• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Giấc mơ tỷ phú - Triệu Phong (31 Viewers)

  • Chương 294: Sát cánh cùng bay

Chương 294: Sát cánh cùng bay

Giờ phút này Lý Thư Yểu chỉ còn thấy mất mát trong lòng.

Đây là khí phách của một quân tử? Tử Văn luôn là một người có khí phách quân tử, sao giờ lại biến thành như này? Lý Thư Yểu không hiểu.

Thậm chí cô ta còn cảm thấy Vương Tử Văn còn không bằng Triệu Phong.

ít nhất thì Triệu Phong chưa bao giờ chịu khuất phục bởi cường quyền, ngược lại Vương Tử Văn vẫn luôn tự xưng là quân tử thì dần dần lại khiến cô ta không thể hiểu nổi.

Tạ Lâm Vũ nhìn Triệu Phong, Triệu Phong khẽ cười một cái.

Ngay sau đó, Tạ Lâm Vũ ra lệnh cho Vương Tử Văn: "Cậu, đi rót rượu cho người anh em đó đi."

Cái gì? Vương Tử Văn sững sờ tại chỗ.

Tạ Lâm Vũ còn bảo mình đi rót rượu cho Triệu Phong! Tôi đường đường là đệ nhất tài tử của tỉnh thành, là cậu chủ nhà họ Vương, sao lại phải rót rượu cho cái thằng Triệu Phong vô danh tiểu tốt đó!

"Cậu là người điếc à? Không nghe thấy hả?" Tạ Lâm Vũ tức giận quát.

"Tôi."

Vương Tử Văn không ngừng tự hỏi trong lòng, rốt cuộc là tại sao, lúc nãy cậu Tạ đã nói là nhận nhầm người rồi cơ mà, sao lại còn tốt với Triệu Phong như vậy?

Vương Tử Văn nhìn một đội người sau lưng Tạ Lâm Vũ, lập tức bỏ cái suy nghĩ phản bác lại đi.

"Vâng, để tôi đi rót rượu".

Vương Tử Văn xanh mặt, cổ kìm nén cơn tức giận, rót rượu cho Triệu Phong.

Rót rượu xong, Vương Tử Văn hỏi dò: "Cậu Tạ, quan hệ của ngài và anh ta là gì vậy? Lúc nãy ngài đã nói là anh ta chỉ giống với người anh em của ngài thôi

ma?"

"Không phải anh em thì không thể gọi đến uống rượu với nhau à? Lý do rất đơn giản, tôi thấy anh ấy rất thuận mắt, cậu có ý kiến gì?" Tạ Lâm Vũ trừng mắt với Vương Tử Văn.

Vương Tử Văn thấy thế thì liên tục khoát tay nói: "Không, không ạ, không dám, không dám

Lúc này Vương Tử Văn đang rất tức giận trong lòng, anh ta không ngờ Triệu Phong lại chiếm thế thượng phong của anh ta nhờ ngoại hình, cậu Tại đúng là không ra chiêu theo lẽ thường chút nào.

Triệu Phong khẽ cười một cái, đây chỉ mới là khai vị thôi, "món quà bất ngờ" dành cho Vương Tử Văn còn hơn thế này nhiều.

Thấy Vương Tử Văn bị soi mói, Lý Hàn Lâm đã chuẩn bị một món quà cho Ta Lâm Vũ để xoa dịu bầu không khí.

"Cậu Ta, từ lâu tôi đã biết ngài có nhã hứng, tôi có một bức chữ của thầy Hạ Tri Lễ, hôm nay tặng cho ngài"

Lý Hàn Lâm nói xong thì vỗ tay một cái để quản gia đem bức chữ còn chưa xem hết đó lên.

Hạ Tri Lễ là người đứng đầu trong giới thư pháp ở tỉnh thành, là người rất nổi tiếng, Lý Hàn Lâm nghĩ là tặng quà cho Ta Lâm Vũ sẽ không bị mất điểm.

"Ồ? Tôi xem một chút" Tạ Lâm Vũ nói.

Lý Hàn Lâm lòng tràn đầy vui vẻ đưa cho Ta Lâm Vũ.

Mà lúc Tạ Lâm Vũ mở bức chữ này ra xem thì liền nhíu chặt lông mày lại, bởi vì chữ cuối cùng là người anh em Triệu Phong của mình kí tên.

"Lý Hàn Lâm ông lừa tôi?" Tạ Lâm Vũ tức giận nói. Ngay sau đó, Lý Hàn Lâm tựa như một con mèo bị hoảng sợ, run rẩy nói: "Không... Không, cậu Tạ, tôi nào dám lừa ngài chứ.:

Lý Hàn Lâm kêu oan kêu khổ trong lòng, cậu Tạ đúng là khó hầu hạ.

"Còn nói không? Thế sao bức chữ của thầy Hạ mà chỗ kí tên này lại là thầy Triệu!"

Tạ Lâm Vũ thấy người kí tên là Triệu Phong, cộng thêm sự hiểu biết của anh ấy về Triệu Phong, anh ấy ứng biến rất nhanh, gọi Triệu Phong là thầy Triệu cũng chẳng có gì quá đáng.

"Hả?" Lý Hàn Lâm nhìn chỗ kí tên thì thấy đúng là không phải Hạ Tri Lễ, mà là họ Triệu, tên Phong!

Triệu Phong?

Cái này chắc không phải là chữ của Triệu Phong đâu nhỉ? Lý Hàn Lâm rối bời, mẹ nó chắc là có ma rồi!

Sao chữ kí trên đó lại là Triệu Phong! Chẳng lẽ là trùng tên?

"Chuyện này... Chuyện này." Lý Hàn Lâm không biết nên trả lời Tạ Lâm Vũ như thế nào.. "Lý Hàn Lâm, ông còn dám nói là không lừa tôi, chẳng lẽ tôi không phân biệt được chữ Hạ và chữ Triệu à?" Tạ Lâm Vũ lạnh lùng chất vấn.

Lý Thư Yểu và Vương Tử Văn thấy cảnh này thì rất buồn bực, mà những vị khách khác cũng trở nên hoang mang.

Không phải thầy Hạ à? Thầy Triệu là ai vậy?

"Ông nội, con xem chút" Lý Thư Yểu đi tới nhìn lướt qua chữ kí, đôi mày thanh tú lập tức nhíu lại, vẻ mặt kinh ngạc.

Đằng sau món quà thư pháp này của thầy Hạ Tri Lễ chợt có hai chữ "Triệu Phong"!

"Sao lại như vậy? Sao lại là kí tên Triệu Phong?" Lý Thư Yêu nghi ngờ: "Chẳng lẽ Triệu Phong cũng thông thạo thư pháp à?".

Vương Tử Văn nghe thấy thế thì vội vã nhìn vào bức chữ rồi đứng chết trân tại chỗ.

"Lý Hàn Lâm, ông còn nói được gì nữa không?" Triệu Phong cười khẩy: "Ông tự nói, có nên và miệng không?"

"Cậu! Cậu đừng có nói nhảm!"

Lý Hàn Lâm tức đến mức mặt nổi gân xanh, chỉ vào Triệu Phong, sau đó lại vội vàng giải thích với Tạ Lâm Vũ: "Cậu Tạ, không phải tôi cố tình đầu, tôi thật sự không phải đang trêu đùa ngài đầu, không cần biết thầy Hạ hay thầy Triệu, bức chữ này là thật sự rất hay, được viết như được ông trời trợ giúp!"

Triệu Phong nghe nói thế thì cười khẩy: "Lý Hàn Lâm à Lý Hàn Lâm, cái mà ông khen là viết rất hay đó thật ra là tôi tự tay viết đấy, chắc là ông không ngờ được đâu nhỉ, không phải chỉ đơn giản là trùng tên đâu!"

"Không sai, bức chữ này đúng là được sao chép lại thôi, nhưng ông nói dối thì là nói dối, đừng cãi chày cãi cối nữa!" Tạ Lâm Vũ nói, giao quyền và miệng cho Triệu Phong.

Anh ấy nói: "Người anh em này, cậu thay tôi và miệng mười lần!"

Triệu Phong và Tạ Lâm Vũ nhìn nhau cười một cái, nhanh chóng vung tay lên, Lý Hàn Lâm còn chưa kịp phản ứng đã bị tát hai cái.

Lý Hàn Lâm bị tát hại cải, sợ đến mức ngồi bệt xuống đất, cứ bò lùi về phía sau trên sàn nhà giống như một con chó Sharpei.

"Cậu Tạ đừng đánh, Triệu Phong cậu dừng lại, tôi chỉ phạm một lỗi nhỏ, không đến mức bị đánh chứ"

Tạ Lâm Vũ thờ ơ, anh ấy chỉ tìm lý do để dạy dỗ Lý Hàn Lâm thôi chứ chẳng liên quan gì đến lỗi to hay lỗi nhỏ, dám bắt nạt người anh em Triệu Phong thì phải bị đánh.

Lý Thư Yểu thấy thế thì rất xấu hổ, cô ta không ngờ ông nội chẳng có một chút tác phong của một gia chủ, đường đường là một trong tử lão của tỉnh thành lại trở nên khó coi như thế này.

Nhưng cô ta vẫn đau lòng cho ông nội, xông lên phía trước định cầu xin.

Vẻ mặt Triệu Phong lạnh lùng, tìm ra khe hở rồi tát mạnh Lý Hàn Lâm, không cho Lý Thư Yểu cơ hội nào.

Mà lúc này, Lý Hàn Lâm gắt gao kéo cháu gái lại chắn trước mặt mình, lấy cháu gái ruột ra làm bia đỡ đạn.

Một bạt tại này của Triệu Phong tới gần mặt của Lý Thư Yểu thì dừng lại kịp lúc.

Anh và Lý Thư Yểu liếc nhìn nhau, vẻ mặt lạnh lùng rút tay về.

Triệu Phong không thể ngờ được Lý Hàn Lâm lại lấy cháu gái ra làm bia đỡ đạn, nếu không phải anh dừng lại kịp thì gương mặt xinh đẹp trắng ngần này của Lý Thư Yểu chắc chắn sẽ bị thương!

Giờ phút này trong lòng Lý Thư Yểu cũng rất sợ hãi.

Cô ta không ngờ Triệu Phong sẽ dừng lại kịp, càng không ngờ ông nội sẽ nhẫn tâm như thế!

Cô ta không khỏi đặt tay lên ngực tự hỏi, rõ ràng Triệu Phong chỉ là một kẻ thấp hèn thô lỗ nhưng lại có thể minh mẫn đưa ra quyết định ngay vào thời khắc nguy cấp? Ông nội rõ ràng là một người nổi tiếng đức cao vọng trọng ở tỉnh thành sao lại còn không bằng Triệu Phong?

Lý Thư Yểu rất mơ hồ, cô ta cảm giác ông nội bây giờ rất lạ lẫm, so với ông nội điềm đạm dễ gần của trước đây như là hai người.

Rốt cuộc quân tử là gì? Tiểu nhân là gì? Chát chát chát!

Triệu Phong đã tát xong mười cái, còn Lý Hàn Lâm thì đã biến thành một cái đầu heo.

Đây cũng là để dạy dỗ cho lão già xấu xa này một chút, nếu như Triệu Phong làm thật thì chỉ cần một chưởng cũng đủ khiến ông ta mất mạng.

Lý Hàn Lâm che mặt lại, trong lòng cực kỳ căm hận, ông ta thề sau khi Tạ Lâm Vũ rời đi thì chắc chắn sẽ bắt Triệu Phong quỳ xuống xin lỗi!

Đột nhiên Tạ Lâm Vũ nói với Triệu Phong: "Cậu rất giống người anh em đó của tôi, có mấy chuyện tôi muốn hỏi cậu, cậu đi theo tôi ra ngoài đổi gió đi"

Triệu Phong gật đầu, anh biết chẳng qua Tạ Lâm Vũ chỉ lấy cớ để đi tới chỗ khác ôn lại chuyện cũ mà thôi.

Những người khác hơi nghi hoặc, nhưng cho dù thắc mắc cũng không dám tùy tiện đoán suy nghĩ của cậu chủ nhà họ Tạ ở Kinh Đô.

Thấy Tạ Lâm Vũ và Triệu Phong đi ra ngoài, Lý Hàn Lâm mới thở phào nhẹ nhõm.

Trước tiên ông ta quay sang cháu gái, nở một nụ cười xin lỗi: "Thư Yểu, lúc nãy ông nội nhất thời hồ đồ mới kéo con lại trong lúc cấp bách thôi, hi vọng con sẽ không trách ông nội"

"Không sao ạ, ông nội có bị thương chỗ nào nghiêm trọng không?" Mặc dù trong lòng Lý Thư Yêu vẫn còn khúc mắc nhưng vẫn hỏi thăm ông nội.

"Ha ha, chỉ với mấy cái tát mềm nhũn của thằng nhóc Triệu Phong đó thì sao làm ông bị thương được" Lý Hàn Lâm khẽ lắc đầu.

Lý Thư Yểu không trả lời, bởi vì cô ta nhìn ra được Triệu Phong đã hạ thủ lưu tình chứ không mạnh tay mà thôi, ông nội dối trá khiến cô ta rất thất vọng.

Trong một thời gian, cô ta không muốn nói chuyện với ông nội, liền đi tới chỗ khác cầm bức chữ được kí tên "Triệu Phong" lên, nghiêm túc suy nghĩ cẩn thận, càng xem càng thấy nghi hoặc.

Mà lúc này Vương Tử Văn đi tới động viên Lý Hàn Lâm vài câu khiển Lý Hàn Lâm rất cảm động.

"Tử Văn, con thật hiểu chuyện, chỉ cần con suy nghĩ cho nhà họ Lý chúng ta thì sớm muộn gì tài sản của nhà họ Lý cũng thuộc về con và Thư Yểu".

"Ông Lý, ông cứ yên tâm, con nhất định sẽ hiểu kính ông thật tốt, coi ông là ông nội ruột của con" Vương Tử Văn tỏ ra chân thành và nói.

"Tử Văn, sắp đến lúc cầu hôn với Thư Yểu rồi, đây là điểm nhấn, con đừng quên" Lý Hàn Lâm dặn dò một câu.

"Ha ha, đúng vậy, con đi chuẩn bị một chút."

Nửa tiếng sau, Triệu Phong lại quay về sảnh chính.

Mà Tạ Lâm Vũ và bốn mươi người vệ sĩ cũng không thấy đâu nữa.

"Cậu Tạ đâu? Cậu ấy đi đâu rồi?" Lý Hàn Lâm cuống cuồng, cái hạng mục lớn đó có thành công hay không còn phải chờ Tạ Lâm Vũ gật đầu, sao cậu ấy lại đi rồi.

"Về khách sạn nghỉ ngơi rồi." Triệu Phong thản nhiên nói.

"Sao cậu không giữ ngài ấy lại?" Lý Hàn Lâm chất vấn.

"Ông muốn tìm cậu ấy thì đi tìm đi, sao tôi phải giữ lại, liên quan gì đến tôi?" Triệu Phong cười khẩy, hỏi ngược lại.

"Rốt cuộc cậu có quan hệ gì với cậu ta?" Lý Hàn Lâm lại hỏi.

"Quan hệ bình thường thôi, cậu ấy cảm thấy rất có duyên với tôi thì hàn huyên mấy câu thôi" Triệu Phong nói.

"Ha ha, tốt, quan hệ bình thường thì tốt." Lý Hàn Lâm ngụ ý, Tạ Lâm Vũ không ở đây thì ông ta muốn bắt nạt anh thế nào thì bắt nạt.

Sau đó Lý Hàn Lâm dùng ánh mắt ra hiệu cho Vương Tử Văn đã đến lúc cầu hôn.

Vương Tử Văn gật đầu, đi đến trước mặt Triệu Phong và đắc ý nói: "Mày đã ở lại đây thì là do mày tự chuốc lấy đau khổ, giờ tao sẽ cho mày được tận mắt thấy vợ sắp cưới của mày bị mày đá đi, sau đó lại sát cánh bay cùng tạo! Mày có tức không?"
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom