• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full HẠNH PHÚC NGỌT NGÀO (1 Viewer)

  • Phần 3

13.

Bạch Ngưng chán nản, cô ta hung tợn trừng mắt nhìn tôi một cái rồi xách túi bỏ đi.

Tôi vui vẻ bưng cà phê lên thưởng thức.

Sao bạn gái cũ của Lục Nghiên lại chỉ có chút thủ đoạn nhỏ như vậy?

Chiêu trò của tôi còn chưa thả ra đâu.

Lúc bạn thân tới, vừa lúc bị Bạch Ngưng đụng phải, còn bị Bạch Ngưng hung tợn trừng mắt một cái.

“Người này là ai vậy, không hiểu sao. "

Bạn thân có chút khó chịu xoa xoa cánh tay, đi tới hỏi tôi.

“Bạn gái cũ của Lục tổng đấy. "

Tôi thấy cô ấy đến, đứng dậy chuẩn bị đi ăn cơm.

Vẻ mặt cô bạn thân khiếp sợ mang theo biểu tình bát quái, "Hai người không đánh nhau chứ?”

Tôi vẻ mặt nghi hoặc: "Tại sao phải đánh nhau?"

Bạn thân khoa tay múa chân: "Đây không phải tới cửa dương oai sao?”

Tôi bất đắc dĩ liếc mắt: "Sức chiến đấu của cô ta quá yếu, bị tớ nói hai câu liền tức giận bỏ đi.”

Tôi không nghĩ tới ăn một bữa cơm cũng có thể đụng phải Sở Giác.

Lúc tôi và bạn thân ăn cơm xong, bạn thân đi toilet, tôi ở lại chỗ ngồi chờ cô ấy.

“Ninh Ninh. "Sở Giác vẻ mặt kích động ngồi vào vị trí trước mặt tôi.

Tôi ngẩng đầu nhìn hắn một cái, lựa chọn không nhìn, không đáp lời.

Sở Giác lại dây dưa không rõ: “Ninh Ninh, mấy năm nay em có khỏe không?”

Tôi tiếp tục phớt lờ.

Sở Giác thấy tôi vẫn không đáp lại, vẻ mặt áy náy muốn kéo tay tôi:

"Em mấy năm nay có phải sống không tốt không?”

Tôi mạnh mẽ đứng lên, tránh tay Sở Giác, lạnh lùng nhìn hắn, rốt cục nhịn không được: "Anh không sao chứ?"

Sở Giác còn muốn tiến lên, tôi lại lùi mạnh một bước, lớn tiếng quát: "Đứng lại!"

Sở Giác chỉ có thể đứng tại chỗ, hắn thấy tôi mâu thuẫn như vậy, chân tay luống cuống nói: "Ninh Ninh, có phải em vẫn còn tức giận vì chuyện năm đó không?”

“Sở tiên sinh. "Tôi đè lửa giận xuống nói," Bây giờ tôi là Lục phu nhân!”

“Anh biết, anh biết. "Sở Giác ngắt lời tôi," Em yên tâm, anh sẽ thuyết phục mẹ anh...”

Tôi bất lực đỡ trán, như thế nào Sở Giác ra nước ngoài lại làm đầu óc đều hỏng hết rồi?

Lúc này, bạn thân vừa vặn trở lại, cô kéo Sở Giác ra, trào phúng nói: "Ơ, thôi đi, ba năm trước cậu cũng không thuyết phục được mẹ cậu, bây giờ cậu nói lời này chính cậu tin không?"

“Không phải, tôi... "Sở Giác còn muốn giải thích.

Tôi dùng hết một tia kiên nhẫn cuối cùng, hít sâu một hơi, "Chuyện của chúng ta là quá khứ, tôi đối với cuộc sống hiện tại của tôi rất hài lòng, hy vọng anh đừng đến quấy rầy tôi nữa, điều này làm cho tôi rất khó chịu!"

14.

Nói xong, tôi kéo bạn thân muốn đi, nhưng bị Sở Giác nắm chặt cổ tay: "Nhưng anh nhìn ra được em không yêu anh ta, hơn nữa hình như anh ta cũng..."

Tôi dùng sức vung tay một cái, nhưng không có đánh xuống, kiên nhẫn của tôi đã cạn hết, nổi giận đùng đùng nói: "Tôi ai cũng không yêu!”

Khoảnh khắc nói xong, bạn thân đột nhiên dùng cánh tay chọc chọc tôi.

Theo ý bảo của cô ấy, tôi nhìn qua, thấy được Lục Nghiên.

Bên cạnh anh là Vương Trạch.

Trong khoảnh khắc đó, đầu tôi trống rỗng.

Trên mặt Lục Nghiên không có biểu tình gì, anh từng bước đi tới, sau đó đưa tay nắm cổ tay Sở Giác, Sở Giác bị đau, lập tức buông tôi ra.

Lục Nghiên tự nhiên ôm eo tôi và tuyên bố chủ quyền.

Anh nhìn Sở Giác, ôn nhuận hỏi: "Bạn sao?”

Tôi nhìn Lục Nghiên đang cười ôn hòa, mím môi: "Một người bạn cũ...."

Lục Nghiên nhìn tôi ba giây, bất đắc dĩ khẽ nhéo mặt tôi.

Lúc Lục Nghiên dẫn tôi đi, Sở Giác còn muốn nói gì đó, nhưng bị bạn thân tôi hung hăng đấm một cái.

Phía sau truyền đến thanh âm nghiến răng nghiến lợi của cô bạn thân : "Sở Giác cậu có phải có bệnh không, trời ạ...”

Buổi tối, Lục Nghiên không ôn hòa như trước.

Tôi lần đầu tiên thấy anh như vậy, cũng không dám nhắc nhở anh, chỉ có thể yên lặng thừa nhận.

Sau khi kết thúc, Lục Nghiên mặc quần áo vào rồi đi xuống lầu.

Tôi trì hoãn một lát, từ trong ngăn kéo lấy thuốc ra.

Ta quên bưng nước lên, cũng không có sức rót nước nữa, chỉ có thể nuốt xuống.

Kết quả viên thuốc kẹt ở cổ họng, vị thuốc đắng chát.

Lúc tôi vẻ mặt thống khổ đang muốn xuống lầu, vừa quay đầu, thấy được Lục Nghiên bưng nước đứng ở cửa phòng.

Trên mặt anh không có quá nhiều biểu tình, chỉ là đầu ngón tay nắm ly nước hơi trắng, để lộ ra tâm tình.

Anh ấy có thấy tôi uống thuốc không?Rồi sao?

Tôi hơi hơi há miệng, muốn giải thích, rồi lại ngậm miệng lại.

Có gì để nói đâu? Có con hay không là tự do của tôi.

Khi vị đắng trong cổ họng càng lúc càng rõ ràng, Lục Nghiên đi tới đưa cốc nước cho tôi.

Tôi cũng không già mồm cãi láo, nhận lấy ly nước liền uống,là nước ấm.

Trong lúc tôi đang uống nước, Lục Nghiên ôm gối đi ra ngoài.

Tôi và Lục Nghiễn chia phòng ngủ, hơn nữa gần đây anh đối với tôi trở nên đặc biệt lãnh đạm.

“Không phải vì Sở Giác và cậu nảy sinh khúc mắc chứ? "

Bạn thân nghe tôi nói xong, nhắc nhở.

“Không phải chứ? "Tôi nửa tin nửa ngờ.

“Cậu đừng thấy Lục tổng không lộ sơn không lộ thủy, nhưng dù sao anh ta vẫn là đàn ông, bị vợ mình nói không yêu anh ta, anh ta có thể không khó chịu sao?"

"Nhưng anh ấy cũng không yêu tớ..."

Tôi chọc chọc ống hút, tâm tình có chút sa sút.

“Chuyện này không liên quan đến yêu hay không, đây là vấn đề thể diện. "

Bạn thân điểm trán tôi nói.

“Tớ cảm thấy anh ấy là bởi vì tớ uống thuốc mà tức giận. "

Tôi thở ra một hơi thở dài.

Bạn thân: "Cậu có thể cẩn thận một chút được không!”

Vẻ mặt cô chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Cậu đã kết hôn lâu như vậy, nên có con rồi, anh ta là con một, cậu kháng cự không muốn có con như vậy, làm sao ăn nói với người nhà anh ta?"

Tôi nhìn bạn thân thao thao bất tuyệt, đang chuẩn bị mở miệng thì nhìn thấy một người rất quen mắt.

Đây không phải là... dì trông trẻ của tôi khi tôi còn nhỏ sao?

Từ sau khi mẹ tôi mất, bà cũng đột nhiên biến mất.

Dì bảo mẫu hình như cũng nhìn thấy tôi, sửng sốt một lát, giống như nhận ra tôi, sắc mặt đại biến, run rẩy môi xoay người muốn đi.

Tôi không để ý bạn thân đang nói gì, bước nhanh đuổi theo dì bảo mẫu.

Đuổi theo cô ấy đến góc đường.

“Cô là dì Chu đúng không?! "

Tôi cầm lấy cánh tay đối phương hỏi.

15.

"Tôi không phải, tôi không phải, cô đừng tìm tôi!!" dì Chu sau khi nhìn tôi một cái, sắc mặt càng tái nhợt, trong mắt lộ ra hoảng sợ.

Tôi nhíu mày, sao cô ấy có vẻ sợ tôi vậy?

“Dì Chu, cháu là An Ninh mà. "

Tôi giải thích.

Nhưng không nghĩ tới lời này vừa nói ra, thân thể dì Chu run rẩy như rơm rạ, thẳng tắp quỳ gối trước mặt tôi, nước mắt tràn mi:

"Tôi phụ lòng phu nhân, tôi không nên vì một chút tiền như vậy hại chết phu nhân cùng tiểu thiếu gia... cô buông tha cho tôi đi!”

Sắp xếp ổn thỏa cho dì Chu xong, sau khi tư vấn luật sư, tôi đi dưới ánh mặt trời, thậm chí có một loại cảm giác hai mắt biến thành màu đen.

Bạn thân đỡ lấy tôi, vẻ mặt lo lắng: "Cậu có khỏe không?"

Tôi vẻ mặt đờ đẫn nhìn bạn thân.

Cảm giác máu chảy ngược trên người vẫn còn.

"Cậu đừng lo lắng, coi như là qua hai mươi năm, không có vật chứng, nhưng còn có người chứng!"

Nhưng tôi không còn nghe rõ cô ấy nói gì nữa.

Tôi chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh đen kịt, trong nháy mắt mất đi tất cả khí lực.

Tôi ngất xỉu.

Lúc tỉnh lại, đang ở trong bệnh viện, bạn thân và Sở Giác đang trợn to mắt.

"Cậu tỉnh rồi hả?"

"Còn khó chịu không?"

Bạn thân là người đầu tiên phát hiện tôi tỉnh táo.

“Không khó chịu. "Tôi hoảng hốt vài giây, chống người ngồi dậy.

“Đang yên đang lành sao lại đột nhiên té xỉu? "

Sở Giác không rõ nguyên do, mở miệng hỏi tôi.

Bạn thân muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không nói, chỉ là vẻ mặt xui xẻo nhìn Sở Giác nói:

"Anh ta đưa cậu tới bệnh viện.”

Tôi nhìn Sở Giác vẻ mặt tha thiết nhìn tôi, hơi hít một hơi.

Tôi bảo bạn thân ra ngoài một lát, tôi có việc muốn nói với Sở Giác.

Sau khi bạn thân đi ra ngoài, tôi không để ý đến cốc nước Sở Giác đưa cho tôi, bình tĩnh mở miệng nói: "Anh nghe lời mẹ, bỏ tôi ra nước ngoài du học, đó là khoảng thời gian tôi bị trầm cảm nghiêm trọng nhất.”

Tôi nhìn tay đột nhiên run rẩy, sắc mặt Sở Giác trong nháy mắt trở nên tái nhợt, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Biết không? Khoảng thời gian đó tôi từng cắt cổ tay, cũng từng uống thuốc ngủ, nhưng tôi vẫn chưa chết."

Sở Giác nghe tôi nói những lời này, hắn buông ly nước xuống, hoảng hốt muốn giải thích.

“Sở Giác, tôi thật vất vả mới sống sót, buông tha cho tôi đi, đừng xuất hiện trong thế giới của tôi nữa.”

Tôi đã kiệt sức và thậm chí không thể nghĩ thêm được gì.

Từ ngày đó trở đi, Sở Giác đích xác không còn xuất hiện trong tầm mắt của tôi nữa.

Tôi cũng bắt đầu lên kế hoạch.

16.

Đúng như luật sư kia nói, vật đổi sao dời, thời gian hai mươi năm, vật chứng đã sớm không có, mà tinh thần nhân chứng cũng không bình thường, lời nói không có hiệu lực pháp luật, tôi rất khó dùng pháp luật trừng phạt Liễu Quân.

Nhưng tôi nhất định phải lấy lại công bằng cho mẹ và em trai!

Giết người giết tâm, tôi muốn bà ta mất đi hết những thứ bà ta nghĩ trăm phương ngàn kế mới có được!

Tôi tìm người giả vờ hợp tác với An Hòa Toàn, cùng nhau đầu tư dự án.

Sau khi trải qua yến hội bị Lục Nghiên không chút lưu tình hạ mặt, An Hòa Toàn vội vàng muốn dựa vào chính mình xoay người, không hề dựa vào tập đoàn Lục thị đầu tư.

Cho nên ông ta thậm chí không điều tra nhiều liền tham ô công quỹ trong công ty, đi đầu tư dự án.

Tôi ở phía sau màn, thờ ơ lạnh nhạt hết thảy.

Mà Lục Nghiên gần đây lại bắt đầu đi công tác.

Từ ngày chia phòng ngủ trở đi, chúng tôi rất giống người xa lạ, không nói thêm một câu nào nữa.

Cho nên đối với việc anh không ở nhà, tôi tập mãi thành thói quen.

Tôi cảm thấy không thích hợp là vào sáng sớm một tháng rưỡi sau, tôi bị một trận buồn nôn đánh thức.

Kiềm chế không được muốn nôn, tôi vọt vào trong nhà vệ sinh nôn đến ngay cả axit dạ dày cũng nôn ra.

Nôn đến cả người không còn sức lực, lúc tôi dựa vào ngồi dưới đất, đột nhiên ý thức được, kỳ sinh lý tháng trước của tôi không có tới, tháng này cũng đến muộn.

Nghĩ đến đây, tim tôi bắt đầu đập thình thịch.

Lúc trước kỳ sinh lý của tôi luôn rối loạn, cho nên tháng trước không tới, tôi cũng chỉ nghĩ là do mình áp lực quá lớn.

Nhưng tháng này kỳ sinh lý của tôi vẫn đến muộn, hơn nữa tôi chưa từng có cảm giác buồn nôn mãnh liệt như vậy...

Tay tôi bất giác đặt xuống bụng, sau lưng đổ mồ hôi lạnh.

"Từ giá trị máu cho thấy, progesterone tăng gấp đôi, dựa theo kinh nguyệt cuối cùng tính, đại khái cũng được 10 tuần rồi. “

Bác sĩ khách khí nói với tôi.

Tôi như bị giáng một đòn cảnh cáo, sắc mặt tái nhợt.

Tôi có thai?Vào lúc này tôi có thai?

Bác sĩ kia cho rằng tôi không muốn, sắc mặt hơi thay đổi một chút, nói: "Nếu không muốn, phải nhanh chóng phẫu thuật, phôi thai tương đối lớn.”

Một lúc lâu sau, tôi mới tìm lại được giọng nói của mình: "Muốn, bác sĩ, tôi muốn đứa bé này.”

Khi tôi về đến nhà thì đã là buổi chiều.

Tính toán thời gian, đứa bé này hẳn là vào lần cuối cùng của tôi và Lục Nghiên.

Nhưng khi đó tôi đã uống thuốc tránh thai, tôi lo lắng sẽ ảnh hưởng đến đứa bé.

17.

Cho nên lại khẩn trương làm kiểm tra.

Mọi thứ đều ổn.

Bác sĩ nói chỉ cần làm tốt kiểm tra định kỳ, bình thường không có bao nhiêu vấn đề.

Tôi ngồi trên sô pha, cửa sổ sát đất thật lớn của biệt thự chiếu vào ánh mặt trời ôn hòa, trút xuống người tôi, ấm áp.

Tôi có một loại cảm giác dường như đã qua mấy đời.

Tôi nhẹ nhàng sờ sờ bụng dưới.

Đây là con của tôi,đứa con cùng huyết thống với tôi, tôi không còn một mình nữa.

Nhưng với quan hệ hiện tại giữa tôi và Lục Nghiễn, làm sao cho đứa nhỏ có một môi trường sinh trưởng tốt?

Lục Nghiên trở về sau ba ngày.

Khi tôi đang ngủ,anh nhẹ nhàng bước vào phòng, nhẹ nhàng hôn trán tôi.

Tôi bởi vì nguyên nhân mang thai, trở nên đi vệ sinh đêm thường xuyên, lúc anh hôn tôi vừa vặn tôi vừa mới ngủ lại không lâu, cho nên thoáng cái bừng tỉnh.

Lục Nghiên thấy tôi tỉnh, trầm mặc một chút, đứng dậy muốn đi.

Tôi lập tức ngồi dậy, nói ra lời đã tính toán mấy ngày nay : “Lục Nghiên, chúng ta ly hôn đi.”

Bước chân Lục Nghiên dừng lại, anh ấy quay đầu lại nhìn tôi, gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng góc cạnh kia vẻ mặt không dám tin.

“Em nói cái gì? "

Anh hỏi.

Tôi đứng dậy đi qua, lặp lại một lần nữa : "Em nói, chúng ta ly hôn đi.”

Cái bẫy dành cho An Hoà Toàn cũng sắp kết thúc rồi.

Tôi cũng nên lo chuyện của mình.

Lục Nghiên năm đó lúc Lục thị phá sản mới cưới tôi, chính là muốn cho cha Lục sắp lâm chung một câu trả lời thỏa đáng.

Mà tôi cũng cùng anh đông sơn tái khởi, đã trải qua nhiều khổ như vậy, cho nên anh cho tôi một đứa nhỏ không tính là chịu thiệt.

Tôi muốn ly hôn với Lục Nghiên, mang theo đứa bé sống cuộc sống mà tôi muốn.

Lục Nghiên đặt tôi lên cửa, như đang kiềm chế sự tức giận, gân xanh trên cổ anh nổi lên, mặt đều đỏ lên, nhưng động tác vẫn nhẹ nhàng.

Anh nói: "Em đang nằm mơ?"

"Không phải, em nghiêm túc, anh yên tâm, em tuyệt đối không lấy tài sản, nếu chúng ta..."

Tôi cố gắng giải thích nếu chúng ta ly hôn, anh ấy có thể lấy Bạch Ngưng nối lại tình xưa, Lục Nghiên lại trực tiếp ngắt lời tôi.

“Em đừng chọc giận tôi nữa An Ninh!”

Lục Nghiên buông tôi ra, lui hai bước, hô hấp có chút nặng nề, tay không kiềm chế được run rẩy.

“Tôi ra ngoài một chút. "

Sau khi đi vài bước, Lục Nghiên bỏ lại một câu, liền xuống lầu.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Hạnh Phúc Ngọt Ngào
  • Scotland Chiết Nhĩ Miêu
CÁI GIÁ CỦA HẠNH PHÚC
  • Thuỷ Linh Znghi
Hạnh Phúc Trong Đau Thương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom