Tam Kiếm!

Mộ Niệm Niệm đột nhiên nói chuyện khác thường: “Liệu có loại khả năng, sở dĩ bọn họ để ông ta nhảy nhót như vậy, thật ra là đang đợi ông ta thắng không?”

Đồ kinh ngạc.

Mộ Niệm Niệm nhìn Diệp Quân nơi xa: “Lần thăm dò lần trước của thằng nhóc này, có hai mục đích, thứ nhất, là thật sự muốn giết chủ nhân bút Đại Đạo, thứ hai, là muốn xem thử thái độ của Tam Kiếm, rất rõ ràng, bây giờ hắn đã biết thái độ của bọn họ rồi.”

Đồ trầm giọng nói: “Ý ngươi là, họ đang nuôi cổ trùng?”

Mộ Niệm Niệm khẽ cười nói: “Cũng có thể nói như vậy, bấy lâu nay, chúng ta đều cho rằng Tiểu Quân là người mà bọn họ mong đợi, thật ra không phải, chủ nhân bút Đại Đạo cũng vậy, hơn nữa, trước mắt xem ra, chủ nhân bút Đại Đạo có nhiều hi vọng để đạt yêu cầu của bọn họ hơn Tiểu Quân…”

Nói rồi, ánh mắt bà ấy lại rơi xuống người Diệp Quân lần nữa: “Kể từ sau trận đấu lần trước, nhóc con này ở lại trong Tiểu Tháp lâu như vậy, phát triển sức mạnh tín ngưỡng cho tốt, thật ra cũng chứng minh, hắn đã hiểu rõ mục đích thật sự của Tam Kiếm, do đó, hắn bắt đầu dốc hết năng lực kéo dài thời gian cho bản thân, để bản thân trở nên mạnh mẽ, cả chuyện lần này của hắn với vị Toại cô nương kia…”

Đồ nhìn Toại Cổ Kim ở nơi xa: “Bọn họ cùng bày ván cờ này à?”
Chương 2944: Không quên

Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Không có gợi ý của thằng nhóc này, cô nương kia cũng không dám mang thai, càng không dám dùng chuyện đó để lợi dụng đứa bé này.”

Đồ lập tức cau mày.

Mộ Niệm Niệm nói: “Có phải không mong hắn trở nên xảo quyệt như vậy không?”

Đồ gật đầu.

Mộ Niệm Niệm khẽ gật đầu: “Ta lại cảm thấy không có gì không tốt, làm người, chỉ cần xứng đáng với lương tâm của mình là được, hơn nữa, mặc dù thằng nhóc này trông như có Tam Kiếm làm chỗ dựa vững chắc, nhưng hắn hiểu rõ hơn ai hết, chủ nhân bút Đại Đạo còn hi vọng hắn gặp khó khăn là gọi Tam Kiếm hơn cả chính hắn… Do đó, hắn chỉ có thể dốc toàn lực để kéo dài thời gian cho mình, hiển nhiên là không dựa vào thực lực được, cho nên chỉ có thể dựa vào mưu trí.”

Đồ nói: “Sẽ không mất đi ý định ban đầu chứ?”

Mộ Niệm Niệm khẽ cười nói: “Sẽ không.”

Đồ nhìn Diệp Quân: “Ý ngươi là, thằng nhóc này luôn giữ vững ý định ban đầu của mình?”

Mộ Niệm Niệm gật đầu: “Phải, hắn đang giữ vững ý định ban đầu và giới hạn của mình, ví dụ như hợp tác với Toại cô nương này, mặc dù bán thân thể mình đi, nhưng ta tin, giữa bọn họ chắc chắn còn có cơ sở tình cảm, cho dù không có cơ sở tình cảm, khẳng định cũng có cảm tình với nhau…”

Đồ bình tĩnh nói: “Cộng thêm hắn vốn đã háo sắc, cho nên, hắn làm thế thì trong lòng sẽ không có tí gánh nặng tâm lí nào, còn giới hạn, không thể có quá nhiều, một khi có quá nhiều, sẽ bị thiệt, không hòa trộn được, nhưng cũng không thể không có, vừa đạt tiêu chuẩn là được, đúng không?”

Mộ Niệm Niệm cười nói: “Là lí lẽ này.”

Đồ nhìn Toại Cổ Kim: “Cô nương ấy thì sao?”

Ánh mắt Mộ Niệm Niệm rơi vào người Toại Cổ Kim, khẽ cười nói: “Thật ra thế gian rất khó có loại tình yêu thuần chất, tình yêu lí tưởng nhất của đa phần đàn ông là gì? Là cái loại mà cho dù hắn chẳng có gì, nhưng, phụ nữ vẫn quyết một lòng yêu hắn, không bỏ không rời khỏi hắn, chung tình không hai lòng; còn phụ nữ cũng vậy, tình yêu lí tưởng nhất của phụ nữ là, cho dù cô ta không có dáng người không có dung mạo cũng không có đầu óc, nhưng, lại có một người đàn ông vừa đẹp trai vừa có tiền vừa chung tình yêu cô ta…”

Nói rồi, bà ấy khẽ lắc đầu: “Đều là những ảo tưởng không thực tế.”

Đồ im lặng.

Mộ Niệm Niệm nói tiếp: “Đàn ông yêu cái đẹp, đàn bà thích cái mạnh, đây là thiên tính, bọn họ ở cùng nhau, có cảm tình với nhau, nhưng, cơ sở của cảm tình này là hai người đều rất ưu tú, khi một người phụ nữ trưởng thành chọn đàn ông, không phải luôn ưu tiên suy nghĩ đối phương là người thế nào, mà là năng lực của hắn sao, có thể nuôi sống cả nhà không, có thể cáng đáng chịu trách nhiệm được không; còn khi một người đàn ông trưởng thành chọn vợ, sẽ luôn suy nghĩ trước xem người phụ nữ này có phải rất đẹp không, còn chuyện cô ta có biết chăm lo việc gì, tình cảm cá nhân…”

Nói rồi, bà ấy khẽ cười: “Chỉ có đa phần người trẻ mới đặt tình cảm lên hàng đầu.”

Đồ nhìn Diệp Quân và Toại Cổ Kim đứng ở nơi xa, rất rõ ràng, hai người này có cảm tình với nhau, nhưng, trong đó cũng có sự trao đổi lợi ích với nhau.

Đồ hơi lo lắng.

Mộ Niệm Niệm cười nói: “Ngươi không cần lo cô nương này có tâm tư khác, vì cô nương này vô cùng thông minh, cô ta biết làm thế nào mới có lợi cho mình nhất, cô ta rất rõ, bây giờ cô ta không mưu cầu gì cả, sẽ có mọi thứ, nhưng dám có một tí toan tính và lợi dụng, vậy nhất định sẽ là bỏ mẹ giữ con.”

Đồ hơi kinh ngạc, bà ấy quay đầu nhìn Mộ Niệm Niệm.

Mộ Niệm Niệm nói: “Thật ra Tiểu Quân còn khó khăn hơn cha hắn, vì Thiên Mệnh cô nương chắc chắn còn bao dung với cha hắn hơn, nhưng thực ra sẽ không làm thế với Tiểu Quân, bà ấy đang giúp hắn, cũng là đang kiểm tra hắn, nếu tới cả người phụ nữ của mình mà hắn cũng không xử lí được, vậy thì sao hắn có thể tranh với chủ nhân bút Đại Đạo? Cho nên…”

Nói tới đây, bà ấy tạm dừng, lại nói: “Đương nhiên, loại tình huống đó chắc chắn sẽ không xảy ra, vì thằng nhóc này đủ thông minh, còn vị cô nương ấy cũng đủ khôn khéo, hai người minh mẫn ở với nhau, đều sẽ biết rõ nên làm chuyện gì, không nên làm chuyện gì, hơn nữa, sau khi phụ nữ có con chắc chắn sẽ trở nên khác biệt, loại chuyện như Thần Nhất, cả vũ trụ này cũng ít thấy nữa là.”

Đồ gật đầu: “Chuyện tình cảm riêng tư của thằng nhóc này, chúng ta không quản, để tự hắn xử lí đi! Suy cho cùng, bây giờ thằng nhóc này cũng lớn thật rồi.”

Nói xong, bà ấy như nghĩ tới gì đó, quay đầu nhìn Mộ Niệm Niệm: “Mộ cô nương, nếu ngươi là thằng nhóc đấy, ngươi sẽ phá bàn cờ thế nào?”

Sau khi Mộ Niệm Niệm cân nhắc một lát, nói: “Rất khó, vì cho dù hắn làm thế nào, đều sẽ bị người ta lấy ra so sánh với cha và ông nội hắn, mà người ta thì luôn nhớ bạn cũ.”

Đồ đang muốn nói, Mộ Niệm Niệm lại bảo: “Đương nhiên, cái này chắc cũng khó, muốn đội vương miện, thì phải chịu được sức nặng của nó, hắn muốn đuổi theo thứ cao hơn, thì những cái này đều là thứ hắn phải trải qua, điều chúng ta có thể làm là khi hắn gặp khó khăn, đỡ hắn một cái, nhưng đường thì vẫn phải để hắn tự đi.”

Đồ cười nói: “Mộ cô nương, cả đời này, ngươi rất ít khi lộ mặt, vì sao vậy?”

Mộ Niệm Niệm khẽ cười nói: “Mỗi người đều sẽ trở thành quá khứ, trở thành lịch sử, cuối cùng bị quên lãng, ai cũng không thể là ngoại lệ, thản nhiên tiếp thu là được.”

Đồ nói: “Ta cảm thấy người của thời đại này sẽ không quên ngươi đâu.”

Mộ Niệm Niệm cười hỏi: “Vì sao?”

Đồ nói: “Nhớ mãi không quên, ắt phải có hưởng ứng.”

….
Chương 2945: Ta thích đánh ngươi

Trong lúc hai người đang nói chuyện quên cả trời đất, trận đại chiến bên kia vẫn tiếp tục.

Diệp Thanh Thanh sử dụng Chân Hỏa, đường kiếm tung ra càng lúc càng tàn nhẫn khiến giới vực tan nát. Sức mạnh cấm chế không chịu nổi sức ép đến từ bà và Chủ nhân bút đại đạo nhưng đại điện kia vẫn sừng sững đứng đó, không hề suy suyển.

Diệp Quân không khỏi có chút lo lắng.

Vì Cựu Thần vẫn còn ở trong đó.

Nhưng trực giác hắn nói rằng y không sao.

Hắn đã thử dùng thần thức đi thăm dò, khổ nỗi còn chưa mon men đến gần đã biến mất.

Nên thật sự không biết bên trong đang xảy ra những gì.

Chợt nhận ra vị đại ca Cựu Thần này khá là bí ẩn, lòng hiếu kỳ của hắn bị khơi dậy.

Trầm tư một hồi, hắn lại nhìn sang trận đại chiến. Khu vực đó đã bị bao trùm trong kiếm quang, không cho phép thần thức nào lại gần.

Toại Cổ Kim cũng nhíu mày nhìn đại điện với vẻ khó hiểu.

Cô ta có biết chút ít về Cựu Thần, nhưng bây giờ mới ngẫm ra đối phương không hề đơn giản.

Rồi cô ta cũng quay lại theo dõi trận đại chiến.

Ruỳnh!

Chỉ thấy kiếm quang ở khu vực đó vỡ nát, Diệp Thanh Thanh và Chủ nhân bút đại đạo cùng lui lại hơn nghìn trường. Kiếm ý và sức mạnh ý chí đại đạo ùa ra bốn phía như sóng triều.

Diệp Thanh Thanh dừng lại, kiếm ý ngập tràn bọc quanh thân.

Bên kia, ánh mắt Chủ nhân bút đại đạo tối đi.

Ông ta vung tay, đẩy lùi hàng loạt kiếm ý trong nháy mắt.

Thấy trên tay phải mình có vết kiếm, ông ta lại phẩy phẩn một cái làm chúng biến mất: “Diệp Thanh Thanh, ngươi không làm gì được ta, có còn muốn đánh không?"

Diệp Thanh Thanh: “Đánh chứ, để ta đi mượn kiếm trước”.

Chủ nhân bút đại đạo tái mặt, lại nghe bà ấy nói: “Giỡn thôi”.

Chủ nhân bút đại đạo cạn lời.

Ban nãy nghe mà sợ thật sự.

Nếu người này thật sự đi mượn kiếm thì ông ta sẽ gặp nguy.

Giao thủ một phen, Diệp Thanh Thanh cũng biết mình không giết được Chủ nhân bút đại đạo.

Bỗng An Ninh Tịnh nãy giờ vẫn im lặng lại bước ra.

Chủ nhân bút đại đạo lại biến sắc: “An cô nương à, cô là người biết phải trái mà. Ta ở đây nhưng chưa từng đụng gì đến thằng nhóc kia cả”.

An Ninh Tịnh chỉ nói: “Chỉ là muốn đánh ngươi thôi”.

Dứt lời thì biến mất.

Xoẹt!

Tiếng xé rách vang lên khi một thanh trường thương thoắt cái đã lao tới trước mặt Chủ nhân bút đại đạo.

Khiến ai nấy đều hãi hùng.

Đặc biệt là nhóm Phạn Thiên.

Cảnh giới gì thế này??

Mạc Sơn Hà đứng gần Diệp Quân thấy cảnh này cũng kinh ngạc.

Vãi!

Cao thủ đâu ra nhiều dữ?

Điên hết rồi à?

Chủ nhân bút đại đạo thấy An Ninh Tịnh ra tay thì giật mình, vội siết tay phải lại rồi tung ra cú đấm với quyền ý và quyền mang ngùn ngụt.

Ông ta làm sao dám xem thường người này cho được.

Ầm!

Mũi thương va chạm với nắm đấm, sức mạnh khổng lồ bùng nổ đập vỡ quyền ý và quyền mang khiến chủ nhân bút đại đạo lùi bước. Ông ta vừa dừng lại thì thấy cây thương lại đánh tới với uy lực tăng vọt, thương thế khiến người nghẹt thở.

Đây là thương đạo.

Ở mức độ cực hạn.

Chủ nhân bút đại đạo đanh mặt, siết tay gọi ra một mảng phù văn đại đạo quay quanh mình, khôi phục giới vực lại như trước.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom