• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Đỉnh Cấp Thần Hào (1 Viewer)

  • Chương 12: Đung Là Ngông Cuồng Như Thế

Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********



"Cử cho bạt tai a? Mặc kệ là ai sao? Lâm Vân, đúng là... thật sự rất ngông cuồng, phải không?" Mập mở to mắt. "Đúng! Ngông cuồng vậy đó!" Lâm Vân nhếch mép cười. "Ha hal Không thành vấn đề!" Mập rất phấn khích khi nghĩ đến điều này, sau này đến trường, cậu ta sẽ không còn sợ bị bắt nạt nữa l "Mập, cậu có muốn thử lái Lamborghini không? Để cho đã thèm!"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Lâm Vân đậu xe vào lề đường để Mập lái. "Thực sao? Tuyệt quá!"



Mập hào hứng gật đầu, rồi nhanh chóng mở cửa xe để đổi vị trí, ai mà không muốn lái một chiếc Lamborghini cho đã chú? Về đến cổng trường cũng đã hơn Mười một giờ đêm, cổng trường đóng chặt không vào được, Mập xuống xe, Lâm Vân trực tiếp điều khiển xe đến bãi đậu xe gần đó.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Chỗ khác.



Bên trong một chiếc taxi.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Bạn gái Mập là Triệu Mai và Quách Hiểu Hiểu ngồi trong xe. “Không đúng! Không đúng! Mình cảm thấy thằng nhóc này không có thể trở thành người giàu có. Theo mình biết thì gia đình cậu ta rất nghèo, nghỉ hè cậu ta còn đi làm mà, nếu nhà cậu ta giàu thật thì nghỉ hè cậu ta có đi làm thêm không?" Triệu Mai càng nghĩ căng thấy không ổn. “Đúng vậy, bình thường những người giàu, có ai lại giống như cậu ta chủ, mặc quần áo rẻ tiền, nhìn không giống người giàu, nhưng chiếc Lamborghini của cậu ta, mình không thể không tin rằng cậu ta giàu có!” Quách Hiểu Hiểu lắc đầu. “Có lẽ cậu ta đã thuê chiếc Lamborghini đó, chẳng qua là muốn đóng kịch với chúng ta mà thôi!" Triệu Mai chợt nhận ra. .



Quách Hiệu cho là đúng.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”









Hiếu vừa nghe đến chuyện thuê xe, cô ta liền "Đồ khốn kiếp! Còn dám nói dối chúng ta! Lần sau gặp mặt, nhất định phải tính sổ với cậu ta!" Quách Hiểu Hiểu giận dữ giậm chân.



Ngày hôm sau.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Ngày hôm trước, Trương Hồ sau khi bị Lâm Vân dùng bút đầm ở trong lớp học, hiện tại đang điều trị ở bệnh viện.



Hôm nay, cuối cùng hắn cũng đã được xuất viện.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Ngay cổng trường. "Anh Hổ, anh rốt cục đã trở lại!"



Một số bè bạn của Trương Hổ đã ở cổng trường để đón hắn. “Chết tiệt, ông đây hôm nay đi học lại, việc đầu tiên là tìm Lâm Vân báo thù!” Sắc mặt Trương Hổ vô cùng âm trầm.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Trương Hổ cứ nhớ lại cảnh bị Lâm Vân cầm bút đâm, trong lòng khó chịu, nhưng lúc đó lại là trong phòng học, làm hắn cảm thấy rất mất mặt. "Anh Hổ, anh tính dạy dỗ tên nhóc kia như thế nào? Tìm người đánh nó?" Tên gầy gò tò mò hỏi. "Đánh nó? Hừ, chỉ đánh nó thôi thì không hả giận được! Tao muốn trường học đuổi nó! Tao muốn hủy hoại tương lai của nó!" Trương Hồ hung ác nói. "Đuổi học? Làm sao để nó bị đuổi ra?" Tên gầy hỏi. “Chủ nhiệm phòng hành chính của trường là bạn của ba tao. Để cho trường đuổi học một đứa nghèo như nó dễ như trở bàn tay!” Trương Hồ nheo mắt.



Phòng hành chính của trường “Chú Lý.” Trương Hỗ đi vào văn phòng.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Ngồi trên ghế văn phòng là một người trung niên mập mạp bụng phê, chính là chú Lý mà Trương Hồ gọi, cũng là chủ nhiệm phòng hành chính của trường. "Trương Hồ, sao hôm nay rảnh rỗi đến tìm chú Lý vậy? Cháu ở trường học thế nào rồi?" Chủ Nhiệm Lý mặt đầy ý cười. "Chú Lý, mấy ngày nay cháu không được khỏe."



Trương Hồ nói xong kéo xuống cổ áo, băng gạc che vết thương hiện ra. “Trương Hồ, cháu, đã... đã xảy ra chuyện gì vậy?” Chủ Nhiệm Lý bày ra vẻ mặt kinh ngạc. "Bị một thằng nhóc trong lớp chúng ta dùng bút đâm, mà còn hành hung ở ngay trong lớp nữa chứ. Chú Lý, chủ phải giúp cháu. Chủ phải đuổi tễn nhóc này đi!" Trương Hỗ nghiến răng nói. "Cái gì? Còn có chuyện như vậy? Trương Hổ, cháu yên tâm, chủ hứa chú sẽ giúp cháu, thắng kia tên là gì?" Chủ Nhiệm Lý trực tiếp đồng ý. “Tên là Lâm Vân.” Trương Hồ chỉ đích danh. “Trương Hổ, cháu trở về chờ tin tức, trong hôm nay, chú sẽ đuổi thằng nhóc này cho cháu!” Chủ Nhiệm Lý bảo đảm chắc chắn. "Cảm ơn chủ Lý!" Cập nhật chương mới nh*ất tại Truyện88.vip



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Trương Hổ hưng phấn cười nói.



Trong lớp học.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Sau khi Trương Hổ vào phòng học, liền trực tiếp đến trước mặt Lâm Vân. "Trương Hồ, sao vừa trở lại phòng học thì đến tìm tao rồi, sao hả Chưa nằm bệnh viện đủ ngày hả!” Lâm Vân đang đọc sách, cũng chẳng ngước nhìn lên. "Lâm Vân, mày!"



Trương Hổ nghe được lời Lâm Vân nói, sắc mặt tức giận tải xanh. Trương Hổ vốn là chuẩn bị làm nhục Lâm Vân, nhưng Lâm Vân lại làm nhục hắn trước, lại còn ở trước mặt các bạn học làm cho Trương Hồ cảm thấy mất mặt. "Lâm Vân, mẹ mày, mày còn dám kiêu ngạo! Tao nói thật với mày, Chủ Nhiệm Lý phòng hành chính của trường là bạn của ba tao. Chủ Nhiệm Lý đã hứa với tạo hôm nay mày sẽ bị đuổi khỏi trường!" "Đây, là kết cục của mày khi chống lại tao!" Trương Hỗ vẻ mặt dữ tợn. “Đuổi tao hả?” Lâm Vân cười.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Trương Hổ đột nhiên quay đầu lại, tự hào nói: "Lâm Vân, đừng nói Trương Hỗ tao không cho mày cơ hội. Nếu mày quỳ xuống xin lỗi tao, sau đó liếm đất trên giày của tao, tao có thể suy nghĩ để Chủ Nhiệm Lý không đuổi học mày!" Lâm Vận cười nói: "Tao cũng cho mày một cơ hội, xin lỗi tạo liền đi, sau này tránh xa tao, tao có thể suy nghĩ không đề cho công ty của ba mày xui xẻo to." "Cái gì? Làm cho công ty ba tao gặp xui xẻo lớn hả? Chỉ dựa vào một thằng nghèo như mày sao? Mẹ mày, mày sắp chết rồi, còn dám lớn tiếng ở đây!" Trương Hỗ chế nhạo.





Trương Hổ vốn tưởng rằng khi biết tin Lâm Vận sắp bị đuổi học, nhất định sẽ sợ hãi, thậm chí cầu xin hắn thương xót, nhưng phản ứng điểm tĩnh và bình tĩnh của Lâm Vân khiến hắn vô cùng ngạc nhiên và khó hiểu.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Lâm Vân lắc đầu: "Xem ra mày không biết quý trọng cơ hội mà tạo cho. Đáng lẽ, mày có thể xin lỗi, nhưng mày đã chọn con đường xuống địa ngục."



Trương Hồ đương nhiên không hiểu Lâm Vân đang nói cái gì. "Thằng nhóc, là mày không biết quý trọng cơ hội mà tạo cho mới đúng! Con mẹ mày, chờ bị đuổi học đi ha!"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Trương Hồ bỏ lại câu nói này, xoay người rời đi. “Được, tao sẽ đợi.” Lâm Vân tự tin cười nói.



Cảnh tượng này đều lọt vào mắt của các bạn học, mọi người thấp giọng bàn tán. "Trương Hồ có chỗ dựa ở trường, là chủ nhiệm của phòng hành chính nhà trường, lần này có lẽ Lâm Vân thật sự sẽ bị đuổi học!" "Cái gì mà có lẽ, phải là chắc chắn sẽ bị đuổi học!" "Lâm Vân dám khiêu chiến Trương Hổ, dũng, khí đáng khen, nó chỉ là một thằng con nhà nghèo, nên thất bại là đương nhiên rồi!"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Trong lòng các học sinh đều biết Lâm Vân có thể bị đuổi học lần này.



Mập không quá lo lắng, vì tối qua cậu ta đã biết được thân thể thật của Lâm Vân.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Lúc này, lớp trưởng Vương Tuyết đột nhiên đứng dậy đi đến trước mặt Lâm Vân. “Lâm Vân, cậu đi văn phòng với tôi, tôi sẽ giúp cậu làm chứng với thấy giáo, Trương Hổ bắt nạt cậu trước, thấy nhất định sẽ không đuổi học cậu!” Vương Tuyết bày ra vẻ mặt nghiêm túc.



Đối với sự xuất hiện đột ngột của Vương Tuyết, Lâm Vân có phần vui mừng.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Trương Hồ thấy vậy lớn tiếng nói với Vương Tuyết: "Lớp trưởng Vương Tuyết, cậu thật sự rất ngây thơ, cậu là cái thá gì? Cậu cho rằng thầy sẽ tin lời cậu hả? Cậu có chỗ dựa không? Con mẹ nó. Đừng ngây thơ quá! Cho dù cậu có đi xin thầy, hôm nay nó cũng sẽ bị đuổi học!" "Đúng vậy, lớp trưởng, đây là cái xã hội chỉ dựa vào lai lịch! Cậu có sao?" Mấy kẻ đi theo Trương Hồ đều tán thành. “Tôi không tin!” Vương Tuyết dậm chân, trên gương mặt xinh đẹp có chút không cam tâm. Mấy ngày trước Lâm Vân giúp Vương Tuyết ở quán bar, Vương Tuyết vẫn ghi nhớ trong lòng, đương nhiên không đành lòng nhìn Lâm Vân bị đuổi học, muốn giúp Lâm Vân. “Vương Tuyết, tôi nhận tấm lòng của cậu, tôi có cách riêng để giải quyết. Trương Hồ, tôi không hề để cậu ta vào mắt, đừng lo lắng, tôi sẽ không bao giờ bị đuổi học!” Lâm Vân ngẩng đầu nhìn Vương Tuyết. “Nhưng..."



Trên gương mặt xinh đẹp của Vương Tuyết vẫn có chút lo lắng, cô biết nhà Trương Hổ có tiền đồ, gia thế vững vàng, Lâm Vân không phải là đối thủ của hắn. “Không có nhưng nhị gì hết, dù gì thì cậu cũng không giúp được tôi. Cho dù là đi văn phòng cũng vô dụng thôi." Lâm Vẫn lắc đầu.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Vương Tuyết “ử xong thất vọng bỏ đi.



Một bên khác. "Anh Hồ, em nghe nói ngày mai chi nhánh Thanh Dương của tập đoàn Hoa Đỉnh sẽ tổ chức một bữa tiệc. Vậy Anh Hồ có đến đó không?" Một kẻ đi theo Trương Hồ hỏi. “Đương nhiên, gia đình tạo và tập đoàn Hoa Đỉnh là đối tác rất quan trọng, tao đương nhiên sẽ tham gia." Trương Hỗ tự hào nói. "Oa, thật là ghen tị! Đây là bữa tiệc của tập đoàn Hoa Đỉnh đấy!" “Khi nào thì chúng ta mới được may mắn có thể vào những nơi đẳng cấp như vậy nhỉ?"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Những kẻ theo đuôi đều tỏ vẻ ngưỡng mộ. Không chỉ các bạn học của Trương Hổ ghen tị mà các bạn trong lớp cũng tỏ ra rất ghen tị. Cần phải biết là, tập đoàn Hoa Đỉnh là một tập đoàn hàng đầu nổi tiếng ở ba tỉnh Tây Nam, danh tiếng rất lớn, được tham gia tiệc của Tập đoàn Hoa Đỉnh chắc chắn rất vinh dự.



Trương Hồ thấy mọi người ghen tị với mình, kẻ ham hư vinh như hẳn vô cùng mãn nguyện. “Như kẻ rác rưởi nào đó, e rằng đời này cũng không được tham dự buổi tiệc đẳng cấp như vậy!” Trương Hồ chế nhạo.



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Trương Hỗ khi nói lời này, liền nhìn về phía Lâm Vân, dường như đang chế nhạo Lâm Vân. “Trương Hồ, ngươi cũng đừng nói quá, có lẽ ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau ở trong buổi tiệc đó đấy.” Lầm Vân cười nói. "Mày? Ha ha, nghèo như mày thì vĩnh viễn cũng không vào được nơi đó! Hơn nữa mày nên suy nghĩ đến chuyện mày sắp bị đuổi học đi." Trương Hỗ đắc thắng cười nói.



Mập vỗ vai Lâm Vân, thấp giọng hỏi: "Lâm Vân, có phải ngày mai cậu đi dự tiệc này không?"



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Mập đã biết thân phận của Lâm Vân. “Buổi tiệc này do mình tổ chức.” Lâm Vân cười nói với Mập. “Cái gì?” Mập ngạc nhiên.



Ngay sau đó, Mập cười thích thủ: "Vậy thì... ngày mai cậu và



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”








Trương Hồ chẳng phải là gặp nhau ở buổi tiệc sao?" “Nếu nó tham gia, đương nhiên sẽ gặp.” Lâm Vân cười gật dau. "Thật thú vị! Ha ha thú vị quá! mình rất muốn nhìn xem ngày mai nó sẽ phản ứng thế nào khi gặp cậu!" Mập hào hứng nói. "Muốn xem sao? Vậy ngày mai người cậu cũng đến đó đi, đến lúc đó mình dẫn cậu đi vào." Lầm Vân cười nói. “Được, được, được!” Mập gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.



Mập muốn đi, một là muốn xem phản ứng của Trương Hồ lúc đó, mặt khác là ai mà không muốn vào tiệc rượu đẳng cấp đó để xem thử?



Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
 

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom