• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

New Đô Thị Cường Thiếu (1 Viewer)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 17: Đáp Án Tiêu Chuẩn Bị Sai Rồi

Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********



Chương 17: Đáp Án Tiêu Chuẩn Bị Sai Rồi



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Không được điểm tối đa, coi như tôi thual



Giọng nói Diệp Phàm vang lên đầy hữu lực, mạnh mẽ mà có khí phách, giống như một tiếng sấm nổ vang giữa phòng học.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Không chỉ có Dương Vĩ Nam, tất cả học sinh có mặt ở đó, đều nhìn anh bằng ánh mắt khó tin.



Từng thấy giả trang, nhưng chưa từng thấy giả trang kiểu này!



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Phải biết rằng, mới có mười phút kể từ khi bắt đầu làm bài thi, làm hết một đề thi thử đại học trong thời gian ngắn như vậy, đừng nói đến học bả, dù có là giáo sư đại học môn toán cũng không thể làm nổi!



Hơn nữa tất cả học sinh tại đây có thể cảm nhận được rõ ràng, đề thi hôm nay mà Dương Vĩ Nam phát cho họ, khó hơn rất nhiều so với bình thường.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.









Riêng chỉ trang đầu tiên của bài điền từ, có không ít học sinh đầu bảng phải vắt ốc suy nghĩ, nhưng vẫn không thể tìm ra hướng giải.



Nhưng giờ đây, Diệp Phàm lại dám nói ra những lời ngông cuồng, đây không còn là sự tự tin, mà là điên đến hết thuốc chữa rồi



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Một bên, hoa khôi lớp Tô Man bỗng cười lạnh nói: “Diệp Phàm, có phải đầu cậu có vấn đề gì không! Cậu tưởng mình vẫn là thiên tài như trước kia sao?" “Đúng đó đúng đó! Thành tích học tập đứng bét, còn hiên ngang ngủ trong giờ thị, thế này đừng nói đến quyền một, quyền hai rỗi, đến cả chuyển ngành cũng thi không đỗ!” Người bên cạnh còn nói thêm. “Diệp Phàm, cậu mau xin lỗi thầy Dương đi, cậu lấy lòng mọi người như thế này, người chịu thiệt chỉ có mình cậu thôi!” còn quá!



Diệp Phàm lạnh nhạt đáp, rồi ngẩng đầu nhìn Dương Vĩ Nam đứng trên bục giảng, lại liếc nhìn cốc nước đờm trên tay anh ta, nói tiếp: “Dương Vĩ Nam, ván cược của thầy, tôi nhận! Nếu như thầy chơi xấu, không uống cốc đờm này, thì phải làm sao?" “Tôi sẽ thua?”



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Dương Vĩ Nam nghe xong sũng người, rồi phẫn nộ hét lên: “Diệp Phàm, tôi thấy em điên thật rồi! Được, nếu như tôi chơi xấu, vậy thì tất cả học sinh ở đây sẽ làm chứng, tôi sẽ từ chức giáo viên toán trường Trung học Tô Hàng!"



Lời vừa nói ra, cả phòng học lập tức náo loạn.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Tất cả học sinh đều không ngờ rằng, mọi chuyện lại đi đến bước này. Ngay sau đó, Dương Vĩ Nam lao đến bàn Diệp Phàm, một tay giật lấy tở thi trong tay cậu ta, quay lại bục giảng bắt đầu chữa bài.



Lúc này, những học sinh khác cũng không còn tâm trí tiếp tục làm đề, tròn mắt nhìn Dương Vĩ Nam đang chấm đề trên bục giảng.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Bỗng nhiên, một vài học sinh có gia thế không tồi, rời chỗ ngồi đến bên Dương Vĩ Nam.



Phụ huynh của những học sinh đó không làm lãnh đạo thành phố, thì làm ông chủ kinh doanh, đều là những người Dương Vĩ Nam hay ninh not.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Bởi vậy lúc này đối với hành động của họ, Dương Vĩ Nam cũng phải mắt mở mắt nhắm, chuyên tâm dựa theo đáp án chuẩn, chữa để cho Diệp Phàm.



Nhưng không chữa không biết, chữa rồi mới đáng kinh “Câu 1, chính xác!” “Câu 2, chính xác!” “Câu 3, chính xác!”



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Bài điền từ hai trang trước, Diệp Phàm đều làm đúng!



Thấy cảnh này, những học sinh đứng xung quanh Diệp Vĩ Nam, đều không khỏi kinh ngạc thốt lên: “Trời ạ... Giỏi quá đi, bài thả từ đúng hết này!” “Chết tiệt! Có phải sau một năm trầm mặc, đại thiên tài họ Diệp của chúng ta, lại trở về rồi không!" “Không sai! Tôi thấy mấy ngày nay, Diệp Phàm dường như không giống như trước nữa, ngay cả Hào ca cũng thành đàn em của cậu ta, giỏi thật đấy!” Học sinh dưới lớp nghe vậy, dường như lại hồi tưởng lại một năm về trước, cảnh tượng bị điều khiển bởi thành tích khủng của Diệp Phàm!



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Năm đó Diệp Phàm là hạt mầm của cuộc thi toán cấp tỉnh, cậu thường đạt điểm tuyệt đối trong các bài thi thường!



Cho dù là vậy, có thể làm xong một đề thi nhanh như vậy, ít nhất cũng phải cần một tiếng đồng hỗ



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Trong giây lát, học sinh dưới lớp đều ngồi không yên, từng người một đều vây quanh bục giảng, muốn nhìn thấy cánh chấm bài trong những giây phút đầu tiên. Duy nhất một mình Diệp Phàm, vẫn vững như ngồi trên Điếu Ngư



Đài, tính trước kĩ càng, khỏe miệng còn nhếch lễn, nở một nụ cười nhạt. này, Dương Vĩ Nam bị mấy chục học sinh vây quanh, sắc mặt nhợt nhạt, trên trán thậm chí còn xuất hiện những giọt mồ hôi lớn, trong lòng kinh ngạc không gì kinh ngạc hơn.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Phải biết rằng, bài thi lần này, là những câu hỏi khó nhằn trong đề thi mười năm nay được tổ nghiên cứu toán học năm ba bọn họ đặc biệt tổng hợp lại, sau khi được tổng hợp và sửa lại, độ khó cực kì cao!



Nhưng hiện giờ bài thi đã chấm được hơn một nửa rồi, Diệp Phàm không làm sai một câu nào!



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Nhưng Dương Vĩ Nam nghĩ lại, nếu như dựa theo quy định “120 phút e rằng anh ta đã thua rồi. Vậy mà Diệp Phàm cứ muốn làm trò giả bộ, nói cái gì mà không được điểm tuyệt đối coi như thua!





Bởi vậy hiện tại, chỉ cần một câu bị sai, Diệp Phàm sẽ thua cuộc!



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Nghĩ đến đây, Dương Vĩ Nam nở một nụ cười lạnh đến tàn nhẫn.



Anh ta ta biết để tránh học sinh kiêu ngạo, nên ba câu hỏi lớn cuối bài thi, ông ta đã đặc biệt chọn câu hỏi khó trong cuộc thi toán học của Thế vận hội toàn quốc, thậm chí còn vượt khỏi phạm vi kiến thức sách giáo khoa cấp ba, bắt buộc phải vận dụng kiến thức có liên quan đến toán cao cấp, mới có thể giải được!



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Dù Diệp Phàm có giỏi đến cỡ nào, cũng không thể trả lời đúng.



Vài phút sau, Dương Vĩ Nam tay cầm bút đỏ, bắt đầu run lên. “Câu 3 đếm ngược, chính xác!" “Câu 2 đếm ngược, chính xác!"



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Đến đây, cả bài thi của Diệp Phàm chưa từng sai một câu nào. Bởi vậy hiện giờ, thời khắc quan trọng nhất đã đến!



Đến cả đám học sinh sáu lớp đang vây quanh, ai ai cũng rất mong cho.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Tuy họ và Diệp Phàm có quan hệ bình thường thôi, nhưng nhân phẩm Dương Vĩ Nam thật sự quá kém!



Huống chi Dương Vĩ Nam đại diện cho giáo viên có quyền uy, học sinh có thể thắng giáo viên, nhìn thế nào cũng là chuyện vô cũng ki la!



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Khi chấm đến câu cuối cùng, áo trong Dương Vĩ Nam đã đẫm ướt mồ hôi lạnh.



Nghĩ đến câu nói khoác lác của mình lúc trước, nếu như anh ta thua thật, thì không biết phải làm thế nào mới phải!



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Vậy mà khi anh ta nhìn kĩ đáp án chuẩn của câu cuối cùng, với đáp án của Diệp Phàm, một niềm vui sướng chợt vỡ òa trong giây lát, quay mạnh đầu bút, đánh một dấu x thật lớn lên bài thi "A ha ha ha..."



Lúc này, Dương Vĩ Nam đứng phắt dậy, miệng cười sảng khoái, tiếng cười vang cả lớp học, những học sinh khác lại tỏ ra vẻ mặt ủ rũ, giống như sa một bước trở thành hụt hẫng. Nhớ đọc truyện trên Т*гцyeлАРР.cом để ủng hộ team nha !!!



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Trận cười lớn qua đi, Dương Vĩ Nam tự đắc nhìn Diệp Phàm, nói: “Học trò Diệp Phàm, thành tích của em có tiến bộ, thật sự đã vượt qua sức tưởng tượng của thầy! Có điều, câu hỏi cuối bài, em đã làm sai rồi! Nếu em thành thực chấp nhận ván cược, có thể bây giờ đã thắng rồi, nhưng em lại muốn tìm đường chết, nâng cao điều kiện, kết quả lại trở thành kẻ ngốc!”



Lời vừa nói ra, Diệp Phạm nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Không thể nào! Tôi không làm sail “Chậc! Đáp án chuẩn còn đây, em còn ngụy biện cái gì nữa!" Dương Vĩ Nam vừa nói, vừa quơ tờ đáp án chuẩn về phía Diệp Phàm. Diệp Phàm thấy vậy, sải bước lên bục giảng, nhận lấy tờ đáp án nhìn trong vài chục giây, đáp lại một cách chắc chắn: “Đáp án tiêu chuẩn sai rồi!” "Ram!"



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Diệp Phàm vừa dứt lời, giống như một hòn đá lớn rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, gợn lên ngàn tầng sóng,



Tất cả mọi người đều chưa từng nghĩ đến, anh lại ngông cuồng đến vậy, dám nghĩ ngờ cả đáp án chuẩn. “Nói láo!”



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Dương Vĩ Nam nghiêm khắc nói: “Diệp Phàm, đã đến lúc này rồi, cậu vẫn còn muốn lấp liếm sự thật? Cậu vốn không xứng là học trò đứng đầu Tô Hàng!" "Hừm... Dương Vĩ Nam, là thầy buồn cười mới phải! Thầy có đọc kĩ câu hỏi cuối cùng không? Câu hỏi này phải vận dụng phương trình vi tích phân mới có thể giải ra, nhưng trong đáp án chuẩn, từ bước ba trở đi đã áp dụng sai phương trình rồi!



Một bước sại, cả bài sai, đáp án cuối cùng lại càng đi xa! Thân làm giáo viên, đến điểm thế này mà thầy cũng không phát hiện ra, không phải cả thầy cũng không biết làm đấy chứ?”



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Diệp Phàm nói một cách hài hước, như đánh trúng chỗ đau của Dương Vĩ Nam, anh ta chỉ vào mặt Diệp Phàm, quất: “Thằng nhãi ranh, đáp án của cậu không giống với đáp án chuẩn, là do cậu làm sai!" “Ha ha... Nếu như dựa theo đáp án chuẩn, vậy còn cần giáo viên làm gì, cứ vứt đáp án cho mỗi người chúng tôi là được!” “Cậu thì hiểu cái gì! Đáp án chuẩn là chân lí, là vương pháp!” Dương



Vĩ Nam tức giận gầm lên.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Anh ta vừa nói xong, cửa lớp lại truyền đến một giọng nói lớn: “Ô? Nhưng tôi lại không nghĩ như vậy!”



Dương Vĩ Nam vốn đã giận đến váng đầu, lúc này nghe thấy câu nói đó, còn tưởng học sinh nào đang cãi lời ông ta, lập tức mắng nhiếc: “Hừm... Mày là cái thá gì, còn nói với ông đầy...”



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Dương Vĩ Nam còn chưa nói xong, âm thanh bỗng khựng lại, giống như con vịt bị chặn đứng yết hầu, trên mặt ông ta, cũng lộ ra vẻ sợ hãi.



Bởi trước cửa phòng học, bỗng xuất hiện bảy, tám người đàn ông trung niên.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Dẫn đầu là người đàn ông trung niên có khuôn mặt vuông vắn, khí chất khác người, câu nói vừa rồi, là từ người đàn ông ấy.



Đi sau người đàn ông nửa bước, là một ông lão béo lùn đang cúi người, khuôn mặt tưỡi cười, tỏ vẻ kinh cần, là hiệu trưởng trường trung học Tô Hàng Tôn Bác Văn.



Nói xong cô liền đi về phía khu đàm phán, ngồi vào ghế sofa, khom người rút ra mấy tờ giấy, lau chùi sạch sẽ nước dính trên cổ.








Mà cậu ruột của Dương Vĩ Nam, chủ nhiệm dẫn đầu Dương Phong, ở cuối đoàn như người đi sau, điên cuồng bày trò với ông ta
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom