• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Đỉnh Cao Phú Quý (9 Viewers)

  • Chương 332-336

Edit: Vasterel
Chương 332: Đầu bếp kinh ngạc
"Phập phập phập phập..."
Ngay sau đó, một âm thanh xuyên thấu chói tai lại
truyền đến.
Người phụ nữ mập chật vậy vặn vẹo cổ của mình,
liền nhìn thấy Trình Uyên cầm dao và một bên cầm
lấy khoai tây của Vương Mỹ Lệ rồi cắt lát, con dao
phay lên bay xuống, nhanh đến mức khiến người ta
không kịp nhìn thấy. vẫn là con dao được nâng lên
rồi chặt xuống.
Với tốc độ nhanh như vậy, những miếng khoai tây
cắt ra vẫn mỏng, đã mỏng rồi mà lại còn đều nhau
nữa.
Người phụ nữ béo này trực tiếp không nói nên
lời.
"này, đầu bếp trưởng, ngươi lấy đâu ra hai tên
đầu bếp này đây?"
Edit: Vasterel
Vào lúc này, người quản lý sảnh bước vào bếp,vì
vào để thúc làm các món ăn nhanh lên, nhưng khi
vào hán ta đã bị sốc trước cảnh tượng trước mắt, và
hỏi người phụ nữ béo với vẻ mặt đầy ngạc nhiên.
Khuôn mặt người phụ nữ mập run lên một hồi
"Há ... Là hai người phục vụ vào phụ giúp nhà bếp."
“Người phục vụ?” Người quản lý sảnh đặt câu hỏi
chất vấn “Không, không phải là tôi cử nhỏ Trịnh với
Đại Hào đến giúp sao?”
"Hơn nữa, cái này... tài nghệ này ta nhất định
không phải làm bồi bàn, đúng không?"
Người phụ nữ mập mạp hoàn toàn bị hai con gà
trước mặt này làm cho choáng váng, mất hết cả
Logic, vào lúc này, trong đầu cô ta cũng không thể
kết nối được với đại não, không khỏi ngu người nãy
giờ.
"Đúng vậy, với kỹ thuật này, e rằng có thể đạt đến
trình độ cao cấp quốc gia."
Edit: Vasterel
Trước sự ngạc nhiên của đầu bếp trưởng và quản
lý sảnh, hai con gà này dường như không quan tâm
chút nào đến họ.
Cả hai thậm chí còn vừa cắt khoai tây vừa trò
chuyện phiếm. Hơn nữa, còn thỉnh thoảng giương
mắt nhìn bọn họ.
Trình Uyên "Ê, Lão Vương, khoai tây của ngươi
gọt không tệ à nha."
Vương Mỹ Lệ "ngươi mới thực sự làm tôi bị sốc
đấy. tay nghề thái đồ ăn này có phải là của tổ tiên
truyền lại phải không?"
"có một chút , một chút ..."
"Ha ha, Tôi cũng thế."
...
Người phụ nữ mập trợn mắt líu lưỡi, trong lòng
rất tức giận.
Edit: Vasterel
Cả hai người đều trông trẻ hơn cô rất nhiều, đặc
biệt là Trình Uyên, tuổi tối đa cũng hơn đôi mươi.
Nhưng cô ấy đã ba mươi tuổi, và là một đầu bếp
trưởng, cô ta nghĩ bọn anh không thành thạo hai
việc này, dù là cắt hay là gọt khoai tây.
Nhưng Đây quả thật ...
"Quả thực quá kiêu ngạo! Quá kiêu ngạo! ..." trên
mặt Tràn đầy dữ tợn, hoàn toàn phẫn nộ.
“Hai người dừng lại!” Người phụ nữ mập tức giận
hét lên.
Giọng nói này không khỏi làm lu mờ tiếng quạt
gió trong nhà bếp, ngay cả quản lý sảnh bên cạnh
cũng phải sửng sốt.
Các đầu bếp ở phòng bếp đầu tiên đều quay đầu
nhìn về phía này.
Trình Uyên và Vương Mỹ Lệ cũng sửng sốt.
Edit: Vasterel
“Lão Triệu ngươi qua đây.” Người phụ nữ béo ra
hiệu cho một đầu bếp trạc năm mươi tuổi.
Đầu bếp họ Triệu vội vàng đi tới và hỏi "Có
chuyện gì vậy bếp trưởng?"
Người phụ nữ mập đầu tiên nhìn chằm chằm vào
Vương Mỹ Lệ khiển trách: "Không biết gọt khoai,
ngươi gọt khoai, cứ theo quy cũ. Để bọn hắn làm,
tôi không biết sẽ lãng phí bao nhiêu nữa. trên thực
tế nhìn thì thấy nhanh, trông có vẻ rất tốt nhưng
không dùng được. "
"Lão Triệu, ngươi làm mẫu cho hắn xem đi."
Đầu bếp Họ Triệu vừa rồi bận rộn, không có thời
gian phân tâm nhìn đến đây, tự nhiên không nhìn
thấy Vương Mỹ Lệ vừa rồi gọt khoai như thế nào.
Nghe vậy, hắn ngẩng đầu, đi tới trước mặt Vương
Mỹ Lệ, đẩy anh ta qua một chút, hắn ta ra vẻ như
dạy đời nói. " Tránh ra tránh ra, nhìn cho kỹ, gọt
khoai tây là cách dễ nhất để bắt đầu vào làm một
đầu bếp, Nhưng ngươi đừng coi thường nó, có quá
Edit: Vasterel
nhiều kiến thức trong đó, ngươi chỉ cần nhìn kỹ xem
tôi gọt thế nào, sau đó học hỏi và luyện tập nhiều
lần, như vậy có thể nâng cao tay nghề được. "
"Nhìn xem, con dao nên gắn nhẹ vào vỏ khoai tây,
đừng dùng lực mạnh quá, rồi ... ơ, cái này, ơ, ừ, cái
này ... ngươi thấy rõ chưa?"
Vương Mỹ Lệ cau mày nhìn hắn chằm chằm một
hồi, nhíu mày thật sâu.
Trình Uyên dùng cùi chỏ thúc khuỷu tay hắn,
"người Ta hỏi ngươi kìa, thấy rõ chưa?"
Vương Mỹ Lệ cũng trầm giọng đáp: "tôi không
phải ngốc?"
Sau đó, đầu bếp họ Triệu đó đưa con dao gọt cho
Vương Mỹ Lệ "Nào tới đây, thử lại tôi xem."
Vương Mỹ Lệ cầm lấy con dao gọt vỏ,dựa theo
hắn nói, nhẹ nhàng đưa lưỡi dao vào vỏ khoai tây.
Edit: Vasterel
"đúng rồi, chỉ là nhẹ thôi, xuống dao cũng phải ...
Cái gì!"
Đầu bếp họ Triệu chưa kịp nói xong, con dao của
Vương Mỹ Lệ giống như là bộ động cơ 6.0t, gọi phải
là siêu nhanh.
Đầu bếp Họ Triệu vừa mới phun ra một nửa lời,
khoai tây đã được gọt sạch vỏ, mỏng manh giống
như lột vỏ củ khoai tây vậy.
Đột nhiên, tất cả mọi người đều chết lặng.
Đầu bếp Họ Triệu có gương mặt như mặt mo, xấu
xí như ăn phải ruồi khó coi.
Phụ nữ béo cũng xấu xí như lão Triệu.
Các đầu bếp khác đều bị sốc.
Đương nhiên, biểu lộ của mỗi người khác nhau,
làm sao ai giống ai được.
Quản lý sảnh thực sự lại rất vui vẻ, giống như
khám phá ra một thế giới mới, đẹp không tưởng.
Edit: Vasterel
Biết được loại cao thủ này giấu ở phòng bếp sau
nhà mình hẳn là rất vui mừng, chuyện này phải nói
với chủ tịch là đã tìm được nhân tài mới, nhất định
lúc đó không thưởng thì củng khen cho hắn.
Người phụ nữ mập hoàn hồn, chỉ vào Trình Uyên,
nói với đầu bếp họ Triệu, "Lão Triệu, ngươi dạy cho
hắn cách cắt và thái đi."
"Đừng thấy người ta gọt nhanh như vậy, ngươi
cũng cắt nhanh như vậy, dù nhanh mấy cũng không
được, chúng ta muốn là đều đều. Trong nhà hàng
cao cấp của chúng ta,sợi khoai tây bào mỏng hay
mảnh đến đâu đều có tiêu chuẩn cả."
"Lão Triệu, làm mẫu cho hắn."
Đầu bếp Họ Triệu cũng hoàn hồn, liếc nhìn Vương
Mỹ Lệ một cái với vẻ dữ tợn, sau đó gật đầu, bước
đến bên cạnh Trình Uyên, vừa định muốn đẩy Trình
Uyên ra, nhưng ...
Edit: Vasterel
Lần này hắn ta học được cách khéo léo hơn, chỉ
vào con dao trên thớt và nói: "ngươi cắt trước cho
tôi xem."
Nghe xong lời này, Trình Uyên vừa định muốn giải
thích "quả thực, chúng tôi không phải..."
Nhưng trước khi giọng nói của anh chưa cất đi
hết, cánh cửa của phòng bếp phía sau đã được đẩy
ra.
Vài người đàn ông mặc vest đen và đeo kính râm
,một tay đặt vào trong ngực bước vào, rồi quan sát
xung quanh.
Nhìn thấy điều này, Trình Uyên im lặng ngay lập
tức, cầm lấy con dao, vùi đầu vào để không ai nhìn
thấy rõ mặt mình.
"Trước hết, tư thế cắt của ngươi không đúng,
ngươi nên ... nên ... của Bác."
"Phập, phập phập, phập..."
Edit: Vasterel
Nhịp điệu này, tốc độ này, mắt còn không
nhìn...thấy
Đầu bếp họ Triệu đã hơn năm mươi năm trong
bếp, nửa đời người làm bếp, chỉ cần nhìn thoáng
qua là có thể thấy rõ được chất lượng các sợi khoai
tây Trình Uyên cắt ra, tung bay lên xuống.
Trong phút chốc, sắc mặt hắn tái xanh.
Cái này con mẹ hắn cúi đầu nhắm mắt, và bịt mắt
cắt thì khác nhau ở chỗ nào?
Sau khi cắt một củ khoai tây, Trình Uyên ném con
dao lên thớt, quay lưng về phía người mặc đồ đen,
nói với đầu bếp họ Triệu, "sư phụ, ngài thấy có
được không?"
Đầu bếp Triệu Hưng túm lấy mũ trên đầu mạnh
mẽ quẳng xuống đất . " bếp trưởng, ngươi đây là ý
gì?"
Edit: Vasterel
Phụ nữ béo bây giờ hối hận vì để đầu bếp họ
Triệu làm việc này. Ngay từ đầu cô đã biết cái này,
lúc này hối hận vì đem họ ra so sánh.
Điều này...
Trong trường hợp này, người quản lý sảnh chết
tiệt ấy mà nói cho chủ tịch biết, thì mặt mũi của cô
ta biết bở nơi đâu?
“CMN, hai người tới đây làm loạn sao?” Người
phụ nữ mập tức giận nói.
Bên này tức giận, làm hấp dẫn đến đám người áo
vest kia, bọn họ liếc nhau một cái, liền đi về phía
bên này.
Trình Uyên dường như nhận ra điều đó thế là quơ
lấy một đống khoai tây tây đập thẳng vào mặt của
đầu bếp Triệu.
"Ngươi dám mắng ta, ta liền giết ngươi!"
Đầu bếp Họ Triệu ngay lập tức trở nên bối rối
hơn.
Edit: Vasterel
Con mẹ nó mắng khi nào?
Edit: Vasterel
Chương 333: Trợ giúp
Trình Uyên vốn để ý đến điều đó, đột nhiên lao
vào đầu bếp họ Triệu đó,rồi hai người đánh nhau
trong chốc lát.
Nhưng mà, phần lớn hầu như không có đánh
nhau mà vật lộn nhau, sau khi Trình Uyên vật đầu
bếp họ Triệu xuống đất, hai người đều lăn lộn trên
mặt đất.
Vương Mỹ Lệ hiểu ra, nhanh chóng đi tới can
ngăn.
Các đầu bếp khác cũng kịp phản ứng, thế là đám
người đó vây tới khuyên can.
Tiếng bước chân của những người đàn ông mặc
áo vest bỗng dừng lại, bọn họ liếc mắt nhìn nhau,
sau đó xoay người rời khỏi phòng bếp này, đi tới
trước cửa nhà hàng.
“Đừng đánh nữa, bọn hắn đi rồi.” Vương Mỹ Lệ vừa
nói vừa khuyên can.
Edit: Vasterel
Nghe vậy, Trình Uyên vội vàng buông đầu bếp họ
Triệu ra mặt mày đỏ mặt tía tai, vội vàng đứng lên,
"không đánh nữa, ngươi thắng rồi."
đầu bếp Họ Triệu, thực sự là sửng sốt, "Trời ạ, ta
thắng rồi sao?"
Mọi người cũng ngẩn người ra.
...
Liền sờ vào bên trong túi và thấy hôm nay mình
không mang theo nhiều tiền khi đi ra ngoài, liền lấy
ra một xấp tiền và đưa cho đầu bếp họ Triệu. “Thật
xin lỗi, ngươi cầm tạm chút đi, coi như chúng ta
hòa.”
đầu bếp Họ Triệu lửa giận trên mặt còn chưa dập
tắt được, vừa định nói ra lời độc ác, vẻ mặt đột
nhiên đông cứng lại. Bạn đang đọc truyện tại group:
Vasterel. Hãy tham gia group để sớm đọc những
chap mới nhất.
Edit: Vasterel
tên tiểu thư này, làm sao có thể có 10.000 nhân
dân tệ trong tay?
cái này mẹ nó, nhiều hơn tiền lương hàng tháng
của ông ấy.
ông ấy liền cao hứng, quay đầu nhìn Vương Mỹ Lệ
"tiểu tử này nữa, nếu không chúng ta đánh nhau
một trận?"
Đánh một trận, nếu đánh thắng, có thể nhận
được 10.000 tệ, ai mà không hào hứng?
Vương Mỹ Lệ khẽ giật mình, sờ sờ vào mũi của
mình "Tôi?"
Trình Uyên vội vàng ngăn Vương Mỹ Lệ lại, cười
nói: "thôi Quên đi, vì 10.000 tệ không đáng để mất
mạng."
Vương Mỹ Lệ không phải là Trình Uyên, đầu bếp
nhà họ Triệu đã ngoài 50 tuổi, làm sao có thể chịu
nổi được một quyền của anh ta?
Edit: Vasterel
Kéo Vương Mỹ Lệ đi, anh cùng anh ta chuẩn bị đi
ra ngoài
Lúc này, bếp trưởng mới hoàn hồn.
Một người phục vụ đánh nhau liền bỏ ra 10.000
tệ?
Tất nhiên, trước tiên đừng nói về lý do tại sao anh
lại hào phóng như vậy, mà chính là, anh lấy đâu ra
nhiều tiền như vậy?
10.000 tệ cho một trận đánh nhau chết tiệt này,
cô ấy muốn ngăn cản hai người này trong một trận
chiến đó, ngay cả khi họ đang hăn hái vật nhau trên
đất.
Nhưng vấn đề là ...
Làm sao một người như vậy có thể làm bồi bàn?
Người phụ nữ mập rốt cuộc nhận ra mình đã
nhận nhầm người, cô nhớ lại vừa rồi quản lý đại
Edit: Vasterel
sảnh không hề quen biết hai người này,điều này rõ
ràng là như vậy.
"Không hay rồi, không hay rồi, bếp trưởng không
hay rồi."
Một người phục vụ vội vàng bưng đĩa chạy vào
trong phòng bếp , thấy quản lý đại sảnh cũng ở đó,
hắn ta vội vàng gọi lại: "Quản lý, khách bàn số năm
kia trả lại thức ăn."
"Trả lại?"
Lời nói của chị phục vụ lại bồi thêm, khiến cho
quản lý sảnh và người phụ nữ mập mạp vẫn chưa
khỏi hoàn hồn sau cú sốc vừa rồi.
"Đúng vậy, khách hàng bàn số năm đã trả lại đồ
ăn này là đến lần thứ ba rồi, và bọn họ luôn nói rằng
mùi vị này không đúng."
Cô gái phục vụ có chút không yên nói: "Vị khách
đó nói, nếu nhà hàng của chúng ta không làm được,
Edit: Vasterel
vậy thì đừng làm nhục món ăn này, nói rằng sau này
họ sẽ không đến nữa."
Đầu bếp trưởng đột nhiên nổi giận "Không đến
thì thôi. Nhà hàng của chúng ta không chỉ dựa vào
mỗi cái bàn ăn đó của hắn để làm ăn. Cá chiên nước
tương là món ăn đặc trưng của nhà hàng chúng ta.
Và nhà hàng chúng ta cũng nấu món này 20 năm
rồi, cũng chưa từng có ai nói với tôi khẩu vị này
không đúng, tôi nghĩ những người này chỉ là vạch lá
tìm sâu, ăn không ngồi rồi đi gây sự thì có. "
Cô gái phục vụ do dự một chút khi nghe được lời
này, yếu ớt đáp: "Nhưng ... Nhưng mà, bàn số năm
đó, trong đó có một người gọi là Lý Đại Chủy."
“Lý Đại Chủy?” Khi nghe những lời đó, người quản
lý sảnh giật mình “Chính là Lý Đại Chủy?” Người đã
viết các bài bình luận về món ăn trên Internet.
“Vâng.” Người phục vụ gật đầu.
Cái này Thật là rắc rối rồi.
Edit: Vasterel
Một đầu bếp khác,cùng quản lý tiền sảnh và bếp
trưởng ở gian phòng bếp đều có chút thấp thỏm.
Lý Đại Chủy, một cây bút có thể làm nổi một nhà
hàng, cũng có thể phá hủy một nhà hàng, giống như
chơi đùa với tử thần.
Còn cái miệng của Lý Đại Chủy này khét tiếng là
kén, nhưng những bài viết của người này có khá
nhiều lượt truy cập trên mạng.
“Tôi phải làm sao đây?” Quản lý đại sảnh cay
đắng nhìn bếp trưởng mập, trên mặt lộ ra vẻ lo
lắng.
Bếp trưởng trán cũng lấm tấm mồ hôi, xấu hổ nói:
"Tôi nấu món này nhiều năm như vậy, lui tới cũng
mùi vị này, lâu nay đến giờ khách ăn đều hết lời
khen ngợi, cái này ... còn có thể mùi vị nào khác
nữa?"
Một cảm giác căng thẳng và áp bức ngay lập tức
tràn ngập khắp căn bếp phía sau.
Edit: Vasterel
Trình Uyên vừa định ra khỏi phòng bếp, liền dừng
lại.
“Sao vậy?” Vương Mỹ Lệ thắc mắc hỏi.
Trình Uyên thở dài, "tốt xấu gì người ta cũng giúp
ta một lần, tôi cũng không thể thấy chết mà không
cứu được?"
“Ý của ngươi là gì?” Vương Mỹ Lệ sửng sốt một
chút, “đừng bảo rằng ngươi có thể nấu món đó
nha?
"có hai phương án ." Trình Uyên "giết chết Lý Đại
Chủy, để hắn sau này không còn viết những bài linh
tinh đó nữa."
"..." Vương Mỹ Lệ.
“cách này Không được, đúng không?” Trình Uyên
“Vậy thì chọn phương án thứ hai.”
"Nói?"
Edit: Vasterel
Nở nụ cười bí hiểm với Vương Mỹ Lệ, Trình Uyên
đột nhiên xoay người bước lại.
"Có phải là món cá chiên nước tương đúng
không?"
"để Tôi thử xem sao!"
Trước mắt bao nhiêu người, Trình Uyên bình tĩnh
đi tới lò bếp, xắn tay áo lên rồi nói: "Tôi cần hai
người phụ tôi."
Mọi người đều sững sờ.
Người quản lý sảnh ngược lại là vui mừng khôn
xiết, "ngươi ... làm được chứ?"
“khi còn nhỏ đã làm qua.” Trình Uyên đáp.
“Khi còn nhỏ?” Bếp trưởng đột nhiên suy nghỉ, cô
cảm thấy vị trí của mình bị uy hiếp chưa từng có, cô
cảm thấy Trình Uyên là mối nguy hiểm đến uy
quyền của cô.
Edit: Vasterel
"Đừng nghĩ rằng ngươi có thể cắt được vài củ
khoai tây. Thì ngươi trở thành một đầu bếp. trong
khi đó ngươi làm qua khi bạn còn nhỏ. Việc này
không phải giống như nấu ăn ở nhà của ngươi. Và
tóm lại, ngươi nên cân nhắc lại xem bản thân của
mình được bao nhiêu."
Nghe vậy, Trình Uyên vừa cầm dao làm bếp lên,
không khỏi lại cắm dao trở lại "thì sao? Không cần ta
giúp thì thôi?"
"Ngươi giúp? Ngươi chỉ có làm rối tung lên chứ
giúp được gì." bếp trưởng lạnh lùng nói, "Tôi vào
bếp đã mười lăm năm rồi, ngay cả tôi cũng không
làm vừa lòng với Lý Đại Chủy. ngươi nghĩ ngươi là
ai? Trong ngươi mới hai mươi tuổi đầu, ngươi nghĩ
ngươi có thể làm tốt hơn tôi sao? "
"làm cái gì thì làm cái đó đi, đừng có ở đây làm rối
lên nữa!"
Trình Uyên nhún vai, bất lực nói: "Nếu đã như
vậy, vậy coi như ta nhiều chuyện vậy."
Edit: Vasterel
Nói xong xoay người rời đi.
Nhưng lúc này, anh đã bị quản lý sảnh chặn lại.
"Anh bạn này, anh có thể làm được món này
sao?"
Khi nhìn thấy điều này, bếp trưởng béo chen vào
ngắt lời, nói: "Đừng nghe hắn nói linh tinh. Hai
người bọn hắn trà trộn vào phòng bếp của tôi. Theo
tôi thấy, bọn hắn muốn học trộm tay nghề, hoặc là
gián điệp của một nhà hàng khác. Loại người này
làm được cái gì? "
Về phần bếp trưởng này, Trình Uyên căn bản
không để trong mắt, anh nói với quản lý sảnh, “Cá
Chiên nước tương này sinh ra ở vùng sông Thiên
Thủy, giữa thời Triều Thanh, có vị rất đa dạng và
mỗi hương vị đều là một hương vị độc đáo, rất nổi
tiếng và được lưu truyền cho đến ngày nay, sau quá
trình chế biến đã được cải tiến để có thể thơm ngon
hơn,và không bị lộn xộn, tuy nhiên vì sự phức tạp
của quy trình nên nhiều nhà hàng và các khách sạn
đã không làm món ăn này nữa. Theo thời gian trôi
qua,dần dần càng ít người biết đến. "
Edit: Vasterel
Nghe được lời của Trình Uyên, quản lý sảnh và
bếp trưởng đều trợn mắt líu lưỡi.
Tất cả các đầu bếp, kể cả phòng bếp chính, đều
ngạc nhiên.
“Ngươi…làm sao biết chuyện được cái này?” bếp
trưởng khó khăn hỏi.
Edit: Vasterel
Chương 334: bộc lộ tài năng
Nghe đến đây, Trình Uyên khẽ mỉm cười.
"Chuẩn bị nguyên liệu!"
Lần nữa quay người đi đến trước bếp lò, anh xắn tay
áo lên và nói lớn: "Hôm nay, tôi sẽ cho các người xem thế
nào là món Cá Chiên tẩm nước tương chính hiệu!"
Trong cảnh này, Trình Uyên tràn đầy tự tin, mọi người
đều đi tới xem, trong nháy mắt lập tức trở thành đối
tượng chú ý nhất của mọi người, và đây như là một bậc
thầy tuyệt vời.
Tất cả mọi người nhìn mắt như trợn tròn.
Ngay cả Vương Mỹ Lệ cũng bị hù cho sửng sốt một
chút.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì?” Quản lý đại sảnh đột
nhiên quát lên, “Cứ làm theo lời người đó nói,mau chuẩn
bị nguyên liệu nhanh lên!
Cuối cùng cũng có người kịp phản ứng, vội vàng đưa
con cá ngon thượng hạng nhất, cùng các loại nguyên liệu
khác cho Trình Uyên.
Edit: Vasterel
Trình Uyên cúi đầu nhìn thoáng qua, không khỏi khẽ
nhíu mày.
“Lườn gà hai miếng thịt bò hai miếng và hai miếng da
heo.” Trình Uyên nói.
Nghe vậy, mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Bếp trưởng đột nhiên cười chế nhạo nói: "rốt cuộc có
Làm được không vậy? Khách hàng gọi là món cá chiên
nước tương. Ngươi lấy gà, bò, da heo làm cái gì?"
Trình Uyên đi đến trước mặt cô ta, cười nhẹ rồi cởi
chiếc mũ cao đầu bếp của cô ta trên đầu xuống, rồi đội
lên cho mình.
"Ngươi... !"
"Tôi đã từng đánh cược với một người. mà đánh cược
đó trong việc nấu ăn. Nếu thua , thì phải bái sư, nếu tôi
thua cũng gọi người đó một tiếng gia gia." Trình Uyên nói
với vẻ bất đắc dĩ. “ sau đó thì người ta phải hối hận, mà
tôi thì lại không thích thu nhận đồ đệ, cho nên,ngươi
đừng có mà cản tôi hay là khiêu khích, bởi vì tôi không
thích đánh cược nữa. "
Edit: Vasterel
"Tôi giúp các ngươi là bởi vì tôi đã làm mất nhiều thời
gian của các ngươi, nhưng đồng thời các ngươi cũng vô
tình giúp lại tôi một việc nhỏ."
Bếp trưởng béo có vẻ bối rối, "Tất cả những thứ này ở
đây và ở đây nữa?"
...
Một người phụ đưa phần gà cho Trình Uyên, Trình
Uyên cằm lấy hai hai miếng gà, dùng dao băm nhỏ, sau
đó quét qua lớp tương ớt, rồi bày ra đĩa.
“Làm sao mà ăn được?” Có người ngạc nhiên hỏi.
Mọi người đều rất khó hiểu, chẳng lẽ để người ta ăn
thịt sống sao?
Hơn nữa, đây cũng không phải là cá!
Ngay sau đó, Trình Uyên không đợi để mọi người hỏi,
cằm lấy miếng thịt bò lên bắt đầu thái những lát mỏng,
sau đó nhúng những lát đó vào bơ đậu phộng, rồi sau đó
lần lượt sắp lên trên đĩa.
Edit: Vasterel
Cuối cùng, lấy đoạn da heo đó ra, thêm các nguyên liệu
khác nhau, thả vào nước sôi và luộc qua.
Sau đó vớt ra ngâm với nước lạnh, dùng dao điêu khắc
nhanh chóng khắc lên nó, cuối cùng tạo thành những vảy
cá trống,rồi tiếp đó phủ đều các miếng thịt bò lên trên.
Đặt đĩa lên chảo và hấp, trong khi trong chờ đợi, làm
nước tương trong thời gian đó.
Năm phút sau, bật nồi hấp ra, lấy thịt đã chín ra, lấy
đầu và đuôi cá mà đầu bếp béo đã làm trước đó, đặt lên
trên thịt, rắc tỏi và ớt đỏ, rồi đem nước tương mới làm
tưới lên trên.
“Này!” Có một tiếng động lớn.
Hương thơm lan tỏa ngay lập tức.
Kỹ thuật của Trình Uyên rất điêu luyện, tốc độ của thao
tác cực nhanh, vừa nhìn đã thấy chói mắt, đến ngay cả
một số chi tiết nhỏ, đoán chừng những đầu bếp này đều
không nhớ nổi.
Tuy nhiên, khi mùi thơm tỏa ra, khuôn mặt nào cũng
tràn ngập sắc màu kinh ngạc.
Edit: Vasterel
Bếp trưởng béo thậm chí còn mở miệng thành một
chữ "0", và ngay lập tức bị đóng băng.
Người quản lý sảnh lộ vẻ vui mừng.
Chị phục vụ có đôi mắt xinh đẹp, khi nhìn Trình Uyên,
cô ấy giống như một người hâm mộ mắt lóng lánh.
“Cái này… món Cá chiên nước tương là đây sao?” Một
lúc lâu sau, Đầu bếp Béo mới định thần lại, mặt đỏ bừng
nói. “Ngoại trừ đầu cá và đuôi cá, ngươi ngay cả một
miếng thịt cá đều không có, cái nãy vẫn gọi là Cá chiên
nước tương sao? "
Trình Uyên cười chế nhạo, "Thịt băm có khác gì là thịt
cá không?"
"..." bếp trưởng béo ngu người ra.
“bưng lên thử xem.” Trình Uyên đưa món ăn cho cô gái
phục vụ đem ra cho khách.
Cô gái phục vụ nhanh chóng hít một hơi thật sâu, như
muốn hít hết mùi thơm này vào bụng.
Edit: Vasterel
Cầm đĩa bằng cả hai tay, rồi sau đó rời khỏi bếp.
"Nhiều món ăn do quy trình rườm rà,và không phù hợp
với quy trình trong khách sạn tiêu tốn rất nhiều thời gian
để ra món, nên về sau đã cải tiến rất nhiều, bởi vậy càng
ngày càng lan rộng ra mà chẳng mấy ai còn nhớ đến sự
xuất hiện ban đầu của món ăn này. "
Trình Uyên hỏi đầu bếp Béo "Xin lỗi bếp trưởng, ngươi
nói ngươi làm đầu bếp đã hơn mười lăm năm, vậy ngươi
nấu được bao nhiêu loại món ăn rồi?"
Đầu bếp Béo hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt không phục.
"chẳng qua là trùng hơp để ngươi làm được một món ăn
này thôi, mà hơn nữa đây cũng chưa chắc là món cá
chiên nước tương đích thực, ngươi cứ chờ khách bàn ăn
số năm trả lại thức ăn đi nha! "
“mời bếp trưởng trả lời giúp tôi.” Trình Uyên nghiêm
túc nhìn chằm chằm đầu bếp mập này.
Đầu bếp Béo tức giận nói: "Tôi biết bao nhiêu món ăn
thì kệ tôi mắc mớ gì phải báo cáo với ngươi? ngươi tưởng
ngươi là ông chủ nhà hàng này sao? Cứ coi như Tôi biết
làm trăm món đi?
Edit: Vasterel
Khi đang nói chuyện, người phục vụ nhỏ đột nhiên mở
cửa và bước đến.
Nhìn thấy cô, tất cả mọi người không khỏi quay đầu
chằm chằm, trong hai mắt đều như là tràn ngập những
câu hỏi thăm.
Đặc biệt là người quản lý tiền sảnh, đôi mắt của anh ta
không hề chớp, liền hỏi "thế nào?"
Người phục vụ nhỏ nhắn nhìn Trình Uyên thật sâu, sau
đó quay lại với quản lý đại sảnh rồi nói: "Khách hàng bàn
số năm đó nói muốn gặp đầu bếp làm món ăn này, còn
nói ... đa lâu lắm rồi không có được ăn món cá chiên
nước tương chính hiệu này. "
“Hả?” Nghe vậy, mặt bếp trưởng tái đi ngay lập tức.
Cô ta một cái bếp trưởng đều không làm được món
này,vậy mà hai người qua đường này lại là nấu được.
Mà lại được người đánh giá là Lý Đại Chủy đây nữa,là
một người nổi tiếng trên mạng!
Điều này làm cho một bếp trưởng như cô không biết
mặt mũi nên bỏ đi đâu?
Edit: Vasterel
Trình Uyên bước đến chỗ bếp trưởng mập này, cởi mũ
trên đầu xuống, dùng hai tay đội lên lại đầu của cô.
Anh thở dài nói: “Mẹ của tôi nấu được hàng ngàn
món”.
"Bao nhiêu ... Ngàn ...?"
“Vâng,” Trình Uyên nói tiếp “Từ năm mười ba tuổi, tôi
đã bắt đầu học nấu ăn với bà ấy, mẹ tôi nói, nấu ăn cũng
giống như kết bạn, muốn kết bạn tốt thì phải hiểu được
quá khứ và tương lai của người đó. "
"Vì vậy, mỗi khi mẹ tôi dạy tôi nấu một món ăn, đầu
tiên bà sẽ cho tôi nhớ đến nguồn gốc và sự tích của món
ăn đó."
"Đây gọi là dụng tâm."
Đầu bếp béo bị lời nói của Trình Uyên làm cho sửng
sốt.
Tất cả các đầu bếp đều nín thở và dường như đang
lắng nghe những lời dạy của một bậc thầy chính hiệu.
Edit: Vasterel
Vỗ vỗ vai cô ta, Trình Uyên nói: "Đi thôi, vị khách đó
không phải muốn gặp ngươi à."
“Hả?” Đầu bếp Béo tỏ vẻ bối rối “Tôi?”
Trình Uyên mỉm cười, liền xoay người rời đi.
Toàn bộ những người này đưa mắt nhìn anh bước ra
khỏi cửa sau của căn bếp.
...
Vương Mỹ Lệ đuổi theo nói: "Thật không ngờ."
“thật không ngờ cái gì?” Trình Uyên.
“Chủ tịch của một tập đoàn lại có tài năng nấu ăn như
thế này.” Vương Mỹ Lệ.
Trình Uyên bất đắc dĩ nói: "Không phải vì lúc nhỏ nhà
tôi nghèo."
“Chuyện này chẳng liên quan gì đến nhà nghèo cả?”
Vương Mỹ Lệ khó hiểu.
"Khi người ta còn nhỏ ở thành phố, họ sẽ có rất nhiều đồ
chơi, chẳng hạn như Transformers, chẳng hạn như ô tô
Edit: Vasterel
điều khiển từ xa, chẳng hạn như điện thoại di động và
máy tính, nhưng tôi ... tôi không có những thứ này trong
nhà. duy nhất có thể giết thời gian là canh bếp trong tủ
sách vôi của mẹ ”.
Vương Mỹ Lệ sửng sốt một chút, sau đó kêu lên: "Nghe
ngươi nói, tôi đột nhiên rất muốn được gặp dì ấy."
"gặp mẹ của tôi? Để làm gì?"
“Tôi muốn xem dì ấy là người như thế nào.” Vương Mỹ
Lệ nói.
Nghe vậy, vẻ mặt của Trình Uyên bỗng nhiên trầm lắng
xuống.
Edit: Vasterel
Chương 335: ai đã phái chúng
Mẹ anh là người như thế nào?
Bây giờ nhìn lại, bà ấy tràn đầy tâm tư khi đã
ngoài tứ tuần, lúc đó bà ấy không già như bây giờ.
Có lẽ, anh mong rằng mẹ mình sẽ mãi mãi ở cái
tuổi đó.
Anh trả lời thế nào với hắn đây?
Mẹ tôi là một phụ nữ ngoài năm mươi lại bị bệnh
Alzheimer sao?
Trình Uyên lắc đầu nói "Đi thôi."
Vương Mỹ Lệ dường như cũng thấy Trình Uyên
đột nhiên có chút phiền muộn, nên cũng không hỏi
tiếp nữa, cùng anh đi về phía trước.
Nhưng chưa đi được vài bước, liền có người đuổi
theo.
"Hai vị đại ca ….. dừng bước."
Edit: Vasterel
Người quản lý tiền sảnh chạy như mất cả dép mới
bắt kịp.
“Chuyện gì?” Trình Uyên và Vương Mỹ Lệ dừng
lại, rồi quay ngược lại hỏi hắn.
Người quản lý sảnh là một người đàn ông khoảng
ba mươi tuổi, mặc một bộ vest thẳng tấp, dáng dấp
rất bình thường, nhưng đầu tóc gọn gàng chỉnh tề.
Trên mặt lộ ra một nụ cười thân thiện "hì, tôi tên
là Lý Hạo, đây là danh thiếp của tôi."
Đưa hai tay trao danh thiếp cho Trình Uyên.
"xin hỏi, hai vị đại ca đang ở đâu?"
Trình Uyên hơi nhíu mày, thản nhiên nói: "Chúng
tôi đều là ở nhà đang chờ việc."
Nghe vậy, quản lý đại sảnh Lý Hạo vỗ đùi một cái
bép,rồi nói. "Thật tốt quá, nếu như hai vị đây bằng
lòng đến làm việc ở nhà hàng của chúng tôi, tôi cam
Edit: Vasterel
đoan hai vị có thể nhận được một mức lương rất
cao."
Vừa nói lời này, Trình Uyên liền hiểu được.
Xem ra đây là coi trọng anh và Vương Mỹ Lệ.
“Chúng tôi… chúng tôi không thích hợp làm việc ở
đó.” Trình Uyên từ chối nói.
Lý Hạo liền giật mình, sau đó mới chợt hiểu ra
"Việc này, vẫn là liên quan đến lương, được rồi tôi
sẽ đích thân thảo luận với ông chủ ."
"Ngươi hiểu lầm rồi, không phải..."
Trình Uyên lại định từ chối, đột nhiên ...
Vài người mặc đồ vest đen bước ra từ của con
hẻm khác, rồi nhìn sang hướng bên đây.
Thấy vậy, Trình Uyên đặt tay lên vai Lý Hạo, quay
lưng về phía đám người mặc vest đen đó, cau mày
nói: "Xem ra thoát không được."
Edit: Vasterel
Vương Mỹ Lệ giả bộ điềm nhiên như không có
chuyện gì dựa vào ở vách tường rồi nói: "Vậy thì
đừng trốn."
Lý Hạo một mặt ngẩn người "Hai vị đại ca nói cái
gì vậy?"
"im miệng, đừng nói chuyện, nếu không sẽ bị giết
."
"..."
Người mặc đồ đen có vẻ hơi không yên tâm nên
chậm rãi đi về phía Trình Uyên, càng ngày càng gần
tới ba người bọn họ, có người còn thò tay vào trong
áo.
Mười mét
Tám mét
Năm mét
Edit: Vasterel
Ba mét ...
Vương Mỹ Lệ đang dựa vào tường đưa điếu
thuốc vào miệng, rồi lại thò tay vào túi, như thể
định lấy ra bật lửa.
“Này.” Bốn người mặc đồ đen đi tới phía sau
Trình Uyên gọi một tiếng.
Đúng lúc này, Vương Mỹ Lệ đột nhiên động thủ.
Một con dao găm được lấy ra từ trong người,
chân giẫm lên tường, dùng sức ,bật nhảy, lộn nhào
vào sau đám người mặc áo đen này, rồi vung ra vài
nhát khiến mắt thường không thể thấy được, thế là
giải quyết xong hai tên ở phía sau.
Mà Trình Uyên cũng đột nhiên quay người lại,
một cùi chỏ liền đánh vào thái dương của người đàn
ông phía sau, người đàn ông ngã xuống đất.
Cùng lúc đó, một người mặc đồ đen khác đã cảnh
giác,liền nhanh chóng lùi lại và rút súng lục ra nhắm
vào Trình Uyên.
Edit: Vasterel
Súng ...
Lý Hạo, quản lý tiền sảnh, ngay lập tức choáng
váng khi nhìn thấy máu và một vài người ngã xuống
đất rồi thấy một khẩu súng được đưa ra.
“Cẩn thận!” Vương Mỹ Lệ vừa mới xử lý hai người
áo đen phía sau, nhìn lại, Trình Uyên đã đánh ngã
một tên, nhưng tên còn lại đã cầm súng chĩa
vàoTrình Uyên.
Vương Mỹ Lệ hái mắt nhíu chặt, tuy rằng cách
Trình Uyên không xa, nhưng anh ta nhất định không
nhanh hơn viên đạn được.
Ngay sau đó có một tiếng "vụt!"
Một nhánh cây bay tới, trực tiếp xuyên qua lòng
bàn tay của người áo đen kia.
“A!” Người mặc đồ đen hét lên trong cơn đau,
súng lập tức rơi cũng xuống đất.
Edit: Vasterel
Cùng lúc đó, một số người xuất hiện bên ngoài
hẻm.
Bạch Long, Vương Hinh Duyệt và Thời Dương.
Về phần Trần Đông, thì anh ta ở lại để bảo vệ mẹ
con Bạch An Tương.
Mấy người đi tới trước mặt Trình Uyên, Thời Dương
nhặt súng lên, hơi kích động.
Hắn chưa bao giờ chạm vào thứ này trước đây, vì
vậy khi hắn ta chĩa súng vào người đàn ông mặc đồ
đen này, tay đã run bần bật.
"Dám giết chủ tịch của chúng ta, ta sẽ giết
ngươi!"
“Thời Dương, dừng tay.” Trình Uyên đột nhiên
hét lên, “hãy để hắn sống.”
Nghe vậy, Thời Dương vội vàng dừng lại.
Trình Uyên tò mò nhìn Vương Hinh Duyệt rồi hỏi,
"Sao cô cũng ở đây?"
Edit: Vasterel
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Hinh Duyệt tái
nhợt, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy người chết,
trong lòng không khỏi run lên, âm thầm nắm chặt
hai tay với nhau.
"Chủ tịch, Thẩm Lệ đã ra tay, Hoàng Đại Cường bị
đâm ba nhát."
Nghe vậy, Trình Uyên hai mắt sáng lên, liền hỏi
"Hoàng Đại Cường chưa chết đúng không?"
“Chưa, chỉ là bị thương nặng, tên này gian xảo,
giả chết như thật.” Thời Dương tiếp theo lời nói của
anh.
“Vậy thì tốt rồi.” Trình Uyên gật đầu, đối với Bạch
Long nói: “đem người này theo.”
Bạch Long gật đầu, một quyền vào gáy của người
áo đen này, lập tức bị đánh ngất xỉu ngã xuống đất.
Nói xong xử lý bốn người áo đen này, Trình Uyên
không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Edit: Vasterel
Thực ra có Vương Mỹ Lệ ở bên cạnh,anh cũng
không sợ mấy tên áo đen này, nhưng vấn đề là
những con gà này có súng trong tay, cho nên không
sợ không được.
May mà Bạch Long đến kịp lúc.
Mọi việc xong xuôi, quản lý tiền sảnh Lý Hạo hai
chân run lên như cái máy tập mà người già hay tập
giảm mỡ bụng.
“À đúng rồi, quản lý, ngươi vừa rồi nói cái gì?”
Trình Uyên nắm cổ Lý Hạo rồi hỏi câu đầy ẩn ý.
Lý Hạo bị hù cho sửng sốt một chút "Hả? Cái gì?"
"À à à, tôi không nói gì cả, tôi …tôi không nhìn
thấy gì cả, tôi… tôi cũng không biết gì cả."
Trình Uyên vỗ vỗ bờ vai hắn, "Nói ít , sống lâu,
mạng là của ngươi, coi mà giữ lấy."
“Vâng, vâng.” Lý Hạo đáp với giọng run rẩy
Edit: Vasterel
“lái xe vào đây, đem mấy con gà này xử lý một
chút.” Trình Uyên đối với Bạch Long ra lệnh.
...
Sau khi bọn họ đi rồi, Lý Hạo cũng không chịu nổi
nữa, đành ngồi bệt trên mặt đất, "mẹ ơi, đây là cái
quỷ gì vậy!"
Hắn chợt hiểu Trình Uyên nói gì, chúng tôi không
thích hợp làm việc ở đây.
Nghe những người đó gọi anh ấy là chủ tịch ...
Hơn nữa còn giết người?
Vốn dĩ Lý Hạo chỉ nghĩ là phần lớn ăn mặc như
Trình Uyên, Vương Mỹ Lệ đều là những thanh niên
thất nghiệp đang tìm công việc.
Nhưng hắn không bao giờ rằng địa vị của những
người này là vượt quá sức tưởng tượng của hắn quá
nhiều.
Edit: Vasterel
"Mẹ ơi!"
Lý Hạo tỉnh táo lại, liền lồn nhào trốn trở về nhà
hàng.
...
...
Trình Uyên nhờ Thời Dương dẫn Vương Mỹ Lệ
đến căn cứ mới của họ, chính là Long Đàn Y Viện
mới xây.
Sau đó anh yêu cầu Bạch Long đưa cái tên còn
sống đó đến một nơi bí mật để tra khảo.
Thật ra ai muốn giết Trình Uyên, Trình Uyên
không quan tâm, điều anh quan tâm là thân phận và
vị trí của anh, tại sao lại tiết tộ ra ngoài được.
Về đến nhà còn không có chào hỏi bà mẹ, liền
trực tiếp đi vào phòng ngủ, nằm ở trên giường liền
không khỏi thở hổn hển.
Edit: Vasterel
Hôm nay anh hoạt động quá mức, đau căn tức cả
ngực phải cố chịu cho đến bây giờ.
Cũng đúng lúc này, điện thoại đột nhiên vang
lên..
Nhấc điện thoại lên, thấy là Bạch Long, Trình Uyên
hít sâu mấy hơi, nhất thời làm giảm bớt đau đớn,
rồi kết nối điện thoại.
"Lô, thẩm tra ra rồi sao?"
"Vâng."
"Ai đã phái chúng tới?"
Đầu dây bên kia im lặng, sau đó là phun ra hai
chữ lạnh lùng"Trần Đông!"
Edit: Vasterel
Chương 336: Thử thách
Nghe đến đây, Trình Uyên hai mắt chợt co rụt lại.
Trần Đông?
“Có phải lầm rồi không?” Ngừng một lúc,sau đó Trình
Uyên hỏi lại.
Bạch Long đáp: "Tôi tẩn cho hắn thiếu đường gần chết,
đây hẳn là không sai."
"Hắn nói thế nào?"
"hắn bói rằng bọn hắn là một tổ chức sát thủ có tên là
Star X. Nhiệm vụ lần này được ra lệnh bởi thủ lĩnh của tổ
chức này."
"Vậy chuyện này liên quan gì đến Trần Đông?"
"Thủ lĩnh của bọn hắn là Trần Đông."
Nghe vậy, vẻ mặt của Trình Uyên lập tức cứng lại.
Trần Đông là thủ lĩnh của tổ chức sát thủ Star X ...
Edit: Vasterel
Chẳng trách tại sao những kẻ giết người này luôn biết
anh đang ở đâu, hóa ra là Trần Đông.
Có thể.
Điều này không thể nào ,bởi vì trước đây Trần Đông có
rất nhiều cơ hội để có thể giết anh.
Trình Uyên nhíu mày.
Bạch An Tương đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Trình Uyên
vạch áo ra, ngực lộ ra đầy mồ hôi hột, liền sửng sốt.
Cúp điện thoại, Trình Uyên nhanh chóng phủ áo xuống,
rồi cười nói "Hơi nóng."
Bạch An Tương nghi ngờ liếc nhìn ra ngoài cửa sổ,rồi đi
vào phòng tắm, lấy khăn tắm ra đưa cho anh, "Bên ngoài
trời khá gió, hôm nay cao nhất cũng là mười độ."
Trình Uyên lấy khăn lau mồ hôi, mỉm cười nói: "Buổi
trưa anh ăn lẩu, rất cay, cho nên giờ hơi nóng."
, Bạch An Tương ,Nhíu mày rồi ngồi ở bên cạnh, vươn
ngón tay mảnh khảnh chạm nhẹ vào ngực Trình Uyên.
Edit: Vasterel
Trình Uyên theo bản năng giật nảy mình
“Đau không?” Cô ngước mắt nhìn Trình Uyên, vẻ mặt
lo lắng hỏi.
Trình Uyên cười lắc đầu. "cái này cũng đã qua nhiều
ngày rồi, không đau nữa."
Bạch An Tương khẽ cắn môi, nhàn nhạt trừng mắt liếc
anh.rồi nói "Tại sao trước mặt em, vì cái gì anh lại luôn cố
gắng chịu đựng như vậy?"
Trình Uyên đưa khăn tắm cho Bạch An Tương, chắp tay
sau đầu, chậm rãi nằm xuống, cười nói: "Thật sự không
đau, không tin thì nằm lên thử xem."
Nằm lên...
Nghe vậy, Bạch An Tương đỏ mặt, lập tức xấu hổ tát
cho Trình Uyên một cái, "tầm bậy tầm bạ!"
Đánh xong, tức giận rời khỏi phòng.
sau đó Trình Uyên mới nhận ra, đau đến cong cả người,
lăn lộn trên giường, lần đầu tiên anh cảm nhận được sức
mạnh của lòng bàn tay Bạch An Tương.
Edit: Vasterel
Nhưng dù sao anh vẫn cảm thấy vui, câu Bạch An
Tương vừa mắng không phải côn đồ, mà là nói anh nói
nhảm.
Một lúc sau, Trình Uyên từ trên giường đứng dậy, đi
tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Ở sân sau, Trần Đông đang trút hết bầu tâm sự vào bao
cát.
Thời tiết Mười độ, Trần Đông thì cởi trần, lộ ra toàn
thân đầy gân guốc.
Trình Uyên híp híp mắt, mặc thêm quần áo rồi đi ra sân
sau.
Ngồi trên bệ đá ở sân sau, nhìn Trần Đông luyện tập,
Trình Uyên không khỏi quay về thời điểm lần đầu tiên
gặp mặt.
Lúc đó Trần Đông định giết Trình Uyên thì được Bạch
Long cứu, sau đó Trần Đông bị hạ độc trói bằng thuốc nổ,
Trình Uyên không chọn cách tự trốn thoát được mà đi
đến cứu hắn ta.
Edit: Vasterel
Có lẽ sự vướng mắc giữa họ bắt đầu từ cái quyết định
mà Trình Uyên từng đưa ra mà hầu hết mọi người đều
không thể hiểu nổi. Bạn đang đọc truyện tại group:
Vasterel. Hãy tham gia group để sớm đọc những chap
mới nhất.
“Bên ngoài gió rất mạnh, cẩn thận lại thổi bay thêm hai
cái xương ức.” Trần Đông đem một quyền đấm móc xoáy
vào bao cát, thản nhiên nói.
Trình Uyên ôm hai má,rồi hỏi hắn: "ngươi có tâm sự?"
Trần Đông giữ bao cát lại, lấy khăn tắm trên giá đỡ bên
cạnh xuống lau mặt, nói " Một thân một mình, tôi có thể
tâm sự được gì?"
“Ừ,đúng vậy, đến lúc tìm cho ngươi một cô gái.” Trình
Uyên cười nói, “bây giờ Ngươi chỉ thiếu một người phụ
nữ chăm sóc nữa thôi.”
Nghe vậy, Trần Đông trong lòng bất giác run lên, sau
đó cười khổ nói: "tôi là người như thế này, không thích
hợp có phụ nữ bên cạnh."
“chẳng lẽ ngươi thích đàn ông sao?” Trình Uyên sửng
sốt,đột nhiên ôm chặt lấy hai vai của mình.
Edit: Vasterel
Trần Đông đột nhiên lộ ra một nét hung tợn "Cút!"
“Này, giữa chúng ta ai là ông chủ , ngươi lại dám đuổi
ông chủ của mình đi sao?” Trình Uyên không đi mà đứng
lại nói.
Trần Đông cười lạnh nói: "Tôi cũng không có bán mình
cho ngươi."
“Nếu ngươi bán, tôi sẽ mua thôi.” Trình Uyên trơ trẽn
nói.
Đặt khăn tắm lên vai, Trần Đông xoay người rời đi, "
lười phải nói nhảm với ngươi."
Nhìn bóng dáng cao lớn của Trần Đông rời đi, hai mắt
Trình Uyên bất giác nheo lại.
Hắn.
Không có lý do muốn giết mình cả.
Anh không thể hỏi trực tiếp chuyện này, đặc biệt là với
những người có quan hệ tốt xung quanh với anh, nếu
không sẽ dễ tạo khoảng cách và sẽ làm tổn thương đến
lòng người khác.
Edit: Vasterel
Thở dài, Trình Uyên đứng dậy trở về phòng.
Còn Trần Đông cũng trở về phòng từ lâu, không làm gì
cả, cứ ngơ ngác ngồi trên giường trong phòng, hai tay
nắm chặt, run rẩy liên tục phát ra những âm thanh "Cười
khúc khích ...".
Đã đến lúc phải tìm một cô gái cho mình ... Lúc này chỉ
thiếu một người phụ nữ để chăm sóc cho mình.
Lời nói của Trình Uyên cứ quanh quẩn trong đầu của
hắn.
Chưa ai từng nói điều này với hắn, có lẽ vì hắn luôn thu
mình, hoặc cũng có thể do hắn ta ... chưa từng bao giờ
có một người bạn.
Nghĩ đến hai từ bạn bè, hắn ta từ từ nhắm mắt lại.
Khi màn đêm đang đến gần, Bạch Long trở về Tam
Thạch Thôn, Trình Uyên gọi điện thoại cho Trần Đông, để
lái xe ra ngoài.
Dựa theo trước đó Lý Hải Tân nói, hôm nay Trình Uyên
rất khó có thể sống.
Edit: Vasterel
Trình Uyên không nghĩ hắn là người báo động, dù sao
Lý Hải Tân cũng là một chuyên gia tình báo xuất sắc.
Vì vậy, hôm nay nhất định sẽ có người tới giết anh.
Sau đó anh ở lại Tam Thạch Thôn, có thể dễ dàng liên
lụy đến mẹ anh và Bạch An Tương.
“Đi đâu?” Trần Đông tò mò hỏi Trình Uyên.
Trình Uyên trả lời "Hộp đêm ở khu phía Bắc."
Bắc khu, là địa bàn của Đầu từ trọc.
Tuy rằng Trình Uyên không có đem Đầu từ trọc thu
nhận dưới trướng, nhưng Trình Uyên vẫn tương đối tin
tưởng hắn, dù sao quan hệ giữa bọn họ cũng không phức
tạp lắm.
Chỉ cần Đầu từ trọc giúp Trình Uyên, Trình Uyên sẽ cho
hắn tiền.
Trong xe, Trình Uyên đùa cợt nói: "Tôi còn nhớ rõ khi
chúng ta gặp nhau, ngươi đã ở đây giết tôi. Nói cách
khác, nếu như ra tay, hiện tại đây là cơ hội tốt nhất."
Edit: Vasterel
Trần Đông quay mặt đi hướng ra ngoài cửa sổ, nhàn
nhạt đáp "Giết ngươi? Thôi Quên đi, không phải thử
thách."
“Tôi hôm nay bị đuổi giết.” Trình Uyên nhắc tới.
Trần Đông liếc hắn một cái, "tôi thấy được."
“sát thủ đó bị tôi giết.” Trình Uyên nói tiếp.
Trần Đông "Bình thường."
“Nhưng còn một người sống.” Trình Uyên.
Trần Đông "hỏi ra được cái gì?"
“hắn nói, hắn là người của tổ chức Star X.” Trình Uyên
lãnh đạm nói.
Nghe vậy, Trần Đông lông mày nhíu lại, nhưng cũng
không nói lời nào.
Bầu trời càng ngày càng tối, hôm nay nhiều mây, không
sao không trăng, có thể nói tắt đèn là như mực.
Edit: Vasterel
Còn con đường ngoại thành từ Tam Thạch Thôn vào
khu đô thị này rất ít xe cộ qua lại.
Cho nên. . .
Đêm tối và nhiều gió, quá thích hợp giết người.
Trần Đông xoay mặt nhìn về phía Trình Uyên, ánh mắt
dần dần lạnh lẽo, "Ngươi đang nghi ngờ ta?"
“Nếu đổi lại là ngươi, ngươi sẽ như thế nào?” Trình Uyên
nhìn chằm chằm vào mắt hắn, nghiêm túc hỏi.
Trần Đông nhếch miệng lên, lộ ra một vẻ giễu cợt, "
Cũng thế.."
“Vậy, cho một lý do.” Trình Uyên mỉm cười nói.
"Kít kít...!"
Chiếc xe để lại dấu phanh dài trên con đường vắng
lặng và tối tăm này rồi dừng lại.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom