• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Điềm Nhập Tâm Phi (2 Viewers)

  • Chương 7+8

Chương 7:





Lý Thu Mạn bị những lời này của Nguyễn Hân nói đến vặn vẹo khuôn mặt, Vương Lê thấy sắc mặt Lý Thu Mạn âm trầm, ánh mắt càng thêm sắc nhọn, chạy nhanh túm lấy cánh tay Nguyễn Hân dùng lực mạnh mẽ kéo cô đi.





Cô thật là phục chị Hân Hân này mở miệng, tức chết người không đền mạng.





Nguyễn Hân vừa đi, người trong phòng hội nghị nháy mắt rời đi hơn phân nửa, sắc mặt Lý Thu Mạn âm trầm, ai cũng không muốn để cho cô ta nổi nóng, chỉ có thực tập sinh dưới trướng Trương Linh đi qua tâng bốc cô ta.





“Chị Thu Mạn, chị cũng quá lợi hại rồi, thế nhưng lại quen biết Nguyễn Thư Nhã, em nghe bạn bè quản lý công ty bên Đạt Hành nói, Nguyễn Thư Nhã ở công ty đãi ngộ rất cao, đến tiểu hoa Mục Phù trong công ty ở trước mặt cô ta đều phải nhượng bộ ba phần, kịch bản tốt đều do cô ta trước chọn, hiển nhiên chính là con gái ruột của Đạt Hành.”





Ba chữ con gái ruột này ý vị thâm trường, Lý Thu Mạn nghĩ đến hai ngày trước khi cùng Nguyễn Thư Nhã nói chuyện phiếm, Nguyễn Thư Nhã không cẩn thận hô hai chữ ba ba, tuy rằng cô ta lúc ấy lập tức sửa miệng, nhưng Lý Thu Mạn vẫn có thể xác định là chính mình không có nghe lầm, lúc ấy khi Nguyễn Thư Nhã nhắc tới chủ tịch Nguyễn, chính là gọi ba ba.





Tất cả mọi người đều biết, chủ tịch tập đoàn Đạt Hành chỉ có một cô con gái, tuy rằng chưa bao giờ lộ mặt ở trước công chúng, thần thần bí bí, nhưng năm đó lúc cô sinh ra truyền thông từng đưa tin bốn phía tập đoàn Đạt Hành mừng thiên kim, Lý Thu Mạn ngầm tra qua, Nguyễn Thư Nhã cùng con gái chủ tịch Đạt Hành là cùng năm sinh ra, hơn nữa buổi tiệc tối từ thiện thời trang đêm đó chồng của con gái chủ tịch tập đoàn Đạt Hành Phó Tư Nghiên đột nhiên xuất hiện ở hiện trường, cô ta còn tận mắt nhìn thấy Nguyễn Thư Nhã đi qua chỗ anh nói chuyện mấy câu, tuy rằng không nghe thấy là nói cái gì, nhưng mấy điểm này kết hợp lại, cô ta dường như có thể khẳng định, Nguyễn Thư Nhã chính là con gái duy nhất của chủ tịch tập đoàn Đạt Hành Nguyễn Đức Nghiệp, người thừa kế tập đoàn Đạt Hành.





Công chúa tập đoàn che giấu tung tích ẩn trong giới giải trí, muốn làm gương mặt trang bìa của tạp chí còn không phải là chuyện đơn giản sao, vì muốn cùng cô ta đoạt tạp chí mới, đến Nguyễn Thư Nhã đều không đặt ở trong mắt, đến lúc đó đắc tội với Nguyễn Thư Nhã, cho dù là Hứa Lam che chở cho cô, cô cũng phải cút đi.





Nghĩ đến đây, lòng dạ Lý Thu Mạn thuận hơn nhiều, cô ta thậm chí đã thấy được kết cục của Nguyễn Hân bị đuổi ra khỏi Li Vi, khóe miệng nhếch lên cười lạnh, “Có thiên phú thì thế nào, thật cho rằng giới thời trang tốt đẹp như vậy sao, không biết trời cao đất dày, sớm muộn gì ngã lộn nhào không đứng dạy nổi.”





Khi cô ta nói những lời này mặt mày đều có vẻ âm lãnh, Trương Linh sửng sốt một chút, sợ tới mức không dám nói lời nào.





Thương trường cạnh tranh chức vụ là chuyện bình thường, cho dù là tranh đoạt tài nguyên không thích hợp, cũng không cần phải trù ẻo người khác như vậy đi.





“Cô đi hỏi thăm một chút Nguyễn Thư Nhã thích gì, buổi chiều tôi muốn đi một chuyến đến công ty quản lý bên kia.”





Cô ta cùng Nguyễn Thư Nhã còn không tính là quen thuộc, tuy rằng trước kia Nguyễn Thư Nhã có ý là muốn cùng cô ta hợp tác, nhưng bây giờ cô ta vẫn là không yên tâm, phải gặp mặt xác nhận rõ miễn cho Nguyễn Thư Nhã thay đổi, thuận tiện nhắc lại chuyện Nguyễn Hân lấy cô ta cùng Mục Phù đem ra so sánh.





Trong văn phòng, Vương Lê ngồi ở đối diện Nguyễn Hân, vò đầu bứt tai đến sắp điên rồi.





“Chị Hân Hân, chị vừa rồi nói lời ác ý với Lý Thu Mạn làm gì chứ, cô ta đã nói cô ta muốn mời Nguyễn Thư Nhã a.”





Ánh mắt Nguyễn Hân nhìn chằm chằm màn hình máy tính, ngón trỏ tay phải còn đặt ở trên con chuột không ngừng nháy, không phản ứng với cô.





Vương Lê cúi người thò lại gần, dán lên tai Nguyễn Hân nhẹ giọng nói: “Nguyễn Thư Nhã a, chị Hân Hân, tài nguyên của cô ta nổi tiếng là tốt, công ty quản lý bên kia căn bản bồi dưỡng cô ta, hơn nữa chị biết chỗ dựa sau lưng cô ta là ai không?”





Khi cô nói chuyện khí thở ra đều phun tới trên tai Nguyễn hân, Nguyễn Hân có chút ngứa, ghế dựa hướng bên cạnh xê dịch, nói cho có lệ: “Ai?”





“Tập đoàn Đạt Hành cùng tập đoàn Thành Nguyên.”





Nguyễn Hân rốt cuộc ngẩng đầu, Vương Lê quét mắt trái phải, thấy bên cạnh cũng không có người, tiếp tục nói: “Em nghe nói Nguyễn Thư Nhã, khả năng chính là trưởng công chúa của tập đoàn Đạt Hành chúng ta.”





Nguyễn Hân nhàn nhạt nói: “Em nghe ai nói?”





“Rất nhiều người đều nói như vậy.”





“Người khôn ngoan không nghe lời đồn.”





“Nhưng cô ta cùng chủ tịch Nguyễn đều họ Nguyễn, hơn nữa cô ta còn là nghệ sĩ của Đạt Hành.”





Nguyễn Hân nâng má, “Họ Nguyễn, đi làm ở Đạt Hành chính là con gái của chủ tịch Nguyễn sao? Tôi đây cũng họ Nguyễn, cũng là nhân viên của Đạt Hành, nói như vậy tôi cũng là con gái của chủ tịch Nguyễn à.”





Vương Lê: “……”





Cô thế nhưng không lời gì để nói.





“Chị Hân Hân, em nói cho chị bí mật này chị đừng nói ra ngoài, em có một người bạn quen biết một người trợ lý bên cạnh Nguyễn Thư Nhã, cô ấy nghe trợ lý của Nguyễn Thư Nhã nói, có một lần Nguyễn Thư Nhã bảo trợ lý đưa cô ta về nhà của ba mẹ, nhà cô ta ở khu người giàu có ở Đông Thành, Dụ Long trang viên, nhà ở nơi đó một căn lên tới 10 tỉ, là nhà đắt nhất ở Nam Thành, có thể ở nơi đó đều là phú hào trong phú hào, hơn nữa nghe người trợ lý kia nói, Nguyễn Thư Nhã thói quen sinh hoạt bình thường thực tinh xảo, vừa nhìn liền biết chính thiên kim hào môn được sống trong nhung lụa từ nhỏ.”





Nói tới đây, Vương Lê dừng lại thấy Nguyễn Hân rã rời bộ dạng không hứng thú đang nghe, quơ quơ cánh tay cô, “Chị, em thấy nếu không được bản đặc biệt cuối năm thì vẫn là thôi đi, gánh kế hoạch đoàn đội tạp chí mới chưa chắc đã là chuyện tốt, chủ biên Hứa ở trên vị trí này cũng làm rất nhiều năm rồi, sớm muộn gì cũng sẽ thăng chức, đến lúc đó tạp chí Li Vi khẳng định phải có người tiếp nhận, dù sao đây cũng là tạp chí đã mười lăm năm, so với việc đi tranh một cái tạp chí còn chưa bắt đầu, không bằng chờ vị trí chủ biên tạp chí Li Vi, hà tất vì cùng Lý Thu Mạn tranh đấu, đắc tội với những người không thể đắc tội.”





Vương Lê lo lắng sốt ruột nhìn Nguyễn Hân, thập phần lo âu.





Nguyễn Hân buồn cười, ngoắc ngón tay về phía cô.





“Tôi cũng cùng em nói một cái bí mật em đừng nói ra ngoài.”





Vương Lê đi lên, tò mò hỏi, “Cái gì?”





Nguyễn Hân nói: “Kỳ thật tôi chính là người thừa kế tập đoàn Đạt Hành, cho nên em yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không bởi vì chuyện này mà đắc tội phải người nào không thể trêu vào.”





Vương Lê: “……” Em tin chị cái quỷ.





Vương Lê: “Chị Hân Hân, chúng ta đừng nói chuyện cười được không? Việc này thật sự không phải đùa giỡn, nếu là đắc tội với Nguyễn gia, đừng nói là Đạt Hành, chỉ sợ là toàn bộ Nam Thành đều không chỗ cho chúng ta dừng chân, em thật ra không sao cả, dù sao em vốn dĩ chính là gà mờ, không làm này được thì về nhà bán trà sữa ở tiểu khu, nhưng chị không giống, năng lực công việc của chị mạnh, trời sinh chính là để ăn bát cơm này, lại thêm vài năm nữa thành tựu khẳng định sẽ không thua kém chủ biên Hứa, nếu như chị bị người ta phong sát ở trong giới, vậy thì thật quá đáng tiếc.”





Nguyễn Hân cười nói: “Bán trà sữa cũng khá tốt nha, trước kia tôi vẫn luôn nghĩ muốn mở một tiệm trà sữa, hai chúng ta có thể cùng nhau a.”





Vương Lê mặt đều đen lại, gằn từng chữ một nói: “Chị Hân Hân, em đang nói với chị việc rất nghiêm túc.”





“Được.” Nụ cười trên mặt Nguyễn Hân phai nhạt chút, “Đừng suy đoán lung tung những chuyện không ảnh hưởng, cứ xem tạp chí đặc biệt cuối năm như một nhiệm vụ bình thường, chủ biên đem công việc phân xuống dưới, chúng ta chỉ cần toàn lực ứng phó đi làm là được rồi.”





Vương Lê thở dài, ở dưới trướng Nguyễn Hân làm thực tập sinh mấy tháng, cô cũng biết Nguyễn Hân ngày thường nói chuyện nhẹ giọng nói nhỏ, cười tủm tỉm, kỳ thật tính cách đặc biệt cứng rắn, chỉ cần là chuyện đã quyết định, sẽ không dễ dàng nhận thua.





Tuy rằng cô vẫn là không tán đồng Nguyễn Hân đắc tội Nguyễn Thư Nhã, nhưng thấy Nguyễn Hân kiên định như vậy, cô lại có chút tin tưởng cảm thấy lần này mặc dù Lý Thu Mạn đề xuất Nguyễn Thư nhã, cũng vẫn là không thắng được Nguyễn Hân.





“Bây giờ chúng ta phải làm cái gì?”





Nguyễn Hân gõ gõ màn hình máy tính, vương Lê đứng lên vòng đến phía sau chỗ ngồi Nguyễn Hân, thấy rõ ràng màn hình trang web trên máy tính của Nguyễn Hân, niềm tin mới vừa hình thành lại lạnh đi một nửa.





Nguyễn Hân hiện tại tìm xem ngôi sao nổi tiếng trong nước có những ai.





Vừa nãy trong phòng hội nghị khi cô ấy nghiêm túc nói trong lòng cô ấy cũng có người thích hợp lựa chọn rồi, cô còn tưởng rằng trong lòng cô ấy đại khái đã có, chỉ là không nghĩ sớm như vậy đã đem át chủ bài đưa ra tới thôi, hợp lại cô ấy thực sự chỉ là vì cùng Lý Thu Mạn phân cao thấp, cố ý nói vậy để che giấu mọi người.





Cô dọn cái ghế dựa ngồi ở cạnh Nguyễn hân cùng nhau xem.





Giới giải trí nữ minh tinh tuy rằng nhiều, nhưng những người bước trên con đường chân chính thì chẳng được bao nhiêu, liếc mắt một cái nhìn qua, trong lòng không sai biệt lắm liền có chút thất vọng.





“Chị Hân Hân, mấy người này tuy rằng đều nổi tiếng hơn so với Nguyễn Thư Nhã, nhưng trước mắt đều vượt quá tạp chí của chúng ta, hơn nữa Nguyễn Thư Nhã cũng xem như nghệ sĩ của chúng ta, tổng biên hiện tại trên cơ bản đã điều động nội bộ cô ta, chúng ta nếu muốn thắng, trừ phi mờ được thiên vương siêu sao, trên bìa mặt tạp chí có thể lên hot search đỉnh lưu, chỉ có như vậy mới có thể làm tổng biên không dùng Nguyễn Thư Nhã lấy cớ không tìm thấy.”





Vương Lê càng nói càng cảm thấy lần này cạnh tranh không có gì hy vọng, cuối tuần phải chọn được người, thời gian ngắn như vậy đi đâu mời thiên vương siêu sao.





Nguyễn Hân mày một cau lại, “Cho em một giây nói ra một cái tên thiên vương siêu sao trong giới giải trí.”





“Hàn Nhậm Bân.”





Hàn Nhậm Bân, cấp thiên hoàng siêu sao trong nước, điện ảnh ca hát đều rất phát triển, giải thưởng của anh ta ở trong giới âm nhạc cùng phim ảnh thu hoạch được đủ để cho anh ta xây dựng kim tự tháp, có thể nói là thần thoại của giới giải trí, fan mê ca nhạc điện ảnh vô số, tuổi trẻ thành danh, trải qua nhiều chuyện, bây giờ còn chưa đến ba mươi tuổi, hoàn toàn xứng đáng là đỉnh lưu.





Vương Lê nói xong, nhìn con ngươi của Nguyễn Hân, không thể tưởng tượng nói: “Không phải là chị muốn đi mời anh ta đấy chứ?”





Nguyễn Hân cong khóe mắt, không tỏ ý kiến.





Vương Lê che lại thái dương, cứu mạng a, chị Hân Hân điên rồi.





“Như thế nào? Em cảm thấy mời anh ta cũng không đấu lại Nguyễn Thư Nhã?”





Vương Lê nói: “Nguyễn Thư Nhã kia ở trước mặt Hàn Nhậm Bân tính là cái cặn bã a, nếu tổng biên ở giữa hai người bọn họ lựa chọn Nguyễn Thư Nhã, vị trí tổng biên này cũng làm đến đây thôi, nước miếng của fan Hàn Nhậm Bân đều có thể đem dìm đến chết đuối chủ biên.”





Nguyễn Hân dựa lưng vào ghế, “Vậy không phải là được rồi sao.”





“Được cái gì mà được, đây là trọng điểm sao? Trọng điểm là chúng ta làm sao có thể mời được Hàn Nhậm Bân đến.”





“Còn chưa có mời sao em biết là không mời được?”





Vương Lê ngữ khí kích động nói: “Người toàn thế giới đều biết, Hàn Nhậm Bân năm trước tuyên bố trong buổi biểu diễn lưu động thế giới nói là muốn ra nước ngoài bồi dưỡng, ngày về không nói, sau đó liền mai danh ẩn tích, lại không xuất hiện qua ở trước mặt công chúng, nghe nói đến người đại diện của anh ta đều tìm không ra anh ta, chúng ta đi đâu mời anh ta.”





Nguyễn Hân bình tĩnh nói: “Thử một chút xem đi.”





“……”





Từ khi Nguyễn Hân nói phải thử một chút mới biết được , Vương Lê liền từ bỏ khuyên can Nguyễn Hân, bởi vì Nguyễn Hân muốn tìm đường sống cho cô, lượng công việc nặng nề thành công làm cho cô ngậm miệng.





Nguyễn Hân cả ngày đều đang làm tốt công việc lên kế hoạch nguyên bản, muốn để giành thời gian mấy ngày sau tìm cách mời Hàn Nhậm Bân, làm việc mãi cho đến khi tan tầm cô vẫn chưa biết.





Thẳng đến khi Hạ Y Đồng gửi tin nhắn tới, cô mới ý thức được tan tầm đã một giờ.





Hạ Y Đồng: 【 Ăn cơm tối chưa? 】





Nguyễn Hân: 【 Chưa, đang tăng ca. 】





Hạ Y Đồng: 【 Công việc của cậu bận như vậy sao? 】





Nguyễn Hân: 【 Cũng không phải rất bận, chỉ là có chút việc, bây giờ cậu rảnh không? Gặp mặt nói chuyện. 】





Hạ Y Đồng: 【 Được, chúng ta cùng đi ăn lẩu đi. 】





Hai người ăn ý với nhau, hai mươi phút sau, một tiệm lẩu ở trung tâm thành phố, Hạ Y Đồng cùng Nguyễn Hân mặt đối mặt ngồi sau khi nghe Nguyễn Hân đem sự việc ngày hôm nay nói xong liền cảm xúc dâng trào nhục mạ Nguyễn Thư Nhã thay Nguyễn Hân bênh vực kẻ yếu.





“Đóa bạch liên hoa này thật là bỉ ổi không có giới hạn, biết rõ cậu không thích cô ta còn tìm đủ mọi cách làm loạn dưới mí mắt của cậu, cô ta đây là có lòng muốn chọc tức cậu, còn cố làm công ty cậu hiểu lầm làm cho người ta cảm thấy cô ta là Nguyễn gia đại tiểu thư, phi, bộ mặt trà xanh kia của cô ta, cô ta xứng sao.”





“Mình thấy không bằng cậu trực tiếp công khai thân phận của cậu đi, miễn cho bạch liên hoa kia ở bên ngoài lợi dụng thân phận của cậu giả danh lừa bịp.”





Nguyễn Hân lắc đầu, “Không được, mình còn đang chiến tranh lạnh với ba của mình đây, bây giờ công khai mình là con gái của ông không phải là vả mặt chính mình sao?”





“Đây cũng không thể cứ để như vậy cho cô ta ở dưới mí mắt cậu làm cậu ghê tởm đi, cậu định làm thế nào bây giờ?”





Nguyễn Hân: “Mình định mời Hàn Nhậm Bân năm ngoái làm đặc san cuối năm.”





“Khụ.” Hạ Y Đồng trực tiếp phun ra mộ ngụm nước, sặc đến ho khan.





Nguyễn Hân vội vàng lấy mổt tờ giấy đưa đến sát miệng cô.





“Cậu làm sao vậy? Làm sao lại kích động như vậy?”





Nguyễn Hân kinh ngạc nhìn Hạ Y Đồng.





Hạ Y Đồng lau khô miệng, thân thể không tự giác ngồi thẳng, ánh mắt hơi lóe, “Không có gì, có chút ngoài ý muốn, cậu như thế nào lại nghĩ đến mời anh ta? Anh ta hẳn là không dễ mời đi, mình nghe nói anh ta ra nước ngoài rèn luyện, người cũng không ở trong nước, cậu muốn tìm anh ta như thế nào?”





Nguyễn Hân dơ lên di động quơ quơ, cười nói: “Bởi vì trong số minh tinh mình có thể nghĩ đến, anh ta nổi tiếng nhất, hơn nữa vừa vặn anh ta cùng Phó Tư Nghiên quan hệ không tồi, thời điểm mình cùng Phó Tư Nghiên kết hôn anh ta là phù rể.”





Vừa dứt lời, di động đã bị Hạ Y Đồng đoạt lấy, giữ chặt trong tay như ôm được kho báu, “Có quan hệ như thế này sao không nói sớm, vậy cậu khẳng định có phương thức liên hệ cũ với anh ta, trực tiếp gửi tin nhắn cho anh ta.”





Cô cúi đầu mở ra di động của Nguyễn Hân ra, ấn mở giao diện người liên hệ WeChat, hỏi: “WeChat của Hàn Nhậm Bân là cái nào, cậu ghi chú anh ta thế nào?”





“Cái này sao.” Nguyễn Hân xấu hổ cười, “Lúc ấy Phó Tư Nghiên đem mình kéo đến một cái nhóm, Hàn Nhậm Bân giống như từng thêm mình thành bạn tốt, nhưng mình cùng Phó Tư Nghiên không thân, lúc ấy nghĩ không cần thiết cùng bạn bè của anh có liên hệ gì, liền không đồng ý thêm anh ta.”





Hạ Y Đồng: “……”





Chương 8:





“Cho nên nói bây giờ cậu không có phương thức liên lạc với Hàn Nhậm Bân?”





Hạ Y Đồng lướt điện thoại Nguyễn Hân, quả nhiên không tìm được Hàn Nhậm Bân ở phần người liên hệ, ngẩng đầu, vẻ mặt oán hận nhìn cô.





Nguyễn Hân gật gật đầu, việc này mà nói tiếp cũng rất ngượng ngùng, bởi vì cô cùng Phó Tư Nghiên là thương nghiệp liên hôn, trước khi kết hôn gặp mặt một lần liền đem việc kết hôn này xác định, dường như đều có điểm sợ đối phương đổi ý sẽ không tìm được đối tượng thích hợp hơn, muốn đem đối phương ôm chặt lại, ngày cưới quyết định cũng rất vội vã, tiệc cưới cũng dựa theo ý của Nguyễn Hân mà làm, không có tổ chức lớn.





Lúc đó cô cùng Phó Tư Nghiên bàn bạc chính là muốn chỉ cử hành một bữa tiệc gia đình nhỏ đơn giản, lấy giấy chứng nhận, người của hai nhà ngồi cùng nhau ăn bữa cơm là được, đúng lúc Hạ Y Đồng ở bên ngoài đóng phim, cô liền không mời phù dâu, không nghĩ tới trước hôn lễ bị Phó Tư Nghiên kéo vào một hội tên là【 nhóm hỗ trợ tình yêu đích thực 】, đi vào mới biết được người có mặt trong nhóm đều là bạn bè của Phó Tư Nghiên, anh còn mời mấy người bạn làm phù rể.





Bạn bè của Phó Tư Nghiên cơ bản đều là lão đại trong giới thương nghiệp, tên Nguyễn Hân nhìn đều rất quen mắt, chỉ là chưa tiếp xúc quá lâu, một đám lão đại đã gọi cô là chị dâu em dâu, còn có người gọi cô là dì nhỏ, rất là thân thiện, Nguyễn Hân một chỉ là một thiếu nữ, bị gọi như vậy da mặt đều đỏ lên.





Cũng không biết là ai mở đầu, bảo cô có việc gì thì cứ tìm bọn họ, nếu là ai không có mắt dám ức hiếp cô, tùy tiện gọi một người anh em đều có thể giết chết đối phương.





Một đám tinh anh tây trang giày da, khi nói chuyện phiếm với nhau lại bá đạo giống như thổ phỉ, chỉ nhìn nội dung nói chuyện phiếm mà không nhìn mặt những người đó, Nguyễn Hân suýt nữa cho rằng chính mình đã lạc vào hang ổ của thổ phỉ.





Sau đó điện thoại lại tăng thêm mấy cái yêu cầu muốn làm bạn tốt, Nguyễn Hân nghĩ sớm muộn gì cũng phải ly hôn với Phó Tư Nghiên, quen biết người quen trong vòng bạn bè của đối phương cũng không tốt lắm, cô từng đồng ý với Phó Tư Nghiên ở bên ngoài sẽ cùng anh sắm vai hình tượng một đôi vợ chồng ân ái, nhưng nếu cùng đối phương tiếp xúc càng lâu, trường hợp mà cô phải đóng vai một người vợ tốt càng nhiều, chi bằng tận lực không tiếp xúc với những người mà đối phương quen biết.





Ngày đó kết hôn cô thực khẩn trương, đầu óc giống như một đoạn náo loạn, do do dự dự cuối cùng liền làm bộ không nhìn thấy lời mời thêm bạn tốt đó.





Vốn tưởng rằng về sau cũng sẽ không cần đến, không nghĩ tới nhanh như vậy liền thực sự có việc muốn mời người ta hỗ trợ, cũng không biết Hàn Nhậm Bân có mang thù hay không.





Hạ Y Đồng nghe Nguyễn Hân nói xong lý do cự tuyệt thêm Hàn Nhậm Bân làm bạn tốt, tức giận thiếu chút nữa hất tung cái bàn, “Đó chính là Hàn Nhậm Bân, Hàn Nhậm Bân a, nhiều năm như vậy từ khi anh ta bắt đầu thành danh vẫn luôn ngồi an ổn ở vị trí đệ nhất nam nghệ sĩ được hoan nghênh nhất, cậu biết có bao nhiêu phụ nữ muốn lên giường cùng anh ta không? Câu thế nhưng lại cự tuyệt thêm WeChat của anh ta.”





Giờ phút này bộ dạng của Hạ Y Đồng giống như là một người phụ nữ điên cuồng, Nguyễn Hân buồn cười nói: “Bình tĩnh một chút, cậu sao lại kích động như vậy, còn nhớ rõ thân phận nữ minh tinh của mình không?” Còn may là các cô ngồi ở trong phòng, bằng không bộ dáng cuồng loạn này bị người khác chụp được truyền lên trên mạng, cho dù cô ở tuyến thứ mười tám thì cũng sẽ lên phần tìm kiếm nổi bật.





Hạ Y Đồng hít một hơi thật sâu, buồn bã nói: “Cậu bảo mình bình tĩnh như thế nào, anh ta là nam thần của mình, mình thích anh ta nhiều năm như vậy.”





Nguyễn Hân hạ mi mắt, có chút ngoài ý muốn, “Làm sao mà trước đây không nghe thấy cậu nhắc qua?”





Các cô thường không có chuyện gì giấu diếm nhau, ngày thường Hạ Y Đồng ở trên đường nhìn thấy một người đẹp trai cũng đều sẽ lôi kéo Nguyễn Hân cùng nhau chia sẻ, nam minh tinh trong giới giải trí mà cô từng theo đuổi, từ tiểu thịt tươi đến ảnh đế đại thúc, chỉ là chưa từng nghe qua cô nhắc tới Hàn Nhậm Bân.





Hạ Y Đồng cắn ống hút uống một ngụm nước chanh giải khát, thần sắc buồn bã nói: “Cậu không hiểu, người chân chính để ở trong lòng sẽ không thể tùy tiện nói ra.”





Nguyễn Hân: “…… Được thôi, vậy cậu cảm thấy bây giờ mình chủ động thêm Hàn Nhậm Bân làm bạn tốt có phù hợp không?”





Ánh mắt Hạ Y Đồng sáng lên, “Cho nên cậu còn có thể có được WeChat của anh ta?”





Lần này Nguyễn Hân tin tưởng cô là thật sự thích Hàn Nhậm Bân rất nhiều năm, hay cho một cô gái nhỏ hoạt bát thông minh, nhắc tới Hàn Nhậm Bân, chỉ số thông minh đều giảm xuống còn âm.





Cô lấy lại điện thoại, tìm được cái nhóm đã qua vài tháng không gửi tin nhắn【 nhóm hỗ trợ tình yêu đích thực 】, liếc mắt một cái liền thấy tên của Hàn Nhậm Bân, ấn vào ảnh đại diện đưa cho Hạ Y Đồng xem, “Nói với cậu rồi mình với anh ta đều ở trong một cái nhóm.” Có thể trực tiếp từ trong nhóm thêm bạn tốt.





Hạ Y Đồng chạy nhanh tiến lên xem WeChat của Hàn Nhậm Bân, ảnh đại diện là một quả dâu tây.





Nguyễn Hân nhìn chằm chằm mấy chữ thông tin màu xanh lam trên màn hình, do dự nói: “Cậu nói xem bây giờ mình có nên thêm anh ta hay không?”





Hạ Y Đồng lúc này đã ổn định cảm xúc, “Thêm đi, không phải cậu nói muốn mời anh ta cho cậu chụp ảnh tạp chí sao?”





Nguyễn Hân nâng má, “Cũng không biết bây giờ anh ta ở quốc gia nào, lỡ như ở bên anh ta là nửa đêm đang ngủ, khi rời giường giả vờ cố ý làm như không nhìn thấy thì làm sao bây giờ?”





Hạ Y Đồng gắp một khối thịt bò đặt vào trong chén, thấy sắc quên nghĩa bảo vệ nam thần của cô, “Đây cũng là do cậu đáng đời, ai bảo cậu trước kia cự tuyệt anh ta thêm cậu làm bạn tốt, cậu cho rằng mời anh ta chụp ảnh tạp chí là việc thật dễ dàng sao? Anh ta chính là siêu cấp siêu sao, siêu cấp siêu sao là cái khái niệm cậu biết không? Bản đặc biệt cuối năm của cậu ở trong mắt các minh tinh khác là trái thơm, ở chỗ anh ta căn bản đến mặt bàn cũng không đặt được lên.”





Nguyễn Hân trắng mắt liếc cô một cái, “Cậu có thể đừng nói nói mát nữa hay không, giúp mình nghĩ lại cách.”





Hạ Y Đồng lạnh lạnh nói: “Cách còn không phải là đơn giản sao, anh ta cùng chồng của cậu không phải là anh em sao? Cậu có thể trở về cầu xin chồng của cậu a, anh ta đến phù rể đều có thể làm, chụp cái bìa mặt tạp chí còn không phải là chuyện chồng của cậu chỉ cần nói mộ câu sao.”





Nguyễn Hân nghĩ đến bộ mặt lạnh nhạt kia của Phó Tư Nghiên có thể lạnh chết người, lắc đầu cự tuyệt, “Bọn tớ nói tốt nhất không can thiệp vào chuyện của nhau, hơn nữa bây giờ mình ở cùng anh ta còn thấy rùng mình.”





“Cãi nhau?”





“Không, nói với anh ta vài câu cũng thấy lao lực, anh ta luôn tức giận một cách khó hiểu, mình cũng không biết chọc tức anh ta chỗ nào, lười phản ứng lại với anh ta.”





Hạ Y Đồng nói: “Vậy cậu trước tiên thêm WeChat Hàn Nhậm Bân thử xem xem đi, tốt xấu gì cậu cũng là vợ anh em tốt của anh ta, anh ta chắc sẽ không đến mức keo kiệt như vậy.”





Nói xong cô liền đem điện thoại của Nguyễn Bân lấy qua thay cô thêm Hàn Nhậm Bân làm bạn tốt.





Phần giới thiệu viết chữ là.





Vợ của Phó Tư Nghiên.





Hạ Y Đồng hoàn hảo gửi đi thư kết bạn còn đem điện thoại trả lại cho Nguyễn Hân, “Trả cậu, trước tiên ăn cơm đi, đợi lát nữa ở bên kia anh ta nếu như là nhận được rồi cậu liền trực tiếp nói với anh ta việc chụp ảnh tạp chí.”





Vừa dứt lời, điện thoại Nguyễn Hân liền nhận được một cái âm thanh nhắc nhở tin nhắn WeChat.





Hạ Y Đồng kinh ngạc nói: “Mau nhìn xem có phải Hàn Nhậm Bân nhận được thư kết bạn của cậu rồi hay không?”





Nguyễn Hân cũng tưởng Hàn Nhậm Bân trả lời tin nhắn, buông chiếc đũa chuẩn bị cùng Hàn Nhậm Bân tâm sự chuyện của tạp chí, vừa cầm điện thoại lên nhìn, trên cùng là một tin nhắn của Phó Tư Nghiên, không phải Hàn Nhậm Bân.





Nàng ấn mở ảnh đại diện xem tin nhắn của Phó Tư Nghiên gửi đến.





【 Mấy giờ về nhà? 】





Anh quản tôi mấy giờ về nhà.





Nguyễn Hân đem điện thoại đặt lại trên bàn, cầm lấy chiếc đũa tiếp tục ăn lẩu.





Hạ Y Đồng hỏi, “Không phải Hàn Nhậm Bân sao? Sao cậu lại không trả lời tin nhắn?”





Mới từ trong nồi vớt ra miếng thịt nóng hầm hập bốc khí, Nguyễn Hân thổi thổi, nói: “Là Phó Tư Nghiên, hỏi mình mấy giờ về nhà.”





“Vậy cậu không trả lời tin nhắn của anh ta à?”





“Không trở về.”





Tối hôm qua anh vô duyên vô cớ nhăn mặt với cô, lại còn lén lút giấu chìa khóa dự phòng phòng ngủ, cô còn chưa hết tức giận đâu.





Khi điện thoại Hàn Nhậm nhận được thư mời kết bạn của Nguyễn Hân thì anh ta đang ngồi trong văn phòng của Phó Tư Nghiên, mấy hôm trước anh ta về nước, muốn hẹn Phó Tư Nghiên đi ra ngoài tụ tập một buổi, nhưng liên tiếp mấy ngày cũng không hẹn được người, hôm nay trực tiếp đến công ty rồi.





“Tư Nghiên, cậu nói cậu đã bao lâu không đi tụ tập với anh em chúng ta rồi, anh em thông cảm cho cậu tân hôn, cuối tuần cũng không quấy rầy cậu ở bên chị dâu, thời gian làm việc hôm nay cũng không thể ra ngoài chơi sao.”





Phó Tư Nghiên ngồi ở ghế trên, hai chân bắt chéo, trong tay cầm điện thoại nhìn chằm chằm dao diện nhắn tin cùng với Nguyễn Hân, nhàn nhạt nói: “Không thể, bận.”





“Vội vàng trở về chăm chị dâu nhỏ.”





Phó Tư Nghiên liếc mắt nhìn anh ta, không tỏ ý kiến.





Hàn Nhậm Bân khoanh tay đứng ở một bên, ho một tiếng, “Cậu đây là một khắc cũng không rời khỏi vợ đúng không, nếu không kêu chị dâu đi cùng nhau, Cảnh Diệu bọn họ cũng có mặt.”





Phó Tư Nghiên không nói chuyện, tầm mắt ngưng ở trên màn hình di động.





Tiếng chuông điện thoại Hàn Nhậm Bân vang lên, anh ta đưa mắt nhìn, là tin nhắn của Tần Cảnh Diệu.





“Được thôi, nếu như cậu muốn ở bên chị dâu nhiều một chút, tôi đây liền không quấy rầy thế giới hai người của cậu và chị dâu, Cảnh Diệu gọi điện thoại tới thúc giục, tôi đi trước đây.”





Anh ta túm lấy áo khoác trên sô pha mặc vào, đeo mũ khẩu trang kính râm, che kín mít bản thân lại, cầm di dộng từ tốn đi ra ngoài.





Trong văn phòng nháy mắt an tĩnh lại, Phó Tư Nghiên đem điện thoại vẫn luôn không có hồi âm ném ở bên cạnh, dựa về phía sau, xoa xoa thái dương.





“Tư Nghiên, Tư Nghiên.”





Hàn Nhậm Bân vừa đi đã quay lại, khẩu trang cũng chưa kịp tháo, đem màn hình điện thoại ném tới trước mắt Phó Tư Nghiên, “Chị dâu nhỏ thêm WeChat của tôi, cô ấy chủ động thêm WeChat của tôi.”





Phó Tư Nghiên ngước mắt, nhìn đến mấy chữ vợ của Phó Tư Nghiên kia, trong mắt xẹt qua một chút ý cười.





Hàn Nhậm Bân ngồi ở bên cạnh anh, thông qua ánh mắt bên dưới của anh.





“Vừa nãy cậu cùng chị dâu nói cái gì? Chị dâu sao lại đột nhiên thêm WeChat của mình.”





Lời này của anh ta nhắc nhở Phó Tư Nghiên, Nguyễn Hân thêm Hàn Nhậm Bân làm bạn bè WeChat, chứng minh cô vừa mới dùng điện thoại, lại không trả lời tin nhắn của anh.





Phó Tư Nghiên nhấp môi, biểu tình trên mặt lãnh đạm.





Hàn Nhậm Bân còn nhớ rõ chuyện anh ta và Tần Cảnh Diệu trước kia cùng nhau thêm Nguyễn Hân làm bạn tốt bị cự tuyệt, chỉ lo gửi hình ảnh khoe Nguyễn Hân chủ động thêm mình làm bạn tốt vào trong nhóm, cũng không chú ý tới sắc mặt âm trầm của Phó Tư Nghiên.





Lần trước anh em bọn họ mấy người bị cự tuyệt thêm WeChat, Phó Tư Nghiên nói là do mấy người bọn họ nói chuyện phiếm quá nhiệt tình, giống như thổ phỉ với nhau, dọa đến chị dâu nhỏ, cho nên lần này anh ta thật cẩn thận dùng ngữ loại khí lễ phép cùng Nguyễn Hân chào hỏi.





“Xin chào, tôi là Hàn Nhậm Bân, xin hỏi chị dâu tìm tôi có chuyện gì sao?”





Nguyễn Hân đầu bên kia rất nhanh đem chuyện chụp ảnh tạp chí nói cho Hàn Nhậm Bân, Hàn Nhậm Bân quay đầu nói với Phó Tư Nghiên: “Chị dâu nói muốn mời tôi đi chụp tập đặc sắc cuối năm, Tư Nghiên, việc này chị dâu nói qua với cậu chưa?”





Phó Tư Nghiên nhàn nhạt nói: “Cậu không phải ra nước ngoài rèn luyện rồi sao? Có thời gian chụp tạp chí?”





“Người khác mời tôi chụp tôi khẳng định không chụp, nhưng hai ta từ nhỏ mặc chung một cái quần lớn lên, chị dâu đã mở miệng, cái này có bận tôi cũng bắt buộc phải giúp.”





Anh ta đang muốn gửi lại cho Nguyễn Hân một tin nhắn bảo cô đem kế hoạch gửi cho anh ta một phần, một bàn tay đặt ở trên vai anh ta.





Phó Tư Nghiên thanh âm lạnh như băng, mang theo mệnh lệnh cường ngạnh, “Cái này bận, cậu cần phải không thể đồng ý.”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom