• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Gả Cho Anh Trai Thực Vật Của Nam Chính (1 Viewer)

  • Chương 19

Chương 19: Chặn tình địch
Ninh Thu Thu cố ý hay vô tình tránh mặt Triển Thanh Việt mấy ngày, chủ yếu là do cô có chút chột dạ, không biết làm thế nào để thẳng thắn đối mặt cùng Triển Thanh Việt, thời điểm hai người ở chung một chỗ sẽ cảm thấy xấu hổ.
Hơn nữa, quan trọng nhất chính là ngộ nhỡ Triển Thanh Việt không tiếp nhận cô, thân phận của cô liền lúng túng. Còn nếu như Triển Thanh Việt là bởi vì cảm kích cô cứu anh tỉnh mà miễn cưỡng cho qua, thì lại có chút vô vị.
Nhưng mà ngoại trừ hai loại kết quả trên, cũng chỉ còn một loại nhất kiến chung tình happy ending mà thôi, khả thi sao?
Rõ ràng là không thể nào...
Thế nhưng nếu là vì vậy mà không ở chung một chỗ, Ninh Thu Thu lại có chút không cam tâm.
Hừ, người đàn ông này là do cô cứu tỉnh, bây giờ nói chắp tay tặng anh cho người khác hiển nhiên không phải tác phong của Ninh Thu Thu. Hơn nữa cái thể chất phù đỉnh này, cô xuyên tới đây gặp qua nhiều người như vậy nhưng cũng chỉ có duy nhất anh có.
Thế là Ninh Thu Thu lâm vào trong một cái ngõ cụt, những chuyện nhỏ nhặt không cần suy nghĩ trước đó đều phải lấy ra cân nhắc lại một lần, thật sự rất phiền muộn. Cô dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, lấy lý do quay phim bận bịu tránh né Triển Thanh Việt mấy ngày, chỉ qua Tinh Tinh bên kia biết được tình trạng khôi phục của anh.
-- Triển tiên sinh hôm nay tỉnh bốn tiếng.
-- Triển tiên sinh có thể cùng người ta trò chuyện mấy câu.
-- Triển tiên sinh dưới chỉ đạo của bác sĩ khôi phục rất khá, hôm nay có thể nâng tay.
-- Triển tiên sinh hôm nay kén ăn, không ăn mì sợi. Kỳ thật lúc ngài ấy hôn mê, bị tôi cho ăn nhiều nhất chính là cháo cùng bột mì.
-- Triển tiên sinh. . .
-- Triển tiên sinh hôm nay hỏi tại sao cô không đến. Đúng a Ninh tiểu thư, cô đã rất lâu không tới rồi, cô thay lòng sao?
Ninh Thu Thu: "!!!"
Con hàng này rốt cục cũng nhớ tới cô a. Ninh Thu Thu nhắn lại cho Tinh Tinh: Cô trả lời như thế nào?
[Tinh Tinh: Lão tiên sinh nói cô bận bịu, không rảnh tới, Triển tiên sinh liền không hỏi nữa.]
Cứ như vậy?!
Ninh Thu Thu có chút thất vọng. Ai, ngày mai vừa vặn muốn về thành phố ký hợp đồng, cô quyết định đi tản bộ một vòng trong bệnh viện. Dù sao đầu óc Triển Thanh Việt hiện tại còn chưa khôi phục hoàn toàn, nếu cô không thường xuyên tranh thủ ở trước mặt anh lắc lư sẽ dễ dàng bị quên!
Cái nhãn hiệu mĩ phẩm lần trước Cù Hoa nói với cô, song phương trải qua vài ngày bàn bạc đã xác định cụ thể điều khoản hợp tác cùng thù lao, chỉ chờ ngày mai Ninh Thu Thu đặt bút ký hợp đồng liền xong.
Trụ sở công ty đối phương không ở thành phố A, vậy nên chỉ phái người phụ trách tới cùng cô ký hợp đồng. Bởi vì đây cũng không phải là hợp đồng mua bán phải được nhà nước thông qua, không cần đưa tin tức, cũng không cần phô trương, cho nên hai bên chỉ hẹn gặp ở một hội sở, thuận tiện cùng nhau ăn một bữa cơm trưa.
Hôm sau, lái xe đưa Ninh Thu Thu trở về thành phố A, đến địa phương đã hẹn sẵn gặp mặt Cù Hoa, sau đó cả hai cùng đi gặp người phụ trách nhãn hiệu. Công ty bọn họ phái quản lý thị trường cùng trợ lý phó tổng tới, thái độ rất khách khí, lúc ra về còn tặng cho Ninh Thu Thu một hộp quà lớn bao gồm những mỹ phẩm dưỡng da nổi tiếng nhất của công ty bọn họ, thành ý mười phần.
Một bữa cơm cả chủ và khách đều ăn đến vui vẻ.
Ký xong hợp đồng, đối phương vì đã đặt sẵn vé máy bay nên liền rời đi trước, Ninh Thu Thu và Cù Hoa cũng cùng nhau đi ra khỏi hội sở.
Thời điểm đang chờ thang máy, Ninh Thu Thu nhận được điện thoại của người lái xe nói cửa hàng đối diện hội sở đang tổ chức hoạt động, có mời minh tinh tới tham dự. Hôm nay là thứ bảy, rất nhiều người đi shopping, lại thêm có hoạt động, vì thế đường đi phía dưới đã bị chặn kín một mảnh. Tài xế không lái qua được bên này nên gọi điện hỏi Ninh Thu Thu có thể đi qua hay không.
Ninh Thu Thu cũng không có ý kiến, đeo khẩu trang cùng mũ lưỡi trai lên, cùng Cù Hoa đi đến chỗ tài xế dừng xe.
"Mau nhìn, kia có phải là Ninh Thu Thu không?"
"Ai, thật sự là Thu Thu!"
"Oa, Thu Thu thế mà cũng xuất hiện, có phải hay không đại biểu muốn tái hợp a a a a a."
"A a a a, tuyệt đối là vậy. Thật kích động, tôi muốn bạo khóc một trậnnnn."
...
Ninh Thu Thu cùng Cù Hoa mới vừa đi không được mấy bước, mấy cô gái đang xếp hàng chờ trước cửa hàng đối diện đột nhiên chú ý đến cô. Cô còn chưa kịp nghĩ ra cái biện pháp xử trí thì mấy cô ấy đã kích động vây quanh hai người. Ninh Thu Thu mặc dù đã đơn giản ngụy trang, nhưng bây giờ bị vây xem ở khoảng cách gần như vậy liền nhanh chóng bại lộ, mọi người đã xác định cô chính là Ninh Thu Thu.
"Xuỵt" - Cù Hoa dựng ngón tay bên môi xuỵt một tiếng, ra hiệu mấy cô gái đang hào hứng giữ im lặng - "Xin nhờ mọi người đừng lớn tiếng để lộ ra a, người ở đây đã quá nhiều rồi~"
Mấy cô gái nghĩ đến đây là trên đường cái, đều thập phần hiểu chuyện không làm ra động tĩnh lớn, chỉ là hưng phấn vây quanh Ninh Thu Thu muốn kí tên, thuận tiện mồm năm miệng mười hỏi cô một vài vấn đề.
"Thu Thu, chị hôm nay cũng muốn tham gia hoạt động sao? Có phải là hoạt động tái hợp hoàn chỉnh mà bọn em chờ mong đã lâu hay không!"
Ninh Thu Thu ký xong một cái tên, đang chuẩn bị cầm cái kế tiếp kí, nghe vậy liền nghiêng đầu hỏi: "A, hoạt động gì vậy?"
"Cửa hàng Thịnh Phúc Hoàng Kim phía đối diện khai trương, mời nhóm Mystery Girl tới biểu diễn, chị không biết sao?"
"Thì ra Thu Thu cũng không biết a, tớ còn nghĩ là muốn tái hợp chứ. Thật là muốn khóc mà, huhu."
Hóa ra là nhóm nhạc trước đây của cô ở chỗ này biểu diễn, khó trách thanh thế lớn như vậy. Cũng khó trách cô ngụy trang thành dạng này vẫn có thể bị nhận ra, bởi vì những cô gái này đều là fans của nhóm a, đối với mỗi thành viên đều rất quen thuộc.
Ninh Thu Thu nhìn thấy gương mặt thất vọng của mấy cô bé, có chút ngượng ngùng: "Chị đến gần đây làm một ít chuyện, không biết các cô ấy cũng đang biểu diễn ở đây."
"Cho nên chúng em chờ mong như vậy nhưng rốt cuộc vẫn không tái hợp sao?"
"Ô ô ô không muốn đâu Thu Thu. Cho chúng em một kinh hỉ đi, hãy thương lấy bảo bảo a."
"Đi lên chụp chung một cái ảnh cũng được a."
Ninh Thu Thu nhìn những cô bé này, chủ yếu đều khoảng chừng 17-18 tuổi, rất trẻ trung, hẳn là cũng không nhận thức được cô rời nhóm liền không khả năng trở về. Cô cùng Nghệ Tinh cũng đã sớm trở mặt.
Nhưng loại lời này, cô không thể nói ra được.
Cù Hoa tranh thủ thời gian thay Ninh Thu Thu giải vây: "Thu Thu cũng sắp tham dự một ít hoạt động nhãn hiệu, mọi người muốn xem có thể chú ý theo dõi tin tức trên Official Weibo, có thể đến bất kì lúc nào a~ Còn bây giờ thì mau nhanh chân vào sân đi, nhìn số lượng người như thế này, hội trường hẳn là sẽ chật kín a, đi trễ liền không có khả năng chiếm được vị trí tốt rồi~"
Mấy cô bé nghe xong quả nhiên cuống lên, để Ninh Thu Thu ký tên, chụp chung vài bức ảnh xong liền cùng cô chào tạm biệt, chạy vội đi. Ninh Thu Thu nhìn qua bóng lưng rời đi của mấy cô ấy, cười lắc đầu.
"Thật có tiền." - Ninh Thu Thu nói.
Cù Hoa nghe ra được cái Ninh Thu Thu gọi là có tiền, là đang nói chuyện Thịnh Phúc Hoàng Kim mời nhóm Mystery Girl đến biểu diễn. Chuyện Ninh Thu Thu rời nhóm làm cho cả nhóm vốn đã có nhân khí rất cao lại được kéo thêm một đợt nhiệt độ. Mấy ngày trước sự kiện Ninh Thu Thu cùng fan tư sinh huyên náo xôn xao, Mystery Girl lại thừa cơ cọ nhiệt, tại thời điểm mấu chốt tuyên bố phát hành ca khúc mới, bây giờ thanh thế được dịp, phí mời biểu diễn hẳn là rất cao.
"Em so với các cô ấy lại càng có tiền hơn" - Đuôi mắt được tận lực vẽ giống hồ ly của Cù Hoa có chút nhếch lên, khóe mắt không che giấu được ý cười - "Ký xong cái đại ngôn này, các cô ấy phải biểu diễn mười lần mới tương đương với thù lao của một mình em. Thế nào, hài lòng hay không a~"
Kiếm được nhiều tiền có ai không vui, chỉ có điều...
"Anh Cù, lúc trước là ai không ủng hộ em rời khỏi cái nhóm mười lần biểu diễn cũng không địch nổi một cái đại ngôn?"
"Này nha~ Anh nào biết được em lại diễn xuất tốt như vậy chứ. Lại nói chuyện này, anh vẫn quên không hỏi, mượn một câu rất lưu hành trên mạng chính là: Em vụng trộm luyện ở lò nào mà giỏi như vậy a?"
"Cái này sao..." - Ninh Thu Thu ra vẻ cao thâm nói - "Em là được cao nhân chỉ điểm?"
"Cao nhân a, là vị nào?"
"Cái này thì không thể nói được. Anh cũng đừng hỏi, đây là thiên cơ bất khả lộ."
Cù Hoa: "..."
"Được rồi, không nói thì không nói, thật là~ Dù sao em biết diễn xuất người được lợi cũng là anh. Em bây giờ mà nói chính là một mỏ vàng di động, toàn thân đều sáng óng ánh."
"..." - Vậy làm sao vẫn chưa sáng mù mắt anh.
Hai người cười cười nói nói đi đến chỗ dừng xe, Ninh Thu Thu lấy cớ phải đi bệnh viện thăm một người bạn, để Cù Hoa về trước, còn mình thì đến bệnh viện nhìn Triển Thanh Việt.
Cửa phòng bệnh khép hờ, Ninh Thu Thu vừa đi đến cửa liền nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nói chuyện. Bàn tay đặt ở tay nắm cửa của Ninh Thu Thu hơi dừng lại một chút. Có người đến thăm bệnh.
Chuyện Triển Thanh Việt tỉnh lại, Triển gia vẫn che giấu tương đối kín. Chủ yếu bởi vì bọn họ là hào môn thế gia, bình thường người muốn lui tới đã rất nhiều, bây giờ lại thêm Triển Thanh Việt tỉnh lại, khẳng định sẽ bị chú ý. Nếu để mọi người biết chuyện, cánh cửa bệnh viện chắc chắn sẽ bị người ta đạp nát.
Mà Triển Thanh Việt hiện tại cần tĩnh dưỡng, không chịu được loại náo nhiệt này, cho nên mọi người cũng ngầm hiểu lẫn nhau không đem tin tức lộ ra.
Lúc này tới tất nhiên là người quen.
Ninh Thu Thu nghĩ tới đây, đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Lâm Tịch Điềm đang ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, nũng nịu cùng Triển lão gia nói chuyện phiếm. Nghe thấy tiếng mở cửa, Lâm Tịch Điềm ngẩng đầu nhìn lên, thấy người đến là Ninh Thu Thu liền nhoẻn miệng cười, nói: "Ai, chị Thu Thu cũng tới nhìn anh Thanh Việt a. Chúng ta thật là ăn ý, thế mà đến cùng một ngày."
Ấn tượng của Ninh Thu Thu đối Lâm Tịch Điềm rất tốt. Đứa nhỏ này mặc dù có chút ngốc bạch ngọt, nhưng tâm địa rất tốt, ở chung cũng dễ chịu, vì thế cũng cười đáp lời cô bé: "Tịch Điềm, ông nội."
"Ông đang muốn gọi điện thoại bảo cháu đến, cháu liền đến." - Triển lão gia cười - "Thanh Việt vừa vặn tỉnh, cháu vào xem thằng bé đi."
Nói xong, liếc mắt ra hiệu với Ninh Thu Thu một cái.
Ninh Thu Thu: "..."
Bên trong còn có người.
Người này là ai, Ninh Thu Thu đại khái đã đoán được.
Cô tới lần này thật là đủ đúng dịp.
Ninh Thu Thu thả túi xuống, đi vào phòng bệnh ở giữa phòng. Vừa đi đến gần cửa đã nghe thấy thanh âm của Giả Tình: "Để tôi tới đút đi."
Cô ta tới đút? Đút cái gì?!
"Không cần đâu Giả tiểu thư, tôi..." - Trần Nghị chưa nói xong, Giả Tình đã đưa tay nhận lấy cái bát trong tay hắn. Hắn là đàn ông, lại còn là người giúp việc, không có cách nào đoạt lại từ trong tay cô ta, đành phải có chút sốt ruột mà liếc nhìn người từ đầu đến cuối vẫn không tỏ thái độ - Triển Thanh Việt.
"Cô tới." - Ánh mắt Triển Thanh Việt vượt qua hai người bọn họ, nhìn về phía cửa phòng, nói.
Trải qua vài ngày khôi phục, anh nói chuyện mặc dù vẫn như cũ có chút khó khăn, nhưng dù sao cũng đã có thể biểu đạt rõ ràng ý tứ của bản thân, không cần mọi người dựa vào khả năng thấu hiểu của mình đến suy đoán.
Giả Tình cùng Trần Nghị không phát hiện có người đến, quay đầu nhìn ra cửa, liền thấy Ninh Thu Thu đứng ở nơi đó.
Nội tâm ban đầu có chút khó chịu của Ninh Thu Thu, vừa nghe anh nói như vậy liền giống như băng lạnh gặp nước sôi, lập tức hòa tan.
"Ninh tiểu thư là khách quý, loại chuyện này làm sao có thể làm phiền đến cô ấy" - Giả Tình múc một ngụm canh, đưa đến bên miệng Triển Thanh Việt - "Đến, Triển tiên sinh, nhân lúc còn nóng nhanh uống."
Triển Thanh Việt không để ý tới cô ta, ngữ khí chậm chạp nhưng trật tự rõ ràng, nói: "Ăn ở nhà tôi lâu như vậy, chẳng lẽ lại không thể... làm chút chuyện sao?"
Ninh Thu Thu: "..."
Cô, cô lại không ăn chùa uống chùa!
Hơn nữa, Triển Thanh Việt làm sao biết cô ăn ở nhà anh?!
Chắc là do Triển lão gia hoặc Tinh Tinh lắm miệng nói đi. Ninh Thu Thu tự an ủi mình, phải bình tĩnh, không thể rối!
"Để tôi tới đút đi, Giả tiểu thư." - Ninh Thu Thu đi qua. Coi như Giả Tình da mặt dày, nhưng người ta cũng đã nói như vậy, cô ta cũng không thể kiên quyết đòi đút, chỉ có thể đưa bát cho Ninh Thu Thu.
Ninh Thu Thu ngồi xuống bên giường bệnh, múc một thìa canh, tỉ mỉ thổi nguội đút cho Triển Thanh Việt.
Vị đại gia này không khách khí uống xuống.
Ninh Thu Thu cho anh ăn qua mấy lần, thủ pháp đã rất nhuần nhuyễn, nhiệt độ canh cũng thổi đến vừa vặn, một chút nước canh cũng sẽ không để rớt ra ngoài.
Trần Nghị chủ động lui ra. Giả Tình bất động thanh sắc quan sát một lát, sau đó mở miệng hỏi: "Tôi nghe nói tháng vừa rồi cổ phiếu Ninh thị rớt giá không ít. Ninh tiểu thư dạo này ở nhờ Triển gia là cùng chuyện này có quan hệ?"
Miệng đang thổi canh của Ninh Thu Thu dừng một chút không thể nhận ra. Dựa theo tiến độ của kịch bản mà nói, Ninh gia xác thực cách chuyện phá sản rất gần. Hiện tại các loại vấn đề của công ty cũng đã lộ ra, cổ phiếu rớt giá cũng không kỳ quái, chỉ là cô không hiểu những chuyện này, hỏi trong nhà cũng đều là tốt khoe xấu che, tình hình công ty cô còn không nắm rõ bằng Giả Tình.
Dù sao biết nhiều cũng vô dụng, cô không thể giúp được gì. Chuyện duy nhất Ninh Thu Thu có thể làm bây giờ chính là vẽ cho ba Ninh một tấm bùa bảo đảm sự nghiệp, đồng thời cố gắng kiếm nhiều tiền một chút, ngộ nhỡ về sau phá sản liền có thể không mắc nợ nặng như trong tiểu thuyết miêu tả, có thể chi trả nổi.
Chuẩn bị tốt cho kết quả xấu nhất.
"Giả tiểu thư suy nghĩ nhiều rồi. Tôi trước giờ vốn không hỏi đến chuyện làm ăn trong nhà, ở Triển gia là có nguyên nhân khác."
"Thật sao" - Giả Tình thở dài một hơi - "Thật là hâm mộ Ninh tiểu thư, có thể tự do truy đuổi giấc mộng của mình. Chỉ có điều Ninh tiểu thư cũng là con gái một, Ninh tổng không bắt cô kế thừa sự nghiệp sao?"
Lại là cái đề tài này.
Giả Tình đang muốn thể hiện mặt nữ cường nhân của mình sao.
"Tôi trời sinh ngu dốt, không làm được cái phương diện quản lí này" - Ninh Thu Thu tự hạ mình nói - "Ba tôi vốn cũng không trông cậy gì vào tôi, chỉ mong tôi tương lai gả cho một thiên tài thương nghiệp, đến kế thừa sự nghiệp của ông thôi."
Ninh Thu Thu nói xong, đưa thìa canh đến trước mặt Triển Thanh Việt, liền đối diện với một ánh mắt mang theo dò xét.
Khụ khụ...
Ông xã thiên tài thương nghiệp, người trước mắt này hình như bất kể là thiên tài thương nghiệp, hay là ông xã, đều thật phù hợp...
Nghĩ đến cái này, Ninh Thu Thu nghịch ngợm hướng hắn chớp chớp mắt.
"..." - Triển Thanh Việt hạ mắt, đem canh uống.
Giả Tình cũng không có chú ý tới bọn họ mắt đi mày lại, tiếp tục thể hiện bộ dáng nữ cường nhân của mình: "Tôi cảm thấy dù là phụ nữ vẫn cần phải có sự nghiệp của riêng mình, mới có thể cùng người đàn ông ưu tú hơn sánh vai mà chiến."
"Ai? Vậy tôi đây cát-xê 30 vạn một tập, ba tháng có thể quay được 50 tập, trong lúc đó còn chưa bao gồm phí đại ngôn biểu diễn gì, tương lai chỉ có tăng lên chứ không hạ xuống, phải bao nhiêu người đàn ông ưu tú mới xứng sánh vai với tôi mà chiến a."
Giả Tình: "..."
Chẳng phải muốn so ai biết kiếm tiền hơn sao? Ai mà không biết a.
Cô ta không biết thu nhập của diễn viên thuộc loại BUG(1) nghề nghiệp sao?!
(1) BUG: Bạn nào hay chơi game chắc cũng biết, là những lỗi hay sai sót khi chạy phần mềm, chương trình.
"Có phải không, Triển tiên sinh?"
Ninh Thu Thu cố ý hỏi Triển Thanh Việt, ngẩng đầu liền đối diện với đôi mắt đầy ý cười của anh.
!!!
Nhìn thấy Triển Thanh Việt tỉnh lại lâu như vậy, đây là lần duy nhất Ninh Thu Thu thấy anh lộ ra ý cười. Trước đó bởi vì đại não còn chưa thể khống chế hoàn toàn cơ mặt, Triển Thanh Việt vẫn luôn trưng ra khuôn mặt không biểu cảm.
Triển Thanh Việt nhẹ gật đầu, mở miệng nói: "Canh lạnh, đổi."
Ninh Thu Thu: "???"
Anh nghe một chút xem đây còn là tiếng người sao!
Còn sai khiến cô đến nghiện.
Ninh Thu Thu trong lòng suy nghĩ như thế, nhưng cơ thể cũng rất thành thật vội vàng đi đổ thêm canh nóng vào bát.
Giả Tình bị Ninh Thu Thu nói đến vô cùng xấu hổ. Lợi nhuận một cái công ty của bọn họ ba tháng cũng chỉ mấy ngàn vạn, đó còn là lúc làm ăn buôn bán tốt. Người ta một người kiếm được nhiều tiền như vậy, cái mặt này của cô ta bị đánh thật vang.
"Ninh tiểu thư thật sự ưu tú, tương lai khẳng định sẽ gả được cho rùa vàng" - Trên mặt Giả Tình lại tiếp tục treo lên nụ cười khéo léo: "Hôm nay đến chủ yếu là vì chuyện này. Ông nội của tôi trước kia trúng gió, bởi vậy mà quen được một vị đại sư rất lợi hại, ở trên phương diện hồi phục thân thể rất có uy tín. Triển tiên sinh về sau muốn hồi phục thân thể, tôi vừa vặn có thể giới thiệu, chờ thân thể Triển tiên sinh tốt hơn một chút liền có thể dời đến trại an dưỡng của vị đại sư đó khôi phục sức khỏe, Triển tiên sinh cảm thấy thế nào?"
Triển Thanh Việt chậm rãi nuốt xuống một thìa canh, dùng thanh âm không lưu loát trả lời: "Ăn... không nói."
"..." - Giả Tình dừng một chút, sau đó cười khổ - "Em đợi anh hai năm, trông mong anh tỉnh lại, không nghĩ tới anh đối với em vẫn lãnh đạm như vậy. Là em quá mơ mộng hão huyền, còn nghĩ chờ đợi liền có thể làm anh cảm động."
Ninh Thu Thu: "..."
Quả nhiên, cô nàng Giả Tình này lúc trước bị nữ chính vả mặt thảm như vậy không phải là không có đạo lý. Loại tính cách này của cô ta, đặt ở đâu cũng đều sẽ bị người ta vả mặt a.
Giống như một gốc cỏ đầu tường phiêu diêu theo gió, lại còn đủ hướng ngoại, đủ nhiệt tình.
Ninh Thu Thu ngầm xoa tay chờ mong Triển Thanh Việt phản ứng, thế nhưng dường như anh lại đem tư tưởng 'ăn không nói' quán triệt đến cùng. Đợi nửa ngày, thấy Ninh Thu Thu một mặt đều là bát quái không chú ý đến mình, anh mới mở miệng vàng ngọc nói một tiếng: "Canh."
"..." - Giả Tình rốt cục không ở nổi, che miệng đi ra, cũng không biết có phải khóc hay không.
Ninh Thu Thu nhẹ nhàng thở ra.
Giả Tình này thật sự là không dễ chơi. Trước đó thấy Triển Thanh Việt không tỉnh lại, liền hấp tấp dán đến Triển Thanh Viễn, hiện tại Triển Thanh Việt tỉnh lại rồi, còn muốn quay đầu ăn cỏ cũ(2) a.
(2) Bản gốc là 吃回头草, trong câu 好马不吃回头草, có nghĩa là Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ.
Mấu chốt là cái quay đầu này hẳn cũng sẽ không chuyên tâm ăn, bởi vì loại đàn ông Giả Tình thích chính là loại người ưu tú, cao cao tại thượng, mà Triển Thanh Việt hiện tại có thể nói là không có gì cả. Sự nghiệp Triển gia không phải anh, công ty cũng bị Triển Thanh Viễn chưởng quản, anh vẫn còn bệnh, muốn hồi phục phải cần một đoạn thời gian không ngắn.
Giả Tình là người thực tế như vậy, đối với bộ dạng lúc này của Triển Thanh Việt làm sao có thể hoàn toàn tình thâm như trước?
"Chuyên tâm." - Ninh Thu Thu đang mải mê suy nghĩ, không cẩn thận quên chưa thổi đã đem canh đưa đến miệng người ta. Triển Thanh Việt nghiêng đầu tránh khỏi, lạnh nhạt nói.
"A a a a nha." - Ninh Thu Thu vội thu thìa canh về thổi, đồng thời cảm thấy bộ dáng Triển Thanh Việt nghiêng đầu tránh đi thật đáng yêu (???) là chuyện gì xảy ra!
Được quán triệt chính sách 'thực bất ngôn tẩm bất ngữ' của Triển tiên sinh, Ninh Thu Thu yên lặng đút anh ăn. Cho ăn xong canh, lại cho anh ăn thêm một chút mì gạo Vân Nam được nấu thật nhuyễn, Triển Thanh Việt liền no.
Cơm nước xong xuôi, thấy tinh thần anh hôm nay vẫn tốt như cũ, Ninh Thu Thu nhịn không được, giả bộ như không rõ tình huống hỏi: "Giả tiểu thư tài giỏi, lại thâm tình như vậy chờ anh, anh không cảm động chút nào sao?"
Triển Thanh Việt nghe vậy, giương mắt nhìn cô: "Cô... rất quan tâm?"
Khụ khụ. Ninh Thu Thu có điểm chột dạ: "Tôi chỉ là bát quái một chút nha. Anh nhìn tôi tận tâm tận lực chiếu cố anh như thế, quan tâm một chút vấn đề tình cảm của anh cũng không đáng trách đi."
Đối với mặt người rất biết nói chuyện như Triển Thanh Việt, miệng lưỡi Ninh Thu Thu rốt cục đã trôi chảy. Nếu truy cứu nguyên nhân thì chắc là bởi vì cô rốt cục đã không phải lúng túng tìm chủ đề nói chuyện nữa.
"Chiếu cố?" - Triển Thanh Việt rất biết nắm bắt trọng điểm - "Nguyên nhân?"
Triển Thanh Việt muốn hỏi chính là nguyên nhân cô chiếu cố anh, chỉ là do chưa nói được lưu loát nên anh giản lược lời nói, nhưng Ninh Thu Thu vẫn có thể hiểu được.
Tại sao muốn chiếu cố anh, còn không phải bởi vì gả cho anh sao! Thế nhưng Ninh Thu Thu lại không dám thẳng thắn.
Tình huống trước mắt vẫn chưa thích hợp để thẳng thắn. Hiện tại người này nói cũng còn chưa lưu loát, không chịu được loại kích thích như thế...
Mặc dù cô cảm giác kỳ thật Triển Thanh Việt đã nhận ra được chút ít.
Ninh Thu Thu kiếm cớ: "Chính là như anh nói nha, tôi ở nhà các anh ăn chùa uống chùa, đương nhiên phải bỏ ra chút sức lực. Nhưng tôi tay không thể cầm, vai không thể gánh, cũng chỉ có thể chiếu cố anh."
Triển Thanh Việt nghe xong, chỉ là cười như không cười nhìn cô một cái, cũng không phản bác sự thiếu logic trong lời nói vừa rồi. Không biết là do anh nói không lưu loát nên không phản bác được, hay là đang lẳng lặng nghe cô nói mò.
Nhưng dù là bất kể loại nào, trong lòng Ninh Thu Thu đều có chút run run.
Cô cảm thấy người đàn ông này có chút đáng sợ a! Cùng trạng thái mỹ nam tao nhã vô hại lúc ngủ rất khác biệt.
Dù sao lúc trước Triển Thanh Việt tuổi còn trẻ đã có thể chống đỡ toàn bộ Triển gia, sẽ không phải là người đơn giản mặc người ta vo tròn chà dẹt a.
Một lát sau, bác sĩ tới giúp Triển Thanh Việt làm vài bài tập hồi phục đơn giản. Đây là bài tập bắt buộc mỗi ngày lúc tỉnh lại của anh, vừa buồn tẻ lại vừa hao tâm tốn sức. Ninh Thu Thu ngồi nhìn một hồi, liền lui ra gian ngoài tìm nước uống. Cô hôm nay cũng bôn ba hơn nửa ngày, đã sắp mệt chết.
Giả Tình cùng Lâm Tịch Điềm đã rời đi, Triển lão gia ở bên trong nhìn Triển Thanh Việt tập luyện, thế là Ninh Thu Thu thừa dịp không có ai, rất không có hình tượng mà duỗi cái lưng mỏi nhừ, căng giãn tứ chi, thoải mái thở ra một tiếng.
Tư thế duỗi lưng còn chưa thu về, cửa lại bị mở ra. Ninh Thu Thu vội vàng đem tư thế không có hình tượng kia thu hồi, nửa đường bởi vì dùng sức quá mạnh làm eo kêu rắc một cái.
"Shhhh." - Ninh Thu Thu vịn eo, cảm thấy mình bị đánh lén.
"Ai, Thu Thu, chị làm sao thế? Đau thắt lưng sao, có phải hay không dì cả đến?" - Người vừa tiến vào là người ban đầu đã rời đi, Lâm Tịch Điềm. Nhìn thấy Ninh Thu Thu cau mày vịn eo, cô ấy quan tâm hỏi.
"Không sao, chỉ lóe lên một cái thôi, không có việc gì" - Ninh Thu Thu vịn eo ngồi xuống. Bộ dáng này nếu bị Ninh phu nhân hoặc Tinh Tinh nhìn thấy, nói không chừng đã não bổ ra một màn hương diễm ở trong phòng giữa cô và Triển Thanh Việt - "Chị tưởng là em đã đi."
"Em sẽ không đi nhanh như vậy, em còn chưa cùng anh cả nói được hai câu đâu. Vừa rồi là em đưa chị Tình Tình đi xuống, chị ấy rất thương tâm. Anh cả... ai, chỉ có điều không thích chính là không thích, cũng không có cách nào khác, chị ấy có đợi mười năm cũng không cảm động được anh cả em."
Ai nha, ngay cả cô bé Lâm Tịch Điềm ngốc bạch ngọt cũng đã nói như vậy, có thể thấy được Triển Thanh Việt đối với Giả Tình thật sự là tuyệt tình.
Nhưng mà, Ninh Thu Thu lại hứng thú với chuyện khác:
"Này, Điềm Điềm, anh cả của em là người như thế nào a. Lần này ở trong nhà bọn họ, chị cảm thấy cần phải tìm hiểu một chút, ngộ nhỡ không may chạm đến vảy ngược của anh ấy thì không tốt."
Ninh Thu Thu vẫn muốn hiểu rõ hơn về Triển Thanh Việt, nhưng đi hỏi Triển lão gia, Triển lão gia tại góc nhìn của ông nội quan sát cháu trai mình, lời nói ra toàn là những lời mà trưởng bối thường dùng để hình dung vãn bối: "Đứa nhỏ này rất tài giỏi, so với Triển Thanh Viễn ổn trọng hơn nhiều, làm việc luôn để cho người ta yên tâm, tính tình chín chắn...", không có giá trị tham khảo.
Tinh Tinh là người giúp việc được thuê sau khi Triển Thanh Việt hôn mê, cô ấy càng không biết.
Quản gia cùng người hầu Triển gia, bọn họ đều là người được nhận qua huấn luyện, không bàn tán về chủ nhân, khi hỏi đều là rất tốt, rất hiền lành.
"Anh cả sao, chị đừng sợ. Anh ấy so với anh hai rắm thối kia dễ ở chung hơn nhiều. Anh cả rất đứng đắn."
"Đứng đắn?"
"Đúng, chính là loại chững chạc đàng hoàng đứng đắn kia. Chị đừng thấy anh ấy đôi khi rất cao lãnh, kỳ thật là cũng không khó ở chung, chỉ là có chút phúc hắc. Em nói cho chị biết, chị phải cẩn thận anh ấy hố chị, em trước kia đã bị anh ấy hố rất nhiều lần, vô cùng phúc hắc a."
Vẫn còn tốt, không phải cái loại người siêu đứng đắn, vậy ít nhất cô cũng không làm hại phụ 'nam' nhà lành.
"Vậy anh ấy có hay ghi thù không?" - Ninh Thu Thu hỏi.
"Có! Em nói cho chị biết, anh cả có đôi khi sẽ siêu mang thù, còn âm thầm tìm cơ hội trả thù lại!"
Cổ Ninh Thu Thu mát lạnh...
------------------------
Quà Giáng sinh đến đâyyyyy
Vừa thi xong mấy môn giữa kì là mình edit chương này nhưng vẫn để dành đến Giáng sinh mới đăng =))))) Cảm ơn mọi người đã luôn theo dõi và ủng hộ truyện. Chúc mọi người lễ Giáng sinh bình annn
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom