• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Điềm Nhập Tâm Phi (2 Viewers)

  • Chương 73+74

Chương 73 :





Phó Tư Nghiên tay cầm chìa khoá, anh đứng thẳng lưng, không hề lo lắng mà nhìn thẳng vào Phó Tư Dư nói: “Chị dâu em thích ăn bánh kem anh đào kem cheese nhất.”


Phó Tư Dư ngây ra, không ngờ anh trai mình lại ngồi đây bàn luận với mình về vấn đề vị bánh kem, cô giơ cao chiếc bánh kem lên: “Đúng vậy, đây là vị mà chị dâu thích nhất, em đặc biệt mua cho chị ấy đó.”


Phó Tư Nghiên gật đầu, anh giơ tay ra đón lấy chiếc bánh kem mà không nói gì nữa.


Hai anh em họ cứ đứng ở hành lang, không khí hết sức quỷ dị.


Phó Tư Dư yên lặng nhìn anh trai mình, cô thấy hơi căng thẳng. Cả ngày hôm nay cô đã bám bấy Thẩm Hạo Phó để anh đi mua sắm cùng cô, coi anh như vật xách đồ vậy. Sau đó còn đẩy anh ra khỏi thang máy, ban nãy lúc anh về nhà sắc mặt cực kỳ khó coi.


Phó Tư Dư không muốn nhìn bản mặt đó của anh nên đã tìm cớ đi mua bánh cho Thư Hân để trốn ra ngoài. Cô định đem bánh kem qua xong sẽ ngồi tám chuyện với Thư Hân, tiện thể ăn ké bữa tối ở đó luôn. Nghe nói anh trai nấu cơm ngon lắm, cô còn chưa được ăn bao giờ nữa.


Đi lên chỉ có một tầng nên cô không đi thang máy, không ngờ vừa lên đã gặp ngay phải anh trai đứng ngoài cửa cầu xin chị dâu cho vào trong.


Hơn nữa cô em họ ruột là cô đến cho bánh mà anh cũng không thèm chài hỏi một tiếng mời cô vào nhà.


Thôi được, mặc dù anh trai cô mặt lạnh thế kia trông rất ngầu, rất có tố chất làm chủ gia đình, nhưng có lẽ anh ấy thật sự cũng không có nhiều tư cách để mời cô vào nhà.


Một trận gió thổi vào từ cửa sổ bên cạnh, Phó Tư Dư xoa xoa cánh tay, bàn chân cũng bắt đầu thấy lạnh. Cô cũng không định đứng ở đây chịu lạnh nữa mà chuẩn bị đi về ủ ấm.


Là một cô em gái, cô cũng không nỡ nhìn anh trai mình đứng ngoài chịu lạnh như vậy. Cô suy nghĩ đôi chút rồi thử dò hỏi: “Anh, hay là em gọi chị ra giúp anh nhé?”


Phó Tư Nghiên lạnh lùng đáp lại: “Không cần.”


Phó Tư Dư: “Thật sự không cần sao?”


“Không cần.”


Nguyễn Hân nghe thấy đoạn đối thoại của hai người qua điện thoại, cô giật giật mắt mở cửa ra, cười nó với Phó Tư Dư: “Tư Dư, em đến đấy à, mau vào trong ngồi đi.”


Phó Tư Dư cảm nhận được một ánh mắt sắc lạnh đang nhìn mình, người cô phản ứng nhanh hơn cả não: “Không cần đâu ạ, em lên đưa bánh kem cho chị thôi. Chị với anh… hai người…” không sao chứ?


“Ồ, camera giám sát của nhà chị hình như hỏng rồi, điện thoại không nghe được tiếng camera thu lại nữa nên chị với anh thử chút đó mà.”


Nguyễn Hân nói dối không chớp mắt, cô đang cố giữ lại chút mặt mũi cho người làm anh là Phó Tư Nghiên ở trước mặt cô em họ này.


Cô cũng có quen biết mấy người bạn thân của Phó Tư Nghiên, họ có một nhóm chat với nhau trên wechat. Nếu ai có việc gì mà bị một trong số họ phát hiện thì sẽ bị lôi ra trong nhóm rồi bắt chịu phạt.


Nếu như Phó Tư Dư biết chuyện hôm nay Phó Tư Nghiên bị cô nhốt ở ngoài thì kiểu gì cũng sẽ nói cho Thẩm Hạo Phó biết. Thẩm Hạo Phó biết rồi nhỡ đâu hôm nào lỡ miệng nói ra với Hàn Nhậm Băng thì coi như là để cả thế giới biết rồi.


Phó Tư Dư đương nhiên không tin lời Nguyễn Hân, cô nghe thấy anh họ kêu lạnh tỏ vẻ đáng thương rồi cơ mà, Nguyễn Hân còn bảo anh dương khí tràn trề nữa.


Là người từng trải, đương nhiên Phó Tư Dư hiểu một cô gái nói một người đàn ông dương khí tràn trề là có ý gì.


80% là do anh họ dở trò lưu manh nên chị dâu giận rồi.


Chuyện như này biết cũng không nên nói ra, Phó Tư Dư cười nói: “Anh chị bận vậy thì em xin phép về trước nhé.”


Nguyễn Hân cười tiễn Phó Tư Dư, vừa quay người nhìn Phó Tư Nghiên đã thay đổi sắc mặt ngay lập tức rồi bước vào phòng.


Trước khi cô đóng cửa lại, Phó Tư Nghiên đã nhanh chân chen vào đòi nắm tay cô.


Nguyễn Hân đẩy anh ra, không muốn nói chuyện với anh. Cô thay dép bước lên tầng.


Phó Tư Nghiên đặt bánh kem lên bàn uống nước rồi đuổi theo cô: “Nguyễn Nguyễn ăn bánh kem đã?”


“Vị anh đào kem cheese đó.”


Còn định dùng bánh kem mê hoặc cô nữa. Chuyện này có thể giải quyết bằng một cái bánh kem sao?


“Nguyễn Nguyễn…”


Phó Tư Nghiên tiếp tục gọi cô.





Nguyễn Hân lạnh lùng đáp: “Bây giờ anh đừng nói chuyện với em, không thấy là em đang giận anh à?”


Cô đẩy cửa phòng ngủ bước vào, vùng eo đột nhiên bị Phó Tư Nghiên ôm lấy từ phía sau: “Em giận thật sao?”


Nguyễn Hân bực bội đáp: “Đương nhiên rồi.”


Phó Tư Nghiên ghé môi vào tai cô, anh thấp giọng nói: “Giận rồi mà vẫn không nỡ để anh mất mặt trước mặt người khác, Nguyễn Nguyễn, em đúng là câu dẫn anh mà.”


Phó Tư Nghiên rất thích ghé sát tai cô rồi nói lời đường mật. Vành tai cô trắng nõn trơn mượt, cực kỳ mẫn cảm, hơi thở ấm áp phả qua cần tai cô sẽ khiến nó đỏ bừng lên lập tức, đến cả vành tai cô cũng sẽ đỏ lên theo.


Anh hôn nhẹ lên vành tai cô: “Em đừng giận nữa được không?”


Nguyễn Hân rung rung bờ mi, cô nhún vai đẩy anh ra: “Anh đi ra đi, có ai xin lỗi như anh không hả?”


“Vậy em muốn xin lỗi như thế nào, như này, hay như này?”


Phó Tư Nghiên nâng cằm cô lên hôn nhẹ lên trán, lên mũi, lên môi, lên cằm cô.


Mới đầu Nguyễn Hân còn đẩy anh ra, nhưbg bị anh giữ lấy tay ôm vào lòng, cô không làm gì được chỉ đành ngẩng đầu mặc kệ anh hôn.


Những lúc như thế này cô rất ngoan, còn hay xấu hổ, nhưng lại cứ thích mở to mắt nhìn dáng vẻ anh động tình vì cô. Cô rất thích cảm giác đó, Phó Tư Nghiên mà cô thấy khác hoàn toàn so với Phó Tư Nghiên lạnh lùng mà mọi người thấy.


Đôi mắt phượng của cô phủ lên một lớp sương, môi bị anh hôn đến sưng đỏ, cô khẽ thở dốc, hai chân mềm nhũn, đầu gối trở nên tê dại.


Ánh mắt Phó Tư Nghiên rực lửa, đáy mắt anh ánh lên ý cười, ngón tay khẽ xoa bờ má đỏ ửng của cô, anh thấp giọng: “Có được không, hả? Xin lỗi như vậy có được không, em có thích không?”


Nguyễn Hân bị hôn vậy sao có thể nói ra ba chữ em không thích được, có nói cũng đáng tin.


Trong lòng cô thầm mắng Phó Tư Nghiên bỉ ổi, cô cắn răng, tức giận nắm lấy cà vạt của anh, đẩy anh dựa sát vào cánh cửa, thay đổi vị trí của hai người.


Phó Tư Nghiên cũng chiều theo dáng vẻ giận quá hoá thẹn của cô. Cô vừa đẩy nửa người trên anh đã tự động dựa ra sau, để xem cô sẽ làm trò gì.


Nguyễn Hân vứt cà vạt của anh đi, cô cởi cúc áo anh ra rồi kiễng chân cắn thật mạnh lên cổ anh.


Nhát cắn này không nhẹ chút nào, mang theo tư vị trả thù, cố tình làm đau anh, cô còn nhay nhay răng trên cần cổ anh nữa.


Phó Tư Nghiên không ngờ cô cắn thật, anh không kịp đề phòng suýt thì hét ra tiếng.


Nguyễn Hân ngẩng đầu lên nhìn hai hàng răng thẳng tắp thành hình tròn trên cổ anh, cô nhướn mày thách thức nhìn anh.


Phó Tư Nghiên bóp mặt cô: “Sao cứ như con thỏ thế, còn biết cắn người nữa.”


Nguyễn Hân lắc đầu, không để anh sờ vào mặt của mình.


Phó Tư Nghiên bật cười, anh bế ngang cô lên.





Đột nhiên mất thăng bằng, Nguyễn Hân ôm lấy cổ anh hỏi: “Anh định làm gì hả?”


Phó Tư Nghiên chăm chú nhìn cô, trầm giọng nói: ‘Trị cái thói cắn người của em.”


Nguyễn Hân thấy anh dùng từ “trị: thì lo lắng, cô đá chân giãy dụa: “Thả em xuống, dựa vào cái gì mà đòi trị em chứ?”


Phó Tư Nghiên ném cô lên giường, anh bóp má cô: “Ai bảo em cắn anh.”


Viện cớ.


Anh là chồng của cô, tại sao cô không được cắn anh.


Cô ưỡn cổ mạnh miệng đáp: “Em không được cắn anh chắc? Sau này anh mà còn giở trò lưu anh thì em vẫn sẽ cắn anh.”


“Đương nhiên em có thể cắn anh rồi.” Phó Tư Nghiên ném áo khoác sang một bên, anh cúi người xuống xé áo cô ra, tay vuốt lên dọc theo eo của cô.


Bàn tay ấm áp đụng vào bụng khiến Nguyễn Hân run lên, cô co chân đá anh.


Phó Tư Nghiên giữ lấy chân cô, anh dùng ngữ điệu thương lượng nói chuyện với cô: “Sau này em cắn anh, anh sẽ trả lại ở trên giường.”


Nguyễn Hân: “…”


Hành động vô sỉ này của Phó Tư Nghiên khiến Nguyễn Hân hết sức kinh ngạc, hận không thể cắn anh thêm phát nữa. Nhưng cô lại sợ anh trị cô trên giường thật nên cô ghé môi lại khẽ hôn lên vết răng đỏ sâu trên cổ anh. Cô nhát gan nói: “Em xin lỗi.”


Phó Tư Nghiên cúi đầu hôn môi cô: “Xin lỗi thì phải có thành ý.”


“Phó Tư Nghiên, anh là đồ lưu manh.”


Nhận ra anh chỉ lấy việc phạt mình ra làm cái cớ nên cho dù có xin lỗi thế nào cũng vô dụng. Nguyễn Hân tức đến độ mắng anh, nhưng chẳng mấy lâu sau cô đã bị xử cho ngoan luôn rồi.


Mấy ngày nay hai người họ đều ở bệnh viện, cơ thể mới khai phá nhịn lâu ngày như vậy rồi, giờ được quay về thế giới hai người nên cả hai đều hết sức buông thả.


Mọi thứ xong xuôi Phó Tư Nghiên ôm cô xin lỗi, Nguyễn Hân mơ hồ cũng không biết tại sao anh phải xin lỗi, mãi sau mới nhớ ra việc anh giấu mình chuyện bố giả bệnh. Cô lập tức tỉnh táo lại, cô đanh mặt lại nói: “Lần sau đừng như vậy nữa.”


Phó Tư Nghiên cười nhẹ một tiếng đồng ý.


Chương 74:


Ngày hôm sau, Phó Tư Nghiên bảy giờ rưỡi thức dậy, đã dậy trễ hơn nhiều so với thời gian thức dậy thường ngày của anh.


Anh tắm xong, mặc xong đồ, Nguyễn Hân vẫn chưa thức, Phó Tư Nghiên đứng ở trước giường, nhìn cô một lúc, cúi người xuống hôn lên môi cô một cái.


Nguyễn Hân mơ mơ hồ hồ cảm giác được nụ hôn của anh, còn tưởng vẫn là buổi tối, sự hưng phấn của anh đã tới và muốn gần gũi mới mình, nhắm mắt lại đầu nằm trên gối lắc nhẹ, giọng nói mềm mại kèm theo chút nhõng nhẽo, “Đừng mà.”


Phó Tư Nghiên cười hỏi, “Đừng cái gì chứ?”


Cô đưa hai cánh tay mỏng manh ra choàng qua cổ anh, ôm vào lòng, “Đi ngủ.”


Cả nửa thân trên của Phó Tư Nghiên kề sát vào giường, nhìn gương mặt mềm mại của cô, nắm lại cổ tay của cô hạ tay cô xuống, sáp đến bên tai cô nói: “Anh phải đi công tác rồi, một tuần sau về nhà.”


Nguyễn Hân vẫn chưa được tỉnh táo gì mấy có chút phản ứng lại, rút tay vào lại mền, tiếp tục ngủ.


Phó Tư Nghiên cầm thử trái tai của cô, “Em không thức sao?”


Nguyễn Hân hôm trước mới nói với anh, về sau chỉ cần buổi tối anh ở nhà nghỉ ngơi, ngày thứ hai cô sẽ cùng anh thức dậy, muốn đứng kế bên anh nhìn anh làm bữa sáng, cùng anh ăn bữa sáng, như vậy mới giống một cặp vợ chồng trẻ.


Nguyễn Hân ừ một tiếng, rất rõ ràng là đã quên lời mà bản thân đã nói.


Phó Tư Nghiên: “Không cùng anh ăng bữa sáng sao?”


Mi mắt của Nguyễn Hân đã cử động, sau đó lấy mền đắp chặt hơn nữa, “Ngày đông quá lạnh rồi.”


Phó Tư Nghiên bị bộ dạng nằm ỳ trên giường không chịu thức mà còn mạnh miệng của Nguyễn Hân chọc cười rồi, sáp gần môi của cô nói: “Cho anh một cái hôn của buổi sáng.”


Nguyễn Hân mở mắt ra, dùng ánh mắt không tỉnh táo đó nhìn mặt anh, ngước đầu lên canh ngay môi của anh mà hôn lên, Phó Tư Nghiên đưa tay sờ vành tai của cô, xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.


Lúc Nguyễn Hân thức dậy đã là buổi trưa rồi, trong điện thoại nhận được rất nhiều tin nhắn, mở tin nhắn đầu tiên của Phó Tư Nghiên trước.


[Ngủ đậy rồi thì nhớ ăn cơm.]


[Nếu như muốn ra ngoài, mặc thêm nhiều áo chút.]


Nhiệt độ ở Nam Thành dạo này rất thấp, hễ đến ngày đông là tay chân của Nguyễn Hân bị lạnh ngắt, chịu không được lạnh, lại không thích mặc thêm áo lên người, cũng không phải hoàn toàn vì đẹp, cô chính là cảm thấy mặc quá nhiều lớp áo trên người có một cảm giác gò bó, hoạt động tay chân đều không thuận tiện, không thoải mái, ra khỏi nhà thì tay bị lạnh đến tái nhợt, cơ thể mặc không được ấm, có đeo găng tay cũng vô dụng.


Nhưng cô đã sớm quen với hình thức chịu lạnh này, nhịn một chút là qua rồi, Phó Tư Nghiên nhìn mà nhìn thấy sẽ nói cô đôi ba câu, cho cô mặc thêm nhiều đồ.


Lần nào Nguyễn Hân cũng đồng ý rất nhanh gọn, tránh nảy sinh tranh chấp với anh, vừa quay người là bỏ quên sau não, muốn làm gì thì làm gì, chiêu bằng mặt không bằng lòng này so với ba cô thì đúng là hậu sinh khả úy.


[Được rồi.]


[Anh cũng phải ăn cơm đấy]


Trả lời tin nhắn cho Phó Tư Nghiên xong, nghĩ đến lần này Phó Tư Nghiên phải đi công tác một tuần, đối diện với căn phòng yên tĩnh, trong lòng có chút thất vọng.


Nhìn chằm vào khung tin nhắn với Phó Tư Nghiên một hồi, chưa nhận được hồi đáp, có lẽ vẫn đang trên máy bay.


Cô bấm thoát ra, tiếp tục vuốt xuống trong trang tin nhắn, Phó Tư Dư Hạ Y Đồng biết được tin hôm trước ba cô xuất viện, đầu hỏi cô hôm nay có rảnh không, có cần cùng nhau đi chơi không.


Nghĩ một hồi, Nguyễn hân cùng hẹn hai người họ ra.


Đắn đo đến việc Hạ Y Đồng mang thai, Nguyễn Hân đặc biệt chọn câu lạc bộ Huy Phái một nơi hẹn riêng tư là chỗ cách nhà cô không xa.


Bây giờ thời gian còn hơi sớm, Nguyễn Hân mặc xong đồ xuống lầu dưới tìm một túi bánh mì đơn giản ăn một chút, cho đỡ đói, lên lầu trang điểm, chọn lại bộ khác thay vào.


Phó Tư Dư gửi tin nhắn đến hỏi cô chuẩn bị xong chưa, Nguyễn Hân trả lời lại câu bây giờ xuống.


Mới đến lầu một đã nghe được tiếng chuông cửa, Nguyễn Hân nhanh chân hơn nữa để ra ngoài mở cửa, Phó Tư Dư trực tiếp lên lầu tìm cô rồi.


Tài xế ở đang ở dưới lầu đợi, đi qua nhà Hạ Y Đồng rước cô ấy trước, sau đó mới đi qua câu lạc bộ.


Cái câu lạc bộ này Nguyễn Hân sớm đã nghe danh, nhưng lại là lần đầu đến đây, tắt tiếng điện thoại, phong cảnh cổ thanh tịnh và đẹp đẽ, bất cứ nơi nào cũng tỏa ra mùi hương của sách.


Bước vào cửa là nghe được tiếng đàn cổ từ xa, hòa với tiếng tiêu, khiến con người cảm thấy yên tĩnh thoải mái.


Hai người phục vụ mặc áo bào ra dẫn họ vào, ngoài hành lang thấy một người con gái diện đồ cổ điển, ngồi ở phía sau cái rèm đàn, tiếng đàn lúc mới vào đã nghe thấy chính là từ chỗ này của cô ấy truyền ra.


Hạ Y Đồng dừng bước nhìn vào bên trong, nói với Nguyễn Hân và Phó Tư Dư: “Chỗ này khá tuyệt đấy, mời được người có trình độ cao như vậy biểu diễn đàn cổ.”


Phó Tư Dư thấy bộ dạng cô như rất hiểu, hỏi: “Chị Đồng Đồng biết đàn cổ.”


Hạ Y Đồng gật đầu, khiêm tốn nói: “Học qua một chút.”


Mặt Phó Tư Dư kinh ngạc, “Chị còn biết đàn đàn cổ?”


Hạ Y Đồng: “Chỉ là học qua, đàn không được tốt lắm.”


Phó Tư Dư tiếp tục hỏi, “Vậy tư thế các ngón tay thì sao, chị có thể để đúng không?”


Hạ Y Đồng không giải thích mà nhìn cô ấy, “Tư thế ngón tay nào có thể để đúng không?”


Phó Tư Dư: “Chính là hiện nay diễn viên đàn cầm trong rất nhiều phim, tư thế ngón tay đều để không được đúng, chỉ lo bộ phận tay lên kính nhìn đẹp, quay ra đều không được chuyên nghiệp.”


Hạ Y Đồng: “Chị biết đàn một vài khúc nhạc, thủ pháp có lẽ coi như là chuẩn đấy.”


Nguyễn Hân cười rồi nói với Phó Tư Dư: “Em đừng nghe sự khiêm tốn của cô ấy, nhà cô ấy là đều là dân học thức, cả nhà đều là nhà nghệ thuật, cô ấy từ nhỏ đã tiếp xúc với các loại nhạc cụ, trình độ rất cao đấy.”


Người phục vụ dẫn họ đến phòng rồi đi ra, ba người ngồi trên ghế sofa, hai người đều hỏi tình hình của trong nhà của Nguyễn gia trước, chủ yếu là muốn hỏi chuyện của ba cô và mẹ kế của cô.


Bọn họ là bạn của Nguyễn Hân, tự nhiên sẽ đứng về bên Nguyễn Hân này, vả lại đứng ở góc độ người ngoài cuộc, đối với ba Nguyễn cũng không có cảm tình, hai người họ cảm thấy ba Nguyễn là người đàn ông cặn bã, vả lại trình độ giám biểu cũng không cao, Lý Anh Hòa và hai mẹ con Nguyễn Thư Nhã bán thân để được lợi, không thể cho họ lợi vậy được.


Cho dù là li hôn, cũng đã để hai mẹ con họ ăn hời rồi, lấy phí chia tay của Nguyễn gia cho cả cuộc đời này đều không lo ăn mặc.


Nguyễn Hân nói đại khái tình hình trong nhà một chút, thủ tục ly hôn của ba cô và Lý Anh Hòa đã làm xong, trải qua chuyện lần này, ba cô đã nhìn rõ bộ mặt thật của Lý Anh Hòa, sau này có lẽ sẽ lại không mềm lòng làm hòa nữa.


“Vậy còn bạn, bạn dự định như thế nào? Đi tổng bộ Đạt Hoành nhận chức hay là bản thân làm công việc khác?”


Nguyễn Hân cầm ly nước lên uống, nói: “Sau này chắc chắn phải đến Đạt Hoành tiếp nhận chỗ của ba, nhưng mà tạm thời vẫn chưa muốn đi, tạm thời nghỉ ngơi một thời gian, nếu mà gặp được việc gì có hứng thú thì cũng thử làm một lần, cho là luyện thử đi.”


Nói rất hay, thật ra là tạm thời muốn làm một con cá mặn.


Phó Tư Dư ôm một cái gối trong người, dựa vào ghế sofa, “Vậy chi bằng đầu tư vào hạng mục của em đi.”


“Hạng mục gì vậy?”


Phó Tư Dư đầy hăng say mà nói: “Em chuẩn bị đầu tư quay một bộ phim truyền hình, kịch bản đã làm xong, chỉ là vốn trong tay em chưa được đủ.”


Nguyễn Hân gật đầu nói: “Được đó, cần bao nhiêu tiền đầu tư em về tính thử rồi nói chị, sau khi kịch bản làm xong gửi chị một phần, khi chị không có gì làm có thể giúp chọn diễn viên.” Phía sau Phó Tư Dư là Thẩm Hạo Bác, cô ấy muốn làm cái gì Thẩm Hạo Bác cho dù không nói cũng sẽ len lén giupa cô.


Phó Tư dư không ngờ đến Nguyễn Hân lại trả lời nhanh như vậy, chỉ một câu nói, kịch bản chưa xem đã đồng ý rồi, la lên một tiếng, xông đến ôm chùm lấy cô.


“Chị dâu, chị đúng là quá tốt mà, quả là bồ tát nương nương tái sinh mà, chị yên tâm, bộ phim này em nhất định sẽ chuẩn bị tốt, tuyệt đối không để chị dâu bồi thường tiền đâu.”


Hạ Y Đồng đùa nghịch nói: “Cái gì mà bồ tát nương nương tái sinh chứ, là ông thần tài tái sinh mới đúng.”


Phó Tư Dư: “Tóm lại đều là thần tiên giáng trần, chị Đồng Đồng, chị xem bộ phim này chị dâu em cũng đã tham gia rồi, chị có cần đến giúp bọn em làm nữ chính không?”


Hạ Y Đồng cuoisf, “Chị chính là một diễn viên quần chúng không được ai chú ý, làm nữ chính gì chứ, em chuẩn bị quay phim thể loại gì, là phim mạng sao?”


Phó Tư Dư: “Vậy sao có thể, đây là hạng mục đầu tiên của cuộc đời em, bắt buộc phải chế tác lớn, em đã suy nghĩ xong rồi, mời đạo diễn Lê Hồng Vận chỉ đạo.”


Đạo diễn Lê thành danh nhiều năm, phim truyền hình của đạo diễn có lượt xem rất cao, vả lại còn rất dễ đạt giải.


Quả nhiên là chế tác lớn, một cái tên của đạo diễn cũng đủ lớn rồi.


Hạ Y Đồng lịch sự mỉm cười, “Vật chị càng không đủ tư cách hơn rồi.”


Phó Tư Dư không tán thành mà nói: “Chị còn chưa xem kịch bản nhân vật mà, chị làm sao biết chị không đủ tư cách, em cảm thấy nữ chính là vì chị mà làm ra, con nhà học thức, đa tài đa nghệ.”


Hạ Y Đồng: “……”


Có chắc là cái nhân vật này không phải mới nghĩ ra đó chứ?”


“Đi nào, chúng ta chị em đồng lòng, sau khi bộ phim này mà chiếu lượt xem chắc chắn sẽ rất cao.”


Hạ Y Đồng vẫn từ chối, “Không được.”


Nói thật là, cô ấy chỉ là một diễn viên nhỏ không có tên tuổi, cho dù trong tay Phó Tư Dư không phải kịch bản gì tốt, cho cô ấy vai nữ chính thì cô ấy cũng lời, nhưng bây giờ cô đang mang thai, muốn đóng cũng đóng không được rồi, huống hồ cô ấy cũng không tin Phó Tư Dư bỏ công chuẩn bị cực khổ như vậy lại có thể qua loa mà định cô ấy làm nữ chính, hoặc là đại tiểu thư này diễn trò đối với kịch bản căn bản là không để tâm đến, hoặc là có mưu đồ gì khác.”


“Tại sao thế?” Phó Tư Dư không hiểu tại sao chuyện tốt như vậy mà Hạ Y Đồng lại từ chối, “Chị có phải không tin tưởng em sẽ nghiêm túc làm cái hạng mục này chứ?”


“Em nghiêm túc làm thì sẽ không chọn chị làm nữ chính.”


“Chị đừng tự xem thường bản thân mình, Em chính là cảm thấy chị rất hợp.” Cô ấy ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt của Hạ Y Đồng, thiếu tự tin nói: “Được thôi, em đích thực còn có mục đích khác, em muốn anh Bân đến làm nam chính cho em, em cảm thấy em trực tiếp mời anh ấy, anh ấy chắc chắn sẽ không đồng ý, nếu như chị diễn nữ chính, anh ấy có thể sẽ đến thôi, nhưng mà chị chắc chắn có thể diễn nỗi vai nữ chính, nếu không em cũng sẽ không mời chị làm nữ chính.”


Cô ấy choàng tay Hạ Y Đồng, lắc một hồi, nhõng nhẽo nói: “Được không nà, cứ xem như là giúp em đi.”


Hạ Y Đồng đột nhiên lại dạ dày khó chịu, vung tay cô ấy ra, che miệng lại xông vào nhà vệ sinh.


Nguyễn Hân và Phó Tư Dư cũng bị giật cả mình, theo vào nhà vệ sinh.


Hạ Y Đồng dựa vào bồn rửa tay mà nôn ra, thời gian gần đây cô ấy bắt đầu ốm nghén.


Nguyễn Hân đi qua đó vỗ vỗ lưng của cô ấy, Hạ Y Đồng nôn hết mấy lần mới bình thường lại được, dùng ly rót nước súc miệng.


Phó Tư Dư đứng trước cửa nhà vệ sinh, cẩn thận từng li từng tí nhìn Hạ Y Đồng, cả mặt tự trách, chau may hoài nghi cuộc đời.


Nguyễn Hân vịn Hạ Y Đồng đến ghế sofa ngồi, Phó Tư Dư kéo tay áo của Nguyến Hân, sáp vô tay cô, lúng túng nói: “Chị Đồng Đồng là bị em nhõng nhẽo, kinh tởm đến ói sao?”


Nguyễn Hân: “……”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom