• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Độc Tôn Thiên Hạ (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 165-170

Chương 165: Thánh địa Vân Tiêu

"Trách ta à?"

Diệp Hiểu Hiểu trợn trắng mắt, đứng dậy nói: "Tỷ đó, mau tu luyện thuật Vọng Khí cho tốt đi. Có vậy mới không vì hệ thống tu luyện khác nhau mà phán đoán sai lầm".

"Đây là Nguyên Anh Kỳ, tương đương với... pháp sư thiên mệnh tầng sáu của Vĩnh Đông".

"Mấy hôm trước, tỷ đã đột phá đến tầng chín. Người siêu phàm tầng bảy đứng trước mặt tỷ còn chỉ đáng ăn một cước của tỷ thôi đó".

Sói Nữ gật đầu tỏ vẻ sau này chắc chắn sẽ chú ý.

Thạch Trọng bên cạnh lại lộ ra ánh mắt phức tạp, hóa ra mình cũng là mấy con gà không đỡ nổi một cước của Sói Nữ...

Còn Bạch Lan Chi đang nơm nớp lo sợ ở đằng kia thì lại nghe choáng váng.

Đám người kia trông như mấy bộ lạc dã nhân vậy mà lại mạnh như vậy sao?

Đây nào phải một đám dã nhân, rõ ràng là một đám bố đời!

Một lát sau, Bạch Lan Chi đã được đưa đến trước mặt Diệp Thần Phi.

Cô gái ban nãy cũng đang ở chỗ này.

Bạch Lan Chi thầm lo sợ, nàng ta có thể cảm nhận được mấy người trước mặt chính là thủ lĩnh của đám người kia.

"Cô là ai?"

"Cô đến từ đâu?"

"Rồi lại định đi đâu?"

Diệp Hiểu Hiểu vừa lên đã đưa ra một loạt câu hỏi chung cực của đời người.

Có điều, Bạch Lan Chi vẫn trả lời từng điều một: "Thưa tiên tử, ta tên Bạch Lan Chi, là chưởng môn Ngọc Lan tông. Ta đến từ biên cảnh phía Đông liên minh Cửu Thành, định đến thánh địa ở phía Tây tìm kiếm cơ duyên".

"Thánh địa?"

Diệp Hiểu Hiểu chớp mắt hỏi: "Thánh địa gì?"

Bạch Lan Chi sửng sốt, rốt cuộc thì họ đến từ đâu mà ngay cả thánh địa cũng không biết vậy?

"Đương nhiên là thánh địa Vân Tiêu", Bạch Lan Chi đáp.

Diệp Hiểu Hiểu lại càng mờ mịt, quay đầu nhìn Diệp Thần Phi.

"Ý cô thánh địa Vân Tiêu chính là thành Vân Tiêu thuộc quản lý của nhà họ Diệp?", Diệp Thần Phi hỏi.

"Đúng thế!", Bạch Lan Chi đáp.

"Oa!"

Diệp Hiểu Hiểu chợt hô lên rồi lộ ra vẻ mặt khó tin nói: "Mới mấy năm mà cái nơi khỉ ho cò gáy như thành Vân Tiêu đã trở thành thánh địa rồi à?"

"Đại bá, chuyện này là sao?"

Diệp Thần Phi cũng chưa trả lời, song thành Vân Tiêu trở thành thánh địa cũng nằm trong dự đoán của hắn.

Nếu một vạn tòa tháp Khởi Nguyên Vạn Vật mà không thay đổi được một cái thành Vân Tiêu thì nó cũng chẳng xứng với cái tên bảo vật chí cao.

Có điều, Bạch Lan Chi thấy vẻ mặt đó của hai người thì lại hiểu theo nghĩa khác.

Đám người này trông có vẻ không biết rõ về thánh địa Vân Tiêu, có lẽ mình có thể lợi dụng họ để vượt qua nguy cơ lần này.

"Tiên tử, tiền bối".

Bạch Lan Chi nói: "Ta là được mời đến thánh địa".

Nàng ta nói xong bèn lấy lệnh bài màu đen của Thiên Loan Điện ra.

Ở phía Đông Cửu Thành, lệnh bài Thiên Loan vừa ra, ai dám không nghe?

"Ơ?"

Nhưng Diệp Hiểu Hiểu lại kinh ngạc ra tiếng, lập tức cầm lấy lệnh bài Thiên Loan trong tay nàng ta.

"Cái gì vậy trời, xấu thế luôn!", nàng ngạc nhiên hô lên.

Bạch Lan Chi lập tức nóng nảy, lớn tiếng nói: "Tiên tử nói năng cẩn thận!"

"Đây là lệnh bài Thiên Loan, nó đại biểu cho sự uy nghiêm của Thiên Loan Điện, không thể tùy tiện sỉ nhục!"

Diệp Hiểu Hiểu chớp chớp mắt.

"Lệnh bài Thiên Loan?"

"Cô chờ chút..."

Nàng nói xong bèn mở không gian trữ vật ra, lục lọi một lát bèn lấy hai cái lệnh bài màu trắng ra đưa tới trước mặt Bạch Lan Chi.

"Chẳng phải lệnh bài Thiên Loan là cái này hả? Khi nào thì biến thành màu đen rồi?"

Sau khi thấy hai cái lệnh bài kia, con ngươi Bạch Lan Chi lập tức co rút lại rồi hít sâu một hơi.

"Lệnh bài bạch ngọc của Thiên Loan Điện! Sao cô lại có được nó, vả lại còn là hai cái!"

Nàng ta kinh ngạc hỏi.

Diệp Hiểu Hiểu thấy Bạch Ngọc Lan thay đổi sắc mặt thì càng khó hiểu, Diệp Thần Phi cũng chẳng hiểu ra sao nên bảo nàng ta nói rõ về lệnh bài Thiên Loan này.

Sau đó, bọn họ mới biết được đầu đuôi câu chuyện.

Hóa ra, giờ lệnh bài Thiên Loan đã được chia làm năm cấp từ thấp đến cao.

Lệnh bài màu đen, lệnh bài màu vàng, lệnh bài vàng ròng, lệnh bài bạch kim và lệnh bài bạch ngọc có đẳng cấp cao nhất.

Lệnh bài Thiên Loan cực kỳ hiếm, dù có được một cái lệnh bài màu đen thôi cũng có thể đảm bảo sự an toàn của bản thân trong khu vực phía Đông Cửu Thành.

Còn lệnh bài bạch ngọc có đẳng cấp cao nhất thì chỉ nguyên lão hay người có cống hiến to lớn với Thiên Loan Điện mới có.

Cũng có người nói, trên lệnh bài bạch ngọc còn có lệnh bài bảy màu cao cấp hơn, nhưng đến giờ vẫn chưa có ai nhìn thấy nó.

Thế nên, lệnh bài bạch ngọc cũng đã đại biểu cho quyền lợi cao nhất của Thiên Loan Điện!

Bạch Lan Chi nói xong, Diệp Hiểu Hiểu sờ mũi rồi lại ngó không gian trữ vật.
Chương 166: Thay đổi

Bạch Lan Chi nói xong, Diệp Hiểu Hiểu khẽ sờ chóp mũi, sau đó hướng về phía không gian trữ vật nhìn một cái.

Một giỏ lệnh bài Bạch Ngọc, bên trong còn có một mảnh ánh sáng bảy màu rực rỡ xen lẫn.

Những thứ này đều do Diệp Hiểu Hiểu luyện chế từ sáu năm trước!

Lúc đó, Thiên Loan Điện vừa mới thành lập, Diệp Hoàng và Diệp Cầm Dao đều rất bận, không có thời gian quan tâm chuyện khác.

Còn Diệp Hiểu Hiểu lại thấy thú vị, nên đã luyện chế ra một đống lệnh bài Bạch Ngọc, bảo là đại diện cho thân phận của mọi người.

Về phần lệnh bài Bảy Màu, thực ra nó được gọi là lệnh bài Cầu Vồng, do Diệp Hiểu Hiểu đặc biệt chuẩn bị cho ba người bọn họ.

Mỗi một cái đều đại diện cho thân phận điện chủ...

Không ngờ, sáu năm trôi qua, lệnh bài Bạch Ngọc lại trở nên đáng giá như vậy.

"Nói như vậy, bây giờ Thiên Loan Điện rất lợi hại sao?", Diệp Hiểu Hiểu vứt lệnh bài Hắc Kim qua, hỏi.

"Tất nhiên rồi".

Bạch Lan Chi cẩn thận đón lấy lệnh bài Hắc Kim, nói tiếp: "Toàn bộ nửa phía đông của Liên minh Cửu Thành đã là thiên hạ của Thiên Loan Điện rồi".

Nghe thấy câu này, trên mặt Diệp Thần Phi hiện lên một nụ cười.

Ban đầu, con gái chọn con đường chinh phục.

Bây giờ, nó thực sự đã làm được rồi.

Hắn thở phào nhẹ nhõm.

Còn tâm trạng của Diệp Hiểu Hiểu có chút phức tạp.

Một mặt vui mừng vì thành tựu của Diệp Hoàng, mặt khác lại có chút lo lắng.

Liệu nhóm người trong Thiên Tiên Hội này có đủ năng lực để đối đầu với Thiên Loan Điện hiện tại không?

Cô bé nhìn xung quanh, tầm mắt dán vào Phú Quý.

Ngoài bản thân ra thì trong Thiên Tiên Hội chỉ có con gấu này có tu vi cao nhất, tương đương với tu sĩ Độ Kiếp kỳ.

Nhưng nó lại rất ngây ngô, nói không chừng Diệp Hoàng chỉ cần dùng một hũ mật ong là có thể dụ nó đi mất, không đáng tin chút nào.

Sau khi suy nghĩ một lát, Diệp Hiểu Hiểu đi đến bên cạnh một người, chạm vào cánh tay của hắn ta.

"E hèm, Vũ Hồng đại ca, nước ở phía nam rất sâu, có muốn cân nhắc việc tham gia Thiên Tiên Hội của bọn ta không? Ta cho huynh một vị trí hùng chủ".

Vũ Hồng im lặng, thầm nghĩ có lẽ bản thân chỉ có thể chọn chấp nhận, hoặc...buộc phải chấp nhận.

Lúc này, Diệp Thần Phi và Bạch Lan Chi đang nói chuyện.

"Các người đều đi tới thành Vân Tiêu sao?"

“Vâng, tiền bối”, Bạch Lan Chi gật đầu.

"Người chết lúc nãy cũng là người của Ngọc Lan tông?"

"Không phải".

Bạch Lan Chi nói: "Người đó là chưởng môn của Giao Hạc tông. Chúng ta tình cờ gặp nhau trên đường, bên đó là người của Giao Hạc tông.

Diệp Thần Phi liếc nhìn, sau đó quay đầu lại.

"Kể từ bây giờ, bọn họ cũng là thành viên của Ngọc Lan tông".

"Tạm thời chúng ta hãy đồng hành cùng nhau đi đến thành Vân Tiêu".

Bạch Lan Chi không thể nào ngờ Giao Hạc tông, đối thủ hàng trăm năm của Ngọc Lan tông cứ như vậy mà biến mất rồi.

Chỉ với một câu nói của người đó đã khiến hàng ngàn người của Giao Hạc tông gia nhập vào Ngọc Lan tông.

Đây chính là sức mạnh của thực lực sao?

Tay nàng ta siết chặt lệnh bài Thiên Loan, trong lòng hạ quyết tâm.

Nhất định phải dẫn dắt tông môn, có chỗ đứng ở Thánh địa, như vậy mới có một tương lai tốt đẹp hơn.

Trong vài ngày tới, nhóm người Diệp Thần Phi cùng với Bạch Lan Chi lên đường đến thành Vân Tiêu.

Trên đường đi, hắn cũng hiểu được cơ bản tình hình hiện tại của thành Vân Tiêu.

Nếu dùng một từ ngữ để mô tả thì đó chính là vạn quốc lai triều!

Bọn họ gặp rất nhiều đội ngũ đến từ những nơi khác nhau, một số là gia tộc đến từ các thành trì khác trong liên minh Cửu Thành cùng nhau di dời.

Thậm chí còn có những người ngoài liên minh, đã đi hàng ngàn dặm vượt đường tới đây.

Mục đích là giành giật một cơ hội ở Thánh địa Vân Tiêu.

Tốc độ di chuyển của đội ngũ rất nhanh, sau vài ngày, bọn họ đã đến một nơi có tập trung rất đông người.

Nhìn xung quanh, tất cả những ngôi nhà ở đây đều vừa mới xây.

Tửu lâu, khách trạm, cửa hàng, có đủ mọi thứ, giống như một toà thành vậy.

Nghe Bạch Lan Chi nói, nơi này vẫn còn cách cảnh vực thực sự của thành Vân Tiêu hàng chục dặm.

"Trời ơi, sao lại thành ra thế này rồi?"

Diệp Hiểu Hiểu nhìn đường xá đông đúc, sững sờ thất thần.

Khi cô bé rời đi, ngay cả thành Vân Tiêu cũng không có nhiều người đến vậy!

“Đây là vùng ngoại ô của Thánh địa. Nếu tiếp tục đi vào bên trong thì chính là Ngô Đồng Quan rồi", Bạch Lan Chi nói.

"Ngô Đồng Quan?"

Diệp Hiểu Hiểu ngây người: "Không phải là...trấn Ngô Đồng mấy năm trước đấy chứ!"

"Chuyện này thì ta không biết", Bạch Lan Chi nói: “Có điều ta quả thực nghe nói trước đây quy mô của Ngô Đồng Quan không lớn, sau này mới phát triển như vậy".

"Ta còn nghe nói, trong Ngô Đồng Quan còn có một bức tượng của điện chủ đấy".

Diệp Hiểu Hiểu không biết nên nói gì.

Đúng vậy, quả thật có một bức tượng của Diệp Hoàng ở trấn Ngô Đồng, khi cô bé và Diệp Thần Phi rời đi vài năm trước, bọn họ đã đến đó một lần.

Chắc chắn là trấn Ngô Đồng rồi.

Diệp Hiểu Hiểu không hiểu được tại sao chỉ trong vài năm ngắn ngủi mà quê nhà lại thay đổi nhiều như vậy.

Rốt cuộc là do ai làm?
Chương 167: Thành Vân Tiêu

Rốt cuộc là người nào làm?

Diệp Hiểu Hiểu vô thức nhìn Diệp Thần Phi, trong lòng thầm nghĩ chỉ có đại bá mới bạo tay như vậy.

Diệp Thần Phi có vẻ rất bình tĩnh, những cảnh tượng này đều nằm trong dự liệu của hắn.

Lúc đó giữ lại lệnh bài Thi Vũ và pháp chỉ Thiên Tuyển chính là muốn khiến toàn bộ thành Vân Tiêu thăng hoa như thế này.

Vẫn là câu nói đó, nhân khẩu là một trong những điều cốt lõi của một thế lực.

Bây giờ xem ra phương diện này đã đủ rồi.

"Tiền bối, tiên tử, hay là chúng ta cứ đi tiếp đi, dựa vào lệnh bài Hắc Kim và Thiên Loan, chắc hẳn chúng ta có thể tìm được một nơi an cư lạc nghiệp ở ngoại vi Thánh Địa".

Bạch Lan Chi nói.

Diệp Hiểu Hiểu lấy ra hai tấm lệnh bài Bạch Ngọc: "Nếu là cái này thì sao?"

"Tiên tử!"

Bạch Lan Chi đột nhiên chấn động, che lệnh bài Bạch Ngọc lại, nhỏ giọng nói: "Tiên tử, ta không biết tiên tử lấy dâu ra lệnh bài, nhưng nhất định đừng lấy ra ở đây, nếu không chắc chắn sẽ dẫn đến tai họa!"

Sắc mặt nàng ta cực kỳ hoảng sợ, cảnh giác nhìn xung quanh.

Ban đầu, Bạch Lan Chi quả thực bị hai tấm lệnh bài Bạch Ngọc làm cho choáng váng.

Nhưng sau khi suy nghĩ lại, sao có thể chứ?

Từ lâu Thiên Loan Điện đã không tặng lệnh bài Bạch Ngọc ra bên ngoài rồi, còn những người này rõ ràng không biết gì nhiều về Thánh địa, sao có thể có lệnh bài Bạch Ngọc được?

Chắc chắn là đồ giả.

Tự ý ngụy tạo lệnh bài Thiên Loan chính là tội chết!

Nàng ta không muốn vừa đến Thánh địa còn chưa kịp lập ra kế hoạch lớn thì đã bị liên lụy đến chết.

“Của ta là hàng thật đó”, Diệp Hiểu Hiểu nghiêm túc nói.

"Thôi bỏ đi".

Lúc này, Diệp Thần Phi mới lên tiếng: "Cứ đi cùng bọn họ trước đi, nhân tiện xem thử tình hình ở đây như thế nào".

Hắn không chọn trực tiếp trở lại thành Vân Tiêu, chính là muốn cảm nhận rõ ràng những thay đổi của nơi này.

Đứng ở vị trí cao, không thể nhìn thấy một số chi tiết.

Cũng giống như có một số hoàng đế, rất thích cải trang vi hành gì đó.

Kế tiếp, cả đoàn tổng cộng hàng ngàn người di chuyển theo hướng Ngô Đồng Quan, tiếp tục tiến về phía trước.

Số lượng người ở ngoại vi vô cùng lớn, muôn hình muôn vẻ, con đường nào cũng có.

Nhưng may mắn thay, thành Vân Tiêu đã cử một người quản lý đến đây để duy trì trật tự vùng ngoại vi, cho nên ngoại trừ một số kẻ không có mắt ra thì cũng không gặp quá nhiều phiền phức.

Chẳng bao lâu sau, bọn họ đã đến Ngô Đồng Quan, nhìn thấy Thánh địa Vân Tiêu thực sự.

"Nơi này thật sự là Thánh địa!"

Vừa tới nơi, Vũ Hồng đột nhiên thốt lên, trong tay hắn ta cầm một trận bàn nhỏ, lúc này đang phát ra ánh sáng chói mắt.

"Đây là bàn Địa Thế"

Thấy những người khác đều nhìn mình, Vũ Hồng giải thích: "Nếu ở gần đây có thế lực địa linh nhân kiệt nào thì nó có thể phát hiện ra”.

"Khu vực phía trước, thực sự là… ta chưa bao giờ nhìn thấy vùng đất nào có tạo hoá đạt đến trình độ như vậy, cái tên Thánh địa này hoàn toàn xứng đáng!"

Vũ Hồng thở dài, nếu hắn ta được sinh ra ở đây, vậy thì thực sự là phúc phần tu luyện suốt mấy kiếp mới có được.

"Nói quá rồi".

Diệp Thần Phi lắc đầu, mặc dù có hàng vạn tháp Khởi Nguyên nuôi dưỡng, nhưng dù sao cũng chỉ mới vài năm.

Những Thánh địa thực sự khác đều được bồi dưỡng hàng vạn năm, hàng chục vạn năm mới có thể dần dần hình thành.

Thành Vân Tiêu muốn đạt được trình độ đó thì chắc phải thêm mười mấy năm nữa.

“Không quá chút nào”, Vũ Hồng nghiêm túc lắc đầu.

"Nơi này thực sự là một nơi hoàn hảo để trồng cây Vỡ Lòng"

Diệp Thần Phi ừ một tiếng, nếu như trồng được cây Vỡ Lòng thì tiến độ tiến hóa của thành Vân Tiêu thành Thành địa sẽ rút ngắn hơn một chút.

Nghĩ đến đây, hắn nhìn vào Tiểu Thế Giới, hơn mười vạn tòa tháp Khởi Nguyên đều đã luyện chế xong.

“Được rồi, đợi lát nữa trở về, trồng ở đây một cây trước đi”, Diệp Thần Phi nói.

Vũ Hồng sững sờ trong giây lát.

"Tiền bối, không phải ngài nói...cần thêm thời gian chuẩn bị sao?"

"Đúng thế".

Diệp Thần Phi nhìn hắn ta: "Không phải ta đã chuẩn bị suốt mấy ngày sao?"

Vũ Hồng ngẩn người, khóe mắt co giật.

Đây chính là quan niệm thời gian của tiền bối ư?

Hắn ta cứ tưởng phải chuẩn bị cả ngàn năm...

"Được rồi, đừng sốt ruột quá, không bao lâu nữa sẽ trồng hết thôi".

"Ta không muốn mất quá nhiều thời gian cho chuyện này".

Một lúc lâu sau, Vũ Hồng cúi đầu rất sâu.

"Xin nghe theo chỉ dẫn của tiền bối”.
Chương 168: Quan chủ xuất hiện

“Môn lâu này đúng là quá xấu”.

Bên ngoài Ngô Đồng Quan, Diệp Hiểu Hiểu nhìn quan môn mới tinh, bĩu môi chê bai.

“Đại bá, chúng ta phải vào trong à?”, cô bé hỏi.

Diệp Thần Phi gật đầu, mấy ngày hôm nay anh đã hiểu được kha khá những chuyện cần tìm hiểu, không cần thiết phải “cải trang vi hành” tiếp nữa.

Trồng cây Vỡ Lòng cần thời gian, rồi chuẩn bị thêm một số thứ khác.

Sau đó hai người chuẩn bị đi tới Ngô Đồng Quan.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng tát giòn tan kèm theo tiếng chửi bới vang lên.

“Con đàn bà thối tha này, cô có biết đây là nơi nào không hả?”

Mọi người quay lại nhìn thì thấy là Bạch Lan Chi, nàng ta đang nảy sinh mâu thuẫn với một người có vẻ là quản sự.

Thái độ của người đó rất ác liệt, chỉ có tu vi Kim Đan kỳ nhưng lại tát thẳng vào mặt Bạch Lan Chi, không chút sợ hãi.

Mà không ngờ Bạch Lan Chi lại không phản kháng.

Nàng ta cúi người, nhặt tấm lệnh bài Thiên Loan màu vàng đen lên, trầm giọng bảo: “Đây là thứ Thiên Loan Điện tặng cho ta để cảm ơn Ngọc Lan tông của chúng ta đã dẹp loạn giúp”.

“Chính miệng họ nói lệnh bài này có thể khiến Ngọc Lan tông ta đổi lấy nơi cư trú bên ngoài Thánh địa”.

Bạch Lan Chi đã chuyển ra khỏi Thiên Loan Điện, nhưng quản sự kia vẫn hung hãn như thế.

“Chết tiệt, cô cũng không nhìn xem cô dẫn theo bao nhiêu người, cô coi nơi này là trại tị nạn à?”

“Ta chỉ cho cô năm mươi vị trí, những người còn lại cô tự lo đi”.

Quản sự nói thế nhưng ánh mắt lại cố ý nhìn vào nhẫn trữ vật trong tay Bạch Lan Chi.

Bạch Lan Chi chợt hiểu ra, đây nào phải không cho ở, thực ra là muốn vơ vét thêm chút gì đó thôi.

Xem ra dù đi đến đâu cũng không tránh khỏi những chuyện tiểu nhân gây khó dễ.

Nàng ta cắn răng, lấy nhẫn trữ vật chứa đầy vật dụng ra, chuẩn bị đưa cho quản sự.

Đột nhiên, một bàn tay nhỏ bé nắm lấy cổ tay nàng ta.

Bạch Lan Chi quay đầu thì thấy là thiếu nữ đi cùng đoàn với mình, được người khác gọi là tiên chủ.

Trước ánh mắt kinh ngạc của nàng ta, tiên chủ lấy một lệnh bài bảy màu rực rỡ ra.

“Thứ này để đổi lấy một mảnh đất đã được chưa?”

Mọi người xung quanh sửng sốt, một lúc sau, quản sự mới tái mặt kinh ngạc, liên tục lùi lại chỉ vào Diệp Hiểu Hiểu, lớn tiếng quát: “Cô đúng là to gan, dám làm giả lệnh bài Thiên Loan bảy màu!”

Câu nói này khiến mọi người đều tập trung lại đây.

Lệnh bài Thiên Loan bảy màu, thế mà lại thật sự có người dám lấy thứ này ra.

Chán sống rồi à!

“Người đâu mau tới đây, bắt kẻ làm giả lệnh bài Thiên Loan này lại!” quản sự kinh hãi hét lớn.

Một nhóm người với khí thế hung hãn lập tức bao vây khu này.

Nhưng bọn họ còn chưa tới gần Diệp Hiểu Hiểu đã bị một nhóm người kỳ lạ đánh bay, kêu gào lăn lộn dưới đất.

Mọi người sửng sốt kinh hãi, đám người này khó đối phó đây!

Sau đó bọn họ đi ra xa, chờ xem kịch hay.

“Tiên tử, người…”

Bạch Lan Chi cũng biến sắc, nàng ta không ngờ tiên chủ chẳng những lấy lệnh bài bảy màu ra mà còn thẳng thừng ra tay!

Đây là Thánh địa, nơi uy nghiêm không thể xâm phạm!

Bây giờ phải làm sao đây?

“Không sao đâu, cô chỉ cần nhìn thôi là được”.

Nhưng Diệp Hiểu Hiểu lại chỉ cười, không hề để tâm.

“Cô lại còn dám ra tay!”, tên quản sự kia lúc này mới hoàn hồn lại, trừng mắt hét lớn.

“Ta không ra tay chẳng lẽ chờ ngươi đánh ta?”, Diệp Hiểu Hiểu không nói nên lời.

Vẻ mặt quản sự trở nên dữ tợn, gã hung ác nói: “Có bản lĩnh thì cô chờ ở đây, quan chủ Ngô Đồng ra sẽ không tha cho cô đâu!”

Nói xong gã lấy một tấm ngọc phù ra.

Trông nó giống như một là bùa thông dụng dùng để truyền tin.

“Không cần nữa đâu”.

Diệp Hiểu Hiểu quay đầu lại, thấy Diệp Thần Phi không có phản ứng gì, cô bé cười hì hì: “Để ta đích thân mời ông ta ra, xem xem ai mới là kẻ xui xẻo”.

“Chẳng lẽ ông ta không biết người kia không thích nhất chính là rối loạn trật tự sao?”

Nói rồi Diệp Hiểu Hiểu nhìn môn lâu đang đóng lại rồi bĩu môi.

“Phải công nhận là xấu thật sự”.

Sau đó cô bé tung ra một quyền, sức mạnh rất lớn lập tức phá bỏ toàn bộ trận pháp trên cửa.

Môn lâu cao lớn đột ngột ập xuống, khó bụi bay tứ tung.

Người bên ngoài đều sững sờ.

Tiểu tổ tông này từ đâu tới mà lại dám phá cửa của Thánh địa như thế!

Đúng là muốn tạo phản mà!

Đúng lúc này, một người với thân hình vạm vỡ bay ra khỏi Ngô Đồng Quan.

“Kẻ nào dám ngông cuồng ở Ngô Đồng Quan thế hả?”

Hắn ta không hề che giấu khí tức của mình, thực lực Hợp Thể trung kỳ đã đủ để trấn áp mọi người.

Sau đó hắn ta nặng nề đáp đất, cao to lực lưỡng, mắt to mày rậm, phẫn nộ nhìn mọi người trước mặt.

“Là Diệp Bá đại quan chủ!”
Chương 169: Tình huống bất ngờ

“Là Diệp Bá đại quan chủ!”

“Nghe nói hắn ta là thiên kiêu dòng chính của gia tộc Diệp Thánh!”

“Đám người này toi đời rồi, không gây chuyện với ai lại đi gây chuyện với hắn ta!”

Những người vây xem đồng loạt hô to, đám người này không gây chuyện với ai lại đi gây chuyện với dòng chính của Thánh địa người ta, lần này chắc chắn là toi đời rồi.

Diệp Bá sa sầm mặt, nhìn một vòng xung quanh, sau đó nhíu mày.

Đám người vừa hành hung này có hơi thở kỳ lạ, nhưng có thể cảm nhận được rõ ràng là có mấy người rất mạnh.

Thậm chí còn không thua kém gì hắn ta.

Đặc biệt là con gấu yêu lông dài trong đám người, khiến hắn ta thầm thấy lạnh lẽo.

Nhưng nơi này là thành Vân Tiêu, đương nhiên là hắn ta không sợ.

“Các người là ai!”, Diệp Bá tức giận hỏi.

“Ha ha, chúng ta là Thiên Tiên Hội”.

Lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên.

Sau đó, một bóng người nhỏ nhắn tung tăng đi tới trước mặt Diệp Bá.

Cô bé có một mái tóc dài màu đỏ tím rất đặc trưng, khuôn mặt gần như không thay đổi, còn có nụ cười xấu xa kia, khiến Diệp Bá lập tức sởn tóc gáy!

“Hiểu Hiểu… đường muội?”

Diệp Bá nói với vẻ khó tin, hai chân đã bắt đầu run rẩy.

Nếu Diệp Hiểu Hiểu ở đây, vậy đại bá…

Diệp Hiểu Hiểu nở nụ cười, ra hiệu cho hắn ta nhìn về phía sau.

Diệp Bá nhìn theo hướng cô bé chỉ.

Một người đàn ông đang lạnh lùng đứng đó, khí thế vô cùng uy nghiêm.

“Phịch!”, Diệp Bá lập tức quỳ xuống đất.

“Đại… Gia chủ… Cháu…”, đầu óc hắn ta rất rối ren, lắp ba lắp bắp, không biết nên nói thế nào.

Diệp Hiểu Hiểu đứng trước mặt Diệp Bá, dùng sức vân vê khuôn mặt đau khổ của hắn ta, cười nói: “Ngông cuồng tiếp đi, không phải khi nãy huynh dũng mãnh lắm sao?”

Cảnh này khiến những người xung quanh đều ngây người.

Bạch Lan Chi cũng không thể đứng vững.

Không ngờ chỉ vừa gặp hắn, quan chủ của Ngô Đồng Quan đã lập tức quỳ xuống đất!

Khuôn mặt bị tiên chủ vân vê như thế nhưng lại không dám làm gì!

Rốt cuộc những người này là ai!

Người đàn ông kia rốt cuộc là nhân vật nào?

Ngô Đồng Quan là một trong mấy môn lâu quan trọng ở phía Tây thành Vân Tiêu.

Nơi này là lối để tiến vào Thánh địa, cho nên bên ngoài tập trung rất nhiều tu sĩ ngưỡng mộ mà đến, muốn tìm kiếm một vận may.

Nơi đông người sẽ có giang hồ.

Cũng sẽ có phân chia giai cấp.

Những người có thực lực mạnh mẽ, gia cảnh giàu có, hoặc có quan hệ với Thánh địa thì đều đang ở gần môn lâu.

Bạch Lan Chi vốn cũng thuộc cấp bậc này, nhưng ai ngờ lại có tình huống bất ngờ xảy ra.

Đầu tiên là một quản sự lấy cớ nàng ta dẫn theo quá nhiều người mà lấy một khoản tiền ngoài quy định.

Sau đó cô nhóc đi theo bọn họ còn ngang nhiên ra tay, đánh vỡ môn lâu của Ngô Đồng Quan, quan chủ Ngô Đồng Quan tức giận xuất hiện.

Vốn cứ tưởng hôm nay người đó sẽ gặp xui xẻo, không ngờ quan chủ uy nghiêm vô thượng chỉ vừa nhìn thấy người đàn ông kia đã sợ hãi quỳ xuống đất rồi.

Đây là con cháu dòng chính của gia tộc Diệp Thánh đấy!

Dù ở trong Thánh địa cũng không có ai dám động vào.

Mà lúc này, hắn ta lại nơm nớp lo sợ, ngay cả nói chuyện cũng không rõ ràng.

“Hiểu Hiểu… Đừng… Đừng nghịch”, Diệp Bá kéo tay Diệp Hiểu Hiểu khỏi mặt mình, mồ hôi to như hạt đậu lăn xuống từ trên trán.

Diệp Hiểu Hiểu nhìn thấy Diệp Thần Phi đang đi tới bên này thì cười hì hì, kề sát vào tai Diệp Bá nói: “Huynh toi đời rồi, đại bá ghét chuyện thế này nhất”.

Nói xong, cô bé quay lại bên cạnh Bạch Lan Chi, cầm một nắm đậu tằm Thương Sơn đã phơi khô, cười hì hì hóng chuyện.

Bây giờ Bạch Lan Chi vẫn hơi đứng không vững, một đại quan chủ lại quỳ dưới đất như thế.

Rốt cuộc những người này mạnh mẽ đến mức nào?

Cũng may lúc đó nàng ta không có ý định phản kháng, nếu không…

Nàng ta ngẩng đầu nhìn người đàn ông uy nghiêm kia.

Diệp Thần Phi càng đến gần, mồ hôi trên mặt Diệp Bá càng nhiều, làm ướt cả phần lưng áo.

“Quan chủ Ngô Đồng Quan”.

Diệp Thần Phi đứng trước mặt Diệp Bá, lạnh lùng nói.

Diệp Bá cúi đầu, không dám đáp lời.

“Cháu là quan chủ, có biết chuyện bẩn thỉu mà gã làm không?”, Diệp Thần Phi chỉ tên quản sự ở bên cạnh, cất tiếng hỏi.

Quản sự khi nãy còn hung hăng lúc này đã xụi lơ, chỗ dựa vững chắc nhất của gã ta đã sụp đổ trong nháy mắt rồi.

“Cháu…”

Diệp Bá theo bản năng muốn nguỵ biện, nhưng nghĩ đến việc đây là gia chủ, người thay đổi vận mệnh của tất cả mọi người ở Diệp gia.

Bây giờ dù hắn ta được người khác gọi là quan lớn, nhưng cũng không dám lỗ mãng trước mặt người này.

“Đại bá, cháu… biết”.

“Chát!”
Chương 170: Trở thành quan chủ

“Chát!”

Một bàn tay tát mạnh lên mặt Diệp Bá, Diệp Bá mắt nổ đom đóm, ngã xuống đất, máu tươi hoà lẫn với răng phun ra từ trong miệng.

Bạch Lan Chi ở một bên vô cùng khiếp sợ, không phải vì Diệp Bá bị đánh, mà là vì cách xưng hô của hắn ta với người đàn ông.

Chẳng lẽ người đi cùng nàng ta chính là Diệp Thánh trong truyền thuyết?

Diệp Thần Phi nhìn Diệp Bá đang nằm dưới đất, lạnh lùng nói: “Nếu cháu đã gọi ta một tiếng đại bá, vậy ta sẽ giúp phụ thân cháu dạy dỗ cháu”.

“Ta vẫn luôn nhấn mạnh hai từ nguyên tắc”.

“Mà cháu lại cho loại người đó làm xằng làm bậy ở nơi này!”

“Thánh địa Vân Tiêu? Đây giống cách hành xử của Thánh địa sao!”

Nghe thấy lời trách mắng của Diệp Thần Phi, Diệp Bá không dám nói một câu.

Vì hắn ta đúng là có biết chuyện này, hơn nữa mỗi tháng đều sẽ nhận được một khoản “tiền biếu” không nhỏ.

Ánh mắt Diệp Thần Phi cực kỳ lạnh lẽo, thật ra đây không phải chuyện khiến hắn cảm thấy khó chịu.

Mà điều khiến hắn khó chịu là Diệp Bá thân là cường giả, nhưng không có một chút giác ngộ nào, vẫn hành động theo cách của các gia tộc thế lực nhỏ trước kia.

Một là ngươi đặt ra quy định chỉ có thể dẫn bao nhiêu người đến.

Hai là ngươi thu tiền theo số người, mỗi người bao nhiêu tiền.

Nếu hoàn toàn không thích người ngoài thì cứ cho bọn họ cách xa thành Vân Tiêu trăm dặm, dám đến gần lập tức giết chết, Diệp Thần Phi cũng sẽ không tức giận.

Nhưng Diệp Bá lại cho phép một tên thấp hèn ở nơi này cáo mượn oai hùm, khiến người ta khó chịu là thế nào?

Mất hết mặt mũi!

“Bắt đầu từ bây giờ, cháu không cần đảm nhiệm chức vụ quan chủ Ngô Đồng này nữa”.

“Trở về thành Vân Tiêu, bao giờ suy nghĩ thông suốt rồi hẳn ra ngoài”.

Diệp Thần Phi nói.

“Vâng…”

Sắc mặt Diệp Bá u ám, hắn ta bò dậy từ dưới đất, khẽ vâng một tiếng.

Diệp Thần Phi hừ lạnh, sau đó vẫy tay với Diệp Hiểu Hiểu, chuẩn bị rời đi.

“Ấy, đại bá đại bá”.

Diệp Hiểu Hiểu chạy đến, cười nói: “Đường ca từ chức rồi, vậy chúng ta có cần tìm một quan chủ mới, chủ trì công việc ở Ngô Đồng Quan không?”

Diệp Thần Phi nhướng mày: “Cháu muốn đề cử ai?”

“Hì hì”.

Diệp Hiểu Hiểu cười khẽ, sau đó chỉ vào Bạch Lan Chi đang đứng một bên: “Cháu cảm thấy nàng ta cũng ổn, có kinh nghiệm quản lý tông môn, hơn nữa làm việc cũng khá cẩn thận”.

“Quan trọng nhất là cháu cảm thấy nàng ta rất ổn, rất phù hợp”.

“Hả?”

“Gì cơ?”

Bạch Lan Chi sửng sốt, sự thay đổi của chuyện này hơi vượt quá phạm vi chịu đựng trong lòng nàng ta.

Sao đột nhiên lại để nàng ta làm quan chủ Ngô Đồng chứ?

“Đường muội, muội đừng làm càn”.

“Một người ngoài vừa mới đến, thực lực chỉ là Nguyên Anh Kỳ, sao có thể làm quan chủ Ngô Đồng được?”

Diệp Bá rất sợ Diệp Thần Phi lại tức giận, vội vàng nói.

“Sao lại không thể?”

Nhưng phản ứng của Diệp Thần Phi lại vượt ngoài dự đoán của hắn ta.

“Chỉ cần Hiểu Hiểu thích thì nàng ta sẽ có thể làm quan chủ, hiểu không?”

Diệp Bá ngây người, nhất thời không hiểu được hàm ý trong câu nói này.

Diệp Thần Phi lắc đầu: “Đợi khi nào cháu suy nghĩ thông suốt thì hẳn tính đến chuyện rời khỏi thành Vân Tiêu”.

Đối với cường giả chân chính, sở thích của ngươi chính là tiêu chuẩn làm việc của người khác.

Ngươi có thể nhân từ, có thể tuỳ hứng, thậm chí là tàn nhẫn.

Nhưng tuyệt đối không thể tính toán chi li, làm chuyện cẩu thả, như vậy sẽ chỉ khiến người ta cười ngươi, mất đi uy nghiêm.

Diệp Hiểu Hiểu quản lý Thiên Tiên Hội mấy năm, đã hiểu rõ đạo lý này.

“Cứ làm theo lời cháu nói đi, chúng ta chỉnh đốn lại Ngô Đồng Quan, cháu giúp Bạch Lan Chi mau chóng quen thuộc với công việc ở đây”.

Nói xong, Diệp Thần Phi bèn đi vào cửa.

Còn Bạch Lan Chi đang đứng một bên lúc này đã hoàn toàn ngơ ngác.

Nàng ta thật sự chỉ muốn tìm thấy một nơi để dừng chân bên ngoài Thánh địa mà thôi.

Không ngờ tình huống xoay chuyển, nàng ta lại trở thành quan chủ Ngô Đồng Quan!

Quyền thế ngút trời!

Đây là chuyện nằm mơ cũng không dám nghĩ tới!

Mà chuyện này lại chỉ với một câu nói của một thiếu nữ và một cái gật đầu của một nam nhân đã được quyết định.

“Cô không có vấn đề gì chứ?”, lúc này, Diệp Hiểu Hiểu đi đến chỗ nàng ta.

Nét mặt Bạch Lan Chi rất phức tạp, mãi không nói một lời.

Cuối cùng, nàng ta quỳ một chân xuống đất, hô to: “Tiên chủ, ta nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của cô!”

Diệp Hiểu Hiểu mỉm cười.

“Được”.

“Thế thì từ bây giờ, cô cũng sẽ là người của Thiên Tiên Hội chúng ta”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom