• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

New Diêm Vương Sống trong truyền thuyết (1 Viewer)

  • Chương 16-20

Chương 16: Tội phạm bị truy nã

“Chúng tôi gặp nhau ở triển lãm tranh của đại sư Feierge”, Trương Hùng nhặt một con sò lên, gỡ thịt sò đặt vào chiếc đĩa trước mặt Lâm Thanh Hy, nói tiếp: “Lúc Feierge tổ chức triển lãm ở An Thị, tôi và Thanh Hy đều bị thu hút bởi bức tranh bữa sáng sớm, hơn nữa còn đưa ra những ý kiến khác nhau. Tôi còn nhớ lúc đó Thanh Hy nói cô ấy cảm nhận được cảm giác tĩnh lặng trong bức tranh đó, những đường nét mềm mại khiến cô ấy bình yên, còn tôi ngưỡng mộ những cảm xúc thể hiện trong ánh mắt của đôi nam nữ trong tranh. Chúng tôi quen nhau từ đó. Mà bức tranh khu rừng xanh thẳm bên cạnh cũng là tác phẩm đẹp”.

Trong mắt Milan hiện lên vẻ bất ngờ, cô ấy nói: “Thì ra là triển lãm tranh của Feierge ở An Thị, tôi cũng rất muốn đi, nhưng không có cơ hội, nghe anh nói vậy, tôi rất ngưỡng mộ anh và Thanh Hy”.

Trương Hùng mỉm cười: “Ba tháng sau Feierge sẽ tổ chức triển lãm lần nữa, đến lúc đó có cơ hội, chúng ta cùng đi xem”.

“Được!” Milan cũng mỉm cười, gật đầu: “Ôi! Ốc nướng của tôi được rồi!”

Milan vội vàng chạy vào nhà bếp.

“Sao anh biết?” giọng nói nhẹ nhàng của Lâm Thanh Hy vang lên bên tai Trương Hùng, mang theo sự nghi ngờ.

“Biết gì cơ?” Trương Hùng cầm một mảnh sò.

“Sao anh biết triển lãm tranh của Feierge? Sao anh biết bức tranh bữa sáng sớm kia?” Lâm Thanh Hy rất tò mò, cô nói với Milan rằng mình và Trương Hùng quen nhau ở triển lãm tranh là vì cô cũng thích vẽ, chỉ là cô không thể đến triển lãm tranh của Feierge ở An Thị, cho nên rất tiếc nuối.

Nghe Lâm Thanh Hy hỏi vậy, Trương Hùng chỉ vào di động trong túi: “Anh vừa tra xong, tại anh sợ lộ tẩy!”

“Làm tốt lắm!” Lâm Thanh Hy giơ ngón tay cái lên với Trương Hùng.

“Ha ha, cảm ơn sếp Lâm đã khen”.

Trong bếp, Milan liếc nhìn bàn ăn, sau khi xác nhận Lâm Thanh Hy và Trương Hùng đều đang ngồi trên bàn ăn, cô ấy mới lấy điện thoại ra, nhanh chóng nhập số gọi.

Một tay Milan cầm điện thoại, một tay che miệng, trầm giọng nói: “Lê Khả, cậu còn nhớ tấm ảnh truy nã mà chúng ta nhìn thấy trên đường nước Phiến ba năm trước không?”

“Còn nhớ”, đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nữ trong trẻo, kèm theo tiếng muỗng va chạm vào chảo rán, giờ này ở nước Phiến mới đang chuẩn bị ăn bữa trưa: “Sao thế? Đột nhiên cậu hỏi cái này làm gì?”

“Mình nhìn thấy anh ta rồi! Không biết có chuyện gì nữa, anh ta đã về nước, hơn nữa còn lấy thân phận nghệ thuật gia, kết hôn với bạn thân của mình!” trên mặt Milan lộ ra sự lo lắng.

“Trời ơi!” giọng kinh ngạc từ đầu kia truyền tới: “Cậu gặp anh ta thật sao? Anh ta vẫn chưa bị hoàng gia nước Phiến bắt à? Lúc đó anh ta lừa cả công chúa hoàng gia đó! Sao cậu không mau báo cảnh sát bắt anh ta đi? Rồi vạch trần thân phận của anh ta trước mặt bạn thân của cậu nữa!”

“Mình không biết anh ta về nước kiểu gì, cũng không biết vì sao anh ta không bị bắt, mình chỉ biết bạn thân của mình bị anh ta lừa triệt để rồi! Mình chưa báo cảnh sát là vì mình không có chứng cứ, mình cũng không thể cứ thế vạch trần anh ta được, bây giờ cô bạn thân ngốc nghếch của mình đã bị anh ta lừa rồi, nếu bây giờ mình nói anh ta là tội phạm truy nã ở nước Phiến, bạn thân mình sẽ không tin mà còn khiến tên lừa đảo kia cảnh giác, đến lúc đó khó mà vạch trần bộ mặt thật của anh ta!” giọng nói của Milan tràn ngập sự tức giận và lo lắng, cô ấy vừa nói vừa lén nhìn vào trong phòng ăn.

Lâm Thanh Hy cũng đúng lúc nhìn thấy ánh mắt của Milan, khuôn mặt xinh đẹp của cô tràn ngập vẻ hạnh phúc, xé miếng thịt vịt đưa cho Trương Hùng.

Nhìn thấy cảnh này, Milan giận đến run người, hung hăng nói vào điện thoại: “Đây là tên lừa đảo tình cảm, mình phải nghĩ cách vạch trần bộ mặt thật của anh ta! Cậu xin nghỉ phép cho mình đi, nói thời gian này mình chưa về được”.

“Không về sao? Trời ơi, Milan, cậu biết cậu đang nói gì không? Tối qua thầy nói với mình rằng thầy ấy đã vượt qua thử thách của vị đại nhân kia, nếu có cơ hội, thầy ấy sẽ dẫn chúng ta đi gặp vị đại nhân đó, nếu chúng ta học được chút kỹ năng từ người đó thì chúng ta có thể kế thừa vị trí của người đó, trở thành đầu bếp trong hoàng gia nước Phiến!” giọng nói của cô gái kia vang lên đầy vẻ không thể tin nổi.

“Chuyện đầu bếp nói sau đi, mình không thể để bạn thân mình bị lừa được, thôi, mình cúp máy trước đây!” Milan cúp điện thoại, bưng món ốc nướng vừa chuẩn bị ra bàn ăn, nở nụ cười: “Anh Trương, Thanh Hy, nếm thử món ốc nướng đi, hai người chắc chắn sẽ thích”.

Lâm Thanh Hy rất thích đồ ăn lo Milan làm, nhưng hôm nay cô sợ Milan sẽ hỏi mấy câu hóc búa gì đó, nên nhanh chóng ngồi ăn, thay vì chậm rãi thưởng thức như trước.

“Thanh Hy, tối nay cậu có bận việc gì không?” Milan nhìn dáng vẻ bất thường của Lâm Thanh Hy, tò mò hỏi.

“Không”, Lâm Thanh Hy lắc đầu: “Mình đang sốt ruột thay cậu đấy, cậu từ nước Phiến trở về mà còn chưa về nhà, hôm nay vẫn còn một chuyến bay đến Hàng Thị vào ban đêm đấy”.

Milan cầm một chiếc vỏ ốc, nhìn Lâm Thanh Hy nói: “Thanh Hy, mình không đi nữa, mình muốn ở nhà cậu thêm vài ngày”.

“Hả? Thêm vài ngày ư?”, Lâm Thanh Hy hơi bất ngờ về điều này, cái miệng nhỏ nhắn mở to.

“Đúng vậy!” Milan gật đầu, sau đó nheo mắt thành vầng trăng khuyết: “Sao thế? Không hoan nghênh mình à?”

Lâm Thanh Hy sững sờ vài giây rồi mới phản ứng lại: “Hoan… hoan nghênh chứ!”

“Ha ha, mình biết cậu không nỡ rời xa mình mà, vậy để mình nghĩ xem mình nên ở phòng nào?”, Milan ngẩng đầu, lướt mắt qua vị trí tầng hai.

Lâm Thanh Hy cười gượng gạo, liếc nhìn Trương Hùng.

Trương Hùng nháy mắt với Lâm Thanh Hy, làm động tác ok, khẩu hình nói yên tâm đi.

Lâm Thanh Hy nhìn dáng vẻ của Trương Hùng, trong lòng cảm thấy hơi bất lực. Yên tâm ư? Cô yên tâm thế nào đây? Sớm muộn gì cũng bị lộ tẩy! Nếu đúng như vậy thì cô sẽ rất mất mặt.

Sau bữa tối, Trương Hùng rửa bát đĩa trong bếp như thường lệ, Milan giơ ngón tay cái lên khen người đàn ông tốt, sau đó bắt đầu thu dọn hành lý của mình.

Lâm Thanh Hy ngồi trên sô pha, nhìn Trương Hùng trong bếp rồi lại nhìn cô bạn thân đang chạy khắp phòng, đưa tay lên ôm trán, bất lực thở dài.

Trương Hùng rửa bát xong, nhìn thấy Lâm Thanh Hy đang ngồi trên ghế sô pha vừa uống trà vừa xem tin tức tài chính thành phố hôm nay, ngày nào Lâm Thanh Hy cũng xem tin tức.

“Thêm chút nước nóng nhé”, Trương Hùng cầm bình nước lên, giúp Lâm Thanh Hy thêm nước nóng vào tách trà, nhân tiện liếc nhìn màn hình tivi, đúng lúc trên tivi đang phát tin tức liên quan đến Tần Nhu. Trong bản tin cũng nhắc đến đơn xin phá núi của tập đoàn thương mại Hằng Viễn đã được phê duyệt, quan chức này nói rằng sẽ hỗ trợ toàn lực, để tập đoàn thương mại Hằng Viễn trở thành doanh nghiệp tiêu chuẩn ở thành phố Ngân Châu trong năm mới.
Chương 17: Xấu hổ

Nhìn thấy tin tức này, Trương Hùng nhoẻn miệng cười, hành động của cô gái này khá nhanh, như vậy thì việc khai phá khu vực xung quanh viện mồ côi sẽ không còn nhận được sự hỗ trợ của chính phủ, viện mồ côi sẽ không bị chính phủ ra lệnh phá huỷ nữa, không nói đến chuyện bọn nhỏ có thể ở lại hay không, mà giá đất của mấy tên gian thương kia chắc chắn sẽ giảm mạnh.

Lâm Thanh Hy dựa vào ghế sô pha, duỗi hai chân thon thả, mắt xem tin tức, miệng lẩm bẩm: “Hằng Viễn này thực sự rất mạnh, lại còn nghĩ đến việc phá núi, mượn áp lực của Hoa Hạ với quan chức trong chính quyền Ngân Châu để nhận được chính sách hỗ trợ! Cô gái họ Tần kia chắc chắn sẽ không nghĩ ra được điều này, sau lưng cô ta nhất định có một đội ngũ chuyên nghiệp bày mưu tính kế cho cô ta, ngay cả tin tức những tỉnh khác mấy năm trước cũng chú ý tới, lợi hại! Quá lợi hại!”

Lời nói của Lâm Thanh Hy truyền tới tai Trương Hùng, khiến Trương Hùng hơi ngại ngùng: “Thật ra anh thấy điều này không quá khó, chỉ cần lúc xem tin tức chú ý nhiều hơn là được. Còn về phương diện phá núi này, không phải mọi người đều có thể thấy rõ sao? Đến khi đó, việc buôn bán suôn sẻ, giao thông sẽ thuận lợi đến mức ngay cả cao tốc đường sắt cũng được mở rộng”.

“Anh thì biết cái gì chứ?”, Lâm Thanh Hy liếc, mắt nhìn Trương Hùng: “Anh chỉ thấy được lợi ích của việc phá núi, nhưng không nhìn thấy sự cao siêu của quyết sách này, cách đây một thời gian, tập đoàn thương mại Hồng Châu vừa mới giành được hai mảnh đất phía Đông Nam, muốn phát triển một sơn trang nghỉ dưỡng. Bây giờ Hằng Viễn phá núi, việc phát triển phía Đông Nam nhất định sẽ bị chính phủ hoãn lại, khi đó Hằng Viễn không những nhận được chính sách ủng hộ mạnh mẽ mà có thể ngồi lên vị trí tập đoàn thương mại hàng đầu thành phố Ngân Châu. Bao gồm con đường mậu dịch phía Tây Bắc cũng sẽ thuộc độc quyền Hằng Viễn, đến lúc đó đường mậu dịch của Hồng Châu cũng sẽ bị Hằng Viễn tóm gọn, hai mảnh đất mà Hồng Châu mới đấu thầu trúng sẽ giảm giá mạnh, cổ phiếu cũng giảm xuống, còn giá cổ phiếu của Hằng Viễn sẽ tăng mạnh!”

Lâm Thanh Hy nói xong, nhìn thấy dáng vẻ không quan tâm của Trương Hùng, trong lòng lẩm bẩm đúng là nước đổ đầu vịt, lý do cô vừa nói nhiều với Trương Hùng như vậy là để Trương Hùng suy tính tới nhiều khía cạnh, nhưng xem ra anh không biết gì cả.

Sau khi xua tay với Trương Hùng, Lâm Thanh Hy nói với vẻ mặt khá khó chịu: “Thôi bỏ đi, làm việc của anh đi, đừng làm ảnh hưởng việc tôi xem tivi”.

“Được”, Trương Hùng gật đầu, anh đã nghĩ đến tất cả các kết quả được báo cáo trên bản tin khi anh nói kế hoạch cho Tần Nhu vào sáng nay.

Sau khi thu dọn xong đồ đạc, Milan mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu hồng ngồi cạnh Lâm Thanh Hy, xem tivi với cô và trò chuyện về một số loại mỹ phẩm, túi xách và một số đồ xách tay.

Trương Hùng mặc chiếc áo tắm màu trắng, bê một chậu nước ấm đi tới, đặt xuống trước người Lâm Thanh Hy, sau đó ngồi xổm xuống: “Thanh Hy, nên rửa chân rồi”.

“Rửa chân hả? Thanh Hy, Trương Hùng còn rửa chân cho cậu nữa sao?”, Milan mở to hai mắt, như thấy được chuyện vô cùng khó tin, trong xã hội này, rất hiếm khi đàn ông rửa chân cho phụ nữ, nhìn bộ dạng của Trương Hùng, dường như chuyện này xảy ra hàng ngày.

Lâm Thanh Hy cau mày: “Hôm nay không rửa”.

“Không được”, ánh mắt Trương Hùng kiên định lắc đầu: “Nhất định phải rửa, căn bệnh thầm kín trong người em cần phải xoa bóp huyệt vị mấy lần mới có thể khỏi hẳn”.

Vừa nghe tới căn bệnh thầm kín, khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thanh Hy đỏ ửng, vẻ mặt cũng hơi mất tự nhiên. Cô nhớ ra mấy ngày nay mình không còn đau bụng kinh nữa nên liếc nhìn người đàn ông trước mặt.

Chắc chắn anh ấy biết điều này!

Ngay lúc Lâm Thanh Hy hơi sửng sốt, Trương Hùng chủ động nắm lấy đôi chân nhỏ của Lâm Thanh Hy, thả vào giữa chậu nước, sau khi ngâm chân, anh bắt đầu chậm rãi xoa bóp.

Cảm giác thoải mái truyền đến từ lòng bàn chân Lâm Thanh Hy, khiến Lâm Thanh Hy bất giác thả lỏng người, dựa nằm trên ghế sô pha, chỉ là mới vừa dựa vào, cô cảm thấy hơi mất tự nhiên.

Hai ngày nay, trong nhà chỉ có cô và Trương Hùng, bây giờ trong nhà có thêm một người nữa, khiến cả người cô cũng mất tự nhiên.

Nhìn dáng vẻ Trương Hùng đang tận lực xoa bóp cho mình, Lâm Thanh Hy hơi thất thần, đây không phải là một điều đáng xấu hổ sao? Sao khi trong nhà có người khác anh ấy vẫn chủ động làm, chẳng lẽ anh ấy thật sự muốn tốt cho mình?

Vừa nghĩ đến đây, Lâm Thanh Hy lập tức lắc đầu.

Không! Không thể nào! Anh ấy chỉ là vì tiền mà thôi, trước đây cô và anh không có bất kỳ mối quan hệ gì, sao anh ấy có thể đơn thuần muốn tốt cho mình chứ?

Milan nhìn bộ dạng của Trương Hùng, trong lòng thầm hừ một tiếng, người đàn ông này thật biết cách lấy lòng phụ nữ, thảo nào lừa được công chúa hoàng thất nước Phiến, giờ lại lừa được Thanh Hy, có lẽ sẽ không mấy người có thể từ chối anh ta nhỉ? Khoác lên mình thân phận nghệ thuật gia, lại có biểu hiện vô cùng dịu dàng!

Trương Hùng ngồi xổm trước mặt Lâm Thanh Hy, nắm lấy đôi bàn chân tinh xảo như ngọc, đôi mắt trong suốt, trong lòng không hề xao nhãng, cẩn thận xoa bóp các huyệt đạo trên chân cô.

Lâm Thanh Hy vừa hưởng thụ sự thoải mái từ lòng bàn chân vừa có thể cảm nhận được ánh mắt của cô bạn thân, khiến cô vô cùng xấu hổ.

“Được rồi, được rồi, đừng rửa nữa”, Lâm Thanh Hy không chịu nổi cảm giác như vậy, dùng sức rút chân từ trong tay Trương Hùng ra, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.

Trương Hùng gật đầu, dù sao những chỗ nên ấn cũng đã ấn, anh bê chậu nước đi đổ.

Ngay khi Trương Hùng rời đi, Milan tiến tới bên cạnh Lâm Thanh Hy: “Thanh Hy, Trương Hùng nhà cậu còn biết xoa bóp hả?”

“Biết”, Lâm Thanh Hy gật đầu: “Mình nói cho cậu biết này, tài xoa bóp của Trương Hùng nhà mình rất giỏi, lúc trước cơ thể mình không thoải mái, anh ấy xoa bóp mấy lần là khỏi”.

“Thật hay giả vậy?” Milan tỏ ra vô cùng hứng thú: “Thanh Hy, bả vai mình gần đây không thoải mái, hay là để Trương Hùng nhà cậu xoa bóp cho mình được không?”

“Xoa bóp cho cậu hả?”, Lâm Thanh Hy nhìn dáng vẻ không tin của Milan, trong lòng suy nghĩ Trương Hùng đã từng làm trong tiệm massage, hẳn là sẽ không có vấn đề gì đâu, nên gật đầu nói: “ Được thôi”.

“Tốt quá, Thanh Hy, cậu quả thật là bạn thân nhất của mình!”, Milan vui vẻ hét lên, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, tên họ Trương kia, anh cứ giả vờ đi, xoa bóp lòng bàn chân có thể chữa khỏi căn bệnh thầm kín trong cơ thể hả? Gạt người thôi chứ gì!

Milan cũng đã từng nghe nói tới việc xoa bóp chân để giảm các bệnh thầm kín, nhưng không chỉ là xoa bóp đơn giản mà còn cần kết hợp với châm kim bạc để kích thích các huyệt đạo. Toàn bộ Hoa Hạ cũng không có mấy người có thể làm được, sao tên họ Trương này có thể làm được chứ? Anh ta còn lừa một cô gái đơn thuần như Thanh Hy, để xem tôi vạch trần anh như thế nào!

Milan đã nghĩ đến cách vạch trần Trương Hùng và nói cho Thanh Hy biết bộ mặt thật của anh!

Sau khi đổ nước rửa chân, Trương Hùng bước vào trong phòng khách, vừa chuẩn bị ngồi xuống, gọt táo cho Lâm Thanh Hy.

“Ch... Chồng, anh xoa bóp vai cho Milan được không?”, khi Lâm Thanh Hy phát ra chữ chồng đầu tiên, vẻ mặt cô cực kỳ mất tự nhiên, cũng may Milan không để ý.

“Xoa bóp cho cô ấy sao?” Trương Hùng nhíu mày.
Chương 18: Tên lưu manh

Trương Hùng được mệnh danh là Diêm Vương Sống trong giới Y học thế giới, Hoa Hạ có câu: Diêm Vương bảo người chết vào canh ba thì ai dám để người sống đến canh năm.

Nhưng ở lĩnh vực Y học hàng đầu thế giới, câu nói này được đổi thanh: Satan để người sống đến canh năm, Diêm Vương nào dám canh ba gọi đi?

Anh chính là Diêm Vương Sống trên thế gian này.

Trước đây, bao nhiêu doanh nhân giàu có hàng đầu thế giới, hoàng thân quốc thích và các nhà lãnh đạo quốc gia đều muốn được Trương Hùng chữa trị, nhưng Trương Hùng chưa từng nể mặt ai, chứ đừng nói đến việc sử dụng những kỹ thuật xoa bóp tốn sức nhất và chính thống nhất tùy tiện chữa trị những căn bệnh thầm kín cho người khác.

Milan cảm thấy vui khi nhìn thấy Trương Hùng nhíu mày, quả nhiên người này không hề biết gì về phương pháp chữa trị bằng xoa bóp, đúng là đang lừa gạt Thanh Hy.

“Thanh Hy, nếu Trương Hùng nhà cậu không muốn thì thôi vậy, mình nghĩ chữa bệnh tiềm ẩn trong người bằng cách xoa bóp vốn dĩ đã khó tin”, Milan bày ra bộ dạng tức giận.

Lâm Thanh Hy cảm thấy chạnh lòng, phải chăng cậu ấy đã nhìn ra cái gì rồi? Ôi, nếu là thế thật thì mình mất mặt biết bao! Không được, không được.

“Chồng ơi, anh cũng xoa bóp một chút cho Milan đi, làm theo cách mà anh xoa bóp cho em đấy”, Lâm Thanh Hy nháy mắt ra hiệu cho Trương Hùng.

“Được thôi”, Trương Hùng không thể từ chối lời đề nghị của Lâm Thanh Hy, hay nói cách khác, trong lòng anh sẽ không từ chối yêu cầu của cô gái này, dù có quá đáng đến mức nào, anh cũng có thể chấp nhận được.

Trương Hùng bước đến trước mặt Milan, nhìn cô gái tóc ngắn, mặt mũi xinh đẹp thanh tú: “Cô Milan, cô cảm thấy không thoải mái ở đâu?”

“Ở vai”, Milan vươn tay chỉ vào nơi sau cổ mình cho Trương Hùng.

Trương Hùng gật đầu, bước ra đằng sau Milan, hai tay đặt lên vai Milan xoa bóp, ngay khi tay anh chạm vào vai Milan, Trương Hùng có cảm giác mềm mại!

Sau cảm giác mềm mại là cảm giác đầy đặn, tuy da không căng tròn và sáng bóng như da của Lâm Thanh Hy nhưng lại có một vẻ đẹp khác.

Hai ngón tay Trương Hùng chậm rãi nhẹ nhàng xoa bóp phần lưng của Milan.

Vai và cổ của Milan luôn bị đau nhức do công việc, cô ấy thường đến một số Spa, cũng đã khá quen với các kỹ thuật massage khác nhau.

Giờ cô ấy cảm thấy tay Trương Hùng xoa ấn vào vai và cổ của cô ấy, rõ ràng rất giống những người mát xa thông thường, cũng làm giảm mệt mỏi như thế thôi, chữa trị bệnh tiềm ẩn gì đó thì đúng là nói bừa.

Milan thầm sắp xếp câu cú từ ngữ, vừa định nói thì cảm nhận được một luồng hơi ấm truyền đến từ vai và cổ giống như có một dòng nước ấm chảy qua kinh mạch vai và cổ, cơn đau nhức và sự mệt mỏi ban đầu đã biến mất.

Trước đây bởi vì công việc nên ngày nào Milan cũng cảm thấy như có cả ngọn núi đè nặng lên vai và cổ, lúc này như có người nhấc ngọn núi đó lên khỏi vai và cổ, cảm giác thoải mái không thể tả.

Milan nuốt lại những lời vừa định nói vì cảm giác này, anh ta thế mà thực sự có thể kích thích các huyệt đạo thông qua phương pháp xoa bóp, để làm giảm các căn bệnh tiềm ẩn trong người. Nếu ở trong giới Đông y thì khả năng này có thể gọi là cao thâm đấy.

Lâm Thanh Hy thầm thở phào khi thấy được vẻ thoải mái lộ ra trên gương mặt Milan.

Xem ra Trương Hùng vẫn có chút bản lĩnh, mặc dù xoa bóp cũng chẳng có gì đáng khoe khoang.

Lúc nảy ra ý nghĩ này, Lâm Thanh Hy không hề biết liệu pháp xoa bóp mà cô nghĩ là liệu pháp vật lý hàng đầu trong Đông y.

Tâm trạng của Milan lúc này có thể nói là buồn vui lẫn lộn, điều khiến cô ấy vui mừng là căn bệnh tiềm ẩn trong người quả thực đã thuyên giảm, cả người từ lưng đến vai cổ đều thoải mái hơn rất nhiều, điều đáng lo ngại là Trương Hùng này thực sự có bản lĩnh, muốn vạch trần anh e rằng không phải chuyện dễ dàng.

Hai mắt Milan đảo quanh, một ý nghĩ tuyệt diệu hiện lên trong đầu cô ấy.

Cô ấy không khỏi đắc ý nghĩ, một kẻ lừa gạt như anh ta có thể chuyên đi tìm hiểu vài lĩnh vực nào đó nhưng lại không quá thông thạo mấy lĩnh vực này, chỉ cần anh ta tiêu tốn thời gian nghiên cứu liệu pháp vật lý đỉnh cao chữa trị các bệnh tiềm ẩn bằng cách phương pháp xoa bóp là đủ. Anh ta từng sống ở nước Phiến, có thể lừa được công chúa hoàng thất nên anh ta hiểu về nghi lễ phương Tây và bữa ăn nước Phiến cũng không có gì lạ, nhưng còn về phần hội họa thì sao, anh ta có thực sự hiểu hội họa không? Hay nói cách khác, anh ta có khả năng về hội họa không? Chỉ cần mình tìm một chuyên gia giám định tranh hàng đầu đến thì có thể vạch trần bộ mặt thật của anh ta.

Nghĩ đến đây Milan lại nở nụ cười.

“Thanh Hy à, khả năng xoa bóp của Trương Hùng nhà cậu đúng là giỏi thật đấy. À phải rồi, hai người vẫn chưa kể cho mình nghe hai người quen nhau thế nào, lẽ nào chỉ vì một bức tranh thôi sao?”

“Cậu nhiều chuyện thật đấy”, Lâm Thanh Hy liếc nhìn Milan, cô cũng đang không biết nên kể với Milan chuyện mình quen với Trương Hùng thế nào, bây giờ Trương Hùng đang ở đây, cô cảm thấy xấu hổ khi nói những lời đó.

“Kể mình nghe đi mà”, Milan làm bộ tò mò nói.

“Bảo anh ấy nói cho cậu nghe đi, mình phải đi ngủ rồi”, Lâm Thanh Hy ném phần việc này cho Trương Hùng, còn cô mang dép vào rồi đi lên lầu. Hừ, Trương Hùng lời ngon tiếng ngọt nhiều lắm, vậy thì cứ để anh ấy bịa chuyện đi, ngày mai mình hỏi anh ấy là được.

Nhìn theo bóng lưng của rời đi của Lâm Thanh Hy, Milan nói nhàm chán rồi vươn vai một cái, cô ấy đang mặc một chiếc áo sơ mi bó sát, núi đồi trước ngực vô cùng đầy đặn, lúc vươn vai lại càng khiến cho đồi núi này được phô bày một cách hoàn hảo.

Trương Hùng đứng đằng sau Milan, bóp vai cho cô ấy, ánh mắt vừa lúc có thể nhìn thấy sự hoàn hảo phía trước qua cổ áo.

Milan vươn đôi tay mảnh khảnh hất cổ áo của mình, lẩm bẩm: “Nóng quá”.

Vừa dứt lời, Milan đã đặt tay lên cổ áo của mình, ngón tay nhẹ nhàng chọn chiếc cúc áo đầu tiên bên dưới cổ áo, gần như không cần dùng sức, chiếc cúc áo đã bị dáng người kiêu hãnh của cô ấy làm cho bung ra để lộ làn da trắng như tuyết.

Khóe môi Milan khẽ cong lên, nghĩ đến tên lưu manh đứng ở đằng sau.

Milan thực hiện xong mấy động tác này thì làm như không có gì xảy ra, sờ vào chiếc điện thoại ở bên cạnh, lén bật camera trước muốn chụp lại dáng vẻ Trương Hùng đang nhìn chằm chằm vào mình, nhưng cô ấy lại phát hiện Trương Hùng hoàn toàn không nhìn mình. Không! Anh ta hoàn toàn không chú ý đến mình chút nào, anh ta đang đeo tai nghe, nhắm mắt lại nghe nhạc.

Một cơn giận không tên bỗng xộc lên não, khốn nạn! Bà đây chẳng có chút sức hấp dẫn nào với tên lưu manh anh à?

“Không xoa bóp nữa, không xoa bóp gì nữa hết!”, Milan dùng sức dịch vai ra xa, thở phì phò nói, sau đó mang dép vào rồi tức giận đi lên lầu.

Trương Hùng tháo tai nghe ra, cô gái kỳ quái này làm gì mà tức giận ghê thế. Nhìn một lúc rồi Trương Hùng cũng mặc kệ, ngồi trên ghế sofa, rót cho mình một tách trà, nghe bản nhạc dương cầm mà Yev vừa sáng tác xong đã gửi cho anh, miệng lẩm bẩm nói: “Lúc xuống D lên C vẫn còn có vấn đề, hơn nữa còn có một số chỗ xử lý không cần thiết, thêm vào rất nhiều nốt nhạc vào để hòa âm giai điệu, mặc dù như thế có thể mang đến hiệu quả kinh ngạc cho mọi người ở giai đoạn đầu, nhưng lại làm cho phần sau của bài hát trông quá đơn điệu, haizz”.
Chương 19: Nhìn mặt bắt bệnh

Lúc này tin tức trên tivi vừa chuyển đến kênh âm nhạc, đang phát sóng tin tức mới nhất.

“Nghe nói sau khi soạn lại thành công bản nhạc “La Tam”, nghệ sĩ dương cầm hàng đầu thế giới Yev lại một lần nữa tập trung vào việc sáng tác bài hát mới. Yev từng chia sẻ trong một cuộc phỏng vấn, bài hát mới này sẽ do chính thầy của anh ấy đích thân giám sát và chỉ đạo, hơn nữa thầy của anh ấy chính là người bí ẩn từng chỉ dạy anh ấy cải biên “La Tam”, chúng ta hãy cùng đón chờ tác phẩm mới nhất của Yev nhé”.

Đèn trong phòng khách đã tắt, Trương Hùng mang dép vào rồi đi lên phòng ngủ ở tầng hai, Giang Tịnh đẩy cửa biệt thự bắt đầu công việc bảo vệ vào ban đêm của cô ấy.

Sáng hôm sau, Trương Hùng thức dậy vẫn lau sàn như bình thường.

Lâm Thanh Hy vừa ngáp vừa ra khỏi phòng ngủ, lảo đảo đi vào phòng vệ sinh định rửa mặt, tắm gội.

Lâm Thanh Hy còn chưa bước vào phòng tắm, điện thoại cố định trong nhà đổ chuông, Trương Hùng chạy đến bắt máy, đây là số điện thoại liên lạc nội bộ, chỉ có bố của Lâm Thanh Hy mới có thể gọi vào.

“Alo, bố ạ”, Trương Hùng nói với đầu bên kia.

“Tiểu Trương, mau gọi Thanh Hy dậy đến thăm ông nội với bố”, Lâm Kiến Vũ vội vã nói.

Ở thành phố Ngân Châu, tập đoàn Lâm Thị là một doanh nghiệp cực kỳ có huyền thoại.

Vào những năm tám mươi của thế kỷ trước, người sáng lập tập đoàn Lâm Thị - Lâm Chính Nam đã lãnh đạo các doanh nghiệp địa phương ở Ngân Châu cùng nhau phát triển sang các nơi khác, thậm chí còn tự mình thành lập hiệp hội thương mại Ngân Châu. Trong giai đoạn này, dưới sự lãnh đạo của Lâm Chính Nam, hiệp hội thương mại Ngân Châu đã đầu tư vào rất nhiều lĩnh vực như chứng khoán, bất động sản, điện tử. Vào đầu thế kỷ hai mươi, hiệp hội thương mại Ngân Châu bị buộc giải tán, nhưng các doanh nghiệp lớn đã phát triển mạnh mẽ, mặc dù không còn hiệp hội thương mại Ngân Châu nhưng Lâm Chính Nam là hội trưởng duy nhất trong lòng mọi người.

Mặc dù Lâm Chính Nam đạt được thành công rực rỡ trong sự nghiệp nhưng trong cuộc sống lại không được như ý, vào giai đoạn Lâm Chính Nam đang ở trên đỉnh cao thì vợ ông ấy qua đời trong một vụ tai nạn, để lại cho Lâm Chính Nam một người con trai và ba người con gái, từ đó nhà họ Lâm chỉ có một nhánh chính.

Nhà họ Lâm có một khu nhà ở thành phố Ngân Châu, địa vị của khu nhà này ở thành phố Ngân Châu tương đương với khu nhà ở Kinh Đô, ở thành phố Ngân Châu ai có quyền có thế đều lấy làm vinh hạnh khi bước vào khu nhà.

Căn nhà tọa lạc ở vùng ngoại ô thành phố Ngân Châu, có diện tích hai mươi mốt ngàn mét vuông, trong sân có cây xanh bao quanh, có cả non bộ và nước, lối đi bằng xi măng bằng phẳng ở cổng kéo dài vào trong.

Lúc này một chiếc xe Volkswagen Jetta đang chạy trên con đường bằng xi măng này, cực kỳ bắt mắt.

Giang Tịnh đỗ xe vào bãi đậu xe, trong bãi đỗ xe này toàn là những chiếc xe sang trọng có giá trị lên đến hàng triệu tệ.

Cửa sau mở ra, một bàn chân mang đôi giày cao gót màu đen, kết hợp với chiếc quần âu đen lấp ló, Lâm Thanh Hy mặc một chiếc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo vest nhỏ màu đen bước xuống, mái tóc dài của cô được búi cao lên, đường nét trên khuôn mặt thanh tú và hoàn hảo của cô đầy vẻ lo lắng. Sau khi xuống xe, Lâm Thanh Hy sải bước đi vào trong căn nhà ở trước bãi đậu xe.

Trên chiếc xe ở sau lưng Lâm Thanh Hy không có bóng dáng Trương Hùng.

Lâm Thanh Hy bước ra khỏi bãi đỗ xe, nhìn kiến trúc một tầng trước mắt, rồi đẩy cửa bước vào.

Đồ đạc trong nhà đều được làm bằng gỗ đào, mang hương vị cổ kính, trong không khí còn thoang thoảng hương thơm, trong nhà không có đồ dùng hiện đại, có thể thấy chủ nhân căn nhà này rất thích những thứ của phong cách cổ xưa.

Lúc này trong nhà có không ít người mặc âu phục, nam nữ già trẻ đều có.

Lâm Thanh Hy nhìn mấy người trong nhà, nói: “Bố, cô cả, cô hai, cô út, mọi người đến rồi ạ”.

Trong nhà không chỉ có mấy người thế hệ Lâm Kiến Vũ mà còn có không ít người thế hệ Lâm Thanh Hy.

Chẳng qua nhìn qua nhìn lại thì thế hệ của Lâm Thanh Hy cũng chỉ có một mình cô mang họ Lâm.

“Ông nội thế nào rồi ạ?”, Lâm Thanh Hy nhìn bố mình, lo lắng hỏi.

Lâm Kiến Vũ thở dài, chỉ vào bên trong nói: “Ở trong đấy, con vào xem đi”.

Lâm Thanh Hy gật đầu, vừa định nhấc chân lên bước vào thì nhìn thấy một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi tuổi bước ra từ căn phòng, vẻ mặt đầy hoang mang: “Không ổn rồi, không thấy ông Lâm đâu nữa”.

“Gì cơ?”

Người trong căn phòng đều lộ ra vẻ ngơ ngác.

...

Không biết từ bao giờ công viên ngoại ô thành phố Ngân Châu đã trở thành nơi những người lớn tuổi tập Thái Cực Quyền, hàng ngày từ sáu giờ sáng đến mười một rưỡi trưa, dưới bóng cây trong công viên, trên quảng trường, cạnh tảng đá, đâu đâu cũng thấy bóng dáng của những người cao tuổi.

Trương Hùng mặc chiếc quần ngắn đi dạo trong công viên, mỗi tuần hai ngày, anh sẽ đến công viên để xem người lớn tuổi tập Thái Cực Quyền. Trong từng động tác đầy đặn và mềm mại đó, Trương Hùng như có thể khiến cõi lòng đầy chất chứa của bản thân bình tĩnh trở lại, chỉ trách cuộc sống trước kia quá mức gió tanh mưa máu.

“Chàng trai trẻ, cậu thích Thái Cực Quyền à?”, một giọng nói già nua nhưng lại khá hiền từ vang lên đằng sau Trương Hùng.

Trương Hùng nhìn ra sau, người nói là một ông lão ngồi trên xe lăn, mặc bộ đồ Đường màu đỏ rượu, tóc đã hoa râm nhưng sắc mặt vẫn tốt, khá hồng hào.

“Tôi không thích Thái Cực Quyền”, Trương Hùng lắc đầu: “Nhưng không ảnh hưởng đến việc tôi thích xem, cũng giống như có vài người biết rõ thuốc đắng nhưng vẫn phải uống đấy”.

Nói rồi Trương Hùng nhìn vào đôi chân của ông lão.

Ông lão lộ ra vẻ trầm ngâm, im lặng vài giây rồi bật cười: “Ha ha, chàng trai trẻ, lời này của cậu cũng có hàm ý nhỉ”.

Trương Hùng chớp mắt với ông lão: “Có thể là thế”.

“Ha ha, sao cậu có thể nhìn ra được?”, ông lão vỗ tay vào hai chân mình.

“Nhìn mặt”, Trương Hùng chỉ vào trán của ông lão: “Y thuật Hoa Hạ đã được lưu truyền lại hàng ngàn năm, có thể dùng dây để bắt mạch, cũng có thể nhìn mặt để bắt mạch. Ở Hoa Hạ có câu: một sợi tóc có thể ảnh hưởng đến cả cơ thể, cũng có thể ứng dụng trong y học”.

Trương Hùng nhìn cả người ông lão rồi nói tiếp: “Gương mặt của ông căng bóng, hồng hào, khí huyết dồi dào, kinh mạch ổn định, tóc mỏng nhưng mượt chứng tỏ sức khỏe ông rất tốt. Ông một mình đến đây bằng xe lăn, cánh tay chắc chắn rất có sức, kinh mạch không bị tổn hại, lưng thẳng tắp, sao hai chân lại không đi được? Nếu là gãy xương hoặc bại liệt, khí huyết của ông không thể dồi dào, cũng sẽ không thể ngồi thẳng người như vậy được”.

“Hay lắm”, mặt ông lão nở nụ cười, vỗ tay cho Trương Hùng: “Chàng trai, cậu học y à?”

Trương Hùng lắc đầu: “Không phải”.

“Tôi nghĩ cũng không phải”, ông lão nở nụ cười, hỏi Trương Hùng: “Cậu có ngại đẩy tôi đi dạo chút không?”

“Ngại chứ”, Trương Hùng không cần nghĩ đã đáp: “Tôi còn có việc phải làm nhưng có một chuyện tôi phải nói với ông”.

“Cậu cứ việc nói”, ông lão làm ra vẻ nghiêng tai lắng nghe.

“Mặc dù tay chân ông vẫn ổn định nhưng ngày tháng không dài, vết thương tim mạch không thể chữa khỏi bằng thuốc, cơn đau ngực mỗi đêm trở nên tệ hơn, phải tìm người điều trị càng sớm càng tốt”, Trương Hùng vỗ vai ông lão.

Ánh mắt ông lão hiện lên tia sáng: “Người anh em lợi hại thật, một người bạn cũ của tôi cũng nói với tôi như thế nhưng ông bạn cũ của tôi đã ra đi vào ba năm trước, ông ấy nói với tôi nếu có người có thể nhìn ra được bệnh tật trong người tôi thì có khả năng cứu sống tôi”.

“Bạn cũ của ông cũng rất giỏi, có thể nói được mấy lời này, để tôi nghĩ xem”, ánh mắt Trương Hùng hiện lên vẻ trầm tư: “Đã chết vào ba năm trước, có phải tên là Tùng Đan không?”
Chương 20: Tranh giành gia sản

Ông lão vừa nghe thấy từ này thì cả người run rẩy vì kích động: “Cậu bạn, cậu quen biết với bạn cũ của tôi sao?”

“Cũng không được coi là quen biết, ông ấy từng học dưới trướng tôi ba ngày”.

“Tôi biết cậu là ai rồi!”, cặp mắt của ông lão nhìn chằm chằm Trương Hùng: “Mặc dù bạn cũ không kể chi tiết với tôi, nhưng ông ấy có nói, ông ấy từng được dạy bảo ba ngày bởi thần y có danh xưng là Diêm Vương Sống trong lĩnh vực y học thế giới, ông ấy cũng lấy đó làm vinh dự! Không ngờ rằng hôm nay tôi may mắn được gặp Diêm Vương Sống trong truyền thuyết!”

“Lần đầu gặp mặt cũng không tính là may mắn”, sắc mặt Trương Hùng vẫn như thường, trong lời nói đầy tự tin và kiêu ngạo: “Nếu ông có thể gặp tôi lần thứ hai mới gọi là may mắn”.

“Tôi hiểu!”, ông lão gật đầu: “Diêm Vương Sống cứu người, không thu tiền, không nhận đồ, chỉ tuỳ duyên, nếu có thể gặp lần nữa, cậu sẽ ra tay cứu tôi chứ?”

“Cũng có thể, ha ha ha”, Trương Hùng vỗ vai ông lão, sau đó để lại bóng lưng cho ông lão: “Chúng ta gặp mặt lần này cũng coi là có duyên, nhưng có thể gặp lần nữa hay không thì cũng không nói trước được”.

Giọng nói của Trương Hùng trong tai ông lão dần nhỏ đi, ông lão nhìn chằm chằm bóng lưng của Trương Hùng, cho đến khi Trương Hùng hoàn toàn biến mất, ông ấy thở dài. Ông ấy không nghi ngờ lời nói của Trương Hùng, bạn cũ của ông ấy từng nói, trên đời này người có thể dùng mắt thường nhìn ra bệnh trong người ông ấy, chỉ có vài người.

“Không ngờ, không ngờ rằng Diêm Vương Sống lại trẻ tuổi như vậy!”, ông lão cảm thán, thoáng suy nghĩ về người trẻ tuổi kia, lại nhớ tới con cháu nhà mình, chỉ có cháu gái Thanh Hy còn có chút bản lĩnh, đám con cháu còn lại chỉ biết ăn chơi trác táng, nhòm ngó tài sản của ông ấy.

“Ông nội! Quả nhiên là ông ở đây!”, một giọng nữ trong trẻo vang lên sau lưng ông lão.

“Bố, sao bố lại tới đây?”, khuôn mặt Lâm Kiến Vũ đầy vẻ trách móc bước tới sau lưng ông lão.

“Ra ngoài ngắm cảnh thôi”, ông lão quay đầu, nhìn con trai và cháu gái chạy tới, trên mặt tỏ vẻ vui mừng: “Thanh Hy, bao giờ mới chịu dẫn theo người chồng tên Trương Hùng của cháu đến cho ông nội xem thử?”

“Có dịp sẽ dẫn đến ạ”, Lâm Thanh Hy vuốt tóc mái trước trán, trả lời qua loa.

Đưa Trương Hùng tới gặp ông nội ư? Ít nhất phải chờ Trương Hùng có chút tiền đồ, cho dù có chút bản lĩnh và tham vọng cũng được, nhưng giờ anh chỉ là một đống bùn nát, không đỡ nổi tường.

Lâm Thanh Hy đưa Lâm Chính Nam trở về nhà họ Lâm, thấy Lâm Chính Nam, trên mặt mấy người cô và anh chị em họ của Lâm Thanh Hy cũng đầy vẻ nghiêm túc dè dặt. Địa vị của ông lão trong nhà là cao nhất. Đừng nhìn bọn họ bây giờ đi toàn xe sang mà lầm, nếu Lâm Chính Nam không vui, sẽ lập tức khiến bọn họ từ một người giàu trở thành người hết sức bình thường.

“Ông ngoại, ông đi đâu vậy, khiến mọi người lo muốn chết”, anh họ của Lâm Thanh Hy vừa nhìn thấy Lâm Chính Nam đã lập tức nhào tới, hắn là con trai của cô cả, cũng là cháu ngoại lớn nhất nhà họ Lâm, tên là Vương Vĩ.

Thấy Vương Vĩ nôn nóng tiến lên lấy lòng, một anh họ khác của Lâm Thanh Hy cũng không cam lòng yếu thế nhào tới: “Ông nội, lần sau ông muốn đi đâu thì gọi cho cháu trai, cháu trai sẽ đưa ông đi, cũng tiện cho ông hơn”.

“Cháu trai ư?” cô cả của Lâm Thanh Hy nghe vậy, nghi ngờ hỏi, liếc nhìn đứa cháu ngoại này bằng ánh mắt ngờ vực khó hiểu.

“Bố, Xuyên Nhi mới đổi họ, sau này không còn họ Tống nữa, mà nó theo họ Lâm với bố, giờ nó chính là cháu trai ruột của bố!” khuôn mặt cô hai của Lâm Thanh Hy đầy vẻ phấn khích nói với Lâm Chính Nam.

“Cùng họ với bố ư?” Lâm Chính Nam ngạc nhiên hỏi, sau đó khuôn mặt tỏ vẻ vui mừng, xoa đầu Lâm Xuyên vừa mới đổi tên: “Được! Được!”

Ánh mắt Lâm Xuyên lộ rõ vẻ vui mừng khôn xiết khi đạt được mục đích, còn Vương Vĩ lại căm ghét liếc xéo Lâm Xuyên, sắc mặt hơi khó coi.

Mẹ của Vương Vĩ không chút che giấu, tỏ vẻ châm chọc, nói đểu: “Có một số người, suốt ngày chỉ nghĩ về những thứ vô dụng”.

Nghe thấy lời nói giễu cợt của chị cả, mẹ Lâm Xuyên không nói gì, chỉ bày ra vẻ mặt đắc ý chứng minh lần này bà ta chiếm ưu thế hơn.

Lâm Thanh Hy nhìn hai người anh họ của mình, trong lòng nguội lạnh, đây chính là nhà họ Lâm! Ở trong mắt người ngoài họ là một gia đình giàu có! Trên thực tế, chỉ là một đám người âm thầm tranh đấu, chỉ biết tranh giành gia sản!

Sau khi Lâm Thanh Hy tiếp nhận tập đoàn Lâm Thị, hai anh họ này được sắp xếp vào làm công việc nhàn hạ trong công ty, suốt ngày ngồi chơi xơi nước thì đã đành, còn thường xuyên có khiếu nại từ những nhân viên nữ trong công ty, nếu không phải Lâm Kiến Vũ ngăn cản, thì Lâm Thanh Hy đã sớm sa thải hai người này.

Bây giờ thấy hành vi của Vương Vĩ và Lâm Xuyên, trong lòng Lâm Thanh Hy chỉ càng thêm chán ghét.

Ngược lại con gái của cô út là em họ Từ Uyển vẫn luôn đứng một chỗ, không hề giống như hai anh họ nóng lòng biểu hiện.

“Được rồi, mọi người ngồi xuống đi, hôm nay ông gọi mọi người tới là có chuyện muốn nói”, Lâm Chính Nam vẫy tay với đám con cháu trong phòng.

Nghe thấy Lâm Chính Nam có chuyện muốn tuyên bố, vẻ mặt của những người trong nhà cũng trở nên căng thẳng, nhất là Vương Vĩ và Lâm Xuyên, bọn họ biết, hôm nay, Lâm Chính Nam rất có thể sẽ tuyên bố việc phân chia gia sản.

...

Sau khi rời khỏi công viên, Trương Hùng tới viện mô côi một vòng, thăm bọn trẻ và bảo với Viện trưởng Thôi đừng lo lắng về chuyện của viện mồ côi nữa, sau đó anh đi thẳng về nhà.

Vừa về tới khuôn viên biệt thự, còn chưa đi vào sân, Trương Hùng đã nghe thấy tiếng cãi vã rất lớn phát ra từ trong nhà, đó đều là những giọng nói mà Trương Hùng chưa từng nghe thấy.

Giang Tịnh đứng ở trong vườn, sau khi nhìn thấy Trương Hùng, mặt Giang Tịnh đầy vẻ bất lực, chỉ nhìn anh mỉm cười.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”, Trương Hùng đẩy cửa ra, hỏi.

Giang Tịnh trả lời: “Chuyện nhà họ Lâm”.

“Chuyện nhà ư?”, Trương Hùng liếc nhìn trong nhà với vẻ mặt khó hiểu, thông qua cửa sổ sát đất, Trương Hùng nhìn thấy trong nhà ngoài Lâm Thanh Hy và Lâm Kiến Vũ, còn có ba người phụ nữ trung niên và hai nam một nữ trạc tuổi anh.

Trương Hùng đẩy cửa nhà bước vào, khoảnh khắc anh mở cửa, ánh mắt của mọi người trong phòng đều tập trung lên người anh.

Trương Hùng có thể nhìn ra ánh mắt hai người đàn ông trạc tuổi anh đầy vẻ khinh thường. Anh vừa bước vào cửa, họ đã nhìn anh một lượt từ đầu đến chân, còn ánh mắt của ba người phụ nữ trung niên lại đầy vẻ mỉa mai.

“Tôi nói này, đây là chuyện gia đình, tại sao lại có người ngoài vào thế kia? Có hiểu quy củ không hả?”, giọng điệu của cô cả hết sức bất mãn.

“Chị cả, Tiểu Trương cũng là người nhà chúng ta, sao lại nói là người ngoài”, Lâm Kiến Vũ bật cười ha ha, tiếp lời chị cả, đồng thời đi về phía Trương Hùng, vỗ vào bả vai anh rồi nói: “Tới đây, Tiểu Trương, giới thiệu với con, đây là cô cả, đây là cô hai, đây là cô út của Thanh Hy. Vương Vĩ và Lâm Xuyên là anh họ của con, đây là em gái họ Từ Uyển”.

Lâm Kiến Vũ giới thiệu một lượt người trong nhà cho Trương Hùng, Trương Hùng cũng theo sau chào hỏi, ngoại trừ Từ Uyển đáp lại Trương Hùng một tiếng anh rể, những người còn lại đều không thèm để mắt đến anh.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom