• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New DUYÊN TRỜI ĐỊNH: CẬU BA ANH KHÔNG LỐI THOÁT ĐÂU (1 Viewer)

  • Chương 157

CHƯƠNG 157


Tống Mỹ Như cắn môi, ôm lấy nửa bên mặt sưng đỏ. Cô ta nhìn những người ở đây, đôi mắt đột nhiên đỏ lên, từng giọt nước mắt lớn lăn dài xuống.


“Hân Nghiên, chị biết em có thành kiến với việc chị trở về. Em không thích nhìn thấy chị thì chị sẽ rời đi. Nhưng em cũng không thể trút giận lên người ông nội, không cho ba, bác cả và chú ba gặp ông được.”


Tống Quốc Dũng lấy lại tinh thần, vừa an ủi Tống Mỹ Như, vừa giận dữ mắng Tống Hân Nghiên: “Tống Hân Nghiên, mày là đồ hỗn xược, ai cho mày cái quyền làm càn trước mặt người lớn như thế.”


Lúc này, khí thế trên người Tống Hân Nghiên giống như một thanh kiếm sắc đã tuốt khỏi vỏ. Tống Kim Minh vốn định tiến lên cũng lặng lẽ rụt bàn chân đã duỗi ra trở về.


Tống Quốc Đại cũng kinh ngạc đến sững người.


Ông ta cũng coi như chứng kiến Tống Hân Nghiên lớn lên, mặc dù cô là con gái, thỉnh thoảng cũng có chút kiêu ngạo vì sự ưu tú của mình, nhưng cô chưa từng nói dối.


“Chú hai, lời Hân Nghiên nói có phải sự thật không?”


Tống Quốc Đại vô cùng thất vọng, nghiêm nghị trách cứ: “Cho dù chú có muốn bù đắp cho Mỹ Như thì cũng không thể đối xử quá đáng với Hân Nghiên như vậy chứ!”


Ông ta quay đầu lại, ấm giọng nói với Tống Hân Nghiên: “Hân Nghiên, trước đó bác cả không biết cháu chịu nhiều tủi thân như vậy. Chuyện này bác và chú ba của cháu sẽ tìm thời gian thích hợp để tâm sự với ba cháu. Nhưng hôm nay bọn bác tới đây là vì muốn đón ông nội cháu về. Trước đó mọi người không biết chuyện tốt ba cháu đã làm thì coi như thôi, bây giờ biết rồi thì bác tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy xảy ra nữa. Cháu bảo bọn họ chuẩn bị đi, bọn bác sẽ cho người chuyển ông nội đến bệnh viện chính quy.”


Tống Hân Nghiên lắc đầu, ánh mắt cương quyết: “Xin lỗi bác cả, chú ba, tôi không thể để các người đưa ông nội đi được. Sau khi đến đây, sức khỏe của ông nội mới khá hơn đôi chút, bây giờ thỉnh thoảng cũng có thể tỉnh táo lại một lúc. Nếu như giờ lại chuyển viện thì lỡ giữa đường xảy ra tình huống ngoài ý muốn, hậu quả sẽ khó mà lường được. Nếu mọi người thật sự không muốn ông điều trị ở đây thì có thể đợi ông khỏe hơn rồi đưa đi. Trong thời gian này, bác cả và chú ba muốn gặp ông thì tôi sẽ chào đón bất cứ lúc nào.”


“Làm như vậy sao được!”


Tống Quốc Đại nhíu mày: “Có gia đình nào con trai vẫn còn sống mà lại để cháu gái chăm sóc ba mẹ già đâu? Huống hồ, bọn bác muốn gặp ông còn phải được cháu đồng ý. Như thế còn ra gì nữa?”


Tống Quốc Bảo gật đầu phụ họa.


Cảnh sát ở bên cạnh cũng khuyên: “Cô Tống, cô nên nhường đường đi thì hơn. Cho dù cô là cháu gái của ông cụ Tống nhưng cũng không phải là người giám hộ trực tiếp, không có quyền quyết định ông cụ đi hay ở. Vả lại, bây giờ con ruột của ông cụ đều đã đến đây đón người…”


Ông cụ là do nhà con trai thứ hai chăm sóc, với sự tráo trở của Tống Quốc Dũng, sau khi trở về chắc chắn sẽ không được chăm sóc tử tế.


Tống Hân Nghiên kiên quyết không cho.


Lúc đôi bên đang giằng co, một giọng nói trầm thấp truyền vào tai của tất cả những người có mặt ở đây.


“Cố Vũ Tùng, cảnh sát Hải Thành các cậu đều bênh người thân bất chấp đạo lý như vậy à?”


Người nói cười mỉa mai: “Bảo sao trị an lại kém như vậy.”


Giọng nói nghe có vẻ tùy ý của người đàn ông giống như gió lạnh lướt qua, khiến người ta bất giác rùng mình.


Đám người nhà họ Tống bị chê cười đều có vẻ mặt bất an.


Cảnh sát Hải Thành bị giễu cợt cũng tái mét mặt mày.


Mọi người quay đầu, lúc thấy người đi tới bên cạnh Cố Vũ Tùng, mọi sự phẫn nộ đều kết thúc.


Lý do rất đơn giản, không tính thân phận của người đàn ông đang nói chuyện, chỉ riêng Cố Vũ Tùng thôi là bọn họ đã không thể trêu vào rồi!
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom