• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU (1 Viewer)

  • Chương 159

CHƯƠNG 159


Giọng nói của Đường Ngọc Linh ré lên: “Tống Hân Nghiên, nhà bọn tao thiếu mày cái ăn hay cái mặc mà mày lại tát vào mặt chúng tao, đi tìm một thằng bác sĩ nghèo như vậy.”


Bên phía nhà họ Tống rào trước đón sau công kích Tưởng Tử Hàn.


Cố Vũ Tùng đứng xem không ngừng thở dài.


Tự mình muốn tìm đường chết thì người khác có cách gì đây?


Cậu cả Cố quay sang bên cạnh, vẫy tay với lãnh đạo cảnh sát: “Đây là việc nhà người ta, mặc dù cảnh sát là đầy tớ của nhân dân, nhưng mà mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh. Giải tán đi, trên địa bàn của tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”


Nhóm cảnh sát do dự một chút, sau đó gật đầu rời đi.


Đến cảnh sát cũng mặc kệ. Lúc này Tống Quốc Đại lại chỉ lo cho con trai, Tống Quốc Bảo buộc phải kiên trì thương lượng với cô cháu gái.


“Hân Nghiên, hôm nay chuyện này cũng đã náo loạn lên rồi, đánh cũng đã đánh, để bọn bác đón ông nội đi đi. Cháu cứ ngang ngược giành ông nội cháu như thế này cũng không đúng, ai không biết còn tưởng là cháu muốn ép ông cụ viết di chúc gì đó, chia cho cháu một mớ tài sản đấy.”


Trong lòng Tống Hân Nghiên vừa giận vừa bi ai, trên mặt không hề kiêu ngạo cũng không tự ti: “Chú ba yên tâm, tôi đã ra khỏi nhà, sau này tuyệt đối sẽ không lấy thêm của nhà họ Tống một đồng một cắc nào đâu. Sau khi ông nội khỏi bệnh, nếu các người muốn đón ông thì tôi sẽ không ngăn cản. Nhưng bây giờ thật sự không phải lúc, khoan nói đến việc điều kiện của bệnh viện các người tìm không sánh được với nơi này, chỉ nói đến trang thiết bị và năng lực điều trị thôi, mặc dù nơi này là viện dưỡng lão nhưng không phải bệnh viện nào cũng có thể vượt qua được.”


Mặc dù bên nhà họ Tống không muốn thừa nhận, nhưng Tống Hân Nghiên nói không sai.


Nơi này quả thật tốt hơn bệnh viện bọn họ tìm rất nhiều!


Hai bên lại lần nữa lâm vào giằng co.


Cuối cùng vẫn là Tống Quốc Đại quyết định: “Ở lại cũng được, nhưng sau khi ông cụ khỏe lại thì bọn tôi nhất định phải đón đi. Ngoài ra, trong thời gian điều trị, nếu bọn tôi muốn đến thăm ông thì cô không được ngăn cản.”


Tống Hân Nghiên vốn cũng không có ý định ngăn cản: “Được. Nhưng hôm nay không được, quá nhiều người sẽ làm phiền ông nội nghỉ ngơi.” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.


Tống Quốc Đại không nói tiếp nữa, sắc mặt lạnh lẽo đưa con trai rời đi.


Anh cả đã đi rồi, Tống Quốc Bảo cũng không muốn làm con chim đầu đàn, vội vàng chạy đuổi theo.


“Anh cả, em ba!” Tống Quốc Dũng vội vàng đuổi theo.


Tống Mỹ Như liếc sang Tưởng Tử Hàn và Cố Vũ Tùng, vừa không cam lòng vừa ghen tị siết chặt nắm đấm.


Dựa vào cái gì mà con nhỏ đê tiện Tống Hân Nghiên kia lại luôn may mắn như vậy.


Quen Cố Vũ Tùng thì thôi đi, ngay cả tìm một người chồng bình thường thôi mà cũng cao lớn đẹp trai như vậy!


Sau khi đuổi hết những người dư thừa.


Tống Hân Nghiên bình tĩnh rút tay khỏi cánh tay Tưởng Tử Hàn: “Hôm nay may nhờ có anh và cậu Cố tới, cảm ơn hai người.”


Tưởng Tử Hàn thản nhiên liếc cô một cái, rõ ràng là không vừa lòng: “Cô cảm ơn người ta như vậy à?”


Tống Hân Nghiên hơi sững sờ, còn phải cảm ơn thế nào?


Nhớ đến nụ hôn tối qua, cô đột nhiên nhón chân, hôn lên môi của người đàn ông.


“Như vậy à?”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom