• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp (1 Viewer)

  • Chương 1-5

Chương 1 Ly hôn

"Lệ Bạc Thâm, tôi đã gả cho anh được ba năm nhưng anh vẫn chưa từng chạm vào tôi một lần... giờ tôi sẽ tác thành cho anh và Bạch Nguyệt Quang* của anh, tôi từ bỏ cuộc hôn nhân này rồi... Sau đêm nay, anh có thể đi tìm cô ta! Còn hiện tại coi như là bồi thường cho số tình cảm tôi dành cho anh bao nhiêu năm qua đi được không..."

(*Ánh trăng (bạch nguyệt quang) rất đẹp, rất sáng nhưng chúng ta không chạm đến được, không biến thành của riêng mình được và chỉ có thể ngắm nhìn từ xa. Đây là từ dùng để chỉ những người mà chúng ta đã từng thích, nhưng lại không có được họ.)

Sau khi Giang Nguyễn Nguyễn nói xong lời này cô liền lao tới hôn người đàn ông trước mặt, giờ đây cô như con thiêu thân lao vào lửa, vừa điên cuồng lại có chút tuyệt vọng…

Cô biết thủ đoạn của mình thật sự quá ti tiện.

Nhưng mà tình cảm của cô đã ấp ủ từ rất lâu rồi, thật sự rất khó mà buông bỏ được!

Hiện tại, cô chỉ cầu xin chút ít an ủi cuối cùng này mà thôi.

"Giang Nguyễn Nguyễn, cô dám!"

Lệ Bạc Thâm nghiến răng, khuôn mặt vừa tuấn tú lại quyến rũ hiện rõ nét tức giận.

Hắn muốn đẩy người phụ nữ trên người mình ra, nhưng cơn bứt rứt trong cơ thể cứ quấy phá lung tung, gần như nghiền nát hết sự tỉnh táo của hắn.

Người phụ nữ này thật to gan, dám bỏ thuốc hắn!

"Tôi không có lý do gì không dám..."

Khóe mắt Giang Nguyễn Nguyễn chảy ra một giọt lệ, nụ hôn càng lúc càng dồn dập, bàn tay nhỏ bé không có kinh nghiệm sờ soạng bừa bãi trên người đàn ông.

Cô chỉ muốn có được hắn một lần này thôi!

Lệ Bạc Thâm vô cùng tức giận.

Nhưng mà tình hình hiện tại không còn nằm trong tầm kiểm soát của hắn.

Chỉ chốc lát sau, phản ứng bản năng của cơ thể hắn đã bị gọi dậy, cùng với nhiệt độ cơ thể càng tăng lên, sợi dây lý trí cuối cùng còn sót lại trong đầu hắn cuối cùng cũng bị đứt rời.

Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng Giang Nguyễn Nguyễn đã tỉnh dậy.

Cô chịu đựng sự khó chịu trong người, gắng gượng đứng dậy khỏi giường để mặc quần áo, sau đó lại lấy bản thỏa thuận ly hôn đã chuẩn bị từ lâu bên trong ngăn kéo ra, đặt nó lên bàn cạnh giường xong cô lại nhìn thật sâu vào người đàn ông trên giường lần cuối...

"Lệ Bạc Thâm, tôi sẽ giải thoát cho anh. Từ nay về sau, chúng ta đường ai nấy đi, không liên quan gì đến nhau!"

Giang Nguyễn Nguyễn thì thào nói ra những lời này, sau đó thu hồi ánh mắt xoay người rời đi.

Khi cô bước ra khỏi nhà họ Lệ, lòng cô chỉ tràn đầy chua xót và khổ sở

Cô đã yêu Lệ Bạc Thâm được bảy năm!

Từ lúc còn đi học cho đến lúc ra trường cô vẫn nhớ mãi không quên hắn.

Mong muốn lớn nhất của cô chính là có thể gả cho hắn!

Ấy thế mà, Lệ Bạc Thâm lại ghét cô...

Thời gian cụ thể lại là ngày cô gả vào cửa nhà hắn!

Khi đó, ông cụ nhà họ Lệ bị bệnh nặng cần phải xung hỉ, may là bát tự của cô phù hợp thế là họ đã chọn trúng cô.

Ba cô và mẹ kế tham tiền nghe tin, không nói một lời đã trực tiếp đóng gói đưa cô tới cửa nhà họ Lệ.

Còn cô thì hạnh phúc đến điên, chỉ một lòng chờ mong đêm tân hôn tới.

Ai ngờ Lệ Bạc Thâm vừa xuất hiện đã tỏ vẻ chán ghét nói: "Giang Nguyễn Nguyễn, hẳn là cô đã biết người tôi muốn kết hôn là Phó Vi Trữ, không phải cô! Chỉ có cô ấy mới đủ tư cách làm vợ tôi, cô không xứng!"

Giang Nguyễn Nguyễn biết Lệ Bạc Thâm không có nghĩa vụ phải thích hay là yêu thương cô.

Nhưng cô vẫn ngây thơ níu giữ hy vọng, nghĩ rằng một ngày nào đó cô sẽ sưởi ấm được trái tim lạnh giá của người đàn ông này.

Trong ba năm kết hôn vừa qua, cô đã làm việc chăm chỉ và cố gắng trở thành một người vợ tốt nhất có thể.

Tối nào cô cũng tự mình xuống bếp để mỗi khi hắn về sẽ có ngay một mâm cơm nóng hổi đang chờ.

Mà mỗi lần dù muộn thế nào, cô cũng kiên trì chờ hắn trở về mới an tâm.

Mỗi khi hắn uống rượu xã giao về đều do cô chăm sóc, không bao giờ giả vờ nhờ ai làm thay bất cứ chuyện gì cả.

Mỗi lần hắn bị bệnh hoặc bị thương cô đều là người lo lắng hơn bất cứ ai trong nhà.

Vào mùa đông hằng năm, cô sẽ là người bật máy sưởi, đun nước nóng cho hắn, sáng sớm cô sẽ dậy sớm làm ấm quần áo cho hắn, hy vọng ngày hôm đó hắn sẽ không bị lạnh...

Nhưng mà, không yêu vẫn là không yêu.

Cho đến hôm trước ngày sinh nhật của cô, Lệ Bạc Thâm ở lại bệnh viện cùng Phó Vi Trữ, cuối cùng cô cũng hiểu.

Tất cả những điều này chỉ là ảo tưởng của một mình cô!

Trái tim của người đàn ông đó, cả đời này cô sẽ không thể nào sưởi ấm được.

Hắn đã thuộc về người phụ nữ khác!

Giang Nguyễn Nguyễn đã hoàn toàn hết hy vọng rồi!

......

Khi Lệ Bạc Thâm tỉnh lại đã là mười giờ sáng.

Sau khi đứng dậy khỏi giường, ý nghĩ đầu tiên trong đầu hắn chính là bóp chết Giang Nguyễn Nguyễn!

Hắn đường đường là tổng giám đốc Lệ thị, là người nổi danh khôn khéo trong giới thương nghiệp, đánh đâu thắng đó không gì cản được, từ trước đến giờ chưa có người nào có thể tính kế hắn, làm hắn chịu thiệt như vậy.

Hắn thật sự không bao giờ ngờ được lần đầu tiên của mình lại rơi vào tay người phụ nữ đó!

Hắn tức giận, tìm kiếm khắp phòng vẫn không tìm thấy bóng dáng người phụ nữ đó đâu, cuối cùng tầm mắt của hắn thoáng nhìn thấy tờ giấy trên bàn cạnh giường.

"Cái gì?"

Lệ Bạc Thâm nhíu mày thật chặt bước tới cầm lên nhìn một cái.

Bốn chữ "thỏa thuận ly hôn" lập tức đập vào mắt.

Đồng tử hắn co rụt lại, vẻ mặt đột nhiên âm trầm hẳn.

Đầu tiên là dùng thủ đoạn lừa hắn phát sinh quan hệ, giờ lại bày trò gửi đơn ly hôn... cô ta đúng là càng ngày càng có nhiều thủ đoạn!

Lệ Bạc Thâm không tin Giang Nguyễn Nguyễn sẽ ly hôn với mình.

Hắn đứng dậy mặc quần áo hẳn hoi rồi đi xuống lầu, toàn thân tỏa ra sát khí chất vấn quản gia: "Ông có nhìn thấy Giang Nguyễn Nguyễn đâu không?"

Quản gia Lý sững sờ, lập tức trả lời: "Thưa thiếu gia, thiếu phu nhân đã rời khỏi nhà lúc tờ mờ sáng, lúc đi còn kéo theo hành lý."

Lệ Bạc Thâm sững sờ...

......

Sáu năm sau.

Nước Y, Viện nghiên cứu y học VR.

Giang Nguyễn Nguyễn vừa đi ra khỏi phòng nghiên cứu đã nghe thấy trợ lý Linda nói: "Bác sĩ Giang, giáo sư Lục có chuyện muốn tìm cô, mời cô đến phòng làm việc của ngài ấy một chuyến."

Giang Nguyễn Nguyễn vừa mới thức cả đêm, vốn dĩ vẫn đã mệt rã rời nhưng nghe nói thế thì cô lập tức giật mình, nhất thời đã tỉnh táo hơn không ít.

"Ổng có nói là chuyện gì không? Sẽ không phải là... thành quả nghiên cứu lại bị hai tiểu ma vương nhà tôi phá hủy nữa đấy chứ?"

"Rõ ràng là như vậy."

Linda đáp lại, trong mắt lại hiện lên một chút đồng tình.

Người cấp trên này của cô làm việc gì cũng nhanh nhẹn dứt khoát, năng lực cao, tuổi còn trẻ, hơn nữa còn là học trò tự hào nhất của đỉnh cao giới y học - Lục Thanh Hồng, người khá nổi tiếng trong giới y học, trong công việc từ trước đến giờ cũng chưa bị ai mắng bao giờ.

Duy chỉ có một lần duy nhất cô phải chịu mắng thay cho hai đứa bé dễ thương nhà mình!

Linda vô thức an ủi: "Lần này cô ở trong phòng thí nghiệm ba ngày liên tiếp không ra ngoài, Triều Triều và Mộ Mộ đều lo lắng cho thân thể cô, ngày nào cũng tới phòng làm việc của giáo sư Lục quăng đồ... Theo như tôi thấy thì mái tóc của giáo sư Lục lại trắng thêm một mớ nữa rồi."

Giang Nguyễn Nguyễn nghe xong thì có chút đau đầu xem lẫn buồn cười.

Sáu năm trước, sau khi rời khỏi nhà họ Lệ cô đã đi thẳng ra nước ngoài!

Vốn dĩ cô dự định sẽ học tập cho thật tốt không ngờ lại nghe tin mình đã mang thai.

Lúc đó, cô cũng rối rắm mãi không biết mình có nên phá nó đi hay không, cuối cùng lúc đến bệnh viện rồi cô lại lùi bước, cô không nỡ.

Cuối cùng cô đã quyết định giữ lại cái thai!

Đáng lẽ là cô đã có ba đứa con, hai trai một gái.

Nhưng trong quá trình sinh nở, đứa con gái đã qua đời vì bị ngạt, chỉ để lại hai đứa con trai bảo bối, tên thân mật gọi là Triều Triều và Mộ Mộ.

Nghĩ đến hai nhóc con có chỉ số IQ khủng bố kia, trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn rất là hạnh phúc.

Rồi lại nghĩ đến việc cô sắp đi chịu mắng cho hai đứa nhóc đó thì tâm trạng của cô lập tức khô héo…
Chương 2 Bỏ vợ bỏ con

Giang Nguyễn Nguyễn nhanh chóng đi tới phòng làm việc của Lục Thanh Hồng.

Vừa bước vào cửa cô đã nhìn thấy hai tiểu ma vương nhà mình đang ngồi trên ghế sofa trong văn phòng giáo sư đung đưa chân.

Thấy cô đi vào, mắt của hai nhóc vụt sáng lên, lập tức tụt khỏi ghế sofa vội vã chạy tới: "Mẹ, cuối cùng mẹ cũng xuất quan rồi! Con còn tưởng mẹ sẽ ở trong phòng nghiên cứu một thời gian nữa chứ!"

"Mẹ vất vả rồi, mẹ có mệt hay không, mẹ mau ngồi xuống đi, con sẽ đấm lưng cho mẹ..."

Vừa nói, hai nhóc vừa chia ra một trái một phải, dẫn Giang Nguyễn Nguyễn đến ghế sofa ngồi xuống.

Giang Nguyễn Nguyễn nhìn hai nhóc ân cần như vậy thì đột nhiên cảm thấy mình bị mắng cũng đáng!

"Bây giờ mới chịu ngoan ngoãn sao, tại sao lúc hack máy tính của tôi không thấy hai nhóc ngoan ngoãn như vậy ta?"

Lục Thanh Hồng ngồi sau bàn làm việc nhìn thấy cảnh này thì giận đến thổi râu trừng mắt.

Triều Triều đúng tình hợp lý nói: "Cái này phải trách giáo sư chứ! Lúc nào giáo sư cũng cho mẹ con làm thêm giờ, giáo sư nhìn mẹ con đi, mẹ con sắp suy dinh dưỡng luôn rồi này!"

"Đúng vậy là... Mẹ con cũng chỉ là một người phàm bằng xương bằng thịt, làm sao có thể để mẹ con tăng ca suốt ngày đêm vậy được chứ?"

Mộ Mộ bên cạnh cũng lên tiếng tán thành, bàn tay nhỏ bé của nhóc chủ động bóp vai Giang Nguyễn Nguyễn trông đáng yêu vô cùng.

Lục Thanh Hồng cười giận dữ: "Đó là do hai nhóc bảo vệ mẹ quá mức đó chứ! Trong viện nghiên cứu này có ai không làm việc như thế chứ?"

Nói xong, ông lắc đầu nhìn Giang Nguyễn Nguyễn: "Tiến độ nghiên cứu lần này thế nào?"

Giang Nguyễn Nguyễn mỉm cười nói: "Rất thuận lợi, em chuẩn bị xong sẽ gửi dữ liệu đến máy tính của thầy ngay."

Nói đến đây cô khẽ ngập ngừng một chút rồi hỏi: "Máy tính của thầy đã khôi phục lại chưa?"

Lục Thanh Hồng giơ tay nắm lấy một nắm tóc, lo lắng nói: "Đã một tiếng trôi qua rồi mà thầy vẫn sửa được này."

Giang Nguyễn Nguyễn cảm thấy buồn cười, cô vỗ vỗ bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của Mộ Mộ: "Đi, khôi phục máy tính của giáo sư về trạng thái ban đầu đi, đừng quậy, lỡ như mất mát dữ liệu quan trọng thì mẹ biết phải làm sao?"

Mộ Mộ vừa nghe vậy lập tức trả lời: "Không có đâu, con có sao lưu lại một bản rồi, hơn nữa còn còn cho thêm rất nhiều biện pháp bảo vệ nữa, làm sao con có thể để mất dữ liệu chứ!"

Nói xong cậu bé lại ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Lục Thanh Hồng bắt đầu khôi phục máy tính cho ông.

Mười ngón tay nhỏ bé của nhóc lại thuần thục đánh xuống hàng loạt mã code…

Sau vài phút, màn hình máy tính nhấp nháy mấy cái rồi ngay lập tức trở về trạng thái ban đầu.

Lục Thanh Hồng nhìn thấy không khỏi khỏi sợ hãi than, chỉ số IQ của hai đứa con trai học trò mình đúng là khủng bố mà!

Triêu Triêu còn nhỏ đã thành thạo các kỹ năng chữa bệnh, có thể phân rõ hơn một ngàn loại dược liệu, thể hiện tài năng độc đáo trong y học hơn nữa còn đặc biệt nhạy bén trong việc đầu tư.

Mộ Mộ thì rất quan tâm đến lập trình, mới bấy nhiêu tuổi đã là một hacker nhỏ, đặc biệt nhạy cảm với những con số hơn nữa cậu nhóc cũng cực kỳ có thiên phú trong việc đầu tư!

Đã vậy vẻ ngoài của hai thằng nhỏ nhóc này cũng rất ưa nhìn, tính cách thì vừa điềm tĩnh lại hoạt bát.

Thế cho nên mỗi lần bị chúng gây sự ông cũng không nỡ mắng câu nào, cuối cùng chỉ có thể mắng sang Giang Nguyễn Nguyễn cho hả giận!

Giang Nguyễn Nguyễn dường như cảm nhận được điều gì đó, lập tức chủ động xin lỗi: "Xin lỗi thầy, mấy đứa nhỏ lại gây rắc rối cho thầy rồi, thầy đừng trách chúng."

Cũng đừng mắng em!

Không thể lúc nào cũng lôi cô ra chịu mắng thay như vậy được!

Nhìn thấy vẻ mặt của cô, Lục Thanh Hồng không khỏi nở nụ cười: "Đừng lo lắng, thầy kêu em đến không phải để mắng mà là thầy có một nhiệm vụ muốn giao cho em! Thầy dự định về nước để thành lập một sở nghiên cứu, chủ yếu vẫn là nghiên cứu về y học! Chỉ là thầy còn rất nhiều việc trong tay, tạm thời không có thời gian để trở về cho nên thầy định cho em về thay thầy!"

Giang Nguyễn Nguyễn không ngờ sẽ có chuyện này, cô có chút do dự.

Trở về nước?

Từ khi ra đi vào sáu năm trước cô đã không nghĩ đến việc sẽ quay trở lại!

Dù sao thì cô cũng không có nhà, không có người quan tâm!

Hơn nữa, cô đã có tình cảm với nơi này rồi.

"Thầy, em..."

Giang Nguyễn Nguyễn vô thức muốn từ chối.

Lục Thanh Hồng ngắt lời: "Nguyễn Nguyễn, thầy biết em không muốn trở về mà mà thầy vẫn hy vọng em suy nghĩ cẩn thận... mấy năm nay em đi theo thầy học y, hẳn là em cũng đã biết trung y thâm thúy đến mức nào! Ở nước ngoài sẽ không có đủ dược liệu để em nghiên cứu. Nhưng về nước thì khác, ở đó có rất nhiều dược liệu cho em thoải mái sử dụng. Điều quan trọng nhất là trong nước còn có rất nhiều gia tộc trung y ẩn mình, mà tất cả bọn họ đều là người tài ba, trong tay họ còn có các truyền thừa y học cổ xưa, không phải em vẫn luôn quan tâm đến chuyện này sao? Cũng vì thế cho nên thầy mới đề nghị em trở về!

Với năng lực của em, tương lai chắc chắn sẽ rất thành công. Hơn nữa bây giờ em cũng đã lột xác rất nhiều, cho dù có gặp phải chuyện gì nữa chắc chắn em vẫn có thể xử lý tốt mà đúng không?"

Giang Nguyễn Nguyễn nghe vậy nhất thời không nói nên lời.

Thật sự là vậy!

Mấy năm qua cô thật sự đã thay đổi rất nhiều, gặp khó khăn không lùi bước, có thể bình tĩnh giải quyết mọi khó khăn mà không hề sợ hãi gì.

Hơn nữa đã sáu năm trôi qua, người đàn ông ... Có lẽ đã kết hôn với Bạch Nguyệt Quang của mình rồi.

Cô có gì phải sợ chứ?

Nghĩ đến đây, Giang Nguyễn Nguyễn hít một hơi rồi gật đầu: "Thầy, em nghe lời thầy, em sẽ về nước."

Lục Thanh Hồng có chút vui vẻ: "Em có thể suy nghĩ nhanh như vậy là tốt rồi! Yên tâm, lần này thầy sẽ để Linda đi theo em đồng thời còn phái theo một đội ngũ chuyên nghiệp hỗ trợ em."

"Vâng, cảm ơn thầy!"

Giang Nguyễn Nguyễn gật đầu.

Khi hai người đang nói chuyện, hai nhóc Mộ Mộ Triều Triều đáng yêu bên cạnh lại liếc nhìn nhau, cả hai đều thấy rõ sự phấn khích trong mắt đối phương.

Cuối cùng mẹ cũng chịu về nước rồi!

Họ đã muốn trở về từ rất lâu rồi!

Dù sao thì.... hai nhóc biết ba mình đang ở trong nước, đồng thời hai nhóc cũng muốn gặp ba!

Đương nhiên là cùng với mong muốn nhìn thấy ba mình, hai nhóc còn rất muốn dạy cho ba một bài học.

Ai bảo ông ấy dám bỏ vợ bỏ con như vậy chứ!

......

Hai ngày sau.

Sân bay quốc tế Hải Thành.

Giang Nguyễn Nguyễn mang theo hai đứa con trai bảo bối của mình, một lần nữa trở về mảnh đất mà cô đã rời xa sáu năm nay.

Mới vừa xuống máy bay, cô dắt tay bọn nhóc đi trên hành lang dẫn ra sảnh ra, lúc này đột nhiên Mộ Mộ kẹp chặt hai chân, kéo vạt váy Giang Nguyễn Nguyễn nói: "Mẹ ơi con buồn tiểu, con cần đi vệ sinh."

Giang Nguyễn Nguyễn và Triều Triều thấy vậy không nhịn được bật cười: "Được rồi, để mẹ dẫn con đi..."

Vừa nói, cô vừa nhịn không được đưa tay xoa đầu cậu bé.

Thế là cậu bé lập tức nhảy dựng lên: "Mẹ, mẹ đừng xoa nữa, con sắp tè ra quần rồi này!"

Giang Nguyễn Nguyễn buồn cười, vội vàng dẫn nhóc đi.

Tới nhà vệ sinh, Triều Triều dẫn em trai đi vào còn Giang Nguyễn Nguyễn sẽ đứng ở cửa trông hành lý. Trong lúc chờ hai đứa nhỏ, cô lại lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho thầy mình để báo bình an.

Đúng lúc này, một giọng nói hơi quen thuộc đột nhiên vang lên bên tai cô.

"Phế vật! Các người nhiều người như vậy, chỉ có một đứa trẻ cũng không trông chừng được, các người còn có thể làm được chuyện gì nữa chứ?"

Nghe giọng người nói đang cực kì tức giận đồng thời vương chút lạnh lùng trầm thấp đặc biệt, dễ nghe vô cùng.

Ngón tay Giang Nguyễn Nguyễn đang đánh chữ trên điện điện thoại lập tức cứng đờ.

Đã sáu năm trôi qua, lúc nghe lại giọng nói này cô lại không cảm thấy xa lạ gì cả, nó quen thuộc đến mức đã khắc sâu vào trong xương cốt của cô.

Giang Nguyễn Nguyễn ngẩng đầu lên, liếc nhìn bóng dáng cao lớn của người đàn ông kia.

Người đó đang đứng cách đó không xa, thân hình cao gầy được bao trọn trong bộ vest đen, đôi chân thon dài cộng với khí chất cao quý khiến hắn cực kỳ nổi bật trong đám đông.

Từ góc nhìn của Giang Nguyễn Nguyễn có thể thấy khuôn mặt hoàn mỹ của hắn.

Đường nét sắc sảo như một kiệt tác được chạm khắc cẩn thận bởi Thiên Chúa, không chút tì vết, đẹp đến mức ánh mặt trời cũng phải khiêm nhường.

Lệ Bạc Thâm!

Trái tim Giang Nguyễn Nguyễn đột nhiên thắt lại!

Cô không ngờ ngay ngày đầu tiên mình về nước sẽ gặp phải người đàn ông này.

Tình cảm vốn đã phủ bụi nhiều năm lại đột nhiên dao động, nhưng cũng rất nhanh chóng lặng im trở lại.

Đôi mắt cô lúc này thật bình tĩnh và lạnh nhạt.

Cuối cùng cô cũng có thể mặt không đổi sắc đối diện với người đàn ông này!

Lúc này, hai đứa nhóc cũng đã bước khỏi nhà vệ sinh, dùng giọng đáng yêu nói với Giang Nguyễn Nguyễn: "Mẹ, chúng con xong rồi!"

Giang Nguyễn Nguyễn hoàn hồn, sợ tới mức trái tim gần như ngừng đập.

Trong đầu hiện lên ý nghĩ phải nhanh chóng rời đi, không thể để Mộ Mộ và Triều Triều gặp người đàn ông này được.

Khuôn mặt của hai đứa con cô rất giống hắn!

Chỉ cần chạm mặt thì mọi chuyện sẽ bại lộ!

Cô không muốn dính líu gì đến người đàn ông đó nữa!

Giang Nguyễn Nguyễn hoảng sợ đến mức nhanh chóng trả lời: "Xong rồi? Vậy thì chúng ta mau đi thôi, đừng để mẹ nuôi của hai đứa đợi lâu."

Sau đó không đợi hai đứa nhỏ trả lời, cô vội vàng kéo hành lý và hai đứa rời đi.

Bên này Lệ Bạc Thâm đang nói chuyện điện thoại, đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc thì không khỏi nhìn qua.

Vừa liếc qua, hắn chỉ thoáng bắt kịp một bóng dáng xinh đẹp.

Giang Nguyễn Nguyên ——!

Có phải là cô ta không?

Cô ta đã trở lại?

Lệ Bạc Thâm lập tức sải bước đuổi theo, nhưng bóng dáng kia đã kịp hòa vào trong đám đông rồi biến mất.

Đôi mắt sâu thẳm của Lệ Bạc Thâm tối sầm, sự tức giận trên mặt càng lúc càng rõ ràng.

Người phụ nữ đó, người đã kiên quyết rời đi tàn nhẫn bỏ rơi cả con cái của mình... Làm sao có thể trở về!
Chương 3 Đứa bé câm đáng yêu

Trên đường rời khỏi sân bay, Giang Nguyễn Nguyễn cảm thấy vô cùng lo lắng, thỉnh thoảng còn quay lại xác nhận xem người đàn ông kia có đi theo hay không.

May mắn thay, cho đến khi họ bước ra khỏi cổng sân bay cũng không nhìn thấy bóng dáng đó nữa.

Giang Nguyễn Nguyễn thở phào nhẹ nhõm.

Hai đứa nhóc được cô dẫn đi thì cảm thấy hơi lạ khi mẹ mình cứ đi ba bước là quay đầu lại một lần.

Có điều nhìn thấy mẹ đang rất lo lắng, hai đứa cũng biết bây giờ không phải là lúc để hỏi nên đã ngoan ngoãn đi theo sau.

"Triều Triều! Mộ Mộ! "

Từ xa xa truyền tới một giọng nữ.

Ba người ngước mắt lên liền nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc lịch sự đứng bên kia đường đang vẫy tay, mỉm cười bước nhanh về phía họ.

Nhìn thấy người tới, trái tim đang căng chặt của Giang Nguyễn Nguyễn từ từ thả lỏng, trên mặt cũng hiện lên nét cười: "Mộ Vi, đã lâu không gặp!"

Tịch Mộ Vi là bạn thân nhất ở trường đại học của cô, hiện tại cô ấy đang làm bác sĩ ở bệnh viện của gia đình mình.

Tịch Mộ Vi nhanh chóng đi đến trước mặt ba mẹ con, vươn tay ôm lấy cô, vừa cười vừa nói: "Đợi mãi mới có cơ hội gặp ba người, thật sự là nhớ chết tớ rồi!"

Giang Nguyễn Nguyễn mỉm cười, nhẹ giọng đáp: "Tớ cũng vậy."

Mấy năm qua họ vẫn giữ liên lạc thường xuyên nhưng hầu hết thời gian chỉ là liên lạc qua internet, rất hiếm khi có cơ hội gặp gỡ trực tiếp.

Tịch Mộ Vi ôm cô thật chặt, sau đó lại ngồi xổm xuống lần lượt ôm hai đứa nhỏ vào lòng: "Bảo bối, hai con có nhớ mẹ không?"

Triều Triều và Mộ Mộ mỉm cười dễ thương, đồng thanh nói: "Tất nhiên là nhớ rồi ạ! Con mong chờ gặp lại mẹ lâu rồi đó! Mẹ nuôi vẫn xinh đẹp như mọi hôm nha!"

"Dẻo miệng!"

Tịch Mộ Vi bị hai bảo bối nhỏ khen đến cười toe toét.

Giang Nguyễn Nguyễn vẫn còn thấy sợ, cô ngước mắt nhìn cửa sân bay rồi lên tiếng thúc giục: "Đừng ở lại đây nữa, có chuyện gì thì chúng ta trở về rồi nói đi."

Tịch Mộ Vi hôn lên mặt hai đứa nhỏ mấy cái rồi mới thỏa mãn đứng dậy, giúp Giang Nguyễn Nguyễn cất hành lý vào xe sau đó chở ba người bọn họ rời đi.

Cùng lúc đó, dáng người thon dài của Lý Bạc Thâm cũng xuất hiện ở lối vào sân bay.

"Từ chối hết việc ở nước ngoài đi.”

Người đàn ông lạnh lùng ra lệnh cho trợ lý ở bên cạnh - Lộ Khiêm.

Lộ Khiêm cúi đầu: "Thiếu gia, tôi đã phái người mở rộng phạm vi tìm kiếm tiểu tiểu thư rồi, cô ấy còn nhỏ như vậy chắc chắn không thể đi xa được, ngài đừng quá lo lắng."

Tiểu tiểu thư vẫn luôn là bảo bối của thiếu gia nhà mình, so với việc tìm kiếm tiểu tiểu thư, số công việc ở nước ngoài kia chẳng tính là gì cả.

Đôi mắt sâu thẳm của Lệ Bạc Thâm tối sầm, không nói lời nào mà sải bước về phía chiếc Maybach bên đường.

Kế đó, chiếc xe đã nhanh chóng lao đi.

......

Một giờ sau, xe của Tịch Mộ Vi đã xuất hiện trong một khu biệt thự bên trong nội thành có tên là 'Đế Đình Phủ'.

Nơi này là nơi Giang Nguyễn Nguyễn nhờ cô ấy tìm giúp.

Bốn người xuống xe, xách hành lý đi theo Tịch Mộ Vi vào nhà mới.

"Hoàn cảnh rất tốt, tớ thích."

Giang Nguyễn Nguyễn rất hài lòng, quay sang hỏi cô bạn thân: "Không ngờ hiệu suất làm việc của cậu lại cao vậy đó."

Tịch Mộ Vi nhướng mày: "Nhà tớ ở bên cạnh này, ông chủ này đã chuyển đến Kinh Đô rồi nên nhà này đang cho thuê lại, vừa hay bị tớ tìm được, sau này chúng ta cũng tiện qua lại hơn."

Giang Nguyễn Nguyễn mỉm cười gật đầu.

Đơn giản thu dọn đồ đạc một chút đã đến giờ cơm.

Tịch Mộ Vi quyết định dẫn ba người bọn họ ra ngoài ăn.

Xe của bọn họ chạy thẳng đến bãi đỗ xe của nhà hàng, chiếc xe vẫn chưa kịp dừng lại thì đột nhiên có một cô bé lao ra từ chỗ tối.

Mắt thấy hai bên sắp đụng vào nhau, Tịch Mộ Vi vội vàng đạp mạnh phanh xe, kinh hãi nhìn cô bé đang ngã ngồi bên ngoài.

Giang Nguyễn Nguyễn cũng hoảng sợ một trận, cô quay đầu nhìn lại hai đứa nhỏ ngồi ghế sau, thấy bọn họ không sao thì cô lập tức mở cửa xe chạy xuống.

Cách đầu xe một bước là một bé gái khoảng bốn, năm tuổi đang ngồi trên mặt đất, vẻ mặt sững sờ, rõ ràng đã bị dọa đến choáng váng.

Giang Nguyễn Nguyễn mềm lòng bước tới, cẩn thận ngồi xổm bên cạnh cô bé, nhẹ nhàng hỏi: "Bạn nhỏ, con có bị thương không?"

Cô bé có làn da trắng nõn, đôi mắt ngấn nước, chiếc mũi cao thẳng trông rất thanh tú, trên người mặc một chiếc váy công chúa màu hồng, tóc thắt thành hai bím tóc nhỏ. Trên tay cô bé còn ôm theo một con búp bê vừa nhìn đã biết giá trị không nhỏ, có lẽ là công chúa nhỏ của nhà nào đó chạy lạc ra đây.

Nghe thấy giọng nói của Giang Nguyễn Nguyễn, cô bé từ từ tỉnh táo lại, rụt rè lắc đầu với cô, ánh mắt có chút cảnh giác.

Nhìn thấy cô bé như vậy, Giang Nguyễn Nguyễn lại càng mềm lòng hơn, cô cẩn thận quan sát thấy cô bé thật sự không bị thương thì mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô duỗi tay ra đỡ bé lên.

Ngay khi cô duỗi tay tới, có vẻ như cô bé rất sợ hãi, cả người co rúm lại, đôi mắt to cũng hiện đầy vẻ sợ sệt.

Động tác của Giang Nguyễn Nguyễn dừng lại, bàn tay đang dang rộng lập tức khựng lại giữa không trung, mỉm cười dịu dàng nói với cô gái nhỏ: "Đừng sợ, dì chỉ muốn đỡ con dậy."

Nói xong, cô lại ngước mắt nhìn xung quanh, khó hiểu nói: "Ba mẹ con đâu? Tại sao con lại ở đây một mình như vậy?"

Cô bé ôm chặt con búp bê trong tay, không nói lời nào mà chỉ lắc đầu với cô.

Giang Nguyễn Nguyễn cau mày, nhất thời không biết nên giao tiếp với cô bé như thế nào.

Tịch Mộ Vi và hai cậu nhóc kia cũng đã xuống xe.

Thấy một hồi lâu rồi mà cô bé vẫn không nói lời nào, Mộ Mộ và Triều Triều liếc nhìn nhau một, trong mắt đều là vẻ hoang mang.

Em gái nhỏ này trông đáng yêu quá, nhưng mà tại sao nói chuyện cả buổi rồi mà em ấy vẫn không lên tiếng, không lẽ em ấy là người câm?
Chương 4 Tốt nhất là chết luôn bên ngoài

Trong đầu Giang Nguyễn Nguyễn cũng hiện lên một suy đoán... Chẳng lẽ cô bé này bị câm sao?

Nghĩ đến khả năng này, cô càng thấy thương cô bé hơn, nhẹ giọng nói: “Nắm tay dì nhé, được không?”

Cô vừa nói vừa đưa tay về phía trước.

Cô bé rụt rè nhìn cô, vẻ mặt dịu đi một chút khi nghe lời cô nói.

Giang Nguyễn Nguyễn cũng không mất kiên nhẫn, cô kiên nhẫn chờ, chờ cô bé từ từ chấp nhận mình.

Cô bé do dự hồi lâu mới ngập ngừng đưa tay về phía Giang Nguyễn Nguyễn.

Giang Nguyễn Nguyễn thấy thế lập tức nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé đó, mỉm cười đỡ bé dậy, nhân lúc đó kiểm tra lại lần nữa cho cô bé.

Cũng bởi vì hành động này mà khoảng cách giữa hai người đã được kéo gần hơn rất nhiều.

Cơ thể cô bé thật mềm mại và còn thơm mùi sữa.

Trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn mềm nhũn, nhìn cô bé này không khỏi làm cô nhớ đến đứa con chết non của mình.

Nếu con bé còn sống, hẳn là cũng sẽ lớn chừng này!

Nghĩ đến đây, trong mắt Giang Nguyễn Nguyễn không khỏi lộ ra một chút đau lòng và tiếc nuối.

Dường như cô bé cũng nhận ra cảm xúc của cô, ngoan ngoãn đứng im không nhúc nhích, còn đôi mắt to tròn kia thì chăm chú nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô.

Mặc dù cô bé biết mình không nên đến gần người lạ nhưng mà dì này thực sự rất xinh đẹp nha…

Hơn nữa không hiểu sao cô bé có cảm giác rất muốn đến gần người này.

Tịch Mộ Vi nhìn thấy cảnh này thì không khỏi kinh ngạc nói: "Cô bé này thật xinh đẹp, dung mạo này không thua kém gì hai bảo bối của chúng ta đâu!"

Giang Nguyễn Nguyễn kiểm tra xong nghe cô ấy nói vậy liền gật đầu: “Có lẽ là con bé bị lạc khỏi gia đình rồi, chúng ta dắt bé đến đồn cảnh sát đi, thử xem có thể liên lạc được với người nhà con bé không”

Nói xong thì cô bé bên cạnh đột nhiên kéo cô một cái.

Giang Nguyễn Nguyễn bối rối cụp mắt xuống.

Chỉ nhìn thấy cô bé đang dùng sức lắc đầu thật mạnh, đôi mắt ngấn nước hơi đỏ lên, như thể sắp khóc đến nơi.

Họ nghĩ là cô bé đang từ chối đề nghị của cô.

Nhìn bộ dạng đáng thương của cô bé, Giang Nguyễn Nguyễn cảm thấy trái tim mình sắp vỡ vụn.

Nhưng mà không còn cách nào khác, cô bé còn nhỏ như vậy, nếu không kịp thời đưa người đến đồn cảnh sát thì họ rất có thể sẽ bị buộc tội bắt cóc.

Giang Nguyễn Nguyễn đau đầu không thôi.

"Không đến đồn cảnh sát cũng được."

Cô ngồi xổm xuống thương lượng với cô bé: "Con có số điện thoại di động của ba mẹ không? Dì có thể gọi cho họ đến rước con về.”

Nghe vậy cô bé không lắc đầu nữa, có điều ánh mắt đã ảm đạm đi.

Qua hồi lâu vẫn không thấy cô bé có phản ứng gì, Giang Nguyễn Nguyễn tưởng bé không biết, đang định hạ quyết tâm đưa bé đến đồn cảnh sát thì cô bé lại bắt đầu cử động.

Giang Nguyễn Nguyễn nhìn bé lấy từ trong túi ra một cây bút và một tờ giấy nhớ nhỏ, bé viết một dãy số lên sau đó ghi thêm chữ ‘ba’ rồi đưa nó cho cô.

Giang Nguyễn Nguyễn giơ tay nhận lấy, lấy điện thoại ra bấm theo dãy số cô bé đưa.

"Thật sự là một cô bé câm."

Triều Triều và Mộ Mộ nhỏ giọng nói.

Giang Nguyễn Nguyễn dừng lại, liếc nhìn hai đứa con trai rồi cảnh cáo: “Không được phép nói em gái như vậy.”

Hai đứa nhỏ lập tức đứng thẳng dậy, chợt cười cười với cô bé.

Cô bé nhìn hai nhóc rồi lại vô thức dựa sát vào người Giang Nguyễn Nguyễn, dùng đôi tay nhỏ bé nắm lấy góc váy của Giang Nguyễn Nguyễn.

Giang Nguyễn Nguyễn cũng không để ý lắm, tiếp tục bấm dãy số vào máy rồi bấm nút gọi...

Trang viên nhà họ Lệ.

Lệ Bạc Thâm mang theo vẻ mặt âm trầm đi vào cửa biệt thự: “Tiểu Tinh Tinh về chưa?”

Quản gia lo lắng đi tới nói: “Chưa ạ, tôi vẫn chưa tìm thấy tiểu tiểu thư ở đâu cả.”

Vừa dứt lời ông ta lập tức cảm nhận được quanh thân thiếu gia nhà mình lại tỏa ra một luồng áp suất thấp.

Đôi môi mỏng lạnh lùng mím thành một đường thẳng, lông mày nhíu chặt.

Nơi nào cần tìm đều đã tìm hết rồi

Tiểu nha đầu đó còn có thể đi đâu được chứ?

Chẳng lẽ, thật sự đã xảy ra chuyện gì rồi?

Khi nghĩ tới khả năng này, bên đầu lông mày Lệ Bạc Thâm từ từ tụ tập một cỗ khí tức cuồng bạo, điên cuồng như muốn hủy diệt cả thế giới.

Lúc này, một cô gái trang điểm lộng lẫy vội vàng từ bên ngoài đi vào, giọng điệu rất lo lắng: "Bạc Thâm, nghe nói Tiểu Tinh Tinh mất tích? Có thật vậy không? Đã tìm được người chưa?”

Người tới là Phó Vi Trữ!

Người mà hắn từng muốn cưới!

Nhưng vào lúc này nhìn thấy cô ta, vẻ mặt hắn lại nghiêm nghị lạ thường, hắn nói: "Vẫn chưa tìm được! Cô đến đúng lúc lắm, tôi có chuyện muốn hỏi cô đây, chiều nay cô vừa nói gì với Tinh Tinh? Làm con bé đang yên đang lành tự nhiên bỏ nhà đi?"

Phó Vi Trữ bị câu hỏi của hắn làm cho sửng sốt, vẻ mặt rất ngạc nhiên, nhìn hắn đáp: "Bạc Thâm, anh nói thế này là có ý gì? Chẳng lẽ là anh đang hoài nghi em đã làm gì Tinh Tinh sao?”

Cô ta dùng ánh mắt bi thương nhìn thẳng hắn: "Em không có làm vậy! Người khác không biết không lẽ anh cũng không biết sao? Mấy năm qua em vẫn luôn coi Tiểu Tinh Tinh như con ruột của mình. Tiểu Tinh Tinh vẫn luôn lạnh lùng với em thế nào em vẫn kiên trì đối xử tốt với con bé, không nói dám nói nặng một lời. Như thế làm sao em có thể làm gì khiến con bé bỏ nhà đi được chứ?"

Nói xong lời này, vẻ mặt cô ta lại thêm vài phần ủy khuất, hốc mắt đỏ hoe, trông vô cùng vô tội.

Có điều trong thâm tâm, nơi mà người khác không thể nhìn thấy cô ta chỉ ước con nhóc đó sẽ không bao giờ quay trở lại!

Thật sự là buổi chiều cô ta có nói mấy lời khó nghe với con nhóc câm đó, cô ta nói, đợi cô ta kết hôn với Lệ Bạc Thâm sẽ sinh ra rất nhiều em trai em gái đáng yêu.

Đến lúc đó Lệ Bạc Thâm sẽ không còn thích cô bé nữa!

Bởi vì con nhóc này bị câm, cô ta sẽ không sợ nó sẽ mách lẻo lại với Lệ Bạc Thâm.

Chỉ có điều cô ta không ngờ con nhóc này lại dám bỏ nhà đi!

Đi rồi cũng tốt!

Đi rồi chết luôn ở bên ngoài càng tốt, tới lúc đó cô ta còn bớt được một gánh nặng!
Chương 5 Rốt cuộc cô cũng đã trở về

Lệ Bạc Thâm lạnh lùng nhìn cô ta vài giây.

Phó Vi Trữ bình tĩnh siết chặt lòng bàn tay của mình, sợ bản thân để lộ ra sơ hở.

"Tốt nhất là như những lời cô nói."

Một lúc sau, Lệ Bạc Thâm mới thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn về phía Lộ Khiêm đang đứng ở một bên: "Có tin tức gì từ cảnh sát không?"

Lộ Khiêm nói với giọng điệu nặng nề: "Tạm thời vẫn chưa có."

Nói xong, anh ta thận trọng nhìn phía Lệ Bạc Thâm, lo lắng hỏi: "Có khi nào tiểu tiểu thư đã bị bắt cóc rồi không?"

Tiểu tiểu thư là người rất được thiếu gia yêu quý và có địa vị cao quý trong nhà họ Lệ. Những năm gần đây, không ít lần bị người khác dòm ngó.

Cũng có lần thiếu chút nữa đã bị bắt cóc đi.

Bây giờ bọn họ tìm mãi vẫn không thấy người đâu cả, thậm chí ngay cả cảnh sát cũng không có tin tức gì khiến Lộ Khiêm không thể không nghĩ đến việc bắt cóc.

Nghe vậy, đôi mắt của Lệ Bạc Thâm đột nhiên tối sầm lại, nghiêm nghị nói: "Tăng thêm nhân lực, mở rộng phạm vi tìm kiếm, nội trong ngày hôm nay phải tìm thấy người."

"Vâng!"

Sự tức giận của hắn đã gần như hóa thành thực thể, Lộ Khiêm hết sức sợ hãi lên tiếng đáp.

Đang lúc anh ta chuẩn bị xoay người đi ra ngoài thì điện thoại di động của Lệ Bạc Thâm vang lên.

Giờ phút này Lệ Bạc Thâm không có tâm trạng đâu mà nghe điện thoại, hắn mất kiên nhẫn lấy điện thoại ra, đang định cúp máy thì nhìn thấy là một số lạ.

Nghĩ tới những gì Lộ Khiêm vừa nói, gân mạch của Lệ Bạc Thâm giật giật, vẻ mặt ngưng đọng trả lời.

Vừa kết nối, một giọng nữ nhẹ nhàng liền truyền đến: "Xin chào."

Nghe được giọng nói này, đôi mắt sâu thẳm của Lệ Bạc Thâm hơi nheo lại, đáy mắt hiện lên một tia nghi ngờ.

Giọng nói này… và người phụ nữ đó, quả thực có chút giống!

Hình bóng nhìn thấy ở sân bay lập tức hiện lên trong đầu hắn...

"Xin chào? Có ai đang nghe máy không?"

Giang Nguyễn Nguyễn đợi nửa ngày vẫn nghe được lời hồi đáp thì bối rối hỏi.

Lệ Bạc Thâm chậm rãi thu hồi suy nghĩ, ngắn gọn đáp: “Ừ.”

m tiết ngắn gọn này hiển nhiên không đủ để Giang Nguyễn Nguyễn nghe ra cái gì.

Thấy đầu dây bên kia có người trả lời thì Giang Nguyễn Nguyễn thở phào nhẹ nhõm: “Xin chào, là thế này, tôi vừa nhặt được một cô bé, cô bé đó cho tôi số điện thoại này, chắc hẳn anh là ba của cô bé đúng không? Hiện tại anh có thời gian tới đón con bé không?"

Giọng nói của người phụ nữ vang lên, vang vọng rõ ràng trong tai Lệ Bạc Thâm.

Cô nói càng nhiều, ánh mắt Lệ Bạc Thâm càng lạnh lùng.

Đợi câu nói cuối cùng rơi xuống, đôi mắt của người đàn ông đã bị bao phủ bởi một lớp sương giá.

Đúng là cô ta rồi!

Cho dù đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, nhưng cái giọng nói này, hắn tuyệt đối sẽ không nhận lầm!

Giang Nguyễn Nguyễn!

Rốt cuộc cô cũng đã trở về!

Lệ Bạc Thâm hung hăng nghiến chặt răng, hạ thấp giọng xuống, hỏi: "Cô đang ở đâu?"

Giang Nguyễn Nguyễn theo bản năng trả lời: "Chúng tôi đang ở Túy Tiên Cư. Tôi và người của tôi đang đợi ở đây, anh có thể trực tiếp đến nhà hàng đón cô bé không?"

"Được, tôi lập tức đến."

Giọng nói vừa dứt, Lệ Bạc Thâm trực tiếp cúp điện thoại, nói với Lộ Khiêm: "Chuẩn bị xe, đi Túy Tiên Cư."

Lộ Khiêm không biết cơn tức giận của thiếu gia nhà mình đến từ đâu nên nhanh chóng đồng ý.

Nhìn màn hình điện thoại tối sầm, trong lòng Giang Nguyễn Nguyễn dâng trào cảm giác khó hiểu.

Giọng nói của người đàn ông vừa rồi có chút khàn khàn.

Nó mang đến cho cô một loại cảm giác quen thuộc không thể giải thích được...

Nhưng mà, Giang Nguyễn Nguyễn nghĩ mãi không ra mình đã nghe thấy giọng nói đó ở đâu nên đành thôi không tiếp tục suy nghĩ nữa.

"Có ai đói chưa vậy?"

Đứng bên ngoài hồi lâu, Tịch Mộ Vi đành phải nói: "Tôi sắp chết đói đến nơi rồi, chúng ta vào ăn cơm trước đi, lát nữa có người tới chúng ta trả con bé về là được."

Giang Nguyễn Nguyễn cười đáp: "Được, vậy chúng ta vào trước đi."

Nói xong, cô lại ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt cô bé, hỏi ý kiến cô bé: "Con có đói bụng không? Dì có thể dẫn con vào đây ăn chút gì không? Chắc là giờ ba con đang trên đường đến đây rồi. Khi nào ông ấy đến dì lại dẫn con ra đây nhé?"

Cô bé nhìn cô vài giây, đôi mắt to của cô bé lấp lánh có chút do dự.

"Nếu con không muốn, dì sẽ ở lại đây đợi cùng con." Giang Nguyễn Nguyễn kiên nhẫn an ủi cô bé.

Nghe vậy, Triều Triều và Mộ Mộ đồng thanh nói: "Chúng con cũng ở đây đợi cùng mẹ!"

Tịch Mộ Vi ôm trán: "Chỉ có mình tôi đói thôi à? Cô bé, chúng ta thật sự không phải người xấu. Có người xấu nào lại dẫn con đi ăn nhà hàng ngon như vậy không? Con cũng đói bụng rồi phải không? Đừng cố chấp nữa, cùng dì đi vào trong được không?"

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào cô bé.

Triều Triều và Mộ Mộ cũng đói rồi, không khỏi đưa ánh mắt chờ mong nhìn em gái.

Cô bé cắn môi dưới, bước hai bước về phía Giang Nguyễn Nguyễn, bé đưa tay nắm lấy tay áo cô rồi gật đầu.

"Không cần miễn cưỡng."

Giang Nguyễn Nguyễn hiểu ý cô bé, lòng lại mềm nhũn cả ra.

Cô bé lắc đầu.

Giang Nguyễn Nguyễn thấy vậy thì mỉm cười sờ đầu cô bé, nắm lấy tay áo cô bé, đứng dậy dẫn đi về phía nhà hàng.

Tịch Mộ Vi dẫn Triều Triều, Mộ Mộ đi theo phía sau, thấy cô bé cứ đeo sát Giang Nguyễn Nguyễn thì nhịn không được nói đùa: "Con bé này, mới vừa rồi còn đề phòng mạnh lắm, tự nhiên giờ lại thân thiết với cậu thế không biết."

Nói xong, lại cảm thán nói tiếp: "Trên đời này, quả nhiên người đẹp đều được nam, nữ, già trẻ yêu thích…."

Giang Nguyễn Nguyễn bị bạn thân trêu chọc thì mỉm cười siết chặt bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô bé, không nói lời nào.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom