• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Giáo sư Lục của tôi (1 Viewer)

  • Phần 8

---

15.

Đây chính là cái giá của lòng tham sao?

Hiện tại, ngay cả Lục Chinh, người duy nhất có thể nhìn thấy tôi, cũng không thể nhìn thấy tôi nữa.

Tôi đi theo phía sau Lục Chinh nhìn hắn tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng giống như vô lực ngồi xuống trước giá sách mà tôi vẫn thường hay đứng. Hắn cúi đầu, sợi tóc trước trán có chút lộn xộn, giọng nói nhỏ đến mức dường như không thể nghe thấy: "Lại biến mất sao?"

Tôi đứng bên cạnh hắn, liếc nhìn bàn tay hắn rũ xuống trên đầu gối, muốn nắm lấy nó, nhưng lại không thể nắm được.

Lục Chinh...

Ngoại trừ việc hắn không thể nhìn thấy tôi nữa, những chuyện khác dường như vẫn không có gì thay đổi, tôi vẫn không thể ra khỏi cánh cửa kia.

Sau đó, Lục Chinh bắt đầu mỗi ngày đều rất khuya mới về nhà, nhưng trong phòng lúc nào cũng sáng đèn ngủ.

Mỗi buổi tối tôi đều sẽ đứng ở lối vào ngẩn người, không dám nghĩ hắn đi đâu, cũng không dám nghĩ hắn ở bên cạnh ai.

Một đêm nọ, Lục Chinh được... Tiểu Mỹ đưa về trong tình trạng say rượu.

Hắn lảo đảo ngã xuống sofa, không nói một lời, lông mày nhíu chặt.

Tiểu Mỹ thời dài một hơi: "Lục Chinh, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Tôi ngây ngẩn đứng ở bên cạnh, nhất thời có chút luống cuống.

Một lúc sau, mới nghe thấy giọng nói hơi khàn của Lục Chinh: "Cô ấy biến mất rồi."

Nghe cuộc đối thoại của hai người, tôi hơi bối rối, một ý nghĩ nhanh chóng vụt qua trong đầu, còn chưa kịp bắt lấy đã không thấy tăm hơi.

"Em đi đi." Lục Chinh đột nhiên ngồi dậy, nhàn nhạt nói.

Tiểu Mỹ muốn nói lại thôi, cuối cùng đành rời đi.

Lục Chinh ngồi trên sofa trầm mặc cực kỳ lâu, lâu đến mức tôi còn tưởng rằng hắn ngủ rồi, hẳn lại đột nhiên gọi một tiếng "Thẩm Điềm Điềm".

Tôi vô thức trả lời lại, sau đó đôi mắt của hắn lập tức sáng lên, tôi cho rằng hắn lại có thể nhìn thấy tôi, nghe thấy giọng của tôi.

Nhưng mà, không phải như vậy.

Lục Chinh cười nhạt như tự giễu chính mình, nụ cười kia tràn đầy chua xót: "Quả nhiên chỉ là ảo giác."

Hắn xoa xoa trắn, đứng dậy loạng choạng đi về phía thư phòng.

Tôi đi theo sau lưng hắn, thấy hắn đến trước giá sách cầm khung ảnh kia lên, ngón cái nhẹ nhàng chạm vào gương mặt ngây ngô của tôi trong bức ảnh.

Tôi cực kỳ kinh hãi!

Hóa ra là hắn... biết!

Sau đó, không biết hắn nhớ ra điều gì, vội vàng lục mấy tấm ảnh trong ngăn kéo dưới bàn làm việc ra.

Nhìn thấy chiếc máy ảnh quen thuộc kia, tôi biết, là những tấm ảnh xấu xí mà hắn chụp cho tôi vào ngày sinh nhật của hắn.

Nhưng khi hắn xem từng bức ảnh một xong, đột nhiên biến sắc.

Tôi cúi xuống nhìn, sững sờ.

Khung cảnh trong tấm ảnh giống hệt như ngày hôm đó, ngoại trừ việc... không có bóng dáng của tôi.

Cho nên, cái gì không thể giữ lại thì chung quy vẫn không thể nào giữ lại sao?

Lục Chinh chán nản ngồi phịch xuống ghế dựa, động tác lớn đến mức làm rơi cả xấp giấy tờ trên bàn xuống đất.

Là tài liệu hồi cấp 3 mà hắn mang về lúc trước.

Tôi liếc nhìn hắn, không khỏi có chút thắc mắc hiện tại hắn còn giữ những thứ này để làm gì, nhưng trong lúc vô tình, lại nhìn thấy bài thi ngữ văn hồi cấp 3 của mình.

Lại còn là mấy tờ liền.

Chưa kể đến ba chữ "Thẩm Điềm Điềm" được viết ngay ngắn ở dòng họ tên, chỉ dựa vào nét chữ tròn trịa trên tờ giấy thi, tôi cũng có thể nhận ra nó.

Nhớ khi còn học cấp 3, bởi vì chữ viết của mình mà tôi thường xuyên bị mọi người mỉa mai:

Chữ viết cũng giống như chủ nhân của nó.

Bởi vì lúc ấy tôi khá... bụ bẫm.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, tôi thực sự không thể nhớ nổi tôi và hắn giao thoa như thế nào, tại sau bài thi của tôi lại xuất hiện ở chỗ của hắn.

Tôi học lớp tầm trung, hắn học lớp tốt nhất, quăng 18 cái sào cũng không tới.

Trông số những bài thi rải rác trên đất, có một tờ ở phía dưới dòng họ tên, tên của tôi được ai đó viết lại một lần nữa.

Có vẻ như người đó muốn bắt chước chữ viết của tôi, nhưng nét chữ cứng cáp mạnh mẽ hơn, không mềm oặt giống như tôi.

Lục Chinh ngồi ở thư phòng một đêm, từ đầu đến cuối ngón tay thon dài đều không buông những tấm ảnh kia ra, đêm khuya, tôi nghe hắn hỏi: "Lần này lại định biến mất bao lâu đây?"

Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Chinh vừa mới mở cửa ra, Tiểu Mỹ liền xuất hiện, cô ấy đưa cho Lục Chinh một quyển sổ tay nho nhỏ: "Tối hôm qua em quên không đưa cho anh."

Lục Chinh nhận lấy tùy tiện ném lên chiếc bàn uống trà bên cạnh, một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, có tiếng lật sách.

Tôi thấy rõ bảy chữ lớn được viết trên đó:

"Sổ tay những yếu tố quan trọng để theo đuổi một cô gái".

"?"

16.

Trước đây tôi vẫn luôn không biết tại sao mỗi ngày Lục Chinh lại về nhà muộn như vậy, hiện tại minh bạch.

Hóa ra là hắn đang theo đuổi một cô gái!!!

Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là, người hắn thích hóa ra không phải là Tiểu Mỹ, Tiểu Mỹ chỉ là một người trợ giúp mà thôi.

Nhìn quyển sổ tay này, nó có hình thức hỏi đáp, còn có rất nhiều chữ viết và hình ảnh phong phú.

Nghĩ đến thì đây có lẽ chính là lý do mà đoạn thời gian đó Tiểu Mỹ và Lục Chinh mỗi ngày đều ở trong thư phòng.

Không phải là Tiểu Mỹ, mà là một người khác.

Hiện tại hắn không cần bận rộn tìm cách giúp tôi, cuối cùng cũng có thể theo đuổi người ta.

Tôi dựa vào tường ngồi trơ cả ngày, tận đến buổi tối khi Lục Chinh mở cửa đi vào.

Hắn về chưa được bao lâu thì bà Chu liền gõ cửa.

Lâu rồi không gặp, bà Chu hình như già đi rất nhiều, đôi mắt đục ngầu của bà dường như cũng trầm tĩnh lại.

Bà Chu nói bà ấy đã nghĩ thông suốt rồi, sẽ không làm những thứ đó nữa, thật ra thì bà ấy vẫn luôn biết rằng, những thứ đó đều là giả, chẳng qua là bà ấy cần một nơi để gửi gắm, nếu không những năm tháng kia, bà ấy không biết phải làm sao để sống qua ngày.

Hiện tại, bà ấy đã đi ra, cũng biết rằng Lục Chinh nhận những thứ đó cũng vì không muốn khiến bà ấy thương tâm mà thôi, vì vậy, bà ấy cố ý đến lấy những thứ đó về đem đi vứt.

Lục Chinh hơi sững sờ, cúi người lấy từng thứ từ trong ngắn kéo tủ ở lối vào ra, nhưng khi cầm miếng đá nhân duyên kia lên, tay trượt một cái làm nó rơi xuống đất vỡ tan tành.

Bà Chu mỉm cười nói: "Không sao không sao, đều là đồ mua ở vỉa hè thôi, là giả là giả..." Bà ấy cầm những thứ đồ kia lên thở dài một hơi, "Tiểu Lục à, làm phiền cậu rồi."

Từ đầu đến cuối Lục Chinh đều cúi đầu không lên tiếng, cho đến khi bà Chu quay người đi ra ngoài, hắn mới nhỏ giọng hỏi một câu: "Bà Chu, nếu như cháu nói... cháu tin thì sao?"

Kết quả giống như lần đầu tiên tôi nhìn thấy bà ấy, bà Chu bày ra vẻ mặt như nhìn thấy kẻ ngốc, bước chân linh hoạt nhanh nhẹn về nhà.

Sau ngày hôm đó, có một lần tôi tình cờ phát hiện rằng mình có thể bay ra ngoài.

Tôi ra ra vào vào nhẹ nhàng nhiều lần, thực sự không cảm thấy bị cản trở.

Vì vậy, tôi kích động đi theo sau Lục Chinh, tôi muốn đi nhìn thử xem mỗi ngày Lục Chinh đi đâu, tại sao lại về nhà muộn như vậy, càng muốn đi nhìn thử xem, cô gái mà hắn theo đuổi trông ra sao.

Ngày thứ nhất, buổi sáng hắn ra khỏi cửa đến trường học, buổi chiều lại rời trường học đến bệnh viện thành phố... thăm tôi, còn đợi đến rất khuya mới rời đi.

Ngày thứ hai, buổi sáng hắn ra khỏi cửa đến trường học, buổi chiều lại rời trường học đến bệnh viện thành phố... thăm tôi, đợi đến rất khuya mới rời đi.

Ngày thứ bảy, buổi sáng hắn ra khỏi cửa đến trường học, buổi chiều lại rời trường học đến bệnh viện thành phố... vẫn là thăm tôi, một đêm không rời đi.

Nhìn hắn cầm tay tôi rồi lại buông ra, tôi hình như... hiểu ra điều gì đó.

Vài ngày sau, Tiểu Mỹ đến.

Cô ấy vỗ vỗ bả vai của Lục Chinh, giống như an ủi nói: "Lục Chinh, đừng tiêu cực, không phải bác sĩ nói còn có hy vọng tỉnh lại sao?"

Lục Chinh bĩnh tĩnh mở miệng: "Em không cần lo anh sẽ làm chuyện dại dột, cho dù cô ấy không tỉnh lại, anh cũng sẽ sống thật khỏe mạnh.”

Lời này... có chút kỳ quái. Nghe có cảm giác như hắn yêu tôi rất sâu đậm, nhưng cũng không thực sự yêu tôi nhiều đến thế.

"Nếu thích cô ấy, tại sao không nói rõ ràng với cô ấy sớm một chút?" Tiểu Mỹ đặt túi xách sang một bên, ngồi xuống ghế.

"Ban đầu anh cũng không biết đó là thích, chẳng qua nhìn thấy cô ấy liền cảm thấy vui vẻ một cách khó hiểu, sau đó lại chưa bao giờ có loại cảm giác này đối với người khác, nhưng khi gặp lại cô ấy một lần nữa..."

"Mới nhận ra? Giáo sư Lục, cung phản xạ của ngài hơi dài rồi đấy!" Tiểu Mỹ trào phúng.

Tôi kinh ngạc đến mức ngây người tại chỗ, Lục Chinh... hắn thích tôi sao?

17.

"Cô ấy có biết anh thích cô ấy không?"

Lục Chinh lắc đầu: "Không biết, cô ấy có lẽ... không biết anh là ai."

Làm sao có thể chứ? Tôi biết anh mà, Lục Chinh, Lục Chinh, cái tên chiếm trọn thanh xuân của tôi.

Tiểu Mỹ đỡ trán: "Giáo sư Lục, thích của anh không khỏi... quá kín đáo rồi."

Sau đó, bọn họ lại trò chuyện một lúc, nhưng từ đầu đến cuối tôi vẫn không hiểu tại sao Lục Chinh lại biết tôi.

Trước khi rời đi, Tiểu Mỹ nói với Lục Chinh: "Em phải đi công tác, hy vọng cô ấy có thể tỉnh lại sớm, ừm... quyển sổ tay kia cũng có thể trở nên hữu ích sớm hơn, nhưng mà Lục Chinh, hàng ngàn kỹ thuật theo đuổi một cô gái, cũng không bằng chân thành nói với cô ấy một câu anh thích em, chúc hai người may mắn."

Lục Chinh vẫn không quản mưa gió mỗi ngày đến bệnh viện hỏi thăm sức khỏe của tôi, từ khi lá rụng phủ kín mặt đất đến khi tuyết rơi đầy mái nhà, rồi lại đến khi cành liễu đâm chồi non, ngày nào hắn cũng đến.

Đêm hôm đó, hắn dùng khăn lông lau tay cho tôi, sau đó đột nhiên chống hai tay ở bên người tôi, cúi đầu, áp nhẹ trán vào trán tôi.

Như thể đã kìm nèn rất lâu, hắn nói: "Thẩm Điểm Điềm, em mau tỉnh lại một chút có được không?"

Nước mắt như chợt trào ra từ khóe mắt tôi, tôi sờ một cái, không thấy gì, nhưng khi Lục Chinh ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy tôi nằm trên giường bệnh, nước mắt chảy ra từ khóe mắt.

Mặt nạ dưỡng khí tôi đeo đã sớm bị tháo xuống, khi Lục Chinh nhìn thấy những giọt nước mắt của tôi, ngón tay hơi run rẩy lau đi khóe mắt tôi, sau đó gọi một tiếng thật nhỏ:

"Điềm Điềm."

Vài giây trôi qua, tôi vẫn bay ở sau lưng hắn.

Đột nhiên hắn siết chặt chiếc khăn lông, mu bàn tay nổi lên những đường gân xanh, chậm rãi cúi đầu chạm vào môi tôi.

Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy đầu choáng váng, trời đất quay cuồng, cả người như bị hố đen hút vào, khi mở mắt ra lần nữa đã là ban ngày.

Tôi đã trở lại thân xác của mình.

Ngón tay vô thức cử động, nhớ đến cảnh tưởng tối qua, tôi không khỏi than thở, chẳng lẽ tôi bị trúng lời nguyền gì đó sao?

Cần nụ hôn của Lục Chinh mới có thể tỉnh lại?

Sau đó tôi vừa vui mừng vừa xấu hổ, không biết sau khi Lục Chinh hôn tôi xong còn làm gì nữa không?

Nằm quá lâu, tôi có chút không linh hoạt ngồi dậy, lúc này, Lục Chinh vừa vặn đẩy cửa bước vào, thấy tôi tỉnh lại, sửng sốt một lúc, sau đó nhìn tôi không chớp mắt, từng bước đi về phía tôi.

Tôi bị hắn nhìn có chút không được tự nhiên, đang định chào hỏi hắn một tiếng, nói "Hi, tôi tỉnh rồi", liền bị hắn kéo vào trong lòng.

Sức lực kia, chỉ hận không thể khảm tôi vào trong cơ thể hắn.

Tôi không còn sức giãy giụa, đành để mặc cho hắn ôm, một lát sau, tôi nghe hắn nhẹ giọng nói bên tai tôi: "Em đã ngủ rất lâu rồi."

Bác sĩ nói quan sát thêm hai ngày là có thể xuất viện.

Hai ngày đó, Lục Chinh vẫn mỗi ngày đến bệnh viện chăm sóc tôi, nhưng chuyện hắn thích tôi hôn tôi, hắn lại một chữ cũng không nói.

Cho dù tôi có ám chỉ thế nào, hắn cũng không nói gì, tôi sốt ruột đến mức xoay vòng vòng.

Nếu hắn không nói, tôi xuất viện sẽ phải về nhà của mình, đến lúc đó phải làm sao đây? Chẳng phải là bỏ lỡ một đoạn lương duyên sao?

Ngày xuất viện, tôi ngồi trên xe của Lục Chinh, nhìn hắn vững vàng lái về hướng nhà tôi, nôn nóng đến mức tâm hoảng ý loạn, liền bóng gió hỏi hắn: "Cái đó, Lục Chinh, anh không có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"

Ngón tay mảnh khảnh của hắn đặt trên vô lăng, liếc nhìn tôi: "Nói cái gì?"

Tôi hít một hơi thật sâu, kiên nhẫn nhắc nhở hắn: "Đúng vậy, chính là cái đó... anh cái gì tôi."

"Cái gì?"

"Anh... cái gì cái gì... tôi."

Tôi đã vứt bỏ hết sự thẹn thùng của một cô gái nhỏ để nhắc nhở hắn đến mức này rồi, nếu không nói tôi sẽ...

"Kít" một tiếng, xe vững vàng dừng ở trước cửa khu nhà.

Tôi tức giận xuống xe, không thèm quay đầu lại đi về phía trước.

Hừ! Không thích tôi thì dẹp đi!!!

18.

Nhà tôi ở tầng 1, giận đùng đùng mở cửa đi vào, vừa định đóng cửa lại liền bị một bàn tay ngăn trở.

Là Lục Chinh.

Không muốn nói chuyện với hắn, tôi quay đầu định bỏ đi.

Nhưng không ngờ đến lại bị hắn kéo lại đè ở trên cửa, buộc phải ngẩng đầu đối diện với đôi mắt tràn ngập tính xâm lược của hắn.

Lần này, tôi có thể cảm nhận rõ ràng trái tim nhỏ bé của mình đang đập bùm bụp.

Hắn nói: "Thẩm Điềm Điềm, nhìn anh nhiều lần như vậy, có gì muốn nói không?"

Hả?

Sao lời này nghe lại quen tai như vậy?

Tôi suy nghĩ cẩn thận một lát, nhìn hắn giả vờ rụt rè nói: "Tôi đã nói sẽ không nói… ưm…"

Hô hấp đột nhiên bị ngăn trở, chẳng mấy chốc chân tay tôi liền bủn rủn, chỉ có thể dựa vào người hắn, cũng không biết qua bao lâu, hắn mới buông tôi ra.

Ngay khi đang bận thở dốc, tôi nghe thấy giọng nói khàn khàn của hắn vang lên bên tai:

"Em có biết trong lúc em hôn mê, anh đã nghĩ cái gì không?"

Đầu óc tôi choáng váng, để mặc cho hắn ôm vào trong ngực, chẳng biết tại sao, hốc mắt lại hơi ê ẩm.

Lục Chinh nói: "Anh đã nghĩ rằng duyên phận phải lớn đến mức nào mới có thể làm cho chúng ta gặp nhau hai lần, mà cả hai lần anh đều thích em chứ?"

Nhân lúc nước mắt chưa kịp trào ra, tôi vội vàng vùi mặt vào ngực hắn, hắn nói hắn thích tôi, hắn thích tôi...

Hóa ra từ đầu đến cuối đều không chỉ có một mình tôi.

...

Sau khi ở bên nhau, tôi dọn đến sống cùng Lục Chinh, nhìn ngôi nhà mà mình đã sống với tư cách là một linh hồn trong một thời gian dài, tôi vô cùng xúc động bồi hồi.

Vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.

Ngày đó, khi tôi và Lục Chinh ra cửa tản bộ gặp bà Chu, nhìn thấy tôi, mặt bà Chu tràn đầy sự vui vẻ và yên lòng: "Tiểu Lục của chúng ta cuối cùng cũng yêu đương rồi."

Dứt lời nhìn tôi một lượt từ trái sang phải, chậm rãi nói: "Sao tôi lại cảm thấy cô gái này có một cảm giác quen thuộc khó hiểu nhỉ."

Lục Chinh cười khẽ: "Có lẽ bà và cô ấy tương đối có duyên."

Tôi vội vàng gật đầu.

Trên đường xe cộ qua lại, chúng tôi đi ngang qua một quầy hàng vỉa hè nhỏ, người kia gọi hai chúng tôi lại, dùng hết sức lực để rao bán đống đá màu ngọc bích trước mặt anh ta.

Tôi nhìn thử, đây chẳng phải là đá nhân duyên lúc trước của Lục Chinh sao?

"Có viên đá nhân duyên này, nhất định có thể tìm được người có duyên, mua một tặng một, không mua được thiệt thòi, không mua được thiệt thòi..."

Tôi liếc nhìn Lục Chinh, nhịn cười kéo hắn rời đi.

Đi được một đoạn xa, giọng nói của người kia dường như vẫn văng vẳng bên tai, tôi bừng tỉnh nhớ ra có một chuyện quên chưa hỏi Lục Chinh.

"Hồi cấp 3 sao anh lại biết em?”

Hắn trầm mặc một lát, nhàn nhạt nói: "Thành tích ngữ văn hồi cấp 3 của em rất tốt."

Tôi gật đầu, đúng là môn tôi học giỏi hồi cấp 3 chính là ngữ văn, vì chuyện này giáo viên ngữ văn còn đặc biệt quan tâm đến tôi, thường xuyên hỏi tôi mượn bài thi nói muốn mang về cho con trai cô ấy học tập một chút, nhưng mà...

"Điều này hẳn là cũng không đủ để làm cho anh biết em."

"Có chuyện em có lẽ không biết, giáo viên ngữ văn hồi cấp 3 của em... là mẹ của anh."
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thiên kim thật là đại sư Đạo giáo
  • Dịch: Mộng không thường.
Phần 3 END
Vợ Nhỏ Của Giáo Sư Bạc
Vợ Nhỏ Của Giáo Sư Bạc
Dị Năng Giáo Sư
  • Tâm Tại Lưu Lãng
Dị Năng Giáo Sư
  • Tâm Tại Lưu Lãng

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom