• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Diêm Vương Sống trong truyền thuyết (1 Viewer)

  • Chương 26-30

Chương 26: Tống Đào

Hai người phụ nữ bước xuống xe mang hai phong cách hoàn toàn khác nhau nhưng đều rất thu hút, người phụ nữ lái xe bước xuống xe, mái tóc dài tung bay trong không trung, đen mượt, không trang điểm nhưng lại không thể chê được điểm nào.

Lâm Thanh Hy mặc một chiếc váy dài màu xanh da trời, trên cổ tay có một chiếc vòng bạch kim, hai viên kim cương lấp lánh tỏa sáng trên chiếc cổ trắng ngần của cô, cả hai kết hợp cùng tôn lên vẻ đẹp của cô.

Sự xuất hiện của cô dường như được định sẵn để trở thành nhân vật chính, thu hút sự chú ý của mọi người.

"Thanh Hy, cậu đến rồi!", một giọng nói sang sảng vang lên, đó là một chàng trai trẻ cao 1 mét 8, đẹp trai, mặc bộ vest Armani đang sải bước về phía Lâm Thanh Hy, trong mắt chàng trai tràn đầy ái mộ.

"Tống Đào, đã lâu không gặp", Lâm Thanh Hy khẽ mỉm cười với chàng trai trẻ.

"Ừ, lâu rồi không gặp, cậu vẫn xinh đẹp như vậy", Tống Đào chủ động vươn tay về phía Lâm Thanh Hy, ai cũng có thể nhìn thấy sự nóng lòng trong mắt anh ta.

"Tôi đã nói chứ Tống Đào, nhìn thấy Thanh Hy là không thèm để ý đến người khác nữa à? Tôi đứng ở đây mà cậu không thấy à?", Milan, mặc một chiếc váy đen, nói với giọng điệu khó chịu. Tính khí của cô ấy khác với Lâm Thanh Hy, thẳng thắn và mạnh mẽ hơn, khiến người ta vừa gặp mặt đã thích cô ấy rồi.

Còn đối với Lâm Thanh Hy, sẽ tạo cho người ta cảm giác chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể đùa bỡn.

"Ha ha! Đương nhiên là không rồi, tôi chỉ kinh ngạc trước khí chất của hai vị mỹ nữ mà thôi", Tống Đào cười to một tiếng: "Đi thôi, mọi người cũng sắp đến đủ rồi, chỉ chờ hai người thôi, mau vào đi".

Tống Đào dẫn hai cô gái vào khách sạn.

Sở cảnh sát Âm Châu.

Trương Hùng đang nằm trên một chiếc ghế văn phòng lớn, thưởng thức món dưa hấu ướp đá do giám đốc chuẩn bị cho anh, Hàn Ôn Nhu ngồi ở một bên, khoanh tay, nhìn Trương Hùng với ánh mắt giận dữ.

Bây giờ Hàn Ôn Nhu đã khẳng định được người họ Trương này 100% là thiếu gia của một gia đình nào đó, cho dù có giàu có nhưng làm xằng làm bậy thì cô ấy cũng phải khiến cho anh trả giá.

Chẳng mấy chốc, đã đến giờ tan sở, các viên cảnh sát điều tra hình sự lần lượt rời đi.

"Đội phó Hàn, cô không về à?", một viên cảnh sát nhìn Hàn Ôn Nhu.

"Không về!", giọng điệu của Hàn Ôn Nhu đầy bất mãn, cô ấy nhìn chằm chằm vào Trương Hùng, suy nghĩ về cách khiến người này phải trả giá. Sau khi xem video giám sát, Hàn Ôn Nhu đã biết ở trạm xa buýt, Trương Hùng này bị mấy người kia ép đi, theo trình tự, anh chỉ cần lấy lời khai là có thể rời đi rồi.

Tuy nhiên, sự xuất hiện của Trương Hùng đã khiến Hàn Ôn Nhu tức giận, đặc biệt là khi anh nói rằng anh chỉ đứng yên xong mấy tên đàn ông to con tự ngã xuống trước mặt anh, điều này khiến Hàn Ôn Nhu rất, rất khó chịu!

Hàn Ôn Nhu thấy ngày càng có ít người trong phòng điều tra tội phạm, cho đến khi chỉ còn lại cô ấy và Trương Hùng, cô ấy liếc nhìn camera giám sát ở góc trên bên trái của văn phòng, tắt nguồn camera, nắm chặt tay và đi về phía Trương Hùng.

Trương Hùng vừa ăn xong một bát dưa hấu đá, đang ngồi trên chiếc ghế văn phòng lớn, lau miệng một cách hài lòng thì nhìn thấy nữ cảnh sát xinh đẹp này đang đi về phía mình.

"Người đẹp, cô..", Trương Hùng định nói thì thấy một nắm tay màu hồng nhanh chóng to ra trong con ngươi của mình.

Trương Hùng hơi nghiêng đầu, dễ dàng né được cú đấm của Hàn Ôn Nhu, đồng thời duỗi chân ra khều nhẹ chân Hàn Ôn Nhu, Hàn Ôn Nhu cảm thấy trọng tâm mất thăng bằng trong giây lát, cả người ngã về phía trước.

Cú ngã này vừa khiến toàn bộ phần thân trên của Hàn Ôn Nhu nhào về phía Trương Hùng.

Lúc này, Trương Hùng có thể ngửi thấy rõ mùi thơm trên tóc của Hàn Ôn Nhu, sự mềm mại trước mặt anh đặc biệt rõ ràng, nếu ai đó không biết, họ sẽ nghĩ rằng Hàn Ôn Nhu đang vùi đầu vào ngực Trương Hùng như một chú chim nhỏ.

Chiếc ghế văn phòng dưới thân Trương Hùng từ từ xoay do lực. Sự xoay này khiến Hàn Ôn Nhu, đang không có điểm chịu lực, lại trượt xuống. Cái đầu nhỏ ban đầu nằm trên ngực Trương Hùng di chuyển về phía bụng của Trương Hùng.

"Đội phó Hàn, không ổn rồi!"

"Rầm" một tiếng, cánh cửa đang đóng chặt của cục điều tra hình sự bị một cảnh sát đẩy mạnh ra.

Viên cảnh sát đang lo lắng lập tức trở nên ngây ra vì cảnh tượng trước mắt, anh ta nhìn thấy đội phó Hàn, được mệnh danh là nữ khủng long bạo chúa của đội cảnh sát, đang nằm trên người một người đàn ông...

Trong giây tiếp theo, viên cảnh sát ngay lập tức ra khỏi văn phòng và đóng cửa lại.

Khoảng mười giây sau, cửa văn phòng bị Hàn Ôn Nhu kéo ra từ bên trong, Hàn Ôn Nhu tức giận đi ra, để lại lời dặn dò rồi nhanh chóng rời đi.

Viên cảnh sát lao vào văn phòng trước đó gật đầu liên tục, sau khi Hàn Ôn Nhu rời đi, anh ta cẩn thận đẩy cửa văn phòng ra và giơ ngón tay cái lên cho Trương Hùng đang ngồi trên ghế văn phòng.

"Người anh em, giỏi lắm!"

Người bình thường sẽ cảm thấy đêm vô cùng dài khi qua đêm ở một nơi xa lạ, nhưng điều này chẳng là gì đối với Trương Hùng. Sau một đêm trôi qua, Trương Hùng vẫn lấy lời khai một cách tràn đầy năng lượng theo trình tự.

Tắc Thượng Thủy Hương, Milan đang lo lắng đứng trước biệt thự.

"Thanh Hy, sao chồng cậu vẫn chưa về, buổi hòa nhạc sắp bắt đầu rồi!"

Lâm Thanh Hy mặc một chiếc váy đen, buộc tóc ra sau đầu, nhìn Milan lắc đầu: "Điện thoại không liên lạc được, chắc anh ấy vẫn đang bận, mỗi lần đi làm đều ném điện thoại sang một bên".

Mặc dù Lâm Thanh Hy nói như vậy, nhưng trên thực tế, không hề có cuộc gọi nào tới Trương Hùng trong điện thoại di động của cô ấy, lúc này trong lòng cô ấy rất vui, có vẻ như Trương Hùng khá thông minh, biết là có nhiều thứ không thể tra trên mạng được nên đã kiên quyết không xuất hiện, rất được!

"Nhưng... Nhưng vé đã đặt hết rồi!", Milan lo lắng đi quanh sân, cô ấy đã đặc biệt chuẩn bị một số câu hỏi rất chuyên môn vào tối hôm qua, định sẽ vạch trần kẻ lừa tình đó trong buổi hòa nhạc hôm nay! Nhưng nếu anh không đến, mọi thứ sẽ thành vô ích!

"Được rồi, chúng ta đi trước đi, mình đã gửi tin nhắn cho anh ấy rồi, anh ấy làm xong việc sẽ tự đến, đi thôi", Lâm Thanh Hy nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Milan, nửa kéo nửa túm Milan lên xe.

Pajiv, một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng thế giới, khi tin tức về chuyến lưu diễn vòng quanh thế giới của anh ấy được tung ra, toàn bộ thế giới âm nhạc đã phát cuồng vì điều đó. Thành phố Ngân Châu đã bán vé từ ba tháng trước, mà vé của buổi hòa nhạc đã được bán hết ngay hôm phát hành, điều này cho thấy sức hút của Pajiv lớn như thế nào.

Hội trường âm nhạc Ngân Châu, khi Lâm Thanh Hy và Milan đến, bên ngoài hội trường đã có rất đông người, các nhân viên bảo vệ đang cố gắng hết sức để duy trì luật pháp và trật tự.

"Hả? Thanh Hy?", một giọng nam hơi ngạc nhiên vang lên sau lưng Lâm Thanh Hy.

Lâm Thanh Hy nhìn lại, khẽ cau mày: "Tống Đào?"

Đứng sau Lâm Thanh Hy là Tống Đào, người đã thể hiện tình yêu mãnh liệt dành cho Lâm Thanh Hy trong buổi họp lớp ngày hôm qua.

"Ha ha, thật là trùng hợp", Tống Đào cười vài tiếng: "Thanh Hy, cậu cũng tới buổi hòa nhạc sao?"
Chương 27: Lời tỏ tình của Tống Đào

"Gọi tôi bằng tên đầy đủ là được rồi", thái độ của Lâm Thanh Hy đối với Tống Đào hơi lạnh lùng. Điều này là do Tống Đào liên tục khuyến khích Lâm Thanh Hy uống rượu, còn đề xuất mấy trò chơi rượu khá mập mờ. Nếu không phải vì Lâm Thanh Hy từng ở trên thương trường, cũng tham gia rất nhiều tiệc rượu, thì cũng không nghĩ ra cách nào để từ chối.

Đêm qua, Lâm Thanh Hy cũng đã nói rõ ràng với Tống Đào rằng cô đã kết hôn, nhưng Tống Đào vẫn không hề lùi bước, sau khi uống được ba hiệp, anh ta còn tỏ tình với Lâm Thanh Hy trước mặt rất nhiều bạn học cũ, điều này khiến Lâm Thanh Hy vô cùng xấu hổ.

"Thanh Hy, đều là bạn học cũ, khách khí thế làm gì", Tống Đào hoàn toàn phớt lờ lời nói của Lâm Thanh Hy, đi thẳng đến trước mặt Lâm Thanh Hy, đưa tay ra và nắm lấy cổ tay của Lâm Thanh Hy.

Lâm Thanh Hy lùi lại, né tránh Tống Đào.

"Tống Đào, tự trọng chút đi, Milan, đi thôi!", Lâm Thanh Hy trừng mắt nhìn Tống Đào với con ngươi tức giận, kéo Milan lên đi về phía hội trường âm nhạc.

Tống Đào nhìn bóng lưng xinh đẹp của Lâm Thanh Hy, trong mắt lộ ra vẻ hung hăng, chỉnh lại bộ đồ màu đỏ rượu trên người một chút, trên mặt nở một nụ cười đểu: "Con khốn, tao xem mày có thể cao ngạo được bao lâu nữa, có ngày mày sẽ phải cầu xin tao đấy!"

Sở cảnh sát Ngân Châu.

Trương Hùng vênh váo ra khỏi cổng đồn cảnh sát dưới ánh mắt muốn giết người của Hàn Ôn Nhu, lấy điện thoại di động ra và kiểm tra thời gian, đã mười giờ sáng.

Đột nhiên, tim Trương Hùng đập cái ‘thịch’ một cái.

"Toi rồi! Hôm nay phải đi xem buổi hòa nhạc! Thảm rồi, thảm rồi!", vẻ mặt bình tĩnh của Trương Hùng đột nhiên trở nên hoảng loạn. Ngay cả trong làn mưa đạn, anh vẫn có thể đi lại rất nhàn nhã, thế mà lúc này anh lại có biểu cảm như trời sắp sập đến nơi rồi vậy.

Trương Hùng gọi điện thoại và nhờ người kiểm tra thời gian của buổi hòa nhạc, khi biết buổi hòa nhạc kết thúc lúc 1:30 trưa, anh đã thở phào nhẹ nhõm.

"Có vẻ như vẫn còn thời gian, nhưng phải có biện pháp cứu chữa", Trương Hùng nhìn về hướng thành phố và từ từ thở ra.

Mười hai giờ trưa, cứ cách 50 mét lại có hai cảnh sát giao thông mặc đồng phục đứng trên các con phố xung quanh hội trường âm nhạc Ngân Châu, bãi đỗ xe toàn xe sang trọng, nhìn biển số xe, đại đa số đều đến từ các tỉnh khác, vì buổi hòa nhạc của Pajiv, nhiều người đã vượt hàng nghìn dặm để đến.

Một chiếc Aston Martin phiên bản giới hạn toàn cầu đậu trước sảnh hội trường, một thanh niên tuấn tú mặc thường phục dựa vào cửa xe, nói chuyện phiếm cùng hai cô gái trẻ trước mặt, hai cô gái thỉnh thoảng lại cười lên một tiếng quyến rũ, nháy mắt với chàng thanh niên đẹp trai.

Trương Hùng, mặc vest, xuất hiện trước hội trường âm nhạc, mồ hôi đầm đìa, sau khi nhìn thấy chàng trai trẻ đẹp trai, đã vẫy tay chào anh ta.

Chàng trai trẻ một giây trước vẫn còn cười híp mắt với hai cô gái, giây tiếp theo nhìn thấy Trương Hùng, anh ta lập tức trở nên nghiêm túc, phớt lờ hai cô gái và chạy đến chỗ Trương Hùng: "Ông chủ, anh đến rồi".

"Pajiv đâu?", Trương Hùng hỏi thẳng.

Nếu những lời của Trương Hùng được người khác nghe thấy, họ sẽ rất ngạc nhiên, khi nhắc đến tên Pajiv, có ai là không tôn kính chứ, còn thêm chữ master vào sau nữa, nhưng giọng điệu của Trương Hùng giống như một giáo viên đang hỏi học sinh của mình đâu vậy.

"Đã đợi bên trong rất lâu rồi. Ban đầu, cậu ta định chơi mười ba bản nhạc cho buổi hòa nhạc này. Khi biết anh sẽ đến, khi rảnh cậu ta lại chạy ra cổng. Bây giờ cậu ta chỉ mới chơi được bốn bản. Nhân tiện, ông chủ, hôm nay anh ăn mặc lịch sự như vậy, định lên sân khấu biểu diễn à?", chàng trai trẻ đẹp trai nghi ngờ hỏi.

“Ừ”, Trương Hùng gật đầu.

Hội trường âm nhạc Ngân Châu có tổng cộng 3.778 chỗ ngồi, lúc này đã kín chỗ, mặc dù Master Pajiv chỉ chơi bốn bản nhạc trong hai giờ nhưng vẫn khiến mọi người cảm thấy chuyến đi rất đáng giá.

Lâm Thanh Hy và Milan ngồi ở hàng ghế thứ ba, ánh đèn mờ ảo trên sân khấu tràn ngập ánh sáng như ban ngày khiến người ta mê mẩn.

Âm nhạc tao nhã vang lên.

Khuôn mặt của Milan đầy say sưa: "Thanh Hy, cậu có còn nhớ khi học đại học, chúng ta đã nằm trên bãi cỏ và nói về những ước muốn trong tương lai của mình không?"

"Tất nhiên là mình nhớ", Lâm Thanh Hy khẽ gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ hồi tưởng: "Khi đó cậu và mình đều thích âm nhạc, mình đã nói, muốn một ngày nào đó, người mình yêu nhất sẽ chơi một bản nhạc cho mình trên sân khấu".

Khi Lâm Thanh Hy nói điều này, trong mắt cô có một chút mất mát.

Nghĩ về điều ước năm nào, và nghĩ về mình bây giờ, đã xa tầm tay rồi.

Milan mỉm cười: "Hồi đó chúng ta khá mơ mộng".

"Ừ, khá mơ mộng", khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thanh Hy nở một nụ cười tự giễu: "Nhưng điều ước thực sự rất đẹp. Bây giờ chúng ta không có thời gian để mơ mộng về nó nữa. Thỉnh thoảng đến nghe buổi biểu diễn của master, đối với chúng ta mà nói, đã là rất quý rồi”.

Hai người phụ nữ đang thì thầm với nhau. Đột nhiên, một chùm đèn sân khấu chiếu thẳng vào Lâm Thanh Hy từ phía trên sân khấu, Lâm Thanh Hy là người duy nhất trong khán phòng mờ ảo, đắm mình trong ánh sáng trắng này. Lúc này, Lâm Thanh Hy, giống như trở thành nhân vật chính của khán giả.

Trong âm hưởng của hội trường âm nhạc, giọng nói vang dội của người dẫn chương trình cũng vang lên đúng lúc.

"Thưa các quý ông và quý bà, hôm nay chúng tôi nhận được một yêu cầu đặc biệt. Có một quý ông muốn tỏ tình với người phụ nữ mình yêu trong buổi hòa nhạc hôm nay, và đệ tử của Master Pajiv, Master Yeraz, sẽ trình bày một khúc nhạc!"

Người dẫn chương trình vừa dứt lời, trong phòng hòa nhạc vang lên một tiếng piano tuyệt đẹp.

Và ánh mắt của mọi người cũng tập trung vào Lâm Thanh Hy.

Âm nhạc tao nhã, giống như nước chảy, chậm rãi, một tiếng vĩ cầm vang lên, âm thanh kéo dài, như thể vào lúc này, nó đưa mọi người vào cảnh về một cây cầu nhỏ và dòng nước chảy.

Có một ngôi làng ở đó, không liên quan gì đến thế giới, có một dòng suối trong vắt chảy trước làng, vào lúc hoàng hôn, khói bếp bốc lên.

Tiếng phím đàn leng keng rơi xuống, như hạt mưa rơi xuống dòng suối, khiến người ta cảm thấy dịu dàng.

Ánh đèn sân khấu chậm rãi chuyển động, có tiếng bước chân đều đều vang lên, lúc này mọi người trong phòng đều nhìn theo ánh đèn sân khấu, nhìn thấy Tống Đào bảnh bao trong bộ âu phục, tay ôm bó hoa, trên môi nở nụ cười dịu dàng, khuôn mặt và ánh mắt trìu mến, dưới ánh đèn sân khấu, bước về phía Lâm Thanh Hy.

Trong đại sảnh, rất nhiều thiếu nữ đều lộ ra vẻ ghen tị, Tống Đào giống như hoàng tử quyến rũ, dưới hàng vạn con mắt, trong âm nhạc dịu êm, bày tỏ với người con gái mà mình yêu, nhiều cô gái cũng hy vọng bạn trai của mình có thể lãng mạn như vậy.

Lâm Thanh Hy vẫn còn đang thắc mắc chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi nhìn thấy Tống Đào, cô chợt hiểu ra, trong mắt hiện lên vẻ ghê tởm, cô kéo Milan bên cạnh, trực tiếp đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

"Chúng ta đi!"
Chương 28: Tiếng vọng của tình yêu

"Thanh Hy, em có biết không?", giọng nói của Tống Đào vang vọng rõ ràng trong cả hội trường âm nhạc, anh ta đeo tai nghe vào để mọi người có thể nghe thấy giọng nói trầm ấm đầy nam tính của mình: "Tôi và em quen nhau đã lâu. Năm năm, kể từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy em, em đã sống trong trái tim tôi, không bao giờ rời xa, em thánh thiện như một thiên thần, mang lại cho tôi ánh sáng, tôi đã tưởng tượng khoảng thời gian bên em không biết bao nhiêu lần, tôi biết, việc làm ngày hôm nay là thất lễ, nhưng anh không thể khống chế được bản thân, anh rất muốn bày tỏ tình cảm với em, hôm nay, dưới sự chứng kiến của mọi người, anh muốn nói với mọi người, anh yêu em!"

Tống Đào vừa dứt lời, liền có một giọng nữ trong trẻo vang lên.

"Cưới anh ấy đi!"

Giọng nữ này như một chiếc dây dẫn lập tức đốt cháy bầu không khí của cả hội trường âm nhạc.

"Cưới anh ấy đi!"

"Cưới anh ấy đi!"

Lắng nghe những giọng nói liên tiếp trong hội trường âm nhạc, Tống Đào nở một nụ cười đắc thắng trong mắt, mà người phụ nữ đầu tiên nói câu "cưới anh ấy", cũng cười lạnh một tiếng, thu mình vào đám đông và không lên tiếng nữa.

Lâm Thanh Hy nhìn xung quanh với khuôn mặt khó coi, cô thực sự không ngờ Tống Đào lại làm ra chuyện như vậy, những giọng nói vang lên không ngừng trong đám đông khiến cô cảm thấy vô cùng khó chịu.

Tống Đào nhìn người phụ nữ hoàn hảo đến mức không thể tìm ra khuyết điểm nào trước mặt, hôm nay anh ta đặc biệt chuẩn bị một màn tỏ tình, mời đệ tử của master Pajiv đến chơi cho mình nghe, đồng thời mời vô số người ủy thác giúp anh ta hô ra ba chữ ‘cưới anh ấy’, hôm nay, anh ta nhất định phải khiến cho lời tỏ tình hoàn hảo của mình lên đầu đề ở thành phố Ngân Châu vào ngày mai, anh ta thậm chí còn nghĩ về những gì sẽ được viết trên bản tin vào ngày mai.

Tổng giám đốc Lâm thị đã kết hôn nhưng ngoại tình với một người đàn ông tại buổi hòa nhạc, người đàn ông đó đã tỏ tình hoành tráng với tổng giám đốc tập đoàn Lâm thị.

Ngay khi tin tức này xuất hiện, Tống Đào chắc chắn rằng Lâm thị sẽ bị đè bẹp bởi tin tức này, và anh ta cũng có thể nhân cơ hội đó để đạt được điều mình muốn.

Ngay khi Tống Đào đang cầm chắc thắng lợi trong tay, Lâm Thanh Hy lại vô cùng tức giận, khi cô chuẩn bị rời đi, một âm thanh đột nhiên vang lên, to và cao vút, đó là tiếng đàn tranh! Tiếng cây dương cầm nhẹ nhàng đã hoàn toàn bị dập tắt, ánh đèn sân khấu chiếu vào Tống Đào lúc này cũng hoàn toàn mờ đi.

"Chuyện gì xảy ra vậy!", sự thay đổi đột ngột khiến Tống Đào kinh ngạc, lời tỏ tình mà anh ta thiết kế hoàn toàn không có đàn tranh, âm thanh khiêu khích của đàn tranh đã hoàn toàn phá nát quan niệm nghệ thuật đẹp đẽ anh ta vừa tạo ra!

Âm thanh của đàn tranh và bóng tối đột ngột khiến Tống Đào bị sốc, nhưng điều đó lại khiến Lâm Thanh Hy thở phào nhẹ nhõm.

Nếu tiếng đàn mềm mại vừa rồi đưa mọi người vào một thôn xóm yên bình, thì tiếng đàn cao vút lại đưa người ta vào chiến trường, như có vạn quân phi nước đại trước mặt, hô to chém giết!

Thứ đầy phong cách Hoa Hạ này đã lấp đầy toàn bộ hội trường âm nhạc.

Ngay khi âm thanh của đàn tranh đạt đến một độ cao nhất định, nó đột ngột dừng lại.

"Hết rồi?"

"Đâu mất rồi?"

Tiếng đàn tranh đột ngột dừng lại khiến những người trong phòng nhạc không hài lòng, họ bị tiếng đàn tranh thu hút, việc dừng đột ngột khiến họ cảm thấy vô cùng khó chịu.

Đúng lúc này, tiếng đàn lại vang lên, hiển nhiên đàn tranh và đàn tam thập lục không phải là cùng một loại nhạc cụ, nhưng âm sắc lại được phối hợp hoàn hảo, tiếng đàn đầy đặn, du dương, nồng đậm tình ý.

"Đây là... tiếng vọng của tình yêu?", Lâm Thanh Hy sau khi lắng nghe tiếng đàn, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, cô cũng nhớ lại mình đã từng rất thích bài hát này, cũng thích bản thu âm bài hát này.

Trong hội trường âm nhạc, phía sau sân khấu rộng lớn, master Pajiv trong bộ lễ phục đầy phấn khích, cả người run rẩy.

"Thần! Thần âm nhạc! Trên đời này chỉ có ngài ấy mới có thể hòa hợp hoàn mỹ đàn tam thập lục và đàn tranh Hoa Hạ như vậy!"

Ánh đèn u ám trên sân khấu một lần nữa mở ra, lúc này trên sân khấu sáng lên, một cây đàn dương cầm trắng tinh, tiếng đàn kiều diễm từ nơi này vang lên.

Trước đàn có một người đang ngồi, mặc âu phục màu đen, khuôn mặt cương nghị, ngũ quan như đao khắc, đôi mắt sâu thẳm như biển sao bao la, anh ngồi trước cây đàn dương cầm màu trắng, ngón tay nhịp nhịp nhanh trên phím đàn.

Sự xuất hiện của người này đã thu hút sự chú ý của mọi người trong hội trường âm nhạc, còn Tống Đào, người vừa mới tỏ tình hoành tráng, đã bị người khác lãng quên và gạt sang một bên, giống như một tên hề trong bóng tối.

"Ôi chúa ơi, Thanh Hy!", khoảnh khắc nhìn thấy người trước cây dương cầm, Milan vô thức lấy tay che cái miệng nhỏ nhắn của mình, đôi mắt đầy ngạc nhiên: "Là Trương Hùng! Là anh ấy!"

"Làm sao ... có thể ..", Lâm Thanh Hy nhìn người đàn ông ngồi trước cây dương cầm với ánh mắt đờ đẫn. Lúc này, Trương Hùng, mặc một bộ vest chỉnh tề, đang chơi một bản tình ca vang vọng tại buổi hòa nhạc này.

Trương Hùng cúi đầu, trong giọng nói khàn khàn của anh có một chút vui mừng: "Ở vùng quê hẻo lánh, trong cuộc sống bị giam cầm đen tối, những năm tháng của tôi cứ lặng lẽ trôi qua, không có thần thánh, linh cảm, nước mắt, sinh mệnh, cũng không có tình yêu, bây giờ linh hồn đã bắt đầu thức tỉnh, em lại xuất hiện trước mặt anh, như một bóng ma thoáng qua, như một linh hồn của vẻ đẹp thuần khiết".

Tiếng đàn uyển chuyển nói lên tâm trạng của Trương Hùng lúc này, giai điệu tao nhã khiến người ta mê mẩn, tiếng nhạc bắt đầu trở nên vui tươi, anh lại cất tiếng.

"Trái tim anh nhảy lên vì ngây ngất. Nhờ có em, mọi thứ đã thức tỉnh trở lại, với thần thánh, nguồn cảm hứng, sự sống, hy vọng và tình yêu. Vợ à, cảm ơn em đã xuất hiện và mang đến tương lai cho anh".

Tiếng đàn tao nhã đọng lại trong lòng mỗi người.

Một ánh đèn sân khấu khác xuất hiện và chiếu vào Lâm Thanh Hy, không chói lọi như trước mà tỏa ra quầng sáng màu cam khiến người ta cảm thấy êm dịu và ấm áp.

Trong toàn bộ hội trường âm nhạc, một ánh đèn trắng chiếu vào Trương Hùng, chiếc còn lại chiếu vào Lâm Thanh Hy, phần còn lại của nơi này tối đen như mực.

Cùng một cách thể hiện tình yêu lại có hai cấp độ hoàn toàn khác nhau, so với Trương Hùng, những gì Tống Đào làm trước đây có vẻ chỉ là trò trẻ con, hay nói cách khác chỉ là lá xanh của hoa đỏ.

Mười nhân viên bảo vệ mặc vest bước vào đám đông và kéo Tống Đào đang đứng trước mặt Lâm Thanh Hy đi. Những bông hoa mà Tống Đào cầm nằm rải rác khắp mặt đất.

Trương Hùng đứng dậy khỏi cây cây dương cầm, đồng thời tiếng đàn vang lên, cả hội trường âm nhạc lại chìm vào im lặng, chỉ có một ánh đèn sân khấu di chuyển theo bước chân của Trương Hùng.

Trương Hùng giẫm lên những bông hoa nằm rải rác trong tay Tống Đào, chậm rãi đi một mét đến trước mặt Lâm Thanh Hy, đứng đó, hai mắt nhìn nhau, Trương Hùng nở một nụ cười: "Em yêu, cảm ơn em đã xuất hiện, bây giờ anh có thể ôm em không?"

Lâm Thanh Hy nhìn người đàn ông trước mặt, ước nguyện của cô khi đó đã được anh thực hiện, trong tâm trạng này, Lâm Thanh Hy gật đầu theo bản năng, sau đó, cô liền cảm thấy một luồng hơi ấm bao quanh mình.
Chương 29: Chỉ là lá xanh của hoa đỏ

Trương Hùng ôm chặt lấy Lâm Thanh Hy và thì thầm vào tai cô ấy: "Sếp Lâm, thế nào, lần này anh biểu diễn có ổn không? Anh đã luyện tập từ tối qua, hôm nay phải tốn nhiều công sức lắm người ta mới bằng lòng cho anh lên sân khấu đấy".

“Hứ!”, Lâm Thanh Hy phản ứng ngay lập tức, đẩy Trương Hùng ra, vừa thấy Trương Hùng đang nháy mắt với mình, tức giận nói: “Được rồi, ngồi xuống nghe hòa nhạc đi, vé mua hết cho anh rồi, thế mà anh mãi không đến".

"He he", Trương Hùng cười nhạt, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, xem ra lần này anh đã qua khỏi nguy hiểm.

Milan theo dõi màn trình diễn của Trương Hùng từ một bên, cơn giận của cô ấy bốc lên ngay lập tức, người này đúng là có thể diễn! Tuy nhiên, âm nhạc của anh ta thực sự rất sâu, dường như những câu hỏi thông thường không còn có thể làm khó anh ta nữa, phải tìm mấy thứ chuyên môn đến vạch trần anh ta mới được!

Tống Đào ngồi cách Lâm Thanh Hy không xa, mặt tái mét, xấu xí hết mức, hôm nay anh ta đặc biệt chuẩn bị màn này rất kĩ , không ngờ lại bị phá hủy như thế này. Đó là chồng của Lâm Thanh Hy đúng không? Nếu không có hắn, tiêu đề tin tức ở Ngân Châu vào ngày mai chắc chắn sẽ là về cuộc sống riêng tư của tổng giám đốc Lâm thị! Cổ phiếu của Lâm thị cũng sẽ bị ảnh hưởng vì anh ta! Tất cả đều đã thành công cốc rồi!

"Ô ô, vừa rồi còn tưởng là bạch mã hoàng tử ở đâu. Hóa ra người ta đã có chồng. Anh là kẻ thứ ba, đúng là không biết tự lượng sức mình. Nhìn cách chồng người ta thể hiện tình yêu, nhìn lại cách anh tỏ tình thật khiến người khác ghê tởm!", một cô gái ngồi ở ghế sau của Tống Đào tỏ vẻ khinh thường.

Tống Đào lườm cô gái nhưng lại không nói nên lời, hôm nay anh ta đã hoàn toàn mất mặt.

Sau khi chờ đợi được Trương Hùng, Master Pajiv cuối cùng cũng đặt hết tâm huyết vào màn trình diễn, để thể hiện bản thân tốt hơn trước Trương Hùng, có thể nói Pajiv đã cố gắng hết sức để mang đến cho vị thần âm nhạc trong trái tim mình một ấn tượng tốt đẹp.

Giai điệu đẹp, kỹ năng uyển chuyển, ai nghe cũng rất thích thú.

Giữa sự không nỡ của mọi người, buổi hòa nhạc của Master Pajiv đã kết thúc, Lâm Thanh Hy và Milan vẫn đắm chìm trong bản nhạc piano tao nhã trước đó và không thể thoát ra được.

"Này, Thanh Hy, mình thực sự muốn có một đĩa nhạc có chữ ký của Master Pajiv", đôi mắt của Milan dừng lại trên sân khấu nơi ánh đèn đã tắt, đôi mắt cô ấy tràn đầy cảm xúc.

"Bỏ đi", Lâm Thanh Hy khẽ lắc đầu, trong mắt hiện lên cảm xúc, nhưng nhiều hơn là vẻ thất vọng: "Nhưng mình chưa từng nghe nói có ai có thể sở hữu đĩa nhạc có chứ ký của Master Pajiv cả".

Ngay khi hai người phụ nữ đang háo hức nhìn về phía sau sân khấu, Trương Hùng mỉm cười và lấy ra hai chiếc đĩa đen từ túi trong của áo vest: "Tặng cho hai người, anh vừa gặp Master Pajiv ở phía sau, anh ấy đã đưa cho anh hai bản, có chữ ký của anh ấy".

"Thật ... thật sao?", đôi mắt của Lâm Thanh Hy ánh lên sự ngạc nhiên mạnh mẽ, nhưng cô đã muốn có được một đĩa nhạc như vậy từ nhiều năm trước.

"Tất nhiên, em có muốn không?", Trương Hùng lắc mạnh đĩa nhạc trong tay.

"Muốn, tất nhiên rồi", Lâm Thanh Hy vội vã lấy đĩa nhạc từ Trương Hùng, đặt nó vào tay mình, từ từ vuốt ve nó, nhìn vào chữ ký tiếng Anh trên đó, đôi mắt cô tràn đầy niềm vui, vô thức nói: "Trương Hùng, coi như em mua lại đi, bao nhiêu tiền”.

"Này vốn là để tặng hai người, tiền gì mà tiền, nhận lấy đi", Trương Hùng vẫy tay một cách thờ ơ.

Lâm Thanh Hy cũng nhận ra vấn đề trong lời nói của mình ngay lập tức và ném cho Trương Hùng một cái nhìn xin lỗi.

Milan thì không suy nghĩ nhiều, vui vẻ cầm lấy đĩa nhạc, ánh mắt nhìn đĩa nhạc giống như đang nhìn người yêu của mình, trong miệng còn ngâm nga: “Trương Hùng, được phết đó, làm sao anh có được nó vậy, không nhẽ anh vừa hỏi Master Pajiv, anh ấy đã đưa cho anh ngay sao?"

Người nói vô tình, người nghe cố ý, lời Milan nói khiến trái tim đang vui vẻ của Lâm Thanh Hy chợt thắt lại!

Đúng vậy, làm sao anh ấy có được nó vậy? Master Pajiv sẽ không dễ dàng đưa album có chữ ký của mình cho người khác như vậy, chắc hẳn anh ấy đã phải tốn rất nhiều công sức mới có được hai album này. Hơn nữa, màn trình diễn vừa rồi của anh ấy, mặc dù anh ấy không nói, nhưng anh ấy đã phải cầu xin bao nhiêu người để có thời gian chơi một bản nhạc trong buổi hòa nhạc của Master Pajiv chứ? Bài hát vừa rồi có giai điệu êm dịu đầy nội lực, chẳng lẽ anh ấy đã tự mình luyện tập cả đêm sao?

Nghĩ đến điều này, Lâm Thanh Hy càng cảm thấy có lỗi trong lòng, lời nói của cô chỉ là nhất thời, nhưng lại khiến anh phải tốn quá nhiều tâm tư như vậy.

Lâm Thanh Hy nhìn người đàn ông trước mặt, cô thấy Trương Hùng đang không ngừng nháy mắt nhìn cô, vào lúc đó, Lâm Thanh Hy đột nhiên có cảm giác người đàn ông này hình như ... cũng không tệ?

Cùng lúc đó, hội trường âm nhạc phía sau sân khấu.

Pajiv, mặc một bộ lễ phục, đang háo hức nhìn chàng trai trẻ đẹp trai, thận trọng hỏi với giọng thăm dò: "Thưa ngài, tôi có thể gặp lại đại nhân đó không? Nếu thầy của tôi biết, ông ấy sẽ rất vui cho tôi".

"Nghĩ gì vậy?", người thanh niên đẹp tria trợn tròn mắt: "Hôm nay ông chủ lấy của cậu hai cái đĩa nhạc, cũng đủ cậu đắc ý cả đời rồi, trở về báo cho thầy của cậu đi".

"Vâng! Vâng!", Pajiv gật đầu liên tục, giọng điệu có chút kích động, anh ta biết rất rõ trên đời này, rất nhiều người muốn tặng quà cho vị đại nhân đó, nhưng hầu như không có ai có vinh dự được vị đại nhân đó nhận, hôm nay đúng là tu tám kiếp mới đổi được vận may này!

Sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, ba người Trương Hùng bước ra khỏi hội trường âm nhạc, có lẽ vì Lâm Thanh Hy cảm thấy có chút nợ Trương Hùng, hoặc vì hai cái đĩa nhạc, Lâm Thanh Hy đã chính thức đề nghị dùng bữa với Trương Hùng lần đầu tiên, khiến Trương Hùng rất hạnh phúc, gật đầu hết lần này đến lần khác, vì sợ rằng Lâm Thanh Hy sẽ rút lại lời nói của mình.

Ngay sau khi ba người họ lái xe đi, Tống Đào đang đứng ở lối vào của hội trường âm nhạc với vẻ mặt u ám, đôi mắt dán chặt vào chiếc xe đang rời đi trước mặt.

Sau khi tận mắt chứng kiến đám Trương Hùng rời đi, Tống Đào đi bộ đến bãi đậu xe và nhanh chóng lái xe đi.

Tiểu trấn Hồ Thiên Nga ở Ngân Châu là một khu dân cư nổi tiếng như Tắc Thượng Thủy Hương, bất cứ ai mua được nhà ở đây đều phải có tài sản ròng vài triệu.

Xe của Tống Đào chạy vào khu dân cư, dừng lại trước một biệt thự, Tống Đào nhìn biệt thự bên ngoài cửa sổ xe, ở trong xe năm phút mới mở cửa xe xuống gõ cửa biệt thự.

Một nữ bảo mẫu trẻ tuổi xinh đẹp mở cửa, sau khi nhìn thấy Tống Đào, nữ bảo mẫu cúi đầu nhỏ giọng nói: "Tống thiếu gia, Vương thiếu gia bảo anh trực tiếp lên lầu".

“Cảm ơn”, Tống Đào gật đầu, đi vào phòng khách, đi lên lầu hai của biệt thự.
Chương 30: To gan

Tống Đào vẫn đang đi trên cầu thang thì nghe thấy tiếng nói phát ra từ tầng hai.

"Mọi việc thế nào rồi?"

Giây đầu tiên Tống Đào nghe thấy giọng nói, anh ta theo bản năng giật mình, sau đó đáp: "Đã xảy ra chút chuyện".

"Phế vật!"

"Bốp!"

Kèm theo từ "phế vật", một chiếc cốc thủy tinh đã bị đập vỡ vụn dưới chân Tống Đào. Ngay sau đó, nhìn thấy Vương Vĩ trong bộ đồ ngủ đang đứng ở cầu thang, khuôn mặt bầm tím đầy phẫn uất và ánh mắt đầy tức giận: “Rác rưởi, chuyện nhỏ như vậy mày cũng không làm xong sao?"

"Cậu Vương, hãy nghe tôi giải thích", Tống Đào trông có vẻ lo lắng: "Cái này không thể trách tôi được. Mọi thứ ngay từ đầu đã diễn ra tốt đẹp. Nếu muốn trách chỉ có thể trách Lâm Thanh Hy và chồng của cô ta".

"Trương Hùng đó?", đôi mắt của Vương Vĩ đầy oán hận: "Thằng phế vật đó có thể làm được gì?"

"Cậu Vương, tại buổi họp lớp hôm qua tôi đã nghe nói chồng của Lâm Thanh Hy làm nghệ thuật, và hôm nay mọi thứ diễn ra theo đúng kế hoạch của tôi. Chính chồng cô ta đã bất ngờ xuất hiện và phá vỡ mọi kế hoạch".

“Có cứt!”, Vương Vĩ bước tới và đá mạnh vào Tống Đào.

Đối mặt với cú đá của Vương Vĩ, Tống Đào muốn né nhưng không dám né, anh ta bị đá vào ngực và ngã nhào khỏi cầu thang, cảm giác nội tạng sắp bị rơi ra ngoài vậy.

"Làm nghệ thuật? Mày mất trí rồi sao? Nó là một thằng vô dụng! Một con chó đến bám lấy lấy nhà họ Lâm chúng tao! Một tên khốn hạ đẳng! Cái gì mà làm nghệ thuật chứ!", Vương Vĩ toàn thân run rẩy. Chuyện xảy ra ngày hôm qua đã trở thành cơn ác mộng của hắn, hắn không thể thoát khỏi nó, bây giờ hắn muốn xé nát Trương Hùng thành từng mảnh!

"Tên họ Tống kia, tao cho mày thêm một tuần, không cần biết mày dùng thủ đoạn gì, phải bôi nhọ thanh danh của con bé họ Lâm kia cho tao, nếu không, hậu quả mày từ biết rồi đấy, đống giấy ghi nợ đánh bạc kia, chỉ dựa vào mày, tao nghĩ cả đời này mày cũng không trả được hết đâu! Biến đi!", Vương Vĩ xua tay và biến mất ở cầu thang mà không thèm nhìn Tống Đào.

Tống Đào run rẩy đứng dậy, cung kính nói ‘đã rõ’ rồi rời khỏi biệt thự.

Sau khi Trương Hùng và Lâm Thanh Hy ăn trưa cùng nhau, Lâm Thanh Hy đã đưa Milan đến tập đoàn Lâm thị.

Ngay khi hai người phụ nữ rời đi, Trương Hùng lấy điện thoại di động ra và gọi điện.

"Tìm được chưa? Ai phái tới?"

“Đã tra ra rồi ạ”, đầu bên kia điện thoại một giọng nữ vang lên: “Là một câu lạc bộ bản địa, có cần tiêu diệt không ạ?”

“Không cần”, giọng điệu của Trương Hùng rất nhẹ: “Mọi hành động của các cô sẽ thu hút sự chú ý của cả thế giới, chỉ cần gửi thông tin cho tôi, tôi tự mình làm là được rồi”.

"Vâng", người ở đầu dây bên kia không dài dòng, làm việc cũng cực kỳ hiệu quả, từ ‘vâng’ vừa được nói ra, thì âm thanh báo tin nhắn vang lên ở điện thoại của Trương Hùng.

Sau khi nghe thấy âm thanh này, Trương Hùng trực tiếp cúp điện thoại, thông tin anh nhận được trên điện thoại di động là thông tin câu lạc bộ của năm tên côn đồ muốn tấn công anh ngày hôm qua, bao gồm tên câu lạc bộ và số lượng thành viên.

Trương Hùng xem qua, rồi nhắm vào một quán bar tên là Bóng Đêm.

Hiện tại là ba giờ chiều, còn chưa đến giờ mở cửa, cửa quán bar Bóng Đêm khép hờ, nhìn không ra bên trong có cái gì.

Trương Hùng bước đến cửa quầy bar, giơ tay phải lên và đẩy mạnh cửa.

"Két!"

Cánh cửa quán bar từ từ mở ra, mùi thuốc lá nồng nặc phả vào mặt, Trương Hùng cau mày, mắt quét qua quầy bar.

Sảnh quán bar rộng khoảng 700 mét vuông, có sân khấu biểu diễn và vô số ghế dài, phía dưới là vô số chai rượu vương vãi khắp nơi, mùi rượu nồng nặc đầy không khí.

Trương Hùng bước vào đại sảnh, còn chưa kịp bước tiếp, một giọng nói vang lên trong sảnh quán bar mờ ảo.

"Từ hôm qua, trên đường có tin tức nói có người đang điều tra chúng tao, ra là mày".

Đó là một giọng nam đầy vẻ chế giễu.

Trương Hùng cũng nở một nụ cười trên khuôn mặt: “Sao, không được à?”

Trương Hùng không ngạc nhiên khi đối phương biết rằng cấp dưới của anh đang điều tra họ. Người của Trương Hùng luôn làm mọi việc mà không hề kiêng dè gì. Đương nhiên là không thể bí mật điều tra một tổ chức địa phương, ngay cả khi bị những người ở câu lạc bộ này biết thì cũng không sao cả. Bởi vì kiểu câu lạc bộ này hoàn toàn không được Trương Hùng và người của anh coi trọng, như thái độ của voi đối với kiến vậy.

"Ha ha, điều tra bọn tao, sao chúng mày gan thế, đêm nay vốn là định xử lý tụi mày nhanh gọn, thế mà mày đã tự dẫn xác đến, nếu mày có lòng thì tao có dạ!", giọng tên đàn ông trong quán bar đanh lại.

Ngay sau đó, sảnh quán bar đột nhiên sáng lên, sảnh vốn tối mờ bỗng sáng như ban ngày, hơn chục thanh niên cầm mã tấu ống thép xuất hiện trong sảnh, tất cả đều nhìn Trương Hùng với vẻ mặt không mấy thiện cảm.

Cùng lúc đó, phía sau Trương Hùng, ngoài cổng quán bar, hơn chục thanh niên cũng xuất hiện, tất cả đều nhếch khóe miệng, nhìn Trương Hùng như thợ săn nhìn con mồi của mình, đôi mắt đầy phấn khích.

Nhìn hai mươi người đột nhiên xuất hiện, khuôn mặt Trương Hùng vẫn đầy bình tĩnh: "Có vẻ như chỉ còn cách ra tay trước rồi mới có thể hỏi chuyện được, ra tay đi!"

Ngay khi từ "tay" vừa dứt khỏi miệng Trương Hùng, một bóng đen nhanh chóng rơi xuống từ nóc quán bar, khi bóng đen chuẩn bị di chuyển, một tiếng còi vang lên.

Trương Hùng liếc nhìn bóng đen, bóng đen biến mất trong tích tắc, như thể nó chưa từng xuất hiện trước đây.

Một chiếc xe cảnh sát với tiếng còi inh ỏi đang đậu trước quán bar Bóng Đêm, những thanh niên với mã tấu trên tay đều giải tán ngay khi nhìn thấy xe cảnh sát.

Người lái xe cảnh sát mở cửa, Hàn Ôn Nhu, nữ cảnh sát tuyệt sắc bước xuống xe, Hàn Ôn Nhu nhìn qua cửa quán bar với ánh mắt kinh tởm.

"Tên họ Trương kia, anh thật to gan, trên đường người ta đang đồn ầm lên là sắp có một cuộc ẩu đả lớn thế mà anh dám đến một mình à?", Hàn Ôn Nhu nở một nụ cười khinh thường và vượt qua Trương Hùng, sải bước vào quán bar và nói lớn: "Ai phụ trách chính, ra đây cho tôi!"

"Tôi, tôi, tôi, đội phó Hàn", tên thanh niên có ánh mắt nham hiểm cùng dao rựa trong tay vừa rồi nở nụ cười khiêm tốn nịnh nọt, khom người chạy lon ton đến trước mặt Hàn Nhu Nhu.

Hàn Ôn Nhu thậm chí còn không thèm nhìn người này và hỏi thẳng: "Nói xem, sao mấy người lại ra tay với tên họ Trương kia, ai bảo mấy người làm?"

"Cái này. . . ", tên thanh niên lộ ra một tia ngượng ngùng: "Đội phó Hàn, cô cũng biết, đây là quy tắc, không thể nói được".

"Quy tắc? Mấy thứ như mấy người cũng có quy tắc à? Tôi cho anh mười giây, nếu anh không nói, thì tất cả sẽ lên đồn uống nước!"

"Đội phó Hàn…", vẻ mặt thanh niên vô cùng đáng thương.

"Còn năm giây!", Hàn Ôn Nhu liếc nhìn điện thoại.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom