• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Đối tác ăn uống (1 Viewer)

  • Phần 1

1

Sau một ngày bận rộn ở công ty, buổi tối tan sở về nhà, nhìn thấy chồng tôi là Thẩm Nam Cường đang nằm ườn bên trên sofa, tay thì bấm bấm điện thoại di động.

Trông hắn dường như đang rất vui vẻ, nụ cười còn nở trên môi, tay cầm điện thoại di động và gõ chữ thật là nhanh.

"Anh đang nói chuyện với ai thế?" Tôi hỏi hắn.

"Ồ, là một người mới trong nhóm bọn anh, Trương Lệ Ni."

Thẩm Nam Cường không thèm ngẩng đầu mà trả lời tôi.

Chồng tôi là trưởng của một nhóm nhỏ ở trong công ty.

Cái tên Trương Lệ Ni này, tôi đã từng nghe hắn đề cập qua, cô ta là đồng nghiệp mới, vừa gia nhập vào tháng trước.

Khi đó hắn kể với tôi, nữ đồng nghiệp này kém hắn một tuổi, đã từng ly hôn và “không có con”.

Nghe hắn giới thiệu chi tiết như vậy, lòng tôi bất chợt cảm thấy bồn chồn.

"Anh còn biết được người ta có con hay không?"

Thẩm Nam Cường liếc nhìn tôi:

"Đó là những gì cô ấy đã nói khi tự giới thiệu. Người phụ nữ này giống như một người đàn ông, cô ấy nói chuyện rất là thoải mái! Bọn anh đều gọi cô ấy là “Trương Hán Tử. "

Không biết vì lí do gì, tôi lại đột nhiên nghĩ đến những bài chia sẻ về “Hán tử kỹ nữ” mà tôi thường thấy trên mạng.

Thế nhưng công việc của tôi rất vội, không hề suy nghĩ kỹ càng về chuyện của Trương Lệ Ni.

Hôm nay thấy Thẩm Nam Cường trò chuyện vui vẻ thế kia, linh cảm chẳng lành lần nữa ập đến ở trong lòng tôi.

Hai giờ sau, khi đêm đã muộn.

Tôi và Thẩm Nam Cường lấy nhau đã được mấy năm, thế nhưng mãi vẫn chưa thể có con, chỉ đành chấp nhận hiện thực, sống một cuộc sống đơn giản.

Cũng bởi vì nguyên nhân này, trong nhà có hơi vắng vẻ.

Nghe tiếng tắm rửa bên trong phòng tắm, lại nhìn căn phòng rộng lớn, tôi vô cớ có chút bất an.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Thẩm Nam Cường ở đầu giường loé sáng.

Tôi cầm lên thì thấy đó là tin nhắn WeChat mới.
Đã giờ này rồi, ai vẫn còn gửi tin nhắn cho hắn?
Lẽ nào là Trương Lệ Ni?

Tôi không có thói quen xem điện thoại của Thẩm Nam Cường, cũng không biết mật khẩu màn hình khóa của hắn.

Nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, tôi nghĩ ra và mở được điện thoại lên.

Quả nhiên tin nhắn WeChat thực sự là Trương Lệ Ni gửi tới.

Lồng ngực tôi chợt nhảy thình thịch, tôi nhanh chóng lướt xem WeChat của Thẩm Nam Cường.

Tin xấu là hắn và Trương Lệ Ni nói chuyện rất nhiều.

Ngoại trừ cuối tuần, thời gian phải làm việc các ngày trong tuần đều là trò chuyện không hề ngừng nghỉ.

Đều là trả lời lẫn nhau có hay không có, nhìn vào giống như nói chuyện bình thường.

Ví dụ như là lãnh đạo có ở đây không? Hoặc như trà chiều công ty hôm nay mọi người muốn uống loại gì...

Đương nhiên, còn có vấn đề buổi sáng thích ăn món gì và cả buổi trưa định ăn món nào. “Đối tác ăn cơm” còn có những ai.

Tin tốt là họ không hề trò chuyện riêng tư.

Mà là ở trong một nhóm đồng nghiệp gồm năm sáu người, những người khác cũng thỉnh thoảng xen vào vài câu.

Tin nhắn mà Trương Lệ Ni vừa mới gửi là:

[Ngày mai tôi sẽ mang bữa sáng cho mọi người, chúng ta ăn bánh mì kẹp khoai tây và trứng được không?]

Sau đó, cô ta tag tên một vài người ở trong nhóm.

Trong đó có cả chồng tôi.

Đúng lúc này, tôi nghe tiếng nước bên trong phòng tắm ngừng chảy.

Tôi nhanh chóng khôi phục điện thoại trở về trạng thái ban đầu rồi đặt lại trên tủ đầu giường.

2

Thẩm Nam Cường trở lại trên giường nằm xuống ôm tôi, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Nghe tiếng ngáy khe khẽ của hắn, tâm trí tôi không ngừng suy nghĩ.

Trằn trọc mãi cũng không ngủ được nên tôi mở điện thoại lên và tìm kiếm:

[Chồng tôi và đồng nghiệp nữ của anh ta là bạn ăn uống 】

Có rất nhiều người đăng bài kiểu này, mục đích là "tìm bạn cùng dùng bữa" để có thể gọi thêm và thưởng thức nhiều món khác nhau mà không gây lãng phí. Trong khu vực luận dưới mỗi bài đăng đều xuất hiện bình luận khuyên mọi người tìm hiểu rõ.

" 'Tìm bạn' giống như thêm vào giỏ hàng vậy, cái gì cũng có thể bỏ vào nhưng chưa chắc cái gì cũng tốt."

"Nếu chỉ là ăn cơm thôi thì không sao, chỉ sợ ăn, ăn xong rồi lại lăn lên cả giường."

Từng lời, từng chữ giống như cái gai đâm vào lòng tôi, khiến tôi vô cùng khó chịu.

Tôi nghĩ, tôi nên lựa dịp nào đó nói chuyện rõ ràng với Thẩm Nam Cường.

Rất nhanh chớp mắt lại tới cuối tuần.

Trưa ngày thứ bảy, tôi cẩn thận chuẩn bị một bàn đầy các món ăn.

Thẩm Nam Cường vô cùng hứng thú ngồi xuống, cầm đũa lên và nếm thử món ớt xanh xào trứng gà, lại thêm một miếng thịt bò hầm.

Tôi đầy mong chờ nhìn hắn:

"Có ngon miệng không?"

Không ngờ được Thẩm Nam Cường lại khẽ cau mày: “Cũng được.”

Biểu hiện của hắn không hề thích hợp.

“Anh cứ nói thật, em sẽ tiếp thu.” Tôi ngoài mặt giả vờ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không hề thoải mái.

Nghe được lời của tôi, Thẩm Nam Cường bắt đầu ngập ngừng nói:

"Nó chỉ tàm tạm thôi, không ngon bằng đồng nghiệp của anh hay làm."

Những lời của hắn chỉ là vô tình mà nói, nhưng vào tai tôi lại giống như là tiếng sét.

“Đồng nghiệp nào?” Tôi vờ bình tĩnh thử hỏi.

"Là Trương Lệ Ni trong đội của anh. Hình như anh đã từng nhắc cô ấy với em rồi mà."

Thẩm Nam Cường nói xong lại cầm đũa lên tiếp tục ăn: “Nếm kỹ một chút cũng thấy khá ngon.”

“Vậy sao?” Tôi cố mỉm cười.

Lúc này giác quan thứ 6 mách bảo, tôi không thể nào tiếp tục bình tĩnh được nữa.

Thẩm Nam Cường cùng Trương Lệ Ni chắc chắn là có vấn đề!

Nếu hắn mới chỉ ăn bánh sandwich của cô ta vào bữa sáng, làm sao khi ăn món xào của tôi lại ngay lập tức nghĩ đến để mà mang ra so sánh ?

Mối quan hệ “bạn cùng ăn cơm” giữa hai người này hẳn là rất sâu.

Vì để tìm ra chân tướng sự việc, tôi quyết định chủ động xuất kích.

Đợi đến ngày thứ Hai, tôi đặc biệt xin nghỉ phép ở công ty.

Mới sáng tinh mơ, Thẩm Nam Cường đã thức dậy sớm ra cửa đi làm.

Tôi thì bình tĩnh ở nhà chuẩn bị bữa trưa.

Buổi trưa hôm nay, tôi sẽ mang theo bữa cơm do chính mình nấu để tới công ty của Thẩm Nam Cường.

Khoảng chín giờ sáng, ước chừng hắn ở công ty chắc đã ăn xong bữa sáng tình yêu do Trương Lệ Ni chuẩn bị.

Tôi dành thời gian gửi một tin nhắn WeChat cho Thẩm Nam Cường:

"Chồng ơi, em đã làm một ít đồ ăn, buổi trưa sẽ mang cho anh, anh có thể ăn cùng với các đồng nghiệp."

Nửa giờ sau, Thẩm Nam Cường trả lời tôi:

[Không cần vất vả vậy đâu, bữa trưa của bọn anh đã có người mang đến rồi. 】

【Ai vậy anh?】

【Là Trương Lệ Ni, cô ấy bây giờ là bạn ăn cơm với anh, hàng ngày cô ấy sẽ mang đồ đến, anh đưa cô ấy tiền.】

Năm chữ cuối cùng này, nhìn kiểu gì cũng đều giống như là đang có tật giật mình nói để lấp liếm.

Lại còn, bạn ăn cơm, bạn ăn cơm.

Lại là mấy cái từ này. Tôi càng nhìn càng thấy buồn nôn!

[Không sao đâu, em làm cũng sắp xong rồi, nếu không ăn hết thì chia đồng nghiệp mỗi người một ít. 】

Trả lời tin nhắn cuối cùng, tôi khóa màn hình điện thoại và ném nó sang một bên.

Bữa cơm này, hắn muốn thì ăn, dù hắn không muốn thì cũng phải ăn!

3

Trong lúc nấu ăn, tôi cảm thấy rất buồn. Thẩm Nam Cường và tôi là bạn học thời đại học, ở bên nhau rất nhiều năm.

Năm đó khi hắn chuẩn bị thi lên thạc sĩ, vì thường xuyên ăn uống thất thường nên hắn bị đau dạ dày.

Mặc dù điều kiện gia đình rất tốt, nhưng tôi muốn được tự mình phấn đấu, không muốn ngửa tay xin tiền bố mẹ. Thế nên tôi đã chủ động dùng hết số tiền mình tiết kiệm được từ việc làm thêm, chuyển ra ngoài và thuê một căn nhà nhỏ để sống cùng hắn. Lại còn nấu đủ một ngày ba bữa, để hắn có thể điều trị dạ dày, dần dà dạ dày của hắn ổn định, trả lại cho hắn cơ thể hoàn toàn khỏe mạnh.

Sau đó, hắn đã thi đậu cao học, còn tôi vào một doanh nghiệp công nghệ kỹ thuật cao. Công việc của tôi ngày càng bận rộn, lương của tôi cũng tăng dần theo từng năm.

Sau khi tốt nghiệp, Thẩm Nam Cường chỉ là một kỹ thuật viên bình thường trong một công ty tư nhân nhỏ, thu nhập không thể so sánh với tôi.


Ở trước mặt tôi, hắn luôn tỏ ra không vấn đề gì.

“Vợ tôi là người rất có năng lực, cũng kiếm được rất nhiều tiền, tôi ăn cơm mềm cũng thấy rất vui.” Lúc đó, hắn vừa cười vừa nói.

Ai có thể ngời, hắn ở trong nhà thì ăn cơm mềm của tôi, còn ở bên ngoài thì ăn bữa cơm tình yêu với đồng nghiệp nữ?

Càng nghĩ tôi càng tức giận, dùng chiếc thìa xào chọc chọc chỗ rau trong nồi hai lần, xem thứ đang xào không phải là rau, mà là Thẩm Nam Cường.

Đến giờ ăn trưa, tôi xách hai chiếc hộp giữ nhiệt lớn, lái xe thẳng đến công ty của Thẩm Nam Cường.

Tay xách hộp giữ nhiệt, vừa bước vào khu vực làm việc của họ, từ xa xa tôi đã thấy một nhóm nam nữ đang tụ tập ở khu vực ăn uống, họ cười cười nói nói.

"Hôm nay có thịt kho tàu! Kỹ năng nấu nướng của Lệ Ni thật tuyệt vời!"

"Tôi muốn thử món cá hấp do Lệ Ni làm!"

Một người phụ nữ đang quay lưng về phía tôi, từ sau chỉ thấy thò ra một cặp mông lớn. Người phụ nữ này rất có phong cách, cô ta đang mặc một chiếc áo liền váy, chiều dài đến mắt cá chân. Loại váy kiểu này có rất nhiều loại, nhưng chiếc đang mặc là kiểu chất liệu ôm sát, khoe trọn đường cong từ bả vai cho tới bắp chân.

Lúc này cô ta đang cúi xuống chia đồ ăn đem cho từng người. Đây chắc chắn là Trương Lệ Ni.

Tôi nhìn thoáng qua thấy Thẩm Nam Cường ngồi ở một bên, hắn đang chăm chú nhìn cô ta. Chỉ là, trọng tâm ánh nhìn của hắn dường như không đúng cho lắm, sao có thể nhìn chằm chằm ngực người ta như thế?

Tôi khẽ ho khan một tiếng: “Nam Cường!”

Nghe được giọng nói của tôi, Thẩm Nam Cường giống như phản xạ có điều kiện, “thằng” người vội vàng đứng lên.

Lúc này, các đồng nghiệp khác đã nhận ra tôi.

"Chị dâu? Sao chị lại tới đây?"

Tôi mỉm cười giơ hộp giữ nhiệt trong tay lên, đáp: “Tôi làm một ít đồ ăn, mang tới cho Nam Cường.”

Người phụ nữ kia quay đầu lại nhìn tôi.

"Chào chị dâu, lần đầu em được thấy chị, rất vui vì được gặp chị!" Cô ta ngượng ngùng mỉm cười với tôi.

Tôi phải công nhận, nhan sắc Trương Lệ Ni quả thực không tồi, đường nét trên khuôn mặt có nét hơi giống với Phạm Băng Băng, thế nhưng khí chất lại thuần khiết hơn một chút, dáng người đặc biệt nóng bỏng, trước vểnh sau cong, thêm sự hỗ trợ của chiếc váy này, lại càng trở nên hết sức hút mắt.

Tôi gật đầu với cô ta: “Xin chào.”

Sau đó không hề để ý cô ta mà nói với Thẩm Nam Cường:

4

"Còn không tới mà đỡ đồ cho em? Ngồi ở đó mãi thế."

Tôi và Thẩm Nam Cường tự tìm một góc ngồi xuống ăn riêng với nhau. Hầu hết đồng nghiệp của hắn đều ở lại chỗ của Trương Lệ Ni để ăn cơm, chỉ có một vài đồng nghiệp trước đây tôi có quen biết là tới chia sẻ một số thức ăn mà tôi mang đến.

Ngồi bên chiếc bàn tròn nhỏ, nhìn Thẩm Nam Cường đang lơ đãng và cơm vào miệng, tôi hỏi:

"Sao vậy? Em làm không ngon bằng Trương Lệ Ni sao?"

Thẩm Nam Cường cho dù có là kẻ ngốc, thì lúc này cũng nhận ra tôi đang khó chịu.

"Không thể nào, vợ anh nấu cơm là ngon nhất."

Hắn trả lời bằng nụ cười ngớ ngẩn, rồi nỗ lực ăn thêm vài miếng lớn, đúng lúc này, Trương Lệ Ni mang tới một hộp cơm nhỏ.

“Chị dâu, hay là chúng ta đổi đồ ăn nhé?”

Giọng điệu của cô ta ngượng ngùng, đưa cho tôi nhìn món cá chiên vàng ruộm trong hộp cơm trưa.

Tôi lắc đầu: “Không cần đâu, cảm ơn cô. Thẩm Nam Cường bị gan nhiễm mỡ, không ăn được đồ chiên rán.”

Trương Lệ Ni hơi đỏ mặt, tỏ vẻ xấu hổ quay người bỏ đi.

Tôi cười lạnh hỏi Thẩm Nam Cường:

"Đây chính là ‘Trương Hán Tử’ mà anh thường nói? Từ đầu đến chân, chỗ nào trên người cô ta trông giống đàn ông?"

Không ngờ lời vừa nói lời xong, sắc mặt của Thẩm Nam Cường lập tức sa xuống.

"Lý Khả, em đã điều tra đủ chưa? Nói cho anh biết, em đến công ty của anh để làm gì?"

Tôi cười giận dữ:

"Sao thế, anh định cãi nhau với em ở ngay chỗ này à?"

Có một vài người tình cờ đi qua, ánh mắt hóng chuyện nhìn Thẩm Nam Cường rồi lại nhìn qua chỗ tôi.

Thẩm Nam Cường hít mạnh một hơi, không vui hạ giọng:

"Em đừng làm loạn ở đây. Nếu có chuyện gì thì về nhà rồi nói."

"Ai làm ầm ĩ? Vừa rồi không phải chính anh muốn cãi nhau với em sao?"

Tôi cũng không muốn tiếp tục tranh cãi với hắn, đứng dậy dọn hết đống đĩa còn ăn dang dở trước mặt.

"Anh muốn về nhà nói chuyện, được thôi. Tối ngày hôm nay, những gì mà em đã biết, những gì em còn chưa biết, anh đều phải nói cho thật rõ ràng."

Nói xong, tôi cầm chiếc hộp giữ nhiệt quay người rời đi. Thế nhưng buổi tối hôm đó tôi đợi đến hơn chín giờ, mà Thẩm Nam Cường vẫn chưa về nhà. Công việc của hắn không nhiều, bình thường muộn nhất bảy giờ đã về tới nhà.

Trong lúc chờ đợi, tôi đã gọi hắn nhiều lần nhưng hắn không hề bắt máy. Đến chín giờ rưỡi, tôi không thể nào ngồi yên được nữa.

Đang định lái xe đến công ty của Thẩm Nam Cường để xem là có chuyện gì, không ngờ lúc định ra ngoài, khi đi qua cửa sổ của phòng khách, tôi thấy một chiếc taxi đang dừng ngay ở dưới tầng.

Một người phụ nữ bước xuống xe trước, là Trương Lệ Ni! Sau đó là Thẩm Nam Cường loạng choạng bước ra khỏi xe.

Trương Lệ Ni bước tới đỡ hắn. Cánh tay của hắn vô cùng tự nhiên mà khoác lên vai cô ta, bàn tay to lớn rũ xuống, vừa vặn che ở trước ngực. Nhìn trông quen cửa quen nẻo, một chút cũng không ngượng ngùng.

Trong đầu vang tiếng “ù ù”, tôi bước nhanh ra khỏi nhà. Khi cửa thang máy mở ra, chỉ còn mình Thẩm Nam Cường loạng choạng bước ra bên ngoài.

“Vợ à, em đi đâu vậy?” Hắn trừng đôi mắt say khướt, ngạc nhiên mà hỏi tôi.

Tôi tát cho hắn một cái.

"Uống nhiều quá rồi đúng không? Để tôi giúp anh tỉnh táo!"

Nhìn dấu tay còn đỏ ửng trên má trái hắn, tôi cảm thấy chưa thỏa mãn, muốn cho bên phải của hắn thêm một bạt tai, nhưng Thẩm Nam Cường đã nắm lấy cổ tay tôi.

"Làm loạn cái gì? Em bị điê.n à?" Hắn quát mắng tôi.

Sự bất bình bên trong lòng tôi lập tức vỡ òa.

Tôi không nhịn được mà khóc thành tiếng: “Đồ khốn nạn!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom