• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Độc Chiếm Tiên Thê : Hàn Thiếu Sủng Tận Thiên (1 Viewer)

  • Chương 1231-1240

Chương 1231: Cha ủng hộ


Kỷ Hi Nguyệt và Thiết Quý Hoành hàn huyên một hồi thì về đến nhà. Thím Lý nhìn thấy cô thì hỏi đông hỏi tây, rất lo lắng.


“Thím Lý, thím có qua chỗ ba cháu chưa?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.


Sắc mặt thím Lý tức khắc hơi lúng túng, nói: “Đi qua ba lần. Cha cháu thích đồ ăn thím làm, cho nên nếu ông ấy tan tầm sớm mà các cháu lại không ở đây thì thím sẽ qua đó giúp ông ấy nấu cơm.”


Kỷ Hi Nguyệt mừng rỡ, nói: “Thím Lý, vậy thím cảm thấy cha cháu thế nào?”


Thím Lý hơi thẹn thùng, nói: “Cha cháu là người không tồi, rất lo lắng cho cháu. Phần lớn đề tài của chúng ta chính là cháu. Tiểu Nguyệt, ngày mai trở về ăn cơm đi, có thể kêu cậu chủ cùng đi, thím đi nấu cơm.”


“Vâng, vốn dĩ cháu cũng nghĩ ngày mai qua uống trà với cha. Cháu không biết mai anh Hàn có thể đến không. Mai cháu và thím ăn cơm chiều bên kia, chẳng qua sau khi ăn cơm chiều cháu còn có việc, phải đi sớm chút.” Kỷ Hi Nguyệt đồng ý với Ngô Phương Châu, cho nên muốn đi tuần tra ở khu cũ.


Chẳng qua cô sớm đã nghĩ sáng mai trở về tòa nhà Thiên Tinh, tìm notebook mẹ để lại, những việc này cô không nói cho Triệu Húc Hàn, bởi vì cô sợ cô tìm không ra nguyên nhân sẽ làm Triệu Húc Hàn thất vọng, vẫn nên tìm được rồi lại nói cho anh ấy sau.


“Cháu có thể đến ăn cơm, cha cháu sẽ vui lắm.” Thím Lý vui vẻ, nói: “Thím sẽ đi nói với cha cháu.” Nói xong đã xoay người rời đi.


Kỷ Hi Nguyệt nở nụ cười, điều này không phải nên do người con gái là cô nói mới hợp à? Xem ra Thím Lý và cha cô ở chung không tệ.


Kỷ Hi Nguyệt đi huấn luyện, cuối cùng trở về phòng luyện khí công. Hơn mười một giờ Triệu Húc Hàn mới gửi tin nhắn đến nói không thể về, xem ra giữa anh và cha anh có rất nhiều vấn đề muốn nói.


Kỷ Hi Nguyệt nghĩ thầm có khi nào cha anh khuyên anh từ bỏ cô không? Như vậy các nguyên lão sẽ không mặc kệ không hỏi lệnh giết màu đen.


Nhưng thật ra cô cũng biết đây chẳng qua là các nguyên lão kia nâng tới làm một cái cớ. Trên thực tế là gia chủ Triệu Húc Hàn này càng ngày càng không chịu bọn họ khống chế, cho nên muốn nhân cơ hội uy hiếp anh.


Nếu uy hiếp không thành công, đã chết thì đổi gia chủ mới với bọn họ cũng tốt. Nếu thành công, sau này Triệu Húc Hàn vẫn sẽ trở thành con rối của bọn họ.


Sáng sớm hôm sau, lúc Kỷ Hi Nguyệt dậy, Triệu Húc Hàn vừa trở về.


“Anh Hàn, thế nào? Cha anh có làm khó dễ anh không?” Kỷ Hi Nguyệt lo lắng hỏi.


Triệu Húc Hàn ôm cô, lắc đầu cười nói: “Không có, ông ấy là cha anh, hơn nữa mẹ anh bất hạnh, sao ông có thể để bất hạnh phát sinh trên người anh được. Cho nên ông ấy là ủng hộ anh, hơn nữa nói nếu cần chú Phong hỗ trợ thì có thể điều tới.”


“Oa, chú Phong. Ông ấy chính là người luyện khí công cấp nguyên lão.” Kỷ Hi Nguyệt kinh hỉ nói, nghĩ thầm cũng may lão gia tử không làm khó.


Thật ra cô không biết chính là Triệu Tịch Quy cũng lo cho an nguy của con trai, muốn anh tạm thời chia tay Kỷ Hi Nguyệt. Thế nhưng đứa con trai này cố chấp và thâm tình y như ông năm xưa, dù thế nào cũng không thể từ bỏ Kỷ Hi Nguyệt.


Sau khi Triệu Tịch Quy biết Kỷ Hi Nguyệt là người luyện khí công, tức khắc gật đầu đồng ý. Thật ra ông ấy cũng sớm cảm thấy quy củ Triệu gia phải thay đổi, nếu không Triệu gia sớm muộn gì cũng không phải Triệu gia của bọn họ.


Hai cha con nói chuyện một đêm, đạt thành nhận thức chung, đây cũng nguyên nhân giờ đây Triệu Húc Hàn có thể mặt mày hớn hở.


Vốn dĩ anh cho rằng ải của cha sẽ rất khổ sở, không nghĩ tới cha thật sự rất cảm thông tình cảm của anh với Kỷ Hi Nguyệt.


“Chúng ta không cần chú Phong, Long Bân và La Hi lập tức sẽ đến.” Triệu Húc Hàn tựa hồ thật vui mừng, cả người đều cảm giác nhẹ nhàng không ít.


Thật ra anh thật sự cần cha ủng hộ. Rốt cuộc đây là việc li kinh phản đạo, nhưng không nghĩ tới cha anh cũng sớm có loại suy nghĩ này, làm anh thấy rất an ủi, đúng là cha nào con nấy.





Chương 1232: Bên cạnh ông ta có ám vệ


Vừa mới nói xong, tiếng đập cửa đã vang lên tới. Thím Lý lập tức đi mở cửa, người tiến vào chính là Tiêu Ân, Long Bân và La Hi.


“Cậu chủ, đại tiểu thư.” Long Bân và La Hi vội vàng chào hỏi Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt.


“Mới vừa gấp trở về, ngồi xuống nghỉ ngơi trước đi.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói với hai người. Thím Lý thì đang đổ nước, nhìn dáng vẻ của bọn họ còn cõng balo trên hai vai thì biết họ còn chưa có đi phòng mình dưới lầu.


“La Hi, việc làm đến đâu rồi?” Triệu Húc Hàn trực tiếp hỏi La Hi.


La Hi vội nói: “Không phải quá thuận lợi. Cạnh Triệu Hoành Tài có người luyện khí công.”


Kỷ Hi Nguyệt cả kinh, không nghĩ tới Triệu Húc Hàn sợ La Hi đi điều tra cạnh Triệu Hoành Tài, trách không được trước đó nói muốn gọi La Hi trở về cũng chưa từng thấy La Hi.


“Bao nhiêu người?” Toàn bộ con ngươi Triệu Húc Hàn đều là vẻ lạnh băng.


“Một người, thực lực cao hơn tôi một ít, tôi và gã đã giao thủ, cuối cùng chạy trốn.” Sắc mặt La Hi hơi khó coi.


“Ông ta thuê, hay do nguyên lão phái tới?” Giọng Triệu Húc Hàn lạnh hơn, bởi vì trừ bỏ gia chủ, bên cạnh tám đại giám đốc không thể có người luyện khí công, chỉ có thể là bảo vệ như Tiêu Ân.


“Không có nói chuyện, nhưng thông qua giao thủ, cá nhân tôi cảm giác là cùng thế hệ với chúng tôi. Tuy tôi nỗ lực không dùng chiêu thức Triệu gia, nhưng đối phương vẫn có bóng dáng chiêu thức Triệu gia.” La Hi nhìn Long Bân, nhíu mày nói: “Nguyên lão có phái ám vệ cho Triệu Hoành Tài? Anh từng nghe nói qua chưa?”


Long Bân lắc đầu, nói: “Chưa.” Ngay sau đó nhìn về phía Triệu Húc Hàn, nói: “Cậu chủ, vốn dĩ lúc tôi đi đón La Hi đã muốn gặp tên kia một lần, nhưng cuối cùng ngẫm lại vẫn không nên rút dây động rừng.”


Triệu Húc Hàn gật đầu, ngay sau đó cười lạnh một tiếng, nói: “Xem ra các nguyên lão thật sự muốn nâng Triệu Hoành Tài thượng vị.”


Sắc mặt La Hi và Long Bân đại biến, nhưng nếu tên kia thật sự là ám vệ nguyên lão phái xuống thì đã vi phạm quy củ Triệu gia, điều này thật sự chính là có âm mưu không thể suy đoán.


Hai trăm năm qua quy củ đều chưa từng thay đổi, vì sao đến phiên Triệu Hoành Tài thì thay đổi?


Triệu Húc Hàn không nghĩ ra, mọi người cũng không nghĩ ra. Rốt cuộc năng lực của Triệu Hoành Tài kém xa Triệu Húc Hàn, chẳng qua việc làm ăn ở Nhật Hàn cũng không tồi. Ở tám khu, Hoa Hạ đệ nhất là chân thật đáng tin, Bắc Mỹ đệ nhất, nhưng lần này sau khi Triệu Thanh Hổ bị thay thế, cũng giáng xuống một ít, mà ngày Hàn và Tây Âu của Triệu Phiên Vân có thể nói là lực lượng ngang nhau.


Nhưng khu vực ngày Hàn nhỏ hơn rất nhiều, cho nên nói Triệu Hoành Tài vẫn có năng lực nhất định. Nhưng phương diện này cũng cần Triệu Húc Hàn bày mưu lập kế, những hạng mục lớn đều cần ánh mắt Triệu Húc Hàn phê chỉ thị.


“Cậu chủ, không thể nào, đây không phải là phá quy củ sao?” Sắc mặt La Hi đại biến, nói.


Triệu Húc Hàn liếc nhìn Long Bân một cái, Long Bân khẽ lắc đầu. Vốn dĩ anh ấy muốn khuyên bảo, nhưng nghĩ năng lực thuyết phục của mình thiếu chút nữa, không bằng mang về đây để đại tiểu thư tới thuyết phục.


Kỷ Hi Nguyệt quả nhiên cười tủm tỉm, nói: “La Hi, tôi hỏi anh, nếu nguyên lão muốn Triệu Hoành Tài thay thế anh Hàn thì anh sẽ làm sao?”


La Hi sửng sốt, ngay sau đó nhìn Long Bân, phát hiện sắc mặt Long Bân ngưng trọng, nhìn lại Triệu Húc Hàn, đột nhiên sắc mặt anh ấy tái nhợt lên.


“Anh đừng gấp. Chẳng qua chúng tôi chỉ tâm sự thôi, sao lại nhìn tôi sợ hãi thế, chúng ta chỉ mới một tuần không gặp mặt mà!” Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi.


“Đại tiểu thư, không phải, không phải tôi có ý này, chỉ là điều cô nói khá dọa người. Tôi, cho tới bây giờ tôi không nghĩ tới việc sẽ đổi người làm gia chủ!” La Hi vội giải thích.


“Đây không phải vạn nhất sao? Cho anh một không gian suy đoán.” Kỷ Hi Nguyệt liếc mắt xem thường: “Lại nói, nếu thay đổi gia chủ, sau này anh sẽ không thể đi cùng tôi đâu. Dù sao Long Bân cũng đi theo tôi, đúng không Long Bân?”





Chương 1233: Em hiểu anh nhất


Long Bân lập tức cười nói: “Đúng vậy, chỉ có đại tiểu thư khiến tôi cảm thấy mình tồn tại còn có nhân khí, cảm ơn đại tiểu thư dạy tôi nhiều như vậy.”


“Tính anh có lương tâm, rốt cuộc chúng ta đã cùng qua hoạn nạn.” Kỷ Hi Nguyệt cười.


La Hi nhìn mọi người, trong lòng càng thêm gấp gáp. Lần này đột nhiên muốn gọi anh ấy trở về, anh ấy đã cảm thấy không thích hợp, hỏi Long Bân, tên này cũng không nói, làm anh khá thấp thỏm, lo âu.


Triệu Húc Hàn nói: “Nghỉ ngơi cho tốt trước rồi nói, buổi tối mọi người cùng nhau ăn cơm, mọi người cùng nói chuyện.”


“A! Không được!” Kỷ Hi Nguyệt vội nói: “Em hẹn cha cùng ăn cơm, nếu không chúng ta ăn trưa được không? Hiện tại mọi người đi nghỉ ngơi, giữa trưa chúng ta nói chuyện được không?”


La Hi tức khắc rất hồi hộp, ngay sau đó dở khóc dở cười, nói: “Cậu chủ, đại tiểu thư, tôi thấy hay là giờ cứ nói đi, tôi nhất định ngủ không được. Rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?”


Triệu Húc Hàn hơi nhíu mày, ngay sau đó hỏi Thím Lý: “Bữa sáng xong chưa?”


“Xong rồi. Cậu chủ, tôi lại đun nóng chút điểm tâm, phần năm người không thành vấn đề.” Thím Lý nói.


Triệu Húc Hàn gật đầu, lập tức nhìn mọi người, nói: “Vậy năm phút sau vừa ăn vừa nói chuyện, đi rửa mặt chải đầu chút trước đi.”


Long Bân và La Hi nhìn nhau một cái, thêm Tiêu Ân, cả đám đồng ý một tiếng rồi đi xuống.


“Anh Hàn, anh cảm thấy La Hi có hi vọng giúp chúng ta không?” Kỷ Hi Nguyệt khá lo lăng nói.


Triệu Húc Hàn nhìn cô, nói: “Em phải tin chính bản thân mình. Anh thấy lúc anh ta nhìn em vẫn rất có nhân tình, anh ta cũng không có nhiều nhân tình như vậy với anh.”


“Cái gì gọi là nhân tình? Còn có ánh mắt này là sao?” Kỷ Hi Nguyệt dở khóc dở cười.


“La Hi và Long Bân có điểm bất đồng, anh ta là hơi không có suy nghĩ, chỉ biết nghe mệnh lệnh làm việc, không giống Long Bân còn có chút ý nghĩ của mình. Anh ta nói năng ngọt xớt, nhưng càng là người lãnh tình, nếu như cảm thấy ở cạnh một người có cảm giác ấm áp thì anh ta sẽ trở nên rất để ý, mà em chính là người mang cho anh ta ấm áp, đây là nhân tình. Cũng không phải nói anh ta thích em, mà là làm anh ta cảm thấy chính anh ta giống một con người, không phải một bảo vệ vô tình chỉ biết chịu huấn luyện.”


Triệu Húc Hàn giải thích thật sự rõ ràng, Kỷ Hi Nguyệt nháy mắt đã hiểu.


“Như thế xem ra thời gian em ở cùng anh ta còn quá ngắn, hẳn nên ở chung một đoạn thời gian lâu hơn. Đúng rồi, nói vậy thì hẳn cũng để Quy Mao và Thước Phong ở cùng em một thời gian mới đúng. Ha ha ha.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Như vậy sau này bọn họ sẽ trở thành tứ đại ám vệ của em. Anh Hàn, anh cảm thấy anh có thất bại không?”


“Anh làm người vẫn luôn rất thất bại.” Triệu Húc Hàn cũng không vì chính mình hổ thẹn tí nào: “Cho nên chúng ta có thể một người xấu một người tốt, cũng không thể làm cho bọn họ trở nên vô pháp vô thiên, đúng không?”


“Wow, anh Hàn, anh âm hiểm ghê, đã sớm nghĩ xong chiêu này rồi!” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy bản thân hơi bị lợi dụng.


Triệu Húc Hàn ôm cô đi đến nhà ăn, nói: “Hiện tại mới biết hả? Triệu gia dễ dàng đặt một ám vệ cạnh người khác à?”


“Xí, còn tưởng rằng khi đó anh lo lắng cho em, mới phái Long Bân lại đây. Thì ra anh có âm mưu!” Kỷ Hi Nguyệt khinh bỉ anh.


Triệu Húc Hàn sửng sốt, sau đó nói: “Em không tức giận?”


“Giận gì đâu? Cho dù là âm mưu thì cũng bảo vệ em. Hơn nữa nếu không phải quá lo lắng cho em, anh cũng không thể nghĩ được một nước cờ này. Rốt cuộc cũng không nhất định em có thể giao hảo với Long Bân, La Hi đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt cười rất vui vẻ, đâu có dáng vẻ tức giận.


Triệu Húc Hàn cúi đầu hôn lên trán cô một cái, nói: “Quả nhiên là bạn gái của anh, hiểu anh nhất.”


“Đương nhiên!” Kỷ Hi Nguyệt cho anh một ánh mắt đắc ý.





Chương 1234: Anh muốn giết tôi hả?


Năm phút đồng hồ sau, ba người Tiêu Ân đều lên đây, cả ba đều rửa mặt, nhìn qua có cảm giác đã trắng hơn, đặc biệt Long Bân và La Hi đều là đại soái ca, thật là cảnh đẹp ý vui.


Kỷ Hi Nguyệt nghĩ thầm, có hai mỹ nam đi theo cạnh bên như vậy thì cô cũng đủ hãnh diện.


Cộng thêm một siêu cấp đại soái ca Triệu Húc Hàn, có phải cuộc sống của cô quá tốt đẹp rồi không?


“Ngồi xuống ăn đi.” Triệu Húc Hàn nói, mọi người ngồi xuống có trình tự. Thím Lý đã bày bàn ăn trong năm phút ngắn ngủi, làm Kỷ Hi Nguyệt là bội phục đến rối tinh rối mù.


Thím Lý đi ra ngoài, đóng lại cửa nhà ăn, bởi vì thím biết việc cơ mật, cậu chủ không có ý giữ thím lại, thím không thể nghe được. Chẳng qua thím cũng không nghĩ tham gia quá nhiều, rốt cuộc tuổi lớn, muốn an nhàn sinh hoạt.


Có thể chăm sóc sinh hoạt cuộc sống hàng ngày của cậu chủ và đại tiểu thư tốt là thím đã cực kì vừa lòng.


Trên bàn cơm, Triệu Húc Hàn uống một ngụm sữa bò, Kỷ Hi Nguyệt đang gắp điểm tâm ăn, Long Bân và La Hi cũng uống sữa bò, Tiêu Ân uống cháo trước, lúc đầu khá im ắng.


“Tiểu Nguyệt, vẫn là để em nói cho La Hi đi.” Triệu Húc Hàn suy nghĩ một chút, vẫn để Kỷ Hi Nguyệt mở miệng, bởi vì anh quá nghiêm túc, cũng không biết nói thế nào có thể uyển chuyển chút ít.


Kỷ Hi Nguyệt vừa vặn cắn một miếng hạt hạch đào, lập tức há mồm nói: “Vâng vâng.” Sau đó lập tức nuốt xuống một ít rồi xấu hổ cười nhìn La Hi.


Biểu cảm của La Hi hơi cổ quái, bởi vì biểu cảm của Kỷ Hi Nguyệt quá phong phú.


“La Hi, thật ra mấu chốt vấn đề chỉ có một, chính là gia chủ và nguyên lão khai chiến, anh đứng về phía nào? Long Bân đã đứng ở bên chỗ tôi rồi, cho nên anh cũng lựa chọn đi, anh biết lệnh giết màu đen không?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi anh ấy.


Vẻ mặt La Hi ngưng trọng, gật đầu.


“các nguyên lão đều không quan tâm sự sống chết của gia chủ, lệnh giết màu đen đã phát ra nhưng bọn họ cũng không giúp gia chủ, đây là ý muốn từ bỏ anh Hàn. Nhưng mọi thứ của Triệu gia đều do Triệu gia cực khổ lấy được, nguyên lão ở đâu ra? Còn không phải do Triệu gia bồi dưỡng ra à? Năm đó lão tổ tông Triệu gia giao cho ám vệ tư cách làm nguyên lão, đó là hy vọng bọn họ giám sát gia chủ, chứ không phải ngồi lên trên đầu gia chủ, càng không phải để cho bọn họ sau này đều có thể duy trì một gia chủ khác. Cho nên quy củ này đã bị phá hỏng rồi, vậy nên phải sửa.”


Kỷ Hi Nguyệt nói một hơi rất nhiều, lập tức uống một ngụm sữa bò lấu hơi tiếp tục.


“La Hi, gia chủ và tôi đều đối xử với anh không tồi đúng chứ? Đặc biệt là tôi, đối đãi với anh như bạn bè, chưa bao giờ xem anh là một bảo vệ, bởi vì các anh đều có máu có thịt. La Hi, tôi biết anh là một người hiểu rõ lý lẽ, cho nên tôi hy vọng anh có thể đứng về phía tôi và anh Hàn, sau này ủng hộ chúng tôi, ủng hộ gia chủ thay đổi các nguyên lão muốn dĩ hạ phạm thượng, mưu triều soán vị, phá hư quy củ.”


Kỷ Hi Nguyệt nói làm khóe miệng ba người khá đều run rẩy, cái gì gọi là quy củ dĩ hạ phạm thượng, mưu triều soán vị? Cô cho rằng đang diễn kịch cổ trang hả?


La Hi nhìn khuôn mặt nhỏ sinh động, đôi mắt chân thành của Kỷ Hi Nguyệt, trong lòng anh ấy càng thêm rối rắm.


“Chúng tôi sẽ cho anh thời gian suy nghĩ, anh không cần phải gấp gáp kết luận.” Triệu Húc Hàn nói: “Nếu anh theo tôi, sau này chỉ có thể dựa theo lời tôi nói mà làm, chúng ta nỗ lực thay đổi quy củ không hợp lí ở Triệu gia. Đương nhiên anh có thể không đồng ý, như vậy tương lai nếu tôi cải cách không thành công, anh cũng có khả năng trở thành nguyên lão, có quyền lợi vô thượng lớn hơn gia chủ. Nhưng tiền đề là anh phải đứng bên phía đối lập với chúng tôi, sớm muộn gì cũng sẽ ngươi chết ta sống.”


“Nhưng La Hi à, anh muốn giết tôi hả? Tôi đối xử với anh tốt như vậy!” Kỷ Hi Nguyệt dẩu miệng: “Anh nhìn Long Bân đi, anh ấy nói không nỡ giết tôi, hy vọng đi theo tôi đó!”





Chương 1235: Cảm giác người một nhà


Long Bân lập tức gật đầu, nói: “Đi cùng với đại tiểu thư, tôi cảm giác là người một nhà, rất ấm áp. Các nguyên lão chỉ xem chúng ta là công cụ, nhiệm vụ hoàn thành còn được đi, không hoàn thành sẽ trừng phạt. Tuy rằng có cơ hội trở thành nguyên lão, vậy cũng mất năm tháng dài lâu, cũng không biết có khi nào làm nhiệm vụ sẽ chết không. Tôi chỉ nghĩ mở ra cuộc sống tâm đắc thôi.”


“Đúng rồi, tôi còn có thể giúp các anh tìm kiếm cha mẹ ruột!” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên nghĩ đến điều này, giống như một quả bom tạc vào trong lòng ba người đàn ông.


“Thật vậy chăng? Đại tiểu thư, cô nói thật hả?” Long Bân tức khắc kích động, đôi mắt đỏ lên.


La Hi cũng không thể tưởng tượng, nhìn Kỷ Hi Nguyệt, tựa hồ thật sự không thể tin được. Tuy bọn họ là cô nhi, nhưng trong lòng ai lại không muốn biết cha mẹ của mình là ai, vì sao không cần bọn họ, bọn họ còn có anh chị em khác không. Chỉ cần là người thì đều sẽ hướng tới gia đình.


Cô nhi chứ cũng không phải Tôn Ngộ Không sinh ra từ tảng đá.


“Đương nhiên là thật, các người hỏi Tiêu Ân đi, tôi đã từng nhắc đến.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn về phía Tiêu Ân.


Đôi mắt Tiêu Ân hơi ướt, ngay sau đó gật đầu, nói: “Đúng vậy, đại tiểu thư đã từng nhắc tới sẽ giúp những cô nhi chúng ta tìm kiếm cha mẹ, thực hiện một tâm nguyện của chúng ta.”


Triệu Húc Hàn trước nay không biết có một chuyện như vậy, nhưng anh không phản đối.


Ba người đều nhìn về phía Triệu Húc Hàn, Triệu Húc Hàn đột nhiên cười nói: “Tiểu Nguyệt nói thì chính là tôi nói. Cô ấy nói giúp các anh tìm cha mẹ, tôi tự nhiên cũng sẽ không phản đối.”


“Trời ạ, thật tốt quá.” Long Bân rất kích động, lại vừa khóc vừa cười, nói: “Thật ra tôi thật sự rất muốn có cha mẹ làm bạn, nhìn thấy nhà người khác có đủ cha mẹ, cùng đi dạo phố ăn cơm nói chuyện phiếm, tôi thật sự quá hâm mộ. Cảm ơn cậu chủ, cảm ơn đại tiểu thư.


“Đừng vui mừng quá sớm, các anh đều là cô nhi được các nguyên lão thu nhặt về từ mọi nơi, muốn tìm cha mẹ ruột sẽ có khó khăn tương đối cao. Tôi chỉ có thể bảo đảm tôi sẽ bảo người đi tra, nhưng không nhất định sẽ có kết quả tốt.” Triệu Húc Hàn nói.


“Hiểu mà, hiểu mà, cậu chủ có tâm thì tốt rồi, thật tốt quá. Cảm ơn đại tiểu thư!” Long Bân vô cùng cảm kích Kỷ Hi Nguyệt.


“Cảm ơn đại tiểu thư!” Tiêu Ân cũng cười nói.


Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười, nhìn về phía La Hi có sắc mặt thực kích động nhưng còn đang khắc chế, nói: “La Hi, thế nào? Tôi đối xử với các anh tốt như vậy, chẳng lẽ anh muốn tương lai có một ngày muốn giết tôi hoặc bị tôi giết? Nhưng tôi không xuống tay được thì phải làm sao?”


Kỷ Hi Nguyệt lộ ra biểu cảm rối rắm, giống như thật sự đang rối rắm chuyện này cuối cùng nên xử lý thế nào mới được.


La Hi lại gấp gáp lắc đầu, sắc mặt hơi hoảng sợ.


“Sợ hãi đi, anh cũng không phải là đối thủ của tôi, cho nên cuối cùng chỉ có thể là tôi giết anh, nhưng tôi không muốn giết anh. Anh nói xem, bảo tôi phải làm sao mới tốt đây?” Kỷ Hi Nguyệt thở dài.


La Hi tức khắc không thể đoán trước mà liếc nhìn xem thường, có người phụ nữ tự cho là đúng vậy hả? Ngang nhiên nói thẳng anh ấy không phải đối thủ của cô, nể mặt nhau chút đi chứ.


“La Hi, giờ tôi đã mạnh hơn anh, sau này đại tiểu thư không xuống tay được, chính tôi sẽ xuống tay.” Long Bân xoa tay, nói.


“Anh mạnh hơn tôi lúc nào?” La Hi khinh bỉ anh ấy.


Long Bân tức khắc nói: “Anh còn không tin. Tôi được đại tiểu thư chỉ đạo, thực lực tăng cao. Ha ha ha, thật nhiều năm không tăng lên, lần này rốt cuộc có tiến bộ, đại tiểu thư chính là ân nhân!”


La Hi sửng sốt nói: “Anh nói thật?”


“Đương nhiên, vươn tay tới, chúng ta so chút thực lực mạnh yếu.” Long Bân vươn tay tới.





Chương 1236: Xúi giục La Hi


La Hi nhìn Triệu Húc Hàn, không quá tin tưởng, vươn tay tới, nắm chặt tay Long Bân.


Long Bân nháy mắt đã bùng nổ khí tức, La Hi cũng theo sát bộc phát ra, Kỷ Hi Nguyệt trực tiếp dùng đôi tay đột nhiên đè lại cái bàn đang run rẩy, đối mặt với trận thế quá lớn, một bàn bữa sáng báo hỏng.


Tiêu Ân lập tức trừng lớn đôi mắt đánh giá bọn họ, hai mắt đều phải sáng lên.


Khí tức hai người càng ngày càng mạnh, Triệu Húc Hàn cũng duỗi tay đè lại cái bàn, Long Bân và La Hi xác thật bốn mắt nhìn nhau, dáng vẻ đều rất hung ác, hình như là một trận đánh giâ chân thật.


Thật ra hai người chỉ nắm tay mà thôi, đây là người luyện khí công và người bình thường khác nhau.


Một tay đã tác động kinh mạch toàn thân vận chuyển, toàn bộ khí công đều chảy ra bên trong bàn tay, thế tất muốn đánh bại đối phương.


Nhưng từ từ, vẻ mặt La Hi thay đổi, trở nên hoảng sợ, đỏ lên, mà khóe miệng Long Bân gợi lên một mụn cười tà tứ.


“Khá đủ rồi!” Kỷ Hi Nguyệt nói với hai người.


Hai người đồng thời thu lại khí công, La Hi khiếp sợ nhìn Long Bân. Long Bân đắc ý nói: “Tôi không nói dối mà! Tôi đã mạnh hơn anh! Đây đều là công lao của đại tiểu thư. Sau này chúng ta đều đi theo đại tiểu thư và cậu chủ thì thực lực sẽ càng ngày càng cao, cũng không cần sợ các nguyên lão. Vốn dĩ bọn họ làm vậy là có điểm không biết cảm ơn, lòng lang dạ sói, anh không cảm thấy hả?”


“Ừm ừm, Triệu gia bồi dưỡng bọn họ, giờ tại bọn họ ngang nhiên muốn làm chủ luôn. La Hi, anh sẽ không muốn làm người vong ân phụ nghĩa vậy chứ?” Kỷ Hi Nguyệt liếc mắt nhìn La Hi.


“Đương nhiên sẽ không!” La Hi lập tức nói ra, ngồi xuống, sắc mặt cũng hơi tái nhợt, là bị Long Bân đả kích.


Kỷ Hi Nguyệt lập tức gắp miếng thịt, nói: “Không làm là tốt, đó chính là người phía chúng tôi! Tôi không hy vọng một ngày kia sẽ giết anh đâu, tới tới tới, chúng ta kích chưởng vi thệ!”


Nói rồi Kỷ Hi Nguyệt đứng lên vươn một bàn tay trắng nõn ra, Triệu Húc Hàn cũng đứng lên, trực tiếp đặt trên mu bàn tay cô, Tiêu Ân vội vàng đặt trên mu bàn tay Triệu Húc Hàn, Long Bân cũng vươn tay tới.


Cuối cùng bốn người nhìn về phía La Hi, La Hi hơi bối rối.


“Nhanh lên, thẹn thùng gì nữa, tôi còn phải đi làm. Đêm nay tôi muốn bắt Tần Hạo, anh có đi hay không?” Kỷ Hi Nguyệt lập tức nói to.


La Hi ngước mắt nhìn về phía cô, thấy Kỷ Hi Nguyệt giận anh ấy, vội vàng vươn tay đặt trên mu bàn tay Long Bân, nói: “Đi! Nhất định đi!”


Anh ấy thích đi theo lúc Kỷ Hi Nguyệt tìm tin tức và phá án tử, đặc biệt rất có nhân tình.


“Gia, thật tốt quá, sau này năm người chúng ta chính là người một nhà. Tuy rằng gia đình này sẽ càng lúc càng lớn, nhưng chúng ta phải đồng tâm hiệp lực, không thể làm ra việc khiến mọi người đau lòng. Còn nữa, chúng ta phải giúp gia chủ bình định, đến lúc đó Triệu gia cũng sẽ trở nên càng thêm có nhân tình. Đúng không anh Hàn?”


Triệu Húc Hàn cười gật đầu, trong đôi mắt đều là sự cưng chìu, nói: “Em nói cái gì cũng đúng, anh nghe em.”


“Anh Hàn, anh nói thế không được đâu. Người ta còn tưởng rằng em có dã tâm, muốn làm gia chủ đó.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng khinh bỉ anh.


“Em làm hay anh làm có gì khác nhau đâu, dù sao người tiếp theo nhất định là con trai chúng ta làm.” Triệu Húc Hàn nhướng mày.


Khuôn mặt nhỏ của Kỷ Hi Nguyệt đỏ bừng, nói: “Anh, anh nghĩ đến thật xa, lỡ đâu em sinh không được con trai thì sao?”


“Con gái cũng được, giống em cổ linh tinh quái, ai dám không phục!” Triệu Húc Hàn duỗi tay phát qua mũi cô, ngay sau đó nhìn ba người đàn ông khác, hỏi: “Các anh nói xem đúng không?”





Chương 1237: Em là người của anh


Long Bân lập tức ồn ào: “Ha ha ha, đúng đúng đúng, chúng tôi phục đại tiểu thư!” Lập tức không khí cũng vui vẻ lên, La Hi cũng vui mừng cười há miệng, Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn tức khắc thầm buông một cục đá.


Xúi giục hai ám vệ là quan trọng nhất đối với bọn họ.


“Khen tôi hay như vậy, quay về lại để anh lại tăng lên một chút.” Kỷ Hi Nguyệt vứt một ánh mắt cho Long Bân.


Long Bân tức khắc vui vẻ, nói: “Thật hả, đại tiểu thư, cô đừng gạt tôi đó!”


“Bây giờ anh là người của tôi, tôi tự nhiên muốn khiến anh càng ngày càng mạnh, như vậy đại BOSS tôi sẽ không cần tự ra tay, uy phong bao nhiêu.” Kỷ Hi Nguyệt cười ha ha.


“Ai da!” Mới vừa cười một nửa, trên đầu đã ăn một cái bạo hạt dẻ.


Triệu Húc Hàn đen mặt, nói: “Cái gì gọi là người của em? Anh đây là gì?”


“Ặc, không phải, không phải ý kia. Em, em là người của anh! Này không sai đi!” Kỷ Hi Nguyệt cười, ngay sau đó hung hăng nói với Long Bân: “Nhìn thấy không, cậu chủ của anh là người đàn ông keo kiệt, cho nên không thể nói bậy đó.”


Mọi người nháy mắt đều cười nghiêng ngã. Đại tiểu thư đối xử Triệu Húc Hàn thật sự có điểm hơi sợ, chẳng qua như vậy thật sự rất có tình, làm cho bọn họ đều cảm thấy hâm mộ.


Sau bữa sáng, La Hi đi theo Kỷ Hi Nguyệt đi làm, Long Bân khinh bỉ anh ấy, bởi vì vốn dĩ nên là nghỉ ngơi không có việc làm, tên này đã tính toán trong lòng.


La Hi mở ra xe thể thao Lamborghini, sau khi Kỷ Hi Nguyệt trang điểm thành hình dạng Vương Nguyệt, xe đã chạy ra tiểu khu Phong nhã. Thật ra đi qua đài truyền hình là việc chỉ ngắn ngủi hai ba phút, Kỷ Hi Nguyệt hoàn toàn có thể đi.


“La Hi, cảm ơn anh.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.


La Hi rất ngại ngùng, nói: “Sao đại tiểu thư nói vậy? Tôi nên cảm ơn cô mới đúng.”


“Vậy chúng ta không cần cảm ơn qua lại nữa, sau này là người một nhà, có bất cứ việc gì cũng không cần đặt trong lòng, có thể lấy nói ra để thảo luận biết không?” Kỷ Hi Nguyệt nói.


La Hi gật đầu, nói: “Tôi đã biết. Thật lâu trước đây tôi đã nghĩ tới việc sống như người bình thường, tôi biết lần này là một cơ hội.”


“La Hi, anh sai rồi, anh không có khả năng sống như người bình thường được, bởi vì bản thân chúng ta đã là dị loại. Chẳng qua chúng ta cũng không cần sống vất vả, vẫn có thể có vài thứ như cuộc sống của người bình thường, tỷ như kết hôn sinh con, có cha mẹ có gia đình. Tôi cảm thấy những thứ này đều là có thể thực hiện. Giờ xã hội này không có nô lệ, nhưng có thể có lòng biết ơn, làm việc cảm kích chứ không phải làm cái xác không hồn.”


Tâm trạng La Hi rất phức tạp, trước kia nào dám tưởng nhũng việc này, ngay sau đó anh ấy nói: “Đại tiểu thư thật sự thực rất biết tâm tình của chúng tôi.”


“Ai, trải qua nhiều, cũng nhìn thấu rất nhiều thứ. Làm người vẫn nên có vài nguyên tắc, có chút cốt khí, có vài niềm tin mới được, nếu không cả đời sẽ trôi qua hỗn hỗn.” Kỷ Hi Nguyệt cảm thán kiếp trước, nếu không phải trọng sinh, thì sao cô sẽ nhìn thấu được nhiều như vậy.


La Hi quay đầu nhìn khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của cô, nói: “Đại tiểu thư, cô còn trải qua nhiều? Cô mới bao nhiêu tuổi?”


“Đây không phải ít tuổi sẽ không có kinh nghiệm. Mười một tuổi tôi đã không có mẹ, lại phản nghịch, lại si mê Triệu Vân Sâm ba năm, làm toàn việc ngu ngốc. Nếu không phải anh Hàn thì cho tới hôm nay tôi còn chỉ là một người mê muội, một người tự cam lòng rơi vào tình yêu với tiểu bạch. Tôi không biết như vậy sẽ lòng tổn thương tấm lòng của cha, làm tổn thương anh Hàn. Cũng may tôi đã tỉnh ngộ lại, cũng nhìn thấu, phảng phất như trọng sinh. Cho nên lúc này tôi phải làm người cho tốt, sống cuộc đời chính mình nghĩ tới. Cho dù có nguy hiểm thì tôi cũng cứ bước tiếp thôi, bởi vì tôi có tín ngưỡng, có rất nhiều người yêu tôi.”





Chương 1238: Anh có bản lĩnh thì hát đi


La Hi không thể tưởng tượng nhìn cô từ từ nói, tựa như lòng dạ bao la nhìn thấu nhân sinh. Tức khắc anh ấy cảm thấy mình ở cô trước mặt trở nên rất nhỏ bé, trở nên hơi ngu xuẩn, bản thân anh ấy đã trải qua cuộc sống thế nào?


Tuy rằng sinh hoạt vật chất phong phú, nhưng sinh hoạt tinh thần lại trống rỗng. Niềm tn duy nhất chính là nghe lệnh của nguyên lão, bảo vệ gia chủ hoặc là chấp hành nhiệm vụ. Cho nên đó là vì sao anh ấy thích đi cùng Kỷ Hi Nguyệt, bởi vì anh ấy có thể cảm thấy mình bình thường, sinh hoạt tinh thần cũng trở nên phong phú, để anh ấy rất tham niệm. Long Bân cũng có ý nghĩ như thế.


Kỷ Hi Nguyệt trong miệng xướng ra tiếng cười nhỏ, tâm tình không tồi, La Hi tức khắc nhíu mày, nói: “Đại tiểu thư, cô ca hát cũng quá khó nghe!?”


Kỷ Hi Nguyệt tức khắc trừng lớn đôi mắt, nói: “Phải không? Vậy anh hát cho tôi nghe đi!”!


“Tôi không hát.” La Hi nói, ngay sau đó sắc mặt rất nghiêm túc, nói: “Nhưng nhất định dễ nghe hơn cô.”


“Tôi không tin! Khoác lác!” Kỷ Hi Nguyệt khinh bỉ anh ấy.


La Hi vội nói: “Không có, tôi ca hát còn rất dễ nghe!”


“Chưa từng nghe qua, tự nói không tính, có bản lĩnh thì anh hát đi!” Kỷ Hi Nguyệt xúi giục.


Sắc mặt La Hi đỏ lên, cực kì xấu hổ, ngay sau đó nói: “Hát thì hát!” Nói xong thì ho khan một cái, hát một khúc ca.


Kỷ Hi Nguyệt vừa nghe thật là có mô có dạng, rất không tồi, chẳng qua tên này chỉ hát bốn câu, khuôn mặt tuấn tú đã đỏ bừng.


“Không lừa cô.” La Hi hơi đắc ý.


Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nói: “Ừ, quả nhiên khá hay, nhưng anh cũng không hay hát, có ích lợi gì đâu. Không bằng như vậy đi, anh đến công ty Húc Nguyệt, chúng tôi muốn khuếch trương công ty điện ảnh, có lẽ anh có thể làm ngôi sao ca nhạc đó!”


La Hi sửng sốt, lập tức buồn cười, nói: “Tôi không tin, tôi thấy người sẽ mặt đỏ, nếu có thể làm ngôi sao ca nhạc thì không phải chọc người cười người à?”


“Ai nói, có thể không nhìn người mà. Như vầy đi, La Hi, tôi để người chuẩn bị cho anh một bài nhạc đệm phim do anh hát, nhìn mọi người phản ứng, có lẽ có thể khiến anh khai phá ra năng lực mạnh đó!” Ánh mắt Kỷ Hi Nguyệt sáng lên, nói.


La Hi vội vàng lắc đầu, nói: “Đại tiểu thư, cô đừng chọc tôi, tôi vẫn nên làm công việc bảo vệ của mình thì tốt hơn.”


“Sau này mọi việc ổn định xuống, tôi và anh Hàn đều sẽ không để các anh vất vả đi theo chúng tôi nữa. Huống chi thực lực bản thân chúng tôi không yếu, nếu thật sự tới khi anh Hàn ngồi vị trí gia chủ, các anh có gì muốn làm thì tôi đều có thể cho các anh thử, để cuộc đời của các anh trở nên xuất sắc hơn. Đương nhiên khi chúng tôi cần các anh, các anh cần phải hỗ trợ.” Khi Kỷ Hi Nguyệt nói chuyện, xe đã tới bãi đỗ.


Lòng La Hi ấm áp vô cùng, mũi hơi chua xót. Đại tiểu thư thật sự đối xử với bọn họ tốt quá, khiến anh ấy cảm giác ấm áp, giống như là một người thân đang chăm sóc bọn họ, suy nghĩ cho bọn họ.


Giờ khắc này, La Hi kiên định với ý tưởng trong lòng mình, nhất định phải báo đáp cậu chủ và đại tiểu thư thật tốt. Đời này có những người bạn như vậy, anh ấy đã cảm thấy mỹ mãn.


“Đại tiểu thư, tại sao cô tốt vậy?” La Hi nhìn Kỷ Hi Nguyệt sắp xuống xe, hỏi.


“Phải không? Tôi không cảm thấy đâu, tôi hư lên cũng rất xấu, tôi cũng giết không ít người, tôi chỉ tốt với người tôi để mà thôi. Các anh đều là bạn, là anh em, là người tôi để ý, không tốt với các anh thì tốt với ai? Đi thôi!” Kỷ Hi Nguyệt nói xong xuống xe.


Hai người đi vào văn phòng, Cố Du Du phóng lại đây, ngay sau đó nhìn thấy La Hi phía sau, nói: “La Hi, cái tên này, sao Tiểu Nguyệt không đi làm thì anh cũng không đi làm hả?”


La Hi lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái, lạnh nhạt nói: “Lão đại nói không cần tôi đi làm.” Ngay sau đó đi đến trước bàn mình ngồi xuống, mở máy tính.





Chương 1239: Đã ở sân bay


Cố Du Du bĩu môi mở nói: “Tốt dữ vậy, sao không thấy lão đại đối xử với chúng tôi tốt thế chứ. Tiểu Nguyệt, thế nào, Trần Á Nam có cho phỏng vấn không?”


Kỷ Hi Nguyệt liếc mắt xem thường, nói: “Cậu gấp vậy làm chi, nhất định cho, cậu đi chuẩn bị vấn đề là được. Chờ tớ xem vấn đề ổn thỏa, tớ sẽ sắp xếp cậu đi phỏng vấn.”


“Thật hả, thật tốt quá. Cảm ơn Tiểu Nguyệt, cậu đúng là Bồ Tát sống của tớ.” Cố Du Du chỉ kém nhào lên hôn moah moah: “Tớ lập tức chuẩn bị, Trần Á Nam, nam thần của tôi, quá đẹp, oa chụt chụt chụt.”


Mọi người đều nhìn thấy Cố Du Du giống như điên rồi, vui mừng quơ chân múa tay thì biết Vương Nguyệt lại giúp đỡ cô. Mấy tháng gần đây, tiền thưởng của Cố Du Du đều tăng lên gấp bội, thật sự hâm mộ chết người.


Liễu Đông chờ Kỷ Hi Nguyệt ngồi xuống rồi nói: “Chị Nguyệt, hôm nay đi ra ngoài tìm tin tức hả?”


“Chị còn chưa sửa sang xong, gần đây em thế nào rồi, án tử cầu vượt lúc trước theo dõi xong chưa?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.


“Chưa, công trình bã đậu, liên lụy quá nhiều, tiếp theo làm không xong, nhiệt độ cũng từ từ hạ xuống, em duy trì được nhưng nghĩ muốn đi tìm tin tức khác, có vài tình cảm mãnh liệt. Đúng rồi, không phải Ngô Phương Châu nói đêm nay cùng đi khu cũ quan sát à? Em có thể cùng đi không?” Liễu Đông hỏi.


“Tìm Tần Hạo, rất nguy hiểm, buổi tối cậu cũng đừng ra ngoài.” Kỷ Hi Nguyệt vội nói.


“Bây giờ em đã có rèn luyện, chị nhìn cơ bắp này.” Liễu Đông giơ cánh tay.


Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Không tồi không tồi, Manh Manh hẳn rất mừng, ha ha ha.”


Liễu Đông tức khắc mặt đỏ tai hồng, nói: “Chị Nguyệt, chị nói cái gì đâu không.”


“Chưa nói gì cả mà. Chẳng qua lúc này mới bao lâu, cậu cứ luyện cho tốt đi. Ngày mai chị và cậu bắt đầu đi chạy tin tức.” Kỷ Hi Nguyệt đồng ý lời cậu nói.


Liễu Đông lập tức mặt mày hớn hở, nói: “Hay quá, vậy buổi chiều em đi với anh Bàn ra ngoài một chút.”


Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, bắt đầu nghiêm túc làm việc, trong lúc đó bị lão đại Lộc Hùng kêu vào hàn huyên một hồi. Cô biết giờ Lộc Hùng biết cô là Kỷ Hi Nguyệt, bạn trai là Triệu Húc Hàn, thái độ quả thực cực tốt, cái gì cũng đồng ý, để cô tùy ý làm, hoàn toàn không ý kiến.


Làm Kỷ Hi Nguyệt một đầu hắc tuyến, quả nhiên cửa sau vĩnh viễn dễ đi, làm chuyện gì cũng phải có chỗ dựa.


Giữa trưa, sau khi Kỷ Hi Nguyệt tùy tiện ăn vài thứ, vừa định về công ty thì nhận được cuộc gọi từ Hạ Tâm Lan, lại lần nữa khiến cô khá ngoài ý muốn.


“Tiểu Nguyệt, tớ mới vừa xuống máy bay, cậu ở đâh!?” Hạ Tâm Lan hỏi.


Kỷ Hi Nguyệt tức khắc trừng lớn đôi mắt, nói: “Cậu tới Cảng Thành?”


“Đúng vậy, còn mang theo một người tới, cậu hiểu đó.” Hạ Tâm Lan cười ha ha.


“Tớ ở công ty, sao giờ cậu mới nói, giờ tớ qua đó đón cậu.” Kỷ Hi Nguyệt vội nói.


“Không cần đâu. Một giờ sau chúng tớ gặp mặt ở công ty cậu, sau khi làm xong việc là chúng tớ sẽ đi.” Hạ Tâm Lan nói.


Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, nói: “Gấp vậy?”


“Đúng vậy, chỉ đạo viên rất bận, tớ liều mạng kéo ông ấy tới, không tới thì ông ấy sẽ tổn thất lớn.” Hạ Tâm Lan cười nói.


Kỷ Hi Nguyệt cảm động trong lòng, vội nói: “Được được được, tớ chờ các cậu.”


Buông điện thoại ra, Kỷ Hi Nguyệt vội đi thương trường gần đó mua đồ để Hạ Tâm Lan và chỉ đạo viên có thể mang về. Thật ra trong lòng cô cũng hơi hồi hộp, rốt cuộc có thể gia nhập tổ chức bí mật quốc gia hay không thì lần này cũng một cuộc kiểm tra. Hơn nữa cô còn cần có đặc quyền.


Nếu không có đặc quyền thì hành động đều sẽ chịu hạn chế, cô sẽ bị ràng buộc.





Chương 1240: Gặp Thôi chỉ đạo


Kỷ Hi Nguyệt mua rất nhiều đặc sản để Hạ Tâm Lan mang về cho cha mẹ Cố Cửu một ít. Rốt cuộc Cố Cửu giúp cô xử lý công ty, cũng chưa có thời gian trở về thăm cha mẹ, cô cũng hơi ngại ngùng.


Kỷ Hi Nguyệt mượn phòng hội nghị bộ tin tức một lát, nói là có bạn muốn đến, còn để lát nữa La Hi chú ý động tĩnh bên ngoài, quan hệ cực lớn.


Quả nhiên một tiếng rưỡi sau, phía dưới đã có điện thoại gọi lên, Kỷ Hi Nguyệt lập tức bảo để người đi lên.


Hạ Tâm Lan vừa ra thang máy đã nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt ở cửa thang máy, cười tủm tỉm chờ cô.


“Tiểu Nguyệt!” Hạ Tâm Lan nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt dưới dáng vẻ Vương Nguyệt, khóe miệng hung hăng run rẩy một chút, ngay sau đó đi lên ôm cô, nói nhỏ bên tai Kỷ Hi Nguyệt: “Bộ dạng cậu cải trang xấu quá.”


Kỷ Hi Nguyệt cười vài tiếng, nói: “Đây không phải là không có biện pháp à. Đi, đi vào phòng hội nghị nói.” Nói rồi cô cười với người đàn ông trung niên phía sau.


Người đàn ông trung niên ước chừng 50 tuổi, vốn dĩ cũng đã nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt, sửng sốt. Bởi vì ông ấy đã xem qua ảnh chụp Hạ Tâm Lan cho xem, hơn nữa Hạ Tâm Lan và cha cô nói không rõ, khiến ông ấy ngại không tới một lần.


Chẳng qua ảnh chụp Kỷ Hi Nguyệt cũng không phải là thiếu nữ xấu xí này, làm ông ấy cảm thấy có cảm giác bị hai cha con Hạ gia trêu chọc, sắc mặt cũng không phải quá tốt.


Ba người tiến vào phòng họp trước, sau khi La Hi pha trà tiến vào thì đóng cửa lại, đứng ở cửa đề phòng.


Trong phòng, Kỷ Hi Nguyệt trực tiếp kéo tóc giả xuống, gỡ mắt kính ra, lau son môi xám trắng, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp.


“Lúc này mới giống người.” Hạ Tâm Lan cười nói, sau đó giới thiệu: “Tiểu Nguyệt, đây chính là chỉ đạo viên tổ chức bí mật – Thôi chỉ đạo. Thôi chỉ đạo, cô ấy chính là Kỷ Hi Nguyệt cháu nói, chẳng qua giờ cô ấy mang thân phận là phóng viên, gọi Vương Nguyệt, không cần dùng gương mặt thật gặp người.”


“Chào Thôi chỉ đạo!” Kỷ Hi Nguyệt vươn tay tới, vừa rồi Thôi chỉ đạo trong lòng không thấy thoải mái, sau khi thấy cô tháo trang sức thì mới có cảm giác đã hiểu ra. Xem ra cô gái bé nhỏ này rất giỏi ngụy trang bản thân, hơn nữa một thiếu nữ vốn dĩ đẹp lại bằng lòng giả dạng khó coi như vậy, thuyết minh tâm tính cô hẳn không tệ.


“Chào cô, ngồi xuống nói đi.” Thôi chỉ đạo lập tức nói một câu như ông mới là chủ nhân, bởi vì đã quen địa vị bình thường.


Kỷ Hi Nguyệt cũng rất khách sáo, cũng biết tính những người lãnh đạo, huống chi chỉ đạo viên này còn là một người tu luyện khí công. Kỷ Hi Nguyệt quan sát từ bề ngoài đã nhìn không ra ông ấy là người luyện khí công, chỉ có thể chứng minh thực lực của ông ấy rất tốt, đã tới còn phác cảnh giới quy chân, cấp bậc nguyên lão.


Có thể được Hạ Tâm Lan mời đến, mặt mũi Hạ gia quả nhiên đủ lớn, cho nên cô cũng không thể cho bọn họ mất mặt.


“Lão Thôi, chú kiểm tra Tiểu Nguyệt chút đi, cô ấy rất muốn vào tổ chức để có thể làm vài việc cho đất nước. Chẳng qua tình huống của cô ấy khá đặc thù, cháu cũng nói qua rồi, cho nên chú cứ kiểm tra, cảm thấy cô có thực lực rồi lại quyết định.” Hạ Tâm Lan nói rất nghiêm túc, đứng đắn.


Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, cười nói: “Đúng vậy, cháu cũng muốn làm vài việc cho quốc gia, nhưng hiện tại cháu là bạn gái Triệu Húc Hàn, sau này có khả năng sẽ tiến vào Triệu gia, nhưng trước lúc đó cháu cần phải có một tổ chức, cho nên mời Thôi chỉ đạo viên kiểm tra.”


“Nếu kiểm tra không đạt tiêu chuẩn thì cô có biết cô có bao nhiêu nguy hiểm không?” Lão Thôi nheo đôi mắt lại, trong ánh mắt có sự sắc bén.


Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nói: “Cháu biết, hy vọng cháu không làm chú thất vọng.”


“Được!” Thôi chỉ đạo đứng lên, Kỷ Hi Nguyệt cũng lập tức đứng lên. Hai người đều rời khỏi bàn hội nghị khá xa. Hạ Tâm Lan tự giác lui về phía sau.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom