• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp (2 Viewers)

  • Chương 21-25

Chương 21 Giang Nguyễn Nguyễn là con mèo hoang

Tiểu Tinh Tinh ngoan ngoãn vươn cánh tay bị thương ra cho hắn xem.

Thấy vết thương trên tay cô Lệ Bạc Thâm cau mày lại: “Sao lại vậy? Bị bạn nhỏ nào ăn hiếp à?"

Tiểu Tinh Tinh hơi sửng sốt, sau đó dùng sức lắc đầu.

Không phải bị bắt nạt?

Lệ Bạc Thâm không hiểu: “Vậy tại sao lại thành như vậy?"

Tiểu Tinh Tinh lại cầm lấy bút vẽ, vẽ nắn nót từng nét trên quyển tập nhỏ, viết mấy chữ.

"Shuai."

Viết xong, cô bé còn không quá tự tin nghiêng đầu một cái.

Chữ này quá khó viết.

Gặp được chữ không biết viết, cô bé luôn viết phiên âm hoặc trực tiếp lướt qua luôn. Nhưng cô cũng không thường viết phiên âm của chữ này, không biết mình viết đúng không.

"Bị ngã sao?" Lệ Bạc Thâm thấy được phiên âm cô bé viết thì xác nhận lại.

Tiểu Tinh Tinh gật gật đầu.

Lệ Bạc Thâm nhẹ nhàng chạm vào chỗ bị thương: “Cô giáo bôi thuốc cho con chưa?"

Tiểu Tinh Tinh gật đầu.

Lệ Bạc Thâm gật đầu, lại nhìn bàn tay nhỏ trắng nõn của cô rồi nói: "Vết bầm này mất vài ngày mới khỏi, ba giúp con bôi thuốc được không?"

Tiểu Tinh Tinh không từ chối.

Lệ Bạc Thâm lập tức cúi người ôm lấy con bé, sau đó xuống lầu.

Đến đại sảnh, hắn đặt con bé lên đùi, ngồi trên ghế sa lon bảo thím Trương: “Lấy hòm thuốc lại đây."

Thím Trương nhận lệnh rất nhanh đã đưa hòm thuốc tới.

Lệ Bạc Thâm lấy ra một chai xịt từ trong đó rồi phun lên vết thương của cô bé, sau đó đưa tay xoa bóp một lát.

Vết bầm này hơi nặng, mặc dù đã qua nửa ngày mà giờ đụng phải vẫn còn đau. Tiểu Tinh Tinh cũng không quấy, chỉ nhếch miệng, đôi mày nhỏ thanh tú chau lại thành một nắm.

Thỉnh thoảng Lệ Bạc Thâm quan sát nét mặt của cô bé, xem cô có đau hay không.

Thấy dáng vẻ cô bé cau mày, hắn không khỏi hơi hoảng hốt. Bộ dạng nghiêm túc của con bé có vài phần tương tự với người phụ nữ kia.

Phát giác ánh mắt của ba có hơi kì lạ, Tiểu Tinh Tinh không hiểu gì mà ngước mắt, liếc một cái liền thấy bờ môi bị rách của ba, cô bé không khỏi nghi hoặc chỉ chỉ.

Hàm ý rất rõ ràng, là hỏi tại sao hắn lại bị thương.

Lệ Bạc Thâm hiểu ý cô bé, lập tức trấn an nắm chặt bàn tay nhỏ và nói: "Không có gì, bị một con mèo hoang cắn một cái."

Mèo hoang?

Tiểu Tinh Tinh càng nghi hoặc, nắm giấy bút có sẵn trên bàn rồi viết một câu: “Mèo, ở đâu ra?"

Mặt Lệ Bạc Thâm hơi trầm xuống: “Chạy về từ nước ngoài."

Nói xong, hắn không muốn nhắc đến người phụ nữ kia nữa, sợ mình không đè nén được lửa giận trước mặt con gái.

Thấy con bé vẫn mờ mịt, hắn trực tiếp đưa tay tịch thu giấy bút: “Không nói nữa, đã đến giờ rồi, ba dẫn con đi ngủ."

Mặc dù Tiểu Tinh Tinh vẫn hiếu kì, nhưng ba nói như thế thì cô cũng không hỏi, ngoan ngoãn để ba ôm lên lầu.

...

Lúc Giang Nguyễn Nguyễn trở về thì hai đứa nhỏ vẫn còn chưa ngủ, Tịch Mộ Vi đang xem TV với tụi nhỏ trong phòng khách.

Thấy cô vào cửa, hai đứa nhóc lập tức dời mắt khỏi TV, vội chạy tới: “Mẹ!"

Giang Nguyễn Nguyễn cười sờ sờ đầu tụi nhỏ.

"Cậu uống rượu à?" Triều Triều ngửi thấy mùi rượu trên người cô, cau mũi một cái: “Tớ đi ngâm chút trà giải rượu cho, sáng mai thức dậy sẽ không đau đầu ."

Nói xong, cô quay người tiến vào phòng bếp.

Mộ Mộ kéo cô đến sa lon ngồi xuống rồi tự nhảy lên ngồi trên đùi mẹ, ngoan ngoãn ấn huyệt thái dương cho cô: “Con xoa bóp cho mẹ, mẹ sẽ không khó chịu."

Tịch Mộ Vi nhìn hai đứa nhóc còn nhỏ mà đã hiểu chuyện như thế, ao ước đến mức mắt sáng lên: “Sao con nuôi của tôi lại hiểu chuyện thế này?"

Giang Nguyễn Nguyễn cười nhìn cô: “Thích à? Cũng sinh một đứa đi."

Nghe vậy, Tịch Mộ Vi lắc đầu liên tục: “Thôi bỏ đi, sinh ra chưa chắc hiểu chuyện như Triều Triều, Mộ Mộ, tớ muốn trộm hai đứa nhà cậu thôi."

Mộ Mộ ấn huyệt thái dương cho mẹ, nhưng vẫn không quên trấn an mẹ nuôi: “Mẹ nuôi, không cần trộm, nếu mẹ uống say thì con với anh hai nhất định cũng chăm sóc mẹ như vậy."

Tịch Mộ Vi chỉ muốn ôm lấy cậu nhóc hôn một cái, nhưng ngại hai cậu đang bận rộn nên chỉ có thể khắc chế nói một câu: “Hai cục cưng thật tốt, mẹ yêu các con chết thôi!"

Giang Nguyễn Nguyễn bị cô ấy làm buồn nôn đến run lên một chút, nhận lấy trà giải rượu do Triều Triều bưng tới rồi uống từng ngụm từng ngụm nhỏ.

Uống trà xong, thời gian đã không còn sớm.

"Được rồi, mẹ không sao, hai con mau đi nghỉ ngơi đi!" Giang Nguyễn Nguyễn hôn lên trán hai đứa nhỏ một cái.

Hai cậu nhóc gật gật đầu rồi chúc Tịch Mộ Vi ngủ ngon, ngoan ngoãn lên lầu.
Chương 22 Trong mộng đều là hắn

Sau khi hai đứa nhóc lên lầu, nụ cười trên mặt Giang Nguyễn Nguyễn dần dần tắt.

"Thế nào? Có tâm sự gì à?" Tịch Mộ Vi tắt TV, lại gần quan tâm hỏi.

Giang Nguyễn Nguyễn chần chờ một lát, tránh nặng tìm nhẹ nói lại chuyện tối nay: “Vừa rồi lúc ăn cơm, gặp phải Lệ Bạc Thâm."

Trừ Tịch Mộ Vi ra, cô không có ai để tâm sự về chuyện sáu năm trước cả.

Nghe vậy, Tịch Mộ Vi hơi sửng sốt, nhịn không được thổn thức: “Rốt cuộc hai người là nghiệt duyên gì vậy... Hải Thành lớn như thế, tớ còn nghĩ hai người không chủ động tìm đối phương thì khả năng gặp mặt gần như bằng không."

Giang Nguyễn Nguyễn rũ mắt xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì.

"Cho nên sau khi gặp anh ta, bây giờ cậu suy nghĩ thế nào?" Tịch Mộ Vi vội hỏi.

Giang Nguyễn Nguyễn nhếch môi: “Tớ có thể nghĩ thế nào, tớ và anh ta đã sớm kết thúc vào sáu năm trước, hiện tại chẳng qua chỉ là người dưng thôi, tớ sẽ không bị anh ta ảnh hưởng nữa, những ngày tháng sau này tớ chỉ muốn chăm sóc tốt cho Triều Triều và Mộ Mộ, để tụi nó được sống thật tốt."

Nghe ra có vẻ cọ đã nghĩ thoáng.

Tịch Mộ Vi nhẹ nhàng thở ra, cười vỗ nhẹ lên vai bạn thân mình: “Như vậy rất tốt, cậu giỏi như thế còn có không ít người theo đuổi, cậu từ từ chọn, chúng ta không cần thứ cặn bã đó!"

Giang Nguyễn Nguyễn khẽ gật đầu không muốn tiếp tục đề tài này nữa lập tức thay đổi câu chuyện: “Đúng rồi, từ hồi về nước đến giờ tớ chưa kịp mua xe, tiệc chào mừng hôm nay toàn đi ké xe đồng nghiệp cảm thấy không tiện lắm. Sáng mai cậu có rảnh không, giúp tớ đi chọn xe được không?"

Tịch Mộ Vi cũng bị dời lực chú ý, nghe cô muốn mua xe thì cảm thấy không hiểu nổi: “Mua xe cái gì, trong ga-ra của tớ có mấy chiếc, cậu trực tiếp chọn một chiếc là được."

Giang Nguyễn Nguyễn cười nhướng mày: “Tốt như thế?"

Hai người liếc nhau, Tịch Mộ Vi hào phóng ôm cổ của cô, thề thốt nói: "Đó là đương nhiên, ai bảo cậu là mẹ ruột của con nuôi tớ? Của tớ cũng là của cậu!"

"Vậy tớ không khách sáo." Giang Nguyễn Nguyễn cười nói.

Hai người trò chuyện thêm một lát, thấy thời gian đã rất muộn, Tịch Mộ Vi mới lề mà lề mề về phòng sát vách.

Giang Nguyễn Nguyễn rửa mặt xong thì nằm xuống giường nhưng lại ngủ không được.

Cô cứ quay qua quay lại hồi lâu, cuối cùng mới tiến vào mộng đẹp. Trong mơ hồ, cô như trở lại gian phòng không người trong Vọng Giang Lâu.

Cô bị người ta ép vào góc tường, trước mặt là khuôn mặt tuấn tú phóng đại của Lệ Bạc Thâm, hắn nguy hiểm híp mắt lại bước tới gần cô.

Ngay vào lúc môi hai người sắp chạm vào nhau, Giang Nguyễn Nguyễn đột nhiên bừng tỉnh, trên người đã chảy đầy mồ hôi lạnh.

Bởi vì giấc mộng kia, cô gần như cả đêm không ngủ.

Sáng hôm sau, Giang Nguyễn Nguyễn mang hai quầng thâm ngồi bên bàn ăn cơm với hai đứa nhóc.

"Mẹ, đêm qua mẹ ngủ không ngon sao?" Triều Triều nhìn thấy quầng thâm dưới mắt mẹ thì quan tâm hỏi.

Giang Nguyễn Nguyễn giật mình, lại nghĩ tới giấc mộng kia, qua mấy giây mới cười cười như không có việc gì: “Ừm, hôm qua xem tư liệu không cẩn thận nên xem muộn quá."

Hai đứa nhóc luôn nhạy cảm, Giang Nguyễn Nguyễn sợ tụi nhỏ hỏi nữa nên nói xong liền giả bộ cúi thấp đầu xuống.

Thấy thế, hai nhỏ chỉ nghi ngờ liếc nhau một cái nhưng cũng không hỏi nữa, chỉ căn dặn một câu: “Mẹ đừng làm việc quá sức, phải để ý sức khoẻ mới được nha!"

Giang Nguyễn Nguyễn cười gật đầu đồng ý.

Ăn xong bữa sáng, Giang Nguyễn Nguyễn lại dẫn hai đứa nhóc đi đến chỗ Tịch Mộ Vi lấy xe.

"Tùy ý chọn, không cần khách sáo với tớ." Tịch Mộ Vi mang họ đi đến gara, cầm một chuỗi chìa khóa trong tay, bày ra dáng vẻ đại gia.

Hai đứa nhóc còn nhỏ, nhưng cũng biết không ít xe xịn, nhìn thấy những chiếc xe trong ga-ra thì tâng bốc mà vỗ tay: “Mẹ nuôi thật hào phóng!"

Giang Nguyễn Nguyễn đi dạo một vòng chọn một chiếc Mercedes-Benz trung đẳng giá trị hơn một trăm vạn. Tịch Mộ Vi không nói hai lời đã đưa chìa khóa cho cô.

Lấy được xe, Giang Nguyễn Nguyễn đích thân lái xe đưa hai đứa nhóc đến trường.

"Tạm biệt mẹ! Đừng để mệt mỏi quá nha!" Sau khi xuống xe, hai đứa nhóc ngoan ngoãn tạm biệt cô.

Giang Nguyễn Nguyễn sờ sờ đầu tụi nó: “Các con cũng vậy, ở trường phải ngoan, đêm nay mẹ tới đón tụi con."

Hai đứa nhóc gật gật đầu, sóng vai tiến vào trường học.

Nhìn bóng lưng tụi nhỏ biến mất trong tầm mắt, Giang Nguyễn Nguyễn mới quay người lên xe, đề máy rồi chậm rãi rời khỏi cổng trường.

Hai phút sau, có một chiếc Rolls-Royce chầm chậm đậu trước cửa vườn trẻ.

Lộ Khiêm bước xuống, cẩn thận mở cửa ôm vị công chúa nhỏ xuống xe.

Hai chân Tiểu Tinh Tinh đặt xuống đất, quay đầu khoát tay tạm biệt ba.

"Đi vào đi." Lệ Bạc Thâm sờ sờ đầu con bé, giọng nói ôn hòa.

Nghe ba nói vậy, Tiểu Tinh Tinh khẽ gật đầu rồi quay người chạy vào nhà trẻ.

Trong xe, nhìn thấy bóng lưng Tiểu Tinh Tinh rời đi, trong mắt Lệ Bạc Thâm lộ ra mấy phần hoài nghi. So với bình thường, hôm nay nhìn Tiểu Tinh Tinh vui vẻ lên không ít.

Có lẽ là ở chung với các bạn nhỏ trong nhà trẻ nhiều nên con bé từ từ mở lòng hơn, xem ra bác sĩ tâm lý nói không sai, để con bé tiếp xúc thêm với đám bạn cùng tuổi thì bệnh tự kỷ sẽ chậm rãi giảm bớt.
Chương 23 Muốn hủy bỏ hôn ước

Nhìn thấy Tiểu Tinh Tinh được giáo viên đưa về, Lệ Bạc Thâm mới thu hồi ánh mắt lại và ra lệnh với Lộ Khiêm: "Đi thôi."

Lộ Khiêm gật đầu, lấy xe đi đến Lệ thị.

Sau khi đến công ty, Lệ Bạc Thâm như ngựa không dừng vó* tham dự cuộc họp cấp cao.(*có nghĩa là tiến về phía trước mà không dừng lại)

Khi cuộc họp kết thúc thì đã hơn một tiếng trôi qua.

Lệ Bạc Thâm trực tiếp quay trở lại văn phòng.

“Bạc Thâm, anh về rồi à.”

Mới vừa vào cửa, đã nghe thấy giọng nói của Phó Vi Trữ.

Nghe vậy, Lệ Bạc Thâm khẽ cau mày.

Chỉ nhìn thấy Phó Vi Trữ mặc một thân vest đen, mỉm cười đứng trước bàn làm việc, hình như cô ta đã đợi ở đó được một lúc rồi.

"Cô tới đây từ lúc nào?” Lệ Bạc Thâm hỏi.

Hắn sải bước đi về phía sau bàn làm việc, ánh mắt quét qua sấp tài liệu trên bàn, cuối cùng dừng ánh mắt trên mặt Phó Vi Trữ.

Nhìn thấy hắn ngồi xuống, Phó Vi Trữ cũng ngồi xuống với nụ cười ôn hòa: “Em chỉ vừa mới đến thôi, nghe Lộ Khiêm nói anh đi họp."

Nói xong, cô ta đột nhiên liếc mắt thấy vết thương trên khéo miệng Lệ Bạc Thâm, hỏi: "Miệng của anh… làm sao bị thương vậy?"

Lệ Bạc Thâm nghĩ lại những chuyện xảy ra ngày hôm qua, trong mắt liền hiện lên một tia không vui, giọng điệu lạnh lùng: "Là do tôi sơ ý cắn phải mà thôi, không cần phải ngạc nhiên như vậy."

Phó Vi Trữ bán tín bán nghi gật đầu, tự an ủi mình rằng trong những năm này, ngoại trừ mình ra, Lệ Bạc Thâm không có người phụ nữ nào khác, cho nên hẳn là vết thương này chắc chắn không như cô ta tưởng tượng đâu.

Nghĩ đến đây, cô ta mới miễn cưỡng yên lòng.

"Có chuyện gì?" Lệ Bạc Thâm lạnh lùng hỏi.

Nghe vậy, Phó Vi Trữ thu hồi suy nghĩ của mình lại, cười nói: “Quả thực có chút công việc. Dự án lúc trước hai chúng ta hợp tác với nhau ấy, chỉ kém một chút nữa là ký hợp đồng rồi nên hôm nay em tới đây để xác nhận lại với anh còn điều kiện nào khác không? Ngoài ra, ba mẹ em nói tối nay muốn mời anh ăn cơm, chú và dì cũng có mặt. Không biết anh có thời gian không?"

Bữa cơm này cố ý mời cả ba mẹ của hắn đến, bày ra thế trận lớn như vậy chủ yếu là vì muốn thúc giục hắn kết hôn.

Lệ Bạc Thâm liếc cô ta một cái, lông mày hắn hơi nhíu lại, giọng điệu rất lạnh lùng đáp: "Giúp tôi chuyển lời với bác trai bác gái rằng tối nay tôi có tiệc xã giao, không có thời gian đến ăn cơm."

Nụ cười trên mặt Phó Vi Trữ liền cứng đờ, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì nữa.

Mục đích của bữa cơm tối nay là để thúc giục cô kết hôn với Lệ Bạc Thâm.

Đáng lẽ chuyện này đã phải giải quyết xong từ vài năm trước.

Nhưng mà đợi mãi Giang Nguyễn Nguyễn mới rời đi, sau đó Lệ Bạc Thâm lại dùng lí do công việc để tạm hoãn hôn lễ.

Cuối cùng nữa, hắn lại lấy Tiểu Tinh Tinh ra làm cái cớ để tiếp tục trì hoãn việc cưới cô ta!

Tính đến nay cũng đã sáu năm rồi!

Cô ta đã chờ đợi nhiều năm như vậy rồi nhưng vẫn chưa có kết quả, làm sao cô ta có thể không sốt ruột được cơ chứ?

Cho đến hôm nay, Lệ Bạc Thâm vẫn còn ý định trì hoãn chuyện này lại...

Phó Vi Trữ cay đắng nhếch khóe môi, nhìn người đàn ông trước mặt: "Bạc Thâm, em đã đợi sáu năm rồi, một người phụ nữ làm sao có nhiều lần sáu năm được chứ? Đương nhiên em sẽ nguyện ý vì anh mà chờ đợi, nhưng nếu chúng ta là định mệnh của nhau thì tại sao anh lại ngần ngại kết hôn với em chứ? Ít nhất việc chúng ta kết hôn sẽ làm cho trưởng bối cả hai yên tâm hơn, không phải sao?"

Nói xong, Phó Vi Trữ cẩn thận quan sát sắc mặt của Lệ Bạc Thâm, thấy hắn vẫn không hề động lòng, vì vậy cô ta dũng cảm nói thêm: "Chuyện kết hôn này, ngay từ đầu chúng ta đã lên kế hoạch rồi, vì sao…"

"Quả thật tôi đã hứa sẽ cưới cô."

Lệ Bạc Thâm lạnh lùng cắt ngang câu hỏi của cô ta: “Nhưng cô hẳn cũng phải biết rất rõ lời hứa này đến từ đâu.”

Phó Vi Trữ nhìn thấy ánh mắt của hắn, trong lòng chợt nảy ra một cảm giác căng thẳng khó hiểu.

"Tôi cảm thấy mấy năm nay nhà họ Lệ tôi đã bồi thường cho nhà họ Phó cô đã đủ rồi, thậm chí còn vượt xa ngoài giá trị cuộc hôn nhân mà cô mong muốn. Cho dù cuộc hôn nhân này không được thực hiện thì cũng không ai có quyền nói gì."

Giọng điệu Lệ Bạc Thâm không có chút gợn sóng. Rõ ràng đây là điều hắn đã lên ý định từ lâu.

Nghe vậy, Phó Vi Trữ khó lòng mà chấp nhận được mà trợn to hai mắt, trong lòng tràn ngập hoảng sợ.

Ý định của Lệ Bạc Thâm rõ ràng là muốn chấm dứt hôn ước giữa hai gia đình bọn họ!
Chương 24 Cô ta vẫn còn cơ hội

Lệ Bạc Thâm nói xong câu nói kia thì không thèm để ý đến phản ứng của Phó Vi Trữ nữa.

Ban đầu, lý do hắn quyết định kết hôn với Phó Vi Trữ là vì để báo đáp ơn cứu mạng của ông nội cô ta.

Vì lý do này nên hắn mới tạo mối quan hệ thân thiết với nhà họ Phó, đến mức khi các trưởng bối đề nghị hắn kết hôn với Phó Vi Trữ hắn cũng gật đầu chấp nhận không chút do dự.

Thậm chí hắn còn cảm thấy Phó Vi Trữ chính là Bạch Nguyệt Quang trong lòng mình.

Chỉ sau khi nhận được tin người phụ nữ kia ra đi không lời từ biệt, hắn mới nhận ra tình cảm bản thân dành cho Phó Vi Trữ hoàn toàn không phải là tình yêu như hắn hằng tưởng tượng.

Về sau, trưởng bối hai nhà đã nhiều lần thúc giục hắn tiến hành hôn lễ càng sớm càng tốt nhưng hắn vẫn luôn tìm cớ để gạt chuyện này sang một bên.

Trong sáu năm qua, hắn đã tạo điều kiện thuận lợi nhất cho nhà họ Phó phát triển, hơn nữa còn đồng ý với mọi yêu cầu làm ăn mà nhà họ đưa ra. Tất cả điều đó đều nhằm mục đích báo đáp ơn cứu mạng.

Giờ đây, ơn cứu mạng ngày đó đã đền đáp đủ.

Ít nhất thì hắn không cần phải thực hiện cuộc hôn nhân này nữa.

"Bạc Thâm..."

Phó Vi Trữ nhìn thấy khuôn mặt vô cảm của hắn, giọng cô ta run run như muốn hắn xác nhận lại chuyện này.

Lệ Bạc Thâm nhíu mày, bình tĩnh ngắt lời cô ta: "Để tài liệu xuống đó đi, lát nữa tôi sẽ xem. Bây giờ tôi vẫn còn việc phải làm, nếu không có chuyện gì nữa thì cô có thể đi rồi."

Phó Vi Trữ cắn môi nhìn hắn hồi lâu, thấy hắn vẫn không đổi ý thì hai mắt dần dần đỏ lên, cô ta đè nén phần oan ức cùng với bất mãn trong lòng xuống, đặt tài liệu lên bàn rồi đứng dậy rời đi.

Sau khi ra khỏi Lệ thị, tâm trạng Phó Vi Trữ vô cùng tồi tệ.

Cô ta đã chờ sáu năm nhưng Lệ Bạc Thâm vẫn không chịu cho cô ta câu trả lời, thậm chí hôm nay hắn còn thể hiện ra ý định muốn chấm dứt cái hôn ước này...

Cũng may là cô ta có thể chắc chắn rằng ở bên cạnh Lệ Bạc Thâm vẫn chưa có người phụ nữ nào khác.

Điều đó có nghĩa là cô ta vẫn còn cơ hội!

Nghĩ đến đây, vẻ mặt của Phó Vi Trữ dịu đi một chút.

Đúng, cô ta vẫn còn cơ hội.

Nhưng nếu bây giờ cô ta chọc giận Lệ Bạc Thâm thật thì cuộc hôn nhân này không còn cách nào cứu vãn được.

Phó Vi Trữ tự an ủi mình rồi lên xe.

"Tiểu thư, cô về công ty à?"

Nhìn sắc mặt cô ta không tốt lắm, giọng điệu trợ lý Lâm Thành có phần thận trọng hơn.

Phó Vi Trữ liếc anh ta một cái, nói: “Tôi không về, giờ tôi muốn ra ngoài ăn. Buổi chiều có cuộc hẹn ký hợp đồng với Viện nghiên cứu VR đúng không? Tới lúc đó tôi sẽ quay lại ký hợp đồng."

Lâm Thành gật đầu.

Hai giờ chiều.

Giang Nguyễn Nguyễn và Cố Vân Xuyên khởi hành từ viện nghiên cứu, đi đến địa điểm mà họ đã thỏa thuận với người bán dược liệu.

Trên đường đi, Giang Nguyễn Nguyễn đột nhiên nhớ ra bản thân vẫn chưa tìm hiểu tình hình của đối tác thì nhịn không được hỏi Cố Vân Xuyên: "Tinh hình cụ thể của bên bán dược liệu cho chúng ta ra sao?"

Với tư cách là người phụ trách của viện nghiên cứu, nếu cô không biết gì về bên bán dược liệu thì lúc ký hợp đồng sẽ làm đối phương cảm thấy thái độ của bọn họ không đủ nghiêm túc. Chuyện này rất có thể sẽ ảnh hưởng đến việc hợp tác giữa hai công ty.

Cố Vân Xuyên cũng hiểu được suy nghĩ của cô, anh tỉ mỉ giới thiệu: "Bên bán dược liệu lần này là công ty có quy mô lớn ở Hải Thành, là gia tộc lập nghiệp nhờ ngành kinh doanh dược phẩm. Mặt khác, giá mà công ty dược liệu này đưa ra cũng tương đối ổn so với mặt bằng chung. Công bằng mà nói, vì đối phương biết được sức ảnh hưởng của Viện nghiên cứu VR chúng ta ở nước ngoài nên đã chủ động ngỏ lời hợp tác, thái độ cũng tương đối tốt nên cô cứ yên tâm."

Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyễn gật đầu thở phào nhẹ nhõm: “Tôi biết Hải Thành có mấy công ty cung cấp dược phẩm lớn, theo như lời anh nói thì công ty ký hợp đồng với chúng ta là một trong số họ nhỉ, không biết là nhà nào vậy?"

Cố Vân Xuyên nói: "Nhà họ Phó."
Chương 25 Tại sao lại là cô!

Nhất thời Giang Nguyễn Nguyễn sững cả người.

Nhà họ Phó?

Theo như cô biết, thì toàn bộ Hải Thành chỉ có một nhà họ Phó kinh doanh dược phẩm mà thôi.

Mà vừa vặn, cô cũng đã từng có quan hệ với nhà họ.

Nghĩ đến đây Giang Nguyễn Nguyễn liền cau mày. Cô chỉ hy vọng bản thân không xui xẻo như vậy, gặp phải người mà bản thân không muốn gặp nhất.

Một lúc sau, hai người đến quán cà phê đã hẹn trước đó.

Bên bán dược liệu vẫn chưa đến.

Giang Nguyễn Nguyễn và Cố Vân Xuyên ngồi vào bàn trước, gọi hai tách cà phê, ngồi đợi đối phương đến.

Khoảng mười phút sau, có tiếng gõ cửa.

"Chúng tôi đến rồi."

Cố Vân Xuyên hào hứng nói gì đó với Giang Nguyễn Nguyễn ở bên cạnh.

Giang Nguyễn Nguyễn gật đầu, đứng dậy nói: "Mời vào."

Một lúc sau, cách cửa bị đẩy ra, một giọng nam liền vang lên: “Xin lỗi, chúng tôi đến muộn.”

Giang Nguyễn Nguyễn ngước mắt lên nhìn về phía trước, kết quả là ánh mắt cô và Phó Vi Trữ lại chạm vào nhau.

Trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn thở dài, thầm nghĩ đúng là sợ cái gì thì cái đó liền đến.

Phó Vi Trữ kinh ngạc đến mức mở to hai mắt, trong giọng nói đầy kích động cũng pha chút sắc bén: “Cô…Giang Nguyễn Nguyễn? Tại lại là cô!"

Không phải cô ta đã sớm biến mất rồi sao?

Tại sao bây giờ cô ta lại xuất hiện ở đây?

Nhìn thấy phản ứng của Phó Vi Trữ, Cố Vân Xuyên và Lâm Thành đều kinh ngạc.

Cố Vân Xuyên căn cứ vào việc đối phương là đối tác nên thân thiện hỏi: “Phó tổng, cô quen bác sĩ Giang của chúng tôi sao?”

Vẻ mặt của Phó Vi Trữ lại thay đổi: “Bác sĩ Giang?”

“Vị này chính là tổng phụ trách của viện nghiên cứu chúng tôi, Giang Nguyễn Nguyễn. Cô ấy biết hôm nay là ngày chúng ta ký hợp đồng, nên đặc biệt cùng tôi tham gia buổi ký hợp đồng này. Sự có mặt của cô ấy cũng chính là thành ý của viện nghiên cứu chúng tôi.”

Sắc mặt của Phó Vi Trữ ngày càng khó coi hơn.

Cô ta chỉ muốn biết rốt cuộc Giang Nguyễn Nguyễn trở về từ khi nào thôi!

Sáng nay, là lần đầu tiên trong suốt sáu năm qua Lệ Bạc Thâm đề cập với cô ta về việc chuyện chấm dứt hôn ước. Lẽ nào chuyện này có liên quan đến Giang Nguyễn Nguyễn?

Có khi nào…Hắn đã biết tin Giang Nguyễn Nguyễn trở về rồi không?

Thậm chí bọn họ đã gặp nhau rồi?

Phó Vi Trữ càng nghĩ càng cảm thấy bất an, nhìn Giang Nguyễn Nguyễn trước mặt với vẻ mặt âm trầm bất định.

So với cô ta, vẻ mặt Giang Nguyễn Nguyễn bình tĩnh hơn nhiều, như thể đây là lần đầu tiên cô gặp Phó Vi Trữ vậy.

Cô cau mày mà cắn môi dưới, hỏi thẳng: “Phó tổng, cô còn muốn đàm phán tiếp về việc hợp tác giữa chúng ta hay không?”

Nghe thấy giọng nói của cô, Phó Vi Trữ liền thu hồi dòng suy nghĩ ấy lại, yên lặng nhìn cô vài giây. Sắc mặt của cô ta cũng trở nên lạnh lùng, ánh mắt cũng lộ vẻ nghiền ngẫm: “Đương nhiên rồi, vì bản hợp đồng này mà bác sĩ Cố đã phải làm việc với chúng tôi rất lâu, đương nhiên là tôi cũng không thể nào làm lãng phí công sức của anh ấy được."

Vừa nói xong, cô ta liền gọi người phục vụ tới và gọi thêm bốn tách cà phê nữa.

Trong lúc chờ cà phê, Phó Vi Trữ dùng ánh mắt u ám quét qua người Giang Nguyễn Nguyễn một lần.

Tuy bản thân cô ta không muốn thừa nhận nhưng sáu năm trôi qua, Giang Nguyễn Nguyễn đã thay đổi rất nhiều.

Hiện giờ cô chỉ ngồi nguyên một chỗ nhưng cũng toát ra vẻ sắc sảo khác hẳn với con người cẩn thận dè dặt trước đây. Nhan sắc và cả khí chất của cô gần như lấn át cô ta hẳn một cái đầu.

Còn cô ta thì sao!

Sáu năm trôi qua, vẫn không thể nắm giữ được người đó trong tay. Hiện tại niềm hy vọng ấy lại càng mong manh hơn.

Ý thức được điều này, hai bàn tay mà Phó Vi Trữ đặt dưới thành bàn nắm chặt thành quyền, trong lòng tràn ngập sự ghen tị.

“Tôi rất muốn hợp tác với quý công ty nhưng có điều là giá cả mà chúng ta bàn bạc trước đó, tôi nghĩ giờ nó đã không còn nữa rồi. Đúng lúc hôm nay tổng phụ trách của viện nghiên cứu là bác sĩ Giang cũng tới đây, tôi hy vọng chúng ta có thể đàm lại vấn đề giá cả.”

Phó Vi Trữ nở nụ cười chuyên nghiệp nhưng ánh mắt lại tràn ngập sự lạnh lùng.

Thấy vậy, Cố Vân Xuyên đang định mở miệng thì lại bị Giang Nguyễn Nguyễn ngăn lại, cô bình tĩnh hỏi: “Phó tổng, cô đang có ý gì vậy…?”

"Tôi hy vọng giá cả sẽ tăng lên hai phẩy so với ban đầu."

Phó Vi Trữ lạnh lùng trả lời.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom