• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Giả Ngoan 2023 (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 17

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Trước cửa quán cà phê có một cái chuông gió hình con mèo chiêu tài, con mèo chiêu tài đụng thỏi vàng kêu leng
keng.
Một3 người mẹ trẻ tuổi dẫn con bước vào. Người lớn thì ướt mưa, quần áo ướt sũng, vô cùng chật vật, còn đứa nhỏ
khoác áo ngoài của1 người lớn, quần áo bên trong vẫn khô, chỉ bị ướt ống quần.
“Tiểu Bảo có lạnh không?”
Đứa bé lạnh không chịu n9ổi, run lẩy bẩy: “Lạnh quá.”
Người mẹ cởi quần áo ướt cho cậu bé rồi dùng khăn giấy lau nước.
Một cái khăn tay3 được đưa tới.
Mẹ của đứa bé ngẩng đầu, đầu tiên là thấy một đôi tay thon dài xương khớp rõ ràng, móng tay được cắt tỉ8a sạch
sẽ, là một bàn tay không yếu ớt nhưng rất đẹp.
Chủ nhân của bàn tay nói: “Chưa dùng đâu, vẫn còn sạch.”
Mẹ đứa bé vội vàng nhận lấy: “Cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn.”
Cảnh Triệu trở lại chỗ ngồi, đặt cái khay chocolate nóng trước mặt Thương Lĩnh Lĩnh. Cô cầm một cốc, đẩy cái khay
sang phía anh. Đồ uống còn nóng, cô cầm một lúc là ấm cả tay.
Đồ ngọt mới mua lúc nãy còn chưa động đến, hai cái thìa đặt ở mép khay.
Cô thử một miếng trước, độ ngọt hoàn hảo.
Cô đẩy cái thìa chưa động tới sang phía Cảnh Triệu: “Anh có muốn thử không?”
Anh nói: “Không cần.”
Cốc chocolate nóng trước mặt anh vẫn chưa được đụng vào, khúc dương cầm đến đoạn cao trào, nhịp điệu réo rắt,
từ đầu đến cuối anh vẫn ngồi yên lặng nhìn mưa rơi ngoài cửa kính.
Thương Lĩnh Lĩnh nhìn anh, ánh mắt không kiêng nể gì cả.
Đồ vốn ngọt giờ lại như ngọt thêm.
Bàn bên cạnh, người mẹ trẻ tuổi đang lấy khăn lau mặt cho bạn nhỏ thì một tờ giấy vệ sinh kẹp bên trong rơi xuống


đất, trên tờ giấy có một dãy mười số, là số điện thoại.
Mẹ của bạn nhỏ không để ý.
Bạn nhỏ lại lượm tờ giấy lên ném vào thùng rác.
Sau đó, Thương Lĩnh Lĩnh nhìn thùng rác, rồi lại tiếp tục nhìn người đẹp của cô.
Góc nghiêng đẹp thật.
Rất thích hợp để hôn trộm.
Cô tính toán tính khả thi của việc hôn trộm giữa ban ngày ban mặt.
Mưa ngoài cửa sổ nhỏ đi, trên lối đi bộ có bóng người ngang qua, đuổi theo một quả bóng bay hình con gấu nhỏ
màu xanh lá.
Người đó dùng áo da cột tay phải lại, chiếc áo ướt sũng.
“Mẹ mau nhìn kìa!” Bạn nhỏ ngồi cạnh cửa sổ quán cà phê, chỉ ra bên ngoài: “Chú ấy thật kỳ lạ, sao lại đuổi theo
bóng bay thế?”
Mẹ của bạn nhỏ lắc đầu, nói là mẹ cũng không biết.
Cuối cùng người đàn ông cũng đuổi kịp bóng bay, nhìn xung quanh rồi chạy vào quán cà phê.
Gã ta kẹp bóng bay vào nách, bước đến trước mặt bạn nhỏ, trên đầu còn có một vết bỏng “đỏ tròn” do đầu thuốc lá.
Trước đó gã từng hung dữ nên cậu bé vô cùng sợ hãi, vội vàng trốn sau lưng mẹ.
Người đàn ông cầm dây bóng bay đưa đến trước mặt bạn nhỏ: “Đền cho cháu.”
Hai mẹ con cùng trốn ra sau.
Người lớn nói: “Không cần.”
Đứa bé cũng lắc đầu.
Người đàn ông hất nước trên tóc, không kiên nhẫn nữa, giọng điệu cũng hung dữ hơn: “Bảo cầm thì…” Đột nhiên
anh ta liếc thấy một bóng hình, lời đến miệng lập tức ngừng lại, giọng điệu lập tức dịu dàng: “Cầm đi.”
Bạn nhỏ nhìn mẹ, sau đó sợ hãi giơ tay ra cầm lấy dây bóng bay.
Người đàn ông như đổi tính, rất hiền lành: ‘Vừa nãy là tôi không đúng, xin lỗi.”
Mẹ của bạn nhỏ: “…”
“Cháu có tha thứ cho chú không?”
Bạn nhỏ: “…”
Một tay người đàn ông đang bị treo do trật khớp chưa nối lại, còn tay kia thì vừa mới nối, đau đến môi trắng bệch,


trán đẫm mồ hôi, mắt không ngừng liếc trộm, dáng vẻ sợ hãi: “Có tha thứ không?”
Mẹ của bạn nhỏ: “…”
Bạn nhỏ: “…”
Hai mẹ con cùng kinh ngạc.
Người đàn ông nghiến răng: “Tha thứ cho tôi đi, coi như ông đây… coi như chú xin cháu.”
Bạn nhỏ ló đầu ra từ sau lưng mẹ: “Vâng.”
Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm: “Cháu đã tha thứ cho chú rồi.” Câu sau nói như sợ ai đó không nghe thấy
được, vô cùng lớn tiếng: “Đừng đến tìm tôi nữa!”
Nói xong gã co cẳng chạy như thể có ma đuổi theo sau.
“Mẹ, ông chú này kỳ lạ quá.”
Mẹ của bạn nhỏ đoán, có lẽ người này bị nước mưa làm úng não rồi.
Mưa ngoài cửa sổ đã tạnh.
Cảnh Triệu không nhìn nữa: “Ăn xong chưa?”
Thương Lĩnh Lĩnh lấy khăn lau miệng: “Ăn xong rồi.”
Anh đứng dậy, lấy khăn và cái thìa đã dùng ném vào thùng rác: “Đi thôi.”
“Được.”
Cảnh Triệu cầm ô, Thương Lĩnh Lĩnh đi theo sau anh, cô vừa quay đầu thì ánh mắt chạm phải người đẹp trong
quầy thu ngân.
Con mèo chiêu tài trên chuông gió lại đụng trúng thỏi vàng kêu leng keng.
Thương Lĩnh Lĩnh ra khỏi quán cà phê, đi được một đoạn thì dừng lại: “Ví tiền của tôi rơi trên ghế ngồi rồi, anh ở
đây đợi tôi một chút.”
Cô bảo Cảnh Triệu đợi dưới gốc cây hòe rồi chạy vào quán cà phê.
Cái bàn bọn họ vừa ngồi đã được thu dọn sạch sẽ, ví tiền ở trên ghế ngồi.
Thương Lĩnh Lĩnh cầm túi tiền lên và bước đến quầy thu ngân: “Chị gái ơi.”
Người đẹp ở quầy thu ngân ngước mắt lên.
“152…5921.” Thương Lĩnh Lĩnh tốt bụng: “Là số điện thoại của chị sao?”
Người đẹp quyến rũ không thành công lại còn bị tóm không hề ngại ngùng: “Xin lỗi, vừa nãy không cẩn thận để
nhầm đồ.”


Thương Lĩnh Lĩnh cười thân thiện: “Không sao, bạn trai tôi không để ý, có điều…” Giọng điệu cô rất chân thành,
không hề có ý nhắm vào chút nào: “Tôi thấy số điện thoại của chị không may mắn lắm, chị thấy thế nào?”
Người đẹp không thấy thế, nhìn cô bằng ánh mắt không thân thiện.
Thương Lĩnh Lĩnh lười phí lời với cô ta, cô gọi điện thoại nói một dãy số, giọng điệu nhẹ nhàng như đang nói
chuyện nhà: “Xóa cái số này đi.”
Đầu Chó bên kia đang cào sofa: “Tổ tông ơi, cô tưởng tôi không gì không làm được à?”
Tổ tông quan tâm hỏi: “Nửa tiếng có đủ không?”
Đầu Chó đấm ngực: “… Đủ.”
Tổ tông: “Cảm ơn.”
Đầu Chó: Tôi cảm ơn cô! Cảm ơn cả nhà cô!
Cả quá trình người đẹp ở quầy thu ngân trợn mắt há mồm.
Thương Lĩnh Lĩnh cúp điện thoại, nhắc nhở người đẹp: “Nửa tiếng sau nhớ gọi điện thoại xác nhận.” Cô mỉm cười:
“Không cần cảm ơn.”
Người đẹp tái mặt.
Thương Lĩnh Lĩnh bước ra khỏi quán cà phê, tâm trạng vui vẻ.
“Đi thôi.”
Cảnh Triệu không nhìn lá rụng dưới đất nữa mà nhìn lên khuôn mặt cô, dừng lại mấy giây nhưng không nói gì.
Anh là người có khả năng giấu chuyện, đôi mắt đào hoa rất biết che giấu tâm tình, hơi nghiêm lại, chỉ để cho cô
thấy một ánh mắt mơ hồ, nhìn giống thật mà lại là giả, sau khi nhìn rồi sẽ bị anh thu hút, say mê trong ánh mắt,
quên mất truy tìm căn nguyên.
Anh đi đằng trước, ung dung chậm rãi.
Thương Lĩnh Lĩnh đi theo sau.
Trước khi mưa, người bán hàng rong bị gió thổi bay một chùm bóng bay, bây giờ gió ngừng mưa tạnh, bóng bay đủ
mọi màu sắc lại vương khắp nơi.
Trên cây hòe có một quả màu hồng in hình con mèo, Thương Lĩnh Lĩnh thấy con mèo đó rất giống Cảnh Thiến
Thiến, dáng vẻ vô cùng cao ngạo quý phái.
Cô nhón chân với tay lên, nhảy tại chỗ mấy lần cũng không đụng được vào dây quả bóng.
“Cảnh Triệu.”
Cảnh Triệu quay đầu lại.


Cô chỉ lên cây: “Lấy xuống giúp tôi đi.”
Lá trên cây hòe rơi xào xạc, yên lặng tạo thành một tấm thảm vàng xanh cho người đi đường.
Cảnh Triệu nhìn lên cây trước, sau đó quay lại chỗ cô, anh không cần nhón chân, giơ tay lên là đã chạm được vào
sợi dây quả bóng.
Kéo xuống rồi đưa cho cô.
Cô cười, nhẹ nhàng nói cảm ơn: “Cảm ơn.”
“Có tiền lẻ không?”


Anh tiếp tục bước về phía trước.
Thương Lĩnh Lĩnh mở ví tiền ra: “Không có.”
Anh lấy một tờ hai mươi tệ trong ví ra, hất cằm lên hướng về phía đầu đường đằng trước: “Đi trả tiền đi.”
Người bán hàng rong bị mất một chùm bóng bay đang ở đầu đường phía trước.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom