• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.VIP SANG VIETWRITER.PRO TỪ NGÀY 1/5

New Đỉnh Cấp Thần Hào (3 Viewers)

  • Chương 14: Người Xa La

Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter.vn trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên VietWriter.vn. Xin cảm ơn!

**********



Chương 14: Người Xa La



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








"Đợi chút!" Đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên. Lâm Vân quay đầu lại, đập vào trong mắt là một cô gái trẻ tóc buộc đuôi ngựa.



Cô gái mặc áo khoác trắng và quần jean, có đôi chân thọn dài, lông mi dài, đôi mắt sáng rực và cái miệng nhỏ nhắn như anh đào.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Người đẹp!



Người đẹp!



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Đây chắc chắn là một mỹ nhân tràn đầy ánh nắng và hơi thở thanh xuân, không chỉ là mỹ nhân mà rất có khí chất



Thành thật mà nói, cô ấy như là một thỏi nam châm có từ tính, Lâm Vân vừa nhìn đã bị cô ấy thu hút, cho nên không khỏi nhìn thêm vài lần.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.









Cô gái đi thẳng tới và dừng lại trước mặt Lâm Vân. “Giám đốc, tôi trả tiền cho họ. Quẹt thẻ.” Cô gái đưa một tấm thẻ cho giám đốc, giọng nói nhẹ nhàng thanh tú. "Người đẹp, cô thực sự muốn trả tiền cho họ? Nhìn cậu ta như một kẻ nói dối! Cô bị họ lừa rồi đó!" Giám đốc tỏ vẻ ngạc nhiên, không ngờ lại có người bước ra trả tiền cho hai người Lâm Vân. “Bị lừa là chuyện của tôi, nhà hàng của các ông chỉ cần thu tiền là được rồi.” Cô gái nói. "Cái này... được rồi."



Giám đốc gật đầu, sau đó cầm thẻ ngân hàng đi quẹt.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Đối với nhà hàng của bọn họ, chỉ cần bọn họ nhận được tiền, đây là chuyện quan trọng nhất, nếu bọn họ báo cảnh sát, cho dù hai người Lâm Vân bị bắt đi cũng không có ai trả tiền ăn, thay vào đó nhà hàng của bọn họ sẽ bị lỗ.



Cảnh tượng này đã thu hút sự bàn luận của nhiều thực khách có mặt, họ đều có quan điểm giống nhau, họ đều cho rằng cô gái này thật ngu ngốc, còn tin vào điều đó.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Khi giám đốc đi quẹt thẻ. “Người đẹp, cảm ơn vì đã tin tưởng chúng tôi không phải kẻ dối trá, cảm ơn đã giúp đỡ chúng tôi!” Mập không ngừng cảm ơn. “Không cần cảm ơn, ai cũng có lúc khó khăn cả.” Cô gái cười lễ phép.



Lâm Vân bất ngờ nhìn cô ấy, Lâm Vân không ngờ có người bằng lòng giúp đỡ, mà lại là một người xinh đẹp như vậy. “Xin chào, người đẹp, tôi tên là Lâm Vân, mạo muội hỏi một câu, tại sao mọi người lại cho rằng chúng tôi là kẻ nói dối, nhưng cô lại tin bọn tôi?” Lâm Vân tò mò hỏi. "Nếu anh là kẻ nói dối, thì xem như tội xui xẻo đi. Nếu anh không phải là kẻ nói dối, thì tôi có thể giúp đỡ người khác trong lúc gặp khó khăn. Tôi nghĩ điều đó là xứng đáng."



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Nghe được những thật lòng của cô gái, Lâm Vận không khỏi sửng sốt một chút, đây có gọi là một cô nàng tốt bụng không nhỉ?



Lúc này, giám đốc quay lại. “Cô này, thẻ đã được quẹt thành công. Đây là hóa đơn! Giám đốc đưa thẻ và hóa đơn lại cho cô gái.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Khi thấy điều này, Lâm Vân nói với cô gái: "Người đẹp, tôi sẽ viết giấy mượn tiền cho cô ngay bây giờ. Hãy để lại số điện thoại của cô cho tôi. Ngày mai tôi sẽ trả lại cho cô gấp mười lần. Tôi sẽ cho cô thấy là tôi không phải là kẻ nói dối"



Lúc nãy Lâm Vân đã nói ai cho anh mượn tiền, anh sẽ trả gấp mười lần, nên bây giờ anh phải thực hiện lời nói đó! Cô gái lắc đầu: "Không cần, tôi không phải giúp anh vì tiền, mà chỉ đơn giản là muốn giúp đỡ người khác thôi.” Nói xong cô gái trực tiếp bước ra ngoài.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Cô gái đột ngột rời đi khiến Lâm Vân có chút bối rối.



Vốn dĩ Lâm Vân tưởng rằng cô gái này nguyện ý giúp mình vì muốn nhận lại gấp mười lần số tiền đó. Kết quả là cô gái này không phải đến vì tiền, còn không định để Lầm Vân trả lại tiền? Cứ vậy mà bỏ đi rồi? "Lâm Vân, chuyện này..." Mập cũng tỏ vẻ ngạc nhiên. "Mập, đi!"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Lâm Vân gọi Mập rồi nhanh chóng đuổi theo!



Sau khi chạy theo ra khỏi nhà hàng, Lâm Vân lại thấy bóng dáng xinh đẹp của cô gái. “Này, cô có thể cho tôi biết cô tên gì không?” Lâm Vân lớn tiếng nói về phía sau lưng cô gái.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Lâm Vân muốn biết tên cô gái, và Lâm Vân muốn trả lại số tiền còn nợ cho cô.



Cô gái dừng lại và nói: "Người lạ."



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Nói xong, cô gái đi thẳng đến một chiếc Audi A4 màu trắng ở ven đường, mở cửa xe ngồi vào.



Ngay sau đó, chiếc xe nổ máy và biến mất khỏi tầm mắt của



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Lâm Vân. “Người lạ, hay cho một người lạ.” Lâm Vân nhàn nhạt thở dài. “Lâm Vân, chúng ta cứ để cô ấy trả tiền không không vậy sao?" Mập nhìn Lâm Vân hỏi. "Đương nhiên là mình muốn trả lại tiền cho cô ấy, nhưng tiếc nhưng cô ấy không để lại tin tức gì cho bọn mình hết.” Lâm



Vân bất lực. "Đúng rồi! Biển số xe!" Lâm Vân đột nhiên vỗ đầu.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Cô gái vừa rồi đi bằng ô tô, chỉ cần Lâm Vân biết biển số xe của cô ấy, anh nhất định có thể tìm được cô ấy. Đáng tiếc vừa rồi Lâm Vân không nghĩ tới chuyện này, cho nên anh cũng không nhìn biển số xe. “Mập, cậu có nhớ biển số xe không?” Lâm Vân nhìn Mập. “Mình..., mình cũng không nghĩ được nhiều như vậy.” Mập cười khổ. "Hôm nay mình nợ cô ấy một ân tình, hy vọng sau này có thể gặp lại cô ấy..." Lâm Vân nhìn về phía xa xăm.



Một cô gải tốt bụng như vậy, Lâm Vân đương nhiên rất mong được gặp lại cô ấy, và Lâm Vân cũng muốn tự mình trả ơn cho cô ấy.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Chỉ là, giữa đám đông mênh mông, muốn gặp lại có lẽ không phải là chuyện dễ dàng, có lẽ sau này sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy nữa. "Hơn nữa, tên khốn nạn đã lấy trộm ví của mình! Đừng để mình gặp lại hắn ta nữa, nếu không mình nhất định sẽ cho hắn ta đẹp mặt!" Lâm Vân nghiến răng nghiến lợi nói.



Lâm Vân biết, thủ phạm khiến anh không có tiền để trả, thậm chí còn bị lầm tưởng là kẻ nói dối chính là kẻ trộm kia, nếu hắn ta không lấy trộm ví Lâm Vân thì sẽ không xảy ra chuyện này! "Đúng đúng! Cái loại ăn trộm đáng ghét này, bắt được nó thì phải làm cho đẹp mặt!" Mập gật đầu đồng ý.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Nơi khác





Cô gái trên chiếc Audi A4 màu trắng vừa rồi giúp Lâm Vân thanh toán tiền, lúc này đang tập trung lái xe, chuyện giúp Lâm Vân vừa nãy, cô ấy đã quên mất rồi.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Đúng lúc này, chuông điện thoại của cô gái đột ngột vang lên. “A lô, ba.” Cô gái trả lời điện thoại. “Mộng Di, tiệc rượu ngày mai rất quan trọng, liên quan đến sự sống còn của công ty nhà mình, con không được đến muộn, phải đúng giờ.” Giọng người đàn ông trung niên vang lên trong điện thoại. “Con biết mà ba, yên tâm đi, con nhất định sẽ không đến muộn." Cô gái đáp lại.



Ngừng lại một lát, gương mặt xinh xắn của cô gái đầy vẻ lo lắng: "Ba, công ty của mình có quy mô nhỏ, còn không có lợi thế về giá nữa, hoàn toàn không thể so sánh được với những công ty cạnh tranh kia. Con thực sự lo lắng. Hơn nữa, nếu lần này chúng ta vẫn không thành công thì công ty của mình sợ là khó mà duy trì được nữa."



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Người đàn ông trung niên ở đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi sốt sắng nói: "Chúng ta thật sự không có lợi thế, chỉ có thể lấy ra 100% sự chân thành, để cho tập đoàn Hoa Đình thấy được chân tình của chúng ta, hi vọng kỳ tích có thể xảy



Ngày hôm sau.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Đối với hầu hết mọi người, hôm nay chỉ là một ngày thứ bảy bình thường.



Nhưng đối với Lâm Vân, hôm nay là ngày công ty tổ chức tiệc rượu.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Đây là một buổi tiệc rượu nhỏ. Các công ty được mời đều là những công ty có quan hệ hợp tác với tập đoàn Hoa Đỉnh.



Khách sạn Thanh Vân.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Đây là một khách sạn hàng đầu ở thành phố Thanh Dương, một tập đoàn cao cấp như Hoa Đỉnh, lựa chọn nơi này để tổ chức tiệc rượu là điều bình thường.



Lâm Vân đến hơi sớm, đến khách sạn lúc chín giờ.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Trong phòng chờ VIP trên tầng hai của khách sạn, vì thời gian vẫn còn sớm, Lâm Vân lấy điện thoại di động ra chơi game.



Là sinh viên đại học, tuy Lâm Vân học giỏi nhưng vẫn biết chơi game, hiện tại có rất ít sinh viên nam không chơi game. Nhớ đọc truyện trên* Truyện88.vip để ủng hộ team nha !!!



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Lâm Vân thỉnh thoảng cũng chơi game khi rảnh rỗi.



Lúc này, cửa phòng VIP được đẩy ra, một người đàn ông trung niên tươi cười bước vào. “Xin chào, chủ tịch Lâm Vân, tôi là Chu Trạch, chủ tịch của khách sạn Thanh Vân, tôi đặc biệt đến để gặp chủ tịch.” Chu Trạch mỉm cười và tỏ vẻ nhúng nhường.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Tuy khách sạn Thanh Vân rất nổi tiếng ở thành phố Thanh Dương nhưng cũng thua xa tập đoàn Hoa Đỉnh, tập đoàn Hoa Đỉnh cũng là tập đoàn lớn mạnh nhất ở Tây Nam, cũng là hàng đầu trên cả nước.



Cho dù Lâm Vân chỉ là chủ tịch chi nhánh, phía sau chi nhánh này là tập đoàn Hoa Đỉnh!



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Với lại, Chu Trạch đã nghe từ Lưu Ba nói rằng Lâm Vân là cháu ngoại của ông Lưu Chí Trung! Dựa vào điều này, Chu Trạch phải đối xử với Lâm Vân một cách tôn trọng! “Ông là Chu Trạch của khách sạn Thanh Vân à, tôi đã được nghe kể về ông.” Lâm Vân ngước nhìn Chu Trạch. Khách sạn Thanh Vân rất nổi tiếng ở thành phố Thanh Dương, ông chủ Chu Trạch đương nhiên cũng nổi tiếng, cho nên Lầm Vẫn đã từng nghe đến tên của ông ta. “Đúng vậy, tôi là Chu Trạch, lúc nãy anh Lưu đã nói rằng chủ tịch Lầm, anh là một trang tuấn kiệt. Hôm nay nhìn thấy anh, anh thật sự rất bất phàm.” Chu Trạch mỉm cười. “Chủ tịch Chu khách khí.” Lâm Vân ngẩng đầu nhìn Chu Trạch.



Trước đây, Lâm Vân thậm chí không thể tưởng tượng được mình có thể vào được những khách sạn năm sao như khách sạn Thanh Vân, lúc đó Chu Trạch cũng là một nhân vật lớn mà Lâm Vân cần phải ngước nhìn, chỉ có thể nghe người khác kể lại thôi.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Và bây giờ, ông chủ của khách sạn Thanh Vân phải kính trọng anh, thậm chí còn phải tâng bốc anh nữa. "Chủ tịch Lâm, đây là thẻ VIP bạch kim của khách sạn chúng tôi, đặc biệt dành cho anh, sau này khi anh đến khách sạn của chúng tôi, thì có thể tận hưởng những đãi ngộ hàng đầu."



Chu Trạch dùng cả hai tay, cung kính đưa chiếc thẻ hội viên lên. "Tôi nhận thành ý của chủ tịch Chu vậy."



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Lâm Vân cũng không khách sáo, trực tiếp nhận thẻ thành viên.



Khi Chu Trạch nhìn thấy Lâm Vân nhận thẻ, ông ta mỉm cười hạnh phúc, bởi vì điều này cho thấy Lầm Vân nễ mặt ông ta. “Anh Lâm, anh ở đây, tôi đi trước đây, nếu có yêu cầu gì thì hãy gọi tôi bất kỳ lúc nào.” Chu Trạch vẫn nở một nụ cười cung kính.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Sau mười giờ, các ông chủ đến tham gia tiệc rượu lần lượt đến khách sạn.



Với tư cách là người đứng đầu công ty, giám đốc Lưu Ba đứng ở cửa khách sạn, chào đón các ông chủ xuất hiện.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Lúc này, một chiếc Mercedes Benz dừng trước lối vào khách sạn, một người đàn ông trung niên đầu trọc cùng một thanh niên bước xuống xe.



Nếu Lâm Vân ở đây, vừa nhìn thì đã có thể nhận ra người thanh niên này, bởi vì hắn là bạn học của Lâm Vân, Trương Hỗ! "Trương tổng, Trương Hổ, hoan nghênh!"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Giống như những lần đón tiếp các ông chủ khác, Lưu Ba bước tới với nụ cười tươi và bắt tay chào đón.



Trương Đại Xuân, cha của Trương Hổ, vội vàng cười bắt tay Lưu Ba rồi nói: "Anh Lưu, anh quá khách sáo rồi. Trước tiên tôi phải chúc mừng anh mới đúng. Chúc mừng anh đã đánh bại cha con nhà họ Ngô. Anh được thăng chức làm tổng giám đốc rồi. Sau này anh Lưu, anh phải chiếu cố tôi nhiều hơn nha." "Anh Trương, tôi không dám chiếu cố ai cả. Chủ tịch nói quan tâm đến ai thì tôi mới có thể quan tâm đến người đó."



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.








Lưu Bản nói.



Ý tử trong lời nói của Lưu Bản quả rõ ràng, ý là tôi chỉ nghe lời chủ tịch mới, nếu chủ tịch mới muốn hợp tác thì hắn sẽ hợp tác với người đó. “Vâng, vâng, anh Lưu nói rất đúng." Trương Đại Xuân gật đầu cười liên tục.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom