• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Độc Chiếm Tiên Thê : Hàn Thiếu Sủng Tận Thiên (1 Viewer)

  • Chương 1281-1290

Chương 1281: Có thể hai đấu hai


Hai lão gia hỏa hai mặt nhìn nhau, nói: “Chuẩn bị bẫy rập cho chúng ta hả?”


Kỷ Hi Nguyệt buồn cười, nói: “Các người lợi hại như vậy, còn sợ hãi bẫy rập à?”


Triệu Húc Hàn châm chọc, cười nói: “Tôi chỉ là không muốn huỷ hoại biệt thự. Ngày mai cảnh sát sẽ đến tra, chẳng phải sẽ phiền toái.”


Hai lão già nhìn lẫn nhau, Một người trong đó nhìn về phía lão Vương bên kia rồi nói: “Ba đấu hai? Tựa hồ không công bằng!”


“Vậy nói điều kiện!” Kỷ Hi Nguyệt cười: “Có thể hai đấu hai!”


“Điều kiện gì?” Một người trong đó hỏi.


“Nếu các ông thắng, chúng ta tự nhiên đã chết, không có gì đáng nói, nhưng nếu chúng ta thắng, hy vọng các ông nói cho chúng ta biết Tôn gia cấu kết với nguyên lão Triệu gia, cả năm nguyên lão đều không trợ giúp gia chủ?” Kỷ Hi Nguyệt nói.


“Ha ha ha, cũng đã biết, không tồi, thông minh hơn nguyên lão Triệu gia. Triệu gia chủ, một gia chủ không được nguyên lão Triệu gia thích thì chú định sẽ nhận bi kịch.” Một người trong đó cười nói.


“Thế nào, đánh cược không?” Kỷ Hi Nguyệt nói: “Nếu không chỉ sợ ba người chúng ta sẽ đánh một ngày một đêm!”


“Được, chúng ta cũng không ngại nói bí mật của nguyên lão Triệu gia cho các người! Rốt cuộc Triệu gia chủ sớm muộn gì cũng là người chết!”


Sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt âm ngoan, ngay sau đó nói: “Chọn đi, sân tennis hay là phòng tập thể thao. Tôi có thể bảo đảm không có bẫy rập, bởi vì trước mặt cường giả, bất cứ bẫy rập nào cũng vô dụng.”


“Phòng tập thể thao đi, chỉ sợ ở sân tennis vẫn sẽ bị người nhìn thấy.” Hai lão già thương lượng một chút rồi nói.


“Mời!” Lão Vương mở cửa, Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt đi trước. Hai lão già lập tức xoay người xuống lầu, cũng đi theo đến cửa vào bên ngoài. Một hàng năm người đều xuống phòng tập thể thao.


Sau khi đi vào trực tiếp đóng lại, lão Vương chỉ đứng bên cạnh xem.


Đây là lúc trước Kỷ Hi Nguyệt đã nói với ông, bởi vì Kỷ Hi Nguyệt muốn thử xem thực lực thật sự của cô và Triệu Húc Hàn. Không đến vạn bất đắc dĩ thì hy vọng lão Vương không cần giúp bọn họ.


Lão Vương hơi khiếp sợ, phải biết rằng khi cao thủ so chiêu, lúc nguy hiểm, cho dù ông muốn cứu thì phỏng chừng cũng sẽ rất khó.


Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt đứng ở mặt đông, hai lão gia hỏa đứng đối diện bọn họ, trong ánh mắt hai bên đều là sát khí.


“Tôn gia có thể xuất động nguyên lão tới giết tôi, tôi thật sự cảm giác vinh hạnh.” Triệu Húc Hàn đột nhiên nói.


Một lão già trong đó nói: “Chúng ta cũng không dự đoán được Triệu gia chủ mạnh như thế, hắc sát lệnh cũng không thể giết anh, chỉ có thể tự thân xuất mã.”


“Nguyên lão Tôn gia rất nhiều hả? Không sợ các ông có đi không có về sao?” Kỷ Hi Nguyệt nói.


“Ha ha ha!” Hai lão già nhìn nhau, sau đó cười ha ha.


Một người trong đó cười xong rồi sau đó nói: “Nguyên lão Tôn gia nhiều hơn Triệu gia một người, nhưng chỉ một người này đã làm Triệu gia không thể làm gì Tôn gia chúng ta.”


“Bây giờ Tôn gia âm thầm liên hợp với nguyên lão Triệu gia, chèn ép việc kinh doanh ở sáu đại khu của Triệu gia xuống, là vì muốn đánh tôi rớt đài à?” Triệu Húc Hàn lạnh lùng hỏi.


“Xem ra Triệu gia chủ đã biết. Tôn gia luôn luôn chỉ kinh doanh giết người. Chẳng qua nếu nguyên lão Triệu gia hợp tác với chúng ta, chúng ta cũng có thể mở ra con đường kinh doanh của tám đại khu.”


Kỷ Hi Nguyệt há to miệng, nói: “Đây không phải giống hổ hoạ bì hả?”


“Các nguyên lão Triệu gia càng thích Tôn gia chúng ta hơn Triệu gia chủ, xem ra Triệu gia chủ cũng đã uy hiếp đến sự tồn tại của bọn họ, nếu không họ cũng sẽ không đi bước này. Chẳng qua Triệu gia thanh to thế lớn, tổn thất một chút thì có sao đâu, xem như chút lòng thành.”





Chương 1282: Các người quá tự tin


Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể lắc đầu, nguyên lão Triệu gia thật sự đều là não tàn ư? Có lẽ những ám vệ này từ nhỏ đã được huấn luyện ra, sau khi làm nguyên lão thì thật sự chính là không có chỉ số thông minh.


Tôn gia lòng muông dạ thú, chỉ cần cho bọn họ ăn thịt, thì họ cũng sẽ không ngại nhiều, nhất định sẽ chậm rãi cắn nuốt Triệu gia. Các nguyên lão Triệu gia thật sự hồ đồ đến mức làm Kỷ Hi Nguyệt cũng không còn lời nào để nói.


“Nghe nhiêu đó đủ hiểu rồi chứ, có thể bắt đầu chưa?” Một lão gia hỏa trong đó nhìn về phía hai người, nói.


“Cảm ơn đã báo cho, sớm muộn gì Triệu gia cũng sẽ thanh lý môn hộ.” Triệu Húc Hàn nói: “Hy vọng đến lúc đó hai vị có thể làm chứng cho chúng ta.”


Hai tên gia hỏa sửng sốt, ngay sau đó cười nói: “Chỉ sợ anh không có cơ hội này!”


Nói rồi hai người đồng thời ra tay nhằm phía Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt.


Chiêu thức của hai người giống nhau như đúc, đôi tay hình thành móng vuốt, nhắm ngay vị trí trái tim của Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt.


Lão Vương ở cửa toàn thân đề phòng. Lão Thôi nói Kỷ Hi Nguyệt là thiên tài hiếm có, cho nên cần phải bảo vệ cô an toàn, tương lai quốc gia sẽ rất cần thiên tài như cô.


Hai nguyên lão cho rằng dù hai người trẻ tuổi có lợi hại thì chẳng qua mạnh hơn những sát thủ trẻ tuổi kia. Rốt cuộc tuổi ở đây, khí công không có năm tháng lắng đọng lại, tăng lên khá khó khăn.


Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt đồng thời lui về phía sau như tia chớp, quả thực như nhất thể. Ngay sau đó nắm tay của hai người cũng đồng thời đánh về phía móng vuốt của hai người đối diện, bởi vì chỉ cần một cái, bọn họ sẽ biết ai có thực lực mạnh.


Hai vị nguyên lão tự nhiên cũng biết, bọn họ càng muốn nhanh chóng giải quyết.


Bốn quyền cơ hồ đồng thời va chạm, một dòng khí nháy mắt khuếch tán ra. Toàn bộ cơ bắp trên mặt lão Vương ở cửa đều run rẩy, cũng may phòng tập thể thao này chiếm địa thế ngầm, cho nên khoảng cách hai bên cũng rất xa.


Nhưng những máy móc đó có lộn một vòng và trượt lui về phía sau.


Hai bên cũng dùng nhất chiêu phân cao thấp, hai lão gia hỏa đồng thời trượt về phía sau ba mét, mà Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn cũng trượt hai mét. Cao thấp phân định, Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn nhìn xem một cái, lộ ra mỉm cười.


“Sao có thể! Sao thực lực hai người mạnh vậy được?” Hai lão gia hỏa không thể tin được nói.


“Không có thực lực thì cũng không dám ở chỗ này chờ chết.” Kỷ Hi Nguyệt cười lạnh một tiếng: “Nếu đã tới thì ở lại đi!” Nói xong cô ra tay trước.


Triệu Húc Hàn cũng lập tức mạnh hơn, lão Vương phía sau đột nhiên cũng phát động công kích.


“Các ngươi chơi xấu!” Sắc mắt lão già bị lão Vương và Kỷ Hi Nguyệt cùng công kích tức khắc đại biến.


Kỷ Hi Nguyệt lắc đầu, nói: “Chúng ta chỉ không muốn lãng phí thời gian mà thôi.”


Lão Vương ra tay cũng vô cùng tàn nhẫn, một trong hai nguyên lão lại ở chỗ phong bế, nháy mắt nguyên lão kia đã chịu đựng không nổi. Nhẫn của Kỷ Hi Nguyệt trực tiếp đâm vào trên cánh tay ông ta ngăn cản.


Lão già biết đã bị thứ gì đâm trúng, nhưng lão Vương còn đang công kích, ông ta đâu có thời gian bận tâm. Sau năm giây, ông ta đầu váng mắt hoa, biết không đúng, nháy mắt đã ngã quỵ trên mặt đất.


Một người khác thấy thế, lập tức muốn chạy trốn. Kỷ Hi Nguyệt và lão Vương tức khắc cắt đứt đường lui.


“Các người quá đê tiện!” Lão già tức giận đến mức kéo xuống chùm đầu màu đen.


“Là các người quá tự tin!” Triệu Húc Hàn cười lạnh, ngay sau đó bổ một chưởng đi qua.


Lão già ngoan cố, trong tay áo bay ra hai cây kim tiền tiêu. Đầu Kỷ Hi Nguyệt nháy mắt nhoáng lên, hiện lên, quay đầu nhìn lại, kim tiền tiêu lại đảo về, cô duỗi tay kẹp lấy.


Hai ngón tay trực tiếp kẹp lấy, sau đó nhanh chóng bắn về lão gia hỏa.





Chương 1283: Đến để bắt bà ta


Lão gia hỏa không nghĩ đến Kỷ Hi Nguyệt sẽ đi bắt ám khí, càng không nghĩ tới cô còn sẽ bắn trở về, tức khắc cánh tay của ông ta trúng chiêu. Triệu Húc Hàn và lão Vương trực tiếp nhào lên, Triệu Húc Hàn một chân đá trúng bụng ông ta.


Cũng chính là vị trí đan điền. Lão giả kêu thảm thiết một tiếng, ôm lấy bụng, hai mắt trừng ra, Triệu Húc Hàn một chân đã phế đi tu vi cả đời của ông ta.


Bắt được hai người, lão Vương trực tiếp giết một người giữ một người, bằng không sẽ trở thành hậu hoạn.


Kỷ Hi Nguyệt nhìn người kia nói: “Vậy giết ông ta đi. Người này đã phế rồi, để lại làm nhân chứng.”


Triệu Húc Hàn gật đầu, lão Vương cũng gật đầu, trực tiếp đến cạnh tên kia ngồi xổm xuống, vươn một đầu ngón tay điểm nhẹ lên huyệt Thái Dương trên đầu lão giả.


Lão gia hỏa nháy mắt mở to mắt, ngay sau đó mang theo một biểu cảm ông ta cũng chưa biết rõ ràng, đôi mắt trợn trắng, cứ vậy chết đi.


Một người khác sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, vội la lên: “Đừng giết tôi, đừng giết tôi.”


Kỷ Hi Nguyệt buồn cười, xem ra mấy lão gia hỏa này vẫn rất sợ chết, thật là cao thủ làm bậy, quá mất mặt. Có lẽ Tôn gia cũng không thể tưởng được nguyên lão của họ không tiền đồ như vậy.


Khóe miệng Triệu Húc Hàn cong lên một tươi cười tà ác. Trong yến hội gia tộc cuối năm, người này chính là minh chứng cho việc nguyên lão Triệu gia và Tôn gia cấu kết.


Mấy ngày tiếp theo, lão Vương vui rạo rực trở về phục mệnh. Chẳng qua nội tâm ông còn khiếp sợ hơn lão Thôi, không nghĩ tới hia người Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn mạnh như thế. Có thể nghĩ, ông cũng không phải đối thủ của bất kì ai trong hai người.


Cũng may bọn họ là bạn, không phải địch, là phúc của Hoa Hạ.


Triệu Húc Hàn bắt đầu trở nên rất bận bởi vì vấn đề kinh doanh của sáu phân khu lớn. Ba người Tiêu Ân thì thành sát thủ của anh, đi sáu khu đánh chết mấy tên Tôn gia ẩn núp ở Triệu gia quấy rối.


Kỷ Hi Nguyệt đang vội vàng đưa ba công ty ra thị trường. Hội nghị gia tộc của Triệu gia là dựa theo nông lịch truyền thống.


Cho nên ngày 1 tháng hai năm sau, giám đốc của tám phân khu lớn đều sẽ tụ tập đến nhà cũ Triệu gia.


Địa điểm này là Triệu Húc Hàn định, bởi vì anh muốn một lưới bắt hết.


Ngày 1 tháng một, Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt lại lần nữa đi tới Paris, gặp Thiết Quý Hoành đầu tiên.


Thiết Quý Hoành gầy rất nhiều, nhưng tinh thần không tồi, nói là do phải ứng phó quá nhiều chuyện. Vốn dĩ anh ta cũng muốn đi Cảng Thành, kết quả việc bên này làm anh ta sứt đầu mẻ trán.


Sau khi hàn huyên tán gẫu thì vào vấn đề chính.


“Đến vì Thiết Thiên Hoa?” Khi Thiết Quý Hoành biết Triệu Húc Hàn muốn tới giết Thiết Thiên Hoa thì vẫn hơi sửng sốt.


Kỷ Hi Nguyệt nói cho anh ta biết nguyên nhân thực sự mẹ Triệu Húc Hàn chết.


“Không thể nào, bà ta là người luyện khí công? Này cũng là ẩn giấu quá sâu rồi đó?” Thiết Quý Hoành bị dọa một cú sốc.


“Tám chín phần mười.” Triệu Húc Hàn nói khẳng định: “Hơn nữa Tết Nguyên Đán Châu Âu, Triệu Hoành Tài sẽ đến gặp Thiết Thiên Hoa. Đây là tin tức đáng tin cậy, vừa lúc tôi đến đây chấm dứt.”


“Anh muốn giết hia người bọn họ?” Thiết Quý Hoành hỏi.


“Đương nhiên, nhưng sẽ không làm cho bọn họ chết thoải mái. Tôi muốn tra tấn bọn họ đến yến hội cuối năm của Triệu gia, làm mọi người biết bọn họ chính là hung thủ giết hại mẹ tôi!” Ánh mắt Triệu Húc Hàn đều là lửa giận thiêu đốt.


“OK, cần tôi trợ giúp cái gì thì anh cứ việc mở miệng.” Thiết Quý Hoành nói.


“Tôi muốn biết hành tung mấy ngày nay của Thiết Thiên Hoa. Triệu Hoành Tài tới, bọn họ nhất định sẽ gặp mặt. Anh là người ở đây nên tương đối tiện hơn.” Triệu Húc Hàn nói.


Thiết Quý Hoành gật đầu, nói: “Vậy hai người nghỉ ngơi trước đi, tôi nhanh chóng tra.”


Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt trở về phòng nghỉ ngơi. Nửa ngày sau, Thiết Quý Hoành trở về nói: “Như hai người dự đoán, Thiết Thiên Hoa và Triệu Hoành Tài đi nước Anh hẹn hò, rất bí mật.”


“Vậy phải mượn máy bay trực thăng của anh.” Triệu Húc Hàn nói.


“Sớm đã sắp xếp, đang chờ phía sau.” Thiết Quý Hoành cười nói.





Chương 1284: Hoạt động hai người (1)


Sau khi Triệu Húc Hàn nói một tiếng cảm ơn thì cùng Kỷ Hi Nguyệt lập tức ngồi trên máy bay trực thăng, đi Luân Đôn nước Anh.


Thiết Thiên Hoa hẹn hò với Triệu Hoành Tài, đối với hai người thì đó là cơ hội tốt nhất để bắt lấy bọn họ.


Chờ sau khi hai người tới rồi Luân Đôn, Thiết Quý Hoành lại gửi tới nơi Thiết Thiên Hoa và Triệu Hoành Tài hẹn hò, vậy mà là một trang viên vùng ngoại thành. Đó là nơi Thiết Thiên Hoa tự mua, không ai biết được, có thể là nơi chuyên môn hẹn hò với Triệu Hoành Tài.


Trang viên không lớn nhưng rất tinh xảo, bốn phía đều là ruộng bậc thang, là nơi cực kì thích hợp dưỡng lão, hoàn cảnh tuyệt đẹp.


Máy bay trực thăng thả bọn họ ở bãi cỏ sau trang viên, tùy thời liên hệ tiếp ứng. Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt đi tới gần trang viên, nhìn bên ngoài rất im ắng, giống như bên trong không có người.


Thời gian lúc này là chạng vạng, hoàng hôn vừa mới hạ xuống nơi chân trời, còn giữ rất nhiều ánh sáng bao phủ toàn bộ trang viên, xa hoa lộng lẫy.


Triệu Húc Hàn nghĩ đến thi cốt của mẹ anh còn ở hậu hoa viên nước Pháp trang nghiêm, mà Thiết Thiên Hoa lại quá sinh hoạt xa hoa như thế, thù hận của anh càng sâu thêm một bậc.


Trang viên là phong cách điền viên kiểu Âu, cửa sổ khắc hoa mở ra, bên trong có bức màn ren màu trắng bay ra, cảm giác rất mộng ảo.


Sau khi Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt tới gần thì phát hiện thật sự không có ai, còn chẳng nhìn thấy cả người hầu và quản gia, toàn bộ trang viên hình như kế Không Thành.


Hai người liếc nhìn lẫn nhau, đi vào cửa sau trang viên đứng đó, đều vểnh tai nghe tiếng động.


Rất nhanh, cửa sổ lầu hai phía đông truyền đến tiếng phụ nữ cười, dáng vẻ rất sung sướng. Ngay sau đó chính là tiếng đàn ông nói chuyện, hai người tựa như nói chuyện với nhau rất vui sướng.


Triệu Húc Hàn chỉ lên phía trên, Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, hai người hướng tới một cửa sổ không có âm thanh, nhảy lên.


Cong thân đáp xuống đất, không phát ra bất cứ tiếng động nào. Hai người ở bên cạnh cửa sổ phát ra tiếng cười của phụ nữ, cho nên Kỷ Hi Nguyệt từ từ đưa đầu nhìn về hướng cửa sổ cách vách.


Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy bộ ngực lộ ra lông ngực của một người đàn ông, đàn ông Hoa Hạ, khá có tuổi, cười rất thoải mái.


Một người đàn bà ngồi trên người ông ta. Bà ta mặc váy ngủ ren màu trắng, tóc dài rối tung, mặt bên nhìn thật sự rất phong tình vạn chủng, trong miệng phát ra tiếng cười phóng đãng mà sung sướng.


Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt co giật, không nghĩ tới Thiết Thiên Hoa ngang nhiên phong tao lớn mật như thế. Như vậy nếu không có ngoài ý muốn thì người đàn ông dưới thân bà ta hẳn là Triệu Hoành Tài, nhìn thấy tuổi hơn bốn mươi, hẳn sẽ không sai.


Hai đôi tay đều đỡ lấy phần eo người đàn bà kia, hình ảnh này nhìn qua dâm đãng không chịu nổi.


Kỷ Hi Nguyệt quay đầu nhìn Triệu Húc Hàn, ngay sau đó trợn trắng mắt.


Triệu Húc Hàn cũng nhìn về hướng đó, tức khắc cả khuôn mặt tuấn tú càng thêm khó coi. Thiết Thiên Hoa yêu đương vụng trộm còn quang minh chính đại như thế.


Anh lấy ra di động, bắt đầu không tiếng động quay video.


Hai người trên giường tựa hồ cũng không có phát hiện, vẫn cảm thấy nơi này sẽ không có người tới. Hơn nữa hai người này hẳn là hàng năm đều sẽ tới đây yêu đương vụng trộm.


“Hoành Tài, anh cảm thấy chúng ta nên đối phó Thiết Quý Hoành thế nào?” Giọng nói Thiết Thiên Hoa đột nhiên trở nên nghiêm túc, không có phóng đãng kiều mị như vừa rồi.


Giọng Triệu Hoành Tài lập tức vang lên, nói: “Trong thời gian ngắn em cũng đụng vào cậu ta không được. Rốt cuộc Thiết gia có cao thủ, quân tử báo thù mười năm không muộn, đạo lý này không phải em hiểu nhất à?”


Thiết Thiên Hoa cười ha ha ha vài cái, nói: “Nói thì nói thế, nhưng Mẫn nhi chết quá thê thảm, nếu người làm mẹ như em không báo thù cho nó, nó sẽ chết không nhắm mắt mất.”


“Vậy còn có Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt, hai người này cũng là hung thủ giết người.” Triệu Hoành Tài nói: “Gần đây Triệu Húc Hàn sứt đầu mẻ trán, việc kinh doanh của sáu khu lớn là gió nổi mây phun, phỏng chừng sang năm cậu ta sẽ không còn là gia chủ, đến lúc đó sẽ bị thu lại ám vệ, xem xem cậu ta còn kiêu ngạo thế nào. Đến lúc đó em giết cậu ta và Kỷ Hi Nguyệt báo thù cũng không chậm đúng không? Hà tất bây giờ phải mạo hiểm làm gì.”





Chương 1285: Hoạt động hai người (2)


Thiết Thiên Hoa nói: “Nói thì nói thế, nhưng gần đây luôn ăn không ngon ngủ không yên. Nếu không phải anh tới, em thật sự sống không nổi nữa.”


“Không phải anh tới rồi à? Đừng gấp, lấy sự thông minh của em, những người này sớm muộn gì đều sẽ chết ở trong tay em, tựa như Hạ Vịnh Hà năm đó!” Triệu Hoành Tài cười lạnh một tiếng.


Thiết Thiên Hoa nói: “Bí mật này chỉ sợ đã không phải bí mật, Triệu Húc Hàn hẳn đã biết hai ta hợp mưu, nếu không Mẫn Nhi sẽ không chết thảm thương đến thế.”


“Biết lại thế nào, có chứng cứ gì không? Còn nữa, giờ bọn họ ốc còn không mang nổi mình ốc, sao có thể đối phó chúng ta? Qua năm nay, Triệu Húc Hàn đã không phải là gia chủ, cậu ta chả là cái rắm gì!” Triệu Hoành Tài cười lạnh.


“Nguyên lão Triệu gia đều đứng phía anh?” Thiết Thiên Hoa cười khanh khách, hỏi.


“Đúng vậy! Anh hiếu kính hiếu thuận bọn họ như thế, bọn họ tự nhiên muốn cho anh làm gia chủ.” Triệu Hoành Tài cười rộ lên: “Yên tâm đi, chờ khi anh làm gia chủ, điều thứ nhất là sẽ giết chết Triệu Húc Hàn. Tuy rằng cậu ta là cháu trai anh, nhưng anh vẫn luôn chán ghét mẹ con bọn họ, cũng hận anh cả mình!”


“Bởi vì Thiết Hồng Nương? Đến bây giờ anh cũng quên không được cô ấy.” Thiết Thiên Hoa cười rất thanh thúy, dáng vẻ tựa như không hề ghen tức.


Triệu Hoành Tài im lặng một chút rồi nói: “Chị dâu cả luôn là người phụ nữ tốt đẹp trong lòng anh, đáng tiếc anh cả chưa bao giờ biết yêu quý cô ấy. Nếu năm đó anh cưới Hồng Nương, anh nhất định cho cô ấy hạnh phúc.”


“Không chiếm được vĩnh viễn là tốt, còn em thì sao?” Thiết Thiên Hoa hỏi: “Anh có yêu em không?”


“Thiên Hoa, tự em cũng biết tại sao hai ta ở bên nhau rồi đó. Nếu không phải em câu dẫn anh thì anh cũng sẽ không lên giường em. Chẳng qua anh rất thích dã tâm và sự ngoan độc của em. Chúng ta cũng đã ở bên nhau mười mấy năm, nhất định là có tình cảm, nhưng vị trí em muốn, anh không có khả năng cho em.” Triệu Hoành Tài nói.


Thiết Thiên Hoa cũng im lặng, nói: “Xem ra anh không chỉ yêu Thiết Hồng Nương mà còn yêu vợ anh. Em chỉ có thể tính là người thứ ba.”


“Vợ anh vì anh sinh nhi dục nữ, anh không thể phản bội cô ấy. Hơn nữa không phải em và gia chủ rất tốt đó sao? Danh hiệu chủ mẫu Úy gia không hề kém hơn chủ mẫu Triệu gia đâu.” Triệu Hoành Tài nói.


“A! Sao so thế được. Triệu gia có tám phân khu, Úy gia có lợi hại đi nữa thì cũng chỉ ở Châu Âu, ở Châu Âu còn không lợi hại bằng Triệu Phiên Vân. Như vậy xem ra, đời này em cũng chỉ chú định ở vị trí này, vĩnh viễn cũng chẳng thể vượt qua Thiết Hồng Nương.” Thiết Thiên Hoa thở dài.


“Em so sánh với cô ấy làm gì.” Triệu Hoành Tài nhíu mày.


Thiết Thiên Hoa nói: “Chúng ta đã nhiều năm như vậy, anh không có tình cảm với em, em lại có tình cảm với anh, chung quy hy vọng một ngày kia em có thể trở thành vợ anh. Nhưng hiện tại xem ra chúng ta cũng chỉ có thể ở bên nhau mấy ngày này mỗi năm.”


“Thiên Hoa, em hà tất chấp nhất mấy thứ này. Em muốn cái gì sau này anh đều cho em là được, chỉ là một cái danh phận mà thôi, em hà tất để ý làm chi.” Triệu Hoành Tài nói.


Thiết Thiên Hoa không nói, bà ta nằm trong ngực Triệu Hoành Tài, ánh mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, sự chua xót và không cam lòng trong lòng cũng chỉ có bà ta tự biết.


“Thiên Hoa, dã tâm của em quá lớn. Từ ngày đầu tiên em tới tìm anh, anh đã biết dã tâm của em, nhưng đủ rồi, thật sự không cần lại suy nghĩ nhiều quá. Anh sẽ đối xử với em tốt, nhưng em ngàn vạn không nên làm ra việc anh không biết.”


Thiết Thiên Hoa lạnh lùng cười nói: “Anh sợ em đối phó vợ và các con của anh hả?”


Triệu Hoành Tài tức khắc cả người lạnh băng nói: “Tốt nhất em không nên đụng vào điểm mấu chốt này.”


“Năm đó anh bảo em giết Hạ Vịnh Hà, sao không phải điểm mấu chốt?” Thiết Thiên Hoa nói làm hàm răng Triệu Húc Hàn bên ngoài đều sắp cắn đứt, quả nhiên là Triệu Hoành Tài sai sử.


Thiết Thiên Hoa ra ý tưởng, Triệu Hoành Tài nhất định đồng ý, cẩu nam nữ thật sự là một đôi gian phu ** phụ.


“Năm đó là năm đó, bây giờ là bây giờ, tất cả đều đã qua, chúng ta cũng đừng nhắc mấy thứ này được không? Chẳng lẽ em muốn ba ngày này đều cãi nhau à?” Tay Triệu Hoành Tài vuốt ve làn da bảo dưỡng không tồi của cô ta.





Chương 1286: Hoạt động hai người (3)


Thiết Thiên Hoa cười duyên, nói: “Xem ra anh cũng thích thân thể của em.”


“Đúng vậy, anh mê luyến thân thể của em, em luôn làm anh dục tiên dục tử, cho nên mỗi năm anh đều sẽ tới, chẳng lẽ nhiêu đó còn chưa đủ?” Trong miệng Triệu Hoành Tài đã phát ra tiếng hôn môi chụt chụt.


Thiết Thiên Hoa cười càng thêm dâm đãng, ngay sau đó hai người lại lần nữa quay cuồng bên nhau.


Triệu Húc Hàn ghi hình và cả ghi âm, liếc mắt nhìn Kỷ Hi Nguyệt một cái. Kỷ Hi Nguyệt không biết giờ đi vào ngay hay nên chờ hai người bên trong vui vẻ xong rồi lại đi vào.


Nhưng Triệu Húc Hàn lại đột nhiên hừ lạnh một tiếng.


Hai người trên giường tức khắc sợ tới mức lập tức tách ra, Thiết Thiên Hoa trực tiếp kéo váy ren lên, nói vọng ra ngoài cửa sổ: “Ai?”


Lúc này Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt mới xoay người tiến vào trong cửa sổ. Triệu Hoành Tài đã phủ chăn lên, xuống giường nhặt quần trên mặt đất rồi quay lưng về phía cửa số mặc lên.


“Triệu Húc Hàn, Kỷ Hi Nguyệt! Sao lại là hai người?” Sắc mặt Thiết Thiên Hoa đại biến.


“Tất nhiên là bắt gian tại giường. Không biết sau khi Úy gia chủ và thím sáu của tôi biết chuyện sẽ đau lòng đến mức nào đâu!” Triệu Húc Hàn lạnh lùng nói.


Đôi mắt Thiết Thiên Hoa nheo lại, nói: “Các người đã tới bao lâu?”


“Tự nhiên là đã xem đã nghe hết.” Triệu Húc Hàn huơ di động: “So với việc các người đã giết hại mẹ tôi thì công bố mấy thứ này ra ngoài chẳng qua cũng chỉ là chút lòng thành.”


Triệu Hoành Tài đã mặc quần vào, xoay người lại, khuôn mặt vặn vẹo, nói: “Triệu Húc Hàn, cậu đừng ngậm máu phun người!”


“Việc chính miệng mình thừa nhận mà còn nói tôi ngậm máu phun người? Chú bảy, tôi thật sự không biết chú có dã tâm lớn như vậy, vẫn luôn muốn ngồi vào vị trí này của tôi. Sao lúc trước không cầu cha tôi nhường cho chú, vậy không tốt hơn à?”


Triệu Húc Hàn nói chuyện âm dương quái khí, Kỷ Hi Nguyệt nghe thì biết trong lòng anh đã càng ngày càng phẫn nộ.


“Hừ! Cha cậu cho tôi mới lạ đó! Anh ta rõ ràng không thích Hồng Nương nhưng cũng cưới! Không cho cô ấy hạnh phúc, loại đàn ông này thì có trách nhiệm gì!” Triệu Hoành Tài rất ngang ngược vô lý.


“Chú giết mẹ tôi vì tư tình của bản thân thì có trách nhiệm hả? Chính mình rõ ràng có dã tâm, câu thông với nguyên lão, chú không làm Triệu gia thất vọng à?” Triệu Húc Hàn cũng phẫn nộ quát lên.


“Có lỗi với Triệu gia? Tôi cũng là người Triệu gia! Tôi nói cho cậu, sau này tôi làm gia chủ sẽ không kém như cậu! Cậu cho rằng mình là cái thá gì! Tiểu tử chưa mọc lông, vậy mà dám nhận vị trí gia chủ! Thật sự cho rằng Triệu gia cũng có thể nghe cậu hả?” Triệu Hoành Tài cười lạnh.


Triệu Húc Hàn còn muốn nói thêm, Kỷ Hi Nguyệt ngắt lời: “Anh Hàn, anh còn tranh cãi gì với loại người ghê tởm này nữa. Loại người này vĩnh viễn sẽ không biết bản thân sai, anh đừng lãng phí miệng lưỡi, trực tiếp giết luôn đi!”


“Giết tôi? Các người dựa vào đâu?” Trong tay Triệu Hoành Tài xuất hiện một khẩu súng lục màu bạc, sắc mặt dữ tợn, nhìn chằm chằm Triệu Húc Hàn.


Kỷ Hi Nguyệt nhìn Triệu Húc Hàn, Triệu Húc Hàn nói: “Giao bà tà cho em!” Bà ta là nói Thiết Thiên Hoa.


“Không thành vấn đề!” Kỷ Hi Nguyệt nói xong, một tay lập tức chụp vào Thiết Thiên Hoa.


Thiết Thiên Hoa trước sau sắc mặt âm trầm, Kỷ Hi Nguyệt vừa động, bà ta đột nhiên bay nhanh lui về phía sau, bại lộ việc bà ta là người luyện khí công.


Triệu Hoành Tài trừng lớn đôi mắt, hơi không thể tin được, nhìn Thiết Thiên Hoa, nói: “Em, em là người luyện khí công.”


“Trước nay em chưa từng nói em không phải! Chẳng qua vốn dĩ em không tính toán bại lộ mà thôi. Kỷ Hi Nguyệt, cô hại chết con gái của tôi, hôm nay nợ máu trả bằng máu đi!” Tức khắc hai tay của bà ta như ưng, nhào về phía Kỷ Hi Nguyệt.


“Chỉ bằng bà!” Kỷ Hi Nguyệt cười lạnh, trực tiếp đá ra một chân.


Mà lúc này tiếng súng cũng vang lên, Triệu Hoành Tài nhắm ngay Triệu Húc Hàn, bắn ra một phát.


Chỉ là Triệu Húc Hàn nghiêng đầu qua một bên, trực tiếp tránh khỏi.


Ngay sau đó, Triệu Húc Hàn trực tiếp nhào tới. Tiếng súng của Triệu Hoành Tài vang lên không ngừng, nhưng Triệu Húc Hàn né tránh toàn bộ. Ngay sau đó, anh đấm một quyền lên đầu, trực tiếp đáng Triệu Hoành Tài hôn mê bất tỉnh.





Chương 1287: Trước mộ mẹ


Kỷ Hi Nguyệt bên này so chiêu với Thiết Thiên Hoa, phát hiện thực lực của Thiết Thiên Hoa cũng không yếu. Chẳng qua sau ba chiêu, bà ta đã bị Kỷ Hi Nguyệt trực tiếp đánh một chưởng ngay vị trí tim, tức khắc không thở được, hôn mê bất tỉnh.


Chờ khi Triệu Hoành Tài và Thiết Thiên Hoa tỉnh lại, nhìn thấy cảnh trước mặt, sợ tới mức sắc mặt cũng tái nhợt.


Hai người bị trói chặt, lưng tựa vào nhau, giờ phút này ngã vào trước một phần mộ


Trên tấm bia của phần mộ đó có khắc tên Hạ Vịnh Hà!


Trước mộ có đốt nhang, hoa tươi và đã bày ra điểm tâm.


Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt quỳ gối, mỗi người một bên. Lúc này ngẩng đầu nhìn về Thiết Thiên Hoa đã tỉnh lại phía trước. Chẳng qua bà ta vừa động, Triệu Hoành Tài cũng động.


“Nơi này, nơi này là trang viên ở Paris?” Triệu Hoành Tài nhìn thấy sau đó kinh hô, nhìn thấy mộ bia càng sợ tới mức cả người run lên vài cái.


“Xem ra chú bảy vẫn còn nhớ rõ. Mỗi năm tôi chỉ dám tới nơi này một lần, chú biết vì sao không?” Ánh mắt lạnh lẽo sắc bén của Triệu Húc Hàn nhìn chằm chằm Triệu Hoành Tài.


Triệu Hoành Tài tự nhiên không dám trả lời, Triệu Húc Hàn tiếp tục nói: “Bởi vì tôi không có mặt mũi nhìn mẹ tôi, bởi vì tôi không thể rửa sạch oan khuất cho mẹ tôi. Chẳng qua từ nay sẽ không thế nữa, tôi sẽ mang theo tro cốt của mẹ về nhà, bởi vì rốt cuộc tôi có thể báo thù cho bà ấy, để bà ấy nhắm mắt.”


Kỷ Hi Nguyệt nhìn vẻ mặt Triệu Húc Hàn đau khổ, cũng đau lòng cho anh. Đây là một tảng đá lớn vẫn luôn đè nặng trong lòng anh từ sau khi anh tám tuổi.


Thiết Thiên Hoa giật giật, ngay sau đó bụng bà ta đau đến mức la to lên, sau đó sắc mặt hoảng sợ nói: “Các người, các người đá làm gì với tôi?”


Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Chẳng làm gì cả, chỉ biến bà thành một người bình thường thôi.”


Triệu Húc Hàn đứng lên, ngay sau đó nheo đôi mắt lại, đột nhiên duỗi tay đè lại đầu Thiết Thiên Hoa. Sắc mặt Thiết Thiên Hoa lập tức tái nhợt, vội la lên: “Cậu muốn làm gì?”


“Làm gì? Đương nhiên là làm bà dạo đầu trước mộ mẹ tôi rồi!” Nói xong anh lập tức ấn đầu bà ta trực tiếp va vào nền xi măng.


Tức khắc Thiết Thiên Hoa kêu thảm thiết ra tiếng, nhưng giãy giụa vô ích. Triệu Húc Hàn liên tục đè đầu bà ta mười lần, Thiết Thiên Hoa đau đến trợn trắng mắt, trán đã máu huyết lẫn lộn, dáng vẻ lập tức sắp hôn mê.


Triệu Hoành Tài đã bị hù chết. Sau khi Triệu Húc Hàn ném Thiết Thiên Hoa xuống, ánh mắt hung tàn nhìn Triệu Hoành Tài, nói: “Chú bảy, chú tự làm hay để tôi giúp chú!”


“Triệu Húc Hàn, cậu đừng quá phận, tôi là chú bảy cậu!” Triệu Hoành Tài sợ hãi nỗi đau da thịt.


“Nơi đó chính là mẹ tôi!” Sắc mặt Triệu Húc Hàn dữ tợn.


Triệu Hoành Tài tức giận đến cả người phát run, ngay sau đó chậm rãi dập đầu xuống, trong miệng nói: “Hạ Vịnh Hà, cô không thể trách tôi! Có trách thì trách chồng cô, anh ta không nên cưới cô, tổn thương Hồng Nương! Cô vui vẻ, nhưng Hồng Nương không vui! Cho nên cô cần phải chết!”


Triệu Húc Hàn đột nhiên dẫm một chân lên trên đầu Triệu Hoành Tài. Triệu Hoành Tài mới vừa ngẩng đầu đã bị đạp xuống, bộp một tiếng giống như bí đao, tức khắc máu tươi chảy ròng, toàn bộ đầu đều đâu nhức tê dại.


Triệu Húc Hàn như phát điên, nắm lấy đầu của ông đập bộp bộp bộp, Triệu Hoành Tài lại hôn mê bất tỉnh.


Kỷ Hi Nguyệt nhìn cũng cảm thấy đau chết, chẳng qua hai người kia xứng đáng, cô hoàn toàn hiểu sự điên cuồng của Triệu Húc Hàn, bởi vì cô cũng muốn làm như vậy. Mẹ cô cũng bị một câu của Thiết Thiên Hoa mà máy bay gặp rủi ro, loại đàn bà ác độc này nên sớm chết sớm siêu sinh, nhưng cũng không thể để bà ta chết thoải mái.


Rất nhanh, Triệu Húc Hàn dùng một tay lôi một người, đi trở về Nghiêm trang. Nghiêm trang thường có tầng hầm ngầm, nhưng không có phòng khảo vấn như của Thiết Quý Hoành, nhưng Triệu Húc Hàn không cần, trực tiếp đánh gãy tay chân hai người.


Kỷ Hi Nguyệt xem toàn bộ quá trình. Rất nhanh bên ngoài có tiếng ô tô, chú hai Triệu Phiên Vân dẫn bốn năm người đàn ông đến đây, đều là thủ hạ thân tín của ông ấy.





Chương 1288: Em không ưu tú


Triệu Húc Hàn để hai người ở tầng hầm ngầm, còn gọi bác sĩ gia đình tới băng bó gãy chân cho bọn họ, bởi vì anh tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ chết dễ dàng.


Sau khi sắp xếp xong tất cả mọi việc, Triệu Phiên Vân trao đổi không ít chuyện với hai người. Quốc tế Úy Lam mất đi Thiết Thiên Hoa, quyền lợi rất nhanh sẽ đến tay Úy Tư Lý. Những việc này Triệu Húc Hàn không lo lắng, có chú hai và Thiết Quý Hoành trợ giúp, Châu Âu sẽ không xảy ra chuyện.


Hơn nữa tháng mười hai tháng một anh cũng sẽ dùng hết biện pháp tăng việc làm ăn của sáu khu lên, thua lỗ một triệu tỷ cũng sẽ được bù đắp lại.


“Húc Hàn, Triệu Hoành Tài như vậy, phía Nhật Hàn lập tức đã không có chủ, vậy phải làm sao đây?” Triệu Phiên Vân nhíu mày hỏi.


Triệu Húc Hàn cười nói: “Đã sớm sắp xếp xong, nếu không cháu cũng sẽ không ra tay ngay lúc này. Cho cháu thời gian hai tháng sắp xếp tất cả, cháu tự nhiên không thể để mọi người thất vọng.”


“Nếu vậy chẳng phải các nguyên lão sẽ lập tức đi ra?” Triệu Phiên Vân vội la lên.


“Tôn gia đã chết một nguyên lão, còn có một người bị cháu giam giữ, cháu sắp sửa chuẩn bị cho mọi người kinh hỉ ở cuộc họp thường niên của Triệu gia, hai vị nguyên lão bên chúng ta đi giết Thiết Quý Hoành cũng không có được ích lợi gì, hiện tại bọn họ hẳn là cũng nóng nảy.”


“Kia có thể chó cùng rứt giậu không?” Triệu Phiên Vân hỏi.


“Nếu thế thì tốt nhất. Chẳng qua cháu cảm thấy sẽ không, bọn họ sẽ phân tích rõ ràng, không hề cứng đối cứng với cháu mà là trực tiếp buộc tội cháu trong buổi họp thường niên.” Triệu Húc Hàn lạnh giọng.


“Đó cũng không phải chuyện tốt, cháu đã có chuẩn bị chưa?”


“Hiển nhiên là có. Họp thường niên sẽ cực kì xuất sắc, chú hai có thể lau mắt mong chờ.” Ánh mắt Triệu Húc Hàn đều là ánh sáng âm u, tất cả đều đã ở trong lòng bàn tay của anh.


Hai ngày sau, Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt trở lại Cảng Thành. Kỷ Hi Nguyệt đang gọi điện thoại với lão Thôi, yêu cầu ngày 3 tháng tám lại mượn lão Vương lần nữa. Lão Thôi tự nhiên rất vui lòng, hỏi cô có chỗ lợi gì, Kỷ Hi Nguyệt nói trước bán cái nhân tình.


Một tháng tiếp theo, Húc Nguyệt đưa ra thị trường, tức khắc nhân bản lên vài lần, rốt cuộc tài sản đạt tới 500 trăm triệu. Lúc Kỷ Hi Nguyệt nói cho Triệu Húc Hàn, Triệu Húc Hàn cười ha ha.


“Tiểu Nguyệt, em thật sự là phúc tinh của anh. Vốn anh còn nghĩ bù đắp vẫn kém tầm 4%, nhưng có bên em rót vào, đến khi họp thường niên, việc kinh doanh của Triệu gia vẫn kiếm tiền như cũ. Anh nhìn xem mấy nguyên lão kia còn buộc tội anh thế nào.” Triệu Húc Hàn vui mừng bế cô lên xoay một vòng.


“Có phải em rất lợi hại, rất biết kiếm tiền không?” Kỷ Hi Nguyệt cười khanh khách, nói.


“Đúng vậy, việc gì em cũng rất lợi hại. Anh cũng cảm thấy bản thân không xứng với em, phải làm sao đây?” Triệu Húc Hàn quả thật có loại cảm giác này, Kỷ Hi Nguyệt quá ưu tú.


“Vậy em sửa lại bớt tốt, bớt ưu tú hơn chút nữa.” Kỷ Hi Nguyệt gãi đầu.


Triệu Húc Hàn dịu dàng sờ đầu cô, nói: “Chỉ cần em không chê anh, anh sẽ cả đời không rời không bỏ.”


Ánh mắt Kỷ Hi Nguyệt sáng lên, nói: “Cho dù không thể sinh con hả?”


“Đúng vậy, cho dù không thể sinh, anh cũng quyết không phụ em.” Sau khi Triệu Húc Hàn sửng sốt thì lập tức nói.


Kỷ Hi Nguyệt tức khắc ôm lấy anh, nói: “Yên tâm, anh sẽ khắc phục. Sau khi chuyện này kết thúc, chúng ta phải thả lỏng ra, chuyên tâm khắc phục bệnh tâm lý của em. Mặc kệ là biện pháp gì cũng đều có thể thử.”


Triệu Húc Hàn gật đầu, nói: “Được, đều nghe theo em.”


Thật ra trong mấy tháng này hai người đã lại thử qua vài lần, nhưng kết quả Triệu Húc Hàn đều rất bi kịch. Anh cảm thấy sớm muộn gì mình cũng mất đi công năng của đàn ông, thật sự là quá đáng giận.


Ông trời trừng phạt anh cũng hơi quá nặng. Chẳng qua mỗi lần nhìn khuôn mặt nhỏ mềm mại xinh đẹp của Kỷ Hi Nguyệt, trong lòng anh lại vô cùng thỏa mãn.





Chương 1289: Họp thường niên ở Triệu gia


Rất nhanh đã đến năm mới ở Hoa Hạ. Cuộc họp thường niên của Triệu gia là ngày 8 tháng hai, đêm 30 ở Hoa Hạ lại ở ngày 10 tháng hai, cho nên họp trước.


giám đốc tám khu lớn của Triệu gia và thủ hạ quan trọng đều bắt đầu dũng mãnh vào Cảng Thành. Lúc này, bởi vì các nguyên lão muốn buộc tội Triệu Húc Hàn nên cũng sẽ đồng thời ra mặt, đây là tin tức La Hi lấy được lúc trở về căn cứ.


Ngày 8 tháng hai, Kỷ Hi Nguyệt mặc lễ phục truyền thống, được Triệu Húc Hàn nắm tay đi vào nhà cũ Triệu gia.


Có hơn 50 người đến, cả đám đều là nhân vật lớn. Có rất nhiều người biết Kỷ Hi Nguyệt, có người cũng không quen, nhưng thấy Triệu Húc Hàn nắm tay cô thì biết đây là Kỷ Hi Nguyệt trong truyền thuyết, người sắp trở thành đương gia chủ mẫu Triệu gia.


Rất nhiều người đều lộ ra vẻ khinh thường. Muốn trở thành đương gia chủ mẫu Triệu gia có ba điều kiện, tuy điều thứ ba không tiện tính toán, nhưng hai điều trước đó đều phải thành công trước mặt mọi người mới được.


Hôm nay Triệu Húc Hàn dẫn cô tới cũng chính là muốn công bố, như vậy người phụ nữ này phải lấy ra hai điều kiện, chỉ có thành công thì mọi người mới có thể công nhận. Điều thứ ba là sinh con trai, vậy phải xem sau khi kết hôn.


Toàn bộ người đi đến trong đại sảnh ở phía sau. Đây là một phòng yến hội phi thường lớn, tuy cổ kính nhưng có vẻ mới mẻ, là vì lần này họp thường niên nên tân trang lại.


Buổi tối 7 giờ, bên ngoài vang lên âm thanh rất lớn, bóng dáng Tiêu Ân đột nhiên xuất hiện bên trong, anh ấy đưa một ánh mắt cho Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt.


Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt lập tức biết là năm nguyên lão tới rồi. Hơn nữa có năm người luyện khí công đi cạnh bọn họ, cũng chính là người có thực lực như ám vệ. Hẳn đây là ám vệ bên cạnh gia chủ tiếp theo, tạm thời còn đang trong quá trình bồi dưỡng.


Long Bân, La Hi và Quy Mao, Thước Phong đều tới, hơn nữa La Hi nói hai tên gia hỏa này đã đứng về phía bọn họ. Bởi vì nguyên lão nhúng tay vào việc ở nước Mĩ quá nhiều, sớm khiến bọn họ cảm thấy không thích hợp. Không phải mệnh lệnh của cậu chủ mới là mệnh lệnh của gia chủ à?


Tại sao các nguyên lão luôn muốn sửa? Hơn nữa mỗi lần đều làm việc kinh doanh xuống dốc không phanh. Liên tục cả tháng đã thua lỗ rất lớn, làm cho bọn họ đều cảm thấy rất mộng bức.


Sau này mới biết được thì ra giữa cậu chủ và nguyên lão đã như lửa với nước. Gần như hai người bọn họ không cần khuyên đã trực tiếp đứng bên phía Triệu Húc Hàn, ngay cả Long Bân và La Hi cũng cảm thấy rất kinh ngạc.


Quy Mao nói là bởi vì lúc đi ra, nguyên lão nói toàn bộ đều phải nghe theo cậu chủ. Nhưng sau này lại biến thành muốn bọn họ không nghe theo cậu chủ mà nghe nguyên lão, cho nên anh ấy đã cảm thấy các nguyên lão khả năng có âm mưu. Hơn nữa phía nước Mỹ gió nổi mây phun, bọn họ cảm thấy các nguyên lão thật sự là người không đầu óc, chỉ ham muốn quyền lợi, hoàn toàn không màng thủ hạ chết sống, cho nên hai người cũng đã sớm thương lượng.


Sau đó La Hi tới khuyên, quả thực không cần phí lời thì đã thu phục.


Mà đến lúc này đã ba ngày, ba ngày này, Kỷ Hi Nguyệt lại giúp hai người tăng lên chút thực lực. Cứ như vậy, bốn người bọn họ cộng thêm Tiêu Ân, đối phó năm người bên nguyên lão đã dư dả.


Mà Triệu Húc Hàn, Kỷ Hi Nguyệt, chú Phong và lão Vương thì phụ trách đối phó năm nguyên lão. Tuy rằng là bốn thiếu một, nhưng Kỷ Hi Nguyệt nói cô có thể một đấu hai. Thật ra Triệu Húc Hàn cũng có thể, lão Vương hoàn toàn tin tưởng, bởi vì ông đã biết hai người trẻ tuổi nayd rất lợi hại.


Còn chú Phong là thân tín của Triệu Tịch Quy, tự nhiên nghe theo lão gia chủ. Triệu Tịch Quy rất lo lắng cho mưu kế của con trai, nhưng vẫn đồng ý. Triệu gia đã sớm nên cải cách, mặc kệ là quy củ gia tộc, quy củ chủ mẫu, hay là quy củ nguyên lão, nếu chúng không thể để cả nhà người Triệu gia tới nắm giữ thì còn tính là gia tộc Triệu thị gì nữa.





Chương 1290: Năm người cường thế


Một luồng âm phong tiến vào, người hai bên liên tục tránh ra. Cả năm nguyên lão đều là tóc chải phía sau, cái trán phát sáng, khí chất rất mạnh, Kỷ Hi Nguyệt cảm giác như năm lão đại tiến tràng.


Xem ra năm nguyên lão thật sự đã cảm thấy bọn họ mới là chủ của Triệu gia.


“Mọi người đều ngồi xuống đi!” Chú Phong nói một cậu, ngay sau đó mọi người đều liên tục ngồi xuống.


Vị trí gia chủ Triệu Húc Hàn cũng không phải đầu tiên. Lúc năm nguyên lão tới đã trực tiếp tới vị trí phía trước, cả đám ngồi xuống trước. Cho nên Triệu Húc Hàn chỉ có thể ngồi xuống vị trí thứ nhất bên trái, lão gia chủ thì ngồi vị trí thứ nhất bên phải.


giám đốc tám phân khu khác cũng liên tục ngồi xuống. Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy Bắc Mỹ và ngày Hàn đều biến thành người trẻ tuổi, xem ra là người của Triệu Húc Hàn.


Mà Hoa Hạ vốn dĩ chính là Triệu Tịch Quy, Châu Âu là Triệu Phiên Vân, Triệu Húc Hàn bất tri bất giác đã sớm đổi mới thế lực.


“Khụ khụ.” Gia chủ Triệu Húc Hàn còn chưa nói chuyện, nguyên lão thứ nhất đã ho khan một tiếng.


Phòng yến hội nghị luận sôi nổi lập tức an tĩnh xuống, mọi người đều biết họp thường niên năm nay không giống mọi năm. Bởi vì Triệu Húc Hàn rõ ràng đang phân cao thấp với nguyên lão, rất nhiều người cảm thấy năm nguyên lão đều ra chính là vì muốn buộc tội gia chủ Triệu Húc Hàn.


Triệu Húc Hàn đứng lên trước, liếc mắt nhìn các nguyên lão một cái, nói: “Đầu tiên nói về việc kinh doanh năm nay của tám khu đi, đến ngày 31 tháng một, việc kinh doanh rơi xuống 5% so với năm trước, ước chừng thua lỗ tầm hơn hai mươi tỷ ngân lượng.”


“Khụ khụ khụ, nếu thua lỗ thì chính là do gia chủ không thể lãnh đạo, chẳng lẽ còn phải khen ngợi cậu hả?” Một nguyên lão cười lạnh một tiếng, nói.


Triệu Húc Hàn cũng cười lạnh một tiếng, nói: “Tuy thua lỗ nhưng tôi cũng có thể bù đắp lại, sẽ không làm tổn thất ích lợi của mọi người.”


“Cậu lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, chẳng lẽ cậu tham ô?” Có người lập tức kinh hô.


“Là công ty của tôi có thể điều động hai mươi tỷ để duy trì Anh Hàn.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức đứng lên nói.


Mọi người tức khắc hút vào một hơi. Nếu thế thì Kỷ Hi Nguyệt đã thỏa mãn một điều kiện của đương gia chủ mẫu.


“Thật sao? Hai mươi tỷ, cô bằng lòng tiếp viện thua lỗ cho cậu chủ hả?” Một người hỏi.


“Đương nhiên, chúng tôi là phu thê, anh ấy có khó khăn, tôi tự nhiên sẽ giúp!” Kỷ Hi Nguyệt cười lạnh một tiếng.


“Nhưng sau khi cô cho cậu ta hai trăm trăm triệu thì còn của cải hai trăm trăm triệu không? Nếu không có thì tương đương cô không hợp cách!” Một nguyên lão cười lạnh nói.


Kỷ Hi Nguyệt cũng cười nói: “Nguyên lão lo lắng nhiều rồi, của cải nhà tôi đã có giá trị 500 trăm triệu, cho nên hai trăm trăm triệu đã hoàn toàn không thành vấn đề với tôi. Hơn nữa bây giờ công ty tôi mỗi ngày hốt bạc, tin tưởng lợi nhuận sẽ càng ngày càng nhiều.”


Triệu Húc Hàn sờ đầu cô, nói: “Đây chính là Kỷ Hi Nguyệt, vợ chưa cưới của Triệu Húc Hàn, chủ mẫu Triệu gia tương lai, mọi người làm quen chút đi.”


“Cậu chủ, chủ mẫu Triệu gia có ba điều kiện, nhiều nhất cô ấy cũng chỉ đạt được điều thứ hai, điều thứ nhất thì sao, cô ấy có thể đánh không? Nếu không thể đánh thì ngày nào đó gặp được kẻ địch sẽ bị bắt bị vũ nhục, đó chính là đánh mất mặt mũi Triệu gia!”


“Đánh rắm! Tiểu Nguyệt rất lợi hại!” Giọng Triệu Vân Sâm đột nhiên ở phía sau vang lên.


Kỷ Hi Nguyệt ngẩng đầu, thấy gia hỏa này vậy mà lại ủng hộ cô trong lúc này, hơi ngoài ý muốn. Chẳng qua nghĩ đến công ty điện ảnh của cậu ta bị Húc Nguyệt của cô ép tới hoàn toàn không có sức chống cự, gia hỏa này còn chạy tới cầu cô mở một con đường, bởi vì nếu phá sản thì cha cậu ta – Triệu Nhất Gia sẽ cho cậu ta đẹp mặt.


“Tới ba người đi.” Kỷ Hi Nguyệt đứng lên, đi đến trung tâm.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom