• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4
  • CHƯƠNG 73 ÔNG MỘC ĐẾN CHƠI

CHƯƠNG 73: ÔNG MỘC ĐẾN CHƠI

Ông chủ đưa “chiến lợi phẩm” trò chơi mà Mộc Dương Hà vất vả lắm mới giành được tới, Mộc Dương Hà nhận lấy, chuyển cho Nhạc Bảo Bối nói: “Máy bay điều khiển, tặng cháu.”

Nhạc Bảo Bối nhận lấy, trong mắt tràn đầy vui sướng, cậu bé ném cho Mộc Dương Hà một ánh mắt cực kì sùng bái.

Phương Tuyết Nhi lau những giọt nước mắt rơi xuống vì quá xúc động, sau khi ổn định lại tâm tình mới nói: “Một đống bao cát ném trúng một món đồ chơi, tuy là lừa gạt người ta, nhưng có thể làm cho con trai em nói chuyện, thật sự rất đáng giá!”

Cô thả Nhạc Bảo Bối trong lòng xuống, cảm kích nói với Mộc Dương Hà: “Cám ơn anh.”

Mộc Dương Hà nhếch môi: “Cảm ơn anh cái gì.”

“Cảm ơn anh đã lấy được món đồ chơi kia cho Nhạc Bảo Bối, cảm ơn anh thời gian qua ở cạnh nó, tóm lại, em hẳn là nên cảm ơn anh.” Phương Tuyết Nhi cười yếu ớt nói.

“Nếu thấy biết ơn anh như vậy, sao không lấy thân báo đáp đi.” Mộc Dương Hà nửa đùa nửa thật.

Phương Tuyết Nhi oán trách nhìn anh một cái, lại bĩu bĩu môi về phía Nhạc Bảo Bối, ý bảo Mộc Dương Hà là có trẻ nhỏ ở đây, không được nói lung tung.

Mộc Dương Hà hiểu ý cười, không nói thêm nữa.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, ánh nắng trải khắp nơi, người trong khu vui chơi cũng không ít.

Ba người đi dạo đến vòng quay ngựa gỗ, Nhạc Bảo Bối lại đứng im bất động.

Phương Tuyết Nhi nhìn tên nhóc kia, cười cưng chiều nói: “Đi, mẹ đưa con đi ngồi ngựa gỗ!”

Hai mẹ con vui vẻ chọn một con ngựa thật đẹp rồi ngồi lên, cùng với tiếng nhạc phát ra, ánh đèn nhấp nháy, con ngựa gỗ bắt đầu chuyển động lên xuống.

Phương Tuyết Nhi ôm Nhạc Bảo Bối vào trong ngực, nghe tiếng cười lảnh lót như chuông bạc của cậu bé, chính mình cũng cảm thấy rất vui vẻ.

Mộc Dương Hà đứng ở bên ngoài, ánh mắt không rời khỏi hai con người đáng yêu một lớn một bé kia, anh nhìn một hồi, lấy di động ra, hướng camera về phía hai người kia chụp một bức ảnh, vĩnh viễn lưu lại khoảnh khắc tươi đẹp này.

Ba người đi chơi trong khu vui chơi cả một buổi chiều, tâm trạng của Nhạc Bảo Bối rất tốt, nụ cười đã xuất hiện nhiều hơn, ăn các loại đồ ăn vặt, chơi hết mấy trò ở khu vui chơi như thuyền hải tặc, xe qua núi v.v.

Đối với việc tâm trạng cảm xúc của Nhạc Bảo Bối chuyển biến tốt đẹp, Phương Tuyết Nhi vô cùng vui mừng, thoải mái vui vẻ chơi trò chơi, cô tạm thời vứt hết những buồn rầu về việc mang thai, căng thẳng chờ đợi kết quả cuộc thi ra sau.

Khi màn đêm dần buông xuống, Nhạc Bảo Bối vẫn còn luyến tiếc theo hai người rời khỏi khu vui chơi.

Lúc về đến cửa, Phương Tuyết Nhi đang chuẩn bị lấy chìa khóa ra mở cửa, bỗng nhiên phát hiện cửa không khóa!

Cô cẩn thận nhớ lại, cô nhớ rõ ràng là trước khi ra ngoài đã khóa cửa cẩn thận rồi mà, tại sao bây giờ lại khép hờ thế này, lẽ nào là có trộm!

Cô căng thẳng bất an nhìn qua Mộc Dương Hà, Mộc Dương Hà không nói gì, trong mắt mang theo cảnh giác, ra hiệu bảo cô đẩy cửa đi vào.

Phương Tuyết Nhi cẩn thận đẩy cửa ra, phát hiện phòng trong đèn đuốc sáng trưng, có một người đang ngồi trên sô pha phòng khách.

“Ông Mộc, sao ngài lại đến đây?!”

Phương Tuyết Nhi kinh ngạc thốt lên.

Chỉ thấy ông Mộc cười hiền từ ngồi thẳng trên sô pha, Lương Vỹ Lộc ngoan ngoãn đứng bên cạnh.

Thấy hai lớn một nhỏ đi vào, Lương Vỹ Lộc trêu đùa: “ “Một nhà ba người” các anh đi đâu vậy, hại ông cụ nhà chúng tôi chờ rõ lâu!”

Mộc Dương Hà xoải bước đi đến, đứng trước mặt ông Mộc, hơi cúi đầu chào hỏi: “Ông nội, ông đến rồi.”

ông Mộc cười gật gật đầu, ra hiệu bảo anh ngồi xuống, lại nhìn thấy tên nhóc vẫn còn đứng ngoài cửa kia, giơ tay vẫy Nhạc Bảo Bối qua đây.

Nhạc Bảo Bối ngoan ngoãn đi đến chào hỏi, non nớt nói: “Cụ ơi, cụ đến thăm Nhạc Bảo Bối ạ!”

“Ừ ~~ cụ rất nhớ Nhạc Bảo Bối bé bỏng của chúng ta, mau đến đây để cụ xem con có lớn hơn không nào!” ông Mộc vuốt đầu đứa nhỏ, ôn tồn yêu thương nói.

Phương Tuyết Nhi không rõ tại sao ông Mộc lại xuất hiện ở đây, nên qua đó hỏi: “Thưa ông, sao ông lại đến đây? Không có chìa khóa sao mà vào được ạ?”

Lương Vỹ Lộc tiếp lời: “Cô đừng quên chứ, tôi là chủ nhà của cô, đương nhiên là có chìa khóa dự phòng rồi! Từ lúc cô dẫn Nhạc Bảo Bối rời khỏi nhà họ Mộc, ông cụ vẫn luôn phái người đi tìm các cô, sau này biết cô sống ở nơi này nên muốn đến thăm mẹ con hài người, nhưng lại bị anh tôi ngăn cản, anh ấy nói cô chuyển ra ngoài là do không muốn bị người ta quấy rầy, cho nên không cho ông cụ đến tìm các cô, không ngờ anh ấy lại mặt dày đến mức ở đấy mấy ngày không về, thế nên chúng đành phải đến đây xem sao!”

Phương Tuyết Nhi nghe Lương Vỹ Lộc nói Mộc Dương Hà mặt dày ở đây, không nhịn nổi bật cười, cô cố tình trêu Mộc Dương Hà: “Đúng vậy, tổng giám đốc Mộc, sao anh cứ mặt dày ở nhà chúng tôi không đi thế?”

Mộc Dương Hà nghĩ thầm, cô gái kia gan lắm, dám ăn gan hùm mật gấu chế giễu anh trước mặt mọi người thế này.

Anh ném cho Phương Tuyết Nhi một ánh mắt hung hãn, ánh mắt này rất nhiều hàm nghĩa.

Phương Tuyết Nhi thấy thế, vô thức che ngực lại, tựa như Mộc Dương Hà là một tên dâm tặc nóng vội muốn nuốt chửng mình vậy, nhớ đến các cách trêu chọc cô của hắn trước đây, Phương Tuyết Nhi hậm hực, không dám lên tiếng nữa.

“Tuyết Nhi à, ông già này vẫn luôn lo lắng cho mẹ con hai đứa, nghe Vỹ Lộc nói hai người ở chỗ này, sống không tệ lắm, ta cũng thấy an tâm, Dương Hà ở đây chắc lại gây thêm phiền phức cho cháu rồi.”

Phương Tuyết Nhi thấy ông Mộc hiểu lầm thật, cho rằng Mộc Dương Hà mặt dày cố chấp ở chỗ này, nên cô vội vàng giải thích: “Không có không có, anh ấy đến đây để chơi với Nhạc Bảo Bối thôi ạ, không phiền phức gì cả, còn giúp đỡ cháu không ít nữa!”

“Vậy là tốt rồi.” ông Mộc cười nói, “Ta đến để thăm mấy đứa, nếu mà đều khỏe mạnh thế này rồi thì ta đi trước đây.”

Nói xong, ông Mộc đứng dậy, Lương Vỹ Lộc nhanh chóng đi đến đỡ ông cụ.

Mộc Dương Hà nói: “Ông nội, đã trễ thế này, để con lái xe đưa ông về.”

ông Mộc khoát tay nói: “Không cần, có Vỹ Lộc rồi, nó lái xe đưa ta tới, mấy đứa ra ngoài lâu vậy giờ mới về chắc cũng mệt rồi, mau đi nghỉ sớm chút đi, mấy ngày nữa ta lại đến thăm mấy đứa.”

“Sao có thể để ông mệt nhọc qua đây nữa ạ, mấy ngày nữa cháu dẫn Nhạc Bảo Bối về thăm ông ạ!” Phương Tuyết Nhi có chút cảm động nói.

Ông lão đáng yêu vui mừng gật đầu nói được, cùng với Lương Vỹ Lộc rời khỏi căn nhà trọ của cô.

Sau khi ông Mộc đi, Phương Tuyết Nhi bùi ngùi nói với Mộc Dương Hà: “Anh tốt phúc thật, có một người ông tốt đến vậy.”

“Ừ.” Mộc Dương Hà tán thành nói, “anh “được ông nội một tay nuôi lớn, sau khi mẹ anh mất, ông nội lại càng để tâm bồi dưỡng hơn, nếu không có ông nội bồi dưỡng, thì anh đã không thể có năng lực và trí tuệ như ngày hôm nay.”

“Vậy ba anh đâu, ông ấy bỏ mặc anh sao?” Phương Tuyết Nhi không hiểu, cô biết tuy rằng Mộc Dương Hà mất mẹ từ nhỏ, nhưng ba anh thì vẫn còn khỏe mạnh.

Mộc Dương Hà bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Không lâu sau khi mẹ mất, ba anh đã lấy vợ lẽ, cũng chính là em gái ruột của mẹ anh, sau đó bọn họ sinh được một đứa con rồi không quan tâm anh nữa, thời gian bọn họ định cư ở nước ngoài là ông nội tận tay nuôi nấng giáo dục anh thành người.”

Phương Tuyết Nhi à một tiếng một tiếng, gật gật đầu.

Nhưng điều cô buồn bực chính là, theo lý mà nói, đối với Mộc Dương Hà nhỏ tuổi khi đó mà nói, em gái ruột của mẹ trở thành mẹ kế cũng không phải là một chuyện xấu, ít nhất sẽ không bị một người mẹ kế xa lạ đối xử nhẫn tâm, dù sao bọn họ cũng có cùng quan hệ huyết thống.

Nhưng mà...
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom