• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Em Chồng, Anh Đừng Qua Đây - Khả Hân (3 Viewers)

  • Chương 157: Dạ Tiệc

Đến lượt Lâm Vĩ Phong phải hít một hơi thật sâu, anh đang ngăn bản thân mình ngay tại đây mà hôn cô. Anh vốn biết Khả Hân chính là một viên ngọc thô, chỉ cần mài dũa đúng cách sẽ sáng chói vô cùng.

“Cô thật sự rất xinh đẹp, bộ trang phục này sinh ra là dành cho cô.”

“Xem ra chúng ta không cần phải sửa lại gì cả.”

“Cảm ơn mọi người, chẳng qua là người đẹp vì lụa mà thôi” - Khả Hân có chút ngại ngùng trước lời khen của mọi người, cô đi đến trước mặt Lâm Vĩ Phong nhỏ giọng nói – “Có thể khâu phần lưng lại được không, tôi… tôi không quen.”

“Hửm? Để tôi xem nào” – Lâm Vĩ Phong rõ ràng không có ý giúp đỡ cô, anh xoay lưng cô hướng về mình, đặt một ngón tay ở gáy cô từ từ kéo dọc xuống – “Lưng cô rất đẹp không cần che.”

“A! Anh tránh ra!” – Khả Hân không ngờ ở trước mặt bao nhiêu người thế này Lâm Vĩ Phong vẫn thản nhiên dở trò lưu manh với cô.

Khả Hân liếc nhìn những người xung quanh thấy họ đều biết ý mà nhìn chỗ khác. Cô liền quay lại lườm Lâm Vĩ Phong:

“Anh đứng đắn một chút được không?”

“Tôi có chỗ nào không đứng đắn?” – Lâm Vĩ Phong nhướng mày, vươn tay qua muốn chạm vào bụng Khả Hân – “Nhưng mà bụng cô hình như hơi to ra phải không? Người không có tí thịt nào lại to bụng.”

“Bụng anh mới to!” – Khả Hân chột dạ hét lên, nhanh chóng đưa tay che chắn phần bụng của mình.

Lâm Vĩ Phong lắc đầu cười, đơn giản nghĩ rằng phụ nữ không thích bị chê béo:

“Không đùa cô nữa, chiếc đầm này rất hợp với cô, không cần sửa.”

“Cô không tin chúng tôi cũng phải tin nhận xét của ngài ấy chứ, thật sự là rất đẹp.” – Nhân viên tiến lên thuyết phục Khả Hân sau đó đưa cô đi thử giày và trang điểm.

Bên ngoài Lâm Vĩ Phong cũng thay xong bộ vest của mình, vẫn là phong cách thường ngày của anh nhưng đặc biệt áo sơ mi bên trong lần này lại là xanh ngọc, cùng chiếc đầm của cô chính là một cặp.

Khả Hân lần nữa bước ra đã hoàn toàn biến thành một người khác, xinh đẹp quý phái và quyến rũ. Khả Hân đứng trước gương cười không được tự nhiên, vẫn cảm thấy mỹ nhân trong gương không phải mình. Lâm Vĩ Phong đi đến đứng bên cạnh cô, lần đầu tiên cô thấy bọn họ xứng đôi đến vậy.

“Nếu người ngoài nhìn vào còn tưởng cửa hàng chúng ta đang thử lễ phục cưới đấy.” – Mấy nhân viên trầm trồ phía sau.

Khả Hân cảm thấy hai má hơi nóng cúi mặt né tránh ánh mắt của mọi người. Lâm Vĩ Phong vươn tay ôm lấy eo cô, rút ra một tấm thẻ đưa cho quản lý:

“Tôi rất hài lòng với phục vụ ngày hôm nay, tiền trong này thưởng cho mọi người.”

“Cảm ơn ngài, cảm ơn phu nhân.”

Khả Hân trên đường quay lại xe vẫn luôn nghiêng người về phía Lâm Vĩ Phong, có ý muốn trốn tránh, anh ngược lại không che chắn cho cô mà muốn thẳng lưng bước đi.

“Bọn họ đều đang ngưỡng mộ cô, tán thưởng cô, không lẽ chút tự tin đó cô cũng không có?”

Khả Hân mím môi không đáp, ‘đâu phải ai cũng da mặt dày như anh chứ!’.

Hai người vào trong xe, Khả Hân mới khẽ thở phào một chút, ngay lúc cô nghĩ Lâm Vĩ Phong sẽ khởi động xe chạy đi thì anh lại quay sang hôn cô. Nụ hôn có chút gấp gáp cũng có sự tận lực kiềm chế.

Khả Hân muốn né tránh nhưng tay của anh đang giữ chặt lấy eo và gáy cô, Lâm Vĩ Phong rất muốn làm sâu nụ hôn này nhưng sợ tự mình tạo ra lửa, dục vọng khơi màu không thể dập nổi nên dừng lại kịp thời.

Khả Hân không nhịn được cười che miệng lại chỉ chỉ lên môi anh:

“Mau lau sạch đi.”

Lâm Vĩ Phong cũng bật cười, vội vàng lấy khăn giấy lau đi vết son môi trên đó, son môi của Khả Hân hôm nay rất đậm, lau thế nào cũng không hoàn toàn hết được.

Không khí trong xe vốn dĩ đang vô cùng ám muội cũng nhờ tình huống hài hước này mà dễ chịu hơn. Lâm Vĩ Phong đột nhiên lấy một chiếc hộp bằng gỗ ra đưa đến trước mặt cô, Khả Hân khó hiểu chớp chớp mắt.

Lâm Vĩ Phong mở hộp gỗ ra, bên trong đó là một sợi dây chuyền có thiết kế rất đơn giản, điểm đặc biệt của nó chính là mặt dây chuyền được đính một viên ngọc lục bảo vô cùng lấp lánh.

“Ngẩng đầu lên.”

Não của Khả Hân vẫn còn chưa kịp chạy kịp theo lời nói của anh, Lâm Vĩ Phong đã choàng tay qua đeo dây chuyền lên cổ Khả Hân.

“Thiết kế này rất tinh tế và cổ điển.” – Khả Hân xuýt xoa nói, tay cô khẽ chạm vào mặt đá ngọc lục bảo, đây chắc là món trang sức giá trị nhất mà Khả Hân từng đeo.

Ánh mắt Lâm Vĩ Phong vẫn chưa rời khỏi sợi dây chuyền, giọng anh hơi trầm xuống:

“Đó là di vật của mẹ tôi.”

“…” – Khả Hân ngây người luôn.

“Tôi… tôi không đeo món đồ quý giá như vậy được.” – Khả Hân vươn tay ra sau gáy tìm móc khóa để mở ra.

Nếu sợi dây chuyền này chỉ đắt về giá trị thì Khả Hân còn có thể đeo nhưng nó là di vật của mẹ Lâm Vĩ Phong, ý nghĩa của nó không thứ gì có thể sánh bằng. Đối với một người từ nhỏ đã mất cha mất mẹ như Khả Hân, di vật của người thân cũng là thứ gì đó thật xa xỉ.

“Đừng động.” – Lâm Vĩ Phong cau mày, bắt lấy cánh tay cô – “Tôi nói cô đeo được thì là được.”

“Tôi thấy rất áp lực, cũng không hiểu vì sao anh lại đeo nó cho tôi?” - Khả Hân sợ mình hiểu sai ý của anh, sợ rằng mình ảo tưởng quá nhiều.

“Tôi đã chính tay đeo cho cô, cô còn không hiểu sao?” – Lâm Vĩ Phong nhàn nhạt nói sau đó thắt dây an toàn cho Khả Hân rồi khởi động xe.

Lâm Vĩ Phong mở cửa xe cho cô, cẩn thận dùng tay che chắn thành xe, tay còn lại lịch thiệp đưa về phía cô. Khả Hân nhìn vào ánh mắt kiên định của anh cũng không còn tự ti nữa.

Cô ngẩng cao đầu bước ra, khoác lấy tay của anh vô cùng tự nhiên, cứ như bọn họ thật sự đã đi cùng nhau rất nhiều lần vậy. Anh đưa thiệp mời cho nhân viên sau đó có người từ bên trong đi ra cẩn trọng mời bọn họ đi vào lối dành cho khánh VIP.

Khả Hân có thể cảm nhận rõ rất nhiều ánh mắt đều đổ dồn về họ nhưng cô không đáp lại chỉ nhìn thẳng về phía trước.

“Tổng giám đốc Lâm, hôm nay đi cùng vị mỹ nhân nào đây?” – Một người đàn ông trung niên đột nhiên tiến đến chào hỏi.

“Chủ tịch Trịnh, đã lâu không gặp, hôm nào chúng ta cùng đến sân golf của ông chơi đi.” – Lâm Vĩ Phong bước lên một bước tiếp chuyện, giữ cho Khả Hân ở ngay phía sau mình.

“Thế thì phải đưa người đẹp đi cùng nữa.”

“Thú vui của phụ nữ và chúng ta không giống nhau.” – Lâm Vĩ Phong vừa cười nói vừa nhìn về phía cô.

Khả Hân cũng phối hợp mỉm cười tỏ ra ngại ngùng một chút, cô lúc này cũng coi như là lần đầu tiên thấy rõ như thế nào là bộ dạng giả dối của thương nhân. Cứ nhìn Lâm Vĩ Phong là biết, anh rõ ràng là người lãnh đạm, ghét tiếp chuyện với người khác nhưng một khi đã bàn đến chuyện làm ăn thì thái độ có thể thay đổi 360 độ.

“Haha… vợ tôi cũng như vậy thôi, phụ nữ chỉ thích mua sắm và làm đẹp thôi.” – Chủ tịch Trịnh cười giả lả sau đó lại tiến lên một bước nói nhỏ - “Tôi đã đánh tiếng thử rồi, dự án cậu muốn không khó lắm.”

“Cảm ơn chủ tịch Trinh, sau này có dịp lại nói nhiều hơn.” – Lâm Vĩ Phong nhận ly rượu từ ông ta, nhấp môi một chút rồi nắm tay Khả Hân đi sang chỗ khác.

“Còn phải chào hỏi bao nhiêu người nữa vậy?” – Khả Hân nghiêng đầu nói nhỏ với anh – “Tôi thấy anh chắc đang khó chịu lắm.”

“Còn biết tôi khó chịu sao? Thông minh lên từ khi nào vậy?”

Khả Hân bĩu môi, có chút đắc ý.

“Ông ta là một lão cáo già, lời ông ta nói không tin mới tốt.”

Khả Hân nhìn những người xung quanh bọn họ, ai cũng sang trọng quý phái, cười nói không ngừng cảm thấy có chút mỉa mai. Bọn họ cũng chỉ là mang trên mình một lớp mặt nạ, cùng trưng ra cho nhau xem.

Cô nghĩ nhiều cô gái thích Lâm Vĩ Phong như vậy, có lẽ vì nhìn thấy dáng vẻ lúc này của anh. Bọn họ bị lừa cả rồi. May mắn là cô không bị lừa, cô nhìn thấy hết dáng vẻ ngang ngược nhất, đáng sợ nhất của anh rồi.

Dù vậy dường như tôi vẫn thích anh.

“Đừng đứng đây nữa, một lát lại có người chào hỏi.” – Lâm Vĩ Phong đưa cô lên lầu hai.

Lâm Vĩ Phong cảm nhận được rất nhiều ánh mắt như hổ đói đang dính chặt lên người Khả Hân. Anh biết có anh ở đây bọn họ sẽ không dám bước đến nhưng chung quy Lâm Vĩ Phong vẫn khó chịu, đưa Khả Hân tránh xa những người này càng nhanh càng tốt.

Phía dưới là sảnh lớn để tiếp đãi khách, lầu hai là nơi diễn ra buổi đấu giá, có một căn phòng tách biệt. Lâm Vĩ Phong dẫn Khả Hân đến chỗ ngồi của bọn họ là một bàn riêng ở hàng đầu.

Lâm Vĩ Phong vừa ngồi xuống liền đưa tay lên lắc nhẹ chào hỏi với người ở bàn đối diện. Khả Hân tò mò hướng ánh mắt theo, người bên kia thế mà lại là Dương Trạch.

“Anh ta cũng tới đấu giá sao?”

“Đúng vậy, có thể là chung dự án với chúng ta.”

“Vậy… vậy chúng ta có chắc thắng không?” – Khả Hân lo lắng hỏi.

Lâm Vĩ Phong vươn tay búng nhẹ vào trán cô:

“Cho cậu ta thêm mấy lá gan cũng không dám tranh với tôi.”

Khả Hân vừa xoa xoa trán vừa thở phào, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô cùng anh đi đấu giá, tất nhiên là cô hy vọng mọi việc thuận lợi.

Dương Trạch bên này cũng không ngồi một mình, Hoàng Thiệu Huy cầm theo hai ly rượu vang đến cùng anh hóng chuyện.

Dương Trạch hướng ly rượu về một góc khuất, ở đó đang có một người đứng nhìn chằm chằm vào Vĩ Phong và Khả Hân.

“Đến xem Lâm Vĩ Phong và kẻ muốn cướp vợ cậu ấy đại chiến 300 hiệp.”

“Kịch hay, kịch hay, chúng ta cùng nâng ly nào!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom