• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Đông Hoang Thần Vương (1 Viewer)

  • Chương 11-14

Chương 11: Dập đầu xin tha

"Chán sống rồi à!"

Một tiếng quát lớn vang lên, hệt như tiếng sấm giữa trời quang.

Một bóng người cao lớn xông tới như một cơn gió.

Người ấy tung chân đá bay Lưu Phong ra xa mấy chục mét.

Ngay sau đó, đôi chân to lớn, như thể cây chùy sắt nặng đến nghìn cân đạp gãy đùi của cả đám người đang nhấc bổng Lưu Tiểu Nguyệt.

Đám người kia trúng đòn, gào lên thảm thiết.

Bóng dáng cao lớn ấy vung chân quét ngang, đá thẳng vào mặt bọn chúng.

Răng bị đá gãy văng, máu tươi ộc ra xối xả.

Cả đám đều bị một sức mạnh khổng lồ đánh bay ra ngoài.

Tất cả đều bị buộc buông tay.

Lưu Tiểu Nguyệt rơi xuống từ độ cao chừng một mét rưỡi.

Một giây sau, cô rơi vào vòng tay người nọ.

Trần Thiên Hạo!

Anh xuất hiện, hệt như một vị chiến thần cái thế, một uy lực đủ để khiến toàn bộ đám người hít thở không thông chợt ập đến, khiến cả đám không ai dám ngẩng đầu nhìn thẳng.

Ánh mắt anh chan chứa xót xa đau lòng khi nhìn xuống Lưu Tiểu Nguyệt trong vòng tay mình.

Nửa bên mặt cô đã sưng vù, đỏ ửng.

Đôi mắt cô sưng húp lên vì khóc quá nhiều.

Một luồng sát khí ngập trời bỗng bùng nổ.

Ôm chặt Lưu Tiểu Nguyệt, Trần Thiên Hạo đi nhanh tới trước mặt Lưu Phong.

Ánh mắt anh chìn chòng chọc vào gã Lưu Phong đang giãy giụa đau đớn trên mặt đất kia, trong đôi mắt chỉ còn một khoảng lạnh nhạt dửng dưng, như đang nhìn vào một người chết.

Ngực Lưu Phong đau đớn muốn chết, miệng liên tục hộc máu tươi.

Nhìn người đàn ông cao lớn khủng bố trước mặt, anh ta sợ hãi tột cùng.

Người này là ai?

Thực lực quá mạnh, mạnh đến không thể tưởng nổi.

"Chết đi!"

Trần Thiên Hạo nhấc chân, đá ra một cước trí mạng hệt như thần binh từ trên trời giáng xuống.

Một cước này, anh đã dồn toàn bộ sức mạnh cả đời, dung hợp cả lửa giận đang phừng phừng trong lồng ngực.

Có thể dễ dàng đoán được, trúng một cước này, Lưu Phong nhất định phải chết.

"Đừng!"

Lưu Tiểu Nguyệt vội níu cổ áo Trần Thiên Hạo, đôi mắt cô lóe lên một tia không đành lòng, vẻ mặt còn có chút kinh hoảng.

"Hôm nay là sinh nhật ông nội em, đừng giết anh ta".

"Ừ!"

Thu chân lại, Trần Thiên Hạo đặt Lưu Tiểu Nguyệt xuống đất.

"Mặt em còn đau không?"

"Không đau nữa rồi."

Lưu Tiểu Nguyệt lắc đầu, ánh mắt ngập tràn tình tứ dịu dàng nhìn về phía Trần Thiên Hạo.

Người đàn ông này, chính là thiên thần cưỡi trên đám mây ngũ sắc tới cứu cô.

Cõi lòng đã được hạnh phúc ngọt ngào như mật rót đầy, không còn cảm nhận được bất cứ đau đớn xác thịt nào nữa.

"Anh".

Trần Thiên Hạo lạnh giọng quát.

Lưu Phong sợ đến độ run lên bần bật.

"Quỳ xuống xin lỗi Tiểu Nguyệt đi".

"Hiểu ạ".

Lưu Phong cố nén cơn đau tức lồng ngực, quệt vệt máu tươi dính bên khóe miệng, quỳ xuống dập đầu với Lưu Tiểu Nguyệt.

"Quá nhẹ".

"Tiếp tục!"

Lưu Phong lại dập đầu.

"Quá nhẹ!"

"Làm lại!"

Lưu Phong lại dập đầu lần nữa.

"Bịch bịch bịch".

Liên tục dập đầu chục cái vang dội, trán Lưu Phong đã sưng tấy lên, máu tươi tràn ra ướt đẫm.

"Cút đi!"

Nghe được một câu "Cút", Lưu Phong sợ sệt lồm cồm bò lên chạy thẳng về phía đại viện.

Lưu Tiểu Nguyệt nhìn Trần Thiên Hạo một cái, ánh mắt đầy lo âu.

"Chúng ta đi thôi".

Cô bước tới, khom người nhặt tranh chữ rơi trên đất lên.

"Đi à?"

"Tới thì cũng đã tới rồi, vì sao phải đi?"

Trần Thiên Hạo nói, giọng vang như chuông đồng.

"Nào, cùng vào đi, hôm nay anh cần phải làm cho cả nhà họ Lưu đều biết".

"Em, là người không thể đụng tới".

Trần Thiên Hạo cao lớn vạm vỡ kéo tay Lưu Tiểu Nguyệt bước về phía cổng đại viện một lần nữa.

Bảo vệ canh cửa kiêng dè nhìn Trần Thiên Hạo, nhưng vì nhiệm vụ nên vẫn phải đứng ra ngăn cản bọn họ.

"Thưa cô Lưu, vừa rồi quản gia Lưu đã nói rất rõ ràng, nhà họ Lưu không chào đón cô ạ".

"Cút!"

Chỉ một tiếng "Cút", toàn thân bộc phát uy nghiêm vô tận, giống như một ngọn núi lớn sừng sững, khiến hai gã bảo vệ hơi biến sắc.

Thân thể bọn họ đang chắn trước cửa cũng vô thức lùi sang hai bên, nhường đường.

Trần Thiên Hạo kéo Lưu Tiểu Nguyệt nhanh chóng tiến vào trong đại viện.

Đại viện nhà họ Lưu là một tòa nhà chia làm bảy sân.

Sân thứ nhất là nơi tiếp đãi nhân viên.

Sân thứ hai là nơi tụ tập của mấy vị quản đốc của các công ty nhỏ, địa vị thân phận không cao.

Tịnh tiến theo hướng này, có thể đoán được, những vị khách tụ tập ở trong khu vực thứ bảy hẳn là những đại diện của các gia tộc lớn nhất ở Nam Thành.

Lúc này, tại khu vực sân thứ bảy.

Khắp sân giăng đèn kết hoa, không gian rộng hơn một nghìn mét vuông, chính giữa có dựng một sân khấu kịch, những đào kép hát hí khúc nổi tiếng nhất Nam Thành đều được mời tới.

Bên trong phòng khách lớn là sân khấu kịch, phía trước một chiếc bàn gỗ táo vuông vắn có một ông cụ tóc bạc trắng, mặt hồng hào khỏe khoắn.

Đây chính là Lưu Bá Thiên, người nắm quyền to nhất của nhà họ Lưu.

"Chủ tịch quận Phỉ Thúy của Nam Thành là Ninh Ba kính mừng một thanh ngọc bích, một chuỗi trân châu kích thước chừng quả nho, tổng cộng chín chín tám mốt viên".

Mọi người đều kinh ngạc tán thán thành tiếng.

Thật đúng là mạnh tay.

Riêng thanh ngọc bích kia, giá tối thiểu cũng phải hơn triệu.

Chuỗi trân châu kia, mỗi viên đều có kích thước chừng quả nho, giá một viên chí ít cũng phải trăm nghìn.

Món quà mừng này của Ninh Ba thật sự rất quý giá.

Đương nhiên, mọi người cũng biết, nhà họ Lưu là thế gia chuyên kinh doanh nhà đất, nằm trong số những gia tộc lớn nhất, tổng lượng tài sản cũng phải lên tới vài tỷ, hơn nữa còn có mối quan hệ chặt chẽ với người đứng thứ hai của Nam Thành.

Mọi người đều muốn bám lấy cây đại thụ "gia tộc họ Lưu" này hòng hưởng chút hào quang.

Những người còn lại lần lượt dâng quà mừng.

"Ông ba nhà họ Tiền là Tiền Quán Bằng mừng thọ mười triệu đô la".

"Trời!"

Mọi người lại một lần nữa kêu lên kinh ngạc.

Nhà họ Tiền, một trong bốn gia tộc lớn, cũng đã phái người tới mừng thọ mười triệu đô la.

Nhà họ Tiền ở Nam Thành có quyền thế ngập trời, bọn họ chính là người nắm giữ thế lực ngầm ở toàn bộ Nam Thành.

Hôm nay, quà mừng mà nhà họ Tiền biếu tặng chính là tiền mặt có giá trị thực.

Chỉ e, thực lực của nhà họ Lưu này không đơn giản như những gì họ thể hiện ngoài mặt.

Những thế lực khác tới tặng lễ đều âm thầm tăng giá cả món quà lên, có thể nói là đã dốc sạch mọi thứ có giá trị trên người để bổ sung vào quà lễ.

"Chủ nhà họ Châu, ngài Châu Minh, mừng thọ một miếng đất ngũ kỳ ở thành phố Phượng Hoàng, giá trị mười triệu".

Cả công trình cũng đem ra tặng lễ luôn.

Thật sự quá hào phóng.

Mọi người đều nhìn về phía Châu Minh.

Châu Minh ngạo nghễ ngẩng đầu, chỉ khi nói với Tiền Quán Bằng thì còn khách khí đôi ba câu, còn lại hoàn toàn chẳng thèm để mắt đến ai.

"Tiểu Châu, Tiểu Tiền, các cậu qua chỗ lão già này ngồi đi".

Hai người đi tới, chia hai bên trái phải, ngồi xuống.

Nhìn vào vị trí là thấy được địa vị hai người.

"Lưu Tiểu Nguyệt, mừng thọ một bản tranh chữ của dòng họ công thần".

Vừa nghe nói đến đây, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Đặc biệt là người nhà họ Lưu.

Sắc mặt bọn họ đều trở nên cực kì khó coi.

Dòng họ công thần?

Lưu Tiểu Nguyệt?

"Chuyện gì thế này?", Lưu Bá Thiên nhướng mày, lộ vẻ không vui.

Khi đưa mắt nhìn ra ngoài, mọi người thấy được Trần Thiên Hạo đang dẫn Lưu Tiểu Nguyệt tiến nhanh vào phòng khách.
Chương 12: Người này không xứng để em quỳ

"Ông nội, Tiểu Nguyệt xin được chúc thọ ông, chúc ông phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn", Lưu Tiểu Nguyệt hơi cúi đầu, nói.

Lưu Bá Thiên chợt nheo mắt nhìn.

Sắc mặt lão ta cực kì tối tăm.

Lão ta quay đầu liếc nhìn Lưu Cảnh Minh, gã con rể vô tích sự ở rể nhà này, lớn tiếng chất vấn ông ta:

"Anh bảo con bé tới đây à?"

Thân hình gầy yếu của Lưu Cảnh Minh hơi run lên.

Ông ta đã toát mồ hôi lạnh đầy đầu.

"Không ạ, con không hề biết chuyện này".

"Đợi khách về rồi tôi sẽ tính sổ với anh".

Lưu Bá Thiên răn dạy một câu rồi hờ hững quay sang nói với Lưu Tiểu Nguyệt:

"Tiểu Nguyệt, có phải cháu đã quên mất lời thề năm đó cháu từng thốt ra khi rời khỏi nhà này không?"

"Cháu đã cắt đứt mọi quan hệ với nhà họ Lưu này".

"Ông già này tuy cũng đã có tuổi rồi nhưng trí nhớ còn chưa đến nỗi nào".

Đám đông trong phòng khách lặng im không một tiếng động.

Việc riêng nhà họ Lưu, bọn họ không tiện xen lời.

Châu Minh ngồi bên cạnh Lưu Bá Thiên cũng cảm thấy hơi bối rối.

Lưu Tiểu Nguyệt không là gì, nhưng Trần Thiên Hạo đứng bên cạnh kia không phải hạng thường.

Ông ta cũng đã được biết đến sức mạnh sau lưng người này.

Đây chính là một nhân vật có thể hù chết phó chủ tịch thành phố đấy.

Mặc dù chẳng ai hay người này tới đây với mục đích gì nhưng Châu Minh đã âm thầm chuẩn bị sẵn sàng, đến thời điểm tất yếu có thể ra tay biểu lộ đôi chút.

Còn về phần nhà họ Lưu...

Gia tộc này coi như ngang hàng với nhà họ Châu ông ta, bên nào không thể làm mích lòng, bên nào có thể, trong lòng ông ta biết rất rõ.

"Ông nội, hôm nay cháu về đây là để đưa Thiên Hạo tới chúc thọ".

"Thiên Hạo ở bên Đông Hoang có tìm được một bản tranh chữ của Chiến thần Đông Hoang, có lòng đưa tới mừng thọ ông".

Lưu Tiểu Nguyệt nhỏ giọng giải thích.

"Chiến thần Đông Hoang?"

Mọi người đều ồ lên.

Mấy năm gần đây, Chiến thần Đông Hoang chính là một danh hào nổi tiếng khắp toàn bộ nước Hoa, giống như một vị thần của đất nước này.

Bất luận kẻ nào nghe nói tới đều tỏ ý vô cùng ngưỡng mộ.

Vậy mà tên nhóc này lại có thể lấy được tranh chữ của Chiến thần Đông Hoang?

Ông cụ Lưu hừ lạnh một tiếng, châm chọc:

"Thật à?"

"Mấy năm nay, ông cũng đã từng được thấy khá nhiều tranh chữ của Chiến thần Đông Hoang, nhưng chỉ e, có một số người vốn chẳng có bản lĩnh gì cho nên lấy hàng giả ở đâu ra để lòe người".

Người thu lễ nhận lấy bản tranh chữ, đưa tới trước mặt Lưu Bá Thiên.

Lão ta liếc mắt nhìn qua.

Một giây sau, hai mắt thoáng híp lại.

Con ngươi lão ta đã lóe lên một tia sáng khác thường.

So với những tác phẩm từng thấy trước đây, bức tranh chữ này quả thật có điểm khác biệt.

Mấy chữ lớn "Dòng họ công thần", bút lực hùng hồn, mạnh mẽ.

Đặc biệt là bốn chữ Chiến thần Đông Hoang ở lạc khoản càng thêm đặc sắc.

Nét bút như đao, rạch ra trên mặt giấy mỏng hệt như đầm nước sâu hút.

Người hiểu thư pháp nhìn một cái là sẽ lập tức hãm mình trong đó.

Lưu Bá Thiên khép bức tranh chữ lại.

Lão ta thở hắt ra, nhắm hờ mắt.

Thực tế trong lòng lão ta lúc này đã dậy sóng liên miên ngập trời.

Là thật.

Bức tranh chữ này là hàng thật.

Lưu Bá Thiên cũng là cựu binh, cho nên lão ta biết rõ hàm nghĩa của bức tranh chữ này.

Tên nhãi ranh kia có thể nhận được tranh chữ do đích thân Chiến thần Đông Hoang viết, chỉ e thân phận của kẻ này ở quân đội Đông Hoang không phải hạng tầm thường không tên tuổi.

Lão ta híp mắt, nhìn về phía bóng người cao lớn kia.

Đường nhìn chạm phải một ánh nhìn đầy tự tin và thâm thúy, Lưu Bá Thiên bất chợt giật nảy trong lòng.

Đây là loại khí phách hùng hồn chỉ người từng xông pha chém giết trên chiến trường, lòng đã dửng dưng trước sinh tử mới có được.

Suy đoán của mình quả nhiên không lầm.

Đương nhiên, cũng chỉ đến thế mà thôi.

Từng xông pha chiến trường thì đã sao, mới đi lính năm năm, mặc cho kẻ này thăng cấp với tốc độ tên lửa thì cùng lắm cũng chỉ thuộc hàng quân nhân hạ cấp.

Nhà họ Trần chỉ là một gia tộc hạng ba còn chưa xứng có tên trong danh sách, gia tộc họ Lưu nhà lão ta hoàn toàn chẳng thèm để ý.

"Cháu có tâm như thế, có thể thấy được lòng cháu vẫn hướng về cái nhà này".

"Chớ nói nhà họ Lưu này lấy thế chèn ép người, ông chỉ cho cháu một cơ hội này thôi".

"Quỳ xuống!"

"Tự nhận lỗi, nói cháu đã sai, tình nguyện cắt đứt với thằng nhóc nhà họ Trần, trở về nhà họ Lưu", ông cụ Lưu cất cao giọng, âm thanh sắc bén như lưỡi dao.

Mọi người ở đây ít nhiều gì cũng từng nghe nói đến chuyện đứa con gái riêng của nhà họ Lưu rồi.

Bọn họ đều nhìn về phía Lưu Tiểu Nguyệt, xem xem liệu cô có biết đường mà dừng chân trước bờ vực hay chăng.

Không biết cô gái này liệu có nắm chắc cơ hội Lưu Bá Thiên vừa cho hay không.

Lưu Tiểu Nguyệt lộ vẻ đau khổ, lệ bắt đầu dâng lên trong mắt:

"Ông nội, xin ông đừng ép cháu có được không ạ?"

"Ông ép cháu hay là cháu đang ép nhà họ Lưu này?"

"Một nhà họ Trần tép riu thì có gì tốt đẹp. Chỉ cần cháu đồng ý cắt đứt mọi quan hệ với nó, ông sẽ giới thiệu cậu ấm nhà họ Tiền cho cháu".

Tiền Quán Bằng đang ngồi bên cạnh cũng gật gù.

"Cụ Lưu nói rất đúng, chỉ cần cháu đồng ý, chú có thể thay mặt nhà họ Tiền, tặng kèm một mảnh đất trị giá 50 triệu".

"Nhà họ Tiền chú không dựng nghiệp làm giàu bằng nghề nhà đất, có điều, nếu có thể, nhà chú cũng nguyện đứng ra giúp nhà họ Lưu tranh thủ lấy được nhiều cơ hội làm ăn hơn nữa".

Ông ta vừa thốt ra, đám đông lại một lần nữa ồ lên kinh ngạc.

Chẳng trách sao nhà họ Tiền lại ra mặt vào ngay dịp sinh nhật Lưu Bá Thiên.

Thì ra giữa hai bên còn có mối quan hệ này.

Nhà họ Lưu đã có phó chủ tịch thành phố làm chỗ dựa, nay lại có thêm mối quan hệ thông gia với nhà họ Tiền.

Chỉ e sau này gia tộc họ Lưu sẽ phất lên nhanh thôi, rồi sẽ phát triển thành gia tộc lớn thứ năm của Nam Thành này.

Tiếng xì xào bàn tán vang lên khắp nơi.

Trần Thiên Hạo lạnh nhạt liếc nhìn Tiền Quán Bằng, dồn lực vào đầu ngón chân, đá vào tách trà trên mặt đất, tách trà bay vụt lên, vẽ ra một tia sáng trong không khí rồi nện ngay giữa trán Tiền Quán Bằng.

Ngay lập tức, trán Tiền Quán Bằng bị đánh vỡ, máu tươi xối xả tuôn, ông ta bịt trán, gào lên thảm thiết.

"Khốn kiếp, dám ra tay đánh lén tao à, tao giết mày".

Tiền Quán Bằng nổi giận gầm lên một tiếng, đang muốn xông lên đã bị mấy người bên cạnh kéo lại.

"Ông ba Tiền, xin đừng quá kích động, ngài không phải là đối thủ của cậu ta đâu, lên cũng chỉ có một kết cục là bị đánh mà thôi".

Tiền Quán Bằng quệt vết máu trên mặt, bấy giờ mới lấy lại tỉnh táo, nhưng mắt vẫn long lên sòng sọc, nhìn chòng chọc Trần Thiên Hạo, như thể chỉ muốn băm vằm người này ra cho hả giận.

"Dám tấn công ông ba nhà họ Tiền, gã Trần Thiên Hạo này tự chuốc họa lớn vào thân rồi".

"Nhà họ Trần cũng bị cậu ta làm liên lụy".

Mọi người lắc đầu thở dài.

"Thằng nhóc họ Trần kia, cậu có biết cậu vừa đánh ai không hả!", Lưu Bá Thiên nhìn gương mặt tươm máu của Tiền Quán Bằng, phừng phừng nổi giận.

"Là kẻ đáng đánh!"

"Được, ranh con, cậu giỏi lắm, nhưng rồi sẽ có ngày cậu hối hận không kịp".

Lưu Bá Thiên vỗ bàn, cả giận nói.

"Tiểu Nguyệt, ông chỉ hỏi cháu một lần cuối, cháu có đồng ý hay không?"

Lưu Tiểu Nguyệt bước lên trước mấy bước, chắn Trần Thiên Hạo sau lưng mình.

"Thưa ông, cháu không đồng ý ạ".

"Nhưng cháu xin nguyện thay mặt Thiên Hạo xin lỗi ông ba Tiền đây ạ".

"Cháu cũng tình nguyện quỳ xuống xin nhận hình phạt từ ông".

"Chỉ xin mọi người hãy tha cho Thiên Hạo".

Lưu Tiểu Nguyệt rưng rưng nước mắt, chuẩn bị quỳ xuống.

Trần Thiên Hạo hít sâu một hơi, kéo cô lại.

"Người này không xứng để em quỳ xuống đâu".

Giọng anh sang sảng, vang vọng khắp phòng khách lớn.

"Trần Thiên Hạo, anh ngông cuồng quá rồi đấy".

Lưu Phong đang đứng trong đám đông, mặt mũi bầm dập, lớn tiếng gào lên.

Anh ta vung tay ra hiệu cho đám vệ sĩ nhà họ Lưu, mười mấy gã vệ sĩ liền xông lên tính khống chế Trần Thiên Hạo.

Chỉ có điều, vừa mới nhào tới, bọn họ đã bị Trần Thiên Hạo tung một cước đã văng cả ra ngoài.

Tất cả đều thất kinh.

Gã Trần Thiên Hạo này, thực lực thật quá mạnh.

Chỉ có một mình mà người này có thể nhanh chóng hạ gục hơn chục người trong vòng vài chiêu.

"Trần Thiên Hạo, mày to gan thật".

Một người đàn bà trung niên mặt mũi hung tợn chỉ về phía Trần Thiên Hạo mắng một câu đầy giận dữ, bà ta chính là Lưu Mỹ Lệ.

Lưu Mỹ Lệ đi tới trước mặt Lưu Phong, nhìn vết thương trên mặt anh ta mà đau lòng, bèn ôm anh ta vào lòng.

"Mẹ, chính là đứa con hoang này cùng với thằng ranh họ Trần kia đánh con".

"Lưu Cảnh Minh, bảo đứa con hoang nhà ông cút ra ngoài ngay cho tôi, cút ngay!"

Lưu Mỹ Lệ chỉ vào mặt Lưu Cảnh Minh, gầm lên giận dữ, khiến Lưu Cảnh Minh sợ hãi co rúm người lại, rụt rè đi tới.

Sắc mặt ông ta có vẻ khó xử, lại có chút sợ hãi liếc nhìn Trần Thiên Hạo một cái.

"Tiểu Nguyệt, đừng quậy nữa được không? Nể mặt bố chút đi".

"Nếu không thì, để bố quỳ cầu xin con".

Nói đoạn, Lưu Cảnh Minh đã khuỵu gối định quỳ, Trần Thiên Hạo chán ghét ra mặt, anh vung chân đá một phát vào đầu gối ông ta.

Lưu Cảnh Minh trúng một cước, lảo đảo lùi lại mấy bước, đụng lưng vào bàn.
Chương 13: Đánh cược

Lưu Tiểu Nguyệt đã đầm đìa nước mắt.

Cô nắm chặt cánh tay Trần Thiên Hạo, nói bằng giọng cầu khẩn:

"Thiên Hạo, đừng làm bừa nữa anh".

"Anh đã nói rồi, anh nhất định không để bọn họ lăng nhục em thêm nữa".

Trần Thiên Hạo đưa mắt nhìn qua Lưu Bá Thiên.

Anh lạnh lùng nói với lão ta:

"Ông phải nhớ lấy, hôm nay Tiểu Nguyệt đã cứu cả nhà họ Lưu này".

Nói đoạn, anh quay người bước đi.

Gương mặt Lưu Bá Thiên đã trở nên dữ tợn, lão ta tức tối đến run cả người.

Tên ranh Trần Thiên Hạo này đã dẫm đạp lên thể diện của nhà họ Lưu lão ta ngay trước mặt các thế lực lớn nhất của toàn bộ Nam Thành.

Lão ta làm sao có thể nuốt trôi cơn giận này?

"Từ từ đã!"

Lưu Bá Thiên đứng lên.

Trần Thiên Hạo dừng lại.

"Tên nhóc họ Trần kia, cậu uy phong ghê nhỉ".

"Cậu tưởng rằng lên mặt nói quàng nói xiên ở nhà tôi xong là có thể ung dung ra khỏi đây chắc?"

"Nếu không thì còn thế nào?", Trần Thiên Hạo quay người lại, nheo mắt nhìn Lưu Bá Thiên.

"Tự chặt đứt hai tay, bò ra khỏi nhà họ Lưu".

"Ha ha ha, trước giờ còn chưa có ai dám nói chuyện với tôi như thế đâu".

"Nếu tôi không chịu thì sao?", Trần Thiên Hạo bỗng híp mắt, hỏi.

"Chuyện đến nước này, không phải do cậu nói không chịu là được".

"Tào Dương".

Lưu Bá Thiên vừa gọi một tiếng "Tào Dương", lập tức, một người đàn ông vạm vỡ nãy giờ vẫn ngồi ở một bàn trong góc hùng hục ăn uống đã buông đôi đũa trên tay xuống.

"Cậu ra đây đi, đã đến lúc cho gân cốt hoạt động một chút rồi".

Trên gương mặt ngăm đen của người đàn ông tên Tào Dương này chợt nở một nụ cười.

Ông ta vỗ tay phành phạch mấy cái, một luồng không khí bốc lên cuồn cuộn.

"Tiểu Tiền, Tiểu Châu, thật là mất mặt quá, lại làm hai cậu cười chê rồi".

"Không sao, nhưng tay Tào Dương này là ai thế?"

Tiền Quán Bằng quan sát người kia một chút, tò mò hỏi.

"Ha ha ha, Tào Dương là người do chiến hữu cũ của tôi đề cử cho đấy, cậu ta đã từng tham gia nhiều chiến dịch bí mật cả trong và ngoài nước".

"Cậu ta chính là binh vương của đội hồi đó".

"Giải ngũ về nhà không có việc làm, cho nên mới tới chỗ tôi làm chút việc vặt".

"Trời!"

Mọi người hít sâu một hơi, vẻ mặt kính nể nhìn Tào Dương.

Binh vương.

Vậy thì chắc chắn phải là cao thủ.

Mà tay Trần Thiên Hạo này, tuy cũng cao lớn vạm vỡ, nhưng so với binh vương thì chỉ e không chống nổi ba chiêu.

Lưu Tiểu Nguyệt nghe nói đến đó cũng lập tức thay đổi sắc mặt.

Cô vội bước ra chắn trước người Trần Thiên Hạo.

Lưu Tiểu Nguyệt lại cầu khẩn Lưu Bá Thiên.

"Ông nội, xin ông hãy tha cho Thiên Hạo lần này. Cháu, cháu xin nghe lời ông, ông muốn cháu làm gì cũng được".

"Giờ mới biết phải nghe lời?"

"Muộn rồi", Lưu Bá Thiên hờ hững buông một câu, sau đó nhắm mắt lại.

"Ông ơi, cháu xin ông", Lưu Tiểu Nguyệt hốt hoảng, định quỳ xuống.

Trần Thiên Hạo giữ chặt lấy cô.

"Tiểu Nguyệt, trừ mẹ anh ra, không một ai đáng để em quỳ xuống cả".

"Hiểu không?"

Kéo Lưu Tiểu Nguyệt ra sau, Trần Thiên Hạo bước lên che chắn trước mặt cô.

"Binh vương à?"

"Nghe cũng thú vị đấy".

"Ông là cấp dưới của ai?"

Tào Dương toét miệng cười ha hả.

"Tốt hơn hết là cậu đừng hỏi gì thêm, bởi vì những kẻ biết được đều đã nằm dưới đất rồi".

Nói xong, Tào Dương lao nhanh tới.

Sức mạnh cuồng bạo bên trong cơ bắp lực lưỡng của ông ta bùng nổ ra ngoài.

Chỉ nhìn là biết, một đòn này của Tào Dương sẽ khiến Trần Thiên Hạo lãnh nỗi đau đớn trước nay chưa từng có.

"Uỳnh!"

Trần Thiên Hạo vẫn đứng yên tại chỗ, vung chân đá ra một cước, Tào Dương nhướng mày, đầu ngón chân cắm xuống, thân thể lách nghiêng một cái.

Ông ta vừa ổn định lại thân mình, một bàn tay của Trần Thiên Hạo từ trên cao đã giáng xuống.

Tào Dương mở trừng hai mắt.

Một nỗi hoảng sợ trồi lên dưới đáy lòng.

Người này, thật không đơn giản.

Tào Dương vừa nghiêng đầu chật vật né tránh đòn này, đối phương lại tung một cước từ dưới đá lên.

"Thịch!"

Phát này đá trúng lưng, Tào Dương đau đến mức hét thảm một tiếng, cả người bay ra xa mấy mét.

Tất cả chấn động sững sờ.

Mọi người đều há to miệng, đầu ong ong lên, trân trối nhìn về phía Trần Thiên Hạo.

Binh vương.

Vậy mà chỉ trong vòng ba chiêu đã thảm bại, bị đánh gục.

Lưu Bá Thiên kinh hoảng đứng phắt dậy.

Sắc mặt lão ta trở nên khó coi vô cùng.

Lưu Tiểu Nguyệt cũng ló đầu ra từ sau lưng Trần Thiên Hạo.

Cô che miệng nhìn anh, ánh mắt như không dám tin.

Đầu cô cũng ong ong lên, còn tưởng mình đang trong cơn mơ.

"Thiên, Thiên Hạo, anh, anh không sao chứ?"

"Em thấy anh có sao không?"

Trần Thiên Hạo chỉ cười nhẹ một tiếng.

Tào Dương đau đớn đỡ lưng bò dậy.

Ông ta kiêng dè nhìn Trần Thiên Hạo, mồ hôi lạnh thi nhau tuôn trên trán.

"Các hạ, là người của Đông Hoang".

Tào Dương chắp tay hỏi.

"Ông không xứng được biết".

"Tôi tặng thêm cho ông một câu, hãy làm những chuyện mình nên làm thôi. Nơi này không thích hợp với ông".

Trần Thiên Hạo nói, giọng điệu như người trên ra lệnh cho kẻ dưới.

Binh vương Tào Dương cung kính cúi đầu chào Trần Thiên Hạo một cái rồi nhanh nhẹn rời khỏi đó.

Đám người có mặt nơi này đều chấn động đến độ không ai nói được một lời.

Tiệc đại thọ 80 bị Trần Thiên Hạo phá tan nát, thể diện mất sạch, lòng Lưu Bá Thiên đã tràn ngập hận thù.

Nhưng, về mặt vũ lực, nơi này không có lấy một kẻ xứng là đối thủ của Trần Thiên Hạo.

Lão ta sa sầm mặt, nhưng chợt nảy ra một kế.

"Ranh con họ Trần, giỏi lắm, ngay cả binh vương cũng không phải là đối thủ của cậu".

"Có thể thấy được, mấy năm nay ở Đông Hoang, cậu cũng đã bỏ nhiều công sức, phấn đấu cực kì vất vả".

Lão ta vừa nói vừa nhìn sang Lưu Tiểu Nguyệt.

"Tiểu Nguyệt, nói sao đi nữa thì cháu cũng là người nhà họ Lưu này. Ông nhớ là năm đó mẹ cháu cùng với bà Trần từng đính hôn cho hai cháu nhỉ".

Lưu Tiểu Nguyệt vội gật đầu.

Thương lượng suôn sẻ việc hôn nhân giữa hai nhà cũng là điều bà Trần mong đợi.

Nhưng bà biết, nhà họ Lưu sẽ không đồng ý, cho nên bà cũng không có ý định thảo luận với họ về vấn đề này.

"Trước kia ông nội quá coi thường tên nhóc họ Trần này, nhưng hiện tại, ông có thể cho các cháu một cơ hội".

Lưu Tiểu Nguyệt lập tức vui vẻ ra mặt.

"Ông nội, ông thực sự đồng ý ạ?"

"Đương nhiên ông sẽ đồng ý".

"Nhưng ông cũng hi vọng cháu có thể đồng ý với ông một việc", Lưu Bá Thiên nghiêm túc nói.

"Ông nội, ông cứ nói đi ạ, chỉ cần cháu có thể làm được, cháu nhất định sẽ tìm mọi cách hoàn thành".

"Không cần phải tìm mọi cách, cháu nhất định có thể làm được".

Lưu Bá Thiên chỉ một ngón tay về phía Trần Thiên Hạo, dằn từng chữ:

"Nếu cậu ta có thể lấy được bản tranh chữ của Chiến thần Đông Hoang, vậy thì hẳn cậu ta cũng có thể xin Chiến thần Đông Hoang đích thân viết thư chứng hôn cho hai cháu".

"Chỉ cần cậu ta làm được điều này, ông sẽ đích thân tổ chức tiệc cưới linh đình, gả cháu cho cậu ta".

"Nếu không, cháu hãy từ hôn đi, làm theo lời ông, kết hôn với người nhà họ Tiền".

"Trời!"

Mọi người đều đồng loạt hít sâu một hơi.

Có thể lấy được một bản tranh chữ của Chiến thần Đông Hoang đã cần vận may cực lớn.

Nhưng dẫu sao thì cũng không phải không thể, thứ này có thể tìm cách kiếm ra từ tay người khác.

Nhưng thư chứng hôn thì lại dành cho cá nhân, cũng có nghĩa là, phải tìm được Chiến thần Đông Hoang, nhờ người đích thân viết.

Chuyện này...

Không thể nói là khó có khả năng.

Phải nói là hoàn toàn không có khả năng.

Lưu Bá Thiên đấu vũ lực không bằng, bèn tìm biện pháp khác đối phó với Trần Thiên Hạo.

Quả thật quá âm hiểm.

Mọi người đều nhủ thầm trong lòng như vậy.

Bọn họ nhìn về phía Trần Thiên Hạo, chờ xem anh định giải quyết như thế nào.

Lưu Tiểu Nguyệt ra sức lắc đầu.

Nước mắt cô như chuỗi trân châu đứt dây, nối nhau tuôn rơi.

"Không, không được".

"Ông nội, ông làm thế là cố ý làm khó cháu, cháu không đồng ý".

"Tiểu Nguyệt, cháu chẳng có chút lòng tin nào đối với người mà mình sẽ gắn bó cả đời sao? Vậy cháu nói xem, sau này cậu ta làm thế nào để tạo dựng cuộc sống hạnh phúc cho cháu?"

"Không, chuyện này thật sự không có cách nào làm được".

Lưu Tiểu Nguyệt vẫn cứ lắc đầu thật mạnh.

"Tiểu Nguyệt, ông ấy nói đúng đấy, chẳng lẽ em không tin tưởng anh chút nào sao?"

Trần Thiên Hạo vỗ nhẹ vai cô như trấn an.

Sau đó, anh nhìn về phía Lưu Bá Thiên, quả quyết nói:

"Được, tôi đồng ý với điều kiện này".

"Nhưng tôi cũng có một yêu cầu".

"Chỉ cần cậu có thể làm được, chớ nói một yêu cầu, một trăm yêu cầu tôi cũng đồng ý", Lưu Bá Thiên lạnh lùng cười nói.

"Khi chúng tôi lấy được thư chứng hôn, ông phải rút lui".

"Nhà họ Lưu về sau sẽ do Tiểu Nguyệt lãnh đạo".

"Ông dám chứ?"
Chương 14: Hai ngày là đủ rồi

"Hoang đường!"

"Nhà họ Lưu chúng tao lớn thế này, sao đến lượt một đứa con hoang làm chủ?", Lưu Mỹ Lệ cả giận quát.

"Ông Lưu, tôi chỉ hỏi ông, ông dám hay không".

"Có các thế lực lớn nhất của Nam Thành làm chứng, ông nói xem, ông dám hay không?"

Trần Thiên Hạo chỉ liên tục ép hỏi.

Lưu Bá Thiên đã toát mồ hôi lạnh.

Không biết vì sao, lòng lão ta cứ luôn thấp thỏm lo sợ tột cùng.

Đặc biệt là khi chạm mắt Trần Thiên Hạo.

Sự tự tin của đối phương khiến lão ta bất an.

Nhưng, bản thân lão ta từng trải qua hơn sáu chục năm sóng gió, có gì chưa từng gặp được.

Lưu Bá Thiên vỗ mạnh xuống bàn.

Lão nhìn chằm chằm Trần Thiên Hạo, lạnh lùng đáp:

"Được, cứ theo ý cậu đi".

"Một tháng sau, chỉ cần cậu lấy được thư chứng hôn, tôi sẽ nhường chỗ ngay".

"Một tháng?"

Trần Thiên Hạo nhíu mày.

"Sao hả, chê gấp quá? Vậy thì cho cậu hai tháng".

Trần Thiên Hạo giơ hai ngón tay.

"Tôi chỉ cần hai ngày là đủ".

Mọi người có mặt đều ồ lên.

Hai ngày là lấy được thư chứng hôn từ Chiến thần Đông Hoang?

Chưa nói đến có thể tìm được đối phương hay không, chỉ nói riêng lộ trình qua lại hai nơi thì hai ngày đã không đủ.

Tên nhóc này, thật quá ngông cuồng.

"Giỏi lắm, hi vọng hai ngày sau, cậu còn có thể ngông cuồng như hôm nay".

"Không tiễn!"

Lưu Bá Thiên vung tay, lại ngồi xuống bắt đầu uống trà.

Lưu Tiểu Nguyệt há hốc miệng nhìn Trần Thiên Hạo như không thể tin nổi.

Cô đã khóc đỏ viền mắt, vẻ mặt gần như tuyệt vọng.

Thiên Hạo, anh đang muốn giao em cho nhà họ Tiền sao?

Đáy lòng cô chợt thoáng hiện lên một ý niệm cực kì không cam lòng.

Nhưng, cô lại cảm thấy điều đó không có khả năng xảy ra.

Trần Thiên Hạo sẽ không đẩy cô cho người khác. Anh không phải hạng người sẽ phụ lòng người khác như vậy.

Chưa nói đến anh, ngay cả bà Trần cũng sẽ không đồng ý.

Lẽ nào anh thực sự có thể tìm được Chiến thần Đông Hoang trong vòng hai ngày?

Liên tưởng đến những thay đổi sau khi Trần Thiên Hạo trở về, Lưu Tiểu Nguyệt càng phát giác, dường nhưng Trần Thiên Hạo đã trở thành một đối tượng mà cô không thể nhìn thấu.

Tất cả những người có mặt đều giễu cợt nhìn anh.

Chỉ có mình Châu Minh vẫn lặng im quan sát.

Trần Thiên Hạo có năng lực làm được việc đó, ông ta hoàn toàn không nghi ngờ gì về điều này.

Chẳng trách người này có thể khiến cho cả phó chủ tịch thành phố cũng phải kinh sợ.

Xem ra, thế lực sau lưng người này rất có thể là người bên cạnh Chiến thần Đông Hoang.

Đêm đó.

Tại đại viện nhà họ Lưu.

Trần Thiên Hạo ngồi trong gác xép, nhìn ra khoảng không xa xôi.

Giữa không trung chợt có một điểm sáng lập lòe, như là một bóng hình quen thuộc đang nháy mắt với anh.

Anh đã thấy được người anh em của mình.

Mà người anh em đó, ánh mắt cũng cực kì không cam lòng.

"Thưa Vương, Bạch Hổ có truyền tin đến nói, dấu hiệu đầu sói đã không có tin tức gì nữa".

Trần Thiên Hạo nhíu mày, rít mạnh một hơi thuốc lá.

Lẽ nào thứ đó thật sự đến từ một thế lực nước ngoài đúng như Triệu Thành Phi nói?

"Bảo Bạch Hổ tiếp tục điều tra, cần phải tra rõ lai lịch thứ này cho tôi".

Chu Tước thưa vâng.

Sau đó, cô ấy hơi híp mắt một cái.

"Có người tới!"

Cô ấy lách người, nhảy từ trên nóc nhà xuống, nhanh nhẹn xách một người đàn ông gầy gò từ cửa đi vào.

"Là ông à?"

Trần Thiên Hạo liếc nhìn đối phương một cái, lòng có hơi bất ngờ.

Người này không phải ai xa lạ mà chính là bố của Lưu Tiểu Nguyệt, Lưu Cảnh Minh.

"Ông tới đây làm gì?"

Lưu Cảnh Minh bị Chu Tước xách cổ áo đưa tới, lưng hơi khom xuống, người còn run run.

"Tôi, tôi muốn gặp Tiểu Nguyệt".

"Ông không có tư cách".

"Cút đi!"

Trần Thiên Hạo quát lớn.

Lưu Cảnh Minh hốt hoảng, quỳ sụp xuống đất.

"Tôi xin cậu, cho tôi gặp con bé chút thôi".

Trần Thiên Hạo nhắm mắt lại, không thèm nhìn ông ta nữa, sắc mặt lộ vẻ chán ghét.

Chu Tước kéo cổ áo Lưu Cảnh Minh, bước ra cửa.

"Bỏ ông ấy ra đi".

Giọng nói của Lưu Tiểu Nguyệt đột nhiên vang lên trong đêm tối.

Cô nhanh chóng đi tới, đôi mắt u ám muộn phiền.

Chu Tước liếc nhìn Trần Thiên Hạo, thấy anh ngửa đầu thở ra một hơi khói thuốc thật dài, bất đắc dĩ lắc đầu.

Chu Tước bèn buông tay, thả Lưu Cảnh Minh ra.

Trông bộ dạng yếu đuối và nhát gan của Lưu Cảnh Minh, viền mắt Lưu Tiểu Nguyệt đã hơi ươn ướt.

Cô thở dài.

Lưu Tiểu Nguyệt không nhìn ông ta nữa.

Cô cất tiếng hỏi, giọng hơi run run:

"Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?"

Lưu Cảnh Minh móc trong túi ra một tấm thẻ ngân hàng.

Ông ta bước lên mấy bước, đưa cho Lưu Tiểu Nguyệt.

"Tiểu Nguyệt, đây là chút tiền riêng bố dành dụm được trong mấy năm qua, con cầm đi".

"Tôi không cần tiền của ông".

"Nếu không còn chuyện gì khác, mời ông rời khỏi đây ngay", Lưu Tiểu Nguyệt khoanh tay trước ngực, giọng dửng dưng không chút tình cảm.

"Tiểu Nguyệt, con, con nhận đi mà".

Lưu Cảnh Minh lắp bắp, giọng như nức nở.

"Bố biết, bố có lỗi với con, có lỗi với mẹ con, nhưng, nhưng mấy năm nay bố sống cũng không sung sướng gì, ở nhà họ Lưu này, bố chỉ như một con chó, không hề có tôn nghiêm".

"Bố, bố cũng muốn cho con một cuộc sống tốt, nhưng, nhưng bố thực sự không có cách nào".

Nói đến đó, Lưu Cảnh Minh bụm mặt, ngồi xổm người xuống, òa khóc đầy đau thương.

Lưu Tiểu Nguyệt vốn là người nhẹ dạ, thấy thế cũng nhịn không nổi, nước mắt trào dâng.

Cô cố nén ý định bước tới kéo Lưu Cảnh Minh dậy, chỉ lau nước mắt.

"Đây là cuộc sống mà ông tự chọn lấy, còn có thể trách ai".

"Trách tôi sao? Hay trách mẹ tôi?"

"Ông có biết năm đó ông bỏ đi, tôi với mẹ tôi đã sống thế nào không?"

"Ông có biết, để tôi được đi học, mẹ tôi ban ngày đi làm nhân viên vệ sinh, ban đêm thì đi rửa bát kiếm tiền không?"

"Chính là vì phải vất vả ngày ngày đêm đêm như thế nên mẹ mới sớm bỏ tôi mà đi".

"Giờ ông lại nói với tôi, ông cũng không sung sướng gì".

"Tôi thì sung sướng chắc?"

"Hay mẹ tôi thì sung sướng?"

Lưu Tiểu Nguyệt càng nói càng kích động, nước mắt tuôn rơi như mưa.

Cô cắn chặt môi dưới, tâm tình càng lúc càng đau thương, nỗi đau lòng vì Lưu Cảnh Minh trước đó đã sớm tan thành mây khói.

Lòng cô chỉ còn lại oán hận vô tận.

Trần Thiên Hạo thấy thế, rất không đành lòng.

Anh vội bước tới, kéo cô vào lòng, lau nước mắt cho cô.

"Tiểu Nguyệt, khóc vì một người như vậy thật sự không đáng đâu".

"Hu hu".

Rốt cuộc vẫn không nhịn được nỗi khổ sở trong lòng, Lưu Tiểu Nguyệt gục vào lòng Trần Thiên Hạo, khóc lớn.

"Đây là mục đích của ông đúng không?", Trần Thiên Hạo cũng hết sức thương xót đau lòng, bèn lạnh lùng hỏi Lưu Cảnh Minh.

Lưu Cảnh Minh ngơ ngẩn người, như thể đã chẳng còn muốn sống nữa.

Ông ta thất hồn lạc phách, vung tay tát mạnh vào mặt mình.

Vừa tự tát, ông ta còn vừa kêu lên:

"Tại tôi, tại tôi hết, tất cả đều là lỗi của tôi".

Nhưng, dẫu sao Lưu Cảnh Minh cũng là bố đẻ của Lưu Tiểu Nguyệt.

Những cái tát vang dội ấy dường như cũng đang quất vào tâm khảm cô.

Trái tim đau đớn co rút từng đợt, Lưu Tiểu Nguyệt ngước lên nhìn, khuôn mặt đẫm lệ.

Cô yếu ớt nói:

"Đừng đánh nữa!"

"Ông đi đi, tôi không trách ông".

"Từ thời khắc bước chân ra khỏi nhà họ Lưu này, tôi đã không trách gì ông nữa".

"Bởi vì, trong lòng tôi, từ lâu ông đã không còn là bố tôi".

"Tiểu Nguyệt, bố biết con không thể tha thứ cho bố, bố tới đây cũng không phải để cầu xin con tha thứ".

"Lần này bố tới là vì chuyện khác".

"Con, con hãy nhận lấy số tiền này, rời khỏi Nam Thành, đi càng xa càng tốt".

"Nhà họ Lưu này sẽ không bỏ qua cho con đâu. Bọn họ đã sớm lén lút thỏa thuận xong xuôi với nhà họ Tiền, bắt con gả cho gã ngốc của nhà bên đó để đổi lấy sự giúp đỡ của nhà họ Tiền".

"Tiểu Nguyệt là món hàng mà các người có thể mang ra giao dịch chắc?"

"Các người xứng sao?"

Trần Thiên Hạo trừng mắt, con ngươi lạnh lẽo lóe lên.
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom