• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New EM LÀ CÔ DÂU CHÍNH HIỆU ĐỜI ANH (1 Viewer)

  • Chương 21-22

Chương 21: Không Được Nộp Tiền Bảo Lãnh


Cố Học Văn vùi mình trong văn phòng chuyên tâm xử lí văn kiện, công việc của anh vừa nhiều lại vừa chẳng nhẹ nhàng gì. Thời gian cứ thế trôi qua, chớp mắt một cái đã đến giờ tan tầm. Cửa bị gõ hai tiếng, sau đó là Cường Tử ló đầu vào nhìn quanh phòng.


Cậu ta cẩn thận nhìn nét mặt anh rồi mới nói: “Sếp”


“Có việc gì?”


Cường Tử đi vào, trên tay là một xấp tài liệu. Đặt xấp giấy lên bàn Cố Học Văn, cậu ta nói:


“Sếp, đây là biên bản thẩm tra. Mấy tên đàn ông bị bắt ở ktv đã mời luật sư tới, nói là có người nộp tiền bảo lãnh cho bọn họ.”


Cái tên họ Hứa kia ở thành C cũng có chút địa vị, là hắn gọi luật sư tới yêu cầu được nộp tiền bảo lãnh.


“Nộp tiền bảo lãnh?” Cố Học Văn dừng bút một chút: “Không cho nộp tiền bảo lãnh, giam mấy người đó 15 ngày.”


“Nửa tháng?” Cường Tử sửng sốt, nhưng theo như luật quy định thì nộp tiền bảo lãnh là có thể tại ngoại: “Sao lại không được nộp tiền bảo lãnh ạ?”


“Cưỡng bức không thành hoặc là mua bán dâm” giọng Cố Học Văn lãnh khốc: “Tùy tiện lấy một cái làm lý do là được rồi”


“Hở?” Cường Tử còn đang thắc mắc, chợt trong đầu hiện ra cảnh vừa nãy, hay là: “Sếp, sếp biết cô gái kia sao? Cô ấy là bạn sếp hay là hai người…”


Mắt Cố Học Văn lạnh băng đảo qua người Cường Tử, Cường Tử liền đem nửa câu còn lại nuốt vào bụng, dù có tò mò đến chết đi được, cậu ta cũng không dám mở miệng ra hỏi (minhmap: a Cường, lá gan của a có vẻ to nhỉ?????)


Cười gượng hai tiếng, cậu ta nhẹ nhàng đi ra. Xoay người chạy thật nhanh, vốn còn muốn nhắc nhở Cố Học Văn, cô gái kia còn đang bị thẩm vấn, mà hình như sếp không muốn nhắc đến cô ta, aizz xem ra là mình nhiều chuyện rồi.


Cường Tử đi rồi, cả văn phòng lại chìm trong sự yên ắng vốn có. Cố Học Văn xoa xoa mi tâm, ngả người dựa vào ghế. Tuy rắng anh bắt được ba tên, nhưng bản thân anh cũng biết kẻ đứng sau ba tên đó là ai – mà tên đó đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì.


Bị tịch thu 5kg hàng trắng, với tên đó mà nói không phải là một tổn thất nhỏ, nhưng mà sao hắn vẫn bình chân như vại. Cố Học Văn thật sự nóng lòng muốn bắt được tên cầm đầu này.


Tiếp tục cúi đầu chuyên tâm làm việc, đợi đến khi Cố Học Văn ngẫng đầu lên lần nữa thì trời đã tối. Xoay xoay cái cổ đã cứng ngắc, đứng lên làm vài động tác thể dục cho giãn gân cốt, liếc đồng hồ thấy đã 10h, chẳng trách anh lại cảm thấy đói.


Cầm lấy áo khoác trên ghế, đứng dậy rời đi.


Lên xe, vừa mới lái ra khỏi cổng sở cảnh sát, anh đột nhiên nhớ tới một việc. Xe chậm lại một thoáng rồi lại vút đi.


Tả Phán Tình ghé vào bàn, cô đang muốn la hét, muốn đánh người, thậm chí còn muốn ném bom khủng bố cái cục an ninh này, aizo, thật đáng tiếc giấc mơ chỉ là giấc mơ (minhmap: kekekeke), hiện giờ cô đang bị trói chặt trên ghế, động còn chẳng động được chứ đừng nói đến ném bom.


Kêu nửa ngày cũng chẳng ai thèm liếc lấy một cái, cổ họng cô đau rát, cả người cô đều nhức nhối, giọng nói thì khàn cả đi, đúng là ép người quá đáng mà.


Cô điên mất thôi, cô quyết định nếu mà cô thoát được ra ngoài thì ngày nào cô cũng đến cục an ninh kiện cái sở cảnh sát này. Đúng là một đám người xấu xa, không chịu điều tra kĩ càng mà đã giam giữ người, thật là tức chết mà.


Nheo mắt nhìn không gian tối đen trước mặt mình, cô lại bắt đầu nguyền rủa cái tên bắt cô đến sở cảnh sát, đúng là đồ lưu manh giả danh tri thức. (minhmap: chị à sao lại nói a thía!!!!)


Phạm nhân cũng là người mà, cũng cần ăn uống chứ, nhốt cô cả ngày, một miếng cơm cũng chưa được ăn, một miếng nước cũng chưa được uống L. Tối rồi mà mấy người đó chẳng nói chẳng rằng, đem cô nhốt vào đây. Cô cảm thấy vừa mệt, vừa đói, vừa khát. Miệng đau, thân thể cũng đau, cái phòng này lại chẳng có một tí ánh sáng nào.


Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Tả Phán Tình bật dậy, đập xuống bàn: “Thả tôi ra, các người là đồ xấu xa, thả tôi ra ngoài, các người bắt người vô cớ, thả tôi ra….”


Cửa mở ra, đèn trên đầu vụt sáng, ánh sáng bất ngờ chiếu vào làm cho Tả Phán Tình lóa cả mắt…


Sa: Hum nay chủ nhật các tình yêu có vui vẻ không? bạn Sa thì mệt gần chết, vốn định đăng chương này từ sớm nhưng hôm nay nhà phun thuốc muỗi, muỗi thì chưa thấy con nào die mà bạn đã bị phê thuốc nằm bẹp dí trên giường rùi.




Chương 22: Cáo Chúc Tết Gà


Một lúc lâu sau, đôi mắt Tả Phán Tình mới dần dần thích nghi với ánh sáng, cô trợn mắt nhìn tên cảnh sát chết tiệt đang đứng trước mặt mình, tay còn cầm một cái bịch to, ánh mắt nhìn chằm chằm cô không chớp.


Thầm khinh bỉ hắn, phải chi có con dao găm thì sống chết gì cô cũng sẽ rạch vài đường lên cái khuôn mặt đạo mạo, nghiêm trang kia.


Hắn bảo tội danh của cô là chống người thi hành công vụ – cái tội này nói lớn không lớn, nhỏ không nhỏ – đúng là một lí do tốt để bắt người.


“Này, anh có thả tôi ra không thì bảo? Các người là cảnh sát làm ăn như vậy đó hả?Tôi nói cho anh biết trừ khi tôi chết, nếu không món nợ này nhất quyết phải trả, tôi sẽ kiện lên cấp trên của các người, cho cả đám các anh về vườn hết lượt, nghe chưa????”


“Thật không tồi! *gật gật đầu* bị nhốt một ngày rồi mà khẩu khí còn to nhỉ.” Cố Học Văn gật đầu hai cái, đi đến đặt chiếc túi to lên bàn.


“Ăn đi”


Giọng nói bình tĩnh, nhưng vào tai Tả Phán Tình lại ra giọng châm chọc.


“Cút!” Tả Phán Tình nhìn hai tay mình còn đang bị còng: “Cáo chúc tết gà, chả có ý gì tốt”. Ai mà biết hắn ta bỏ gì vào thức ăn. Cô đây không thèm ăn mấy thứ khốn kiếp đó nhá.


Mắt hơi nheo lại, Cố Học Văn khoanh hai tay trước ngực, nhìn vẻ mặt “tử vì đạo» của Tả Phán Tình, nhẹ nhàng nói : “Thừa nhận mình là gà rồi hả ?” (minhmap :aizzzz, khổ chưa chị, nói ra chi zax)


Tả Phán Tình nghe xong, mắt trợn ngược, máu dồn lên não, tức giận trào lên đến ngực: “Cút đi, anh nói ai là gà, anh dám nói cái từ chết tiệt đó một lần nữa là tôi đập chết anh đấy”


Cố Học Văn vẫn không tha, anh tiếp tục: “Không phải là cô vừa mới tự nhận đó sao?”


“Tôi là gà thì anh là chồn à?” Tả Phán Tình trả lời một cách mỉa mai “aizz, không hèn gì lại không có nhân tính, có phải là người đâu mà có tính người, nhỉ!”


Cố Học Văn im lặng, Tả Phán Tình quay đi quay lại cũng chỉ có cái miệng lanh chanh lắt chắt.


Đem hai hộp cơm đặt lên bàn, anh lấy một hộp, nhướn mắt lên nhìn cô, giọng điệu mang chút tức giận: “Cô không ăn phải không?”


Tả Phán Tình ngửi ngửi mùi thơm từ đồ ăn bay đến, không thể bảo cái bụng mình im lặng, cô thừa nhận cô đói lắm rồi, nhưng cô không thể khuất phục trước thế lực xấu xa được (minhmap: phải anh hùng bất khuất chứ chị nhể) – nhất lại là đám cảnh sát bắt người lung tung, làm xấu hình ảnh của công an nhân dân trong lòng dân chúng.


“Không ăn” Quay người đi, cô không thèm ăn đồ người ta bố thí


Cố Học Văn cúi đầu, không để ý đến cô, lấy đũa ra bắt đầu ăn cơm. Anh cũng đói rồi. Lúc đến thành phố C vẫn chưa có gì bỏ bụng, sau đó lại bận bù đầu bù cổ quên cả ăn uống. Sau khi giải quyết xong phần của mình, anh lấy khăn lau miệng, lúc này mới chuyển ánh mắt sang Tả Phán Tình. Chính cô cũng không biết bây giờ mình có bao nhiêu chật vật, đầu tóc rối tung, ánh mắt tức giận, khóe miệng còn có một vệt máu, thoạt nhìn qua dễ khiến cho người ta đồng cảm.


“Đấu tranh tư tưởng xong chưa?”


“Hừ, nói thừa!” Tả Phán Tình quay đầu trừng mắt với anh: “Tôi phạm tội gì mà ba lần bốn lượt các anh bắt tôi. Các người không hơn lũ lưu manh ngoài đường là mấy, thế mà dám nhận là đầy tớ của nhân dân sao? Thật đúng là giả nhân giả nghĩa.


Đối với những lời cay độc của cô, anh đã sớm không có cảm giác gì, hai tay khoanh trước ngực: “Được. Tôi sẽ thả cô ra, nhưng có một điều kiện.”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom