• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Giả Ngoan 2023 (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 15

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Đường Hoa Đông rất dài, bên đường trồng hai hàng cây hòe. Mùa này hòe đã rụng, trong bụi cây xanh um đã có
quả rụng xuống. Gió vừa thổi, cành câ3y nặng trĩu từ từ lay động.
Hai bên đường đều là cửa hàng, trời sắp mưa nên không có người đi đường nào.
Áo da của người đàn ôn1g đã cởi xuống, vắt trên cánh tay. Gã như vô tình để lộ ra đồng hồ trên cổ tay.
“Chỗ này chính là đường Hoa Đông rồi.”
Thương L9ĩnh Lĩnh tiếp tục đi lên phía trước một đoạn ngắn, sau đó dừng bước, nhìn về phía cửa: “Có lẽ chỗ này
không có ai, hay là vào trong nói chuyện?3”
Đó là cửa bên của nhà ăn bệnh viện.
Giờ này, cả nhà ăn đã không còn ai.
“Được đấy.” Người đàn ông không thể chờ được 8đã đẩy cửa bước vào trước.
Nhà ăn ở tầng ba, Thương Lĩnh Lĩnh dừng ở cầu thang tầng hai.
Người đàn ông đứng ở giữa cầu thang, đứng thấp hơn vài bậc, gã ngửa đầu nhìn Thương Lĩnh Lĩnh: “Nói cái gì?”
Cô buộc chặt gói thịt lợn hấp bỏ vào trong túi: “Nói về cách làm người.”
“Hả?”
Người đàn ông không hiểu.
Cô lấy một điếu thuốc từ trong ngăn giữa của túi ra, kẹp lại bằng ngón tay mảnh khảnh. Không tìm được bật lửa
trong túi, có lẽ đã quên mang.
Vì muốn làm Thương tiên nữ nên cô chưa bao giờ hút thuốc trước mặt người quen.
Ngón trỏ và ngón giữa kẹp nhẹ điếu thuốc, cô nhướng mi, trong con ngươi đã không còn tiên khí, chỉ còn lại yêu
khí câu hồn đoạt phách: “Có bật lửa không?”
Lòng người đàn ông đã ngứa ngáy: “Có.”
Cô ngậm điếu thuốc, người hơi nghiêng về phía trước.


Người đàn ông lập tức hiểu ý, lấy bật lửa ra châm cho cô.
Cô khẽ rít một hơi, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, phun ra làn khói mỏng.
Người đàn ông đã không đợi được nữa: “Không phải muốn nói cách làm người sao?”
Gã bước lên một bậc thang, đôi mắt rất to hiện rõ vẻ cực kỳ háo sắc: “Tôi cảm thấy làm người ấy mà, phải tận
hưởng lạc thú trước mắt.”
Dáng vẻ Thương Lĩnh Lĩnh không đồng ý, biểu cảm nghiêm túc: “Làm người phải biết lịch sự.”
Cô phun ra một hơi thuốc, người đàn ông trong làn khói lượn lờ. Sao có thể có người trong sáng hoạt bát, lại hấp
dẫn người như vậy?
Người đàn ông bị cô mê hoặc, tay chân đều bất động ở đó.
Cô vẫn đang tán gẫu về cách làm người, nắm tay thờ ơ phủi tàn thuốc: “Tôi cảm thấy có thể không làm một người
tốt. Có điều…”
Người đàn ông như đã mất hồn, si ngốc tiếp lời: “Có điều cái gì?”
Cô phàn nàn với giọng ôn hòa: “Sao lại hung dữ với trẻ con?”
Cô gái xinh đẹp vừa nhíu mày, giống như bầu trời đã tối đi, tất cả ánh sáng trong phút chốc lụi tắt, âm sắc chợt lạnh
như băng: “Chúng đáng yêu như thế.”
Dứt lời, Thương Lĩnh Lĩnh dúi điếu thuốc lên gáy người đàn ông, đẩy mạnh.
Người đàn ông đau đớn kêu lên, cơ thể mất thăng bằng, ôm đầu lăn xuống.
Đốm lửa trên điếu thuốc rơi xuống đất rồi tắt dần. Người đàn ông ngã xuống góc tầng hai, bả vai trật khớp. Gã
không ngừng kêu to.
Thương Lĩnh Lĩnh chậm rãi đi xuống.
Cô giơ ngón tay lên, đặt trên môi: “Suỵt.” Cô nhỏ giọng nhắc nhở: “Bệnh viện ở ngay cạnh, không được ồn ào.”
Người đàn ông đau đến nhe răng trợn mắt: “Mày là đồ tiện…”
Cái tay vừa nâng lên của gã, cổ tay lập tức bị nắm. So sánh đôi bên, bàn tay của người con gái thì lại trắng nõn, nhỏ
bé, mềm mại như cành liễu.
Cô khẽ bóp.
“Đau!” Người đàn ông đau đến mặt mũi nhăn nhó: “Đau, đau…”
Cô nói nhỏ nhẹ, không hung dữ chút nào: “Vậy bây giờ có thể im lặng được chưa?”


Người đàn ông mím môi, gật đầu mạnh.
“Nếu là tiền thuốc men…” Cô nghĩ một lát: “Anh đi đến Bệnh viện Thâm Minh ở Thủ đô tìm cậu Hai nhà họ
Phương, anh ta sẽ trả cho anh.”
Người đàn ông đau đến mức nước mắt giàn giụa.
“Muốn báo thù cũng tìm anh ta.”
“Không, không… không báo thù.”
Dáng vẻ cô rất dễ nói chuyện: “Tùy anh.” Cô ngồi xổm thành một đống nhỏ nhắn, tay chống cằm, ngẫm nghĩ:
“Ngoài ra, phải bồi thường bóng bay.”
Gấu nhỏ đáng yêu in trên áo T-shirt, viền ren của váy lướt qua mặt đất.
Cô gái nhỏ sinh ra với tấm mặt nạ da người rất vô hại, giọng điệu ôn hòa, dịu dàng nhất. Duy chỉ có trong mắt chứa
đầy ma quỷ, chứa ánh trăng Rằm tháng Bảy*, một đôi tay mềm mại không xương sẽ lấy mạng người.
Người đàn ông run rẩy gật đầu.
“Nếu bạn nhỏ không tha thứ cho anh…” Thương Lĩnh Lĩnh nhấn điếu thuốc đã gãy vào mặt gã, nhíu mày nghĩ:
“Vậy tôi phải gây khó dễ với anh thế nào đây?”
Cô vặn mạnh một cái.
“A a a a a a a…”
Cô quét dọn vệ sinh ở tầng một nghe thấy âm thanh nên lên tầng kiểm tra.
“Ai ở đó?”
Lúc này, cửa cầu thang bị đẩy ra, Thương Lĩnh Lĩnh khập khiễng đi ra: “Chào cô ạ.” Cô lịch sự hỏi: “Có thể mượn
dùng nhà vệ sinh ở đây không ạ?”
Cô quét dọn nhìn chân cô: “Trẹo chân sao?”
“Dạ.”
Bà ấy nghĩ đến tiếng kêu vừa rồi, không đành lòng: “Dọc theo đường này đi vào trong là vệ sinh, mới lau xong, mặt
đất rất trơn, phải cẩn thận chút.”
“Cảm ơn cô ạ.”
Cô tập tễnh bước vào vệ sinh, sau đó đóng cửa, mở vòi nước.
Dòng nước ào ào vang lên, cô súc miệng rồi xịt nước hoa, cho đến khi không còn ngửi thấy mùi thuốc.



“Xin lỗi, thuê bao bạn gọi tạm thời không nghe máy, xin gọi lại sau.”
Cảnh Triệu chỉ nhìn qua một lần số điện thoại của Thương Lĩnh Lĩnh, có lẽ đã nhớ nhầm. Anh lại gọi cho bà Lục.
Bà Lục vừa nghe điện thoại vừa chơi mạt chược: “Bé Triệu.”
Người đối diện nói: “Tam Vạn.”


Cảnh Triệu nói: “Mẹ, mẹ gửi số điện thoại của Thương Lĩnh Lĩnh cho con.”
Bà Lục chợt cao giọng: “Ăn!”
Bà ấy đã ăn con Tam Vạn của người đối diện.
Còn thiếu một quân nữa là thắng rồi!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom