• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Hậu Duệ Kiếm Thần (2 Viewers)

  • Chương 2931-2935

Chương 2931: Thắng hay thua có ý nghĩa gì?

“Nhảm nhí!”

Tất nhiên Diệp Quân không tin tên này, gã giống như là loại xảo trá nham hiểm.

Người đàn ông mặc cẩm bào cười hi hi, cũng không nói gì.

Tên này ở lại đây đương nhiên là có nguyên nhân.

Vừa rồi gã vẫn luôn suy nghĩ một chuyện, chính là tại sao thanh kiếm trong tay Diệp Quân lại có thể không đếm xỉa đến sức mạnh của pháp tắc trong đạo Thương Đồ đó?

Nó không chỉ bị xem thường mà còn có thể bị phá vỡ!

Gã đã tính toán rồi, thực lực Diệp Quân rất mạnh, rất, rất mạnh, nhưng với thực lực hiện tại của Diệp Quân, tuyệt đối không có khả năng chống lại sức mạnh pháp tắc mà kỳ nhân kia lưu lại.

Nhưng thanh kiếm đó có thể!

Điều này có ý nghĩa là gì?

Rất đơn giản!

Chủ nhân rèn ra thanh kiếm này không hề yếu hơn chủ nhân của sức mạnh pháp tắc.

Chủ nhân của sức mạnh pháp tắc là ai?

Chính là kỳ nhân năm đó!

Kỳ nhân đó đáng sợ đến mức nào?

Chẳng lẽ còn có người khủng bố hơn người đàn ông đó sao?

Nghĩ tới đây, người đàn ông mặc cẩm bào đã có chút sợ hãi, không dám suy nghĩ tiếp.

Gã ở lại vì muốn đánh cược.

Đương nhiên, cũng muốn cố gắng hết sức, không muốn quá quyết liệt, dù sao nếu không có vị kiếm tu trẻ tuổi này, đời này gã vĩnh viễn không có khả năng ra ngoài.

Nếu như hiện tại trực tiếp vỗ mông chạy lấy người, lương tâm của gã cũng không cho phép, nhưng nếu sau khi gã cố hết sức giúp đỡ lại phát hiện Diệp Quân vẫn không thể đánh bại đối thủ, vậy gã vẫn sẽ lựa chọn rời đi, nhưng đến lúc đó, gã đã không thẹn với lương tâm nữa.

Làm người không thể quá lương thiện, nhưng cũng không thể không có một chút lương tâm nào!

Ầm!

Đúng lúc này, từ xa đột nhiên truyền đến một tiếng động lớn, sau đó, từng tia kim quang rực rỡ từ xa bắn ra, quyền ý mạnh mẽ hòa cùng kim quang điên cuồng lan tràn ra xung quanh, mọi người đều chống cự.

Diệp Quân vung tay áo lên, toàn bộ sức mạnh còn sót lại khếch tan đến trước mặt hắn đều bị chặn lại.

Toại Cổ Kim liếc mắt nhìn Diệp Quân: “Thực lực tăng lên rất nhiều rồi nhỉ”.

Diệp Quân cười nói: “Phải cám ơn cô đã tranh thủ thời gian cho ta”.

Toại Cổ Kim không nói gì.

Diệp Quân nói: “Lần sau ta sẽ không nói cám ơn nữa, quá xa lạ”.

Toại Cổ Kim nói: “Tính tình vẫn như cũ, không biết thay đổi gì cả”.

Diệp Quân mỉm cười, hắn ngẩng đầu nhìn chân trời: “Chủ nhân bút Đại Đạo ở đâu?”

Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: “Đang cố nhịn để phóng đại chiêu”.

Diệp Quân cau mày.

Hắn biết Toại Cổ Kim không hề nói đùa với hắn.

Diệp Quân nhìn về phương xa, đúng lúc này, Tập Tiêu đó đột nhiên nhảy lên, sau đó lao thẳng vào quốc sư giống như một ngôi sao băng.

Thân thể y dần dần trở nên hư ảo, nhưng sức mạnh lại càng ngày càng đáng sợ...

Kẻ phá hư!

Đối mặt với sự va chạm kinh hoàng của Tập Tiêu, vẻ mặt quốc sư lại rất bình tĩnh, ông ta chỉ tay ra, hàng ngàn phù văn đột nhiên tuôn ra từ đầu ngón tay, sau đó ngưng tụ thành một nắm đấm phù văn, hung hăng đấm về phía Tập Tiêu vang lên ầm một tiếng.

Keng!

Khung cảnh như dừng lại!

Nắm đấm tay phải của Tập Tiêu mang theo hàng nghìn vạn hàng ngàn quyền mang hung hăng cản lại nắm đấm phù văn đó, sức mạnh của hai người xung đột với nhau, từng đạo tàn dư sức mạnh khủng khiếp rung chuyển dữ dội bắn ra bốn phía xung quanh, người của tộc Qua Nhung và tộc Ám Linh đã tránh xa khỏi nơi này , bởi vì sức mạnh do hai người bạo phát ra càng ngày càng mạnh, bọn họ không thể chịu đựng được nữa.

Thực sự là ván cờ cao siêu!

Kẻ phá hư bị choáng ngợp tại nơi đây.

Đạo Tiêu nhìn chằm chằm vào Tập Tiêu cau mày thật sâu” “Người này rốt cuộc là ai?”

Bên cạnh ông ta, Phạn Thiên bình tĩnh nói: “Người có thể được sư tổ bắt thì sao có thể là kẻ bình thường?”

Đạo Tiêu gật đầu, ông ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía bên cạnh của Đạo Tàng Thiên, lúc này sắc mặt Đạo Tàng Thiên âm trầm đến đáng sợ.

Đạo Tiêu cau mày: “Thắng hay thua một trận chiến có ý nghĩa gì? Trên con đường Đại Đạo ai có thể thắng mãi mãi? Nếu không thể chấp nhận thất bại của chính mình, con đường võ đạo của ngươi cũng chỉ đến đây mà thôi”.

Lời này có chút gay gắt, sắc mặt Đạo Tàng Thiên đột nhiên thay đổi, y nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái: “Ông nội dạy bảo rất đúng, cháu trai đã hiểu”.

Đạo Tiêu gật đầu.

Đạo Tàng Thiên ngẩng đầu nhìn Diệp Quân ở phía xa, y cười lạnh một tiếng, trên thế đạo này, thứ dùng để so sánh không phải năng lực cá nhân, mà là gia thế, bối cảnh.

Diệp Quân ngươi cho dù đánh nhau giỏi thì như thế nào, vẫn chỉ là là văn minh cấp thấp!

Bản thân ta có thể thua một trăm lần, bởi vì một trăm lần đều có dòng họ Đạo Thương ủng hộ, mà Diệp Quân ngươi chỉ cần thua một lần là sẽ không bao giờ có cơ hội nữa.

Nghĩ tới đây, y lập tức cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Keng!

Đúng lúc này, từ xa đột nhiên truyền đến một tiếng động chói tai, chỉ thấy Tập Tiêu và vị quốc sư đó đồng thời vội vàng lùi về sau, xa mấy ngàn trượng rồi hai người mới dừng lại, khu vực bọn họ đang đứng còn có vô số sức mạnh tàn dư đang tàn sát bừa bãi tạo thành một cơn lốc xoáy kinh hoàng.

Diệp Quân nhìn xung quanh, sức mạnh của hai người vô cùng đáng sợ, trước mắt có thể nói là đệ nhất ở trong chủ vũ trụ, nhưng mà sức mạnh của hai người lại không thể tạo ra một chút tổn hại nào cho mảnh thời không này!

Nơi này vững chắc lạ thường!
Chương 2932: Để gã thử xem

Ở phía xa, sau khi quốc sư dừng lại, ông ta nhẹ nhàng vung tay, những sức mạnh khủng bố xung quanh ông ta biến thành tro bụi trong nháy mắt, ông ta ngẩng đầu nhìn về Tập Tiêu ở phía xa, Tập Tiêu cười lớn nói: “Đã lâu rồi chưa được đánh một trận sảng khoải như vậy”.

Quốc sư nhìn Tập Tiêu, cười nói: “Các hạ, nếu bằng lòng đến Phạn Thiên Quốc của ta, Phạn Thiên Quốc ta không chỉ có thể giúp các hạ khôi phục toàn bộ sức mạnh, còn có thể khiến các hạ tiến thêm một bước nữa, tuyệt đối không nói dối”.

Nghe được lời nói của quốc sư, mọi người tại hiện trường đều chấn động, đây không phải toàn bộ thực lực của Tập Tiêu sao?

Tập Tiêu lại cười: “Đàn ông sinh ra giữa trời đất, nếu nói lời mà không giữ lấy lời, còn tính là đàn ông sao?”

Vừa nói, y vừa đưa tay phải ra và lắc mạnh.

Ầm!

Trong phút chốc, hàng tỷ quyền ý phóng ra từ lòng bàn tay y quét ngang trời đất, áp lực khủng khiếp của những quyền đạo từ giữa trời đất trút xuống giống như như hàng ngàn ngọn núi, sắc mặt của những người tộc Qua Nhung và tộc Ám Linh đột nhiên thay đổi lớn, đều lần nữa lùi về sau.

Tộc trưởng của họ vẫn tốt, gã đứng ở tại chỗ không đụng đậy, chịu đựng sức mạnh khủng khiếp từ nắm đấm đó, dù sao cũng là cường giả Phá Hư.

Ánh mắt của Đạo Tiêu và Phạn Thiên đều rơi xuống người Diệp Quân cách đó không xa, khi họ nhìn thấy Diệp Quân có thể ngăn cản được áp lực từ nắm đấm này, Đạo Tiêu đột nhiên cau mày, chẳng lẽ Diệp Quân này cũng có sức mạnh của cường giả Phá Hư?

Thấy Tập Tiêu còn muốn ra tay, quốc sư gật đầu: “Vậy chúng ta không nên làm kẻ khác khó chịu”.

Vừa nói ông ta đột nhiên tiến lên một bước, vừa bước đi xong, một tia kim quang đại đạo đột nhiên tỏa ra từ dưới chân ông ta, trong kim quang đại đạo tràn ngập sức mạnh đạo pháp đáng sợ, chúng tụ lại với nhau như dòng sông cuồn cuộn, nó mang theo sức mạnh khủng khiếp hùng vĩ đè bẹp về hướng Tập Tiêu.

“Rất tốt!”

Tập Tiêu cười lớn, nhảy lên và tung một đấm, hung hăng đánh vào dòng kim quang đại đạo đó.

Sức mạnh của Tập Tiêu rất thuần khiết, không chút lòe loẹt, chỉ là một cú đấm đơn giản, nhưng sức mạnh ẩn chứa trong cú đấm này lại vô cùng mạnh mẽ, hung hãn và bá đạo, như thể nó có thể hủy diệt mọi thứ trên thế gian này.

Một lần nữa, sức mạnh của hai người va chạm mạnh mẽ, trong khoảnh khắc hội tụ vào nhau, sức mạnh của đối phương đột nhiên bùng phát từ trời đất như lũ lụt, mà quốc sư và Tập Tiêu bị nhấn chìm, trong khu vực đó, sức mạnh của hai người điên cuồng va chạm, cuồng nộ và khuấy động.

Cả hai đều có đạo của riêng mình, lúc này, hai loại đại đạo lấy phương thức ngang ngược nhất để đối đầu, nhưng không ai có thể làm gì được đối phương.

Nhưng vào lúc này, Tập Tiêu đang ở trong vòng xoáy sức mạnh đột nhiên gầm lên, y đấm quốc sư hết cú đấm này đến cú đấm khác, từng đạo quyền ý cường đại kèm theo cú đấm của y giống như một cơn bão dữ dội, nghiền nát về phía quốc sư.

Những cú đấm của Tập Tiêu ngày càng nhanh, ngày càng dữ dội và liên miên không dứt, trong khoảnh khắc, vô số đạo quyền ý chồng lên nhau, sức mạnh càng trở nên đáng sợ hơn.

Dưới sự tấn công điên cuồng của Tập Tiêu, quốc sư bắt đầu bị trấn áp và rút lui dữ dội, dòng kim quang đại đạo được ông ta thôi thúc ra lúc này cũng bắt đầu mờ dần, và sức mạnh nhanh chóng bị phá hủy.

Nhìn thấy cảnh này, Đạo Tiêu ở cách đó không xa cau mày, ông ta quay đầu nhìn về phía Phạn Thiên, vẻ mặt Phạn Thiên rất bình tĩnh.

Chỉ trong thời gian ngắn, quốc sư đã bị Tập Tiêu đẩy lùi mấy trăm ngàn trượng!

Lúc này, dòng kim quang đại đạo ở trước mặt quốc sư đã hoàn toàn vỡ nát, ông ta hoàn toàn bị áp chế, căn bản không có thời gian để thở.

Vẻ mặt của mọi người trở nên nghiêm túc vì họ phát hiện ra quyền ý của Tập Tiêu ngày càng nhanh và mạnh.

Toại Cổ Kim nói: “Khí tức này của gã rất mạnh mẽ”.

Diệp Quân gật đầu, Tập Tiêu lúc này đang đấm chỉ bằng một hơi thở, giống như một vận động viên vào thời điểm cuối cùng bắt đầu tăng tốc và chạy nước rút, một khi đến cuối, năng lượng sẽ được giải phóng.

Nếu quốc sư đó có thể cầm cự thì cục diện sẽ đảo ngược.

Nhưng rất nhanh, Diệp Quân cau mày nói: “Không đúng”.

Toại Cổ Kim cũng nhíu mày, ánh mắt của hai người đều dán chặt lên trên người Tập Tiêu, rất nhanh, hai người nhìn nhau một cái, đều có chút kinh hãi.

Ở phía xa, Phạn Thiên - người luôn bình tĩnh cũng cau mày lại.

Quyền ý của Tập Tiêu đang bắt đầu biến đổi!

Lúc này, tất cả mọi người đều chấn động.

Đánh đi đánh lại, quyền ý của Tập Tiêu lại biến đổi?

Diệp Quân nhẹ nhàng nói: “Đây là nguồn gốc quyền ý của gã, khá giống với huyết mạch phong ma của ta...”

Càng đánh càng mạnh!

Căn bản sẽ không cạn kiệt... Ngược lại, đối thủ càng chống cự thì quyền ý sẽ càng mạnh, sau đó biến đổi...

Diệp Quân cười nói: “Vị huynh đệ này mạnh mẽ quá, khó trách mấy tù nhân đó lại sợ hãi gã như vậy”.

Vừa nói, hắn tựa hồ nghĩ tới điều gì, đột nhiên quay đầu nhìn về phía người mặc cẩm bào cách đó không xa.

Nhìn thấy ánh mắt của Diệp Quân, người mặc cẩm bào hơi giật mình, sau đó lộ ra nụ cười hiền lành.

Diệp Quân thu hồi ánh mắt, giao tiếp bằng mắt với Toại Cổ Kim: “Tên này luôn bình tĩnh khi theo dõi hai người Tập Tiêu giao đấu, không có bất kỳ kinh ngạc hay chấn động...”

Toại Cổ Kim nói: “Nếu gã lựa chọn ở lại, vậy thì một là muốn báo đáp nhân tình của ngươi, hai là muốn chọn phe, ba chỉ là muốn quan sát quan sát, có thể nói gã có đủ ba thứ, cuối cùng gã làm gì thì phải tuỳ theo thực lực của chúng ta... có thể chèo kéo một chút, để tên đó đi đánh với chủ nhân của bút Đại Đạo”.

Diệp Quân kinh ngạc nhìn Toại Cổ Kim: “Đánh với chủ nhân bút Đại Đạo, không phải hơi quá đáng sao...?”

Toại Cổ Kim nói: “Kéo dài một lát cũng tốt”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Có khi nào gã bị đánh chết không?”

Toại Cổ Kim nói: “Để gã thử xem?”

Diệp Quân im lặng một lúc, quay đầu nhìn về phía người đàn ông mặc áo bào, khi nhìn thấy Diệp Quân nhìn qua đây, người đàn ông mặc áo bào có chút hoài nghi nhưng vẫn mỉm cười hiền lành đáp lại...

...
Chương 2933: Khiêm tốn, kín tiếng

Diệp Quân đi đến hỏi người thanh niên hiền hậu mặc áo gấm: “Huynh đài xưng hô thế nào?"

Đối phương đáp: “Mạc Sơn Hà”.

Hắn khen ngay: “Tên hay!"

Người thanh niên: “...”

Diệp Quân nghiêm túc hỏi: “Huynh đài ở lại là để báo ân lúc trước?"

Người thanh niên gật đầu: “Phải”.

Y thoáng dừng một chút, lại nói: “Ta quan sát trước đã”.

Diệp Quân: “Huynh thấy thực lực của Quốc sư và Tập Tiêu huynh thế nào?"

Người thanh niên nhìn nơi đang nổ ra giao tranh kia: “Rất mạnh”.

Diệp Quân: “So với huynh thì sao?"

Người thanh niên chỉ cười không đáp.

Diệp Quân biết chắc đây là cao thủ thì nở nụ cười: “Không giấu gì huynh, ta có một đối thủ rất mạnh, lát nữa sẽ xuất hiện, không biết huynh có thể giúp ta tranh thủ chút thời gian không?"

Người thanh niên xua tay lia lịa: “Ta không mạnh như huynh nghĩ đâu...”

Diệp Quân: “Ta không nhờ vả suông”.

Người thanh niên chần chừ: “Là sao? Ta chỉ tò mò thôi...”

Diệp Quân: “Chúng ta tìm nơi khác trước đi”.

Rồi đưa y vào trong tháp.

Sắc mặt Mạc Sơn Hà đọng lại.

Y rất muốn bình tĩnh nhưng lại không làm được trước vùng thời không đặc biệt này. Hai tay siết chặt, mặt mũi tràn ngập khiếp sợ.

Diệp Quân: “Huynh giúp ta đánh một trận, sau này huynh muốn tu luyện cứ vào đây”.

Mạc Sơn Hà không nói gì.

Diệp Quân bồi thêm: “Làm người quý ở lòng thành. Ta thừa nhận đối thủ của ta khá là mạnh, huynh hãy nghĩ cho kỹ”.

Sau một hồi im lặng, Mạc Sơn Hà lại hỏi: “So với Quốc sư thì sao?"

Diệp Quân: “Mạnh hơn một chút”.

Mạc Sơn Hà: “Chỉ tranh thủ thời gian thôi?"

Diệp Quân gật đầu: “Một ngày là được”.

Mạc Sơn Hà nhếch môi: “Ta biết kiếm tu đều là người thẳng tính, hào sảng. Được, Mạc Sơn Hà ta sẽ trở thành bằng hữu của huynh”.

Diệp Quân lại nhắc nhở: “Huynh phải biết, người nọ khá là mạnh đấy”.

Mạc Sơn Hà tự tin vô cùng: “Huynh yên tâm, ta không chắc có thể giết được đối phương, nhưng nếu chỉ là cầm chân thì không có gì khó cả”.

Diệp Quân gật gù: “Ta tin huynh, nếu phát hiện đánh không lại thì xin hãy tạm thời rút lui”.

"Ha ha”.

Mạc Sơn Hà cười phá lên: “Huynh cứ việc yên tâm.

Diệp Quân: “Vậy chúng ta ra ngoài xem”.

Rồi cả hai rời khỏi tháp.

Bên ngoài, Quốc sư vẫn còn đang đại chiến với Tập Tiêu. Diệp Quân quan sát mà đanh mặt.

Quyền thế của Tập Tiêu trở nên mạnh hơn, khí thế đã đạt đến độ đáng sợ của ngọn núi lửa mấy vạn năm chuẩn bị tuôn trào, quyền ý tuôn ra như muốn nghiền nát hết thảy.

Kiếm thế của hắn cũng chưa chắc đỡ được.

Càng đáng sợ hơn là Quốc sư lại có thể đối phó với Tập Tiêu như vậy.

Cho dù thân hình đã mờ đi, Quốc sư vẫn bất động trước quyền thế như vũ bão của Tập Tiêu, chặn lại tất cả.

Mạc Sơn Hà nói: “Họ đã đến giới hạn rồi”.

Diệp Quân gật đầu: “Giờ thì xem ai kiệt sức trước thôi”.

Hắn nhìn sang Mạc Sơn Hà: “Sao các huynh lại bị nhốt trong tù?"

Y cười khổ: “Vì mạo phạm vị kỳ nhân kia. Hầy, năm đó tuổi trẻ chưa trải sự đời, không đặt ai vào mắt, cuối cùng gặp phải khúc xương khó gặm. Tóm lại vẫn nên khiêm tốn thì hơn”.

Diệp Quân gật gù: “Huynh bây giờ cũng khiêm tốn lắm”.

"Thật à?"

Mạc Sơn Hà vui vẻ: “Ta kín tiếng thiệt hả?"

Diệp Quân: “...”

Mạc Sơn Hà cảm thán: “Chỉ có người từng gặp gian nan mới biết khiêm tốn đó”.

Diệp Quân cười cười: “Thật là sâu sắc”.

Mạc Sơn Hà cười khà khà rồi nhìn về phía Tập Tiêu: “Người kia lúc đầu cũng vì quá kiêu ngạo đấy thôi”.

Diệp Quân gật đầu: “Tính tình Tập huynh đúng là như vậy”.

Mạc Sơn Hà: “Nói thật, ta rất là phục y, bị nhốt bao năm mà vẫn không biết sợ”.

Diệp Quân nhìn Phạn Thiên và Đạo Tiêu đằng kia. Cả hai đang lẳng lặng quan sát trận chiến như đang chờ đợi gì.

Hắn thu tầm mắt về, nắm kiếm Thanh Huyền trong tay.

Uỳnh!

Có tiếng nổ dữ dội vang lên. Khí thế của Tập Tiêu dâng lên ngùn ngụt, tung ra quyền đạo đánh bay Quốc sư đi mấy vạn trượng, làm thân thể gã đông cứng lại.

Mạc Sơn Hà lên tiếng: “Thân xác Đạo Hư của Quốc sư vỡ rồi”.
Chương 2934: Muốn chạy?

Diệp Quân hỏi lại: “Thân xác Đạo Hư?"

Mạc Sơn Hà: “Sau khi đến Phá Hư thì có thể tạo cái nên, nghĩa là trữ thân thể trong thời không hư ảo. Thân xác này rất bền vì được nhiều tầng thời không bảo vệ, nhưng làm ra nó không hề dễ, lại tiêu tốn lượng tài nguyên khổng lồ. Thế lực tầm thường sẽ không chịu nổi”.

Diệp Quân cười cười: “Ra là vậy, hôm nay được mở mang kiến thức rồi”.

Mạc Sơn Hà nhìn Quốc sư: “Nhưng mà gã hẳn là vẫn còn giấu chiêu”.

Diệp Quân nhìn theo, chỉ thấy gã tuy đã mất thân xác Đạo Hư nhưng vẫn bình chân như vại.

Quyền ý của Tập Tiêu đã thay đổi long trời lở đất.

Cảnh giới Phá Hư cũng chia mạnh yếu, hai người này đều là hàng thật giá thật.

Tập Tiêu hít vào một hơi, hồ hởi la lên: “Đã lắm!"

Quốc sư cũng cười: “Đúng là đã đời”.

Tập Tiêu siết nắm tay lại, thả ra hàng loạt quyền ý khắp giới vực. Chúng lan tràn như hồng thủy với tâm điểm là y.

Quyền ý vô tận tràn vào cơ thể Tập Tiêu, khiến khí tức y lại tăng vọt.

Mạc Sơn Hà: “Sắp phân thắng bại rồi”.

Diệp Quân nhìn Tập Tiêu không chớp mắt.

Quốc sư nhắm mắt lại, hai tay mở rộng ra. Gần triệu chùm tia sáng mang theo phù văn vàng chóe giáng xuống từ trên cao.

Mạc Sơn Hà cả kinh: “Gã... gã đang mượn đạo pháp từ chư thời!"

Diệp Quân hỏi lại: “Chư thời?"

Mạc Sơn Hà liếc sang: “Sao huynh không biết gì hết vậy?"

Diệp Quân chỉ biết lắc đầu cười trừ. Hắn đọc nhiều sách của Vũ Trụ Chủ rồi, nhưng không phải cái gì trong sách cũng có.

Toại Cổ Kim vẫn luôn im lặng bỗng lên tiếng: “Chư thời là các thời đại của Vũ Trụ Chủ, tổng cộng có chín nền văn minh từ khi nó ra đời. Mạnh nhất là thời đại Giới Ngoại của vị kỳ nhân kia”.

Cô ta nhìn Quốc sư: “Gã đang mượn đại đạo và pháp tắc từ chín thời đại này, nghĩa là gã đang đi ngược thời không Tuế Nguyệt, thu phục đại đạo và pháp tắc từ chúng. Chỉ có ai tu luyện Phá Bích Kinh mới làm được”.

Mạc Sơn Hà cười: “Vợ của huynh biết còn nhiều hơn huynh đấy!"

Toại Cổ Kim nhíu mày nhìn sang nhưng không giải thích gì.

Diệp Quân cười ha hả: “Đúng là cô ấy thông tuệ hơn ta”.

Hắn nhìn hai người đang chiến đấu bên kia: “Hai người thấy ai sẽ thắng”.

Mạc Sơn Hà lắc đầu: “Khó mà nói, nhưng chắc chắn một điều rằng đây không định sinh tử mà là phân thắng bại”.

Diệp Quân gật gù, cảm thấy đây mới là lúc bọn họ dùng đến lá bài tẩy của mình.

Chỉ thấy Tập Tiêu vọt tới, tung ra cú đấm với quyền mang như gió lốc về phía Quốc sư.

Quốc sư chỉ ấn tay xuống, điều khiển những chùm sáng đại đạo phát nổ.

Ruỳnh!

Sóng xung kích lan tràn khắp giới vực, uy lực khủng khiếp đến nỗi Diệp Quân phải đanh mặt khi rơi vào cảnh đứng mũi chịu sào.

Hắn đang muốn dùng kiếm thế thì thấy Toại Cổ Kim vung tay, tạo ra một lá chắn trước mặt cả hai, chặn lại sóng xung kích.

Diệp Quân nhìn sang, thấy cô ta vẫn không tỏ cảm xúc gì.

Bên kia, hai loại sức mạnh điên cuồng cắn xé nhau làm sóng xung kích nổ ra từng đợt. Không biết qua bao lâu sau, khu vực đó mới trở về an tĩnh.

Quốc sư và Tập Tiêu đồng thời xuất hiện trong tầm mắt người khác.

Thân thể cả hai đều đã biến mất, chỉ còn linh hồn hư ảo.

Ngang tài ngang sức!

Quốc sư cười khẽ: “Lợi hại”.

Tập Tiêu nhìn lại: “Ngươi cũng vậy”.

Quốc sư lắc đầu: “Sức mạnh ngươi chưa khôi phục lại hoàn toàn, không thì ta đã thất bại”.

Tập Tiêu không đáp mà quay sang nói với Diệp Quân: “Ta giúp ngươi đánh rồi đấy, bây giờ chúng ta không nợ gì nữa”.

Rồi xoay gót rời đi.

"Tính chạy à?"

Bỗng Đạo Tiêu từ mạch Đạo Thương cười phá lên: “Ta đã nói ngươi đừng nhúng tay vào, ngươi nhất quyết làm trái, bây giờ muốn đi thì muộn rồi đấy!"

Ông ta dùng thần thức bao trùm lấy Tập Tiêu, thả ra sức mạnh khổng lồ lao tới.
Chương 2935: Tương phản

Nhưng ngay lúc này, một tiếng kiếm bỗng vang lên từ đằng xa, thoáng chốc một thanh kiếm xuyên qua không trung, chém đứt thần thức đang kêu vang đó.

Đạo Tiêu quay đầu lại nhìn Diệp Quân ở đằng xa, hơi ngạc nhiên, ông ta không ngờ Diệp Quân lại có thể phá được thần thức của ông ta chỉ với một nhát kiếm.

Thú vị đấy!

Mặc dù ngoài mặt Đạo Tiêu khá bình tĩnh nhưng trong lòng lại cảnh giác hắn.

Diệp Quân xem Đạo Tiêu là không khí, hắn nhìn Tập Tiêu, cười nói: “Long huynh, cảm ơn huynh hôm nay đã giúp đỡ, huynh đi đi”.

Tập Tiêu quay đầu lại nhìn Diệp Quân, không nói gì, y nhìn về đằng xa, đi một lúc cả người đã trở nên hư ảo.

Đã không còn ở thời không này nữa.

Y mất đi sức chiến đấu, Quốc sư đó cũng mất đi sức chiến đấu.

Y cũng xem như đã thực hiện lời hứa của mình rồi.

Bây giờ đi cũng không cảm thấy áy náy.

Tập Tiêu y chưa từng nợ ơn của ai cả, nợ thì nhất định sẽ trả.

Nhìn thấy Tập Tiêu rời đi, Diệp Quân quay đầu lại nhìn Đạo Tiêu ở đằng xa, Đạo Tiêu nhìn thấy vào mắt hắn, cười nói: “Sao thế, ngươi muốn đánh ta à?”

Diệp Quân nói: “Cũng không phải không được”.

Kẻ phá hư không.

Hắn vẫn rất muốn đánh một trận ra trò với cường giả ở cấp bậc này, vì hắn muốn xem giới hạn hiện tại của mình ở đâu.

Đạo Tiêu cũng bật cười: “Vậy thì đến đây nào”.

Ông ta vừa dứt lời, một tia kiếm quang lặng lẽ đánh đến trước mặt ông ta, nhát kiếm này vẫn không có khí tức như trước, không cách nào bắt được hay cảm nhận được thần thức của ông ta, cực kỳ quỷ dị.

Nhưng Đạo Tiêu lại nở nụ cười mỉa mai, khi kiếm quang còn cách ông ta nửa trượng, bỗng bị một kết giới vô hình chặn lại, không thể tiến thêm một tấc nào nữa.

Đạo Tiêu giơ tay lên tung ra một quyền.

Rầm!

Thanh ý kiếm đó bị phá vỡ, nhưng lại không bị tiêu diệt.

Thấy đối phương không phá được ý kiếm của mình, Diệp Quân bật cười, hắn tiến lên trước một bước, kiếm quang lập tức đánh đến trước mặt Đạo Tiêu.

Sức mạnh của ba loại huyết mạch đều dao động.

Lúc này khí tức Diệp Quân tăng lên rất nhanh, uy lực của ý kiếm cũng tăng lên gấp đôi.

Đối mặt với nhát kiếm khủng khiếp của Diệp Quân, Đạo Tiêu chỉ cười nhạo, cả người ông ta bỗng trở nên hư ảo.

Thân xác Đạo Hư.

Ông ta không hề tránh đòn, để mặt nhát kiếm của Diệp Quân đâm vào ngực ông ta.

Bụp!

Cơ thể Đạo Tiêu run lên, nhưng ông ta lại cố chấp chống đỡ tia kiếm quang này.

Đạo Tiêu lạnh lùng nhìn Diệp Quân, khiêu khích nói: “Chỉ thế thôi à?”

Nói rồi một luồng sức mạnh đáng sợ bỗng bùng phát từ trong cơ thể ông ta, lập tức khiến Diệp Quân lùi về sau.

Sau khi dừng lại, Diệp Quân nhìn Đạo Tiêu, lúc này cơ thể Đạo Tiêu hư ảo.

Thân xác Đạo Hư!

Một khi kẻ phá hư không luyện được thân xác Đạo Hư, so với người ở cảnh giới bên giới thì tức là ở thế bất bại.

Giọng Mạc Sơn Hà bỗng vang lên trong đầu Diệp Quân: “Diệp huynh, kiếm đạo của huynh rất mạnh nhưng đạo pháp chưa đủ mạnh để phá được thân xác của người này, hay là để ta? Huynh đừng lo, ta sẽ đánh giúp huynh, ta cũng có thể giúp huynh chỉnh đốn chủ nhân Bút Đại Đạo này, xem như mua một tặng một, huynh thấy thế nào?”

Diệp Quân nhìn Mạc Sơn Hà, cười nói: “Không sao, ta thử lại xem sao”.

Nói rồi hắn lại biến thành một tia kiếm quang rồi lao về phía Đạo Tiêu.

Khi đánh đến trước mặt Đạo Tiêu, ý kiếm trong tay Diệp Quân đã được đổi thành kiếm Thanh Huyên, thấy Diệp Quân đổi kiếm, lần này Đạo Tiêu lại không đối đầu trực diện nữa mà giơ ngón tay ra, một luồng sáng màu đen kỳ lạ ngưng tụ ở đầu ngón tay, Diệp Quân lập tức bị đánh bật ra sau một lần nữa, nhưng ánh sáng đen ở đầu ngón tay ông ta cũng vỡ nát, không chỉ thế mà cả cánh tay của ông ta đều có vết nứt.

Thấy thế, Đạo Tiêu lập tức nhíu mày.

Mạc Sơn Hà nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, khẽ nói: “Thanh kiếm này thật lợi hại! Chủ nhân tạo ra thanh kiếm này e là còn mạnh hơn ta”.

Lúc này, mọi người đều dồn ánh mắt vào kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, ai cũng rất ngạc nhiên, vì thanh kiếm này thế mà lại có thể phá vỡ “thân xác Đạo Hư”.

Quốc sư nhìn thanh kiếm trong tay Diệp Quân, ánh mắt hiện lên vẻ lo lắng, vì thanh kiếm này mạnh bất thường.

Lúc này vẻ khinh thường và chế giễu trong mắt Đạo Tiêu cũng biến mất hoàn toàn.

Ông ta mạnh nhưng không ngốc.

Dĩ nhiên ông ta biết khinh địch lúc này chắc chắn là vô cùng ngu ngốc.

Diệp Quân nắm chặt kiếm Thanh Huyên trong tay, lúc này hắn lại có cảm giác vô địch.

Hắn nhận ra kiếm thành không thể dùng nhiều, thi thoảng dùng một lần, sự tương phản lớn sẽ thực sự sảng khoái.

Diệp Quân bỗng biến mất khỏi đó.

Vèo!

Thanh kiếm lướt qua xung quanh, trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, chỉ thấy những vết nứt mờ nhạt xuất hiện trong thời không đó.

Thời không ở đây là do kỳ nhân đó tạo ra, trước đó Quốc sư và Tập Tiêu đánh nhau lâu như thế nhưng cũng chưa thể phá hủy thời không ở đây, nhưng bây giờ nhát kiếm của Diệp Quân lại có thể chém cho thời không nơi này xuất hiện vết nứt?

Đạo Tiêu cũng khá ngạc nhiên, không kịp suy nghĩ nhiều, vì kiếm của Diệp Quân đã lao tới trước mặt ông ta, ông ta vung tay áo lên, một luồng sức mạnh dày lao đến, thế nhưng ngay khi sức mạnh này tiếp xúc với kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân thì bị chém thành từng mảnh, thanh kiếm lao thẳng vào người Đạo Tiêu.

Mặc dù Đạo Tiêu cảm thấy sốc nhưng vẫn rất bình tĩnh, ông ta nắm chặt tay phải, sau đó tung ra một quyền, hàng ngàn vạn tia lôi hỏa bỗng phun ra từ nắm đấm của ông ta.

Mặc dù biết thanh kiếm này của Diệp Quân rất mạnh nhưng ông ta không tránh đòn.

Thân phận và địa vị ở đây, ông ta không muốn mất mặt.

Ông ta muốn dùng sức mạnh để nghiền ép Diệp Quân.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom