• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Giấc mơ tỷ phú - Triệu Phong (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 986-989

Chương 986: Cứu Thị Bất Du ra Sau khi cúp điện thoại, khóe miệng Triệu Phong lộ ra một ý cười dữ tợn. “Triệu Tự Nguyên, lần này tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu..." Lần đầu tiên Triệu Phong nổi lên ý muốn giết người mạnh mẽ như vậy đối với Triệu Tự Nguyên . Nhiều năm qua, Triệu Tư Nguyên vẫn luôn âm thầm chơi xấu Triệu Phong, Tuy rằng Triệu Phong cực kỳ chán ghét cậu ta, nhưng để ý đến dòng máu thân cận chảy trên người cậu ta, anh chưa từng có ý muốn giết người này! . Nhưng lúc này đây, Triệu Tự Nguyên lại chạm vào vảy ngược của anh, thứ đang chờ cậu ta chính là lửa giận bùng cháy của Triệu Phong. Thời gian hẹn gặp nhau với Triệu Tự Nguyên còn chưa tới, Triệu Phong đã lái xe đi tới nơi Vân Lão ở. Từ nhỏ đến lớn, Vân Lão chính là người mà Triệu Phong tin tưởng nhất, Triệu Phong cũng không có bất kì điều gì giấu giếm Vân Lão cả. Rầm! "Tên Triệu Tư Nguyên khốn nạn này!" Khuôn mặt Vân Lão âm trầm, ném cái ấm trà tử sa trong tay vỡ tung tóe trên mặt đất. “Hiện tại tôi sẽ đi bẩm báo với mười lão gia tộc!” Vân Lão đứng dậy. “Vân Lão, tôi muốn tự mình giải quyết chuyện này. Hơn nữa hiện tại không có bất kỳ chứng cứ nào có thể chứng minh chuyện này là do Triệu Tự Nguyên làm cả. Làm không tốt còn có thể rút dây động rừng, khi đó thấy tôi sẽ gặp nguy hiểm!" Triệu Phong nói. Vân Lão nghe thấy vậy, hít sâu một hơi, cố nén lửa giận trong lòng xuống" “Lần này cậu định làm thế nào?" “Giết!” Một chữ đơn giản, lại lộ ra sát ý vô tận. "Buông tay đi làm đi, cho dù người trong gia tộc biết, tôi cũng sẽ cố gắng theo chân bọn họ chu toàn..." Vân Lão nói. “Cảm ơn Vân Lão!" Triệu Phong đứng dậy rời đi. Cùng lúc đó, ảnh đường bên kia cũng truyền tin tức đến đây. Nơi Thi Bất Du bị giam giữ đã được gửi cho Triệu Phong. Sau khi có được định vị, một mìn Triệu Phong lái xe đuối qua đó. Địa điểm của biệt thự có chút hẻo lánh, nơi này cũng chẳng phải là khu kinh đó người giàu có, thân phận của Triệu Tự Nguyên ở nơi này thật sự xem như tương đối thấp kém. Triệu Phong còn chưa xuống xe đã chú ý tới mấy người vệ sĩ áo đen đang đứng ở cửa biệt thự, Này nhóm người được Triệu Tự Nguyên thuê đến để canh giữ Thi Bất Du. Mấy vệ sĩ này đều không phải là người của gia tộc Ngoan Nhận, cho nên cũng không có quen biết gì với Triệu Phong. Nhìn thấy Triệu Phong xuống xe, vài người lập tức trở nên cảnh giác, có vài người tới bao vây Triệu Phong. “Nơi này không thể đỗ xe, nhanh chóng rời đi." Một trong các vệ sĩ nói. "Cut!" Đôi mắt Triệu Phong hơi ngưng lại, bay người lên một chân trực tiếp đá vào bụng tên vệ sĩ kia. Kẻ áo đen kia dưới tình huống này không có bất kì phản ứng nào, trực tiếp bất tỉnh. “Không hay rồi!” "Ra tay!" Mấy tên vệ sĩ khác như phải đối mặt với quân địch, tất cả ùa lên. Không đến một phút đồng hồ, ngoài Triệu Phong còn đứng ra toàn bộ máy vệ sĩ áo đen kia đều ngã trên mặt đất, không có bất kì đường sống nào cả. "Anh anh... Đừng có qua đây!” Một trong số các vệ sĩ nhìn Triệu Phong đi tới, da đầu lập tức tê dại. “Người ở đâu?" Triệu Phong lạnh lùng hỏi. “Tầng, tầng hầm." Triệu Phong đi tới bên cạnh vệ sĩ, kẻ này sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, hai chân phát run.. “Dân tôi qua đó!" Triệu Phong nói. Dưới sự dẫn đường của bảo tiêu, Triệu Phong rất nhanh chóng đã đi tới tầng hầm bên trong biệt thự. Hoàn cảnh tối tăm ẩm ướt, tràn ngập mùi ẩm mốc nồng nặc. “Chính là chỗ này... Xin anh tha cho tôi!” Đi tới tầng hầm, vệ sĩ áo đen cầu xin nói. Khuôn mặt Triệu Phong không chút biểu cảm, lạnh giọng nói: "Gọi điện thoại cho ông chủ của anh!” Vệ sĩ hơi sửng sốt, không biết Triệu Phong có phải đang nói thật hay không. "Không không... Tôi chính là người làm công ăn lương thôi, anh tha cho tôi đi, tôi nhất định sẽ không để lộ ra ngoài!" Vệ sĩ liên tục nói. Ram! Triệu Phong đấm một quyền vào mặt tên vệ sĩ kia, máu mũi phụt ra. Vệ sĩ cũng trực tiếp chết ngất. Kẽo kẹt! Triệu Phong mở cửa tầng hầm ra đi vào bên trong. Ở giữa tầng hầm có một cái lồng sắt khóa lại, chính là Thi Bất Du đã có chút hôn mê. Thấy Triệu Phong xuất hiện, Thị Bất Du mới chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt lóe một tia kinh ngạc cùng vui mừng. Dành! Trong đầu Triệu Phong ong ong một mảng, lửa giận ngập trời đâm thẳng vào tim. *Thay oi..." Triệu Phong đi tới trước lồng sắt. Leng keng! Triệu Phong trực tiếp đập nát xiềng xích trên lồng sắt. Bởi Vì đôi tay Thị Bất Du bị bẻ gãy, hai ngày nay chưa uống một giọt nước nào, lúc này đã không chút sức lực để đứng dậy. “Học trò bất hiếu, đã tới chậm rồi!” Triệu Phong nửa quỳ trước người Thi Bất Du, vẻ mặt tự trách, khỏe mất cũng thấp thoáng nước mát. "Tới là tốt rồi..." Thị Bất Du nói. Triệu Phong lau nước mắt nơi khóe mắt. Ảnh mắt nhìn đến đôi tay Thị Bất Du bị bẻ gãy đã sưng vù lên, trái tim càng thêm đau đớn tựa như bị con dao cứa vào. | Thầy, thủ này con nhất định sẽ bảo!” Triệu Phong nghiến răng nói. Sau khi kiểm tra đơn giản vết thương của Thi Bất Du, Triệu Phong thấp giọng nói với Thi Bất Du: “Thầy ơi, kiên nhẫn một chút!” Thi Bất Du gật gật đầu. Triệu Phong có chút không đành lòng, anh biết người thường căn bản khó có thể chịu đựng được loại đau đớn này. Nhưng là nếu hiện tại không nổi lại, càng để chậm trễ, đôi tay thầy chỉ sợ cũng sẽ tàn phế. Đôi tay Triệu Phong nắm lấy cổ tay Thi Bất Du, cần chặt răng, đôi tay phát lực. Răng rắc! Hai tiếng giòn vang. Sắc mặt Thị Bất Du tái nhợt, cắn chặt răng, nhưng không hề phát ra bất kì âm thanh nào, Sau khi băng bó đơn giản cho Thị Bất Du xong sau, Triệu Phong đỡ Thị Bất Du rời khỏi tầng hầm, Sau khi giao Thị Bất Du cho Mộc Hồng Diệp chăm sóc, Triệu Phong trở về tập đoàn Phi Vũ. Lúc này, đã gần tới thời gian hẹn gặp Triệu Tự Nguyên, nhưng điện thoại lại chậm chạp không vang lên thông báo gi. Triệu Phong ngồi ở ghế sofa trong văn phòng, ánh mắt rất lạnh lùng. Lẽ nào nói Triệu Tự Nguyên cảm thấy được rồi? Đang lúc Triệu Phong định rời khỏi tập đoàn Phí Vũ đi tìm Triệu Tự Nguyên, điện thoại lại đột nhiên đổ chuông. “Đồ vật đã chuẩn bị đủ rồi chứ?” $ O Triệu Phong ra dấu tay với Kim Nam đứng bên cạnh Kim Nam. Kim Nam gật đầu, bắt đầu tiến hành theo dõi điện thoại. "Được, hiện tại mang theo hợp đồng đi tới cửa tập đoàn Phi Vũ!” Triệu Tự Nguyên cực kỳ cẩn thận, căn bản không cho Triệu Phong có cơ hội để nói chuyện, sau khi dặn dò xong liền cúp điện thoại ngay. Rất nhanh chóng, Triệu Phong đã đi tới cửa tập đoàn Phi Vũ. Đột nhiên có một chiếc xe hơi màu đen từ phía bên đường đối diện đột ngột lao thẳng vào Triệu Phong. Râm! Triệu Phong nhanh chóng nghiêng người né tránh, tuy bất ngờ nhưng không gặp nguy hiểm! Chiếc xe kia cũng trực tiếp lao thẳng vào bồn hoa bên đường. Lúc này, một người mặc áo phông đen bước xuống xe, liếc mắt nhìn Triệu Phong vài cái, lạnh lùng nói: "Mang đồ tới!" Triệu Phong cười đầy khinh bỉ, đi đến bên cạnh người đàn ông, giơ cao bản hợp đồng để trong túi đựng tài liệu lên. “Đồ ở đây, tiếc là anh không có cơ hội lấy đi!” Thần Phong cười lạnh chế nhạo. Người đàn ông cau mày, lui về sau một bước. “Anh... Anh muốn làm gi?" Người đàn ông nói. Triệu Phong bước nhanh xô g tới trước mặt người đàn ông, từng cú đấm nện xuống mặt người đàn ông đó. Bup! Người đàn ông theo tiếng vang ngã bệt xuống đất. Triệu Phong tiến lên, một chân đạp lên ngực người đàn ông lạnh giọng hỏi: "Tôi chỉ hỏi một lần, ông chủ của anh ở đâu?” Cảm giác hít thở không thông khiến người đàn ông giãy dụa đến chết đi sống lại, nhưng lại phát hiện vốn đi không thể nào thoát khỏi chân Triệu Phong. “Tôi tôi. Tôi không biết!” "Vậy thì đi chết đi!" Vừa dứt lời, dưới chân Triệu Phong càng ra sức. Răng rắc, lồng ngực rắn chắc của người đàn ông bị dẫm đến móp xuống. Đôi mắt người đàn ông trợn trừng mở to, dần dần mất đi sức lực chống cự, đôi tay dần buông thõng xuống... Chương 987: Triệu Tự Nguyên đã chết Sau khi xử lý xong thi thể của người đàn ông, Triệu Phong từ trên xe lục tìm ra điện thoại của người đàn ông. Bên kia, Triệu Tự Nguyên rất lâu không đợi được cuộc gọi của người đàn ông, trong lòng không khỏi ngờ vực. Chẳng lẽ Triệu Phong cho... Không thể nào, trừ khi anh không cần mạng sống của sư phụ anh nữa! Triệu Tư Nguyên nhanh chóng cắt ngang thứ suy nghĩ mơ hồ, không rõ ràng đó, Ngay lúc Triệu Tự Nguyên đang định gọi điện thoại cho người đàn ông được phải đi ra ngoài để hỏi thăm tình hình, điện thoại của bản thân đột nhiên vang lên. Đúng là số điện thoại của người đàn ông đó. Triệu Tự Nguyện cười nhạt, xem ra là đã thành công rồi. Nhận cuộc điện thoại, "Đưa đồ đến đị, nhiệm vụ của anh đã hoàn thành rồi..." Triệu Tự Nguyên nói. "Triệu Tự Nguyên, người của cậu đã lên đường mất rồi, cậu cảm thấy cậu sẽ sống được bao lâu nữa vậy?" Âm thanh từ trong điện thoại truyền đến là giọng nói của Triệu Phong. "Anh... anh điên rồi sao?" Triệu Tự Nguyên kinh hãi, tiếp tục nói: “Anh không sợ tôi ra tay với sự phụ của anh sao? "Ha ha." Triệu Phong cười khinh thường: "Cậu cho rằng cậu còn có cơ hội ha?" "Ý của anh là gì?" Bum! Lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn từ cửa truyền đến. Triệu Phong xuất hiện trước mặt Thần Tự giống như ma quỷ, sát khí trên người khiến Thần Tư rùng mình sợ hãi. “Anh... làm sao mà anh tìm được chỗ này?" Triệu Tự Nguyên vừa nói vừa lùi lại phía sau. Nụ cười khinh thường trên khóe miệng của Triệu Phong dần dần tiêu tan đi, biển thành sát khí lạnh lẽo như băng. Cả thảy bên trong căn phòng, dường như bông chốc cũng trở nên lạnh lẽo. Anh định làm cái gì! Tôi biết tôi không thể đánh lại anh, nhưng nếu anh dám làm gì tôi, gia tộc sẽ không buông tha cho anh đâu!" Giờ phút này, Triệu Tự Nguyên chỉ có thể lấy chuyện của gia tộc ra để áp chế Triệu Phong, chỉ hy vọng Triệu Phong có thể có nể nang "Giết cậu xong rồi tôi đương nhiên sẽ đi giải thích với gia tộc!” Triệu Phong lạnh lùng nói, còn liên tục đi tới trước mặt Triệu Tự Nguyên, trong đôi mắt lộ ra sát khí vô tận. Triệu Tự Nguyên im như thác đổ bộ, cậu ta vốn nghĩ rằng Triệu Phong nhiều nhất là đánh cậu ta một trận thật tàn nhẫn, cũng sẽ không dám lấy mạng của cậu ta. Nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của Triệu Phong, Triệu Tự Nguyên biết rằng mình đã sai, Thãm Phong đã có ý muốn giết người đối với cậu ta. "Anh thả tôi ra... Tôi xin lỗi với sự phụ của anh, tôi từ bỏ thừa kế " Triệu Tư Nguyên nói, lúc này đây cậu ta bằng lòng hạ lòng tự tôn và tất cả mọi thứ xuống để đổi lấy một cái mạng sống. “Bây giờ SỢ rồi sao?" Triệu Phong nhếch khóe miệng lên, phác họa nên một nụ cười dữ tợn, rồi nói: “Đáng tiếc mọi chuyện đã kết thúc rồi. Khi cậu bắt cóc sư phụ của tôi đi, thì cậu đã nên nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay!" Triệu Tư Nguyễn đứng dựa vào góc tường, trong ánh mắt lộ ra sự sợ hãi vô tận, nhìn thấy Triệu Phong đang đi về phía mình, khiến cậu ta cảm nhận được tử thần đang đến gần, "Triệu Phong, chuyện này... chuyện này không phải là tôi gây nên, tất cả là... đều là chủ ý của Nguyễn Lão, anh... anh không thể giết tôi!" Triệu Tự Nguyên chỉ cảm thấy miệng lưỡi mình khô rát, hai chân đang run rẩy. "Yên tâm đi, lão già đó cũng sẽ không sống được bao lâu nữa." Sau khi nói xong, Triệu Phong đột nhiên đưa tay ra bóp vào trên cổ của Triệu Tự Nguyên, một cánh tay dùng hết sức giơ lên, cương quyết nhấc bổng Triệu Tự Nguyên lên. Triệu Tự Nguyên trong nháy mắt cảm nhận được bản thân không thể hít thở được. Cả hai tay liều mạng định bẻ gãy cánh tay của Triệu Phong, nhưng mà cơ thể từ lâu đã để cho rượu bia và gái đẹp đào rỗng tuếch của cậu ta gần như không khác gì một người phụ nữ ở trước mặt Triệu Phong. Ảnh mắt của Triệu Tự Nguyên dần dần trở nên rời rạc, sắc mặt cũng từ đó biến thành tím. | Đại não thiểu khí oxy, ý thức của Triệu Tự Nguyên cũng càng ngày càng mơ hồ dần đi. Ngay cả tâm mặt cũng trở nên không còn rõ ràng, lúc này trong lòng Triệu Tự Nguyên vô cùng hối hận, nếu như lúc đó không nghe theo lời của Nguyên Lão, bản thân cũng sẽ không rơi vào tình cảnh như thế này. "Dừng tay lại!" Lúc này, ngoài cửa truyền đến một giọng nói của một lão già. Nguyên Lão dẫn theo một vài vị trưởng lão trong gia tộc Ngoan Nhận xuất hiện ngay ở cửa. “Triệu Phong, cậu mau buông Triệu Tự Nguyễn ra, anh em tương tàn là điều tối kỵ của gia tộc, cậu phải hiểu rõ hậu quả!” Nguyên Lão nhìn Triệu Tự Nguyên lập tức sắp tắt thở rồi, sắc mặt sốt ruột đỏ bừng lên. "Điều tối kỵ? Vậy ông đã nghĩ đến những gì mà cậu ta đã làm hay chưa, hoặc là nói ông đã làm những gì rồi hay chưa?" Triệu Phong mỉm cười nói. "Cậu ta... cậu ta, cậu thả cậu ta ra, gia tộc sẽ trừng phạt nghiêm khắc Triệu Tự Nguyên!” Nguyên Lão nói. Triệu Phong cười khinh thường, lòng bàn tay lại đột nhiên dùng lực mạnh. Răng rắc! Cổ của Triệu Tự Nguyên theo âm thanh mả bị bẻ gãy. "Thằng khốn, cậu... không ngờ cậu lại dám..." Tay chống gậy của Nguyên Lão cũng đang run rẩy, cả người trong phút chốc giống như bị nhũn ra mất hết sức lực. Các trưởng lão gia tộc nhìn thấy thế, trong lòng đều sợ hãi đến nín thở, Bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng Triệu Phong lại thật sự dám ở trước mặt bọn họ ra tay tàn nhẫn như vậy. Sau khi Triệu Phong buông Triệu Tư Nguyễn xuống, chậm rãi đi tới trước mặt Vân Lão. “Lão Vân, chuyện này tôi sẵn sàng chấp nhận sự trừng phạt của gia tộc!” Triệu Phong nhạt giọng nói. Trong ánh mắt của Vân Lão không hề có bất kỳ một ý nghĩ bản trách nào, trải lại trong vẻ mặt còn lóe lên một chút tự hào. Bởi vì người ở trước mặt này là người mà ông ta đã nhìn thấy từ khi còn nhỏ đến khi trưởng thành, nếu như không phải Triệu Tự Nguyên đã làm ra chuyện rất quá giới hạn, Triệu Phong nhất định sẽ không ra tay giết chết! "Yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ báo cáo cáo đúng sự thật lên trên! Nếu như có người nào muốn nhân cơ hội này để bôi nhọ cậu, La Vân tôi đây là người đầu tiên không phục!" Lão Vân vỗ vỗ vai Triệu Phong, giọng điệu cương quyết nói. Mười trưởng lão trong hội trưởng lão, lại lịch của Vân Lão và Nguyên Lão là lâu đời nhất và cũng đức cao vọng trọng nhất. Vì vậy những người khác khi nhìn thấy Lão Vân như thế này cũng không dám nói gì thêm. Nguyên Lão hít một hơi thật sâu, dường như vẫn chưa thoát ra khỏi cảnh tượng vừa rồi, "La Vân, ông suy nghĩ lại rõ ràng đi. Cậu ta đã ra tay giết Triệu Tự Nguyên đây mới là đúng sự thật. Ở trong gia tộc, anh em tượng tàn là một điều tối kỵ Luận theo gia quy thì phải đánh gãy bắp tay bắp chân, cả đời không bao giờ được ra khỏi nhà!" Nguyên Lão hiên ngang lẫm liệt nói. Soạt! Một ánh mắt sắc bén đột nhiên phát ra về phía Nguyễn Lão, ngay cả Nguyên Lão dày dặn phong sương cũng bị sát khí trong ánh mắt làm cho sợ hãi đến mức trong lòng run rẩy. Các trưởng lão lúc này cũng cảm nhận được sát khí của Triệu Phong, sắc mặt trong nháy mắt đều trở nên hoảng sợ. Chẳng lẽ hôm nay thằng nhóc này còn dám động tay với Nguyên Lão sao? Phải biết rằng tội danh giết Triệu Tự Nguyễn chưa đến mức phải chết, nhưng nếu như động tay với người của hội trưởng lão, vậy thì cho dù Vân Trung Thiên cũng không bảo đảm được tính mạng của Triệu Phong! "Cậu... cậu định làm cái gì!” Nguyên Lão cố nén nỗi sợ hãi trong lòng. "Giết một người cũng là giết, giết hại người cũng là giết!" Vu! Nguyễn Lão sợ tới mức toàn thân run lên, các trưởng lão cùng đều sợ tới mức hô hấp trở nên dồn dập. Thần là vệ sĩ theo sát bên cạnh của Nguyễn Lão, Hải lúc này cũng bảo vệ che chở Nguyên Lão ở phía sau, một bộ dạng như thể đang đối diện với kẻ địch. “Động tay với trưởng lão, không ai có thể bảo vệ được anh, tốt hơn hết anh vẫn nên suy nghĩ cho rõ ràng!” Hải nói. "Ồn ào!" Ngay khi lời vừa dứt, Triệu Phong đã đầm ầm Hải một cái. A Hai kinh hãi, nếu như anh ta né tránh, vậy thì củ đấm này sẽ trúng vào trên người của Nguyễn Lão ở phía sau. Kiên trì đến cuối cùng, Hải chỉ có thể có đón đỡ củ đấm tiếp theo của Triệu Phong. Bich! Hai củ đấm tương đối nhau. Loại sức mạnh cực đại này khiến cho cả cải căn phòng này đều theo đó mà run lên một chút. Hải chỉ cảm thấy cánh tay của mình giống như bị gãy, cả người cũng lùi lại về sau mấy bước để ổn định lại cơ thể. Nhưng Triệu Phong lại vẫn là vẻ mặt bình thản tựa như gió nhẹ mây trôi hững hờ. "Nhìn không ra được con chó như cậu cũng có chút sức lực!" Triệu Phong cười chế nhạo, rồi lại lao đến phía trước người Hải. Không hề dùng bất kỳ động tác võ thuật hoa mỹ nào, lại một lần nữa đấm âm một cái theo cách cũ. Chương 988: Vân Mặc Sơn Rút kinh nghiệm lần trước, Hải cũng không dám gắng gượng đón đồ nữa, chỉ có thể né tránh. Hải gần như sử dụng tốc độ nhanh nhất xưa nay của mình, lắc người nẻ tránh, "Ah!" Một nụ cười ma mị chợt hiện lên trên khóe miệng Triệu Phong. Trong lòng Hải thầm kêu không hay rồi, nhưng mà đã muộn! Triệu Phong đột nhiên biến quyền thành chưởng, bắt lấy cánh tay của Hải. “Đi chết đi!” Triệu Phong dùng sức lôi Hải đến trước mặt mình, đấm vào ngực Hải một quyền. Bich! Bich! Bich! Ba củ đấm liên tiếp, đánh vào cùng một vị trí.. Sau ba củ đấm, Hải giống như con diều đã đứt dây, chỉ có thể mặc cho Triệu Phong cấu xé. Cuối cùng Triệu Phong nắm lấy cổ áo Hải, cánh tay dùng sức ném Hải về phía tường. Cơ thể Hải nhẹ như một tờ giấy bay ra ngoài. Bum... Máu tươi rỉ ra ở khóe miệng, mất còn chưa kịp khép lại, Hải đã chết... "Hải..." Tận mắt nhìn thấy vệ sĩ đi theo mình nhiều năm ngã xuống chết ngay tại chỗ, Nguyên Lão cũng không nhịn được nữa, Chống gậy vội vàng chạy đến trước người Hải. Nguyên Lão trợn trừng đối mặt đỏ rực nhìn Triệu Phong chằm chằm. "Cậu... cậu..." Nguyễn Lão tức giận đến nghẹn giọng, dưới mặt mình căn bản không biết gã điên này còn làm ra hành động gì điên cuồng nữa. “Đã giết hai người, ông sẽ là người thứ ba?" Triệu Phong cười lạnh, đi về phía Nguyên Lão. Các trưởng lão đã bị hành động điên cuồng này của Triệu Phong dọa ngu người, đầu tiên là Triệu Tự Nguyên, sau đó là vệ sĩ của Nguyễn Lão, bây giờ nếu như giết Nguyên Lão, vậy thì cho dù có mười cái mạng cũng không đủ cho Triệu Phong chết. Lúc này, ngay cả Nguyên Lão trong mắt cũng không khỏi lộ ra vẻ hoảng sợ. Ông ta không biết Triệu Phong muốn làm gì, nếu như rắc rối cứ tiếp diễn, sợ răng không có cách nào kết thúc, "Cậu muốn làm cái gì? Lẽ nào cậu dám giết tôi sao!" Nguyên Lão đứng lên, lạnh lùng nói. "ng cảm thấy thế nào?” Vẻ mặt Triệu Phong đầy nghiền ngẫm nói, vừa cầm dao gọt hoa quả trên bàn trà bên cạnh chơi đùa "Giết ông tôi có thể cho ông chết một cách sảng khoái, cũng coi như là kính giả yêu trẻ" “Cậu dám!” Nguyên Lão vẫn như cũ không dám tin Triệu Phong dám liều lĩnh ra tay với ông ta. Hai mắt Triệu Phong ngưng tụ, sát ý lại hiện ra. Loại sát khí này khiến Nguyên Lão sợ hãi suýt chút nữa xụi lơ dưới đất. "Đồ nhi... Dừng tay!" Đúng lúc này, một giọng nói Triệu Phong đã lâu ngày không nghe thấy từ ngoài cửa truyền vào, Mọi người cũng rối rít quay đầu lại, một ông già mặc bộ đồ thời Đường bằng lụa trang xuất hiện ở cửa. "Vân đại sư!" Tử Y Thần Hậu!" Mọi người sửng sốt, người đến chính là Vân Mặc Sơn bậc thầy võ thuật đầu tiên của Hoa Hạ, cũng là sự phụ võ thuật của Triệu Phong. Triệu Phong không khỏi giật mình, lập tức vẻ mặt kích động, bước nhanh ra hướng cửa. Anh như thế nào cũng không ngờ đến sẽ gặp lại sư phụ mình ở đây. "Sư phụ, người đã trở lại!" Vân Mặc Sơn nhàn nhạt gật đầu, trong ánh mắt nhìn về phía Triệu Phong tràn đầy cưng chiều. "Nghe sư phụ một câu, dừng tay ở đây thôi!” Vân Mặc Sơn nói. Triệu Phong do dự một chút, nhìn về phía Nguyên Lão phía sau, lạnh lùng nói: "Hôm nay, tôi nể mặt mũi của Đại sư phụ tha cho ông một mạng, nếu như sau này ông còn dám bày trò sau lưng tôi, kết cục của ông sẽ càng thê thảm hơn so với Hải!" Vẻ mặt Nguyên Lão ảm đạm. Ông ta không dám nghi ngờ chút nào về lời nói của Triệu Phong. Ông ta biết nếu như vừa rồi Vân Mặc Sơn không xuất hiện, Triệu Phong nhất định sẽ giết chết mình! "Sư phụ, đã lâu không gặp, không biết lần này người trở về là vì chuyện gì?” Triệu Phong cười nói với Vân Mặc Sơn. “Khế ước Thiên Lộc!” Vân Mặc Sơn thấp giọng nói. Triệu Phong nhíu mày, anh không biết bản khế ước này sao lại quan trọng như vậy, mà lại có thể khiến cho sự phụ của mình cũng coi trọng như vậy. Ngay trước mặt mười trưởng lão của gia tộc, Triệu Phong không dám nói thêm, gật đầu, không hỏi thêm. Lúc này Thẫm Phong đi tới trước mặt mười trưởng lão. "Các vị trưởng lão, chuyện ngày hôm nay do một mình Triệu Phong làm, một mình Triệu Phong chịu trách nhiệm! Bên gia tộc nếu như muốn truy cứu trách nhiệm, Triệu Phong cung kính chờ đợi." Triệu Phong nói. Trong lòng mọi người trong Hội trưởng lão thầm thở dài. Bởi vì thân phận của Triệu Phong rất đặc biệt, rất có khả năng sẽ là người kế vị tương lai của gia tộc, cho nên xảy ra những chuyện này bọn họ căn bản không có quyền xử lý, cần phải báo cáo với gia chủ quyết định. “Nếu đã như vậy thì mọi người về đi!” Vân Lão nói với mọi người. Sau khi mọi người giải tán, Triệu Phong đi theo Vân Mặc Sơn đến một phòng trà, đây cũng là nơi Vân Mặc Sơn thường xuyên lui tới. Sau khi pha một ấm trà Bích Loa Xuân thượng hạng, Triệu Phong tự tay chấm trà cho Vân Mặc Sơn. "Sư phụ, người nói cái khế ước Thiên Lộc kia thực sự quan trọng như vậy sao, theo như con biết nó chẳng qua chỉ là một chứng từ để tiến vào Cộng Tế Hội mà thôi!" Đến mức chuyện khế ước Thiên Lộc đang nằm trong tay mình, Triệu Phong cũng không biết bản khế ước này là phúc hay là họa, tạm thời không định nói cho Vân Mặc Sơn biết. "Cộng Tề Hội? Chẳng qua chỉ là một miếng mồi nhử mà thôi." Vân Mặc Sơn cầm tách trà lên, nhấp một ngụm trà, nói tiếp: "Bản khế ước kia tổng cộng có bốn phần, ngoài một bản do gia tộc Ngoan Nhân năm giữ, ba bản còn lại đều không rõ tung tích. Có thể nói nếu như ai có thể lấy được một bản bất kì, vậy thì sẽ trở thành gia tộc Ngoan Nhân thứ hai! Thậm chí có thể vượt qua gia tộc Ngoan Nhân!" Nghe đến đây, lông tơ Triệu Phong dựng đứng, không ngờ một khế ước nhỏ nhoi vậy mà lại có sức mạnh lớn như vậy! "Sư phụ, người đến Kinh Đô là bởi vì nơi này xuất hiện khế ước Thiên Lộc sao?" "Ta du lịch khắp nơi, nghe nói một vài tin đồn, hơn hai mươi năm trước bản khế ước này đã từng xuất hiện ở Kinh Đô." "Chỉ là người kia đã chết, khế ước cũng không còn. Ta đến đây cũng chỉ là để thử vận may. Ta cũng không biết nhiều tin tức về bản khế ước, nhưng nếu như con có thể giành được vị trí gia chủ của gia tộc Ngoan Nhân, nhất định sẽ biết được càng nhiều tin tức liên quan đến khế ước!" Vân Mặc Sơn nói, Triệu Phong trầm ngâm suy nghĩ, nghĩ đến cuộc trò chuyện hôm đó cùng với Yến Vân Sơn, dựa vào thời gian mà suy đoán, có thể chắc chắn tin tức liên quan đến bản khế ước trong miệng sư phụ chính là xuất hiện Phượng Cửu. Chỉ là cái tên Phượng Cửu này đã chết, không ai có thể nghĩ rằng bản khế ước này lại rơi vào tay minh. | "Con giết Triệu Tư Nguyên, lại suýt chút nữa giết Nguyên Lão, vị trí gia chủ con không thể làm được rồi." Triệu Phong cười khổ nói. Vân Mặc Sơn lắc đầu nói: "Điều này chưa chắc, cái tên La Vân kia từ nhỏ đã xem trọng con, lần này cũng sẽ liều mạng bảo vệ con, giúp con xử lý! “Con không quan tâm đến vị trí gia chủ, nếu như để con chọn, con thả chọn giết cái tên Nguyên Lão kia!" Triệu Phong nghĩ đến Nguyên Lão, trong lòng không khỏi hiện lên một tia hận ý. "Mười trưởng lão của gia tộc Ngoan Nhân không thể giết, cái tên Lộ Nguyên có thể ngồi lên được vị trí mười trưởng lão, trên người kháng định cất giấu bí mật liên quan đến khế ước..." Vân Mặc Sơn cũng giải thích nguyên nhân hôm nay vì sao lại ngăn cản Triệu Phong. "Sư phụ, có chuyện này con muốn nói với người, bản khế ước..." Việc đã đến nước này, Triệu Phong cũng định nói cho Vân Mặc Sơn biết trong tay anh có một bản khế ước. Nhưng còn chưa kịp nói xong, liền bị ảnh mắt sắc bén đột ngột của Vân Mặc Sơn cất ngang. "Không cần nói nhiều, có một số chuyện con phải tự mình xử lý..." Vân Mặc Sơn nhàn nhạt nói. Chương 989: Đấu giá quần đảo Vẻ mặt của Triệu Phong có chút nghiêm túc, anh không ngờ sư phụ của mình sẽ nói như vậy. Chẳng lẽ sư phụ biết bản hợp đồng này nằm trong tay mình sao? "Sư phụ, con biết rồi..." Triệu Phong không hỏi thêm gì nữa. Sau khi trò chuyện với Vân Vạn Sơn về những năm tháng vừa qua, hai người rời khỏi quán trà. "Đồ nhi, hôm nay từ biệt nhau không biết khi nào mới có thể gặp lại." Vân Vạn Sơn nói, vẻ mặt không tránh khỏi lộ ra sự bất đắc dĩ. Đối với một nhân vật huyền thoại như thế này, ai có thể nghĩ rằng sẽ ông ấy cũng có một tình cảm như vậy? "Sư phụ, lần này sư phụ đừng đi nữa nhé. Ở lại kinh đô thêm một vài ngày nữa" Nghe nói Sư phụ sắp rời đi, trong lòng Triệu Phong không nỡ rời xa sư phụ, sau một thời gian dài như vậy mới gặp được sự phụ, Triệu Phong đương nhiên muốn Vân Vạn Sơn ở lại đây lâu hơn. Vân Vạn Sơn cười nhạt lắc đầu nói: "Ta đã quen với cuộc sống an nhàn tự do tự tại. Kinh đô này không thích hợp với ta, nhưng sau này ta vẫn sẽ tới đây nữa, con không cần lo Phong." Sau khi chia tay với Vân Vạn Sơn, Triệu Phong trở về biệt thự, Trong đêm khuya thanh vắng, trong đầu Triệu Phong có rất nhiều suy nghĩ, không ngừng nhớ lại những chuyện về khế ước và gia đình sẽ trừng phạt anh vì những gì anh đã làm ngày hôm nay. Một vài ngày sau.... Úc, Thành phố Nick. Hiện tại Tổng Thiên Nga đã giải quyết được mọi rắc rối ở nhà nhờ sự giúp đỡ của Triệu Phong lúc trước, lẽ ra cô sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ nhưng lại chẳng có chút hạnh phúc nào. Đặc biệt, sự ra đi của Triệu Phong khiến Tổng Thiên Nga rơi vào một loại cảm giác nhớ nhung không thể nào không chế được. Mặc dù có rất nhiều người theo đuổi cô ấy, nhưng những người này không ai sảnh được với một phần trăm người trong lòng cô ấy. Là một người ông, Tổng Trị Viên nhìn thấy cháu gái mình không vui môi ngày, trong lòng ông ấy tự nhiên cảm thấy rất đau khổ. Lần này ông ấy gác lại việc kinh doanh và đưa Tống Thiên Nga đến thành phố Nick là vị ông ấy muốn Tống Thiên Nga được thư giãn tinh thần. Đặc biệt, có một cuộc đấu giá sắp được tổ chức ở đây, nhân cơ hội này có thể mua một số thứ mà cháu gái của của ông thích, hy vọng những thứ này sẽ làm cho Tổng Thiên Nga vui vẻ thêm một chút. "Ông nội, cháu không muốn đi..." Tổng Thiên Nga biết ông nội muốn gi, nhưng vẫn không có hứng thú với cuộc đấu giả. "Cháu cứ xem như là đi cùng ông nội đi xem cuộc đấu giá được chứ. Hơn nữa, những cuộc đấu giá như thế này chỉ được tổ chức bốn năm một lần, thu thập đủ loại trang sức quý hiếm trên thế giới. Cháu thích cái nào ông sẽ mua làm của hồi môn cho cháu sau này..." Tổng Trị Viễn nói đến đây, đột nhiên ông ấy im lặng không nói gì, biết mình nói vừa nói sai gì đó, sắc mặt có chút mất tự nhiên. Chắc chắn rồi, vẻ mặt của Tổng Thiên Nga càng buồn hơn. "Là ông nội không tốt." Tổng Trị Viễn vội vàng dỗ dành. Nhìn thấy vẻ mặt tội lỗi của ông nội, Tổng Thiên Nga trong lòng thở dài, cũng không muốn làm ông nội lo lắng nên gật đầu đồng ý đi cùng Tổng Trị Viên đến buổi đấu giả. Quang cảnh một cuộc đấu giá ở các nước phương Tây. Cuộc đấu giá này do một công ty đầu giả ở các nước phương Tây tổ chức và được tổ chức bốn năm một lần. Các vật phẩm đầu giả rất đa dạng, từ các hòn đảo, máy bay, xe tăng, thậm chí cả tàu du lịch biển cho đến đồ trang sức, đến những thứ nhỏ như kim cương đá quý và Wenwan. Nhưng những thứ ở đây chỉ có duy nhất một điểm đặc biệt, đó chính là giả dåt den bät ngờ! Triệu Phong đến buổi đấu giả một mình, không đưa theo bất cứ một ai. Mục đích của anh ấy đến đây ngày hôm nay chỉ có một, đó chính là quần đảo Nam La. Quần đảo này nằm ở phía nam của tây Úc, nó đã trở thành một hòn đảo tự nhân kể từ khi nó được phát hiện ra cách đây 50 năm. Sau khi chủ nhân của hòn đảo chết, ông đã xem nơi này như một tài sản từ thiện mà quên góp nó đi. Tất cả số tiền thu được khi đấu giá quần đảo này đều được sử dụng cho các hoạt động phúc lợi công cộng. Hòn đảo như mùa xuân trong tất cả các mùa, những năm nay hòn đảo trải qua tu sửa xây dựng, bất kỳ tiện nghi sinh hoạt trên đảo cũng rất toàn diện, cách xa thế giới hỗn loạn, khiến cho hòn đảo tồn tại như một thiên đường ở bên ngoài thế giới. Khi Triệu Phong bước vào phòng đấu giá, anh không được chú ý tới, ở trong đây, bọn họ chỉ chú ý đến những gia tộc giàu có nhất trên thế giới, Khách mời trong buổi đấu giá lần này đến từ khắp nơi trên thế giới, Triệu Phong mặc quần áo, vẻ bề ngoài nhìn cũng không giống một nhân vật có quyền lực. Thậm chí ngay đến cả một người trợ lý cũng không có, trong mắt những người tham gia buổi đấu giả lần này anh cũng chỉ giống như một người tầm thường đến đây tham gia cho náo nhiệt. Vì có quá nhiều nhân vật lớn đến từ khắp nơi trên thế giới, nên nhà đấu giá không bố trí bất kỳ ghế VIP nào để không làm mất lòng bất kỳ ai. Những người có thể tham gia đấu giá chỉ cần xác minh Số vốn để vào, và các chỗ ngồi được phân bố ngẫu nhiên. Vào đến nơi tổ chức, Triệu Phong đi tới một chỗ hơi khuất tầm nhìn mà ngồi xuống. | Lúc này, một người phụ nữ có khuôn mặt giống như người Việt Nam đi về phía Triệu Phong, bước chân của cô ta yểu điệu, toàn thân từ trên xuống dưới của cô ta toát ra một vẻ hấp dẫn mê hoặc. Người phụ nữ này có vẻ bề ngoài có thể coi là một mỹ nhân, bởi vì có trong mình dòng máu lai, đôi mắt màu lam làm nổi bật vẻ đẹp với phong cách kỳ dị, hơn nữa dáng người của cô ta cũng vô cùng nóng bỏng. Khi người phụ nữ đến ngồi xuống bên cạnh Thám Phong, một mùi hương tỏa ra. "Xin chào, tôi có thể làm quen với anh một chút được không?" Người phụ nữ nhẹ giọng nói với Triệu Phong. Triệu Phong nhìn người phụ nữ từ trên xuống dưới, nói: "Ở đây nhiều khách mời như vậy, sao cô lại muốn làm quen với tôi, nhìn tôi giống một ông chủ lớn có tiền làm sao?" "Hừ hừ hi hi..." Người phụ nữ che miệng cười nói: "Tôi nghĩ cậu cũng là người Hoa Hạ. Nói cho cậu biết, tôi cũng là lần đầu tiên tới đây, làm quen với cậu một chút cũng là một chuyện tốt!" "Haizz." Triệu Phong bất lực thở dài một tiếng. Đối với những loại phụ nữ này, anh hiểu rất rõ, bọn họ vào những nơi như thế này chỉ để tìm một người đàn ông giàu có mà thôi. Nhưng lại không có cơ hội nào để tiếp cận, nên đành phải đến đây để thử vận may, nếu không phải những nhân vật tầm cỡ kia tập chung lại một nơi ở đây, cô ta cũng sẽ không có cơ hội nào, và cũng không đến để bắt chuyện với Triệu Phong. “Tôi không có nhiều tiền, tôi đến đây tham gia chỉ để xem cho vui thôi!” Triệu Phong nói. Khi người phụ nữ nghe thấy điều này, vẻ mặt của cô ấy thay đổi ngay lập tức, không còn dịu dàng nữa mà đầy lạnh lùng. Một người phụ nữ trở mặt nhanh hơn trang sách, nhìn Triệu Phong liếc mắt một cái liền đứng dậy rời đi: "Phong phí thời gian của tôi." Cuộc đấu giá sắp bắt đầu. Suy nghĩ của mọi người đều hưởng đến các cuộc đấu giá, nhưng vì giá quá đắt nên nhiều cuộc đấu giá không bán được. Tình trạng này thường xuyên xảy ra nên nhiều người không cảm thấy chuyện này khó hiểu. Tại thời điểm này, một chiếc vòng tay hoàn toàn bằng đá sapphire tự nhiên được trưng bày trên sân khấu. Toàn bộ chiếc vòng được làm từ ba mươi sáu viên ngọc bích có kích thước gần như giống nhau, trong suốt và vô cùng chói loi. “Cháu gái, cháu có thích chiếc vòng này không? Nếu như cháu thích thì một lúc nữa ông sẽ mua cho cháu!” Tổng Trị Viễn nhìn thấy Tổng Thiên Nga suốt buổi đấu giá không nói câu gì, trong lòng không khỏi có chút lo lắng. “Thôi ông nội ạ, cháu không quá hứng thú với những thứ này!” Tổng Thiên Nga thở dài, mục đích cô đến hôm nay cũng là để đi cùng ông nội, về phần vật phẩm đầu giả, cô thật sự không thể quan tâm. "Khụ..." Tống Trị Viên cũng hết cách. Đồ trang sức trong cuộc đấu giá bởi vì kết quả của cuộc đấu giá không khả quan, nên những thứ đó cũng không khơi dậy được sự quan tâm của các đại gia này. Người bán đấu giả chỉ đơn giản là hủy bỏ cuộc đấu giá đồ trang sức. Bọn họ trực tiếp đi vào thứ nổi bật của cuộc đấu giá, đó chính là bán đấu giả quần đảo Nam La.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom