• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4
  • CHƯƠNG 72 TỔNG GIÁM ĐỐC MỘC KINH NGẠC

CHƯƠNG 72: TỔNG GIÁM ĐỐC MỘC KINH NGẠC

Mộc Dương Hà ghé vào tai cô thấp giọng trêu chọc: “Em đứng trước mặt boss lớn là anh mà dám diễu võ giương oai, không ngờ nhìn thấy một nhiếp ảnh gia nho nhỏ lại căng thẳng đến mức này.”

Lần này Phương Tuyết Nhi không “diễu võ giương oai” đáp trả lại, chỉ lén lút lườm anh một cái.

Toàn bộ quá trình chụp ảnh diễn ra vô cùng thuận lợi, để chụp toàn diện và chi tiết váy cưới Tiểu K còn dựa theo sáng ý thiết kế của Phương Tuyết Nhi, để cô làm người mẫu, chụp ra một tấm ảnh cô dâu mặc váy cưới đen nằm ngủ say trong quan tài.

Phương Tuyết Nhi hết sức hài lòng với hiệu quả chụp ảnh, sau khi cảm ơn nhiều lần còn đích thân đi tiễn vị nhiếp ảnh gia lớn này.

Phương Tuyết Nhi nhìn những tấm ảnh chụp tác phẩm dự thi đã hoàn thành trong máy tính thở phào nhẹ nhõm, sau khi chỉnh sửa đôi chút liền gửi tác phẩm lên trang web dự thi của cuộc thi Vince Camuto.

Áp lực đè nặng một tuần nay cuối cùng đã được gỡ xuống, cô thỏa mãn cảm thán: “Cuối cùng đã xong rồi! Giờ chỉ cần đợi kết quả cuộc thi ba ngày nữa thôi!”

Phương Tuyết Nhi đứng dậy, vươn vai vặn eo, đi ra phòng khách nói với Mộc Dương Hà: “Vất vả mấy ngày rồi, em muốn đi thư giãn một chút.”

“Muốn đi đâu để anh kêu người sắp xếp.” Mộc Dương Hà tiếp lời.

“Không cần không cần.” Phương Tuyết Nhi vội vã xua tay, “Em chỉ muốn thả lỏng chút thôi, anh kiếm người khua chiêng múa trống như thế chỉ tổ làm em căng thẳng thêm, chúng ta tự tìm nơi vui chơi là được.”

Cô liếc nhìn Nhạc Bảo Bối đang im lặng đọc sách ở bên, ngồi xổm xuống vuốt cái đầu nhỏ của cậu bé hỏi: “Cục cưng, chúng ta đi công viên trò chơi chơi được không?”

Nghe thấy bốn chữ công viên trò chơi, mắt Nhạc Bảo Bối sáng lên, cậu bé nâng cái mặt nhỏ đáng yêu lên nhìn Phương Tuyết Nhi gật đầu lia lịa.

Phương Tuyết Nhi dịu dàng cười cười nói: “Vậy quyết định như thế đi, nhanh vào phòng thay quần áo nào!”

Nhạc Bảo Bối thả quyển truyện tranh xuống, ngoe nguẩy cái mông chạy vào phòng.

Phương Tuyết Nhi ngồi xuống cạnh Mộc Dương Hà, hỏi: “Anh có muốn đi cùng không?”

“Đương nhiên, anh đến đây là để chơi cùng Nhạc Bảo Bối mà, nó đi chỗ nào thì anh cũng phải đi chỗ ấy.” Mộc Dương Hà không nóng không lạnh nói.

Phương Tuyết Nhi giễu cợt: “Đúng là một vú em chân chính!”

“Em sai rồi, từ trước đến nay anh không thích trẻ con.” Mộc Dương Hà sửa lại.

Câu nói này tựa như một tảng đá rơi xuống mặt hồ tạo thành gợn sóng trong lòng Phương Tuyết Nhi.

Cô không khỏi nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng, đó là cốt nhục của Mộc Dương Hà, nhưng anh ấy lại nói từ trước đến giờ không thích trẻ con, vậy đối với đứa bé chưa chào đời này, anh ấy sẽ thích, hay là ghét bỏ nó đây?

Phương Tuyết Nhi cúi đầu, trong lòng có chút chua xót, cô hỏi: “Anh đã không thích trẻ con, sao còn đối tốt với Nhạc Bảo Bối đến vậy?”

“Nói thật là anh cũng không biết,” Mộc Dương Hà thẳng thắn nói, “Trước kia anh vẫn cảm thấy trẻ con ồn ào khó chơi cùng, cực kì đáng ghét, nhưng cảm giác của anh với Nhạc Bảo Bối lại hoàn toàn không giống vậy, bé khiến người ta yêu quý vô cùng.”

Vậy anh sẽ thích đứa bé trong bụng em chứ?

Những lời này đã đến tới miệng Phương Tuyết Nhi rồi, suýt nữa thốt ra ngoài, đúng lúc này Nhạc Bảo Bối đã thay xong quần áo đi ra, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.

Một nhóm ba người lái xe đến khu vui chơi, chiếc Aston Martin hấp dẫn ánh mắt của vô số người đi đường.

Mộc Dương Hà sớm đã quen với sự ngưỡng mộ và ao ước của mọi người rồi, biểu hiện của anh rất lạnh nhạt, Phương Tuyết Nhi thì lại không được tự nhiên như vậy.

Sau khi ba người vào công viên trò chơi xong, Phương Tuyết Nhi lặng lẽ phàn nàn: “Xe của anh gây chú ý quá.”

“Ở cùng với anh rồi em sẽ quen thôi.” Mộc Dương Hà nói.

Nhạc Bảo Bối ăn kem ly, chạy đến trước một quầy hàng bắn bao cát nhỏ đổi lấy đồ chơi, chăm chú quan sát người khác chơi.

Cách chơi của trò chơi này chính là người chơi đứng ngoài đường phân cách đã quy định, tìm ông chủ quầy trò chơi mua một bao cát nhỏ, dùng các bao cát nhỏ này ném vào các loại đồ chơi được đặt trên giá phía xa, chỉ cần ném trúng thì có thể mang theo món đồ chơi được ném trúng về nhà.

Phương Tuyết Nhi và Mộc Dương Hà cũng đi qua đây, xem một lúc, chỉ biết mấy thứ này có mánh hết rồi, nhìn thì có vẻ rất dễ ném trúng đồ chơi, nhưng thật ra lại rất khó ném trúng.

Phương Tuyết Nhi dắt bàn tay nhỏ xinh của Nhạc Bảo Bối, muốn kéo cậu bé đi, nhưng tên nhóc kia vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào cái máy bay điều khiển từ xa loại mới trên giá, trong mắt tràn ngập khát khao.

Phương Tuyết Nhi ngồi xổm xuống nói: “Cục cưng, chúng ta đi chơi cái khác được không?”

Nhạc Bảo Bối lắc đầu.

Phương Tuyết Nhi tiếp tục nói: “Vậy chúng ta đi mua kem ly ăn có được không?”

Nhạc Bảo Bối vẫn lắc đầu.

Phương Tuyết Nhi thở dài nói: “Cái này khó ném trúng lắm.”

Lần này Nhạc Bảo Bối không lắc đầu, mà ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Dương Hà, ánh mắt to tròn như nói: Chú Mộc nhất định có thể ném trúng!

Mộc Dương Hà đáp lại ánh mắt của Nhạc Bảo Bối, chỉ vào máy bay điều khiển từ xa nói với ông chủ: “Đưa cái máy bay điều khiển cho tôi, tôi mua.”

Ai ngờ ông chủ từ chối nói: “Anh à thật ngại quá, món đồ chơi này đều là phần thưởng của trò chơi, chúng tôi không bán đâu.”

Mộc Dương Hà lại nhìn ánh mắt chờ mong của Nhạc Bảo Bối một cái, thở dài một tiếng nói: “Được rồi, để tôi chơi, tôi mua tất cả bao cát ta!”

Ông chủ mừng rỡ, cuống quýt đáp: “Được được!”

Sau đó xếp tất cả các bao cát nhỏ đến trước mặt Mộc Dương Hà.

Phương Tuyết Nhi cạn lời, bất đắc dĩ nhìn anh bắt đầu ném về phía món đồ chơi Nhạc Bảo Bối thích.

Sao Mộc Dương Hà có thể không biết mánh khóe của trò này, nhưng ai bảo Nhạc Bảo Bối thích món đồ chơi đó cơ chứ!

“Ngắm chuẩn ngắm chuẩn!”

“Chính là phương hướng này!”

“Còn chút nữa thôi, còn chút nữa thôi!”

“Aiya, ném trật rồi!”

Phương Tuyết Nhi đứng cạnh xem Mộc Dương Hà chơi, cực kì hồi hộp, lớn tiếng phát ra các loại chỉ huy và cảm thán.

Sắp dùng hết bao cát rồi mà vẫn chưa ném trúng, trên mặt ông chủ nở nụ cười giảo hoạt của gian thương.

Mộc Dương Hà bị Phương Tuyết Nhi làm ầm ĩ muốn chết, anh không kiên nhẫn oán giận nói: “Em ồn chết mất, im lặng chút.”

Lúc này Phương Tuyết Nhi mới cố kìm nén miệng mình lại.

Mộc Dương Hà buồn bực ném vào món đồ chơi kia, Nhạc Bảo Bối đứng một bên im lặng hồi hộp nhìn theo, chỉ còn một bao cát cuối cùng này thôi.

Phương Tuyết Nhi không hào hứng nổi, cô cảm thấy không còn chút hy vọng nào, Nhạc Bảo Bối cũng nản lòng, chỉ còn Mộc Dương Hà vẫn nghiêm túc nhìn chằm chằm món đồ chơi kia, ném bao cát trong tay đi.

Chỉ nghe thấy bộp một tiếng, cái hộp máy bay điều khiển rơi xuống.

“Ye! ! ! Ném trúng rồi!”

Một tiếng hoan hô non nớt mà hưng phấn vang lên.

Chỉ thấy Nhạc Bảo Bối vui sướng nhảy lên nhảy xuống, hai tay giơ lên cao hoan hô.

Đúng vậy, là hoan hô !

Nhạc Bảo Bối mở miệng nói chuyện rồi!

Phương Tuyết Nhi ngây ngẩn cả người, từ sau khi bị bắt cóc, Nhạc Bảo Bối hầu như chưa từng mở miệng nói chuyện, cô cảm thấy mình sắp quên giọng nói con trai lại đáng yêu và dễ nghe đến vậy rồi.

Cô kích động không thôi, ôm lấy Nhạc Bảo Bối hôn điên cuồng, kêu lên: “Cục cưng, cuối cùng con cũng nói chuyện rồi!”

Hình như lúc này Nhạc Bảo Bối mới nhận ra sự thay đổi của bản thân, cậu bé vươn cánh tay nhỏ bé lên ôm lấy cổ Phương Tuyết Nhi.

Mộc Dương Hà cũng có chút kinh ngạc, nhìn hai mẹ con đang ôm chặt lấy nhau.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom