• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Giáo sư Lục của tôi (1 Viewer)

  • Phần 6

---

11.

Sự việc xảy ra đột ngột, tôi cũng không ngờ mình lại biến đổi nhanh như vậy.

Giây cuối cùng trước khi ngất đi, tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất là... có thể được Lục Chinh bế kiểu công chúa.

Quá đã!!!

Khi tôi bắt chước cảnh nữ chính trong phim thần tượng chậm rãi mở mắt ra sau khi bị té xỉu, ngạc nhiên phát hiện, gương mặt của Lục Chinh hình như có chút xa xăm.

Tầm mắt từ từ đi xuống, đến tận khi nhìn thấy đôi dép bông mà hắn đang đi.

Rất tốt, tôi vẫn còn nằm trên sàn phòng tắm.

"Anh... không thể bế tôi ra ngoài sao?" Tuy nói là tôi vì nhìn trộm hắn tắm mà bị đập đầu hôn mê bất tỉnh, nhưng dù sao tôi cũng là con gái, cứ mặc kệ tôi nằm dưới đất thế này sao?

Hắn nghe vậy ngồi xổm xuống, cau mày khẽ cười nói: "Tôi cũng muốn lắm!"

Vừa nói hắn vừa đưa tay nắm lấy tay tôi, nhưng cái gì cũng không nắm được.

Tôi: "..."

Trong phòng khách, Lục Chinh mặc quần áo ngủ lười biếng dựa vào sofa, ngón tay thon dài gõ vào lưng ghế một cách có quy luật.

Tôi rúc vào một góc khác trên sofa.

"Nhìn tôi nhiều lần như vậy, có gì muốn nói không?" Hắn nghiêng mặt sang một bên nhìn về phía tôi.

Trong nháy mắt, vô số suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi, ngoài mặt làm bộ như thẹn thùng trả lời: "Tôi sẽ không nói cho người khác..."

Nội tâm lại không ngừng cầu nguyện:

Mau bắt tôi phụ trách đi!

Mau bắt tôi phụ trách đi!

Một lúc sau, Lục Chinh gật đầu, lạnh lùng nói một câu "Được".

Tôi: "???"

Chỉ vậy thôi sao? Sao lại không làm theo kịch bản vậy?

Sáng sớm hôm sau, tôi lại tỉnh dậy trong ngực Lục Chinh, cả người được hắn ôm lấy, đối diện với gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc này, tôi sợ mình không cầm được lòng hôn lên, vì vậy vội vàng xoay người định xuống giường.

Nhưng lại ngoài ý muốn bị hắn ôm càng chặt hơn, tôi khẽ hừ một tiếng, thấy hắn không có ý định tỉnh lại, nhìn gương mặt của hắn nuốt một ngụm nước miếng, nhắm mắt chuẩn bị hôn lên.

Ngay khi tôi chỉ còn thiếu 0.0001 cm là có thể hôn hắn, chuông cửa vang lên, tôi bị dọa lập tức biến đổi trở về, không hôn được...

Rất giận dữ!!!

Lục Chinh bị đánh thức, mở mắt theo thói quen nhìn về phía tôi, sau đó vò mái tóc có chút rối bời đi ra mở cửa.

Đứng ngoài cửa là một người phục nữ, một người phụ nữ rất xinh đẹp.

Cô ấy nhẹ nhàng cười nói: "Lục Chinh, quần áo của em rơi xuống ban công nhà anh."

Nghe cô ấy nói, trong đầu tôi nháy mắt vang lên một hồi chuông cảnh báo, người đẹp này biết Lục Chinh, hơn nữa bộ dáng nhìn giống như còn rất quen thuộc?

Người đẹp kia đi ra ban công nhặt quần áo lên, nói với Lục Chinh: "Anh vừa mới tỉnh giấc à? Hôm qua em vừa đi công tác về, cùng đi ăn nhé?"

Tôi không nói một lời bay đến bên cạnh người đẹp kia, tỉ mỉ đánh giá trên dưới trái phải một lượt, quả thật là... đẹp hơn tôi.

Nửa giờ sau, trong nhà chỉ còn lại một người là tôi, à không, chỉ còn lại một linh hồn là tôi.

Lục Chinh và người đẹp kia đi ăn sáng, ồ, hóa ra người đẹp kia chính là Tiểu Mỹ ở trên tầng.

Quả đúng là người cũng như tên.

Tôi suy sụp bay vào thư phòng của Lục Chinh, lại bay đến trước tấm ảnh trên giá sách kia.

Đã qua nhiều năm như vậy, tôi và Lục Chinh dường như đều đã thay đổi, lại dường như không hề thay đổi.

Chúng tôi đều trở nên trưởng thành hơn, không thay đổi chính là tôi vẫn không thể đứng bên cạnh hắn.

Chợt cảm thấy có chút may mắn, lúc đó cũng không vì sắc đẹp mà đánh mất lý trí, vì một tình cảm đơn phương không có kết quả mà từ bỏ lựa chọn của chính mình, mù quáng đuổi theo bước chân của hắn.

12.

Sự xuất hiện của Tiểu Mỹ đã phá vỡ nhưng ảo tưởng tốt đẹp của tôi trong khoảng thời gian này.

Giống như một viên đá làm vỡ tan bong bóng.

Cô ấy khiến cho tôi hiểu rằng, từ đầu đến cuối, tôi và Lục Chinh chỉ là nghững người đến từ hai thế giới khác nhau.

Trước đây là vậy, hiện tại cũng là vậy.

Tôi bay đến cửa phòng khách, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín, suy nghĩ miên man.

Thật muốn đi ra ngoài.

Nghĩ như vậy, tôi vô thức nhích lại gần hơn, sau đó hét lên một tiếng, bị bắn ra rất xa.

Mà ngay lúc này, cửa bị mở ra từ bên ngoài, Lục Chinh và Tiểu Mỹ đứng ở trước cửa.

Nhìn thấy tôi, tâm trạng Lục Chinh vốn đang rất tốt lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, quay người không biết nói câu gì đó với Tiểu Mỹ rồi trực tiếp đóng cửa lại.

Tôi nằm trên đất chờ cơn đau kia qua đi, nhìn thấy Lục Chinh, tôi theo bản năng muốn đứng dậy, nhưng vừa động đậy một cái lại càng đau đớn hơn.

"Đừng cử động." Lục Chinh đặt đồ trong tay xuống, đứng bên cạnh cúi đầu nhìn tôi, lông mày nhíu chặt, "Cô lại muốn đi ra ngoài à?"

Tôi quay đầu đi trầm mặc một lát, điều chỉnh lại tâm trạng rồi nói với hắn: "Tôi muốn đi ra ngoài."

Tôi muốn quay trở lại thân xác của mình, trong khoảng thời gian này, bởi vì sống chung với Lục Chinh quá hòa hợp, làm cho tôi sắp quên mất ý nghĩ ban đầu của mình.

Hiện tại Tiểu Mỹ xuất hiện vừa hay nhắc nhở tôi.

Tôi nên rời đi.

Một lát sau, tôi từ dưới đất bay lên, nghe Lục Chinh thấp giọng nói:

"Đừng để bản thân bị thương, tôi sẽ tìm cách."

Tôi cảm thấy mình làm như vậy là không tốt, Lục Chinh cũng không làm gì sai cả, lại còn phải giúp tôi tìm cách, còn tôi thì hay rồi, bởi vì Tiểu Mỹ mà giận dỗi với hắn, tôi dựa vào cái gì chứ?

Liếc nhìn đồ vật trong tay hắn, tôi nở nụ cười, hỏi hắn: "Anh và Tiễu Mỹ quen biết rất lâu rồi sao?"

Lục Chinh đặt cái hộp lên bàn, khóe môi cong lên nói: "Ừ, chúng tôi biết nhau từ nhỏ, cô ấy là con gái đồng nghiệp của mẹ tôi."

Ồ ~ Thanh mai trúc mã à...

Tôi chua quá đi!!!

Nhưng tôi không biểu hiện ra, vì vậy lại hỏi tiếp: "Vậy có phải mẹ anh cũng rất thích cô ấy không?"

"Là rất thích." Hắn dùng con d a o nhỏ rạch chiếc hộp kia, lấy ra một chồng tài liệu.

Tôi càng chua hơn!!!

Không giả bộ được nữa, tôi lấy cớ muốn đi xem TV, Lục Chinh nghe thấy, theo thói quen đi đến bật TV lên, giúp tôi mở bộ phim tôi vẫn thường xem ra.

Tôi nằm trên thảm, thật ra một chữ cũng không lọt vào tai, trong đầu vẫn luôn suy nghĩ Lục Chinh và Tiểu Mỹ.

Xé lòng ngứa gan.

Buổi chiều, Tiểu Mỹ lại đến, cô ấy vừa đến, Lục Chinh liền đưa cô ấy vào thư phòng.

Trong lúc đó, Lục Chinh còn đi ra ngoài dặn dò tôi xem phim cho cẩn thận.

Tôi: "..."

Đây là đặc biệt đến nhắc nhở tôi không nên đi quấy rầy bọn họ sao?

Khó chịu ch ế t mất.

Mãi đến chiều tối, Tiểu Mỹ mới rời đi, trước khi đi, cô ấy còn nở một nụ cười tuyệt đẹp với Lục Chinh: "Lục Chinh, ngày mai gặp lại."

Nếu không phải tôi không thể rơi nước mắt, tôi có lẽ đã khóc òa ngay tại chỗ.

Vài ngày sau đó, Tiểu Mỹ mỗi ngày đều sẽ đến và ở lại một lúc, tâm trạng của Lục Chinh rất tốt, trong niềm vui còn mang theo một chút căng thẳng không dễ thấy.

Đây rõ ràng là giống hệt như khi tôi thầm mến hắn.

Ngay cả bà Chu buổi chiều hôm đó ra cửa vừa lúc gặp được Lục Chinh về nhà cũng cười híp mắt trêu đùa:

"Tiểu Lục à, tôi nhìn cậu gần đây mặt mày tươi tỉnh rạng rỡ, có chuyện gì tốt phải không?"

Lục Chinh sửng sốt, ho khan vài tiếng, nhẹ giọng hỏi: "Rõ ràng như vậy sao ạ?"
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thiên kim thật là đại sư Đạo giáo
  • Dịch: Mộng không thường.
Phần 3 END
Vợ Nhỏ Của Giáo Sư Bạc
Vợ Nhỏ Của Giáo Sư Bạc
Dị Năng Giáo Sư
  • Tâm Tại Lưu Lãng
Dị Năng Giáo Sư
  • Tâm Tại Lưu Lãng

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom