• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Giáo sư Lục của tôi (1 Viewer)

  • Phần 9 END

---

(Ngoại truyện Lục Chinh)

1.

Cô ấy thay đổi rất nhiều, mặt không còn bụ bẫm nữa, mi mắt cũng trở nên tinh xảo hơn, những thay đổi này khiến tôi thoạt nhìn không nhận ra cô ấy...

Thẩm Điềm Điềm.

Nhưng khi gặp lại cô ấy, tôi cũng không cảm thấy ngạc nhiên lắm.

Tôi vẫn nhớ năm lớp 10, mẹ tôi mang một tờ giấy thi về, nói rằng nó là của học sinh giỏi môn ngữ văn nhất trong lớp của bà ấy, bảo tôi học tập bài văn của cô ấy một chút.

Kể từ đó, cứ sau mỗi bài thi nhỏ, bài thi lớn, bài thi tổng kết, mẹ tôi đều sẽ mượn bài thi của cô ấy cho tôi xem.

Ba chữ "Thầm Điềm Điềm" đã xuyên suốt 3 năm cấp 3 - cả tuổi thanh xuân của tôi.

Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là khi đi đưa đồ cho mẹ tôi, lúc quay người rời đi, đúng lúc gặp được cô ấy đang được một giáo viên khác gọi vào.

Khoảnh khắc lướt qua vai nhau, tôi ngửi thấy mùi bột giặt sạch sẽ trên người cô ấy, cũng nhìn thấy cả đôi lông mày cong và gương mặt nhỏ xinh mũm mĩm của cô ấy nữa.

Nhịp tim không tự chủ được chậm lại, trong đầu hiện lên nét chữ của cô ấy, quả thực là... chữ viết cũng giống như chủ nhân của nó.

Tròn trịa, nhỏ nhắn.

Đêm hôm đó, tôi cầm bài thi của cô ấy nhìn đi nhìn lại một lúc lâu, nhưng kỳ lạ là tôi không thể nào tập trung được, ngược lại cứ vô thức nhớ đến cuộc gặp gỡ ban ngày.

Sau đó, ở dưới họ tên của cô ấy, cố gắng bắt chước nét chữ của cô ấy, tôi viết một dòng chữ:

Thẩm Điềm Điềm.

Sau đó, mỗi lần đi ngang qua lớp của cô ấy, tôi luôn vô thức tìm kiếm bóng dáng của cô ấy, còn cô ấy lại luôn lặng lẽ ở trong một góc, hoặc là làm bài tập, hoặc là nằm ngủ, thỉnh thoảng cũng sẽ nâng cằm ngẩn ngơ.

Khi đó tôi chỉ cảm thấy cô ấy không giống với các cô gái khác, nhưng lại không thể nói rõ không giống chỗ nào, hiện tại nghĩ lại, làm gì có cái gì không giống nhau, đó chẳng qua chỉ là một bộ lọc mà tôi tự thêm vào cho cô ấy mà thôi.

Ba năm cứ như vậy vội vã trôi qua, sau kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi giả vờ như vô tình hỏi mẹ tôi thành phố mà Thẩm Điềm Điềm có thể sẽ đến, tôi chỉ muốn biết mà thôi, cũng không hề xúc động đến mức không màng tất cả mà chạy theo bước chân của cô ấy.

Huống chi, khi đó tôi cũng không biết loại cảm giác nhàn nhạt đó chính là thích.

2.

Tôi và cô ấy đến hai thành phố khác nhau, cách rất xa, tôi cũng không còn nghe thấy tin tức của cô ấy nữa.

Nhưng mà... tôi dường như cũng không thể tìm được cảm giác khi đó ở trên người một người khác nữa.

Giống như đuôi tóc mềm mại lướt qua đầu quả tim, vừa mềm vừa ngứa, khiến con tim xao xuyến.

Cho đến nhiều năm sau... gặp lại cô ấy một lần nữa.

Khi đó chỉ cảm thấy cô ấy hơi quen mắt, cũng không biết là ai.

Sau đó, cô ấy nói cô ấy tên là Thẩm Điềm Điềm.

Tôi bừng tỉnh, nhất thời không nói rõ cảm xúc trong lòng là gì, cõ lẽ là niềm vui đoàn tụ sau một thời gian dài xa cách!

Cô ấy đã thay đổi, trở nên xinh đẹp hơn, rực rỡ hơn.

Loại cảm giác tim đập loạn nhịp trước kia... dường như lại quay trở lại.

Tôi nghĩ, tôi thích cô ấy, là loại thích mà mỗi ngày đếu muốn nhìn thấy cô ấy.

Tôi tìm thấy thân xác của cô ấy, mỗi ngày đều đến thăm cô ấy, đồng thời cũng tìm đủ mọi cách để đưa cô ấy trở lại.

Đôi khi trong đêm khuya thanh vắng, tôi cảm thấy bản thân có chút nực cười, rõ ràng tôi không phải một người tin vào chuyện quỷ thần, nhưng vì cô ấy, tôi đã tin tưởng một cách triệt để.

Nhưng tôi không biết tình cảm mà cô ấy dành cho tôi là gì, cô ấy... có biết tôi không? Có biết tôi tốt nghiệp cùng một trường cấp 3 với cô ấy không?

Vì vậy, tôi đóng khung tấm ảnh kia đặt ở thư phòng, trong tấm ảnh đó, có bóng dáng của cô ấy.

Điều thực sự khiến tôi nhận ra rằng cô ấy cũng thích tôi là khi bà Chu nhắc đến Tiểu Mỹ, tối hôm đó, cô ấy liên tục thất thần, thua hết ván cờ này đến ván cờ khác.

Tiểu Mỹ là bạn của tôi, thường xuyên đi công tác, lần đó cô ấy trở lại, tôi đặc biệt thỉnh giáo cô ấy cách theo đuổi một cô gái, cô ấy cũng là con gái, cô ấy hẳn là hiểu rõ.

Nhưng còn chưa kịp dùng đến những kỹ năng và phương pháp kia, Thẩm Điềm Điềm cô ấy đã...

Biến mất.

3.

Tôi cũng không giỏi biểu đạt tình cảm của mình, nhưng sau khi nhận ra mình thích cô ấy, tôi mới phát hiện loại cảm xúc tích lũy từng ngày ấy đã tích lũy đến sâu sắc từ bao giờ.

Có lẽ là qua thời gian rất dài, dài đến nỗi tôi cho rằng cô ấy sẽ nằm như vậy cả đời, cô ấy tỉnh lại.

Tôi có chút không khống chế được ôm chầm lấy cô ấy, nhưng mặt khác lại ảo não không biết mình làm như vậy có dọa đến cô ấy hay không.

May mắn là, cô ấy không bài xích việc tôi đến gần, thậm chí còn biểu hiện rất vui vẻ.

Nhìn vẻ mặt ngây thơ và hành động đáng yêu của cô ấy, tôi... không kìm được lòng mình.

Tôi biết, cô ấy cũng thích tôi, nhưng cô ấy nhất định không biết, tôi đã thích cô ấy từ lâu rồi.

Cho dù hồi cấp 3 cô ấy không biết tôi là ai, cho dù tôi không gặp lại cô ấy nhiều năm như vậy, nhưng khi gặp lại cô ấy một lần nữa, tôi vẫn sẽ rung động vì cô ấy.

Sau khi ở bên nhau, Điềm Điềm thường xuyên quấn lấy tôi hỏi chuyện trước kia, chẳng hạn như:

Bắt đầu thích cô ấy từ khi nào?

Tôi có từng thích cô gái nào khác hay không?

Quan hệ của tôi và Tiểu Mỹ tốt đến mức nào?

Thật ra thì tôi đều hiểu, cô ấy không có cảm giác an toàn, cho nên tôi không hề cảm thấy phiền phức mà nói cho cô ấy nghe hết lần này đến lần khác, tôi đã thích cô ấy từ rất lâu rất lâu rồi, tôi chưa từng thích cô gái nào khác, tôi và Tiểu Mỹ chỉ là bạn bè bình thường...

Đã nhiều năm như vậy, người có thể thu hút tôi, vẫn chỉ có cô ấy.

Tối hôm đó, tôi dựa vào thành giường đọc tin tức, cô ấy đột nhiên đưa điện thoại qua nói muốn tôi làm một cuộc khảo sát.

Kiểm tra... bạn là loại trái cây nào.

Kết quả là một loại trái cây quý hiếm, gọi là sương sen.

Sự chú ý của cô ấy chuyển hướng ngay lập tức, cô ấy không tiếp tục chơi mấy trò khảo sát kia nữa, quay sang tìm kiếm loại trái cây này.

Tận đến trước khi đi ngủ, cô ấy vẫn còn lẩm bẩm: "Không biết sương sen có vị như thế nào, em còn chưa ăn qua."

Tôi suy nghĩ, trả lời cô ấy: "Là vị ngọt."

"Sao anh biết? Anh ăn rồi à?"

"Không, nhưng không phải anh đã nói rồi sao, anh chính là sương sen."

Của Điềm Điềm.

Trong bóng tối, tôi xoay người đè lên cô ấy, ghé vào tai cô ấy thì thầm: "Cho nên, em có muốn ăn thử không?"

---

(Hoàn toàn văn)
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thiên kim thật là đại sư Đạo giáo
  • Dịch: Mộng không thường.
Phần 3 END
Vợ Nhỏ Của Giáo Sư Bạc
Vợ Nhỏ Của Giáo Sư Bạc
Dị Năng Giáo Sư
  • Tâm Tại Lưu Lãng
Dị Năng Giáo Sư
  • Tâm Tại Lưu Lãng

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom