• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Đô Thị Cường Thiếu (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 14: Ngủ Cùng Với Tôi

Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + VietWriter.vn và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn

**********



Chương 14: Ngủ Cùng Với Tôi



Anh nợ em một câu yêu thương!








“Đường Đường?"



Diệp Phàm thầm đọc lại một lần cái tên có chút đặc biệt này nhưng cũng không có để ý gì nhiều. "Cậu ở đây đợi một chút, tôi đi lấy thuốc bôi.”



Anh nợ em một câu yêu thương!








Diệp Phàm vừa nói vừa xoay người đi vào phòng của mình lấy ra một lọ dầu cây rum. Sau đó anh lại đi vào phòng vệ sinh lấy một chậu nước ấm, bề cái chậu rửa mặt đi tới chỗ Đường Đường “Đường Đường, cậu ngâm chân trước đi, sau đó tôi sẽ thoa dầu hoa hồng này cho cậu, dầu này hiệu quả vô cùng một chút là sẽ đỡ.” Diệp Phàm quan tâm nói.



Nghe vậy, Đường Đường cần thận xắn ống quần lên, lộ ra một bắp chân mảnh mai như sứ, chân vô cùng đầy đặn nhưng lại không hề mập.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Sau đó, cô tiếp tục cởi tất ra, bàn chân nhỏ xíu trắng nõn lộ ra, mười ngón chân trắng sáng như pha lê. Móng chân không hề sơn nhưng chúng có màu hồng nhàn nhạt, bàn chẩn cô nhỏ nhắn chưa to bằng bàn tay Diệp Phàm.



Diệp Phàm vốn dĩ không phải người cuồng chân, nhưng nhìn thấy đôi bàn chân trắng như ngọc này, anh cảm thấy nhịp tim của mình như tăng lên. “Đúng rồi, Đường Đường, cậu là con gái, tại sao đêm hôm lại một mình đi đến cái chỗ như này?” Diệp Phẩm đột nhiên hỏi. “Cái đó. Tôi”



Anh nợ em một câu yêu thương!









Đường Đường nghe vậy liền có chút do dự, ánh mắt có chút lảng tránh, cô sợ Diệp Phàm phát hiện ra điều gì đó. “Cậu có phải vừa từ buổi concert ra không?” Diệp Phàm hỏi. "Hå?"



Đường Đường giật mình, trong lòng thầm nghĩ Diệp Phàm có khi nào nhận ra cô rồi, làm sao mà biết được, lẽ nào nhanh như vậy cô đã bị nhận ra thân phận rồi sao? “Không phải ư? Tôi nghe nói hôm nay ở sân vận động Tô, Hàng Đường Anna tổ chức buổi concert, cậu không phải đi xem buổi biểu diễn ra à?" Diệp Phàm nói. Nghe đến câu này, Đường Đường thở phào một hơi, khuôn mặt xinh đẹp bình tĩnh trở lại, cô lập tức nói: “Đúng vậy, đúng vậy. Hôm nay tôi cùng bạn đi xem concert của Đường Anna những lúc ra về vi dòng người đông quá nên chúng tôi bị tách ra. Tôi lại không biết đường, không cẩn thận liền đi nhằm vào con hẻm nhỏ đó." “Ò... Thì ra là vậy.” Diệp Phàm gật đầu, anh cũng không nói thêm gì mà đem lọ dầu đổ vào hai lòng bàn tay của mình đồng thời xoa xoa nó ra.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Nhìn Diệp Phàm hông có chút hoài nghi nào, khỏe miệng Đường



Đường nở ra một nụ cười như tiểu hỗ ly trong nháy mắt liền biển mát.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Cô chưa từng nghĩ rằng, bản thân được gọi là thiên tài âm nhạc ngàn năm mới có một, vậy mà trong việc nói dối dường như không giáo viên nào dạy được cô.



Trong một năm này, sự nghiệp của cô đạt được những thành tựu to lớn nhưng những người bạn xung quanh cô chẳng có mấy người là thật lòng tốt với cô. Họ tiếp cận cổ đều là có muôn vàn mục đích khác nhau. Mặc dù bây giờ cô đã là một “tiểu hoa đán” nổi tiếng khắp đất nước, nhưng nói cho cùng cô vẫn chỉ là cô gái 18 tuổi.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Vì vậy bây giờ, đối mặt với Diệp Phàm người hoàn toàn không biết mình, Đường Đường liền quyết tâm không nói ra thân phận, như vậy hai người giao tiếp mới càng tự nhiên. “Đường Đường tôi phải xoa dầu cho cô rồi.”



Diệp Phàm nói xong cẩn thận tỉ mỉ đưa tay vào chậu nhựa đặt hai tay lên mắt cá chân của Đường Đường xoa nhẹ. “A! Rầm...”



Anh nợ em một câu yêu thương!








Đường Đường cau mày, không tự chủ liền phát ra tiếng kêu đau đớn. “Cô cố gắng nhịn đau một chút, tôi phải để thuốc ngấm vào kinh mạch của cổ." Diệp Phàm nói.



Cho dù như vậy, nhưng từng cơn đau ập tới, đau thấu tim gan ruột phổi, Đường Đường căn chặt răng, thân thể khẽ run lên, trong đôi mặt xinh đẹp còn ngân lệ tựa hồ như muốn khóc,



Anh nợ em một câu yêu thương!








Trông thấy cảnh này, Diệp Phàm có chút không nhịn được.



Đột nhiên, anh nhớ lại lúc ở nhà họ Sở giúp Sở Mộng Dao chữa bệnh, một luồng khí đạn điềm xâm nhập vào cơ thể Sở Mộng Dao, cuối cùng đã không chế được Huyền âm khí trong người cô.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Như vậy lúc này, bản thân mình liệu có thể áp dụng lại “chiêu cũ" đó để giúp Đường Đường giảm cơn đau.



Nghĩ đến đây, Diệp Phàm lập tức thực hiện.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Anh khống chế luồng khí ở đan điền của cơ thể, dồn từ phần bụng dưới đến tay rồi xâm nhập vào mắt cá chân bị thương của Đường Đường bằng cách tiếp xúc với da của cô. "U'm... A..."



Đột nhiên, Đường Đường thốt ra một tiếng kêu, nhưng rõ ràng nó khác với tiếng kêu đau đớn ban nãy, nó có vẻ mang chút thoải mái, dễ chịu. “Cô thấy thế nào rồi?" Diệp Phàm quan tâm hỏi, muốn nghe được một lời khẳng định từ miệng của Đường Đường. “Rất dễ chịu, có vẻ như hiệu quả hơn dầu cây rum thông thường, cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi."



Anh nợ em một câu yêu thương!








Diệp Phàm nghe vậy, trong lòng vô cùng vui mừng, biết rằng phản đoán của mình là đúng vì vậy căng tăng thêm lực đẩy khí vào chân của Đường Đường



Không phát giác ra, mặt của Đường Đường bắt đầu ửng đỏ lên, cô vặn vẹo người.



Anh nợ em một câu yêu thương!










Từ trước đến nay, chân phụ nữ luôn là bộ phận rất riêng tư, thậm chí ở cổ đại, đến chồng cũng không được nhìn ngắm, trêu đùa với bàn chân của người vợ. Hơn nữa, trên bàn chân còn tập hợp rất nhiều dây thần kinh, vô cùng mẫn cảm.



Lúc đầu khi Diệp Phàm giúp cô xoa bóp, cô chỉ cảm thấy một đợt đau đớn dội về .



Anh nợ em một câu yêu thương!








Mà bây giờ, dưới tác dụng của luồng khí kia, tất cả đau đớn đã dịu đi, nhưng bàn tay to lớn của Diệp Phàm không ngừng mát xa trên làn da mỏng manh ở bàn chân như ngọc của cô khiến cô như bị điện giật, hình như có một luồng điện chạy trong người cô, thân thể cô như hóa thành dòng nước suối, lập tức mềm nhũn ra.



Cảm giác khác thường này là lần đầu tiên Đường Đường được cảm nhận. Một lúc sau, cô cảm thấy cơn đau do bong gân gây ra không còn nữa, nhưng thay vào đó là một cảm giác thoải mái đến khó tả đặt nhiên tăng lên gấp bội khiến đôi mắt của cô khép hờ, đôi môi đỏ quyến rũ khẽ mở, cô phát ra một âm thanh kiều diễm “ Ưm... A... “Hả? Đường Đường, vẫn đau sao?"



Anh nợ em một câu yêu thương!








Diệp Phàm nhận ra điều khác thường liền ngẩng đầu lên hỏi, ngược lại phát hiện ra lúc này Đường Đường trông vộ cùng bắt mắt, hai má ửng hồng, hơi thở phập phồng, dáng vẻ quyến rũ mê người người người ta không nhịn được muốn nổi bản tính "sắc lang".



Nhìn thấy cảnh này, Diệp Phàm cắn chặt lưỡi, ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại. "Haiz..."



Anh nợ em một câu yêu thương!








Qua vài phút, Diệp Phàm thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán, thân hình anh rung nhẹ, trong lòng lại dâng lên một cảm giác yếu đuối. Việc dùng khí ở đan điền trong cơ thể đối với Diệp Phàm bây giờ mà nói thì vẫn còn chút miễn cưỡng.



Tuy nhiên bên kia, Đường Đường lắc nhẹ chân phải qua lại, cô kinh ngạc kêu lên: “E, Diệp Phàm, thật thần kì nha, chân của tôi tại sao một chút cũng không đau nữa rồi!”



Anh nợ em một câu yêu thương!








Vừa nói, Đường Đường vừa đứng dậy lau chân lấy tất đi vào. Cô đi lại mấy vòng trong phòng khách, lại vui mừng mà nhảy lên mấy cái, vui vẻ nói: “Diệp Phàm, dầu hoa hồng nhà anh thật thần kì.” Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлАРР.*cом



Chỉ có Diệp Phàm mới biết rõ, đây không phải hiệu quả của dầu hoa hồng nào cả mà là do luông khí ở đan điễn của cơ thể anh. “Đúng rồi Đường Đường, nhà tôi có điện thoại bàn, cô có thể gọi điện cho bạn xem sao.” Diệp Phàm nói.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Đường Đường nghe vậy, lập tức đi đến cạnh chiếc điện thoại, nhấn số điện thoại, rất nhanh, điện thoại liền kết nối rồi. “Chị Hồng, em là Đường...”



Nói đến đây, giọng của Đường Đường đột nhiên dừng lại, hình như đang nghĩ điều gì đó, dừng lại vài giây cô nói tiếp: “Em là Đường Đường, A? Mọi người bây giờ đang bị tắc đường ư? Nhất thời không thể đến được... Chị hỏi em đang ở đầu á? Em đang ở nhà một người bạn, chị yên tâm, rất an toàn ạ... Cái gì? Bây giờ không thể đến đón em được?"



Anh nợ em một câu yêu thương!








Nói đến đây, ngữ khí của Đường Đường có chút bối rối: “Được ạ. em biết rồi."



Đợi Đường Đường cúp điện thoại xong, Diệp Phàm nhìn khuôn mặt tràn đầy thất vọng của cô liền nói: "Đường Đường, bạn cô bây giờ không thể đến đón cô được à?"



Anh nợ em một câu yêu thương!








Đường Đường chân nản gật đầu, nói tiếp: “Dù sao chân của tôi cũng đã lành rồi, tôi sẽ đi tìm khách sạn gần đây vậy. Ai ya... Vừa nãy lúc tôi chạy, ví rơi mất rồi, thật đen đủi



Thấy vậy, Diệp Phàm do dự một chút nói: "Đường Đường, bây giờ cũng đã quá muộn, cậu ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm. Nếu không ngại, cậu có thể ở nhà tôi một đêm, dù sao cũng có hai phòng ngủ." “Thật sự có thể u?" Đường Đường nghe lời, hai mắt sáng lên, như người chết đuối vớ được khúc gỗ. "Chỉ cần cô không chê là được. Có một căn phòng là của bố tôi, nhưng ông ấy đã không trở lại trong vài tháng, bộ ga trải giường vẫn còn mới tỉnh." Diệp Phẩm nói.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Nghe thấy câu này, Đường Đường kích động nắm lấy cánh tay Diệp



Phàm lắc lư qua lại: “Diệp Phàm, anh thật là ngôi sao may mắn của tội. Nếu như không có anh thu nhận, hôm nay có khi tôi đã thành kẻ đầu đường xó chợ mất."



Anh nợ em một câu yêu thương!








Tiếp đó, Diệp Phàm đưa Đường Đường đến cặn phòng đó. Mặc dù không to nhưng rất sạch sẽ, gọn gàng ngăn nắp. Đường Đường vô cùng hài lòng.



Sau khi tắm rửa và nói lời chúc ngủ ngon xong, Diệp Phàm cũng trở về phòng của mình. Hôm nay, từ sáng đến tối giày vò cả ngày, đầu tiên là đánh bại Lâm Phá Thiên và Lâm Bảo, sau đó lại giúp Sở Mộng Dao chữa bệnh, tối lại cứu Đường Đường khỏi đám lưu manh, Diệp Phàm cảm thấy có chút mệt mỏi.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Ngay khi anh vừa mới nằm xuống giường, anh chợt phát hiện bên ngoài đang sấm chớp, mưa lớn ập đến, anh lập tức đi đóng tất cả cửa sổ trong nhà lại, sau đó quay về giường. “Đoàng đoàng”



Tiếng sấm, tiếng sét rền vang không dứt, như thể đang nổ bên tai.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Lúc này, Diệp Phàm nghe thấy của phòng mình bị đẩy ra, sau đó một giọng nữ nhẹ nhàng vàng lên: Diệp Phám, anh ngủ chua?



Diệp Phàm ngắng đầu, phát hiện Đường Đường đang rụt rè đứng ở của, anh hỏi. Tôi chưa ngủ, Đường Đường có có chuyện gì à? “Diệp Phàm, tôi sợ sấm chớp. Khi còn nhỏ mỗi lần có sấm chớp mẹ tôi đều ở bên cạnh.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Nói đến đây, khuôn mặt hồ xinh của Đường Đường trầm xuống, giọng nói khẽ như muỗi kêu: "Cái kia... Anh ... ngủ với tôi được không?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom