• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Độc Tôn Tam Giới (1 Viewer)

  • Chương 1-5

Chương 1: Ta không sợ chết

Bên trong ngục tối ẩm ướt, một đôi mắt ánh lên màu tím khẽ mở ra trong màn đen u ám.

Một bóng người đang ẩn trong bóng tối, nằm tựa nửa người vào tường, đôi mắt sâu thẳm màu tím lặng lẽ quan sát xung quanh, sau đó lại nhìn bộ quần áo rách nát, tả tơi trên người mình. Đôi môi đã trở nên trắng bệch khẽ nhếch lên tạo thành độ cong.

“Ngươi ở đây nhận hết đủ mọi tra tấn, bản tôn cắn nuốt tàn hồn của ngươi, xem như giúp ngươi giải thoát. Từ nay về sau, bản tôn chính là Tiêu Mặc”, hắn nở nụ cười, chống hai tay xuống, ngồi dậy từ trạng thái nằm nửa người.

“Đại lục Nguyên Hồn, không ngờ thần hồn của ta lại đến một thế giới bậc thấp như thế trong vạn giới. Ha, thế cũng tốt, tám lão già kia sẽ không bao giờ ngờ được rằng ta vẫn còn sống”, sau khi có được ký ức của cơ thể mới, hắn lại nhớ tới những chuyện cũ, Tiêu Mặc cười lạnh, lộ ra thứ sát khí lạnh lẽo đến tận xương tủy.

Hắn vốn là Thần Tôn thứ chín của thế giới Cửu Thiên, một thân độc công có thể tung hoành cả vạn giới, có thể ăn mòn cả một vùng trời chỉ trong nháy mắt.

Có điều, thiên phú và độc công của hắn quá đáng sợ nên phải chịu sự đuổi giết của tám vị Thần Tôn khác, cuối cùng không đấu lại, đành phải dung hòa lực Thiên Địa Độc Nguyên, mong có thể đột phá, chém giết tám vị Thần Tôn kia.

Nhưng bấy giờ cơ thể hắn quá yếu ớt, không thể chịu được sức mạnh khủng bố của Thiên Địa Độc Nguyên nên đã nhanh chóng tiêu biến.

Hắn cứ tưởng rằng mình sẽ chết, không ngờ tàn hồn lại bất ngờ xuất hiện trong cơ thể này.

Để có thể sống sót, hắn không hề do dự cắn nuốt lấy linh hồn nhỏ bé của cơ thể này, chiếm xác sống lại!

Bấy giờ, bên ngoài nhà giam có tiếng mở cửa lạch cạch.

Hai tiếng bước chân nhẹ nhàng men theo con đường đá đến gần nơi này.

Tiêu Mặc híp mắt, đứng dậy.

Đó chính là hai nữ tử tuổi tầm hai mươi, một người là Phương Tuệ Anh, thê tử mà cơ thể này vừa thành hôn mười ngày trước, người khác là tỳ nữ của Phương Tuệ Anh, tên Hồng Điệp.

Phương Tuệ Anh mặc chiếc váy nghê thường màu trắng, gương mặt xinh xắn nhưng chân mày khẽ nhíu lại, trông như đang có chuyện gì lo lắng lắm.

Khi nhìn thấy Tiêu Mặc thì Phương Tuệ Anh thấp giọng hỏi: “Tiêu Mặc, ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Tiêu Mặc nhếch môi, cười mỉa nói: “Suy nghĩ kỹ rồi”.

Ánh mắt Phương Tuệ Anh chợt sáng lên: “Được, chỉ cần ngươi nói cho ta biết vị trí của tổ mộ nhà họ Tiêu, ta sẽ thực hiện toàn bộ những lời hứa trước đó”.

Tiêu Mặc lắc đầu, nói: “Phương Tuệ Anh, cô đừng hòng lừa ta. Nếu ta nói ra, sao nhà họ Phương có thể giữ lại cái mạng này được?”

Phương Tuệ Anh nhíu mày, giọng lạnh lùng nói: “Thế ngươi nói mình đã suy nghĩ kỹ là ý gì?”

Ánh mắt Tiêu Mặc trở nên ngả ngớn liếc nhìn cơ thể Phương Tuệ Anh, cười xấu xa nói: “Chuyện đến nước này, ta cũng biết rõ mình không có hy vọng sống sót. Ta có thể nói cho cô biết vị trí của tổ mộ nhà họ Tiêu, nhưng ta có một điều kiện”.

Phương Tuệ Anh khẽ nhướng mày, nói: “Nói đi”.

“Ta muốn cô ở đây với ta một đêm. Sáng mai, ta sẽ cho cô biết những gì cô muốn biết, sau đó cô hãy cho ta một cái chết thoải mái, rồi dẫn người nhà họ Phương đi tìm tổ mộ nhà họ Tiêu", Tiêu Mặc ngả ngớn nói.

Mặt Phương Tuệ Anh bỗng chốc tái xanh, trong mắt bùng lên ngọn lửa giận, cười lạnh nói: “Chết đến nơi rồi vẫn còn ảo tưởng về những thứ hão huyền. Tiêu Mặc, ta thấy ngươi bị tra tấn thế này là chưa đủ!”

“Ha ha ha!”, Tiêu Mặc điên cuồng cười vài tiếng, sau đó sắc mặt tối đi, lạnh giọng nói: “Ta vốn là một thợ săn trên núi hoang không người biết đến, chỉ vì hư tình giả ý của cô mà bị lừa đến thành Vân Châu này. Trong đêm đại hôn đó, cô lại đẩy ta vào ngục giam, bắt ta nhận đủ mọi tra tấn. Cô vô tình vô nghĩa trước, lại bắt ta phải nói cho cô biết vị trí của tổ mộ nhà họ Tiêu, người mơ mộng hão huyền chính là cô mới đúng!”

“Nếu như cô thật sự muốn biết, thì phải ở đây với ta một đêm, làm tròn nghĩa vụ của thê tử, thế thì ta có chết cũng không uổng phí cái mạng này”.

“Còn nhà họ Phương các cô, cũng sẽ có được những thứ trong tổ mộ nhà họ Tiêu. Khi đó, nhà họ Phương có thể bay lên thành gia tộc mạnh nhất của thành Vân Châu!”

“Ta đã nói hết lời, đồng ý hay không là ở cô. Nếu Tiêu Mặc ta sợ tra tấn, sợ cái chết thì đã không cố gắng chịu đựng đến ngày hôm nay rồi”.

Phương Tuệ Anh nghe thế thì chân mày lại càng nhíu chặt.

Mười ngày nay, ngày nào Tiêu Mặc cũng phải chịu sự tra tấn như không phải là một con người, nhưng hắn vẫn cứng miệng không nói.
Chương 2: Đưa ra quyết định

Thế nhưng, bắt nàng phải hy sinh sự trong trắng của mình để đổi lấy lợi ích cho gia tộc, nó có thật sự đáng giá không?

Phương Tuệ Anh đang do dự thì một giọng nói khàn khàn, già nua thản nhiên vang lên dưới ngục tối: “Tuệ Anh, đồng ý với hắn đi”.

Đồng tử Phương Tuệ Anh chợt co rụt lại, sắc mặt bỗng chốc trắng bệch, nhìn về khoảng không phía sau: “Gia gia, cháu…”

Giọng nói của ông lão lại một lần nữa vang lên: “Tổ mộ của nhà họ Tiêu cực kỳ quan trọng với nhà chúng ta! Hơn nữa, Tiêu Mặc cũng đã thành hôn với cháu rồi, đó cũng là lẽ thường tình”.

“Tiêu Mặc, chỉ cần ngươi đồng ý phối hợp, nhà họ Phương có thể cho ngươi về ở rể, sống hết một đời không phải lo cơm ăn áo mặc. Phương Thiên Kỵ ta nhất ngôn cửu đỉnh, quyết không nuốt lời!”

Tiêu Mặc híp mắt lại: “Lời Phương lão gia tử thì tất nhiên ta tin. Ta cũng có thể bảo đảm, sau đêm nay, ta sẽ nói cho các người biết vị trí tổ mộ nhà họ Tiêu!”

Tiêu Mặc cắn nuốt linh hồn của cơ thể này, biết hết những gì người này đã trải qua. Hắn cũng cảm thấy thương cho thiếu niên có cuộc đời khổ cực, đau đớn này.

Một thiếu niên hiền hậu còn chưa thức tỉnh cả nguyên hồn, lại bị người khác dùng mỹ nhân kế lừa đến thành Vân Châu, chịu đủ mọi tra tấn.

Dù có hơi ngu ngốc, nhưng nếu đã mượn cơ thể của người ta để dùng, Tiêu Mặc sẽ không chấp nhận chịu đựng nữa, hắn muốn nhà họ Phương tiền mất tật mang! Còn muốn khiến cho tất cả tài nguyên của gia tộc này nằm gọn trong tay mình!

Bấy giờ, Phương Tuệ Anh bắt đầu sốt ruột, vội nói: “Gia gia, sao cháu có thể trao thân mình cho hắn được! Thế thì cả đời Tuệ Anh sẽ bị hủy hoại mất!”

Phương Thiên Kỵ thản nhiên nói: “Con cháu của nhà họ Tiêu thì sao lại không có thiên phú gì được. Chỉ cần hắn nói ra, ta có thể giúp hắn thức tỉnh nguyên hồn. Xứng với cháu, thế là đủ!”

Phương Thiên Kỵ biết rất rõ, xưa kia nhà họ Tiêu là sự tồn tại như thế nào, đó chính là một trong bảy gia tộc mạnh nhất Nam Vực!

Khi đó, bất kỳ một người nào của nhà họ Tiêu cũng đủ sức giết chết mười nhà họ Phương!

Chẳng qua, vì một số nguyên nhân mà mười hai năm trước nhà họ Tiêu bỗng nhiên xuống dốc, phụ thân Tiêu Mặc mất tích, mẫu thân dẫn theo hắn còn nhỏ tuổi trốn vào núi sâu bên ngoài thành Vân Châu, kiếm sống bằng nghề săn bắn.

Vài năm trước, mẫu thân Tiêu Mặc để lại một bức thư rồi cũng bỏ đi, chỉ còn mỗi Tiêu Mặc một thân một mình.

Nếu như không sợ cha mẹ Tiêu Mặc còn sống, thì Phương Thiên Kỵ đã chẳng dùng đến cái cách lừa hôn này để mang Tiêu Mặc về nhà họ Phương, lại dụ dỗ hắn nói ra vị trí của tổ mộ nhà họ Tiêu.

Phương Thiên Kỵ cứ nghĩ với nhan sắc của Phương Tuệ Anh thì chỉ cần làm nũng rồi lại ép buộc Tiêu Mặc một phen là có thể biết được vị trí tổ mộ nhà họ Tiêu. Khi đó, dù cha mẹ Tiêu Mặc trở về, thì trong tay họ vẫn nắm giữ mạng sống của hắn, hai người kia ném đá cũng sẽ sợ vỡ trứng, không dám ra tay với nhà họ Phương.

Tiếc là, Phương Tuệ Anh không thích Tiêu Mặc, không muốn trao thân nên đã hỏi luôn vị trí tổ mộ trong đêm đó. Cuối cùng Tiêu Mặc nổi giận, bỏ trốn khỏi nhà họ Phương ngay trong đêm, nên mới bị Phương Thiên Kỵ giam vào ngục tối.

“Tuệ Anh, nếu như lần này cháu lại gây ra chuyện gì nữa, thì đừng trách gia gia lòng dạ độc ác”, Phương Thiên Kỵ lạnh lùng nói một câu, sau đó không còn âm thanh nào nữa.

Cơ thể mềm mại của Phương Tuệ Anh chợt run rẩy, gương mặt xinh đẹp trở nên tái nhợt.

“Hồng Điệp, ngươi ra ngoài trông chừng đi. Từ bây giờ trở đi, không cho phép bất kỳ kẻ nào đến gần ngục tối!”, Phương Tuệ Anh rưng rưng nước mắt, đôi môi đỏ mọng khẽ run, hít sâu một hơi, dặn dò tỳ nữ Hồng Điệp.

Đôi mắt Hồng Điệp run run, tiểu thư đã quyết định rồi!

Đối mặt với người đứng đầu nhà họ Phương, Phương Tuệ Anh chỉ có thể nghe lời, nếu không sẽ mất mạng. Thậm chí, người chết không chỉ là nàng mà cả mẫu thân của nàng nữa.

“Xem ra, trăng đêm nay sẽ rất đẹp đấy”, trong ngục tối, vẻ mặt Tiêu Mặc đầy bí ẩn, nở nụ cười ngả ngớn.

Hắn sống từng đó năm, tất nhiên là biết những thủ đoạn hèn hạ của người trong gia tộc này, trong mắt ông ta chỉ có lợi ích mà thôi!

Nhà họ Phương đông con nhiều cháu, hy sinh một Phương Tuệ Anh để đổi lấy kho báu đầy mê hoặc, làm sao người nắm quyền nhà họ Phương có thể từ bỏ được, điều này đã nằm trong tính toán của hắn.
Chương 3: Đau khổ không người thương

Hồng Điệp đi ra ngoài, ánh mắt lạnh lẽo của Phương Tuệ Anh nhìn về phía Tiêu Mặc đang cười cợt.

“Đồ vô liêm sỉ!”

Tiêu Mặc bĩu môi nói: “Cô lấy tư cách gì để mắng ta? Đêm nay cô mà hầu hạ không ra hồn, thì đừng trách ta đưa ra yêu cầu khác. Ta nghĩ, nhà họ Phương nhiều nữ nhi như vậy, ta bảo Phương lão gia tử giết loại không nên thân như cô, đổi một cô cháu gái khác cho ta, hẳn là ông ta cũng đồng ý. Dù sao thì bên trong tổ mộ nhà họ Tiêu cũng cất giấu mấy trăm loại nguyên võ chiến kỹ, đan dược cũng không thiếu. Những thứ đó đủ để ông ta có thể tiến vào cảnh giới Thiên Nguyên, trở thành cao thủ mạnh nhất thành Vân Châu này”.

Phương Tuệ Anh cắn chặt môi, ánh mắt trở nên oán độc.

Nàng biết rất rõ, để có thể phá tan giới hạn của cảnh giới Địa Nguyên cửu trọng, bước vào cảnh giới Thiên Nguyên, ắt hẳn gia gia của nàng sẽ đồng ý với yêu cầu của Tiêu Mặc.

Thứ gia gia muốn, là kho tàng bên trong tổ mộ nhà họ Tiêu, chứ không phải là cô cháu gái như nàng.

“Tiêu Mặc, rồi sẽ có một ngày ta khiến ngươi phải hối hận”, Phương Tuệ Anh siết chặt nắm đấm, độc ác nói.

Hầu hạ Tiêu Mặc, nàng cảm thấy đó là một sự sỉ nhục!

Tiêu Mặc bĩu môi, những lời uy hiếp đó với hắn mà nói chẳng có ý nghĩa gì cả.

Lúc nãy khi hắn khoanh chân lại, đã thăm dò thử cơ thể này rồi.

Tuy rằng không có tu vi, cũng chưa thức tỉnh nguyên hồn, nhưng bên trong đan điền lại có một viên nguyên châu màu tím đang lơ lửng!

Nguyên châu tím, hắn cũng không lạ gì!

Đó chính là Vạn Độc Nguyên Châu mà đời trước hắn đã dồn hết sức lực cuối cùng của mình hòng ngưng tụ ra nó!

Vạn Độc Nguyên Châu, có thể cắn nuốt hết lực độc trong thiên hạ, hóa thành lực độc nguyên của chính nó! Có được Vạn Độc Nguyên Châu, chẳng những bách độc bất xâm mà độc còn là một thứ cực kỳ bổ dưỡng để tăng công lực!

Hắn không ngờ được rằng, trong trận chiến với tám Thần Tôn kia, tuy cơ thể bị ăn mòn, nhưng sau khi dung hợp lực Thiên Địa Độc Nguyên, Vạn Độc Nguyên Châu đã được ngưng tụ thành công! Hơn nữa còn theo tàn hồn của hắn tiến vào cơ thể này.

Thậm chí, Tiêu Mặc còn cảm thấy tàn hồn của mình có thể may mắn chạy tới đây đều nhờ vào Vạn Độc Nguyên Châu!

Chẳng qua, bấy giờ bên trong Vạn Độc Nguyên Châu chẳng có chút độc lực nào, nó như một mầm non cần cắn nuốt rất nhiều độc lực mới có thể trở nên mạnh mẽ.

Tiêu Mặc đoán rằng độc lực vô biên trong Vạn Độc Nguyên Châu đã tiêu hao hết để giữ được tàn hồn của hắn trong suốt quá trình xuyên qua không gian.

Nếu không, chỉ với sức mạnh của tàn hồn, hắn hoàn toàn không thể chịu nổi áp lực mạnh mẽ của những khoảng không gian đó.

Dù thế, trong lòng Tiêu Mặc vẫn thấy vui sướng. Có Vạn Độc Nguyên Châu, hắn muốn trở về con đường tu luyện cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Chỉ cần cho hắn chút thời gian, nhà họ Phương là cái thá gì cơ chứ!

Nhìn vẻ mặt không cam tâm tình nguyện của Phương Tuệ Anh, Tiêu Mặc cười nói: “Đừng lo lắng, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, ta không thể chờ được nữa rồi”.

Phương Tuệ Anh hít một hơi thật sâu, giơ tay đánh văng khóa trong nhà giam, đi vào bên trong.

Cùng lúc đó, một bóng đen trông như con mèo từ cơ thể Phương Tuệ Anh lao vụt ra, lướt qua vách tường dập tắt hết tất cả đèn đuốc.

Sau đó, bóng tối lập tức bao trùm lấy ngục giam, hệt như tâm trạng Phương Tuệ Anh lúc này vậy.

Nhưng Tiêu Mặc lại vô cùng vui sướng.

Nữ nhân này từng lừa Tiêu Mặc trước kia, khiến người đó đau khổ, đêm hôm nay, hắn sẽ đòi lại món nợ cho cơ thể này!

Váy nghê thường rơi xuống, hương thơm như hoa ngào ngạt.

Cơ thể trắng ngần run rẩy, môi anh đào nức nở.

Hiến thân đổi lợi ích, đau khổ không người thương.

Tiếng cười khà, quần áo tả tơi.

Không giấu được, tôn quý và ngông cuồng.

Đời sau mệnh do ta, cưỡi ngựa phi thật xa!

Một đêm đến tận hừng sáng, Phương Tuệ Anh đột ngột tỉnh dậy từ giấc ngủ mê man.

Đêm qua, đến những phút cuối cùng nàng lại hoàn toàn chìm đắm trong đó!

“Tiêu Mặc!”, Phương Tuệ Anh xấu hổ mặt đỏ bừng, gắt gao nhìn chằm chằm thanh niên đang khoanh chân ngồi cách đó không xa.

Tiêu Mặc cười khẽ mở mắt ra, cười cợt nói: “Vừa mở mắt dậy đã gọi ta, hay là cô muốn thêm một lần nữa?”

Phương Tuệ Anh nổi giận nói: “Ngươi bớt nói những lời vô nghĩa đó lại! Ta đã ở đây với ngươi một đêm, bây giờ đến phiên ngươi thực hiện lời hứa của mình!”

Tiêu Mặc khẽ cong môi: “Dẫn ta đến chỗ Phương lão gia tử, ta sẽ thực hiện lời hứa”.

Tiêu Mặc sảng khoái đồng ý khiến Phương Tuệ Anh hết sức ngỡ ngàng, tên này thật sự giữ lời?

Nếu đó là sự thật, nhà họ Phương có được bảo bối bên trong tổ mộ nhà họ Tiêu, có lẽ địa vị của nàng trong gia tộc cũng sẽ tăng lên đôi chút.
Chương 4: Ngoan ngoãn hầu hạ ta

Phương Tuệ Anh khẽ hừ nhẹ, giơ tay muốn dùng nguyên lực để hút lấy quần áo rơi lả tả trên đất của mình, nhưng nàng giơ tay lên, sắc mặt lại tái nhợt!

“Ngươi làm gì với ta! Tại sao ta lại không thể sử dụng nguyên lực!", Phương Tuệ Anh hoảng sợ hỏi.

Tiêu Mặc lại cười nói: “Làm sao mà ta biết được, có lẽ hôm qua cô sung sướng quá nên mệt, mất hết sức rồi!”

“Ngươi đừng hòng gạt ta! Nếu ngươi không nói, ta sẽ giết ngươi!”, Phương Tuệ Anh tức điên người, đứng dậy, nhắm về phía Tiêu Mặc.

Tiêu Mặc lạnh lùng cười, cơ thể bật dậy, tay phải như tia lửa điện giơ ra!

“Ngươi!”

Cánh tay Tiêu Mặc dùng rất nhiều sức, như một con rắn độc đen ngòm đang hung ác nắm lấy cổ họng Phương Tuệ Anh, khiến sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy.

“Sau này ngoan ngoãn một chút, nếu không, ta sẽ khiến cô sống không bằng chết”, Tiêu Mặc khẽ híp mắt lại, lộ ra sự lạnh lẽo nói.

“Ngươi… Ngươi rốt cuộc đã làm cái gì với ta?”, Phương Tuệ Anh hoảng sợ hỏi.

Rõ ràng kẻ không có chút sức lực chống trả nào phải là Tiêu Mặc mới đúng! Nàng không hiểu nổi tại sao sau một đêm, người bị nắm giữ lại biến thành nàng.

Với một người tu luyện nguyên võ mà nói, không thể sử dụng nguyên lực thì ngoài thể chất hơn người một chút, căn bản chẳng khác gì một người thường.

Khóe môi Tiêu Mặc khẽ cong lên, cười lạnh nói: “Không có gì, chỉ bỏ một số thứ trong người cô mà thôi. Nếu như cô muốn có lại nguyên lực thì phải ngoan ngoãn làm nữ nhân của ta. Thế thì ta sẽ không tệ bạc với cô, dù sao cơ thể cô cũng không tệ lắm”.

Nói xong, Tiêu Mặc buông lỏng tay, khiến Phương Tuệ Anh ngã xuống đất.

Vạn Độc Nguyên Châu không chỉ cắn nuốt được vạn độc, luyện thành độc lực, mà còn có thể gieo vạn độc nguyên căn vào cơ thể người khác, khiến kẻ đó trở thành độc nô của mình!

Chẳng qua, trong tình trạng không có tu vi bây giờ, hắn chỉ có thể mượn một đêm mây mưa để âm thầm thẩm thấu nguyên lực vạn độc của mình, tạo thành vạn độc nguyên căn trong người Phương Tuệ Anh mà thôi.

Vạn độc nguyên căn, một khi đã gieo xuống, sẽ hòa tan vào trong xương cốt, trừ khi Tiêu Mặc tự nguyện dùng Vạn Độc Nguyên Châu hút ra để giải trừ, nếu không nàng có mạnh cách mấy cũng không thể thoát khỏi việc bị hắn khống chế.

Dù sao, thứ sức mạnh tinh túy nhất bên trong Vạn Độc Nguyên Châu chính là lực Thiên Địa Độc Nguyên, là sự tồn tại cơ bản nhất của độc lực.

Phương Tuệ Anh ngã xuống đất, cơ thể run rẩy, ánh mắt đầy tuyệt vọng.

Nàng không thể ngờ, đêm qua Tiêu Mặc chẳng những lấy đi sự trong trắng của nàng mà còn khiến nàng mất đi khống chế với hắn.

“Ngươi không sợ gia gia ta sẽ giết ngươi ư!”, Phương Tuệ Anh cắn răng nói.

Tiêu Mặc cười ha hả, nói: “Phương lão gia tử lập chí bay xa, sao có thể vì cô mà từ bỏ tổ mộ nhà họ Tiêu cho được? Phương Tuệ Anh, hình như cô đã đề cao địa vị của mình ờ nhà họ Phương quá rồi đấy?”

Phương Tuệ Anh nổi giận, nhưng lại không thể phản bác được.

“Đừng lãng phí thời gian nữa, đưa ta đến chỗ Phương lão gia tử đi, ta còn đang chờ ông ta thức tỉnh nguyên hồn đây!”, Tiêu Mặc bĩu môi nói.

Phương Tuệ Anh cắn răng hít sâu một hơi, sắc mặt u ám mặc quần áo vào, sau đó dẫn Tiêu Mặc đến sân viện của Phương Thiên Kỵ.

“Gia gia, Tiêu Mặc muốn gặp người”, Phương Tuệ Anh trầm giọng nói.

Trong sân, Phương Thiên Kỵ mái tóc hoa râm, khoác áo nho màu đen đã sớm ngồi trước bàn đá, khẽ nhấp ngụm rượu ngon trong chén bạch ngọc.

Ông ta vẫn đang chờ Tiêu Mặc, hay có thể nói là ông ta đang chờ một tin tốt có thể giúp mình đột phá, giúp nhà họ Phương một bước lên mây!

“Tiêu Mặc, ngươi vào đi!”, Phương Thiên Kỵ híp mắt.

Tiêu Mặc cười, cất bước đi vào.

Phương Tuệ Anh mím môi, chỉ có thể đứng bên ngoài chờ.

Không được cho phép, nàng còn chẳng đủ tư cách để bước vào sân viện của Phương Thiên Kỵ.

Ầm!

Tiêu Mặc vừa bước vào, một luồng dao động nguyên lực đã xuất hiện giữa đất trời, bao trùm lấy cả sân viện, ngăn cách nó với thế giới bên ngoài.
Chương 5: Tưới hồn huyết

“Ngồi”.

Phương Thiên Kỵ cười khẽ nhìn lướt qua Tiêu Mặc, chỉ vào vị trí đối diện mình.

Tiêu Mặc không hề khách sáo ngồi xuống.

Khóe mắt Phương Thiên Kỵ giật giật, cười nói: “Bị giam giữ mười ngày, tính cách của ngươi cũng thay đổi không ít nhỉ”.

Tiêu Mặc khẽ hừ một tiếng, thản nhiên nói: “Chính xác hơn là bị tra tấn suốt mười ngày. Ta nghĩ dù là ai trong tình huống đó cũng sẽ thay đổi thôi”.

Phương Thiên Kỵ gật đầu cười nói: “Cũng đúng. Nếu từ đầu ngươi chịu thành thật khai báo thì đâu phải chịu tội như thế. Nhà họ Phương ta sẵn sàng gả một nữ nhi cho ngươi, thành ý là có thể nhìn thấy. So với việc bỏ không những thứ trong tổ mộ nhà họ Tiêu, chẳng có ai dùng, thì sao lại không mang ra để tạo phước cho con cháu, ngươi nói xem có đúng không?”

Tiêu Mặc bĩu môi, cầm bầu rượu lên, tự động rót vài ngụm vào miệng.

Sau khi đặt bầu rượu xuống, hắn giơ tay lau miệng, thản nhiên nói: “Chuyện đã đến nước này, lão gia tử không cần phải nói những lời đó với ta. Ta cũng xem như là người đã từng chết một lần, nên cũng hiểu thấu rất nhiều chuyện. Có câu chết tử tế không bằng tiếp tục sống, nếu lão gia tử đã tha cho ta một mạng, ta cho ông biết vị trí của tổ mộ nhà họ Tiêu cũng chẳng sao”.

Hai mắt Phương Thiên Kỵ sáng rỡ: “Được, chỉ cần ngươi chịu nói ra, sau này nhà họ Phương sẽ là nhà ngươi”.

Trong lòng Tiêu Mặc đầy khinh thường, một gia tộc có tu vi cao nhất là cảnh giới Địa Nguyên cửu trọng mà cũng đòi làm nhà của hắn ư?

Ở đại lục Nguyên Hồn, thứ tự tu luyện từ thấp tới cao lần lượt là cảnh giới Sơ Nguyên, Huyền Nguyên, Địa Nguyên, Thiên Nguyên!

Bên trên Thiên Nguyên còn có rất nhiều cảnh giới khác, nhưng Nam Vực này hoàn toàn không có.

Người tu luyện nguyên hồn thì bước đầu tiên là phải thức tỉnh nguyên hồn.

Không có nguyên hồn, tức là không có tư chất tu luyện.

Thức tỉnh nguyên hồn quá tệ, tu luyện cũng không có ý nghĩa gì.

Nguyên hồn có rất nhiều hình thái, muôn hình vạn trạng, tất cả những thứ tồn tại trên thế gian này đều có thể trở thành hình thái của nguyên hồn. Chẳng hạn như nguyên hồn của Phương Tuệ Anh chính là Ảnh Miêu, một loại nguyên hồn thú.

Ảnh Miêu cũng không được tính là một loại nguyên hồn mạnh mẽ, nhưng người có nguyên hồn này lại sở hữu tốc độ cực nhanh, nếu tu vi đủ cao, cũng sẽ tạo nên thành tựu.

Tiêu Mặc không biết cơ thể này của mình có thể thức tỉnh ra nguyên hồn gì, có lẽ là nguyên hồn thú loại hổ. Bởi vì đa số nguyên hồn của nhà họ Tiêu đều là dạng này.

Nhưng cũng không chắc.

Thức tỉnh nguyên hồn là một việc có rất nhiều rủi ro. Huyết mạch được di truyền lại chỉ được tính là một nửa xác suất.

Có điều hắn cũng không sốt ruột, dù là nguyên hồn gì, thì với Vạn Độc Nguyên Châu, hắn cũng có thể tu luyện từng bước lên đỉnh cao nhất!

Điều kiện tiên quyết là hắn phải sống sót qua giai đoạn yếu ớt này đã.

“Nói đi”, thấy Tiêu Mặc chậm chạp không nói gì, Phương Thiên Kỵ có chút vội vã thúc giục.

Tiêu Mặc cười cười: “Vị trí của tổ mộ nhà họ Tiêu nằm sâu trong sơn mạch Ngọa Hổ, bên trên ngôi mộ có một viên Cầu Long Mộc. Chỉ cần các người đi tới đó sẽ tìm thấy”.

Phương Thiên Kỵ xúc động đứng dậy, vui vẻ nói: “Thì ra là nằm ở sơn mạch Ngọa Hổ. Tuy nó nằm sâu bên trong, nơi có rất nhiều nguyên thú hung dữ, nhưng với thực lực của nhà họ Phương ta, vẫn vào được. Chỉ là, cửa mộ nằm ở đâu?”

Tiêu Mặc cong môi, cười nói: “Ta chỉ nhớ mẫu thân ta từng nói, một ngày nào đó nếu ta tìm thấy thi hài của phụ thân, hãy mang thi hài của ông đến trước Cầu Long Mộc, nhỏ ba giọt hồn huyết lên đó là có thể đưa thi hài ông vào tổ mộ. Ta nghĩ, cách để mở ra tổ mộ nhà họ Tiêu chính là dùng hồn huyết của ta để nhỏ lên Cầu Long Mộc. Nếu không dùng cách này, có lẽ phải dùng đến cách thô sơ và ngu ngốc nhất, đào mộ lên”.

Phương Thiên Kỵ nghe vậy bèn nhướng mày, cơ thể chậm rãi ngồi xuống ghế đá, im lặng một lát, lại cười lạnh nói: “Ngươi sợ lão phu không giữ lời hứa, nên mới nghĩ ra cách này phải không?”

Tiêu Mặc bĩu môi nói: “Ta đã nói vị trí của mộ cho ông rồi thì cần gì phải bịa chuyện, khiến ông khó chịu làm chi? Mộ nằm ở đó, chỉ cần đào sâu xuống, rồi cũng sẽ đào ra được”.

“Hừ”, sắc mặt Phương Thiên Kỵ tối sầm, hừ lạnh nói: “Nếu đào sâu xuống thì chắc chắn sẽ đánh động đến gia tộc khác, khi đó những thứ trong tổ mộ nhà họ Tiêu đâu còn thuộc về một mình nhà họ Phương ta! Nói không chừng, nhà họ Phương còn bị các gia tộc khác ở Nam Vực tiêu diệt!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom