• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Độc Chiếm Tiên Thê : Hàn Thiếu Sủng Tận Thiên (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1291-1298 - TOÀN VĂN HOÀN

Chương 1291: Đây là muốn phản


Nguyên lão lập tức gật đầu với ba ám vệ phía sau mình, Triệu Húc Hàn biến sắc, nói: “Nguyên lão, đây không phù hợp quy củ!”


“Bọn họ sẽ có nặng nhẹ.” Một nguyên lão nói.


Vừa mới nói xong, ba người đồng thời tiến công Kỷ Hi Nguyệt, hơn nữa tựa hồ muốn lập tức đánh chết Kỷ Hi Nguyệt, cư nhiên trực tiếp ra khí công và sát chiêu. Lần này khiến cả đám người nhìn ra đều đột nhiên đứng lên, sắc mặt đại biến.


“Thật cho rằng tôi không biết gì sao!” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên bay lên trời, đá liên tục hai chân, trực tiếp đá hai ám vệ bay ra, một nắm tay khác vừa đến, Kỷ Hi Nguyệt trực tiếp dùng một tay phủ trên nắm tay gã xoắn lại.


Vốn là khí công va chạm, nhưng thực lực mạnh tắc thắng, huống chi Kỷ Hi Nguyệt mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Cho nên cô trực tiếp bẻ gãy tay gã, làm ám vệ kia phát ra tiếng kêu thảm thiết, kinh thiên động địa.


“Các người tôn trọng người được đề cử làm chủ mẫu Triệu gia như vậy hả?” Ánh mắt Kỷ Hi Nguyệt nhìn về phía năm nguyên lão.


“Triệu Húc Hàn, cậu nhìn xem, cái loại phụ nữ này, đây là muốn phản hả? Cậu làm gia chủ không tốt, tự mình làm theo ý mình, chẳng lẽ vợ của cậu cũng là người như vậy?” Một nguyên lão lập tức giận dữ hét lên.


Thật ra bọn họ cũng đều biết Kỷ Hi Nguyệt là người luyện khí công, chỉ là không nghĩ tới lợi hại như vậy, một người đấu ba người, nháy mắt đã chiến thắng.


“Tôi không làm gia chủ tốt hay các người làm nguyên lão không tốt? Các người cấu kết với Tôn gia, dồn tôi vào chỗ chết, tôi thật sự không biết tôi là người Triệu gia hay các người mới là người Triệu gia! Nguyên lão các người đây là chuẩn bị muốn chiếm núi làm vua, đảo khách thành chủ!” Triệu Húc Hàn cười lạnh một tiếng.


Mọi người tức khắc phát ra tiếng kinh hô, rất nhiều gương mặt đều không thể tin được.


“Nơi này là Triệu gia! Chúng ta đều là người Triệu gia. Các người vốn dĩ là ám vệ, là Triệu gia chúng ta bồi dưỡng các người, mới cho các ngươi làm trọng trách giám sát. Nhưng mà bây giờ tính chất thay đổi, quyền lợi của các người còn lợi hại hơn người làm gia chủ là tôi, thật sự khiến người không làm rõ được đến cùng Triệu gia là do nguyên lão các người chủ trì hay sao!” Mỗi chữ của Triệu Húc Hàn đều phi thường sắc bén.


“Cậu nói bậy. Chúng tôi chỉ giám sát cậu, cậu thật sự quá kỳ cục! Luôn phản đối ý kiến của chúng tôi, hôm nay chúng tôi tới chính là vì buộc tội gia chủ cậu!” Một nguyên lão hừ lạnh một tiếng: “Chẳng lẽ cậu còn có thể thật sự phản!”


“Ha ha ha, cười chết tôi, nơi này là Triệu gia, dòng chính Triệu gia phản Triệu gia của mình? Chỉ có các người phản thôi! Triệu gia chủ mới là thực sự là chủ Triệu gia. Cả đám lão gia hỏa các người thật sự cho rằng mình vô địch, có thể muốn làm gì thì làm, có thể biến Triệu gia thành của riêng mình à!” Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên nói ra lời bén nhọn.


“Cô, cô nói ai lão gia hỏa?” Một nguyên lão tức giận đến mức đứng lên.


“Chẳng lẽ các người không phải lão gia hỏa hả? Cả đám lão gia hỏa ra vẻ đạo mạo, dã tâm rõ ràng, không biết tốt xấu!” Kỷ Hi Nguyệt trực tiếp mắng bọn họ.


“Khốn khiếp, tìm chết!” Một nguyên lão thật sự giận không nhịn nổi, trực tiếp ra tay với Kỷ Hi Nguyệt.


Vốn kế hoạch của Kỷ Hi Nguyệt chính là như vậy, một chọi một, thế là tốt nhất. Nháy mắt cô trực tiếp duỗi tay bắt lấy nắm tay của nguyên lão, hai người bộc phát khí công. Nguyên lão muốn dùng một quyền đánh chết Kỷ Hi Nguyệt, nhưng Kỷ Hi Nguyệt lại đột nhiên hút.


Lúc này, Kỷ Hi Nguyệt quả thực dùng hết sức để hút, cô quản không được nhiều người nhìn như thế, dù sao cô cũng muốn lập uy.


Nguyên lão chỉ cảm thấy một quyền đánh ra như không có lực, giống như đánh trúng bông, nhưng giây tiếp theo, khí công trong cơ thể của ông ta đột nhiên trực tiếp bị hút ra theo cánh tay.





Chương 1292: Sống sờ sờ chết đuối


Nguyên lão này sợ tới mức kinh hô một tiếng, muốn lui về phía sau, nhưng Kỷ Hi Nguyệt nắm chặt tay ông ta. Nguyên lão sợ tới mức dùng một tay kia đánh lại, Kỷ Hi Nguyệt lại lần nữa bắt lấy, lại đột nhiên hút.


Nguyên lão nháy mắt sụp đổ.


“Cứu tôi!” Nguyên lão sợ tới mức tròng mắt đều sắp rớt ra, vội vàng kêu to. Bốn gã nguyên lão kia lập tức đứng lên, nhưng cùng lúc đó, Triệu Húc Hàn, lão Vương và chú Phong đã sớm âm thầm đứng vào vị trí.


Đồng thời quyền cước cũng đã đánh ra, chỉ có một người vọt tới cạnh Kỷ Hi Nguyệt.


Nhưng Kỷ Hi Nguyệt đã dùng một chân đá văng nguyên lão bị hút đến linh hồn cũng sắp dại ra, cả người ông ta bay ra, va chạm đến ghế dựa lúc trước ông ta ngồi, lập tức toàn bộ dập nát.


Mọi người sôi trào, sợ tới mức chạy trốn. Đám Tiêu Ân, Long Bân, La Hi đều vọt vào, chiến đấu với những ám vệ các nguyên lão mang đến. Nhưng bởi vì trước đó Kỷ Hi Nguyệt đã đánh ba người, cho nên bọn họ quả thực như cá gặp nước, lập tức bắt cả đám còn lại.


Mười phút sau, toàn bộ năm nguyên lão bị Kỷ Hi Nguyệt hút, thực lực cả đám tuột xuống, ngã trên mặt đất.


Bởi vì trước đó Kỷ Hi Nguyệt đã đánh bại hai người, cho nên khi lão Vương và chú Phong trợ giúp, chỉ cần nguyên lão bị hấp thu thực lực, dưới sự kinh hoảng thất thố thì chắc chắn phải thua.


Rất nhanh, sau khi dọn dẹp lại bên trong một chút, người Triệu gia bên ngoài lại lần nữa tiến vào. Lúc này Triệu Húc Hàn ngồi ở trung tâm, Kỷ Hi Nguyệt ngồi cạnh anh, năm nguyên lão đều quỳ gối trước bọn họ.


Tiêu Ân lôi nguyên lão Tôn gia đã bị giam giữ gần hai tháng ra, để mọi người nghe xem nguyên lão cấu kết Tôn gia thế nào, muốn đẩy gia chủ vào chỗ chết ra sao, làm sao để việc kinh doanh của Triệu gia thua lỗ 30%.


Tất cả mọi người rất khiếp sợ. Họ vẫn luôn cảm thấy không phải nguyên lão hẳn nên trợ giúp Triệu gia kiếm tiền ư? Có thể không hợp ý Triệu gia chủ nhưng cũng có thể hóa giải.


Đâu nghĩ năm gia hỏa hoàn toàn không màng ích lợi của Triệu gia, vì muốn giết chết Triệu Húc Hàn mà vô duyên vô cớ cho Tôn gia kiếm lời nhiều tiền như vậy, còn để nguyên lão Tôn gia giết Triệu gia gia chủ, đây quả thực là tạo phản.


Rốt cuộc trong cơ thể cả đám bọn họ đều chảy dòng máu Triệu gia, nhất định sẽ hy vọng người mang dòng máu Triệu gia tới làm gia chủ, sao có thể cho năm nguyên lão không phải người có huyết mạch Triệu gia đến nắm giữ mạch máu Triệu gia được.


Cho nên sau khi Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt giải thích, mọi người tức khắc cũng hiểu ra.


Ngay sau đó, Triệu Húc Hàn nói chuyện của mẹ và mẹ Kỷ Hi Nguyệt, kéo Thiết Thiên Hoa và Triệu Hoành Tài ra.


Sau một tháng tra tấn, hai người đều đã không ra hình người. Chân đã bị gãy nên bọn họ không còn làm gì được, cho dù muốn chết cũng không chết được, bởi vì Triệu Húc Hàn phái người trông chừng bọn họ.


Ở trước mặt mọi người, hai người cũng thừa nhận hành vi phạm tội, cho mẹ Triệu Húc Hàn một công đạo. Lệ tràn ra trong đôi mắt già nua của Triệu Tịch Quy, người phụ nữ ông yêu nhất lại chết thảm, cuối cùng con trai hiếu thuận, sửa lại án xử sai cho bà ấy.


Cuối cùng, Triệu Húc Hàn hạ một mệnh lệnh máu lạnh, dẫn Triệu Hoành Tài và Thiết Thiên Hoa sống sờ sờ dìm chết đuối!


Tuy rằng rất nhiều người cảm thấy tàn nhẫn, nhưng nghĩ đến anh tám tuổi tang mẫu, lại bị oan uổng lâu như vậy, không có người dám nói chuyện.


Cuối cùng xử tử toàn bộ năm nguyên lão. Triệu Húc Hàn chưa bao giờ lưu tình với những người này. Mọi người nhìn thấy thủ đoạn cường ngạnh của Triệu Húc Hàn, hơn nữa cũng thấy thực lực của tất cả bọn họ nên cả đám đều im như ve sầu mùa đông, chỉ có thể đồng ý.


Mọi người cũng đều tán thành Kỷ Hi Nguyệt làm chủ mẫu Triệu gia tương lai.


Đêm nay, mãi cho đến ba giờ sáng Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt mới trở lại biệt thự trên sườn núi, để bọn Tiêu Ân xử lý vực còn sót lại.





Chương 1293: Cơm tất niên tốt đẹp


Chương tên sai, chương này là chương 1291.


Chương 1291 còn có một việc


Kỷ Hi Nguyệt trong phòng, cô mới vừa tắm rửa xong, nằm trên giường, Triệu Húc Hàn đi đến.


Vừa tiến lên giường đã ôm lấy cô, không nói một lời, toàn bộ thân thể đều hơi run bần bật, làm Kỷ Hi Nguyệt bị dọa giật mình.


“Anh Hàn, làm sao vậy, không có việc gì chứ?” Kỷ Hi Nguyệt dò hỏi.


Đầu Triệu Húc Hàn để trên vai, lắc đầu, chỉ ôm chặt lấy cô.


“Có phải tất cả đều giải quyết, có thể thở phào nhẹ nhõm?” Kỷ Hi Nguyệt vỗ lưng anh, cảm giác người đàn ông này giờ đây rất yếu ớt.


Triệu Húc Hàn gật đầu, chậm rãi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt hơi đỏ.


“Tiểu Nguyệt, cảm ơn em. Không có em thì anh không thể thuận lợi hòn thành những việc này nhanh như vậy, không thể rửa sạch oan khuất của mẹ anh nhanh thế. Cảm ơn em!” Triệu Húc Hàn kích động, cảm động.


Kỷ Hi Nguyệt biết anh đã được thở dài nhẹ nhõm một hơi. Thật ra cô cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, tin tưởng sau này cô và anh có thể sinh sống thật tốt.


“Bởi vì có anh, em mới có thể trở nên mạnh thế, mới có thể giúp ưnh, cho nên em cũng nên cảm ơn anh.” Kỷ Hi Nguyệt cười.


Triệu Húc Hàn nhì cô thâm thúy, ngay sau đó kéo cô vào trong lòng ngực, thở ra một hơi thật dài, nói: “Biết em chính là việc tốt nhất trong đời anh.”


“Em cũng vậy.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.


Cả người Triệu Húc Hàn chấn động, anh cảm thấy bản thân rất có lỗi với Kỷ Hi Nguyệt. Buổi tối kia anh đã để lại cho cô một tâm bệnh nghiêm trọng, sao sẽ là việc tốt đẹp được, chính anh thật là một súc sinh.


“Hôm sau chính là giao thừa, chúng ta về chỗ cha ăn cơm không? Hay là ai về nhà nấy?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.


“Cha anh nói để anh cùng đi thăm cha em, cho dù đêm nay chúng ta đi họp thường niên của Triệu gia, cho dù là cơm tất niên thì chờ mùng một cũng sẽ trở về.” Triệu Húc Hàn nói: “Cha anh rất vui vì anh gặp được em.”


“Phải không? Trước kia không phải cũng phản đối à?” Kỷ Hi Nguyệt cười.


Triệu Húc Hàn lắc đầu, nói: “Tuy rằng đã từng phản đối, nhưng cuối cùng vẫn nói chỉ cần là người anh yêu thì cha đều sẽ đồng ý, chỉ là có thể sẽ để em gặp nguy. Giờ thấy em lợi hại như vậy, cha anh vui mừng còn không kịp nữa.”


Kỷ Hi Nguyệt ôm eo anh, nói: “Hình như còn có một việc chưa làm?”


“Tôn gia?” Ánh mắt lạnh lùng của Triệu Húc Hàn xẹt qua một vệt tinh quang.


“Vâng, lão Vương nói với em, hy vọng năm sau chúng ta hợp tác với quốc gia, trực tiếp làm tan rã hang ổ Tôn gia, bởi vì Tôn gia đều là sát thủ, nguy hại quá lớn với thế giới. Hơn nữa họ cũng là phản đồ của Hoa Hạ, người Hoa Hạ chết trong tay sát thủ Tôn gia không ít, cho nên quốc gia sớm muốn tấn công, nhưng thực lực không đủ. Nếu em và Triệu gia bằng lòng hỗ trợ, như vậy thì hợp tác một lần!”


“Cho dù quốc gia không ra tay thì anh cũng muốn ra tay. Tôn gia nhiều lần muốn giết anh, chẳng lẽ anh không trả về thứ gì đó?” Khóe miệng Triệu Húc Hà gợi lên nụ cười lạnh tàn nhẫn.


Kỷ Hi Nguyệt cười khúc khích, nói: “Vậy được, sau ăn tết coi như đi nghỉ phép đi.”


Triệu Húc Hàn gật đầu, cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ của cô.


Kỷ Hi Nguyệt rất nhiệt tình hôn lại, chẳng qua hai người cũng không có tiếp tục, rốt cuộc nếu không ngủ thì trời đã sáng, việc ngày mai còn có rất nhiều. Chỉ là trong đầu hai người đều suy nghĩ khi nào mới có thể chân chính trở thành phu thê?


Hôm sau, Triệu Húc Hàn lại sớm đi nhà cũ, tiếp đón người gia tộc Triệu gia, nhìn thái độ xử sự của mọi người. Lúc này anh sấm rền gió cuốn, diệt trừ năm nguyên lão, ai lại có cấu kết với các nguyên lão, hoặc là lòng có bất mãn, anh lập tức hạ nhẫn tâm trấn áp toàn bộ!





Chương 1294: Cơm tất niên tốt đẹp


Giao thừa, Kỷ Hi Nguyệt đã chuẩn bị xong không ít đồ vật. Triệu Húc Hàn bảo Tiêu Ân làm rất nhiều quà tặng, 5 giờ chiều mọi người đi tới tòa nhà Thiên Tinh.


Hôm nay, người tới ăn cơm tất niên, trừ bỏ Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn ra thì còn có tứ đại ám vệ và Tiêu Ân, còn cả Thím Lý. Vốn còn gọi bọn lão Hôi, nhưng tuy rằng ăn tết thì vẫn phải có người làm việc. Lão Hôi hộ tống Cố Cửu trở lại Kinh Thành ăn tết.


Bình thường người Hoa Hạ nói sang năm sẽ lớn hơn một tuổi, cho nên Kỷ Hi Nguyệt 22, Triệu Húc Hàn cũng 28, Kỷ Thượng Hải lại lần nữa đưa ra chuyện đám cưới của hai người.


Ánh mắt Triệu Húc Hàn thâm tình nhìn Kỷ Hi Nguyệt, Kỷ Hi Nguyệt nhếch miệng cười nói: “Anh quyết định là được.”


“Mùa xuân thì thế nào?” Triệu Húc Hàn hỏi, ánh mắt cũng trưng cầu ý kiến Kỷ Thượng Hải.


Kỷ Thượng Hải tức khắc vỗ tay, nói: “Được được, vậy còn có hai tháng nữa, cha sẽ giúp các con tìm một ngày lành. Ngày nào Tiểu Nguyệt chưa gả, ngày đó người làm cha như cha cũng lo lắng.”


Thím Lý cười nói: “Giờ Tiểu Nguyệt thật ra đã là chủ mẫu Triệu gia, mọi người đều rất phục cháu. Cháu cứ yên tâm đi, thím thấy cậu chủ cũng không dám không cần Tiểu Nguyệt.”


“Thím Lý, cháu không buộc anh ấy.” Kỷ Hi Nguyệt lập tức làm nũng, nói.


Long Bân nhịn không được cười nói: “Thím Lý, lời này của thím sai rồi, cậu chủ nhà tôi không cưới ai ngoài đại tiểu thư, còn sợ đại tiểu thư không cần cậu chủ nữa kìa!”


Triệu Húc Hàn liếc mắt nhìn anh ấy, sắc mặt Long Bân ngượng ngùng, La Hi không nóng không lạnh, nói: “Anh hạ thấp cậu chủ như vậy mà coi được à?”


“Vậy anh nói đại tiểu thư không cao?” Long Bân trừng anh ấy.


“Không dám.” La Hi rất nghiêm túc nói hai chữ, làm mọi người đều cười ra tiếng.


“Cậu chủ và đại tiểu thư nơi nào tới ai cao ai thấp, tương thân tương ái mới đúng. Dù sao Tiêu Ân tôi đời này chỉ nhận cậu chủ và đại tiểu thư, những người khác thì tôi đều không phục.” Tiêu Ân nói.


Hai người chủ đã đồng ý sau khi ăn tết sẽ giúp bọn họ tìm kiếm người thân, làm trong lòng bọn họ thấy vô cùng biết ơn.


Tứ đại ám vệ tức khắc đều nâng chén rượu, mọi người cùng nhau cười cụng ly.


Một bữa cơm tất niên ấm áp tốt đẹp, mọi người càng như người một nhà.


Khi Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt từ phòng đi xuống thì nhìn thấy Thím Lý đang mát xa bả vai cho Kỷ Thượng Hải vừa uống vào chút rượu, hai người còn cười tán gẫu, hình ảnh kia rất ấm áp.


Kỷ Hi Nguyệt nhìn về phía Triệu Húc Hàn cong lên khóe miệng, Triệu Húc Hàn cũng cười gật đầu.


Sau này Kỷ Thượng Hải có thím Lý chăm sóc, người con rể như anh cũng đã yên tâm nhiều.


Năm sau, Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt liên hợp với tổ chức bí mật quốc gia, trực tiếp đi hang ổ của Tôn gia, tiêu diệt phản đồ Hoa Hạ này, đồng thời thanh danh Triệu gia ở giới khí công càng lúc càng lớn.


Các quốc gia đều có kiêng kị, cũng may Triệu gia và Hoa Hạ quan hệ cực tốt, nhất vinh câu vinh, nâng đỡ lẫn nhau.


Kỷ Hi Nguyệt càng thêm hứa hẹn, cho dù trở thành người Triệu gia thì khi quốc gia có nhiệm vụ, cô cũng sẽ không chối từ đạo nghĩa.


Sau khi Kỷ Hi Nguyệt bày thân phận Vương Nguyệt ra ánh sáng, tin tức đưa lên khá tốt, nhưng cô cũng nói cho Liễu Đông và Cố Du Du nghe những tin tức kiếp trước còn trong kí ức, đương nhiên bọn họ cũng sẽ ghi tên Vương Nguyệt, Vương Nguyệt cũng trở thành phóng viên hàng đầu tốt nhất năm trước.


Húc Nguyệt như mặt trời ban trưa, rất nhanh đã thu mua hai điện ảnh lớn. Chỉ có Triệu Vân Sâm vì mặt mũi bản thân nên chống, nhưng cuối cùng cũng không thắng nổi Húc Nguyệt cường thế. Sau đó công ty cậu ta thua lỗ không ít, bị Húc Nguyệt thu mua. Cậu ta bị Triệu Nhất Gia đánh đến u đầu, lại lần nữa bị đưa đến Anh quốc tiến tu. Cho dù Triệu Vân Sâm lại chống cự thì cũng vô dụng.


Mùa xuân, vạn vật thức tỉnh, cảnh xuân tươi đẹp, rốt cuộc nghênh đón ngày đại hôn của Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt.





Chương 1295: Hôn lễ long trọng


Tất cả khách sạn đế vương lớn nhất, xa hoa nhất của Triệu thị ở Cảng Thành đều tạm dừng hoạt động, mở tiệc chiêu đãi toàn cầu, bên trong mỗi khu có cả ngàn khách khứa, siêu xe đậu hết cả con phố dài, cảnh sát ra mặt duy trì trật tự.


Hạ Tâm Lan, Ngô Vĩ, Cố Cửu, thím Cố đều tới, giám đốc và phu nhân của tám đại khi đã tới hơn phân nửa. Thiết Quý Hoành cũng tự mình tới, việc kinh doanh của Triệu gia đi lên, các hộ khách gần như đều tham dự. Rốt cuộc đây là thời điểm duy nhất có thể nịnh bợ.


Kỷ Thượng Hải làm tập đoàn chủ tịch Kỷ Hải, bạn bè vô số, Tiền Giang Thành cũng vui vẻ xuất hiện.


Triệu gia, Kỷ gia nhận quà đến mỏi tay, toàn bộ Cảng Thành và Húc Nguyệt phát sóng trực tiếp hôn lễ long trọng.


Một tháng trước đã bắt đầu bố trí hôn lễ, vận dụng mấy nghìn người, toàn bộ khách sạn đế vương đều có kiểu dáng giống nhau, nơi nơi đều là hoa anh đào hồng nhạt, hoa hồng đỏ thẫm, Tulip hoàng kim, còn có các công tử đáng yêu dễ thương.


Mời toàn bộ đài truyền hình Cảng Long – nơi Kỷ Hi Nguyệt làm phóng viên. Húc Nguyệt càng khỏi phải nói, toàn bộ người đều tới tham gia. Hôm nay là ngày trọng đại nhất Cảng Thành, còn long trọng hơn so với bất cứ nhân vật lớn nào lên đài.


Sân bãi chứa hơn một ngàn người dự hôn lễ, Kỷ Thượng Hải dắt Kỷ Hi Nguyệt bên trong bộ váy cưới màu trắng đi ra từ trong cánh cửa hình vòm nơi biển hoa, rất nhiều tiếng ca ngợi vang lên.


Cánh hoa vẫn đang bay xuống trên đỉnh đầu, quả thực giống như tiên cảnh.


Bên kia, Triệu Húc Hàn mặc âu phục toàn thân màu xám bạc, ánh mắt đều là kinh ngạc trước sắc đẹp và vẻ yêu chiều, khóe miệng lộ ra một nụ cười, chờ đợi cô dâu mới của anh đi đến. Lúc này, Triệu Húc Hàn là toàn toàn xuất hiện trước mắt thế nhân, làm mọi người biết bộ mặt thật sự của gia chủ Triệu gia, tổng tài tập đoàn lớn nhất Cảng Thành, tàn bạo bất nhân, máu lạnh lãnh tình – Triệu Húc Hàn.


Nhân dân Cảng Thành đều ngồi TV hoặc xem video phát sóng trực tiếp trên internet. Lúc màn ảnh xoay về phía chú rể Triệu Húc Hàn, quả thực họ đều trợn mắt há hốc mồm, ngay sau đó là thét chói tai liên tục.


Người đàn ông này cũng quá đẹp trai đó!


Bọn họ đã sớm biết Kỷ Hi Nguyệt xinh đẹp, nhưng khi Triệu Húc Hàn mở khăn che của cô dâu ra, mọi người mới biết được cái gì gọi là đẹp như thiên tiên.


Dưới sự điều khiển của người chủ trì, sau khi hai người trao đổi nhẫn, hôn môi nhau, giờ khắc này toàn bộ Cảng Thành, thậm chí toàn bộ thế giới đều đang sôi trào.


Rất nhiều người biết tình cảm của bọn họ không dễ để đi tới bước này đều vui vẻ mà rơi lệ, Long Bân càng là khóc đến rối tinh rối mù, mũi Cố Cửu hơi cay, Trần Manh Manh ôm Liễu Đông gạt lệ.


Biệt thự trên sườn núi là phòng tân hôn của bọn họ, đã sớm rực rỡ hẳn lên, các loài hoa quý báu trên thế giới quay quanh bốn phía, thanh nhã thuần khiết.


“Triệu Vân Sâm, cậu đứng lại đó cho tôi!” Kỷ Hi Nguyệt thay đổi một thân lễ phục dạ hội, xuất hiện ở trên cầu thang, vừa lúc nhìn thấy Triệu Vân Sâm sắp đi ra cửa. Triệu Vân Sâm là cháu trai cả của Triệu Húc Hàn, trở về gấp từ Anh quốc tham gia hôn lễ. Kết quả cậu ta còn lải nhải trên hôn lễ, nói cô dâu mỹ lệ đó thật ra hẳn là của cậu ta.


Triệu Vân Sâm nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt mỹ diễm động lòng người, trong lòng hối hận càng sâu. Đến bây giờ cậu ta đều cảm thấy Kỷ Hi Nguyệt hẳn là của cậu ta, hai ngày này cậu ta đều rầu rĩ không vui, giống như mọi người đều thiếu cậu ta mấy trăm triệu.


Nghe thấy Kỷ Hi Nguyệt gọi mình, cậu ta quay đầu lại nhìn cô, trong nháy mắt ngẩn ngơ.


Triệu Húc Hàn vừa lúc cũng từ trên lầu đi xuống, Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh một cái, đi về hướng Triệu Vân Sâm.


“Triệu Vân Sâm, giờ nên gọi tôi là thím ba rồi phải không?” Kỷ Hi Nguyệt bị cậu ta làm xấu mặt rất nhiều lần. Ở hôn lễ của cô, người này ngang nhiên nói cô là bạn gái cũ của cậu ta, thật ném sĩ diện của cô và Triệu Húc Hàn.


Người không biết còn tưởng rằng cô từng ngủ với cậu ta, cho nên trong lòng Kỷ Hi Nguyệt là một bụng tức giận.





Chương 1296: Kêu một tiếng thím ba


Giờ Kỷ Hi Nguyệt phải bảo người này nhanh gọi cô một tiếng thím ba.


Triệu Vân Sâm sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt hơi vặn vẹo, nhìn Triệu Húc Hàn đi xuống, cậu ta tức giận, nói: “Tôi không gọi! Cô còn nhỏ hơn tôi mấy tháng!”


“Theo vai vế, tôi chính là thím ba của anh, nếu anh không gọi, tôi sẽ bảo chú ba anh đánh gãy chân của anh.” Kỷ Hi Nguyệt vòng tay ôm ngực.


“Chú ba, cháu sẽ không kêu!” Triệu Vân Sâm nhìn về phía Triệu Húc Hàn, thở phì phì nói: “Là chú cướp cô ấy đi, cô ấy vốn là của cháu.”


Sắc mặt Triệu Húc Hàn xanh mét, cháu trai cả càng ngày càng kỳ cục.


“Không gọi thì tôi lập tức đánh gãy chân của cậu!” Âm thanh vô cùng âm lãnh từ trong miệng Triệu Húc Hàn truyền ra, đôi con ngươi lạnh lẽo tựa mũi tên, giống như muốn bắn cậu ta vạn tiễn xuyên tâm.


Triệu Vân Sâm biến sắc, lập tức quay đầu rời đi, nhưng khi cậu ta quay người lại, Kỷ Hi Nguyệt ngang nhiên ngăn cửa, tốc độ này quả thực là cực kì nhanh.


“Gọi thím ba! Bằng không anh chính là bất kính.” Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày: “Đừng tưởng rằng anh có cha anh chống lưng cho thì có thể hồ ngôn loạn ngữ. Bây giờ tôi chính là chủ mẫu Triệu gia, cho dù có là cha anh thì tôi cũng trị được. Nếu không phải nể tình ông nội anh, anh cho rằng cha anh và anh còn có ngày lành à?”


Thì ra Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn âm thầm phá hư toàn bộ việc kinh doanh của Triệu Nhất Gia. Không nói đến tổn thất thảm trọng mà mấy công ty đều đã đổi chủ mới, Triệu Nhất Gia tức giận đến mức nằm viện, cũng chưa đến tham dự hôn lễ.


“Vân Sâm, nếu cậu còn muốn làm đại thiếu gia ở Triệu gia thì cậu phải gọi tiếng thím ba này, cũng phải phục!” Triệu Húc Hàn đi đến từ phía sau, hai người xem như phục kích trước sau.


Sắc mặt Triệu Vân Sâm khó coi cực điểm, nhìn hai người, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi, nói: “Chú ba, cháu biết hai người đối phó cha cháu. Chẳng qua cháu cũng biết cha cháu không tốt với chú, có điều cháu thật sự đã hối hận. Lúc trước cháu không quý trọng Tiểu Nguyệt nhiều, để chú hoàn toàn cướp đi cô ấy, cháu không cam lòng.”


“Không cam lòng thì thế nào, giờ cô ấy chính là thím ba cậu.” Triệu Húc Hàn cười lạnh.


“Gọi đi, gọi một tiếng sẽ không chết. Nếu không gọi thì có thể thật sự biến thành người què giống như cha cậu.” Kỷ Hi Nguyệt nhìn chân cậu ta: “Còn nữa, trước nay tôi không phải người của anh, cho nên tốt nhất anh phải biết rõ, gọi thím ba, sau này anh cũng sẽ không phạm hồ đồ, nếu không anh sẽ làm mất hết mặt mũi Triệu gia.”


Triệu Vân Sâm hít mạnh một hơi, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, tức giận nói: “Gọi thì gọi! Thím ba! Hài lòng chưa!”


“Ài! Ngoan! Cháu là cháu trai cả của thím, sau này thím sẽ che chở cháu, ha ha.” Kỷ Hi Nguyệt tức khắc mặt mày hớn hở, tránh ra khỏi cửa.


Triệu Vân Sâm tức giận run người, hừ một tiếng rồi mở cửa đi ra.


Kỷ Hi Nguyệt cười ha ha, Triệu Húc Hàn đi tới ôm bả vai cô, nói: “Vui đến thế à?”


“Đúng vậy! Dương mi thổ khí, buổi tối xuất phát đi tuần trăng mật, anh nghĩ kỹ rồi?” Kỷ Hi Nguyệt ngẩng đầu hỏi.


Triệu Húc Hàn lập tức cười nói: “Đương nhiên, em yên tâm, anh đã sắp xếp mọi việc hết rồi, lúc này nhất định phải cùng em đi chơi một hồi, một năm này đã vất vả cho em rồi.”


“Được rồi, có lẽ đổi một chỗ khác thì bệnh tâm lý của em cũng sẽ đỡ.” Kỷ Hi Nguyệt và anh vẫn luôn không thành công, hai người đều rất buồn bực. Cho dù muốn Triệu Húc Hàn cường tới một lần thì vào lúc cuối cùng Kỷ Hi Nguyệt cũng dùng thực lực trực tiếp đá Triệu Húc Hàn ra, một bước này hoàn toàn không thể thực hiện được.


“Hiểu rõ chưa, đây chính là vấn đề duy nhất chúng ta muốn giải quyết. Nếu không giải quyết được thì chúng ta không trở lại!” Triệu Húc Hàn nói.


Kỷ Hi Nguyệt cười ha ha, nói: “Em thì không thành vấn đề, chỉ sợ cuối cùng anh sẽ rất thất vọng.”


“Không, anh chưa bao giờ thất vọng với em, chỉ là rất thất vọng về bản thân mà thôi. Lúc trước nếu anh không làm vậy với em thì hôm nay ông trời cũng sẽ không trừng phạt anh.” Triệu Húc Hàn cầm lấy tay cô, hôn một cái trên mu bàn tay.


Chiếc nhẫn kết hôn kim cươngto lớn, xinh đẹp, màu hồng nhạt sặc sỡ loá mắt, bao gồm tình yêu tràn đầy của Triệu Húc Hàn.





Chương 1297: Tuần trăng mật muốn chữa bệnh


Trên một đảo nhỏ ở Thái Bình Dương, gió biển cây dừa, bờ cát màu bạc, vui vẻ mà thoải mái, đối điện biển rộng xanh thẳm vô biên có rất nhiều kiến trúc kiểu dáng đình hóng gió liên miên, khá cổ kính, lại khá có phong cách nhiệt đới, rất độc đáo, cũng rất ưu nhã.


Nơi này là nơi Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt hưởng tuần trăng mật, là một hậu hoa viên của Triệu gia. Ba tháng trước, Triệu Húc Hàn đã sai người bắt đầu bố trí tất cả, cho nên lúc này nơi đây chính là một thắng địa nghỉ ngơi đẹp nhất.


Giờ phút này, Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt nằm trên bờ cát, phía dưới là một cái thảm năm mét vuông, trên đầu là mấy cây dù to, bốn phía còn có trái cây và đồ uống.


“Nơi này cũng thật đẹp.” Kỷ Hi Nguyệt dựa vào ngực Triệu Húc Hàn, nói.


“Nếu thích thì hàng năm tới nơi này nghỉ ngơi.” Triệu Húc Hàn nói.


“Vâng, chẳng qua ở vài ngày đã nhàm chán. Rốt cuộc nơi này không có ai, chỉ có người Triệu gia các anh mà thôi.” Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày.


“Sao lại không có việc gì làm được, không phải chúng ta có chuyện còn chưa làm à?” Triệu Húc Hàn nói: “Nếu lần này không được, anh sẽ không quay về.”


“Thật hả?” Đôi mắt Kỷ Hi Nguyệt tỏa sáng, dáng vẻ sắc nữ lại tới nữa. Cô cũng rất muốn thành công nhưng cô khống chế không được thân thể của mình.


Các loại phương pháp đều đã thử qua, chính là ở thời điểm mấu chốt, thân thể tự nhiên phản ứng, cô cũng hoàn toàn không biết bước ngoặt ở đâu.


Cả người Triệu Húc Hàn lập tức nhào lên, nói: “Em biết vì sao anh lựa chọn nơi này không?”


Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt rồi lắc đầu, Triệu Húc Hàn cười tà ác, nói: “Bởi vì không có những người khác, lúc chúng ta đánh lên, cho dù làm ầm ĩ thế nào cũng sẽ không mất mặt.”


Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, ngay sau đó cười ha hả: “Anh sắp chuẩn bị khỏa thân đại chiến với em ở trên bờ cát?”


“Có thể nói như vậy, anh cũng không tin nửa tháng cũng không thành công!” Triệu Húc Hàn nói xong, cả người nhào qua Kỷ Hi Nguyệt.


Kỷ Hi Nguyệt cười khanh khách, quay cuồng xoay đi. Triệu Húc Hàn chụp vài lần, rốt cuộc mới bổ nhào vào. Ngay sau đó anh kéo đồ bơi vốn đã rất ít trên người Kỷ Hi Nguyệt, ném ra.


“Anh thật lưu manh!” Kỷ Hi Nguyệt nháy mắt đã ôm lấy ngực mình.


“Muốn lưu manh lâu rồi. Tiểu Nguyệt, anh sợ em bị thương.” Triệu Húc Hàn bắt lấy cô, đè cô ở dưới thân.


“Không sao, chỉ cần thành công, bị thương cũng không sao, có lẽ có thể trị hết! Chẳng qua anh xác định có thể làm em bị thương không?” Kỷ Hi Nguyệt hơi dở khóc dở cười, bởi vì cô sợ phản ứng bản năng của mình. Giờ thực lực của cô và Triệu Húc Hàn ngang nhau.


Triệu Húc Hàn cười ha ha, nói: “Đây chính là em nói đó. Lúc trước anh không dám, sợ nháo lớn, mọi người nhìn chê cười. Bây giờ ở đây, anh không tin không trị được em!” Nói xong chính tay anh cũng kéo quần xuống, cũng lập tức trở nên trần như nhộng.


Kỷ Hi Nguyệt tức khắc mặt đỏ tai hồng, thét chói tai liên tục, đại biến thái.


Hai người đại chiến thân thể ở trên tấm thảm lót năm mét vuông, rất nhau Kỷ Hi Nguyệt đã bị hôn đến thở gấp không chừng, mị nhãn như tơ, còn Triệu Húc Hàn thì một thân mồ hôi, tên đã lên dây, không thể không bắn.


“Tiểu Nguyệt, chuẩn bị xong chưa?” Ánh mắt Triệu Húc Hàn có dục vọng nồng đậm và một tia lo lắng khẩn trương.


Thân thể Kỷ Hi Nguyệt trống rỗng khó nhịn, nhưng cũng rất khẩn trương, cô thật sự hy vọng có thể thành công.


Nhưng kết quả chứng minh, Triệu Húc Hàn lại bị Kỷ Hi Nguyệt đá bay lầ nữa, còn ăn một miệng cát.


Triệu Húc Hàn lập tức bò dậy trấn an Kỷ Hi Nguyệt đang thấp thỏm lo âu. Chờ sau khi cô ngủ, anh nhảy vào trong biển bơi lội. Sau đó anh đi lên, thấy Kỷ Hi Nguyệt ngủ rất sâu, thân thể mềm mại tốt đẹp mê người, dưới ánh mặt trời cực kì khiến người thèm thuồng.





Chương 1298: Ân ái đại kết cục


Tay Triệu Húc Hàn nhịn không được sờ lên làn da bóng loáng mê người trước mắt, lửa tình lần thứ hai bốc cháy, anh giật mình, lặng lẽ bò lên.


Trước đó anh tuyệt đối sẽ không làm việc cầm thú này, bởi vì vừa rồi Kỷ Hi Nguyệt tổn thương, sợ hãi anh, anh không dám lại tiếp tục dẫn đến thương tổn cô. Nhưng lần này thì khác, anh biết anh cần phải giải quyết vấn đề này, cho dù Kỷ Hi Nguyệt muốn trách anh thì anh cũng muốn bước ra một bước này.


Huống chi anh cảm thấy nếu thành công thì Kỷ Hi Nguyệt cũng nhất định sẽ vui mừng.


Động tác dịu dàng, chậm rãi cúi người, môi mỏng chuyển động chậm rãi trên người cô. Kỷ Hi Nguyệt lại nhíu chặt ấn đường, nhưng theo Triệu Húc Hàn vuốt ve, trong lúc ngủ mơ cô từ từ thả lỏng lại, cũng không tỉnh lại.


Triệu Húc Hàn lại bắt đầu hồi hộp, bởi vì đã tới bước cuối cùng. Anh nghĩ lúc này chung quy cô không có khả năng suy nghĩ tới việc sẽ đánh anh.


Ôm lòng tráng sĩ cắt cổ tay, toàn bộ thân thể của Triệu Húc Hàn đột nhiên trầm xuống, cảm giác đánh sâu vào làm Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên mở mắt.


“Tiểu Nguyệt!” Triệu Húc Hàn trực tiếp cúi đầu hôn lên khuôn miệng nhỏ nhắn của cô, sau đó cả người vẫn không nhúc nhích.


Kỷ Hi Nguyệt hơi mơ hồ, ngay sau đó lập tức biết chuyện gì xảy ra, mắt to chớp vài cái. Triệu Húc Hàn cũng trợn tròn mắt nhìn cô, gần sát đến nỗi lông mi hai người gần như có thể chạm vào nhau.


Thân thể Triệu Húc Hàn hơi giật, thật sự anh quá khó tiếp thu Kỷ Hi Nguyệt sắc mặt bạo hồng.


Lúc Triệu Húc Hàn cho rằng cô muốn phát tác, Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên mở miệng nói: “Thành công?”


Triệu Húc Hàn nháy mắt thở ra, xem ra cô không có lại mất đi lý trí.


“Ừm.” Triệu Húc Hàn ừ một tiếng, sau đó rất triền miên hôn môi cô, thuận tiện thân thể cũng cử động vài cái, nếu không anh sẽ muốn chết. Loại ấm áp cực hạn này khiến người có thể nổi điên.


“Em rốt cuộc cũng ổn rồi ư? Chẳng lẽ là phải vào lúc em ngủ?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.


Triệu Húc Hàn lại gật đầu, ngay sau đó nói: “Tiểu Nguyệt, anh, anh chịu không nổi, có thể thảo luận sau không?” Nói xong anh lập tức điên cuồng lên.


Kỷ Hi Nguyệt tức khắc kêu lên vài tiếng sung sướng, sau đó thích ứng người đàn ông này. Sự vui thích thân thể làm cô cũng trầm luân theo, trong đầu nghĩ thì ra thật sự là chuyện tốt.


Trải qua suốt một năm, hai người rốt cuộc được như ước nguyện, loại điên cuồng này sao có thể một lần hai lần là ngừng được?


Nửa tháng tiếp theo, toàn bộ đảo nhỏ đều là hình dáng bọn họ ân ái. Có đôi khi Kỷ Hi Nguyệt còn sẽ phát tác, nhưng từ từ càng ngày càng ít. Sau khi Triệu Húc Hàn biết cách đối phó thì đã tốt hơn nhiều rồi.


Huống chi thân thể Kỷ Hi Nguyệt tựa hồ nhận được an ủi rất lớn, không hề sợ hãi, từ từ tâm lý bệnh cũng biến mất.


Hai tháng sau, Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên nôn mửa trong văn phòng của Húc Nguyệt.


Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, nghĩ quả thật mùa dâu của cô không tới, huống chi hai tháng này thật sự mỗi đêm gần như đều có vận động. Tinh lực của chồng cô tốt không lời gì để nói, giống như muốn bù đắp lại một năm qua, cô có thể không trúng thưởng à?


Một năm sau, Triệu Húc Hàn ôm một bé gái xinh xắn, Kỷ Hi Nguyệt ôm một bé trai đáng yêu, đi trên bờ cát ở đảo nhỏ.


“Tiểu Nguyệt, nơi này chính là nơi cha con chế tạo ra con đó!” Triệu Húc Hàn nói rất đắc ý với con gái bảo bối của anh.


Kỷ Hi Nguyệt tức giận đá Triệu Húc Hàn một cái, nói: “Có ai nói cho con gái nghe vậy đâu?”


“Vốn dĩ chính là thế mà, hai đứa bé nhất định là ở đây!” Triệu Húc Hàn nói.


Kỷ Hi Nguyệt lập tức quay đầu cười nói với đứa con trai cô đang ôm trong tay: “Tiểu Hàn, nơi đây là nơi cha con biến thành đại cầm thú, đại biến thái!”


Triệu Húc Hàn tức khắc mất bình tĩnh, nói: “Bà xã, em không thể giáo dục con trai thế được.”


Kỷ Hi Nguyệt thiên kiều bá mị liếc xéo anh, nói: “Cũng thế cũng thế.”


“Tiêu Ân! Long Bân!” Triệu Húc Hàn đột nhiên kêu to vào trong phòng.


Tiêu Ân và Long Bân rất nhanh đã xuất hiện.


“Ôm mấy đứa nhỏ vào đi. Nhớ kỹ, không gọi các anh ra thì không thể ra.” Triệu Húc Hàn căn dặn.


“Vì sao?” Tiêu Ân và Long Bân, bao gồm cả Kỷ Hi Nguyệt đều không hiểu.


Triệu Húc Hàn nhìn chằm chằm Kỷ Hi Nguyệt, khóe miệng gợi lên một nụ cười tà ác, nói: “Đây còn không phải tôi muốn biến thành cầm thú nhìn xem có thể giúp Tiểu Nguyệt và Tiểu Hàn có thêm mấy em trai, em gái không à!”


Tiêu Ân và Long Bân sửng sốt, ngay sau đó nói: “Cậu chủ cố lên!” Nói xong hai người ôm hai đứa bé chạy đi.


Kỷ Hi Nguyệt há to miệng nhìn Triệu Húc Hàn.


“Bà xã ~ tới đây ~” Triệu Húc Hàn vứt mị nhãn cho Kỷ Hi Nguyệt, ngay sau đó nhào qua Kỷ Hi Nguyệt.


“Triệu Húc Hàn, anh là đại biến thái!” Kỷ Hi Nguyệt nhìn dáng vẻ bà tám của anh, dở khóc dở cười, trực tiếp đá ra.


“Phụp!” Cả người Triệu Húc Hàn trực tiếp bị đá vào trong biển rộng.


Hồi lâu sau Triệu Húc Hàn mới chui đầu ra, đầy mặt thống khổ, hô lên: “Bà xã, anh, anh chân hình như bị chuột rút.”


Kỷ Hi Nguyệt bị dọa giật mình, vội vàng nhảy xuống kéo Triệu Húc Hàn, kết quả bị Triệu Húc Hàn trực tiếp ôm lấy trong nước.


“Anh gạt em?” Kỷ Hi Nguyệt tức giận đến nhéo anh.


“Bà xã, không bằng chúng ta ở trong biển sinh một đứa đi.” Nói rồi ngay lập tức kéo quần áo Kỷ Hi Nguyệt ra.


“Anh, anh!” Kỷ Hi Nguyệt túm không kịp, người đàn ông này thật sự quá tà ác.


“Bà xã, anh yêu em.” Triệu Húc Hàn tức khắc ôm cô, nói rất thâm tình.


Hai chân Kỷ Hi Nguyệt quấn quanh vòng em tinh tế của anh, nhìn hai mắt nhu tình của chồng mình, tâm thần rung động.


“Ông xã, em cũng yêu anh!” Nói xong, cô chủ động nhích lại gần hôn lên môi mỏng của Triệu Húc Hàn.





TOÀN VĂN HOÀN


CÁM ƠN CÁC BẠN ĐÃ THEO DÕI TRUYỆN TẠI YEUNGONTINH.VN
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom