• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Gả Cho Anh Trai Thực Vật Của Nam Chính (1 Viewer)

  • Chương 16

Chương 17: Đút cháo
Bầu không khí bỗng hết sức khó xử.
"Anh, anh tỉnh rồi!" - Ninh Thu Thu ngu ngơ nửa ngày, mới dùng thanh âm mang theo vài phần khó tin kêu lên. Cô vụng trộm cắn đầu lưỡi của mình một chút, xác nhận xem có phải mình đang nằm mơ hay không.
"A!" - Rất đau, không phải là mơ. Triển Thanh Việt thật sự đã tỉnh!
Người trên giường ánh mắt có chút trì độn, con ngươi giật giật nhìn về phía cô.
Trong mũi của anh còn nhét miếng bông do Ninh Thu Thu không cẩn thận chọc vào. Miếng bông ngậm đầy nước, bởi vì bị đè ép mà nước từ trong đó chảy xuống, dọc theo gương mặt của Triển Thanh Việt tràn ra sau cổ, thoạt nhìn rất giống một loại chất lỏng nào đó...
Hình tượng mỹ nam ngủ say hoàn toàn rớt sạch.
Ninh Thu Thu luống cuống tay chân lấy miếng bông bị kẹp trong lỗ mũi Triển Thanh Việt ra, rút khăn giấy lau khô nước trên mặt anh: "Thật xin lỗi. Tôi thấy anh mở mắt, khiếp sợ quá nên trượt tay, không có làm anh bị thương chứ?"
Người trên giường chỉ nhìn chằm chằm cô, không nói chuyện.
Không đúng, lúc này phải gọi bác sĩ!
Mãi một lúc sau Ninh Thu Thu mới kịp phản ứng, vội vàng ấn chuông đầu giường gọi y tá, vẫn không quên đem nước bùa đang đút cho Triển Thanh Việt đổ về trong hộp giữ nhiệt, đậy lại.
Tin tức Triển Thanh Việt tỉnh giống như mọc cánh, thoáng cái Triển lão gia, Triển Thanh Viễn, Lâm Tịch Điềm cùng bố mẹ cô ấy đều đã chạy tới, ngay cả Ninh phu nhân cũng biết tin, vội vàng chạy đến xem "con rể" mới ra lò của nhà mình.
"Hắn thế nào, thật sự tỉnh?" - Khi mọi người còn bận vây quanh Triển Thanh Việt, Ôn Linh kéo Ninh Thu Thu ra, vội hỏi.
"Con không biết. Tỉnh thì đúng là tỉnh lại, nhưng cụ thể thế nào còn phải đợi kết quả kiểm tra của bác sĩ bên kia."
"Ôi, tỉnh lại thì tốt rồi." - Ôn Linh chắp tay trước ngực lạy lạy một chút - "Cám ơn trời đất, con gái của ta quả nhiên tốt số, lần đánh cuộc này cuối cùng cũng thành công."
Ninh Thu Thu thấy bà vui mừng như vừa nhặt được một đứa con rể ưu tú, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ. Thái độ của Triển Thanh Việt đối với cô là gì còn khó nói. Cũng không biết khi anh phát hiện mình tự dưng lòi ra một cô vợ sẽ có phản ứng như thế nào.
Chỉ mong anh sẽ không tức giận đến mức hôn mê lần nữa.
Kết quả kiểm tra rất nhanh liền có, Triển Thanh Việt thực sự đã tỉnh lại, không phải loại tình huống vô thức mở mắt của người đang hôn mê.
Tin tức này làm tất cả mọi người đều phấn khởi, đặc biệt là Triển lão gia cùng Lâm Tịch Điềm, bọn họ đã sớm nhịn không được mà rơi nước mắt.
Từ sau khi Triển Thanh Việt bị kết luận là người thực vật, bọn họ đối với chuyện anh tỉnh lại đã không còn ôm hi vọng gì, chỉ cần anh còn sống là được. Cho dù cả một đời chỉ có thể nằm trên giường bệnh thì so ra vẫn tốt hơn đã chết.
Vậy mà bây giờ anh đã tỉnh lại, chuyện này đối với bọn họ mà nói chính là vui mừng lớn nhất.
Thời gian từ khi Triển Thanh Việt xảy ra chuyện đến giờ đã ròng rã hai năm, từ tràn đầy hi vọng đến triệt để tuyệt vọng, đau khổ ở trong đó chỉ có người đã trải qua mới biết được.
"Đại công thần" Ninh Thu Thu nhìn bộ dạng khóc thành một đoàn của bọn họ, đang nghĩ xem có nên rơi hai giọt nước mắt cá sấu để phù hợp với tình hình hay không, dù sao đúng ra cô hẳn phải là người kích động nhất.
Nhưng cô mặc dù rất kích động, nhưng thực sự không khóc được.
Cô hiện tại chỉ hi vọng Triển Thanh Việt là người không mang thù, bởi vì tình huống lần gặp mặt đầu tiên của hai người có vẻ không được tốt đẹp cho lắm, thậm chí có thể nói là hỏng bét, phần da phía trước mũi Triển Thanh Việt còn có vết đỏ do bị cô dùng kẹp đâm vào.
Quả thực rất xấu hổ...
Triển Thanh Việt vẫn chưa thể nói chuyện, ý thức có vẻ còn tương đối mơ hồ, chỉ có điều ánh mắt khi nhìn thấy người thân của anh rõ ràng thay đổi, thậm chí còn có một chút ánh sáng lấp lánh. Anh thử giơ tay lên, nhưng đại khái là do đã quá lâu không khống chế thân thể của mình nên động tác đơn giản này cũng khó khăn gấp bội.
Triển lão gia bận bịu nắm chặt tay của anh, nói: "Thân thể cháu còn chưa khôi phục, trước đừng cử động."
Triển Thanh Việt bị ông nắm lấy tay, nghe lời nằm im.
Toàn thân Triển Thanh Việt, thứ linh hoạt nhất chính là đôi mắt. Ánh mắt của anh chậm rãi quét một vòng qua những người đang vây quanh giường bệnh, cuối cùng dừng lại trên người Ninh Thu Thu.
"..."
Ninh Thu Thu bị anh nhìn chằm chằm đến mức nổi da gà. Đại ca à giữa chúng ta có phải tồn tại hiểu lầm gì đó không!
"Đây là nha đầu Thu Thu nhà họ Ninh, các cháu trước kia cũng biết nhau, có nhớ không?" - Triển lão gia thuận theo ánh mắt của anh, giới thiệu.
Ông cũng không nói thẳng ra chuyện Ninh Thu Thu là vợ anh. Không phải vì ông có ý kiến với Ninh Thu Thu, mà là sợ kích thích Triển Thanh Việt. Tình huống của Triển Thanh Việt bây giờ không chịu nổi kích thích gì.
Kỳ thật bỏ qua chuyện xung hỉ này không nói, sau hơn một tháng ở chung với Ninh Thu Thu, Triển lão gia đối với đứa nhỏ này ấn tượng không tệ. Ông hi vọng nhất chính là Triển Thanh Việt cũng thích Ninh Thu Thu, cả hai hạnh phúc dắt tay nhau đi hết quãng đời còn lại.
Còn nếu thằng bé không thích, đối với Ninh Thu Thu mà nói quá tàn nhẫn.
Nhưng mà đầu óc Ninh phu nhân không suy nghĩ được nhiều như vậy. Nghe thấy Triển lão gia giới thiệu kiểu này, bà cho là bọn họ muốn trở mặt không nhận người. Bà đang muốn mở miệng đòi danh phận cho con gái nhà mình thì bị Ninh Thu Thu nhanh tay lẹ mắt dán một tấm bùa cấm ngôn sau lưng, lập tức im lặng không nói ra lời.
"..." - Ninh phu nhân há to miệng, một cái rắm cũng không phóng được.
Ninh Thu Thu thì cười đến vô hại, quơ quơ móng vuốt trước mặt Triển Thanh Việt chào hỏi: "Anh Thanh Việt, đã lâu không gặp."
Triển Thanh Việt: "..."
Triển Thanh Việt dời ánh mắt, lại nhìn về phía Triển Thanh Viễn.
Triển Thanh Viễn mới vừa từ công ty chạy tới, trên người mặc bộ âu phục nghiêm túc, đem một chút khí chất công tử còn sót lại của hắn che đậy cực kỳ chặt chẽ, nghiễm nhiên là một bộ dáng tinh anh.
Hai năm trước lúc Triển Thanh Việt xảy ra chuyện, Triển Thanh Viễn vừa vặn tốt nghiệp đại học. Bởi vì hoàn cảnh gia đình sung túc, lại có anh trai ưu tú phụ trách kế thừa sự nghiệp nên hắn cái gì cũng không cần quan tâm, không biết làm gì ngoại trừ phá của, cuộc sống trôi qua mười phần trụy lạc, là dáng vẻ con ông cháu cha điển hình. Nếu đem so với bộ dạng bây giờ, có thể nói như hai người khác nhau.
"Anh."
Triển Thanh Viễn ngồi xổm xuống trước giường bệnh. Hắn không bộc lộ cảm xúc ra ngoài giống như những người khác, nhưng khi nghe tin Triển Thanh Việt tỉnh lại, hắn cũng cao hứng, cảm động từ đáy lòng.
Đôi mắt Triển Thanh Việt hơi nhúc nhích. Mặc dù chỉ từ trong ánh mắt không đoán ra được tâm trạng anh lúc này, nhưng nhìn thấy Triển Thanh Viễn biến hóa lớn như thế, nội tâm của anh hẳn cũng rất vui mừng.
Tinh thần Triển Thanh Việt không tốt lắm, tỉnh được một lúc liền ngủ.
Bác sĩ nói từ lúc Triển Thanh Việt tỉnh lại đến khi khôi phục còn cần một đoạn thời gian dài, cho nên lúc này nhìn thấy người tỉnh để yên tâm là được. Mọi người cũng còn có việc cho nên không tiếp tục ở lại. Ngoại trừ Triển lão gia khăng khăng muốn ở lại bệnh viện chăm sóc cháu trai lớn, tất cả cũng đều giải tán.
Ninh Thu Thu ngày mai mới phải đến đoàn làm phim nên hôm nay cũng ở lại bệnh viện trông nom. Cô đưa Ninh phu nhân ra ngoài. Ninh phu nhân còn đang vì không nói giúp được Ninh Thu Thu mà canh cánh trong lòng.
"Con nói xem vừa rồi con có phải ngốc hay không, không biết trực tiếp nói với Triển Thanh Việt con là vợ của hắn. Nhìn thái độ của ông cụ Triển, mẹ thấy tám phần là muốn chơi xấu" - Ninh phu nhân nói đến đây, dậm chân - "Mẹ đang muốn giúp con nói chuyện, không biết tại sao lại không thể nói ra tiếng, thật tức quá!"
"Không nói được ra tiếng có thể là do nóng trong người" - Ninh Thu Thu mặt không đỏ tim không đập nói mò - "Trở về mẹ nhớ bảo phòng bếp nấu chút trà thanh nhiệt."
"Con đừng nghĩ đến mẹ, ngẫm lại chính con đi. Lúc trước nói con trực tiếp ngủ với hắn con không chịu, bây giờ Triển Thanh Việt muốn quỵt nợ con cũng không làm gì được hắn."
"..." Cái chuyện này làm sao còn chưa bị lãng quên chứ.
"Dù sao mẹ mặc kệ" - Ôn Linh còn nói tiếp - "Nhà họ Triển dám trở mặt không nhận người, mẹ liền quay đầu đánh cho Triển Thanh Việt một gậy, để cho hắn bất tỉnh thêm hai năm."
Ninh Thu Thu nghe đến lời này của Ninh phu nhân, dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nói - "Mẹ yên tâm đi. Mẹ phải tin tưởng giá trị nhan sắc cùng thủ đoạn của con gái mẹ, cam đoan sẽ khiến Triển Thanh Việt ngoan ngoãn. Nếu như Triển Thanh Việt vẫn không chịu, con liền thừa dịp anh ấy còn chưa cử động được ngủ cùng, được chứ?"
"Vậy còn tạm được" - Ninh phu nhân hài lòng - "Vậy mẹ về trước đây. Con tranh thủ khi hắn vừa tỉnh, mỗi ngày đều ở bên cạnh hắn, chiếu cố hắn, hắn nhất định sẽ cảm động chết."
"Con biết rồi mẹ" - Ninh Thu Thu tranh thủ thời gian giúp mẹ mình mở cửa xe, đẩy bà ngồi vào ghế - "Mẹ nhanh trở về đi, chờ chút nữa là giờ cao điểm, sẽ tắc đường đó."
Thật vất vả mới tiễn được Ninh phu nhân, Ninh Thu Thu lắc đầu. Ôn Linh người này mặc dù không có đầu óc, phương thức tư duy cũng không giống người bình thường, nhưng bà quả thực là một lòng một dạ lo cho cô, hi vọng cô được gả cho người tốt, không phải chịu ủy khuất. Vậy là đủ rồi.
Mặc dù Triển Thanh Việt tỉnh lại, nhưng anh cũng không thể trốn khỏi vận mệnh bị Ninh Thu Thu cho uống nước bùa. Buổi tối, chờ sau khi Triển lão gia tử đi nghỉ ngơi, Tinh Tinh cũng bị cô đuổi đi, Ninh Thu Thu lại bắt lấy anh, đút cho anh uống một lần.
Nước bùa ngoại trừ có chút tro màu xám cũng không khác nước sôi để nguội là mấy, nhưng không biết tại sao người trên giường lại rất kháng nghị loại nước này, mím môi không muốn để cô đút. Chỉ có điều anh cũng không tỉnh lại, là ý thức cơ thể muốn kháng cự mà thôi.
Thấy Triển Thanh Việt không tỉnh, lá gan Ninh Thu Thu liền lớn hơn, nắm cằm ép anh hé miệng, đút cho anh một bụng nước.
Ninh Thu Thu cảm thấy sau khi Triển Thanh Việt có thể nói chuyện, há mồm câu đầu tiên sẽ là gầm lên: Đừng con mẹ nó lại cho lão tử uống thứ nước này!
Não bổ một chút cảnh tượng đó, Ninh Thu Thu nhịn không được cười ra tiếng, nhưng rồi lại nhanh chóng nghiêm mặt, tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra. Nghe nói là Triển Thanh Việt đã có ý thức, cô ở chỗ này cười ngây ngô một mình, anh sẽ nghĩ cô là người điên.
Ngày thứ hai, Ninh Thu Thu tiếp tục đi quay phim.
Địa điểm quay chụp ngay tại ngoại ô thành phố A. Cơ bản toàn bộ hành trình từ bệnh viện đi đến đó đều là đường cao tốc, không có đèn xanh đèn đỏ, rất ít kẹt xe, chỉ cần hơn một giờ đã đến.
Mặc dù rất nhiều diễn viên nhà đều ở thành phố A, nhưng đoàn làm phim vẫn an bài mọi người ngủ lại khách sạn, để bọn họ có đôi khi quay đêm hoặc quay phim quá mệt mỏi thì có thể ở chỗ này nghỉ ngơi.
Hôm nay Ninh Thu Thu có một cảnh quay đêm vào khoảng hơn sáu giờ chiều. Cô tối qua ngủ không ngon, định về khách sạn nghỉ ngơi một chút chuẩn bị cho quay chụp buổi tối. Đúng lúc Phương Cẩn Nhiên cũng xong việc, hai người liền cùng trở về khách sạn.
Lúc đi đến bậc thang trước cửa khách sạn, Phương Cẩn Nhiên không chú ý dưới chân, bị vấp một cái, thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống. May mắn Ninh Thu Thu đi bên cạnh nhanh tay lẹ mắt kéo hắn một cái, mới giúp cho hắn không tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Ninh Thu Thu đỡ hắn đứng vững vàng, cười trêu chọc: "Mỹ nhân cứu anh hùng, anh Nhiên có phải không cẩn thận cầm nhầm kịch bản nữ chính hay không?"
"Nhiên Nhiên đến rồi!"
"A a a a a Nhiên ca!"
"Nhiên ca nhìn nơi này!"
Phương Cẩn Nhiên còn chưa kịp lên tiếng, từ bên cạnh có mấy cô gái lao ra, trong tay cầm điện thoại, máy ảnh, vẻ mặt kích động, thoáng cái đã vây bọn họ lại, dọa hai người giật nảy mình.
Fan tư sinh(1).
(1) Fan tư sinh: Kiểu như fan cuồng, thường có hành vi đeo bám, theo dõi, động chạm,.. quá khích. Bên Hàn hay gọi là saesang fan, còn bên Trung gọi là fan tư sinh.
Trợ lý sau lưng vội vàng chạy đến ngăn trước mặt bọn họ, phòng ngừa các cô ấy làm ra hành động gì quá khích.
Mặc dù đoán chừng không có mấy minh tinh có ấn tượng tốt với fan tư sinh, nhưng dù sao cũng đều là fan hâm mộ, Phương Cẩn Nhiên vẫn phất phất tay với các cô ấy, nở nụ cười nói: "Chào mọi người."
"A a a a a a!" - Mấy cô gái càng điên cuồng hơn, liều mạng muốn chen đến trước mặt Phương Cẩn Nhiên nhưng bị trợ lý cùng nhân viên bảo an khách sạn ngăn lại, không có cách nào tiếp cận, chỉ có thể đứng ngoài gào thét.
"Nhiên Nhiên, kí tên cho em đi."
"Em cũng muốn kí tên!"
"Em muốn chụp ảnh chung, Nhiên ca Nhiên ca, nhìn nơi này!"
"Nhiên ca em yêu anh a a a a a ~ "
"Nhiên ca, anh làm sao lại ở cùng một chỗ với loại người như Ninh Thu Thu, còn để cô ta sờ tay anh!"
Ninh Thu Thu: "..." - Cô tại sao lại nằm không cũng trúng đạn rồi. Hơn nữa, sờ tay cái gì, là nhờ có cô kéo Phương Cẩn Nhiên mới không để cho anh ta ngã sấp mặt đấy!
Phương Cẩn Nhiên bị vây quanh không có cách nào, chỉ có thể ký tên cho các cô ấy, trong đó có một cô gái thừa dịp hắn không chú ý, còn sờ sờ tay hắn, cực kỳ phách lối.
Những người khác thấy thế, cũng nhao nhao bắt chước giơ tay sờ hắn. Khung cảnh lại một lần nữa hỗn loạn. Ban đầu Ninh Thu Thu định rời đi trước, không biết lại bị ai đẩy một cái, đứng không vững ngã về phía trước, cái trán bị đập vào cây cột lớn trước cửa khách sạn.
"Shhh." - Lần này bị đập rất mạnh, trước mắt Ninh Thu Thu lập tức nổi đom đóm, nước mắt không khống chế được ào ào chảy ra.
Mọi người hiển nhiên không nghĩ tới sẽ phát sinh loại chuyện ngoài ý muốn này, ngay cả fan tư sinh không biết kiêng kỵ cũng có chút hoảng sợ. Mọi người tay chân luống cuống dìu Ninh Thu Thu vào khách sạn, vừa gọi bác sĩ vừa cầm túi nước đá chườm cái trán của Ninh Thu Thu.
"Tôi không sao" - Ninh Thu Thu thấy mọi người cuống quýt khẩn trương, miễn cưỡng cười một cái - "Chỉ dập đầu một chút mà thôi, không phải vấn đề lớn. Chắc là không bị hủy dung đi."
"Chị đừng lo, không bị rách da" - Tiểu Trì lau nước mắt - "Nhưng những người kia thật xấu huhuhu!"
Phương Cẩn Nhiên vẻ mặt áy náy nói: "Hôm nay liên lụy em, thật xin lỗi."
Ninh Thu Thu biết chuyện này không trách được hắn: "Không có việc gì không có việc gì, đặc điểm lớn nhất của em chính là da dày thịt béo... Shhh, ấn nhẹ chút."
Một lát sau, bác sĩ đi theo đoàn phim chạy tới, quan sát một chút cái trán bị thương của Ninh Thu Thu, nói bị thương không nặng lắm, xoa thuốc làm tan máu bầm là được. Chỉ có điều để cho an toàn, cô vẫn nên đi bệnh viện kiểm tra một chút xem có bị chấn động não hay không.
Cảnh quay đêm nay không có cách nào tiếp tục. Đạo diễn Tôn biết tin, để cho Ninh Thu Thu về nhà nghỉ ngơi hai ngày. Dù sao trên trán cô có một cục u, dùng phấn cũng không che giấu được, không tiện quay phim.
Đã phải đi bệnh viện kiểm tra, Ninh Thu Thu dứt khoát đến bệnh viện Triển Thanh Việt đang nằm, thuận tiện có thể nhìn xem tình hình hôm nay của anh thế nào. Tinh Tinh nói anh ban ngày đã tỉnh một lần, ăn một chút thức ăn lỏng. Triển lão gia ngồi trò chuyện cùng anh một hồi, anh lại ngủ.
Trên đường trở về, Ninh Thu Thu vùi trong xe bảo mẫu lướt Weibo, quả nhiên thấy hastag # Fan tư sinh của Phương Cẩn Nhiên # cùng # Ninh Thu Thu bị thương # đã leo lên hot search.
Sự kiện fan tư sinh lần này có chút huyên náo. Phòng làm việc của Phương Cẩn Nhiên rất nhanh đăng thông báo, lên án mạnh mẽ hành vi của fan tư sinh, dặn mọi người nên truy đuổi thần tượng có mức độ, không nên quay chụp khi chưa cho phép hay làm ra hành vi quá khích tạo thành thương tổn vân vân, đồng thời tuyên bố đã đem chuyện này báo với cảnh sát. Đối với mấy fan tư sinh lần này, họ sẽ truy cứu trách nhiệm, muốn mượn chuyện này đe dọa những fan tư sinh không biết kiêng kỵ còn lại một chút.
Phòng làm việc của Ninh Thu Thu cũng đăng Weibo, bày tỏ kiên quyết chống lại fan tư sinh.
Từ lần Phương Cẩn Nhiên nói giúp Ninh Thu Thu, thái độ của fan Phương Cẩn Nhiên trở nên rất vi diệu, đã biết tiết chế một chút, nhưng vẫn có không ít người mắng cô, thậm chí còn có nguời nói Ninh Thu Thu cọ nhiệt thần tượng của bọn họ, khiến cho fan hâm mộ hai nhà như nước với lửa.
Hiện tại đột nhiên xảy ra chuyện này, fan hâm mộ của Phương Cẩn Nhiên cũng mạnh mẽ lên án. Bởi vì tất cả mọi người nhất trí đối ngoại mắng fan tư sinh nên bình luận dưới bài đăng của phòng làm việc Ninh Thu Thu đặc biệt hài hòa, không còn chướng khí mù mịt như trước đó.
Nhìn thấy fan đang lo lắng cho tình trạng sức khỏe của mình, Ninh Thu Thu tiện tay chụp hai bức ảnh tự sướng báo bình an: [Tạo hình 'ngựa một sừng' lần này có chút đặc sắc nha (hình ảnh)(hình ảnh).]
Phía dưới rất nhanh nhảy ra bình luận, đều là đau lòng quan tâm, nói cô nghỉ ngơi thật tốt vân vân. Thậm chí còn có fan của Phương Cẩn Nhiên thay mặt đứng ra cảm ơn, làm Ninh Thu Thu rất muốn cười.
Những người này thật là...
Chờ khi Ninh Thu Thu đến bệnh viện, trời đã tối. Cô đi kiểm tra cái đầu một chút, xác định không có gì đáng ngại về sau liền cho phép Tiểu Trì trở về, mình thì đến phòng của Triển Thanh Việt.
Triển lão gia vẫn luôn ở lại với Triển Thanh Việt, lo lắng anh tỉnh lại không thấy người thân sẽ khó chịu. Lúc Ninh Thu Thu đến phòng bệnh, ông đang ngồi bên giường đọc sách.
"Thu Thu tới à?" - Nghe được động tĩnh, Triển lão gia quay đầu nhìn cô - "Không phải nói hôm nay không đến sao... Ôi, trên đầu cháu bị gì vậy?"
Triển lão gia không chú ý tin tức giải trí, cũng không ai nói với ông nên ông vẫn không biết chuyện cô bị thương.
"Lúc quay phim không cẩn thận ngã một chút. Cháu vừa đi kiểm tra qua, không có việc gì." - Ninh Thu Thu không định kể cho Triển lão gia những chuyện loạn thất bát tao kia, để ông đỡ lo lắng.
"Quay phim không giống với ngồi trong phòng làm việc, va chạm là khó tránh được. Cháu nhớ cẩn thận một chút."
"Vâng." - Ninh Thu Thu nhìn vẻ mặt mỏi mệt của Triển lão gia, biết ông mỗi ngày đều ở đây trông coi, khó tránh khỏi buồn chán, nói - "Ông nội, để Tinh Tinh đưa ông ra ngoài hoạt động một chút, bên này có cháu trông coi là được rồi."
"Cũng được" - Triển lão gia gập sách lại, lấy kính xuống, gật đầu - "Lão già ta xương cốt cũng già rồi, ngồi lâu không được, đứng lâu cũng không được."
Ninh Thu Thu đi qua dìu ông đứng lên: "Chuyện này cùng tuổi tác không quan hệ a, ai ngồi lâu đứng lâu cũng đều mệt mỏi cả thôi, ông nội còn khỏe mạnh lắm. Cháu thấy ở phòng chờ bên kia có ghế massage, để Tinh Tinh mang ngài đến ngồi nhé."
"Được." - Triển lão gia gật đầu - "Vậy bên này liền vất vả cháu."
Ninh Thu Thu đỡ Triển lão gia đi ra ngoài, giao cho Tinh Tinh. Tinh Tinh cô gái này bàn về năng lực nịnh hót, dỗ dành người là hạng nhất, miệng ngọt như bôi mật, làm cho Triển lão gia rất yêu thích, hai người cùng một chỗ vừa đi vừa cười nói.
Đóng cửa lại, Ninh Thu Thu mới nhăn mặt, biểu tình mỉm cười trên mặt trong nháy mắt thành nhe răng trợn mắt -- đau chết cô!
Cú va đập kia thật sự rất mạnh, hơn nữa cô da mỏng thịt mềm, thân thể này còn được nuông chiều từ bé, chịu một chút tổn thương cũng đã đau phát khóc, huống chi là mạnh mẽ đập một phát như vậy.
Rõ ràng đã đau đến mức này còn muốn ngụy trang kiên cường, trong nháy mắt cô cảm thấy bóng dáng mình cũng trở nên cao lớn.
Ninh Thu Thu xoa trán quay vào phòng, lại bị người trên giường dọa cho giật nảy mình -- Triển Thanh Việt không biết lúc nào đã tỉnh.
Người anh em, anh muốn tỉnh lại có thể thông báo trước không a! Mỗi lần đều âm thầm tỉnh như vậy, sẽ dọa người ta chết khiếp đó.
"Anh tỉnh rồi" - Đối mặt Triển Thanh Việt, Ninh Thu Thu luôn cảm thấy có chút xấu hổ, nở nụ cười với người ta, nói - "Anh có khát không, có muốn uống chút nước hay không?"
Nghe được hai chữ uống nước, lông mày Triển Thanh Việt rõ ràng nhíu lại một chút, chỉ thiếu chút đem ba chữ 'không muốn uống' viết trên mặt.
Được rồi, không muốn uống liền không uống, ghét bỏ như vậy làm gì, Ninh Thu Thu oán thầm.
Đồng thời cô lại có chút chột dạ, Triển Thanh Việt bài xích cô mớm nước như vậy, chẳng lẽ là do thời điểm anh hôn mê, bị cô dùng đủ loại phương thức đút nước bùa, có cảm giác a...
Mặc dù Ninh Thu Thu mỗi ngày đều nhìn thấy Triển Thanh Việt, đã trở nên quen thuộc với anh, thế nhưng đối với Triển Thanh Việt mà nói, cô chỉ là con gái nhà họ Ninh mà thôi, đoán chừng anh cũng không có mấy ấn tượng đối với cô.
Cô ngồi ở nơi này có vẻ như không hợp lý...
"Cái kia, ông nội ở chỗ này một ngày, ngồi lâu mệt mỏi, tôi đã để người giúp việc đưa ông ra ngoài đi dạo một chút, tôi ở chỗ này thay thế ông trông coi." - Ninh Thu Thu nhỏ giọng giải thích.
Triển Thanh Việt đương nhiên chưa thể nói chuyện, nhưng con ngươi của anh lại nhúc nhích, nhìn lên cái trán bị thương của cô.
Bởi vì da Ninh Thu Thu trắng, vừa rồi cô lại không kìm được xoa nhẹ nên trên trán đã đỏ thẫm một mảng rất rõ ràng, thoạt nhìn có chút nghiêm trọng.
"Hôm nay thời điểm quay phim bị thương, không đau lắm, hắc hắc hắc."
'Hắc hắc' xong Ninh Thu Thu liền muốn cho mình một bạt tay. Đây mẹ nó là nụ cười bỉ ổi gì!
Ninh Thu Thu lẩm bẩm đủ rồi, vì không muốn ở thời điểm người ta mới tỉnh lại mà quăng mất hình tượng, liền vội vàng chuyển đề tài: "Anh chắc là đói bụng rồi. Anh chờ chút, tôi đi gọi người đến cho anh ăn cơm a."
Ninh Thu Thu không gọi Tinh Tinh trở về, mà trước tiên đi gọi bác sĩ. Bác sĩ đi qua kiểm tra xong, nói có thể cho anh ăn một chút cháo loãng.
Trần Nghị lấy cháo hầm thịt nạc rau xanh do phòng bếp Triển gia làm ra. Cháo này được đưa tới lúc chạng vạng tối, còn rất nóng, có thể trực tiếp ăn.
Trần Nghị múc một bát, làm như đương nhiên đưa đến tay người đang bàng quan đứng nhìn Ninh Thu Thu: "Ninh tiểu thư, cháo còn rất nóng, khi đút phải cẩn thận một chút."
"..." - Cậu có biết để chủ làm thay việc của mình sẽ bị trừ tiền lương hay không!
Ninh Thu Thu vừa nhận lấy bát, Trần Nghị lập tức thức thời lui ra, nhường căn phòng lại cho hai người bọn họ.
Ninh Thu Thu dù sao cũng là người xuyên qua hai lần, chỉ một lát sau đã bình tĩnh lại -- ít nhất nhìn từ bề ngoài là bình tĩnh.
Cô bưng bát, cười với người nằm trên giường một chút: "Tinh Tinh đưa ông nội đi dạo, Trần Nghị là đàn ông vụng về, chuyện cho ăn cơm này tạm thời để tôi làm thay, không có ý kiến chứ."
Triển Thanh Việt: "..."
Anh cho dù có ý kiến thì có thể nói sao?!
Ninh Thu Thu đỡ Triển Thanh Việt nửa ngồi dậy, nhét cái gối đầu sau lưng anh để anh ngồi dựa vào, cầm lấy thìa múc nửa thìa cháo, đặt ở bên miệng mình cẩn thận thổi vài cái, xác định không còn nóng mới đưa đến miệng Triển Thanh Việt.
Triển Thanh Việt nhìn cô một cái, lại rủ mắt xuống nhìn thìa cháo đưa tới trước mặt, cuối cùng cũng lựa chọn hé miệng, để Ninh Thu Thu đút cháo vào trong miệng anh.
Thủ pháp của cô không thuần thục, làm nước cháo từ khóe miệng Triển Thanh Việt chảy ra. Ninh Thu Thu vội vàng rút khăn giấy, lau khóe miệng cho Triển Thanh Việt. Lau tới một nửa cô mới giật mình. Cái tư thế bây giờ của hai người quá mập mờ, quả thực giống như đang chiếu cố chồng bị bệnh.
"..."
Ninh Thu Thu cảm thấy Triển Thanh Việt bị một cô gái đối với anh có thể nói là xa lạ này đút cơm, nội tâm hẳn là cũng hỏng mất.
Một bát cháo trong cái bầu không khí lúng túng này cuối cùng cũng đút xong. Ninh Thu Thu cảm giác bữa cơm này của Triển Thanh Việt chỉ sợ là khó tiêu. Bất kể là ai, ăn cơm trong bầu không khí này hẳn cũng không có cách nào bình tĩnh nuốt xuống.
Đút anh ăn xong một bát, Ninh Thu Thu đứng dậy định đi múc bát thứ hai, bỗng nhiên góc áo bị cái gì kéo lại. Ninh Thu Thu cúi đầu nhìn, phát hiện lại là tay của Triển Thanh Việt.
"Hả? Anh có thể cử động sao!" - Ninh Thu Thu vui mừng.
Hôm qua Triển Thanh Việt không nâng tay được, bây giờ lại có thể nắm lấy áo cô, đây là tiến bộ cỡ nào a!
Người trên giường đương nhiên không trả lời cô.
"Làm sao vậy, có phải không muốn ăn không?"
Người trên giường chần chờ một lát, chậm chạp gật đầu, biên độ nhỏ đến mức khó nhận ra.
"Vậy được." - Ninh Thu Thu buông bát xuống. Cô cũng không muốn đút tiếp!
Thế nhưng tay Triển Thanh Việt vẫn nắm lấy góc áo cô không buông. Ninh Thu Thu nghi hoặc: "Anh còn có chuyện gì sao?"
Triển Thanh Việt ánh mắt khẽ động đậy, sau đó nhìn về một chỗ.
Hả? Ninh Thu Thu thuận ánh mắt của anh nhìn, phát hiện là nhà vệ sinh.
"A? Nơi đó có cái gì sao?" - Đầu Ninh Thu Thu trong lúc nhất thời không tải kịp. Nhìn thấy cơ mặt còn chưa khống chế được hoàn toàn của Triển Thanh Việt xuất hiện thần sắc khó coi, linh cảm của cô bất thình lình lóe lên: "Hiểu rồi, anh muốn đi vệ sinh đúng không!"
------------------------
Editor muốn nói: Chương này dài đến biến thái!!!! 5290 từ, bằng 2 chương cộng lại luôn rồi!!!!
Mặc dù mình thích gọi đàn ông trong truyện là 'hắn', nhưng dùng 'hắn' để gọi Triển Thanh Việt nghe xa lạ quá. Mình sẽ sửa hết thành 'anh' vậy, còn những người khác vẫn tiếp tục là 'hắn' đi thôi =)))))
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom