• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New EM LÀ CÔ DÂU CHÍNH HIỆU ĐỜI ANH (1 Viewer)

  • Chuong 5-6

Chương 5: Ngoan Một Chút, Đỡ Cho Bản Thân Phải Chịu Khổ


Tả Phán Tình vẻ mặt ngây ngốc nhìn anh ta: “Cái gì để ở đâu?”


“Còn giả bộ?” Chân mày người đàn ông khẽ nhếch lên, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng: “Tôi khuyên cô tốt nhất nên ngoan ngoãn khai ra, hàng được giấu ở đâu?”


“Hàng? Mà hàng gì?” Không biết đây là lần thứ mấy trong ngày phải nghe thấy từ này rồi đó. Cô thật không biết những người này đang nói cái gì nữa?


“Anh nói hàng gì?” Người đàn ông đặt hai tay lên bàn, Tả Phán Tình không nghe anh ta nói gì, chỉ thấy trên tay anh ta có một cái đồng hồ hiệu Piaget. Trong đầu hiện lên khuôn mặt của cái tên đê tiện kia, cùng thời điểm nói lời chia tay, trên tay hắn cũng đeo một cái đồng hồ Piaget, vẻ mặt đắc ý nhìn cô:


“Phán Tình, cô nên tỉnh lại đi. Cho dù cô có liều mạng vẽ, chẳng qua cũng chỉ là một nhân viên thiết kế , làm sao có thể so với người đang nắm giữ cả cái công ty thiết kế nữ trang này cơ chứ? Nhìn đi, đây là quà cô ấy tặng cho tôi. Đâu có giống như cô, vĩnh viễn cũng chỉ là tay trắng.”


Nỗi đau trong lòng cùng sự sỉ nhục mà cô đã nén xuống giờ lại dâng trào, vẻ mặt Tả Phán Tình cũng trở nên giận dữ, ánh mắt dừng ở người đàn ông phía đối diện, ánh mắt thâm thúy càng tối đi vài phần.


“Tiểu thư, cô giả bộ sẽ không giống thật. Tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn khai ra, đỡ cho bản thân phải chịu khổ.”


“Chịu cái đầu anh.” Tả Phán Tình muốn đứng lên, nhưng tay lại đang bị còng nên không thể đứng dậy, cô lấy tay đập bàn, trừng mắt với người trước mặt.


“Các người không phải là người? Các người lấy quyền gì mà bắt giữ tôi? Các người nghĩ mình tài trí hơn người sao? Các người nghĩ mình giỏi lắm sao? Các người đều là những kẻ điên bị bệnh thần kinh. Các người đều là rùa rụt đầu, một lũ khốn khiếp. Các người dựa vào cái gì bắt tôi? Tôi phạm tội gì ? Các người là một lũ khốn nạn, hèn hạ. Các người mau thả tôi. Anh mau thả tôi ra.”


Trong mắt người đàn ông hiện lên một tia kinh ngạc, hiển nhiên không nghĩ tới Tả Phán Tình lại phản ứng dữ dội như vậy, nhẹ nhàng gõ lên bàn hai cái, sau đó có vẻ vừa lòng nhìn Tả Phán Tình bình tĩnh lại.


“Tiểu thư, cô có biết năm kg thuốc viện có nghĩa là gì không?”


Thuốc phiện? Thuốc phiện gì cơ? Tả Phán Tình lắc đầu, dương mắt nhìn vật to đùng trước mặt mình. Đôi môi mỏng khẽ mím, phát ra một đôi nhuệ khí bức người ngay trước mắt cô.


“Tử hình ——”


Từ cuối cùng được thốt ra, âm cuối được kéo thật dài, cũng với tiếng đập mạnh bàn hai cái, làm cho Tả Phán Tình trợn tròn mắt, tử hình?


Thuốc phiện, năm kg, tử hình. Ba từ này khiến đầu óc cô không cách nào có thể tiếp nhận được, cô cuối cùng chỉ có thể quan sát người đàn ông trước mắt, nhẹ nhàng lên tiếng.


“Anh bị bệnh hả?”


Vì sao những gì anh ta nói một chữ cô cũng nghe không hiểu?


“Còn chối ư?” Ánh mắt người đàn ông dần lạnh, vươn tay ra, cách Tả Phán Tình một cái bàn liền kéo mạnh tay cô, xoay nhẹ một cái, cô chỉ cảm thấy tay cô sắp bị đứt lìa.


“A ——”


“Trước khi Ba Tử bị bắt người tiếp xúc với hắn là cô. Hiện tại hàng lại không tìm thấy, cô đã giấu chúng ở đâu rồi?”


“Ai là Ba tử, hàng gì? Tôi căn bản không biết anh đang nói gì hết.” Tả Phán Tình chỉ cảm thấy rất đau, không chỉ riêng phần cổ tay bị anh ta nắm lấy, mà còn có khủy tay lúc nãy bị trầy nữa, lúc này cảm giác đau rất rõ ràng, làm cho thái độ của cô càng thêm gay gắt.


“Các người thả tôi ra. Tôi không có tội, các người lấy quyền gì mà bắt tôi?”


Khóe môi người đàn ông hơi hơi cong lên, sức lực trên tay tăng thêm vài phần. Cảm giác đau từ cổ tay khiến Tả Phán Tình rốt cuộc không chịu nổi mà hét lớn.


“Á. Đau quá. Anh bị bệnh thần kinh à. Đồ điên. Đồ vô liêm sỉ. Anh buông ra, tay tôi sắp gãy rồi.”


“Nếu sợ đau thì mau khai ra, hàng được giấu ở đâu.” Trong mắt người đàn ông xuất hiện một tia lạnh lùng khiến người ta rét run.




“Nếu sợ đau thì mau khai ra, hàng giấu ở đâu.” Trong mắt người đàn ông xuất hiện một tia lạnh lùng khiến người ta phải rét run.


Phải biết rằng anh giăng bẫy suốt ba tháng trời, cuối cùng cũng dụ được mấy tên đó mắc câu.


Hôm nay vừa mới thành công tóm gọn bọn chúng, mọi chuyện đều rất hoàn hảo. Vậy mà lại không thấy hàng. Điều này có nghĩa là bọn họ không đủ chứng cớ xác thực để có thể đưa chúng ra tòa ——


Hít một hơi thật sâu, anh cố gắng áp chế nội tâm đang vô cùng phẫn nộ, lực trên tay không nới lỏng chút nào.


“Không muốn chịu thêm đau khổ thì tốt nhất là cô nên khai ra. Rốt cuộc đem hàng giấu đi đâu hả?”


“Giấu con mẹ anh, giấu cái đầu nhà anh.” Cánh tay Tả Phán Tình truyền đến cảm giác đau đớn, đầu nhức như búa bổ, tác dụng chậm của rượu lúc này mới bắt đầu phát tác, cô chỉ cảm thấy đầu như muốn nổ tung.


Lúc này cô chỉ muốn về nhà ngâm mình trong làn nước ấm áp tắm táp một hồi sau đó lăn trên chiếc giường rộng rãi ngủ một giấc thật ngon Thế nhưng gã đàn ông trước mắt này lại không chịu buông tha cho cô, sức lực anh ta rất lớn, dường như muốn đem xương cốt trên tay cô bóp nát.


Cô không rõ cảnh sát bắt cô vì tội gì, nhưng một điều rất hiển nhiên chính là cảnh sát đã bắt nhầm người rồi.


“Anh buông ra, tôi không biết tí gì về hàng mà anh nói hết. Ba Tử là ai tôi cũng không hề quen biết. Thuốc phiện cái gì, tử hình cái gì. Tôi không biết gì hết. Tâm trạng tôi không vui chỉ đơn giản tới quán bar uống rượu. Các người bắt tôi lại, lục soát người tôi còn giam giữ tôi, anh có tin tôi sẽ kiện anh không?”


“Kiện?” Người đàn ông nở nụ cười, ánh mắt chẳng lấy làm vui vẻ gì, chỉ có vẻ châm biếm nhạt nhẽo: “Được, tôi muốn thử xem nếu bị giam vào tù thì cô sẽ kiện như thế nào.”


“Giam vào đâu? Đồ khốn khiếp rốt cuộc anh đang nói cái gì? Anh thả tôi ra. Anh có nghe thấy không, tôi bảo anh thả ra.”


“Cô nên thành khẩn một chút, khai ra địa điểm giấu hàng. Tôi sẽ đề nghị với quan tòa, giảm nhẹ hình phạt cho cô .”


“Giảm cái mẹ anh.” Cánh tay Tả Phán Tình không thể nhúc nhích, cơ thể bị trói chặt, cô chỉ có thể dùng ánh mắt trừng người trước mặt.


“Cảnh sát các người có phải là ăn no dửng mỡ không có việc gì làm hay không? Người thanh thuần xinh đẹp đáng yêu như tôi đây mà lại đi buôn lậu thuốc phiện sao? Các người nếu không để tôi đi, tôi sẽ đi kiện các người. Tôi chẳng những kiện các người. Tôi còn thông báo với giới truyền thông, báo chí internet là các người những kẻ nhận tiền thuế của nhân dân mà không làm việc cho đàng hoàng. Đến lúc đó để xem các người xử lí như thế nào.”


“Không thành vấn đề.” Sức lực trên tay người đàn ông mạnh thêm vài phần: “Miễn là cô có thể ra ngoài.”


“A ——” Tả Phán Tình bị đau đến mức không nhịn được, tay người đàn ông này là kìm sắt hay sao? Siết người ta đau như vậy: “Anh buông ra. Tay của tôi sắp gãy rồi.”


“Hừ. Sợ gãy tay thì mau nói. Hàng để ở đâu.” Sức lực trên tay người đàn ông không chút nới lỏng. Tả Phán Tình tức đến phát điên.


Hàng hàng hàng. Cô nghe suốt cả một buổi tối. Hàng cái mẹ anh ấy.


Cô cúi đầu, không chút nghĩ ngợi dùng sức cắn lên tay người đàn ông đó, không ngờ cô sẽ dùng đến chiêu này nên anh ta không kịp đề phòng bị Tả Phán Tình cắn trúng.


Tả Phán Tình bị bức đến điên rồi, vốn tâm tình của cô đã không tốt. Sau đó còn bị người ta đẩy ngã, bị thương, rồi bị người ta bắt. Bây giờ còn bị giam. Toàn bộ sự tức giận bùng phát khiến cô đem toàn bộ sức lực phát tiết ra ngoài miệng.


Sống chết cũng phải cắn. Lại phát hiện tay người này không khác gì sắt thép hại cô cắn đến đau cả răng cũng không thấy người kia có chút phản ứng nào.


Hai má bị người ta dùng lực bóp lấy. Tả Phán Tình bị đau đớn như thể cả hàm mình sắp bị người ta bóp nát. Bất đắc dĩ đành nhả miệng ra. Tay kia cũng bị người đàn ông đó túm lấy.


Anh ta một tay nắm lấy cằm của cô, một tay túm tay cô, vẻ mặt mang theo vài phần lãnh khốc: “Tôi hỏi lại một lần nữa, hàng giấu ở chỗ nào?”


Tả Phán Tình không chỉ nhức đầu, đau tay mà bây giờ hai bên má cũng rất đau, người đàn ông này sức lực quá lớn, siết cô rất đau. Đau đến nỗi nước mắt cô sắp trào ra đến nơi rồi.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom