• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Độc Tôn Thiên Hạ (1 Viewer)

  • Chương 36-40

Chương 36: Cứu sống Tùy Hổ

Xem ra giao dịch với Vạn Bảo các đã thu hút sự chú ý của ai đó rồi.

Tài nguyên hơn trăm tỷ đó đã khiến bọn chúng thèm khát.

“Bây giờ Tùy Hổ đang ở đâu?”, Diệp Thần Phi hỏi.

“Trong nhà”, Tùy Vân nói: “Đan điền của nó đã vỡ nát, gân mạch toàn thân đứt đoạn, đại sư Chương Tử Minh đã kiểm tra rồi, nói là…”

“Thần hồn hao tổn, rất khó xoay chuyển được tình thế!”

“Chúng ta nhất định phải tìm bằng được hung thủ!”

Tùy Vân hết sức tức giận, đó là nòng cốt quan trọng của gia tộc, là huynh đệ thân thiết nhất của bọn họ!

“Đừng gấp, chúng ta đi xem thử”, Diệp Thần Phi nói.

Chỉ cần còn một hơi thở, hắn sẽ có cách cứu Tùy Hổ trở về.

Còn hung thủ.

Nếu đã dám giơ móng vuốt ra, thì cứ chuẩn bị tinh thần để đi chết đi.

Trường Sinh đường, Diệp gia.

Tất cả nòng cốt của gia tộc đều tề tựu ở đây, có người vẻ mặt nặng nề, có người lại đầy tức giận.

“Ai làm! Con mẹ nó, lão tử nhất định sẽ liều mạng với nó!"

“Thế mà cũng phải hỏi ư, nhất định là đám chó Lý gia rồi, ta thề không đội trời chung với chúng!”

“Đừng vội, chúng ta vẫn chưa thể xác định được hung thủ là ai, cũng không biết tại sao bọn họ lại muốn tấn công tam gia”.

“Ngoài Lý gia ra thì còn ai vào đây nữa, ngươi con mẹ nó sợ rồi hả?”

“Ta chỉ muốn chắc chắn thôi, ai nói ta sợ?"

“Ngươi”.

Mọi người ngươi một câu ta một câu, nháo nhào hết cả lên.

“Ầm ỹ cái gì thế!”

Lúc này, Tùy Vân và Diệp Thần Phi đã tới, mọi người cũng trở nên yên tĩnh.

“Cất bớt sự nhiệt tình thái quá của các ngươi đi cho ta, chuyện gì cũng có gia chủ quyết định”.

Tùy Vân trừng mắt nhìn bọn họ, sau đó theo Diệp Thần Phi vào nội đường.

Diệp Tùy Vũ và Tùy Báo đều đang ở bên trong, Tùy Hổ thì đang nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch, thê tử Tùy Hổ hai mắt đỏ bừng, có thể thấy là vừa khóc.

Chương Tử Minh thấy Diệp Thần Phi vào thì vội vàng đứng dậy.

“Diệp gia chủ”, ông ta cung kính chào.

Diệp Thần Phi gật đầu, bảo Chương Tử Minh ra ngoài trước.

“Đại ca”.

“Gia chủ”.

Mấy người còn lại đều lên tiếng, nhưng vẻ mặt đầy đau thương. Diệp Tùy Báo nóng nảy, trong mắt đều là tơ máu.

“Làm cái quái gì thế, cả một đám mặt như người chết vậy”.

Diệp Thần Phi hết sức cạn lời, nói: “Yên tâm, ta có thể cứu đệ ấy”.

Ngoài Diệp Tùy Vân, những người khác đều ngơ ngác, bọn họ đã chuẩn bị tinh thần cho cái chết của Diệp Tùy Hổ.

Tùy Báo trừng mắt nhìn, nói: “Đại ca, Chương đại sư vừa mới nói là…”

“Một đan sư lục phẩm thôi mà, không có tài cán gì lắm đâu”, Diệp Thần Phi ngắt lời hắn ta.

Tùy Báo nghẹn lời, đan sư lục phẩm, đó chính là đan sư giỏi nhất thành Vân Tiêu.

Nhưng qua miệng đại ca lại thành “không có tài cán gì lắm đâu”.

Diệp Thần Phi nói xong thì không thèm để ý tới ông ta nữa, ngồi xuống bên giường.

Hắn giơ ngón tay đặt vào mi tâm Tùy Hổ, tìm kiếm thần thức, nhanh chóng biết được tình hình ông ta bây giờ.

Thảm…

Thật sự rất thảm.

Đan điền vỡ vụn, gân mạch toàn thân vỡ nát, cả gân cốt cũng bị cắt thành từng đoạn.

Quan trọng nhất là thần hồn ông ta bị thương rất nặng, tổn thương hơn nửa, nguồn sống như cát chảy qua kẽ tay.

Có thể thấy ông ta đã gặp phải tu sĩ từ Nguyên Anh kỳ trở lên.

“Còn giữ được chút hơi tàn đã là kỳ tích".

Diệp Thần Phi lắc đầu, lại chạm vào mi tâm Tùy Hổ, nhìn vào không trung mặc niệm: “Hồn về!”

Nhất thời, một hơi thở khổng lồ lấy đầu ngón tay hắn làm trung tâm, ầm ầm nổ tung, chẳng mấy chốc đã ùn ùn kéo đến, không biết nó có thể lan ra xa đến đâu.

Bỗng nhiên, dường như có tiên âm vang vọng, tia sáng màu xanh trắng không ngừng lóe lên.

Nhóm Tùy Vân ngây ngốc đứng đó, nhìn những làn khói liên tục xuất hiện giữa hư không, sau đó bay vào mi tâm Diệp Tùy Hổ.

Thủ đoạn này đúng là lần đầu tiên họ được thấy!

Khi làn khói cuối cùng bay vào mi tâm Diệp Tùy Hổ, ông ta đột nhiên mở to hai mắt, miệng “phù” một tiếng, tỉnh lại.

“Phu quân!”

Thê tử ông ta là người đầu tiên phản ứng kịp, gục xuống bên người Diệp Tùy Hổ, nước mắt như mưa.

Nhóm Tùy Vân lại choáng váng, Chương Tử Minh đã kết luận Tùy Hổ không thể cứu được, vậy mà Diệp Thần Phi có thể cứu đệ ấy chỉ trong vài phút.

Đó là thứ sức mạnh khủng khiếp đến mức nào!

Diệp Thần Phi phải mạnh đến mức nào cơ chứ!

Rất lâu sau đó, Tùy Vân mới kéo Tùy Vũ tới, khẽ nói: “Đệ ra ngoài nói cho mọi người biết, tam đệ không sao rồi, bảo họ quay về làm việc của mình đi”.

Đến nay thực lực của Diệp Thần Phi vẫn luôn là một bí ẩn, một bí mật.

Hắn không ngờ bí mật này lại bị bật mí nhanh như thế.

Tùy Vũ gật đầu đi ra ngoài.

Lúc này, Diệp Tùy Hổ đã hoàn toàn tỉnh táo lại.

“Tùy Hổ, đệ có nhớ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”, Diệp Thần Phi hỏi.

Diệp Tùy Hổ uống một hớp, sau đó nhớ lại những chuyện đã xảy ra.

Ông ta mang theo ba chiếc nhẫn đến Vạn Bảo các, tìm được Cốc Vạn Tâm.

Đôi bên nhanh chóng tiến hành giao dịch, Diệp Tùy Hổ cũng lấy được tài nguyên Cốc Vạn Tâm đưa tới.

Trước khi đi, Cốc Vạn Tâm còn định cử người của Vạn Bảo các hộ tống ông ta về, nhưng lại bị ông ta từ chối.

Tùy Hổ cảm thấy cứ gióng trống khua chiêng đi đông quá thì lại vô tình nói cho người ta biết mình đang cầm rất nhiều bảo bối.

Vì thế, ông ta quyết định đi một mình.

Thế nhưng ông ta thật sự không ngờ tai vạ vẫn ập đến.

Đối phương là người từ Nguyên Anh kỳ trở lên, ông ta chỉ là Kim Đan trung kỳ hoàn toàn không thể đánh lại.

Chỉ trong vài ba phút, đã bị đánh bại hoàn toàn, chìm vào hôn mê.

“Đại ca, là lỗi của đệ, lẽ ra đệ nên nghe lời các chủ Vạn Bảo các, để nàng cho người hộ tống”, trên mặt Diệp Tùy Hổ đầy vẻ tự trách.

Dù sao đó cũng là tài nguyên giá trị cả ngàn ức linh thạch.

“Đừng nói linh tinh nữa, còn sống là tốt rồi”, Diệp Thần Phi nói.
Chương 37: Bí quá hóa liều

“Bốn Nguyên Anh kỳ, nhà nào trong thành Vân Tiêu chúng ta có thể cử ra một lực lượng mạnh như thế?”, Tùy Vân nhíu mày.

Lực chiến cao nhất của thành Vân Tiêu chính là Kim Đan kỳ.

Có lẽ một vài gia tộc đang che giấu một hai lão yêu quái đủ sức đột phá đến Nguyên Anh kỳ.

Nhưng những lão yêu quái đó thường bế quan, bình thường sẽ không ra tay, lại càng không tạo thành một nhóm bốn người.

Vì thế, hung thủ chắc chắn không phải là Lý gia hay Đường gia.

“Liệu có thể là Vạn Bảo các không?”, Diệp Tùy Vũ nói.

Vạn Bảo các luôn là một thế lực hết sức bí ẩn, thực lực cụ thể thì không ai biết, rất có thể sẽ cử ra được bốn Nguyên Anh kỳ.

“Đại ca, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Nếu là Vạn Bảo các thật, thì chuyện này có hơi phiền phức.

“Làm sao bây giờ?”

Diệp Thần Phi đứng dậy: “Còn nhớ những lời ta từng nói không?”

“Diệp gia chúng ta, không ngán một ai!”

“Dám xòe móng vuốt ra, thì chúng ta cắt!”

Diệp Thần Phi nhìn Diệp Tùy Hổ, nói: “Chuyện này cứ giao cho ta, các đệ dùng tài nguyên tốt nhất bồi bổ cho Tùy Hổ một phen”.

“Đến lúc đó, ta sẽ giúp đệ ấy chữa trị đan điền, hồi phục thực lực”.

Nói xong, Diệp Thần Phi chuẩn bị rời đi.

“Đại ca, huynh định đi một mình thật ư?”, Tùy Vân vẫn không yên tâm lắm.

Diệp Thần Phi gật đầu: “Không cần phải lo, các đệ cứ làm tốt bổn phận của mình là được”.

“Dù đối phương là con chó hay con mèo gì, thì bây giờ cũng trở thành người chết cả rồi”.

Sau đó, Diệp Thần Phi phất phất ống tay áo, biến mất khỏi phòng.

Còn lại mấy người hai mắt nhìn nhau, không biết nên nói cái gì mới tốt.

“Này nhị ca, có phải đại ca thay đổi quá nhiều rồi không?”, Diệp Tùy Vũ khẽ nói.

Đầu tiên là mang về số tài sản có thể khiến con người ta chết ngất, sau đó vẫy tay kéo Diệp Tùy Hổ ở bên bờ sinh tử trở về.

Bây giờ lại đầy khí phách, chẳng thèm để bốn Nguyên Anh kỳ vào mắt.

Đây có còn là đại ca Luyện Khí kỳ luôn im lặng kiệm lời mà bọn họ biết nữa không?

“Có thay đổi thế nào thì huynh ấy cũng là đại ca của chúng ta!”

Diệp Tùy Vân hết sức nghiêm túc: “Mấy tháng nay, chúng ta đều thấy rất rõ sự thay đổi của gia tộc”.

“Nếu không có huynh ấy, tất cả mọi thứ đều sẽ quay về như trước kia, thế nên…”

Ông ta quay sang Diệp Tùy Vũ, trầm giọng nói: “Sau này, đừng để ta nghe thấy những lời đó nữa”.

Trên bầu trời, Diệp Thần Phi chắp hai tay sau lưng, không ngừng lướt qua những tầng mây.

Một đường cong màu xám đang dẫn đường cho hắn, đó là luật nhân quả hắn lấy ra từ khí cơ trên người Diệp Tùy Hổ.

Với luật nhân quả này, hắn có thể tìm tới nơi xảy ra trận chiến.

Chẳng mấy chốc, hắn đã đến một con đường mòn hẻo lánh trong thành Vân Tiêu.

Theo tầm mắt Diệp Thần Phi, có thể thấy rất rõ dấu vết chiến đấu ở nơi này, còn có dấu vết của trận pháp.

“Trận pháp ẩn nấp, xem ra đối phương có chuẩn bị”.

“Ồ? Sao nàng ta lại ở đây?"

Trên đường mòn, có mấy người trông như đang tìm kiếm thứ gì đó, một người trong đó chính là các chủ Vạn Bảo các, Cốc Vạn Tâm.

Diệp Thần Phi nhẹ nhàng đáp xuống.

“Ai!”

Vài tu sĩ Kim Đan kỳ lập tức đề phòng.

Nhưng sau khi thấy đó là Diệp Thần Phi thì Cốc Vạn Tâm đã vội vàng ngăn họ lại.

“Diệp gia chủ”, Cốc Vạn Tâm tiến tới, sắc mặt có chút phức tạp.

“Thật lòng xin lỗi, ta không ngờ bọn họ lại ra tay trong thành Vân Tiêu, hại tam gia”.

Nàng cúi người xin lỗi.

“Bọn họ? Nói thế tức là cô biết ai làm ư?", Diệp Thần Phi nhíu mày nói.

Cốc Vạn Tâm hé môi, nói: “Ta không chắc, nhưng căn cứ vào tình hình ở hiện trường, bốn đại tu sĩ Nguyên Anh kỳ, có lẽ chỉ mình họ mới đủ sức cử ra đội hình lớn như thế”.

“Nói nghe xem nào”, Diệp Thần Phi khoanh tay đứng đó, hiển nhiên Cốc Vạn Tâm cũng dính líu tới chuyện này.

Cốc Vạn Tâm thở dài, thành thật nói cho Diệp Thần Phi biết chuyện đã xảy ra.

Chuyện là lần trước sau khi nàng và Diệp Thần Phi ký kết giao dịch đó, thì đã thành lập liên hệ nhất định với chấp sự Vạn Bảo các.

Chấp sự là tầng lớp quản lý cao hơn chủ sự.

Thế nên sau khi Cốc Vạn Tâm gặp được chấp sự, đã báo lại những hành vi cẩu thả của Tống Sương và La Thanh.

Vì gần đây Cốc Vạn Tâm đã mang về khoản tiền lời rất lớn, chấp sự cũng rất xem trọng chuyện này.

Sau khi điều tra, chấp sự đại nhân trực tiếp hủy bỏ tư cách phó sứ của Tống Sương, và cảnh cáo La Thanh không được làm những chuyện như thế nữa.

Vì vậy, nguy cơ của Cốc Vạn Tâm đã được hoá giải, Tống Sương và La Thanh cũng nhận được hình phạt thích đáng.

Nhưng sao họ có thể cam tâm?

Tuy Tống Sương đã bị kéo xuống khỏi vị trí phó sứ, nhưng vẫn quanh quẩn trong thành Vân Tiêu.

Cốc Vạn Tâm biết hắn ta muốn làm gì.

Mục đích của hắn ta chính là tìm được kẻ giàu có bí ẩn kia.

Còn chuyện tìm được rồi thì sẽ làm gì, Cốc Vạn Tâm không biết, cũng không thể nhúng tay vào.

Bởi vì đó là quy tắc của Vạn Bảo các, dù khách nhân bị cướp đi cũng chỉ chứng tỏ thực lực của nàng không đủ mà thôi.

Nhưng Cốc Vạn Tâm lại không ngờ Tống Sương lại chọn cách bí quá hóa liều, trực tiếp xử lý Diệp Tùy Hổ đến giao dịch, cướp đi lượng tài nguyên khổng lồ trong tay ông ta.

Đúng là gan to bằng trời!

Khách nhân xảy ra chuyện ngay trên địa bàn của mình, Cốc Vạn Tâm cũng không thể thoát khỏi liên quan.

Cứ thế này, giao dịch vừa ký kết giữa đôi bên sẽ tan vỡ trong nháy mắt.

“Diệp gia chủ, không thể bảo vệ được tam gia, đó là trách nhiệm của ta”.
Chương 38: Tống Sương để ta lo

“Ngài yên tâm, ta nhất định sẽ dùng hết tất cả mọi thủ đoạn mình có để cho ngài một câu trả lời thỏa đáng!”, Cốc Vạn Tâm hứa hẹn.

Diệp Thần Phi không nói gì.

Hắn không ngờ, Diệp Tùy Hổ bị tập kích là vì những tranh đấu nội bộ của Vạn Bảo các.

Có thể nói là trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết.

Người tên Tống Sương đó hành động quá bá đạo và độc ác, hoàn toàn không xem tính mạng người khác ra gì.

“Tại sao trước đó cô lại không nói cho ta biết?”, Diệp Thần Phi nói.

Cốc Vạn Tâm lộ vẻ khổ sở, nói: “Diệp gia chủ, ngài có điều này không biết”.

“Sau lưng Tống Sương đó chính là La Thanh, chủ sự Vạn Bảo các ở thành Túc, thuộc hạ của La Thanh, có đại năng Hóa Thần kỳ hộ giá”.

“Ta không thể nói cho ngài biết được, chỉ có thể cố gắng tranh đấu với bọn họ”.

Diệp Thần Phi khẽ mỉa mai: “Là do cô muốn giữ lại giao dịch này thôi chứ gì”.

Suy cho cùng, Cốc Vạn Tâm cũng là một thương nhân.

Thương nhân thì muốn trục lợi.

Cốc Vạn Tâm vì lợi ích của bản thân mình mà che giấu đi xung đột của cô ta với Tống Sương, khiến Diệp Tùy Hổ bị tai bay vạ gió, suýt chút nữa bỏ mạng.

Nếu không, có lẽ người tiến hành giao dịch với Diệp gia đã biến thành Tống Sương rồi.

Nhưng đối với Diệp gia mà nói, hắn chỉ cần tài nguyên, dù là ai cung cấp tài nguyên cũng không hề quan trọng.

Vì thế, chuyện này Cốc Vạn Tâm không thể trốn được trách nhiệm.

Diệp Thần Phi có thể hiểu được những tính toán của nàng, nhưng hắn sẽ không tha thứ.

“Thật sự xin lỗi, Diệp gia chủ”.

“Chuyện đã đến nước này, ta cũng không muốn giải thích thêm gì, ta chỉ có thể dồn hết toàn lực để trả lại một câu công bằng cho ngài và tam gia đã khuất!”

Cốc Vạn Tâm kiên quyết nói.

Diệp Thần Phi nhìn chằm chằm vào mắt nàng.

Nói thật, nữ nhân này thật sự rất xuất sắc, nàng có thể dùng mưu trí của mình đi lên khi chẳng có bối cảnh hay thân phận gì, cạnh tranh với người trên quyền mình, thậm chí còn thắng được họ.

Đáng tiếc, nàng đã đánh giá thấp sức mạnh của thực lực tuyệt đối.

“Lão tam không chết”.

Diệp Thần Phi thản nhiên nói: “Chuyện này không cần cô quan tâm, tự ta sẽ giải quyết”.

“Nhưng tuyệt đối không được có lần thứ hai”.

“Dù xảy ra bất kì chuyện gì, chỉ cần nó gây nguy hiểm hay ảnh hưởng đến Diệp gia, cô đều phải nói cho ta biết trước, hiểu chưa?”

Hắn vẫn quyết định không trách tội nàng.

Đầu tiên, khả năng làm việc của Cốc Vạn Tâm không tệ, hơn nữa cũng rất tích cực, trước mắt hắn đang cần một người như thế.

Vả lại, đổi một người khác, ai bảo đảm sẽ không có vấn đề gì nữa, rất phiền phức.

Nghe Diệp Thần Phi nói thế, Cốc Vạn Tâm ngẩn người: “Diệp gia chủ, ta không hiểu ý ngài lắm”.

“Không có gì đặc biệt đâu”.

Diệp Thần Phi nói: “Giao kèo của chúng ta vẫn tiếp tục, còn Tống Sương, ta sẽ đích thân xử lý”.

Cốc Vạn Tâm há miệng thở dốc, nói: “Diệp gia chủ, ngài cân nhắc kỹ!”

“Tống Sương có được lượng tài nguyên khổng lồ như thế, chắc chắn đã quay về tìm La Thanh".

“Bên La Thanh có rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh bảo vệ, còn có cả đại năng Hóa Thần!”

“Ngài định giải quyết bọn họ thế nào?”

Nàng nghĩ mãi vẫn không biết Diệp Thần Phi lấy cái gì để thốt ra được những lời như thế.

Lực chiến mạnh nhất của thành Vân Tiêu chỉ tới Nguyên Anh kỳ!

Nhưng Diệp Thần Phi lại lắc đầu, hờ hững nói: “Nguyên Anh, Hóa Thần, chỉ là muỗi thôi”.

“Thôi được rồi, cô theo ta đi, để sau này có xảy ra chuyện gì thì đừng có sợ hãi chẳng dám nói cho ta biết”.

Dứt lời, Diệp Thần Phi vung tay lên không trung.

Đột nhiên, cả đất trời bỗng biến sắc, đại đạo nổ vang, bầu trời sao sáng lạn xuất hiện trước mắt bọn họ.

“Quay ngược thời gian!”

Đất trời thay đổi!

Cảnh tượng xung quanh bọn họ xoay chuyển đảo điên.

Cốc Vạn Tâm há hốc miệng nhìn một người trong khung cảnh trước mặt.

Đó là Diệp Tùy Hổ.

Ông ta đang bước vội trên con đường mòn.

Đột nhiên, bốn người từ trên cao bay xuống, chặn hết tất cả mọi đường đi của hắn ta.

Trong đó có một người thân hình gầy gò, bên hông là trường kiếm khảm đá quý rực rỡ, chân mày sắc bén xếch lên, cực kỳ bắt mắt.

“Đó chính là Tống Sương!”

Cốc Vạn Tâm bật thốt thành tiếng.

Thành Túc, tầng trên Vạn Bảo các.

La Thanh và Tống Sương ngồi đối diện nhau, trong tay La Thanh chính là một chiếc nhẫn.

“Cữu cữu, ngài yên tâm, thần niệm phong ấn của tiểu tiện nhân Cốc Vạn Tâm đó đã bị ta hóa giải, dù nàng ta có nghi ngờ thì cũng không làm được gì chúng ta”.

Tống Sương đắc ý vênh váo, ẩn nấp trong thành Vân Tiêu suốt mấy tháng, cuối cùng cũng có thu hoạch.

Thu hoạch rất lớn.

Tài nguyên hơn cả ngàn ức, Tống Sương hắn phấn đầu cả trăm năm cũng chưa chắc đã kiếm được từng đó.

Đó thể nói là phất lên trong một đêm.

Hơn nữa, sau vụ này, quan hệ của Cốc Vạn Tâm và Diệp gia chắc chắn sẽ tan vỡ, nói không chừng còn gắn cho nàng cái mác làm ăn không đàng hoàng, khiến Cốc Vạn Tâm bị đánh về nguyên hình.

Tiện nhân xuất thân từ nông phu, làm sao đủ tư cách đấu với hắn ta?

La Thanh cất nhẫn trữ vật đi, hỏi: “Ngươi có chắc là Diệp gia không phải là gia tộc lớn gì chứ? Họ thật sự không làm nên trò trống gì thật hả?”

“Tất nhiên rồi!”

“Tống Sương cười nói: “Ẩn nấp trong thành Vân Tiêu gần ba tháng, ta đã sớm thăm dò rõ tình hình các thế lực trong đó rồi”.

“Tu sĩ mạnh nhất nơi đó cũng chỉ là Nguyên Anh kỳ, những nòng cốt quan trọng đều bế quan”.

“Mà Diệp gia đó, là thế lực yếu nhất trong ba gia tộc lớn ở thành Vân Tiêu, nói không chừng còn chẳng có nổi một Nguyên Anh kỳ, gia chủ của họ còn là một tên ngu ngốc mới nhậm chức”.

“Chúng ta hoàn toàn không cần phải lo họ trả thù”.
Chương 39: Tìm thấy ngươi rồi

Giọng Tống Sương hết sức chắc chắn, hắn ta đã điều tra rất cẩn thận, thậm chí còn tìm đến luyện đan sư và luyện khí sư của Diệp gia, theo lời bọn họ thì cũng chỉ vì tiền nhiều nên mới vào Diệp gia làm mà thôi.

Vì thế, Tống Sương mới bày ra trận phục kích này, chiếm lượng tài nguyên khổng lồ ấy làm của riêng.

“Nhưng nếu như Diệp gia yếu ớt đến thế, thì họ lấy đâu ra nhiều tài phú như vậy?”, La Thanh hỏi.

Tống Sương lắc đầu cười nói: “Thế giới rộng lớn, cái gì cũng có thể xảy ra được mà”.

“Người ra đường nhặt được bảo vật rồi phát tài cũng không phải là ít”.

“Căn cứ theo phán đoán của ta, Diệp gia cũng chỉ có thế mà thôi, bất ngờ có được lượng tài phú khổng lồ, nhưng không biết ẩn nhẫn, đi tiêu xài hoang phí”.

“Dù ta có ra tay hay không, thì cũng sẽ có kẻ khác nhắm vào Diệp gia thôi, cữu cữu thấy ta nói có đúng không”.

La Thanh khẽ gật đầu, ông ta cũng nghĩ thế.

Tất cả mọi hành động của Diệp gia, nhìn thế nào cũng thấy giống bọn nhà giàu mới phất.

Người như thế, ông ta cũng thấy nhiều rồi, chẳng thể có kết quả tốt.

“Ha ha, lần này ngươi làm rất tốt”.

“Ngươi yên tâm, chỉ cần phong ba lần này qua đi, ta sẽ nghĩ cách khôi phục lại chức vị phó sứ của ngươi”.

“Chỉ cần không bị Diệp gia tìm tới là được”, La Thanh cười nói.

Tống Sương lập tức cười ha hả: “Cái đó là điều chắc chắn rồi, ta tuyệt đối không thể bị Diệp gia tìm ra!”

Hắn ta cười cười, lại chợt phát hiện vẻ mặt La Thanh đối diện cứng đờ.

“Tìm được ngươi rồi”.

Một giọng nói như ma vang lên sau lưng hắn ta.

Tống Sương nhìn lại, nhất thời sợ đến mức suýt ngã từ trên ghế xuống.

Giữa hư không bỗng nhiên xuất hiện một cánh cổng đen ngòm, nó mở rộng, vài bóng người xuất hiện trước mặt hắn ta.

“Cốc Vạn Tâm!”

Tống Sương nhận ra nữ tử đó, trong sự sợ hãi, hắn ta thốt ra tiếng hét chói tai, hệt như nữ nhân.

“Ngươi… Sao có thể xảy ra chuyện này được!”

Vẻ mặt hắn ta hết sức hoảng sợ, tạo ra một cánh cửa dịch chuyển giữa không trung, đó là thủ đoạn đáng sợ đến mức nào!

Một tu sĩ mạnh đến đâu mới có thể làm được như thế!

Hai chân hắn ta nhũn ra.

Lúc này, Diệp Thần Phi đã dẫn theo Cốc Vạn Tâm bước qua cánh cổng đó, đứng trước mặt La Thanh và Tống Sương.

“Hắn ta chính là Tống Sương?", Diệp Thần Phi hỏi.

Cốc Vạn Tâm gật đầu, vẫn giữ vẻ mặt hoảng hốt, chưa thể bình tĩnh lại.

Có thế nào nàng cũng không ngờ được, Diệp Thần Phi lại mạnh đến mức độ này, vung tay là có thể mở được dòng thời gian, tái hiện lại mọi thứ.

Đó chỉ là một cái phất tay rất nhẹ, đã trực tiếp phá vỡ hư không từ quỹ đạo xám xịt mờ ảo, tìm thấy Tống Sương.

Quả thực, đáng sợ!

Tống Sương ơi là Tống Sương, cả ta và ngươi đều không biết mình rốt cuộc đã gặp được một sự tồn tại khủng bố đến mức nào!

“Ngươi, ngươi là ai?”

Hai chân Tống Sương run lên, người này thoạt nhìn là biết không dễ chọc, hơn nữa còn đến đây để tìm hắn ta!

“Gia chủ Diệp gia, Diệp Thần Phi”.

Mặt Diệp Thần Phi không chút thay đổi, thản nhiên nói: “Tập kích giết nòng cốt gia tộc ta, cướp đoạt tài nguyên của ta, ai cho ngươi lá gan lớn như thế hả?”

Nghe hắn nói thế, Tống Sương trợn tròn hai mắt nhìn.

Cái gì? Hắn chính là gia chủ Diệp gia ư?

Gia chủ Lý gia và Đường gia đã thề thốt với hắn ta, tân gia chủ Diệp gia chỉ là tên vô dụng Luyện Khí kỳ thôi mà?

Bây giờ hắn ta rất muốn nắm lấy cổ áo bọn họ, hỏi lại xem một tu sĩ Luyện Khí kỳ có thể mở được cánh cổng giữa hư không như thế không?

“Ngươi nghe ta giải thích đã, ta…”

Tống Sương đang muốn nói gì đó, nhưng Diệp Thần Phi không cho hắn ta cơ hội.

Giơ tay vung một cái tát, một sức mạnh như thiên uy từ trên trời giáng xuống, rơi thật mạnh vào mặt hắn ta.

Nhất thời, Tống Sương ngã quỵ, nửa bên mặt sưng to, răng môi lẫn lộn, theo máu phun ra ngoài.

Vẻ mặt Diệp Thần Phi hết sức hờ hững, hắn cũng không muốn lắm lời nhiều chuyện với Tống Sương.

Hôm nay hắn tới đây để phán quyết.

Hôm nay, hắn tới đây để giết người!

“Rầm!”

Sau đó, Diệp Thần Phi lại một chân giẫm lên người Tống Sương, linh lực mạnh mẽ cuồn cuộn đổ vào cơ thể hắn ta, ở trong đó phá hủy mọi thứ.

Kinh mạch, đan điền, xương cốt, đều bị hắn phá nát!

“A!”

Tống Sương phát ra tiếng gào đầy đau đớn, máu phun đầy đất.

La Thanh ở bên cạnh nhìn thấy như thế, cơ thể bất giác run lên.

Ông ta chần chừ lên tiếng: "Các... Các hạ, có chuyện gì cứ từ từ nói”.

Diệp Thần Phi thản nhiên nhìn ông ta một cái.

“Ngươi là ai, lại dám gọi ta là các hạ?"

Dứt lời, hắn đi về phía trước từng bước.

Khí cơ khủng bố nhanh chóng bao trùm đỉnh đầu La Thanh, sau đó ầm ầm nổ tung!

“Ầm!”

Năng lượng khổng lồ, lấy Diệp Thần Phi làm trung tâm, trực tiếp nổ tung.

Tầng tầng trận pháp bảo vệ như những lớp giấy bị xé nát, nhanh chóng vỡ vụn.

Cát đá và vụn gỗ bay tứ tung!

Kiến trúc bên dưới của Vạn Bảo các trực tiếp hóa thành bột phấn, biến thành một đống bằng phẳng.

“Chết rồi!”

“Chuyện gì thế!”

“Mọi người mau chạy đi!”

Dưới lầu, có rất nhiều tu sĩ và khách đến mua hàng bị vụ nổ mạnh bất ngờ này dọa sợ, ai cũng hoảng hốt chạy khỏi Vạn Bảo các.

Run lẩy bẩy nhìn tầng lầu bên trên.

Trên đó, cả người La Thanh đang run run.

Đáng sợ!

Nếu như năng lượng đó nhắm vào ông ta, có lẽ đã lập tức bốc hơi, tan xương nát thịt!

Tống Sương à, rốt cuộc ngươi đã trêu vào nhân vật gì vậy!

“Diệp gia chủ, ông ta chính là chủ sự của bọn ta, cũng là cữu cữu Tống Sương”, Cốc Vạn Tâm khẽ nói.

Diệp Thần Phi liếc về phía này: “À, ngươi cũng có phần”.
Chương 40: Dùng tay chém đầu

La Thanh trợn tròn mắt, vội vàng hoảng hốt nói: “À không, ta chẳng có quan hệ gì với Tống Sương hết”.

Nhưng hắn ta còn chưa kịp dứt lời thì Diệp Thần Phi đã nhẹ nhàng hạ tay xuống, La Thanh chỉ cảm thấy có một ngọn núi đè trên người mình, miệng phun máu tươi, đầu gối mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất.

“Ai dám gây chuyện ở Vạn Bảo các!”

Bỗng nhiên, có một hơi thở mạnh mẽ bùng nổ ở tầng dưới Vạn Bảo các.

Một lão giả mặc cẩm bào chậm rãi bay lên.

Vẻ mặt nghiêm nghị, khí chất bất phàm.

Đó là khí thế của Hóa Thần kỳ!

Nhưng sau khi Diệp Thần Phi đảo mắt qua, ông ta suýt chút nữa sợ đến nỗi tiểu ra quần.

“Là ta, ngươi làm gì được ta?”, Diệp Thần Phi thản nhiên nói.

“Tiền bối, chuyện gì cũng phải từ từ!”, lão giả Hóa Thần kỳ vội vàng chắp tay.

Diệp Thần Phi cụp mắt xuống.

“Quỳ đó trước đã”.

Vạn Bảo các thành Túc là một trong những kiến trúc đặc sắc số một số hai.

Nó cao bảy tầng, xung quanh là trận pháp xoay vòng.

Nhất là khi đêm đến, mấy tầng trên cao sẽ phát ra vầng sáng tím lập lòe, quý khí không sao tả nổi.

Nhưng vào hôm nay, mấy tầng bên dưới đã bị người đánh sập.

Gỗ vụn và mái ngói ầm ầm nổ tung, rơi mỗi nơi một mảnh.

Một người hờ hững đúng đó, còn những nhân vật đáng gờm của Vạn Bảo các lại quỳ dưới chân hắn, quỳ rạp trước mặt hắn.

“Đó rốt cuộc là ai, chẳng lẽ là nhân vật có thân phận rất cao của Vạn Bảo các?”

“Ngươi có bị ngu không, người một nhà lại đi phá hủy nhà mình à? Đó chắc chắn là kẻ có thù với Vạn Bảo các!”

“Trời đất quỷ thần ơi, chẳng lẽ hắn không biết nước đằng sau Vạn Bảo các sâu lắm hả? Lại dám làm mấy chuyện thế này!”

Mọi người nhỏ giọng bàn tán, tất cả đều là tò mò với người trong bộ quần áo trắng.

Hắn rốt cuộc là người có bối cảnh, núi dựa thế nào?

Diệp Thần Phi chỉ có đúng một núi dựa, đó là bản thân hắn.

Trên đời này, không ai có thể trở thành đối thủ của hắn, dù là thiên vương lão tử đến cũng thế.

“Tiền bối”, ông lão Hóa Thần kỳ của Vạn Bảo các quỳ xuống đất, hoảng hốt nhìn Diệp Thần Phi.

“Ta không cho phép ngươi nói chuyện, thì ngậm cái miệng lại”.

Diệp Thần Phi thản nhiên nói, sau đó siết chặt tay lại, ba sợi dây nhân quả màu xám từ trong tay hắn bay ra.

Hai sợi bay xuống lầu dưới Vạn Bảo các, còn một sợi ở tít nơi chân trời.

“Chạy cũng xa đấy”.

“Nhưng vô dụng thôi”.

Diệp Thần Phi cười lạnh lùng, siết chặt nắm đấm.

Nhất thời, hai tiếng hét vang lên dưới chân.

“Rầm!”, một tiếng, sàn nhà bên dưới xuất hiện cái lỗ lớn, hai bóng người lao thẳng lên trên.

Cùng với tiếng la hét thảm thiết, bọn họ rơi xuống sàn nhà, cùng hoảng hốt quỳ xuống với bọn Tống Sương.

Sau khi thấy rõ mặt mũi bọn họ, Cốc Vạn Tâm tròn mắt nhìn.

Hai người đó chính là những kẻ đã tập kích giết Diệp Tùy Hổ!

Nhưng tại sao chỉ có hai người, khi đó ngoài Tống Sương ra, vẫn còn ba tu sĩ Nguyên Anh kỳ khác mà.

Khi nàng đang thấy khó hiểu, một giọng nói hoảng sợ vang lên ở chân trời.

Dõi mắt về nơi xa, trông thấy một chấm đen đang theo đường chỉ xám cuối cùng trong tay Diệp Thần Phi, bay về phía này.

“Rầm!”, một tiếng, nặng nề rơi dưới chân họ.

Đó chính là tu sĩ Nguyên Anh cuối cùng!

Hắn ta ngạc nhiên, vẻ mặt hết sức hoảng hốt, nửa trên trần truồng, bên dưới cũng chỉ có cái quần cộc đáng thương.

Mùi hương trên người hắn ta cho thấy, người này đang đi làm mấy chuyện xằng bậy.

Sau đó đang làm việc thì bị Diệp Thần Phi kéo về đây.

Thủ đoạn này, đúng là…

Đáng sợ!

Cốc Vạn Tâm nhìn bóng lưng Diệp Thần Phi, hoảng hốt, dáng dấp nam nhân này đã cao lớn đến mức đỉnh thiên lập địa, có nhìn cũng không thấy điểm cuối.

“Đủ”.

Diệp Thần Phi lạnh lùng nhìn bọn họ, chậm rãi nói: “Các ngươi bị ham muốn làm mờ mắt, ngang nhiên tấn công thành viên quan trọng của tộc ta, khiến gân mạch hắn đứt đoạn, đứng bên bờ sinh tử”.

“Ta, lấy thân phận gia chủ Diệp gia, phán các ngươi tội chết”.

Nói xong, Diệp Thần Phi khẽ giơ tay, trong ánh mắt hoảng sợ của bọn họ, dùng tay làm đao, quyết đoán chém mạnh.

“Phụt!”

Bốn cái đầu cùng với dòng máu đỏ tươi văng xa, lăn lông lốc xuống Vạn Bảo các, rơi giữa đám đông đang xem.

“Ôi má ơi!”

Mọi người đang vây xem hoảng sợ, sau khi biết được thân phận của người đó thì rợn hết cả da gà, vội vàng tháo chạy tán loạn, sợ mình bị vạ lây.

Sau khi giết chết bốn tên đầu sỏ, Diệp Thần Phi chuyển tầm mắt sang La Thanh.

Cuối cùng La Thanh cũng không nhịn được, lớn tiếng nói: “Tiền bối, ta hoàn toàn không biết gì về hành động của bọn họ, sau đó ta mới biết được chuyện này thôi”.

“Nếu ta biết, chắc chắn ta sẽ ngăn cản bọn họ lại, thật đó! Cầu xin ngài buông tha cho ta đi!”

Ông ta thật sự rất sợ.

Vị gia chủ Diệp gia này có tu vi sâu không lường trước được, hơn nữa còn ra tay cực kỳ dứt khoát, nói giết là giết.

Ông ta thật sự không ngờ sự ngu xuẩn của Tống Sương lại khiến mình phải bỏ cả mạng vào.

Diệp Thần Phi không nói gì, chỉ vẫy tay, một chiếc nhẫn bóng loáng từ trong ngực La Thanh chậm rãi bay ra.

Sau khi thấy chiếc nhẫn đó, La Thanh lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng.

Tang vật nằm ngay trong ngực ông ta, đúng là nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch.

“Kiểm tra lại xem bên trong còn đủ đồ không?”, Diệp Thần Phi đưa nhẫn cho Cốc Vạn Tâm.

Cốc Vạn Tâm vội vàng gật đầu, sau đó nhận lấy nhẫn.

“Bọn họ đã hóa giải lạc ấn tinh thần của ta”.

Nàng hừ một tiếng, sau đó cẩn thận xem xét một phen, khẽ gật đầu với Diệp Thần Phi.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom